Phần 109
Ngày hôm đó, Trương Siêu Quần đi tới một vùng hoang vu, đã quá trưa, Trương Siêu Quần bắt được một con gà rừng, ở bên dòng suối nhỏ rửa sạch, tìm chạc cây, châm lửa quay nướng, hương vị nồng nặc bay lên tản mát, bỗng nhiên từ đàng xa nhấp nhô bồng bềnh đi tới một người, trên người mặc cái áo choàng màu màu xanh, vóc người cực gầy, như cây gậy trúc, Trương Siêu Quần cảm nhận được y đang đến, từ rất xa bước chân thật mềm mại, chứng tỏ đây là một cao thủ võ công tuyệt thế, Trương Siêu Quần âm thầm kinh ngạc, nơi hoang sơn dã lĩnh này, lại xuất hiện một cao thủ như thế, hắn cũng gan lớn không để ý chút nào, tiếp tục ngồi nướng con gà rừng, người kia bước chân nhẹ chút, tựa như quỷ mị đã đến sát bên, không chút khách sáo, ngồi đối diện với Trương Siêu Quần, trơ mắt nhìn trong con gà nướng trong tay hắn.
Trương Siêu Quần hơi khó chịu, gã gầy này nhìn cái gì a! Bộ cũng muốn ăn?
– Lão huynh muốn ăn sao?
Trương Siêu Quần hỏi.
Người gầy tướng mạo thanh quắc, khuôn mặt thì tái xanh nhợt nhạt nhưng xem ra cũng không phải là người hèn mọn, nhưng cặp mắt của y hơi nhỏ lại sáng rực, hình tượng không dễ nhìn lắm.
– Tiểu huynh đệ, gà nướng sắp chín rồi, ta mời ngươi uống rượu, ngươi mời ta ăn gà, giao dịch này được không?
Trương Siêu Quần liếc nhìn nhìn con gà trong tay vàng óng ứa, nói thật, một con như thế này, chỉ vừa đủ một người ăn, thấy hắn hơi chần chờ, người gầy kia nhân tiện nói:
– Ngươi cứ nướng cho thật chín đi, ta đi bắt thêm một con nữa, sẵn dịp kiếm rượu..
Vừa dứt lời, người gầy đã phóng ra ngoài, tốc độ quá nhanh chóng, quả thực không thể tưởng tượng nổi, Trương Siêu Quần với sở học phái khinh công Cổ Mộ đã là hiếm có, có thể xưng tụng là cao thủ hạng nhất, nhưng so với người gầy này, thì bị chênh lệch rất nhiều, Trương Siêu Quần cười thầm, tự nhủ:
“Chờ ngươi bắt được một con gà rừng nữa, lại còn phải đi kiếm rượu, con gà nướng cũng đã chín, thằng ngốc mới chờ ngươi đến cùng ăn!”
Trải qua chốc lát, con gà nướng tứa mỡ, ở ngoài lớp da nóng giòn, bên trong thịt non mềm mại, Trương Siêu Quần vừa vặt xuống một cái cánh gà, muốn nhét vào trong miệng, thì thấy xa xa một cái bóng vội vàng bay tới, trong nháy mắt liền đến trước mặt, người gầy kia cũng không thở nhanh một cái, tay trái còn cầm một vò rượu trên mặt còn dán tấm giấy màu đỏ, tay phải xách theo một con gà rừng, nói:
– Tiểu huynh đệ, ngươi không giữ chữ tín, sao không chờ ta?
Trương Siêu Quần há hốc to miệng, không đóng lại được, chỉ thấy người kia đem con gà vứt trên mặt đất, y duỗi nhẹ tay một cái, cánh gà thơm ngát trong tay Trương Siêu Quần liền nằm trong tay y, há mồm một cắn, miệng đầy mỡ, vừa nhai chầm chậm, vừa lớn tiếng khen:
– Thơm quá…thơm quá!
Trương Siêu Quần nói:
– Lão huynh.. các hạ cũng không có chút nào khách sáo a.
Trong lòng Trương Siêu Quần đối với khinh công vừa rồi của y hãy còn khiếp sợ không thôi, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một cái tên Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu, là người thứ tư trong Tứ đại pháp vương của Minh Giáo! Nếu không phải là y, trên đời này còn ai lại có khinh công thần sầu như thế? Người này vô cùng cổ quái và lập dị, trời sinh cấu tạo thân thể đặc biệt chuyên luyện về khinh công, chính là y! Trương Siêu Quần kinh ngạc trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra gì, tiếp nhận con gà rừng kia, hướng đến bờ sông làm thịt, còn quay đầu lại nói:
– Lão huynh có thể chờ tại hạ trở lại cùng ăn!
