Phần 37
Trương Siêu Quần sau đó một đường trượt thẳng xuống dưới đến bẹn đùi trong ấm áp của nàng, chậm rãi chọc vào đến giữa hai chân Tuyết Băng công chúa vuốt ve, theo cặp đùi ngọc mở ra, tấm lụa mỏng nhỏ màu trắng bao bọc cái âm hộ càng phát ra lộ ra gợi cảm chọc người, không che đậy hết mấy sợi lông đen mềm mại duỗi ra bên ngoài như là tò mò nhìn quanh, Trương Siêu Quần dùng ngón tay theo nâng lên mảnh lụa bao bọc màu trắng, đầu ngón tay luồn vào da thịt bên trong dán chặt lấy trên cửa ngọc môn, một cảm giác ấm áp theo đầu ngón tay truyền đến, Tuyết Băng công chúa vốn là xử nữ, nàng chưa bao giờ tiếp xúc qua thân thể nam nhân nay bị Trương Siêu Quần một loạt vừa hôn vừa bú liếm, vừa dùng tay sờ soạng bên dưới âm hộ, cơn nhột ngứa cứ bên trong cơ thể cứ chập choạng làm nàng không hề còn sức phản kháng, hai người cứ dây dưa da thịt thân cận…
Đầu ngón tay Trương Siêu Quần đã dịch chuyển lên đến âm hạch kiều nộn của nàng, một hồi vỗ về chơi đùa, vân vê, Tuyết Băng công chúa kinh ngạc dưới ngón tay của hắn, âm hạch nho nhỏ như hạt đậu nành trướng nước sung huyết phồng sưng truyền hướng toàn thân ngọc thể từng đợt làm cho người sướng khoái vạn phần, mãnh liệt kích thích cuồng dã rung động, làm cho tâm trí nàng óc trống rỗng, choáng váng với khoái cảm nhục dục, bên trong âm đạo run run co rút rất nhẹ, vừa xót ngứa vừa nhột nhạt khó chịu, mười ngón tay thon bấu chặt trên giường, Trương Siêu Quần thấy Tuyết Băng công chúa má đào ửng đỏ, hai mắt mông lung, cái miệng nhỏ nhắn khẻ nhếch, thở dần đập gấp gáp, thì biết rõ nàng đã lên cơn động tình, liền thả ra thủ đoạn, thỏa thích gấp rút khiêu khích, Tuyết Băng công chúa như là quân lính tan rã, trong cửa miệng âm đạo dịch nhờn đọng lại tịch tụ thành giọt châu, lăn chảy xuống, chỉ chốc lát tạo thành một dòng nước chảy, chảy xuôi xuống dưới mông đít…
– Á…
– Công chúa, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vừa rồi bên trong âm đạo chợt co rút mạnh, âm tinh đã bộc phát bùng nổ phún ra, nàng dãy dụa rên to một tiếng, khiến cho quân thủ vệ đứng canh ngoài cửa nghe được, vì thế ở bên ngoài cửa hỏi vọng vào.
– Không… không có việc gì.
Tuyết Băng công chúa cùng Trương Siêu Quần đều sợ tới mức cùng ngồi bật dậy, vừa rồi quá nóng nảy ham muốn trong lúc nhất thời quên đi thủ vệ đứng canh ngoài cửa, Trương Siêu Quần âm thầm hít vào khí lạnh, tiếp theo nếu ngoài cửa không có thủ vệ lên tiếng, tin rằng lúc này hắn đã đưa cây côn thịt vào trong hang động của Tuyết Băng công chúa phiên giang đảo hải rồi.
– Cẩu nô tài, ngươi còn chưa có lui xuống.
Tuyết Băng công chúa trên mặt vẫn còn hiện lên đỏ ửng, vừa rồi nếu không phải thủ vệ kịp thời đánh động, thì hậu quả ra sao cũng dễ dàng nghĩ được, bất quá cẩu tên cẩu nô tài này lá gan cũng thật là khá lớn, mới vừa rồi đưa tay vào bên trong âm hộ thần thánh của mình.
– Bẩm công chúa, nô tài đi về trước, về sau có cơ hội sẽ gặp lại công chúa a.
Trương Siêu Quần mím môi nói, tuy rằng lần này không có thực hiện hành động đến cùng được, nhưng hắn tin rằng là tương lai không xa, mình nhất định sẽ được như ý, cái âm hộ non tơ mềm mại của Tuyết Băng công chúa nhất định là của mình.
