Phần 53
Đi mấy bước, đột nhiên phát hiện trong tay còn nắm lấy hắc thiết bài, bên trên có khảm nạm một hình hỏa diễm đỏ tươi, Trương Siêu Quần trong lòng hồi hộp, cái này không phải là thánh vật Minh giáo sao? Thánh hỏa lệnh!
Trương Siêu Quần nhớ tới Thánh hỏa lệnh thật cũng có hỏa diễm, bất quá liếc nhìn lệnh bài này thì quá bình thường, không giống cái gì là bảo vật trấn giáo Minh giáo Ba Tư, lật qua lật lại cũng không phát hiện cái gì mới, Thánh hỏa lệnh thật tổng cộng có sáu miếng dài ngắn to nhỏ khác nhau, trông những thẻ đó tựa như trong suốt, nhưng không phải trong suốt thực, ở phía sau mỗi chiếc tựa như có ngọn lửa đang bốc cháy, sáu chiếc Thánh hỏa lệnh này là của Sơn Trung lão nhân chế ra, bên trên khắc lên những tinh yếu võ công của một đời lão nhân, còn cái hắc thiết bài này chỉ có hỏa diễm bay vút, mà không văn tự, xem ra chỉ là đồ vật phổ thông, tiện tay thu hồi cất vào người.
Đi tới trước gian nhà của Hồ Thanh Ngưu, nơi này đã là có thêm hai cái mô đất nhỏ, đất đỏ mới đào xới còn mới tinh, bên cạnh vẫn còn cuốc xẻng nằm la liệt, ba tên tiểu đồng quỳ rạp dưới đất, khóc đến thương tâm, Trương Vô Kỵ cùng Dương Bất Hối từ bên trong nhà tranh đi ra, mỗi người trong tay cầm lấy một cái mộc bài, thấy Trương Siêu Quần, một người kêu Siêu Quần đại ca, một người kêu là Đại ca ca.
Trương Siêu Quần gật đầu, chờ bọn họ lại đây, thì thấy trong tay bọn họ hai cái mộc bài khắc chữ viết “Điệp cốc y tiên Hồ Thanh Ngưu chi mộ” và “Hồ phu nhân Vương Nan Cô chi mộ”.
Xong việc nơi này, Trương Siêu Quần mang theo bọn họ rời khỏi Hồ Điệp cốc, Dương Bất Hối hỏi mẹ của mình đi nơi nào, Trương Siêu Quần nói cho nàng biết, sư phụ dẫn theo mẫu thân nàng về núi Nga Mi, Dương Bất Hối nghe xong khóc lớn lên, Trương Siêu Quần đem nàng ôm lấy, dỗ dành nói:
– Bất Hối ngoan, mẹ ngươi đi lên núi Nga Mi là tu luyện võ công, vốn là muốn dẫn muội muội đi, nhưng phái Nga Mi có cái quy củ, không có chứa chấp hài tử, vì lẽ đó mẫu thân muội muội để ta dẫn muội muội đi tìm phụ thân, chờ muội muội lớn rồi, thì có thể đi đến Nga Mi gặp lại mẫu thân của mình.
Dương Bất Hối vẫn như cũ khóc lớn không ngừng, Trương Vô Kỵ lại phải khuyên nhủ:
– Bất Hối muội muội, Kỷ cô cô đi lên núi Nga Mi là tu luyện võ công cao cường, chỉ có học thêm võ công, thì mới có thể bảo vệ được ngươi, ngươi đừng đau buồn nữa, chúng ta sẽ đi đến núi Côn Luân sơn tìm phụ thân của ngươi, phụ thân ngươi võ công rất cao, sẽ dạy ngươi học võ công, sau này chờ ngươi lớn lên, rồi gặp lại mẫu thân của ngươi cùng nhau thi đấu một lần, xem ai võ công cao cường hơn, có được hay không?
Dương Bất Hối trợn tròn con ngươi đen lay láy, nói:
– Phụ thân muội võ công rất cao sao? Thế thì mẫu thân tại sao vậy không đi theo cha học võ công?
