Phần 52
Kỷ Hiểu Phù thở dài, thọc tay vào bên trong người lấy ra một khối thiết bài đen lại nói tiếp:
– Đây là tín vật của hắn cho ta, người giao cho hắn giùm, để chứng minh thân phận của Bất Hối.
Thấy Trương Siêu Quần không tiếp nhận thiết bài, hãy còn ngơ ngác nhìn mình, trong lòng nàng rung động, đem thiết bài nhét vào trong tay hắn, thấp giọng nói:
– Nếu có kiếp sau, Hiểu Phù sẽ lấy tấm thân thuần khiết dâng tặng cho ngươi.
Nàng nhắm hai mắt lại, liền chạy đi, hai hàng lệ chảy xuống.
Trương Siêu Quần nhiệt huyết dâng lên, lớn tiếng nói:
– Sư tỷ đối với tiểu đệ có tình, hà tất phải chờ kiếp sau?
Kỷ Hiểu Phù thân thể mềm mại chấn động, quay đầu lại, giọt nước mắt dịu dàng lăn xuống, nói:
– Ngươi không chê tâm thân ta đã bị hoen ố sao?
Trương Siêu Quần lắc đầu, chính muốn tiến lên, thì Kỷ Hiểu Phù quát to :
– Ngươi đừng tới đây!
Nàng lại bi thảm nói:
– Coi như là ngươi không chê ta, nhưng ta lại ghét bỏ chính bản thân mình, Trương sư đệ, sư phụ đợi đã lâu, chờ đợi thêm nữa, tất sẽ sinh nghi, chúng ta… chúng ta từ biệt tại đây, chuyện xảy ra vừa rồi từ đây đừng nhắc lại, ngươi đã gọi ta là sư tỷ, thì sau này chúng ta mãi mãi cũng là thâm tình tỷ đệ, mà không phải là cái gì khác.
Nói đến lời này, nàng lảo đảo bỏ đi.
Trương Siêu Quần nhìn bóng lưng nàng khuất xa, đứng như ngây dại, khá lắm nữ tử kiên trinh…
“Hừm..”
Một tiếng gằn truyền đến, Trương Siêu Quần quay đầu lại, thì thấy trong bụi cỏ, Đinh Mẫn Quân chậm rãi đứng lên.
Trương Siêu Quần kinh hãi, run giọng nói
– Ngươi… ngươi sao lại ở chỗ này?
Đinh Mẫn Quân chậm rãi đi lên phía trước, cười lạnh, nói :
– Trương sư đệ, ngươi đã làm một chuyện tốt! Chính ngươi mà không biết sao?
Trương Siêu Quần trong lòng chột dạ, nói :
– Chuyện tốt ? Cái gì là chuyện tốt?
Đinh Mẫn Quân cắn răng nói:
– Ngày ấy trong ngôi miếu đổ nát, ngươi không nhớ rõ sao?
Trương Siêu Quần nói:
– Ngươi nói cái gì? Ta toàn không hiểu.
Nói xong, liền quay đầu đi, nhưng trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đinh Mẫn Quân giọng the thé nói:
– Hừ.. Kỷ Hiểu Phù thân thể vấy đục thì ngươi lại muốn, ngươi lại không chịu nhìn xem ta một chút sao? Ta tốt xấu gì cũng không có theo người tư thông bậy bạ sinh ra hài tử!
Trương Siêu Quần bỗng nhiên quay người, cả giận nói:
– Ngươi nói bậy cái gì! Kỷ Hiểu Phù thân thể vấy đục, thì ngươi còn là cái gì ! Ngươi cho rằng ngươi tốt hơn bao nhiêu? Dựa vào cái gì mà ở sau lưng người khác nói vậy?
Đinh Mẫn Quân giọng nói càng lớn hơn hét lên:
– Ngươi cho rằng ta không nhận ra ngươi à! Ngày ấy trong ngôi miếu đổ nát chính người làm bẩn sự trong trắng của ta… chính là ngươi!
Trương Siêu Quần đổ mồ hôi đầy lưng, ám đạo:
“Nữ nhân này có đôi mắt thật là lợi hại, vẻn vẹn chị dựa vào bóng lưng của mình liền có thể nhận ra? “
Đinh Mẫn Quân lại nói:
– Ngươi làm ra chuyện như vậy, Võ Đang Trương chân nhân giáo dục đệ tử như thế sao? Tự ngươi nói đi, chuyện này nên kết thúc như thế nào?
