Phần 7
Vương Như Hoa lo lắng, hô to ngăn cản hắn: “Khoan đã”
Nội tâm nàng không hiểu sao cảm thấy rất đau nhói, giận dữ chất vấn: “Ngươi tại sao lại như vậy, ngươi thật coi ta là kỹ nữ sao, muốn ta hầu hạ người khác để ngươi nhìn, ngươi xem ta là gì hả?”
Thật lòng mà nói gian díu qua lại với Ma tôn đã làm nội tâm nàng chịu rất lớn gành vác, đúng là phần lớn đều do dâm tính khó cản trong cơ thể, nhưng dù sao nàng vẫn không mất lý trí, nàng có thể chấp nhận đụ chịch với nam nhân trước mắt, nhưng để nàng đi quan hệ với người xa lạ, nàng thật sự khó mà làm được.
Ma tôn như đoán được suy nghĩ của Vương Như Hoa, tiến lên ôm lấy nàng, ôn nhu nói: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ngươi không phải muốn càng nhiều sung sướng sao, ngươi không phải đã nói là sẽ nghe lời ta sắp đặt sao, tin tưởng ta, ta đảm bảo sẽ không làm ngươi thất vọng”
Người ta thường nói nữ nhân yêu đương sẽ rất ngốc huống chi là một đĩ thèm cặc đến mức không cưỡng chế nổi như Vương Như Hoa, chỉ cần an ủi 1 chút tâm linh của nàng, nàng sẽ lại trở thành một con thiêu thân sa vào bể dục, nàng chần chừ hồi lâu rồi ngập ngừng hỏi: “Ngươi nói đi, ta phải làm sao, ta biết kiếm ở đâu ra người xa lạ, còn nữa, người đó có chắc sẽ đảm bảo bí mật hay không, ta thật sự không biết phải làm sao”
Nói rồi nàng ngượng đỏ cả mặt, cúi đầu.
Ma tôn cười khẽ: “Ngươi đừng lo lắng, ngươi có biết Kính Hoa Thủy Nguyệt lâu hay không?”
Vương Như Hoa gật đầu, thanh lâu này đã mở gần 10 năm, không chỉ Phúc Châu, mấy tỉnh khác cũng có chi nhánh, nổi tiếng như vậy thì làm sao mà nàng không hay biết, chỉ là không biết Sử tiêu đầu nhắc đến thanh lâu này có ý gì mà thôi.
Nàng đáp: “Đương nhiên biết, Cái này còn không biết thì làm sao lăn lộn giang hồ”
Đến, bản tính đúng là khó đổi, cỡ nào kiêu ngạo một con đĩ, hở chút là lăn lộn giang hồ, hở chút là khoe khoang mình có bao lợi hại, để xem sau đợt này, ngươi còn kiêu ngạo nổi nữa hay không.
Ma tôn nói tiếp: “Ta quen một số người bạn trong đó, bọn hắn nói phía sau Kính Hoa Thủy Nguyệt còn có 1 cái Huyễn Dục Lâu, nơi đó là nơi thu nhận những phu nhân trong gia đình quyền quý, giàu sang có vấn đề giống như phu nhân”
Vương Như Hoa sợ hãi hô một tiếng, nàng đương nhiên biết Ma tôn nói tới vấn đề giống mình là cái dạng gì, chỉ là không ngờ bọn họ lại dâm đãng đến mức vào kỹ viện bán mình cầu hoan ái, dù nàng đã vụng trộm qua lại với Sử tiêu đầu cũng không khỏi gắt 1 tiếng thấm mắng đám đĩ dâm đãng đó.
Nhưng nàng vẫn rất hiếu kỳ, hỏi: “Bọn họ thật to gan, bộ không sợ bị lộ sao?”