Người gầy kia vỗ vào ngực nói :
– Tiểu huynh đệ yên tâm, ta chờ ngươi!
Trương Siêu Quần sau khi quay về, người kia quả nhiên thủ tín, một miếng thịt cũng không ăn thêm, nhưng trên đất lại có thêm hai cái bát, đổ đầy rượu, loại rượu thời này, không giống rượu thời hiện đại trong suốt như nước, mà là có chút vẩn đục, không giống như là rượu, mà như là nước từ vòi nước rỉ sét chảy ra vậy.
Uống vài chén rượu vào bụng, Trương Siêu Quần bỗng nhiên hỏi:
– Mạo muội xin hỏi lão huynh tôn tính đại danh?
Người gầy kia nói:
– Gặp mặt tức là hữu duyên, chúng ta bèo nước gặp nhau, hà tất phải biết tên?
Trương Siêu Quần cười ha ha, nói:
– Lão huynh không biết tại hạ, nhưng tại hạ lại biết lão huynh…lão huynh là Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu! Là người thứ tư trong Tứ đại pháp vương của Minh Giáo!
Người gầy biến sắc, nói:
– Ngươi là ai?
Nhìn sắc mặt y, Trương Siêu Quần biết mình đoán không sai, cười nói:
– Tại hạ quả nhiên không đoán sai, lão huynh không cần lo lắng, tại hạ không có ác ý.
Người gầy này, chính là Vi Nhất Tiếu.
– Ha ha, dù ngươi có ác ý, ta cũng không sợ, uống rượu đi!
Vi Nhất Tiếu giơ bát rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Trương Siêu Quần khen:
– Vi Bức vương quả nhiên là anh hùng bản sắc!
Hắn cũng đem bát rượu uống đến một giọt không dư thừa.
Hai người nhậu nhẹt, ăn uống no nê, Vi Nhất Tiếu trước sau cũng không hỏi lai lịch hắn, Trương Siêu Quần âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Lúc này Vi Nhất Tiếu lấy mu bàn tay xóa đi ngoài miệng dính đầy mỡ, đứng lên, nhìn thẳng vào mặt hắn, chắp tay nói:
– Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta sau này gặp lại.
Nói xong quay đầu định bước đi.
Chợt nghe từ hướng đông bắc hướng về, có tiếng người thét vang, tiếng la trong trẻo kéo dài, là âm thanh của nữ tử.
Nghe được tiếng từ xa vọng lại tiếng huýt sáo, Vi Nhất Tiếu cười ha ha, nói:
– Tiểu huynh đệ, ngươi có muốn đi với ta nhìn xem náo nhiệt không?
Trương Siêu Quần nghe xong tiếng huýt sáo kia, hắn nghĩ đến định là cái có thể dùng để làm ám hiệu liên lạc, liền đứng thẳng lên, nói:
– Tốt lắm, có thể đi theo Vi Bức Vương mở tầm mắt, cũng là cơ hội hiếm có.
Vi Nhất Tiếu cười hì hì, hướng về hướng đông bắc phi thân đi gấp, y nói đi là đi, hoàn toàn không cần phải tập trung chân khí, thật là quỷ mị, Trương Siêu Quần thoáng qua chậm chút, liền bị hắn y bỏ đến rất xa.
Nhưng Trương Siêu Quần từ khi luyện tập Cửu Dương Chân Kinh, khinh công Cổ Mộ Phái cũng tăng lên một bậc, tuy rằng không đuổi kịp Vi Nhất Tiếu, nhưng tốc độ cũng không chậm, chừng chạy đi chừng một dặm, Vi Nhất Tiếu bỗng nhiên ngừng lại, chờ Trương Siêu Quần đi đến gần, lại quẹo qua phóng về một hướng khác.
Lúc này, Trương Siêu Quần một đường chạy theo Vi Nhất Tiếu, bên tai gió thổi vù vù, cấp tốc chạy thêm tầm năm, sáu dặm, Trương Siêu Quần cảm thấy chân khí trong cơ thể mình cuồn cuộn không dứt, không có chút nào mệt mỏi, hắn vừa phi thân đi vừa dựa theo pháp môn Cửu Dương Chân Kinh điều tức hơi thở, chợt mắt thấy phía trước Vi Nhất Tiếu đã ngừng lại nhìn quanh, chính không biết y có ý gì.
