Phần 23
Trong hậu cung từ xưa đến giờ luôn luôn tồn tại có một loại dị dạng, đó là chuyện quan hệ nam nữ giữa cung nữ và thái giám, tuy rằng bọn họ về chuyện đó cái gì cũng đều không làm được đến nơi đến chốn, nhưng bởi vì không kềm chế được cái loại tịch mịch cô đơn ở trong chốn hậu cung này, cho nên khi có cơ hội thì liền phát sinh ra, cung nữ cùng thái giám thường ẩn mình tránh ở mặt sau những ngọn núi giả nằm rải rác trong hậu cung hoặc là tìm một chỗ yên tĩnh, song phương không ngừng giày xéo bộ phận sinh dục của đối phương, cho đếm khi tạm thời thỏa mãn cái loại chuyện nam nữ này, loại sự tình này cơ hồ là tại từng trong cung điện nào cũng đều có, mà loại quan hệ này lại không được hoàng cung thừa nhận, một khi bọn họ phát hiện ra như vậy, chỉ đành chịu chết, cho nên Trương Siêu Quần liền có ý định đi tìm kiếm để bắt gặp thái giám cùng cung nữ nào đó đang làm cái chuyện này, để xuống tay làm vật thế thân.
Lặng lẽ đi cung điện Lệ phi, nhưng cứ đi vòng vo mãi, cũng chưa có gặp được chuyện như vậy, hắn thầm nghĩ, loại sự tình này chắc là đến khuya mới dễ phát sinh, đang muốn hắn muốn lui về, thì bắt gặp hai tiểu cung nữ mang theo một tấm vải đang đi tới, mặt trên tấm vải nhuộm đầy máu, một cung nữ nói:
– Không biết vì sao, mỗi lần Lệ phi nương nương đến ngày kinh nguyệt đều là ra máu nhiều như vậy.
– Tiểu Chân, nương nương mỗi ngày đều được tẩm bổ, muốn ăn cái gì cũng có, đâu có giống như chúng ta, cho nên mỗi lần đến ngày, thì máu mới ra nhiều.
Một cung nữ khác nói:
– Đây cũng là số mệnh a.
– Được rồi… tỷ đừng nói nữa, coi chừng có người nghe được.
Hai cung nữ mang theo theo tấm vải ném tới vào bên trong khu vực để rác.
Chờ sau khi hai cung nữ đi rồi, Trương Siêu Quần lặng lẽ đi tới, mang theo tấm vải lót âm hộ của Lệ phi chạy trở về, như là nhặt được chí bảo vậy, sau đó hắn đi đến Thái y viện, bởi vì trước kia chuyện thái y vô tội bị hắn vu cho mà bị chém, cho nên hiện tại người trong thái y viện vừa nhìn thấy Trương Siêu Quần đều kinh hãi như là gặp ôn thần vậy.
– Các ngươi làm gì mà trốn tránh bản công công như vậy?
Trương Siêu Quần nhìn nhìn những Thái y mặt mày kinh sợ, sau đó cười cười nói:
– Trần vương phi bị bệnh, bây giờ đang ở trong tẩm cung Mai phi, các ngươi cho người đi thăm bệnh một chút.
– Không có chỉ dụ của Hoàng thượng, chúng tôi không dám tự tiện tác chủ.
Chủ sự Thái y viện trả lời.
– Có đấy.
Trương Siêu Quần lấy ra đạo kia kim bài:
– Vật này các ngươi có biết không?
Tất cả các thái y vội vàng quỳ xuống tam hô vạn tuế, chủ sự Thái y viện liền lựa chọn một Thái y mà lão ghét nhất, để cho y đi theo Trương Siêu Quần đến tẩm cung Mai phi, đến đấy thì Trương Siêu Quần mới lấy ra miếng lụa dính máu kia đưa cho thái y hỏi:
– Ngươi có biết vết máu nữ nhân hàng tháng đến kinh nguyệt so với khi bị đọa thai có gì khác biệt không?
– Căn bản là không phân biệt được đấy.
Thái y cầm lấy miếng vải lụa dính máu cau mày từ tay Trương Siêu Quần nhìn một chút nói:
– Nếu quả thật là đọa thai, thì thời gian rất nhanh sẽ không còn xuất huyết, nhưng nếu nữ nhân tới kỳ kinh nguyệt, nhất định là sẽ xuất huyết kéo dài mấy ngày.
– Nói như vậy, nếu hai ngày nữa mà vẫn còn xuất huyết thì không phải là đọa thai phải không?
Trương Siêu Quần trầm ngâm nói:
– Được rồi, nơi này không còn có chuyện của ngươi nữa, quay trở về đi.
– Ủa.. không thăm bệnh cho Trần vương phi sao?
Thái y nghi hoặc nhìn Trương Siêu Quần.
– Khỏi.. nhưng ta nói cho ngươi biết, hôm nay người đã thăm bệnh cho Trần vương phi, có hiểu không?
Trương Siêu Quần nói.
– Vâng.. ta biết rồi.
Tiểu thái y dù không hiểu gì cả cũng gật đầu, vội vàng đi ra.
Trương Siêu Quần suy nghĩ, loại chuyện này phải xem xét tính toán theo hai khía cạnh, một vẫn tiếp tục đi tìm cung nữ, thái giám nào để làm người thế thân chịu tội thay cho Mai phi, hai là phải để ý nhìn vào tình hình của Lệ phi, nếu hai ngày nữa nàng vẫn vẫn còn xuất huyết bên dưới, như vậy thì đủ để chứng minh là nàng đang nói dối rồi.