Phần 7: Xuân sắc dâm hương
Một ngôi đình hóng mát cổ kính được xây dựng bên bờ Tây hồ, mái ngói xanh thẫm màu rêu do những cây cột gỗ quý chắc khỏe chống đỡ. Kiến trúc ngôi đình thiết kế theo hình bát giác, mỗi cạnh như vậy có một trụ gỗ đen sẫm, mặt ngoài bóng loáng không chút sần sùi, vừa nhìn liền có thể phỏng đoán chúng thuộc hàng bách niên đại thụ được thợ mộc cưa từ trong rừng sâu đem về.
Trời cũng đã vào lúc xế chiều, ánh tà dương sặc một màu tím đượm buồn làm cho rạng mây ở trên cao cũng lấm lem theo, trong đình lúc này có hai bóng người đang nhàn hạ thưởng thức ấm trà nóng, đôi mắt đăm chiêu nhìn về phía cuối chân trời xa vắng.
– Trần thúc, hắn thật sự không phải là môn sinh của Quốc Tử Giám ư? Một người trong đó chợt lên tiếng, là người đàn ông trung niên tuổi độ tứ tuần, tại thân khoác bộ quần áo nho nhã, có bội kiếm giắt ngang hông. Trên gương mặt nghiêm nghị là ngũ quan chính chắn, hàng lông mày kiếm khí khái, đôi mắt thâm sâu luôn lập lòe sự khôn khéo khiến cho người khác không thể nào đoán được trong đầu ông ta đang suy nghĩ gì.
Ông ta ngồi trên phiến ghế đá, mắt hướng ra giữa hồ nước, dáng người cao ngời quả đúng với bốn chữ “long hành, hổ bộ”. Mặc dù chỉ ngồi ở một chỗ nhưng cái khí chất uy nghiêm, cao quý vẫn không hề giảm sút, trái lại còn ngang nhiên phô trương, không phải do cố ý, cái loại khí chất ấy là từ trong chính thân thể bộc phát mà ra, từ xưa giờ chỉ có bậc quân vương mới sở hữu được.
Trung niên nhân sau một hồi thưởng thức phong cảnh đã đời thì lại quay sang nhìn người bên cạnh, lúc này mới để ý, bên cạnh ông ta ngay từ đầu là một vị lão nhân tiên phong đạo cốt đang ngồi thư thả uống trà, râu tóc bạc phơ phấp phới trong cái gió chiều lồng lộng, ngoại hình lão nhân này đã trạc ngoài lục tuần. Dù lớn tuổi, tuy nhiên trông vẫn còn rất khỏe, má đỏ môi hồng lúc này đang nhóp nhép nhai trầu.
– Đúng vậy! Thông qua điều tra mới biết được cách đây hai tháng hắn bỗng nhiên xuất hiện ở Trấn Vũ Quán, hình như là có quan hệ bà con xa với vị lại bộ thượng thư đã mất lúc trước. Lão nhân được trung niên gọi là Trần thúc kia từ tốn vuốt râu rồi cười nhẹ trả lời.
– Tuyệt! Người này không ngờ lại giỏi đến vậy, một thân khí phách lẫn tài trí dễ dàng đánh bại sứ giả Mông Cổ, nếu là thân thích của người kia thì nhất định phải trọng dụng cho việc nước nhà! Trung niên nhân nghe vậy lấy làm kích động, mở miệng khen một câu cùng với ý định đề xuất thỉnh vấn lão nhân.
– Khoan hẵng vội! Trước hết cứ từ từ quan sát hắn đã, nếu thực sự là nhân tài, Đại Việt ta hẳn sẽ được giúp ích. Lão nhân ôn tồn đáp lại, bộ dạng ông lão hình như không mấy quan tâm, đôi mắt đục ngầu từ nãy giờ cứ nhìn về con nước xa xa nơi Tây hồ.
Phải mất một lúc lâu lão nhân mới nói tiếp.