Trương Vô Kỵ nghẹn họng, Trương Siêu Quần thấy vậy cười ha ha, nói:
– Ngươi không biết, mẫu thân ngươi không thích hợp luyện võ công của phụ thân người, nếu luyện thành sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, lẽ nào ngươi muốn mẫu thân bị tẩu hỏa nhập ma sao?
Dương Bất Hối lắc đầu liên tục, một hồi lâu sau mới yên tĩnh lại.
Nhóm ba người đi hơn mười dặm trong sơn đạo thì mới ra đến lộ lớn, không lâu thì gặp một một cái trấn, muốn mua chút cơm ăn, vậy mà bên trong trấn từng nhà đều là bỏ không, ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy, bất đắc dĩ bọn họ đành phải tiếp tục đi, dọc hai bên ven đường ruộng lúa tất cả đều rạn nứt, bên trong mọc đầy gai cỏ khô héo, rất là hoang lương.
Trương Siêu Quần trong lòng chợt lạnh lẽo, đây là đi tới đến Quỷ Vực sao? Đột nhiên hắn nhớ tới, tựa hồ trong nguyên bản bên trong có nhắc tới, khu vực này phát sinh nạn đói, đi không xa lắm, càng lúc thì càng hoang vu, lại thấy dọc đường mấy bộ thi thể, bụng khô quắt, hai gò má hãm sâu, vừa nhìn thấy liền biết là bị chết đói.
Trương Siêu Quần một tay nắm Trương Vô Kỵ, một tay ôm Dương Bất Hối, nhìn thấy thảm cảnh này, không muốn cho Dương Bất Hối thấy nên che kín mắt nàng lại, không cho nàng xem, nào ngờ số người chết đói mỗi lúc lại nhiều hơn.
Đến chạng vạng tối, đến một rừng cây, thấy trong rừng có khói trắng lượn lờ bay lên, Trương Siêu Quần bỗng cảm thấy phấn chấn, đại hỉ kêu lên:
– Đáng chết, rốt cục có cái ăn, Vô Kỵ, mau đi lẹ lên.
Tự khi rời Hồ Điệp, một đường không thấy bóng người, giờ khắc này khói bếp bay lên, ba người rất là vui mừng, cảm thấy màu trắng xóa khói bếp so với bất cứ cái gì hiện nay đều mê người hơn, chẳng mấy chốc đã thấy hai người hai cái quần áo lam lũ vây quanh một nồi nóng hổi đang sôi nước, dưới đáy nồi lửa cháy hừng hực.
Hai cái hán tử nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên mang theo hai đứa nhỏ, trên mặt liền vui mừng khôn xiết, nhảy người lên. một người ngoắc nói:
– Tốt lắm, mau tới đây, người nhà đâu? Bọn họ đang ở đâu vậy?
Trương Siêu Quần thấy bọn họ nhìn chằm chằm Dương Bất Hối cùng Trương Vô Kỵ, trong lòng hơi động, cau mày quát lên:
– Ta là người nhà của bọn chúng đây? Các người không thấy à!
Một người cười gằn, nói:
– Tiểu tử đừng dài dòng, nơi này phát sinh nạn hạn hán, có đi bao xa cũng không có gì nhai, cuối cùng cũng phải chết đói, chi bằng đem hai đứa bè này luộc ăn, bọn ta cũng chia một phần cho ngươi.
Dương Bất Hối kêu lên một tiếng sợ hãi, ôm thật chặt Trương Siêu Quần, không dám nhìn hai hán tử kia, Trương Vô Kỵ nắm lấy tay Trương Siêu Quần, trong lòng bàn tay mồ hôi chảy ròng ròng, Trương Siêu Quần cười hắc hắc:
– Các ngươi muốn ăn thịt người sao? Rất tốt…rất tốt…
Nói xong, cúi người đem Dương Bất Hối thả xuống, tiểu cô nương sợ sệt cực điểm, cầm lấy tay hắn không chịu thả lỏng, Trương Siêu Quần sờ sờ lên cái đầu nhỏ an ủi, Dương Bất Hối mới bớt hoảng sợ đi tới nép bên người Trương Vô Kỵ.