– Vi Bức vương, đi đâu nhìn náo nhiệt?
Vi Nhất Tiếu cũng nhìn thấy hắn vội vàng đứng lại bên dưới, nói ngừng liền ngừng, hơi thở chậm rãi, lấy làm kinh ngạc, hướng về trước người chỉ tay, Trương Siêu Quần đi lên hai bước, thấy bên kia khe núi, ước chừng khoảng cách một dặm, có tầm 40, 50 người hướng về một phía bước đi, cuồn cuộn mênh mông người, Trương Siêu Quần nhãn lực vô cùng tốt, nhìn thấy đám người kia bên trong, toàn là đạo cô nên hỏi:
– Bọn họ là ai?
Vi Nhất Tiếu cười lạnh nói:
– Ngươi không biết sao?
Trương Siêu Quần lắc đầu nói:
– Tại hạ làm sao biết được?
Vi Nhất Tiếu cười hắc hắc nói:
– Không quen biết thì tốt! Chúng ta so tài một lần, xem ai bắt được một đạo cô trước, ngươi có dám không?
Trương Siêu Quần cười nói:
– Vi Bức vương, lão huynh nắm bắt đạo cô để làm cái gì? Làm vợ à?
Vi Nhất Tiếu không đáp, đột nhiên hướng về đám người kia xông tới, khoảng cách một dặm bao dài, trong chớp mắt liền đến, đám người kia nhất thời hô to lên, đao kiếm cùng xuất hiện, vậy mà Vi Nhất Tiếu thân hình nháng lên, trong nháy mắt liền bắt được một người, quay lại như bay hướng về chỗ ẩn thân Trương Siêu Quần chạy tới, đám người kia kinh ngạc, một ni cô cũng là tốc độ không chậm, phi thân đuổi theo, nhưng làm sao đuổi kịp được Vi Nhất Tiếu?
Vi Nhất Tiếu cầm trong tay ni cô thảy suống đất trước mặt Trương Siêu Quần, một tiếng cười gằn, nói:
– Ngươi không so tài với ta cũng được, vậy thì giúp ta giết nàng đi!
Trương Siêu Quần nói:
– Cần gì phải giết người? Vị đạo cô đắc tội gì với Vi Bức Vương vậy?
Vi Nhất Tiếu hừ một tiếng, chân bước lui lại, trong chớp mắt đã ngoài mấy trượng, Trương Siêu Quần lắc đầu, Vi Nhất Tiếu này xem tới vẫn là không tín nhiệm mình, luôn cho là mình là kẻ địch, lúc này hắn hướng về đạo cô mới vừa rồi bị bắt bỏ lại:
– Tiểu đạo cô, ta sẽ không giết ngươi, có thể đứng lên rồi!
Nhưng ni cô không nhúc nhích, Trương Siêu Quần cả kinh, lẽ nào là chết rồi? Hắn định muốn cúi người xem xét, từ xa xa tiếng gió tay áo phiêu phiêu, thật nhanh phóng tới một người, trường kiếm trong tay ánh sáng lóe lên, quát lên:
– Yêu nghiệt ma giáo chịu chết đi!
– Trương thiếu hiệp!
– Sư thái?
Hai người đồng thanh thốt lên kinh ngạc, lập tức lại đồng thời nói:
– Sao là ngươi?
– Sao là sư thái?
Thì ra người đuổi theo, lại là Diệt Tuyệt Sư Thái! Trương Siêu Quần trố mắt há mồm, sư thái xuất hiện ở đây, nhóm người đệ tử bên kia, chính là người của phái Nga Mi, bọn họ từ Nga Mi sơn đi đến nơi xa xôi như thế này, lẽ nào là đi đến Tây Thiên bái phật cầu kinh, trong lòng hắn đột nhiên chấn động, có khi nào là lục đại phái vây công Quang Minh đỉnh? Sẽ không phải vậy a! Theo nguyên bản Ỷ Thiên, Trương Vô Kỵ xuất hiện ở Quang Minh đỉnh vào lúc 21 tuổi, nhưng hiện tại bây giờ Trương Vô Kỵ mới 17 tuổi, lẽ nào bởi vì ta xuyên đến đây, cho nên câu chuyện xảy ra sơm hơn 4 năm?
Hắn đang còn ngạc nhiên, thì Diệt Tuyệt Sư Thái quát lên:
– Ngươi nói mau, tại sao lại cùng yêu nhân ma giáo ở cùng một nơi?