– Cảnh nhi! Ngươi liệu mà sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, tại hội nghị Bình Than sắp tới phải tạo cơ hội cho đám thanh niên trẻ tuổi này gặp mặt nhau một phen, chắc chắn sẽ có nhiều điều thú vị đấy!
Lão nhân trên miệng đề kiến, sâu bên trong đôi mắt già lập lòe ý cười như đang nhìn thấy trước được cục diện ở tương lai vậy.
… Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/11/xuyen-khong-ve-dai-viet.html
Nằm bên cạnh Trấn Vũ Quán là một khu phố thị bình dân, ở thời đại này nhà cửa cũng chưa hẳn gọi là đông, cứ cách vài mét như vậy thì có một căn nhà ngói được dựng lên, khi tối trời cũng chỉ lác đác có vài ánh đèn dầu le lói.
Ở cuối con hẻm mòn hai bên lề mọc đầy cỏ dại, nơi đây chỉ có duy nhất một căn nhà nhỏ vuông vức được xây dưới tán cây Đa to lớn. Đằng sau hè còn có một gian nhà nhỏ khác chỉ bé bằng phân nửa nếu đem so với căn nhà ở mặt tiền, đoán chừng đây chính là nơi dùng để tắm rửa.
Bầu trời chập tối nhá nhem, cảnh vật xung quanh trở nên mờ nhạt dần và màn đêm u ám phủ kín nhân gian. Lúc này trong chính cái nhà tắm ấy, nơi cánh cửa gỗ khép hờ không ngờ lại có ánh đèn vàng nhạt le lói cùng với tiếng nước chảy róc rách gợi nên cho người ta cái cảm giác tò mò muốn nhìn lén nếu vô tình đi ngang qua.
– Tiểu Long! Lấy dùm Dì cái khăn tắm, thêm bộ quần áo Dì để sẵn trên giường nữa nhé!
Bỗng có tiếng nói từ phía sau hè vọng đến, truyền vào gian bếp nhỏ hẹp đang bập bùng ánh lửa, làm cho hai nhân ảnh đang bận bịu thoáng cái phải dừng lại động tác. Một người trong đó đột nhiên che miệng cười khúc khích khiến cho cả thân hình mềm mại run rẩy theo điệu cười giòn tan, tiếng cười như tiếng chuông bạc ngân lên làm tan chảy lòng người.
– Hì hì! Mẫu thân đi tắm không ngờ lại quên mang theo khăn lau người! Ngay cả quần áo cũng bỏ quên nha! Hiền Nhi tay cầm cái muỗng múc canh đưa lên miệng nếm thử rồi bật cười hồn nhiên, dưới ánh lửa hồng nóng rực làm cho gương mặt vốn dĩ xinh đẹp của nàng trở nên đỏ ửng như đóa Phượng Vĩ đương độ nở rộ, dung diện mê người hiện ra trước ánh lửa sáng soi làm say đắm lòng ai kia.
Nếm thử nước canh không có vấn đề gì, nhưng bầu không khí ở gian bếp dường như có gì đó hơi là lạ, thiếu nữ bất giác ngó sang thì nhìn thấy Long đang lù lù đứng yên tại một góc, vẻ mặt hắn hơi ánh lên nét ngượng ngùng của một thằng con trai mới lớn, thấy vậy Hiền Nhi lại bật cười, không chịu được mở miệng trêu chọc.
– Này! Sao ca còn đứng ngây ra đó? Mẹ muội đang gọi ca đấy! Ánh mắt toát lên vẻ nghi ngờ nhìn Long, Hiền Nhi cất giọng thúc giục.
– Ta! Hay là… hay là muội đi thay ca nhé! Để việc nấu nướng này ca làm cho! Long cười mếu máo ngập ngừng nói mãi mới thành câu, hắn còn giơ cẳng chân lên cho thiếu nữ xem, tại vị trí mắt cá có một miếng băng vải trắng quấn mấy vòng xung quanh.