Hai tên hán tử cho rằng hắn đã đồng ý với đề nghị, nên vui mừng, một người cười gằn nói:
– Nữ hài nhi mập mạp đêm nay ăn cũng đủ no nê rồi.
Người kia lại nói
– Không sai, còn tên tiểu tử kia giữ lại ngày mai ăn.
Trương Siêu Quần cười ha ha, đi tới gần cái nồi, ló đầu nhìn vào trong nồi, chỉ thấy trong nồi là một nhúm cỏ xanh, không khỏi hết sức thất vọng, hỏi:
– Các ngươi chuẩn bị ăn thứ đồ này sao?
Một hán tử nói rằng :
– Phượng Dương phủ đất cằn ngàn dặm, ngay đến cỏ cũng đều không có mà ăn.
Trương Siêu Quần không nói không rằng, đột nhiên dưới chân nhanh chóng di động hai bước, một quyền đánh về phía trước ngực một người, quyền kình nhập thể, cảm thấy nắm đấm bên trên như nhập vào miếng da, nội lực tràn ra khắp nơi, người kia xương cốt vỡ vụn, thân thể bay lên rơi xuống đất, co giật mấy cái, liền bất động, Trương Siêu Quần không ngờ tới chính mình một quyền đã đánh chết người, hắn vốn là chỉ là muốn đánh cho hắn sợ mà thôi, dù sao bọn họ cũng là dân chúng gặp nạn, nào biết học nội công Ngọc Nữ Tâm Kinh, sử dụng chiêu số Vịnh Xuân Quyền, uy lực sẽ to lớn như thế, rõ ràng là chỉ dùng có ba phần lực đạo, hắn bất thình lình tung một chiêu, tốc độ nhanh cực, Vịnh Xuân Quyền là một loại quyền thuật được khoa học hóa, sở trường ở chỗ đánh cận chiến, ra quyền nhanh lại phòng thủ chặt chẽ, cả công lẫn thủ cùng tương đồng, chú trọng cương nhu cùng tồn tại, mức tiêu hao khí lực rất ít.
Hắn ngẩng đầu, tên hán tử còn lại sợ đến sững sờ, y không đem tên thiếu niên này để ở trong mắt, trước mắt vừa thấy hắn ra tay liền giết đồng bọn, biết gặp phải người trong võ lâm, y liền chạy trốn, vậy mà vừa chạy đến bên người Trương Vô Kỵ, thân pháp linh động, một chiêu Uyên Ương Liên Hoàn Cước, chân trái theo chân phải đá ra, trúng ngay dưới cằm y, người kia đang há mồm chạy, dưới cằm bị bị đá trúng cấp tốc khép lại, cắn đứt nửa đoạn đầu lưỡi, phun máu tươi tung toé, liền hôn mê.
Trương Siêu Quần cau mày nói:
– Hắn đã muốn chạy trốn, tại sao còn muốn giết hắn?
Trương Vô Kỵ từ nhỏ cùng phụ thân sống ở trên hoang đảo học Võ Đang Trường Quyền, tuy rằng không có nền tảng nội công, nhưng hắn ra sức một đòn, chỉ sợ là võ sư tập võ nhiều năm tầm thường cũng không dễ chống đỡ, chớ nói chi là một thôn dân, đang tự hào về thành quả, nghe Trương Siêu Quần ngữ khí không thích, hắn liền tỉnh ngộ, ra vẻ xấu hổ..
Trương Siêu Quần thở dài, nói:
– Chúng ta là người của phái Võ Đang vang danh khắp thiên hạ, giết một người bình thường tay trói gà không chặt, ngươi không sợ có ô nhục danh tiếng phụ thân ngươi sao? Lần sau không nên như vậy….
Ra khỏi ven rừng thấy có một căn nhà tranh rách nát bỏ hoang, mọi người kéo vào trú ngụ, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, một người xông vào, Trương Siêu Quần ngạc nhiên, người này không phải là người lạ, chính là Đinh Mẫn Quân!
Trương Siêu Quần thấy kỳ lạ, nói:
– Sao lại là ngươi?