Ma tôn cười tháo cái mặt nạ trên đầu nàng ra, cầm quơ qua quơ lại trước mặt nàng hỏi: “Thế phu nhân nghĩ tại hạ lấy đâu ra thứ này, không phải đều là từ Kính Hoa Thủy Nguyệt lâu mà ra cả sao, mấy vị phu nhân đó đều mang theo thứ này, tú bà tiến lên đài sẽ giới thiệu sơ lược nửa úp nửa mở về lai lịch của bọn họ”
“Đương nhiên là rất khó để nhận ra ai là ai vì phần lớn bọn họ gia thế đều giống nhau thì làm sao biết ai là ai. Chủ yếu ở đây là gợi lên huyễn tưởng của các khách chơi, bọn họ vừa đụ vừa liên tưởng mình đang đụ phu nhân của lão già này, mẫu thân của công tử kia, sẽ khiến họ hưng phấn mà ra sức đụ, thỏa mãn tình dục của cả hai bên, chính vì vậy mà lâu này mới được gọi là Huyễn Dục lâu, hư huyễn, ảo tưởng và tình dục cùng buộc vào một chỗ”
Vương Như Hoa nghe hắn giải thích cũng hơi say nhưng rồi gắt giọng ghen tuông, hỏi: “Hừ, nói, ngươi có phải cũng thử qua các dâm phụ đó, nên mới muốn ta qua đó phục vụ đám khách nhân kia”
Ma tôn ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói lạnh như băng hỏi nói: “Ngươi dám dùng giọng điệu đó truy vấn ta”
Mấy ngày nay Vương Như Hoa bị Ma tôn dạy dỗ cũng đến một mức nhất định nên thấy hắn nổi giận, nàng cũng có chút sợ hãi, lắp bắp: “Ta… ta… không có”
“Hừ còn dám chối, còn dám xưng ta với ta, ngươi đây là muốn lật trời sao hả” thuận tay cho Vương Như Hoa một cái tát, Ma tôn lạnh giọng mắng.
Vương Như Hoa bị tát cả người choáng váng, nàng từ nhỏ đến lớn chỉ có đánh người, giết người ở đâu ra bị kẻ khác đối xử như vậy, nội tâm giận dữ, muốn xông lên giết chết tên nam nhân này, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng kia, nàng chột dạ, mấy ngày bị hành hạ và chinh phục, biết bao nhiêu lần vứt bỏ tôn nghiêm há miệng cầu xin, nếu như giết hắn, nàng về sau sẽ như thế nào.
Suy nghĩ thiệt hơn, nàng cắn răng nuốt xuống cục tức, quỳ hai chân xuống, bò đến bên chân Ma tôn nói: “Nô tỳ không dám”
Nhưng nội tâm thì bắt đầu có tính toán riêng, đã hắn muốn dẫn mình đi đến cái gì Huyễn Dục lâu để tầm hoan cầu sướng thì để hắn sống sót một chút, đợi lão nương tìm được niềm vui mới rồi sẽ xử lý ngươi sau. Đám dâm phụ trong hào môn thế gia có thể nghĩ ra biện pháp này giải tỏa dâm tính, ta cũng làm được, cần gì chịu khuất nhục trước tên này.
Ma tôn từ khi luyện “Vô thượng đại ma đạo, vô địch chí tôn công” đối với sát ý nhạy cảm rất nhiều, dù Vương Như Hoa chỉ hiển lộ một tia, hắn cũng nhận thấy, nhưng điều này không quan trọng, không có 1 con đĩ nào dễ dàng dạy bảo cả, phải có quá trình, hắn rất thích thú với quá trình này, Vương Như Hoa ẩn nhẫn phản kháng rất hợp ý hắn.
Hắn nói: “Lần này cho qua, ngày mai ngươi thu xếp, giờ này đến phòng của ta” nói xong hắn phất tay áo, đi ra ngoài, để lại Vương Như Hoa ở lại đó, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.