Từ trong hương khuê của Tuyết Băng công chúa đi ra, Trương Siêu Quần liền dọc theo rời khỏi tẩm cung của nàng, đi một đoạn, hắn âm thầm quay trở lại, vừa rồi hắn đã có dự mưu khi nói với Tuyết Băng công chúa là mình đã tìm được manh mối rồi, không bao lâu nữa là có thể bắt được hung thủ ẩn nấp phía sau màn đen, hắn tin rằng, việc này sẽ đánh động đến Tuyết Băng công chúa vì nàng tấm kế vẫn con non nớt, nàng nhất định sẽ đi tìm gặp hung thủ đang giật dây nàng, mà bàn về thương lượng đối sách, cho nên hắn muốn theo dõi nàng sẽ đi tìm ai, hoặc là ai tới tìm nàng, vì thế liền lặng lẽ nằm vùng ở trước khu vực cửa cung điện mặt sau ngọn núi giả, nhưng đợi đến mấy canh giờ, vẫn không có thấy Tuyết Băng công chúa có động tĩnh gì, chỉ có đi ra ngoài duy nhất một tên thái giám, gã ta có vẻ len lút dáo dác quan sát chung quanh, nhưng Trương Siêu Quần cũng không có để ý đến gã ta nhiều lắn, hắn nghĩ rằng Tuyết Băng công chúa sẽ lo lắng mà tự mình trực tiếp đi gặp kẻ kia.
Chờ đến gần khuya, bên trong cung Tuyết Băng công chúa cũng không có động tĩnh gì, mà tên thái giám kia cũng không có quay trở lại nữa, Trương Siêu Quần đôi lông này nhíu lại, hắn đang suy đoán chuyện này, nếu Tuyết Băng công chúa không có đi ra, thì có thể nàng sẽ không có liên quan gì đến hung thủ bí mật phía sau màn đen, hoặc là hung thủ ở ngay tại trong cung của nàng, hoặc là Tuyết Băng công chúa là một người có tâm cơ thâm hậu ngụy trang tâm tình rất tốt, nghĩ tới điều này, Trương Siêu Quần sau lưng rịn ra mồ hôi lạnh.
Xem ra chuyện này cuối cùng thì phải đột phá người duy nhất nghi ngờ còn lại cũng chỉ có thể là tên thái giám kia rồi, Trương Siêu Quần cô gắng nhớ kỹ dung mạo tên thái giám, sau đó liền trở về tẩm cung Mai phi nghỉ ngơi.
Sáng sớm hắn mới vừa dậy, thì có tên thái giám tiến vào báo cho biết một tin, nói là đô đốc đương triều Vương Thiên Nguyên bị các vị đại thần liên kết buộc tội, liệt cử ra thập đại tội trạng của ông ta, hiện tại đã bị Hoàng thượng bãi quan rồi, người thay thế lên làm đô đốc đó là tuần phủ Phương Anh Sơn.
Nghe được tin tức như vậy, tất cả thái giám cũng bình thản như nghe chuyện vui không có quan tâm đến, nhưng Trương Siêu Quần thì không nghĩ như vậy, hắn mong muốn không riêng gì có được toàn bộ nữ nhân trong hậu cung, mà còn muốn có cả thiên hạ, thì tất cả các nữ nhân trong hoàng cung mới đều là của mình, hiện tại đô đốc Vương Thiên Nguyên bị bãi quan, Cao tổng quản ở trong triều chắc chắn là bị thất thế, đây chẳng phải là thời cơ tốt để chính mình quật khởi sao?
Ăn vội điểm tâm sáng xong, Trương Siêu Quần liền đi đến bên cung của Cao tổng quản, hiện giờ nếu muốn kéo Cao tổng quản xuống ngựa, xem ra cũng không phải là một chuyện quá khó rồi.
Lúc khi thấy Cao tổng quản, thì thấy lão ta tiều tụy rất nhiều, đoán chừng là đang vì chuyện đô đốc Vương Thiên Nguyên bị bãi quan mà lo buồn.
– Siêu Quần ngươi đến rồi à?
Cao tổng quản có chút mệt mỏi nói tiếp:
– Chuyện của Vương đô đốc, ta nghĩ ngươi cũng nghe nói qua rồi chứ.