Đinh Mẫn Quân mỉm cười, giơ lên trong tay một cái bọc xách màu lam bạch, nói:
– Ta tìm các ngươi cả ngày, rốt cục đến giờ mới gặp, các ngươi đang đói bụng lắm phải không?
Nói, mở ra bọc xách, bên trong bày ra mấy chục cái bánh bao trắng như tuyết, mùi thơm mê người cực điểm.
Trương Vô Kỵ cùng Dương Bất Hối hai người cuồng nuốt nước miếng, Trương Siêu Quần nói:
– Còn khách sáo cái gì nữa? Ăn đi…
Hắn đi lên phía trước, thay đổi giọng xưng hô nói:
– Đinh sư tỷ tới đây một mình à? Sư phụ của sư tỷ đâu?
Đinh Mẫn Quân đem bọc xách giao cho Trương Vô Kỵ, sờ sờ đầu hắn, rồi đứng thẳng người, sẵng giọng
– Chỉ có một mình ta thôi, lẽ nào ngươi cho rằng sẽ có rất nhiều người đến đây?
Nguyên do là các nàng đoàn người đi ra khỏi Hồ Điệp cốc, ở trên trấn nghe được Phượng Dương phủ một vùng mấy trăm dặm mất mùa đói khát chết chóc khắp nơi, Kỷ Hiểu Phù nghĩ đến bọn họ Trương Siêu Quần hướng đi sẽ ngang qua Phượng Dương phủ, bị dọa cho phát sợ, nhưng Đinh Mẫn Quân thì lại biết, lợi dụng lúc Diệt Tuyệt sư thái cùng Bối Cẩm Nghi không để ý, lén lút tìm gặp Kỷ Hiểu Phù, nàng rơi lệ không ngừng, năn nỉ Đinh Mẫn Quân tìm cách giúp đỡ cho Trương Siêu Quần, vốn là Đinh Mẫn Quân thì đang tìm cách gặp gỡ lại Trương Siêu Quần, liền đáp ứng ngay, nên đến gặp Diệt Tuyệt sư thái xin về thăm nhà.
Diệt Tuyệt sư thái biết đệ tử này từ khi theo mình đến nay, chưa có bao giờ quay về quê hương, cho nên liền đồng ý, Đinh Mẫn Quân từ biệt sư phụ, mua mấy chục cái bánh bao, liền chạy như bay đến đây.
Trương Siêu Quần thấy nàng vẻ mặt phong trần, hiện ra là một đường chạy đi tìm kiếm bọn họ không ngừng nghỉ, trong lòng cảm kích, liên tục cảm ơn, Đinh Mẫn Quân hừ một tiếng, nói:
– Ta đây là vì nể mặt Kỷ Hiểu Phù, không phải là đối với ngươi có cái gì lòng tốt, ngươi đừng có hiểu lầm.
Trương Siêu Quần lấy một cái bánh bao ăn, loáng thoáng nghe không rõ gật đầu, Dương Bất Hối thì lại là nghe được tên mẫu thân mình, nên hỏi:
– A di biết mẫu thân cháu ở nơi nào sao?
Đinh Mẫn Quân quay đầu mỉm cười nói:
– Mẹ ngươi theo sư phụ đi đến Nga Mi sơn, không thể dẫn ngươi đi theo được.
Dương Bất Hối gật đầu nói:
– Hừm, cháu biết, chờ cháu lớn lên luyện võ công được rồi, thì cháu có thể đi tìm mẫu thân.
Đinh Mẫn Quân chấn động, nói:
– Ngươi nói cái gì? Luyện được rồi võ công, đó là ý gì?
Trương Siêu Quần thấy nàng biểu hiện căng thẳng, đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì, cười nói:
– Đúng đấy, nếu không biết võ công, thì không thể lên được Nga Mi sơn.
Hắn thấp giọng hướng về Đinh Mẫn Quân giải thích.
Đinh Mẫn Quân nói:
– Vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được.
Sau khi ăn no, Trương Siêu Quần hỏi:
– Đinh sư tỷ, nhà tỷ ở hướng nào? Có cùng đường cùng chúng ta không vậy?