Kính Hoa Thủy Nguyệt vang danh thiên hạ là đệ nhất kỹ viện, chi nhánh trải khắp các tỉnh thành, mà Phúc Châu là tổng bộ thì càng thêm đặc sắc và tráng lệ.
Ngoài nắm giữ “Thất đại mỹ nữ” Trần Viên Viên, Tăng Nhu, Mộc Kiếm Bình, Phương Di, Song Nhi, Kiến Ninh, Hạ Thanh Thanh ra, cái thu hút khách nhân đến nơi đây là đủ trò tiêu khiển giải trí, đủ loại hình tình dục mới lạ dị thường, chỉ cần ghé qua nơi đây một lần thì đảm bảo sẽ phải ghé nơi đây lần nữa.
Mang theo một cái sa lụa mỏng che giấu thân phận, vừa mới bước chân vào nơi này, Vương Như Hoa phảng phất như đi qua một thế giới khác, trừ những kiến trúc hào hoa bên ngoài thì nơi đầy tràn đầy dục vọng làm nàng choáng ngợp.
Những nữ nhân mặc những bộ đồ mỏng đang nhảy múa bên các cây cột, cử chỉ vừa hở vừa che làm khách nhân la hét, cuồng khiếu.
Tiếng âm nhạc du dương, tiếng rên rỉ, gào thét dâm đãng từ những căn phòng, thậm chí có vài nhóm khách nhân đè ngay kỹ nữ ra đụ tập thể ngay tại chỗ khiến Vương Như Hoa sợ hãi quay mặt đi không dám nhìn nhưng tim thì đập thình thịch, dù chỉ ở đây chưa đầy 1 phút, nhưng những gì xảy ra tại nơi đây đánh mạnh vào nội tâm nàng, nàng nhịn không được lại ướt ra, chờ mong theo sau lưng Ma tôn.
“A Sử huynh đệ ngươi tới, mời vào đây” Vi Tiểu Bảo tiến lên nghên đón, thật ra hắn đã ở đây chờ ra Ma tôn đại nhân của hắn từ rất sớm, nhưng chỉ sợ ra ngoài tiếp đón sẽ khiến Vương Như Hoa sinh nghi nên nín nhịn đến bây giờ.
Ma tôn chắp tay đáp lễ: “Vi đại gia thật khách khí, kẻ hèn một cái tiêu đầu, không dám nhận, không dám nhận”
Vương Như Hoa nhìn Vi Tiểu Bảo vài lần, cái tên này như sấm bên tai, Kính Hoa Thủy Nguyệt ăn nên làm ra, lợi nhuận bạc triệu mỗi ngày, làm sao không khiến các thế lực khác đánh chủ ý, ngay cả triều đình quan lại cũng không nhịn được muốn cắn một ngụm, vậy mà không biết tên trẻ tuổi trước mặt này có lực lượng cỡ nào mà có thể móc nối Đông xưởng ổn định các thế lực giang hồ.
Rồi lại móc nối với hoàng tộc, ổn định các phương quan lại, ngay cả Lâm Chấn Nam trượng phu của nàng cũng nhiều lần đến đây bái phỏng, nhờ vả.
Phải nói Vi tiểu Bảo tên này, người không tại giang hồ nhưng danh tiếng của hắn đã truyền khắp giang hồ, hàng thiệt thứ thiệt nhân vật có máu mặt.
Trực giác của phụ nữ rất là nhạy bén từ cách nói chuyện rõ ràng là Vi Tiểu Bảo ít nhiều có chút kính nể Sử tiêu đầu làm nàng có chút mơ hồ. Sử tiêu đầu làm việc tại tiêu cục gần cả cuộc đời, nếu không Lâm Chấn Nam sẽ không để cho hắn làm hộ vệ cho Lâm Bình Chi, vậy mà từ khi tên này hãm hiếp nàng cứ như trở thành một người khác, tràn đầy thần bí.