– Bẩm vừa mới nghe nói, Cao tổng quản, nếu hiện tại Vương đô đốc đã thất thế, như vậy chúng ta vì sao không nhân cơ hội này mượn sức của đô đốc Phương Anh Sơn cùng nhau hợp tác?
Trương Siêu Quần biết Cao tổng quản hiện tại cũng nhất định là có suy nghĩ như vậy.
– Ngươi có biết, mấy năm nay ta cùng với đô đốc Vương Thiên Nguyên ở trong triều vẫn luôn là chiếu ứng lẫn nhau, hai chúng ta liên hợp lại có thể có thể nói là ngồi vững vàng tại giang sơn này, đương nhiên ở trong triều cũng có một số quan đại thần biết rõ, còn đô đốc Phương Anh Sơn thì trước kia ta đã từng hại qua nhà của hắn, cho nên chuyện bây giờ nói về vấn đề hợp tác cũng không biết hắn có đồng ý hay không?
Cao tổng quản hít sâu vào, lo lắng nói:
– Nếu như ở trong triều thất thế, thì ở phía sau hậu cung này ta cũng sắp xong đời rồi.
– Cao tổng quản tại sao lại nói như vậy chứ, hiện tại có người nào không có suy nghĩ vì chính bản thân mình, nô tài thì nghĩ đô đốc Phương Anh Sơn cũng không ngốc, rõ ràng là địa vị bây giờ của đô đốc Phương Anh Sơn vẫn chưa ổn định, ông ta cũng cần có sự giúp đỡ, mà ngài thì mỗi ngày đều ở bên cạnh Hoàng thượng, chỉ cần ngài nói tốt vài câu cho đô đốc Phương Anh Sơn, thì có phải là hiệu quả tốt cho đô đốc Phương Anh Sơn biết bao nhiêu.
Trương Siêu Quần con ngươi đảo một vòng, cười nói:
– Về chuyện này, ngài không có phương tiện để đi thương lượng, nhưng nô tài thì có thể a.
– Cũng được, chỉ cần lôi kéo được đô đốc Phương Anh Sơn, thì thế lực của chúng ta vẫn sẽ là giống như trước đây, cũng không có kẻ nào có thể dám đụng đến bọn ta.
Nói xong, Cao tổng quản dừng lại một chút rồi nói:
– Ngươi bây giờ liền xuất cung đi, trước dò thám đô đốc Phương Anh Sơn, nếu nếu như hắn chịu hợp tác với chúng ta, thì ta sẽ ở trước mặt Hoàng thượng giúp đỡ hắn thăng quan tiến tước, đến lúc đó thì tại hoàng cung, trong ngoài hậu cung gì cũng đều là của chúng ta, cũng không có ai cùng chúng ta đối nghịch.
– Được… nô tài đi ngay đây.
– Chậm đã, lần này xuất cung, cần phải chuẩn bị đầy đủ, cầm lấy ngân phiếu mang theo để sử dụng.
Cao tổng quản lấy từ trong ngực của mình lấy ra một xấp ngân phiếu đặt ở tay của Trương Siêu Quần:
– Nếu như có thể dùng tiền tài để mua chuộc đô đốc Phương Anh Sơn, bao nhiêu tiền cũng không cần tính toán.
– Nô tài đã biết…
Trương Siêu Quần cất ngân phiếu vào người liền xuất cung, thật ra hắn sở dĩ nghĩ đến chuyện xuất cung, cũng là bởi vì từ trong cung hắn nghe có lời đồn, bên ngoài có một nàng đệ nhất danh kỹ Hoa Tuyết Vi lừng danh khắp kinh thành cho nên trong lòng vô cùng háo hức.
Trương Siêu Quần có trong tay ngự tứ kim bài của Hoàng thượng, cho nên lúc xuất cung cũng không cần chuẩn bị gì, vừa thấy kim bài trong tay hắn, thủ vệ ngự cấm quân đều ngoan ngoãn mở cổng thành cho hắn
Ra khỏi hoàng cung, Trương Siêu Quần cảm nhận được là ngoài cung ồn ào tươi mát tốt hơn trong cung rất nhiều, hắn cũng không có trực tiếp đi ngay đến phủ đệ của đô đốc Phương Anh Sơn, mà là hỏi thăm rồi tìm đến Di Hồng viện nơi trú ngụ trong truyền thuyết đệ nhất danh kỹ Hoa Tuyết Vi, đương nhiên, trên đường Trương Siêu Quần mua một bộ quần áo mới thay đổi, vì chính mình cũng không thể cứ mặc y phục thái giám mà tìm đến Hoa Tuyết Vi a.