Lâu nay thì xưng hô Trương thiếu hiệp, hiện giờ thì lại đã biến thành “Ngươi”. Trương Siêu Quần cười khổ nói:
– Sư thái sẽ không phải cho rằng tiểu bối cùng Vi Nhất Tiếu là chung một đường chứ?
Diệt Tuyệt Sư Thái sắc mặt kinh hãi, nói:
– Hóa ra là Vi Nhất Tiếu, con dơi xấu xa đó nghe nói hắn có khinh công thiên hạ vô song, quả nhiên là danh bất hư truyền, hơn hẳn cả ta!
Sư thái lại nói:
– Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta hỏi!
Trương Siêu Quần lắc đầu, nói:
– Tiểu bối là đệ tử Võ Đang, thì làm sao cùng y có cái gì quan hệ? Chỉ là ở trên đường đi gặp phải mà thôi.
Diệt Tuyệt Sư Thái gật gù, bảo kiếm cắm trở vào bao, nói:
– Thì ra là như vậy, phái Võ Đương đến sớm rồi hả? Tại sao vậy lại không gặp những người khác?
Trương Siêu Quần ngẩn người ra, chợt nhớ tới lục đại phái vây công Quang Minh đỉnh, gồm có Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga mi, Côn Lôn, Không Động, Hoa Sơn, xem ra đúng là đến đây rồi! May là mình quyết định sớm xuất cốc, nếu không phải vậy, đã bỏ qua đặc sắc nhất màn này, Trương Vô Kỵ bị mình tranh cướp học Cửu Dương Chân Kinh, cho nên làm sao y can thiệp vào trận chiến này được, nếu không có mình thì trận đại loạn chiến sẽ kết thúc như thế nào đây?
– Thưa sư thái, lần trước ở Hồ Điệp cốc từ biệt, tiểu bối vẫn không chưa có về Võ Đang sơn, cho nên không biết hành động lần này, đúng rồi..sư thái, Kỷ sư tỷ, Đinh sư tỷ các nàng cũng khỏe chứ?
Diệt Tuyệt Sư Thái nói:
– Ngươi đã đến đây rồi cũng tốt, trước tiên hãy theo chúng ta cùng đường đi, người của Võ Đang phỏng chừng cũng gần đến, Hiểu Phù cùng Mẫn Quân đều ở bên kia, ngươi hãy qua bên đó gặp bọn họ đi!
Sư thái nói xong, ngồi xuống, đem đạo cô mới vừa rồi bị Vi Nhất Tiếu bắt đi quan sát, thì thấy sắc mặt nàng như sáp ong, cổ họng có một vết thương, dĩ nhiên là khí đã tuyệt, vết thương máu thịt be bét, giống như là dấu răng. Trương Siêu Quần ngạc nhiên nói:
– Đạo cô này.. là bị Vi Nhất Tiếu cắn chết? Bộ y thật sự là hút máu người sao!
Diệt Tuyệt Sư Thái lạnh lùng thốt:
– Hắn cắn cổ người hút máu, rất là tàn nhẫn độc ác, món nợ này sớm muộn gì thì ta cũng thánh toán với hắn!
Thấy Trương Siêu Quần hãy còn ngẩn ngơ, sư thái lại nói:
– Trương thiếu hiệp, chúng ta lục đại môn phái lần này đồng lòng hợp lực tiến vào Quang Minh đỉnh, quyết phải tất thắng lũ yêu tà này, chúng ta đâu có gì mà sợ? Chỉ là đánh nhau thì phải có tổn thương ít nhiều, Nga Mi chúng ta đã từ lâu quyết tử chi tâm, tử thương mấy người cũng là không thể tránh được, chúng ta đi thôi!
Trương Siêu Quần nở nụ cười miễn cưỡng, gật đầu, đi theo phía sau Diệt Tuyệt Sư Thái, nói:
– Sư thái, chúng ta hình như đã gần một năm không gặp lại? Sư thái vẫn là phong thái như ngày nào, vừa rồi con dơi kia trốn ở chỗ này nhìn lén, đối với tiểu bối nói rằng, phía trước có đại đạo cô xinh đẹp như thiên tiên, mang theo một đám tiểu đạo cô, vãn bối vậy mà không đoán được chính là sư thái, tội lỗi.. tội lỗi.
Diệt Tuyệt Sư Thái khẽ hừ một tiếng, xoay người đi đến, khẽ nói:
– Đi theo ta, cứ nói lải nhải!
Nhưng khi sư thái quay người lại, trong lòng thầm nghĩ, con dơi xấu xí kia cũng có chút ánh mắt…