Đinh Mẫn Quân thở dài, nói:
– Ba năm trước, khi có việc hạ sơn xuống núi, ta có âm thầm lén lút trở về nhà một chuyến nhưng…..
Vành mắt nàng đỏ lên, rơi lệ.
Trương Siêu Quần vội vàng nói:
– Đừng đau thương nữa, chuyện đã qua rồi..
Đinh Mẫn Quân bỗng nhiên ngiêng người tới, ở trước ngực hắn, hu hu khóc lên, Trương Siêu Quần trố mắt, ngẩng đầu nhìn lên, Trương Vô Kỵ cùng Dương Bất Hối cũng một mặt ngạc nhiên, ngay sau đó Trương Vô Kỵ nói :
– Bất Hối muội muội, chúng ta đi bên ngoài đi..
Nói xong đứng dậy, kéo Dương Bất Hối đi ra ngoài, Dương Bất Hối trợn to hai mắt hỏi :
– A di kia sao khóc vậy? Có phải là đại ca ca bắt nạt a di?
Trương Vô Kỵ lắc đầu nói:
– Không phải, đại ca ca không bắt nạt a di, khi ta còn bé mỗi lần phụ thân ôm mẫu thân, thì mẫu thân liền gọi ta ra ngoài chơi.
Hai đứa nắm tay lẫn nhau đi ra ngoài.
Nghe được Trương Vô Kỵ nói như là có thật, Đinh Mẫn Quân bỗng mỉm cười, đầy ngập đau khổ không cánh mà bay bỗng nhiên hóa thành nụ cười, ngẩng đầu thấy nét mặt Trương Siêu Quần cổ quái như là nín cười, trên mặt hồng vân liền bay lên, e thẹn hỏi:
– Ngươi cười cái gì?
– Sắc trời đã tối, hôm nay không đi nữa, ở đây qua đêm vậy.
Trương Siêu Quần nói.
Tuy rằng Đinh Mẫn Quân không có nói ra, nhưng ý của nàng thì hắn biết là muốn cùng mình đi đến Côn Luân sơn.
Đinh Mẫn Quân nghe được qua đêm, trên mặt đỏ lên, thấy hắn đi ra ngoài kêu Trương Vô Kỵ cùng Dương Bất Hối đi vào, nhìn thấy bóng lưng kia cao to, nàng không khỏi ngây dại, nghĩ đến hai năm trước trong ngôi miếu đổ nát đêm đó, mình bị cánh tay cường tráng này ôm vào trong ngực, bừa bãi trìu mến, trên mặt càng là đỏ ửng…
– Ui… a di sao trên mặt đỏ quá vậy?
Mới vừa đi vào đến cửa Dương Bất Hối kinh ngạc thốt lên một tiếng, tiểu cô nương lại hỏi:
– A di có phải là sinh bệnh? Vô Kỵ ca ca biết được cách chữa trị, Vô Kỵ ca ca, huynh giúp a di xem qua một chút đi!
Trương Vô Kỵ tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng so Dương Bất Hối thì hiểu chuyện hơn nhiều, nên y trịnh trọng nói:
– A di trên mặt khí huyết dâng lên, không phải dấu hiệu sinh bệnh, chỉ là trong lòng a di đang phẫn nộ hoặc là có chuyện xấu hổ, tự nhiên sẽ phản ứng ở trên mặt.
– Vậy.. a di đang là tức giận hay thẹn thùng đây?
Dương Bất Hối kế tục đặt câu hỏi.
“Khặc khục…”
– Được rồi, trời sắp tối, chúng ta đều mệt mỏi, nghỉ sớm một chút, a di cũng sẽ đi cùng đến núi Côn Luân, Bất Hối đừng hỏi nữa, ngoan nha, a di là sư tỷ của mẫu thân ngươi, nếu không nghe lời, a di sẽ nói cho mẫu thân ngươi biết đấy.
Dương Bất Hối vội vàng che miệng, nhìn Đinh Mẫn Quân đã có nhiều hơn mấy phần kính nể khi nghe nàng nói như vậy.