Lúc đến đến Di Hồng viện, một đám cô nương trang điểm xinh đẹp vây quanh lại Trương Siêu Quần, những cô nương này nắm lấy tay của Trương Siêu Quần vuốt ve, cô nương này hỏi tới mua vui phải không? Cô nương kia lại nói tiện nữ có giúp được gì không? Nháo nhào một mảnh.
Đối với các cô nương nhan sắc bình thường, Trương Siêu Quần đương nhiên là không đoái hoài đến, hắn sãi bước đi vào liền gọi tới tú bà, điểm danh để cho Hoa Tuyết Vi đến hầu hạ mình.
– Ai u… thiếu gia, cô nương nhà ta hiện đang bận rộn, nơi này có nhiều cô nương xinh đẹp khác, ngài trước cứ tạm thời chỉ điểm được không?
Tú bà tiến tới Trương Siêu Quần biên, trong tay cầm cái khăn tay phấn hồng khoát lên vai của hắn.
-Ta chỉ muốn gặp Hoa Tuyết Vi, sợ ta không có tiền phải không?
Trương Siêu Quần móc ra ngân phiếu một trăm lượng để ở trên mặt bàn nói tiếp:
– Hôm nay ta đến nơi này là tìm Hoa Tuyết Vi đấy.
– Thiếu gia.. thật sự là xin lỗi a, cô nương nhà của chúng ta Hoa Tuyết Vi đang ở cùng một vị đại quan uống rượu rồi
Tú bà cơ hồ là muốn nhào tới trong lòng Trương Siêu Quần, mang theo nụ cười, ánh mắt lại nhìn chằm chằm ngân phiếu trên cái bàn mặt.
– Đại quan ?
Trương Siêu Quần thừa biết trong đôi mắt của tú bà này chỉ có tiền, hắn lại móc ra thêm tấm ngân phiếu đặt lên bàn.
– Ư… nhưng đó là một vị đại quan, ta không dám đắc tội…
Tú bà liền tiến tới bên tai Trương Siêu Quần nhẹ giọng nói:
– Là đô đốc đương triều: Phương Anh Sơn a.
– Là đô đốc?
Trương Siêu Quần bất giác mỉm cười thản nhiên, không thể tưởng ra được được Phương Văn sơn này vừa thay thế vị trí đô đốc, cứ như vậy mà không chút kiêng kỵ, quần thần trong triều đều biết Hoàng thượng ghét nhất chính là thần tử của mình tới những chỗ như thế này.
– Tú bà, ngươi hãy mang ta đi gặp Phương đô đốc một chút..
– Chuyện này… chuyện này có điểm hơi khó…
Tú bà nhìn Trương Siêu Quần, lắc tay mím môi.
– Này bao nhiêu đây đã đủ chưa?
Trương Siêu Quần móc ra thêm một xấp ngân phiếu.
– Hảo, ta đây sẽ dẫn thiếu gia đi.
Tú bà cười hì hì đem những tấm ngân phiếu nhét vào mình bên trong tay áo của mình, nàng đương nhiên không biết Trương Siêu Quần làm cái gì, cũng không muốn biết hắn đến tột cùng muốn làm cái gì, cái nàng muốn đúng là tiền.
Tại bên ngoài cánh cửa phòng, hai người ngừng lại, tú bà dùng ngón tay chỉ vào trong phòng nói:
– Bọn họ đang ở bên trong đấy
Lúc này bên trong phòng truyền ra tiếng tỳ bà, điệu khúc nhàn nhạt lộ ra một tia thê lương, tựa như là một cô nương tịch mịch cô gái một mình trong khuê phòng u oán, nghe tiếng tỳ bà này, Trương Siêu Quần chỉ biết, có thể đánh ra giai điệu tuyệt hảo như vậy thì đúng phải là một tuyệt đại giai nhân đang trút ra nỗi lòng của mình, xem ra chính mình lần này tới đây là đúng rồi, thật đúng là phải thật tốt hầu hạ Hoa Tuyết Vi một chút, không biết khi cái đó chui vào bên trong cơ thể của nàng sẽ là một cái cảm giác dạng gì đây.