Trương Siêu Quần nắm chặt nắm đấm, lại bị một nữ nhân uy hiếp rồi! Hắn nổi nóng lên trừng mắt nói:
– Ngươi cho rằng tất cả chuyện đó chỉ là một mình ta làm sai à? Ngày ấy ngươi bị hái hoa đạo tặc ở trong quán trọ phun thuốc mê bắt đi, ta đi theo, nhìn thấy hắn xức dược vật ở chóp mũi ngươi, tiếp theo là muốn cỡi đi xiêm y của ngươi, ta mới hiện thân đánh đuổi hắn, ai ngờ lúc đi ngươi đã trúng xuân… dược chi độc, chuyện tiếp theo, ngươi cũng biết, lúc đó ta thân không võ công bằng ngươi, bị ngươi… bị ngươi… hừ, điều này cũng có thể trách ta sao?
Đinh Mẫn Quân thấy hắn nói nghiêm túc, nghi ngờ hỏi:
– Thực sự là như vậy?
Trương Siêu Quần hừ một tiếng:
– Ta có lòng tốt muốn mặc lại y phục cho ngươi, ai ngờ ngươi không nói lời gì, liền nhào tới, đem ta đè ép trên đất, lại còn hôn cắn lên môi ta. A..ta nhớ rồi, môi ngươi cũng bị tên vô liêm sỉ hái hoa đạo tặc xức thuốc, khi ngươi hôn ta, dược vật liền dính đến ngoài miệng của ta, không trách ngày ấy ta chỉ cảm thấy mình mơ mơ màng màng toàn thân toả nhiệt, hóa ra là như vậy!
Đinh Mẫn Quân kinh ngạc, hai gò má đỏ hỏa thiêu, từ cái ngày ấy ở ngôi miếu đổ nát bị hắn phá hại sự trinh trắng của mình, vừa giận vừa hận, ký ức dần dần hiện lên rõ ràng, chính mình đúng là bị trúng rồi xuân dược chi độc, khi tỉnh lại thì vẫn còn mơ hồ, thoáng cái nhìn thấy bóng lưng cao lớn người kia, trong lòng âm thầm ghi nhớ, nàng lâu nay đều là đem mục tiêu hoài nghi định là một nam nhân ước chừng 30 tuổi trở lên, không nghĩ tới sẽ là người nam nhân đang đứng trước mặt mình là một thiếu niên năm đó mới chừng 17, 18 tuổi, khi ấy nàng đã 25 tuổi, nàng từ trước đến giờ luôn thoả mãn dung mạo cùng dáng người của mình, tại sao hắn lại không nhìn tới chính mình? Hiện nay nghe được hắn nói như thế, thì không nghi ngờ nữa, thì ra…thì ra nói đến, vẫn là do mình đè người ta trước, cho nên….
Đinh Mẫn Quân vừa thẹn vừa mừng, lại nhìn hướng về Trương Siêu Quần, trong lòng vô cùng xấu hổ.
– Ta… ta cũng không phải là cố ý, ta cũng là trúng độc của kẻ tặc nhân, mới… mới làm…cái kia…
Đinh Mẫn Quân lúng túng nói.
Trương Siêu Quần thấy vẻ mặt của nàng, không khỏi âm thầm đắc ý, nói dóc tầm bậy tầm bạ một cách vô liêm sĩ như vậy mà cũng có thể qua được cửa ải này, ta thực sự là thiên tài…
– Quên đi, điều này cũng không có thể chỉ trách ngươi, ta cũng không đúng, lẽ ra không nên nhiều chuyện, giúp ngươi mặc lại xiêm y nên mới xảy ra chuyện như vậy.
Rõ ràng đầy bụng khoái trí, nhưng trên mặt hắn là làm bộ tiếc nuối hối hận.
Đinh Mẫn Quân ôn nhu nói:
– Ngươi… ngươi có lòng tốt, ta… không nên trách ngươi.
Bỗng nhiên Đinh Mẫn Quân giật mình nghĩ đến, mình vừa rồi là nói dối với sư phụ là đi tiểu, nói chuyện ở đây lỡ như thế một hồi lâu, vạn nhất sư phụ tìm đến, chẳng phải gay go, nên vội vàng nói:
– Trương sư đệ, ta còn có chuyện quan trọng nên đi trước, sau này ta sẽ tới tìm ngươi.
Nói xong, Đinh Mẫn Quân chạy như bay.
Trở lại tìm mình? Trương Siêu Quần mê man một mảnh, còn muốn tìm ta tính sổ sao? Vừa nãy lẽ nào đã giải thích rõ ràng rồi mà?
Thấy nàng đã đi xa, hắn lắc lắc đầu, nghĩ đến Kỷ Hiểu Phù đã phó cho mình đưa Dương Bất Hối đi đến núi Côn Luân tìm phụ thân, nên hướng về gian nhà tranh bước đi.