Nhưng Vi Tiểu Bảo là ai, đừng nói tại thế giới này lăn lộn ngoại giao với hắc bạch lưỡng đạo, chỉ xét tại Lộc Đỉnh Ký thế giới, hắn cũng là kẻ khôn khéo lươn lẹo gian xảo. Chỉ cần liếc mắt hắn liền nhận ra sự nghi ngờ của Vương Như Hoa nên liền lên tiếng: “Sử huynh là khách quen, lại thường xuyên đem các vị phu nhân đến nơi đây tìm thú vui, thân là lão bản của nơi này, sao lại không khách khí với huynh”
Nói rồi hắn liếc sang Vương Như Hoa, cười bỉ ổi: “Vị này cũng là hàng mới sao Sử huynh”
Vương Như Hoa thấy Vi Tiểu Bảo nhìn qua, xấu hổ cúi đầu, trong lòng thì nghĩ: “Thì ra Sử tiêu đầu thường hay câu dẫn nữ nhân đem đến đây, xem ra hắn giấu rất sâu, lâu như vậy rồi mà cả ta và trượng phu đều không hay không biết”
Ma tôn ôm eo Vương Như Hoa làm nàng giật nảy mình, đây là lần đầu nàng gần gũi với nam nhân khác trước mặt người lạ, dù là trượng phu nàng ở bên ngoài, hai người đều tương kính như tân, trước người ngoài đều không có một chút hành động gần gũi nên nàng thấy cực kỳ xấu hổ giãy giụa, muốn thoát ra khỏi hắn.
Ma tôn mặc kệ nàng giãy giụa, hắn cười ha hả nói: “Thế nào, Vi đại gia nhìn, nàng khá chứ, đảm bảo chất lượng, không tin ngài thử một chút”
Vi Tiểu Bảo cũng không giả lả chối từ gì, hai tay xoa xoa vương ra bắt lấy cặp vú Vương Như Hoa làm nàng la lên một tiếng: “Chà chà, to như vậy, đúng là hàng tốt”
Hắn rút tay lại cười hì hì: “Nhưng chỉ thử nhiêu đây thôi, dù sau phu nhân đến đây là lần đầu, để lại ấn tượng xấu cho nàng thì không tốt” Hắn vươn tay ra hiệu: “Hai vị mời đến bên đây” rồi hắn dẫn đầu đi trước dẫn đường.
Nội viện không hề nhỏ ngược lại là cực kỳ rộng lớn, đi qua một dãy hành lang cùng tiểu viện, ba người bọn họ đi đến một lầu các, khác với vàng son lộng lẫy của Kính Hoa Thủy Nguyệt lâu, Huyễn Dục lâu có vẻ bình thường hơn rất nhiều, nó không cao lớn trái lại rất nhỏ, được cái là rất rộng rãi, đi vào bên trong sắp xếp càng đơn giản hơn, trông như là sân khấu ca hát của thời hiện đại, đối với Vương Như Hoa mà nói thì sắp xếp này quá mức bình thường, không giống như mong đợi của nàng một chút nào.
Vi Tiểu Bảo đối với Ma tôn nói: “Sử huynh ngươi đến hơi sớm, còn chưa bắt đầu”
Ma tôn cười hỏi: “Tại hạ chờ được, Vi đại gia không cần lo lắng, chỉ là cho tại hạ mạn phép hỏi một câu, không biết hôm nay có bao nhiêu vị phu nhân lên sân khấu, sau lưng ta vị này là lượt thứ mấy vậy”
Vi Tiểu Bảo phất phất tay: “Sử huynh có chuyện cứ hỏi, ta đã nói huynh đệ ta không cần khách sáo, hôm nay hơi xui xẻo một chút, chỉ có một vị phu nhân đến, nên vị này” hắn dùng ánh mắt dâm tà liếc đến Vương Như Hoa nói tiếp: “Chắc sẽ không đợi lâu đâu, một hai canh giờ mà thôi”