Nghe Dì Linh nhờ lấy đồ giúp, lại còn ra tận nhà tắm làm Long khoái lắm, trong nội tâm hắn thèm thuồng từ lâu rồi nhưng khổ nỗi, ở sau hè có nuôi một con chó rất dữ. Là giống chó lai giữa chó cỏ và chó săn nên nên nó cực kỳ hung tợn, gặp người lạ là cắm đầu cắn ngay. Ở nhà này chỉ có Dì Linh và Hiền Nhi mới thuần phục được con ác thú đấy thôi.
Chính bản thân Long cách đây ít hôm còn bị nó táp cho một cái nhớ đời, dân gian có câu “Bị chó cắn một lần, sợ cả đời” nên hắn dù hứng lắm nhưng vẫn không dám đi ra.
– Ui xời! Muội còn tưởng chuyện gì ghê gớm lắm! Ca yên tâm, lúc chiều mẫu thân đã xích nó vào gốc cột rồi, lần này đảm bảo nó không cắn được ca đâu hihi! Hiền Nhi không chú để ý liền nói.
– Thật à? Long nổi máu dâm sáng rực hai mắt, liền nhanh nhảu hỏi lại một câu để xác nhận.
– Thật! Ca mau đem đồ ra cho mẫu thân đi, trời lạnh như vầy ở ngoài đấy lâu chắc chắn sẽ đổ bệnh mất! Nói xong nàng lại tiếp tục với công việc nấu nướng, chẳng màng để ý đến gã thanh niên phía sau đang hí hửng như hóa rồ.
Hai chân Long dường như không còn cảm giác đau nhức tại vết thương chó cắn nữa, tức thì thoăn thoắt phi vèo vào trong phòng ngủ thơm ngát của nữ nhân rồi chộp lấy đống khăn áo được xếp ngay ngắn vào tay, bộ dạng hắn lén lút còn cầm cái tiểu yếm màu trắng của Dì Linh đưa lên mũi ngửi một hơi dài.
– Thơm quá!
Một hương thơm thoang thoảng xộc thẳng vào mũi Long, nếu so ra mùi hương này còn đắt giá hơn nhiều lần nước hoa cao cấp ở thời kim tiền, Long ngửi xong liền giống như uống phải thuốc tăng lực, cả người nhoáng một cái chẳng khác gì thần sấm, chỉ trong vài giây hắn đã chạy tít tận ngoài sau, khoảng không gian tối đen nơi nhà tắm đã phần nào hỗ trợ Long, trông hắn lúc này có khác gì một tên biến thái đâu chứ.
– Quên nhỉ? Không biết Dì Linh cột con cẩu tặc đó ở đâu rồi? Long lầm bầm trong miệng, vẻ mặt cảnh giác cao độ.
Bởi vì Long không hề nghe thấy tiếng chó sủa, mà người xưa có câu “chó sủa là chó không cắn, chó không sủa cắn lúc nào chả biết”! Cho nên hắn vừa đi vừa thận trọng dòm ngó mọi thứ xung quanh, bỗng chốc đã đi đến trước cánh cửa gỗ của phòng tắm.
– Tiểu Long đấy à? Sao lâu thế, biết dì ở ngoài này lạnh lắm không? Cái giọng ngọt ngào mỏng nhẹ của mỹ phụ lọt vào tai Long, trong đấy còn pha chút hờn dỗi vì nãy giờ bắt nàng phải chờ đợi.
Cửa chưa kịp mở, Long đã vội hô lên:
– Dì Linh, dì cột con Mực ở đâu rồi? Có thể nghe được sự lo lắng trong lời nói của Long, hắn đi từ trong nhà ra tới đây làm gì có nhìn thấy bóng dáng của con vật nào đâu chứ!
Két kẹttttt!!!
Tiếng cọt cà cọt kẹt phát ra ở bản lề cánh cửa, rồi giọng ngạc nhiên của dì Linh khẽ truyền vào tai hắn.
– Hả? Dì có cột nó đâu? Dì Linh tỏ vẻ ngây thơ không biết gì, cửa gỗ lại hé ra một chút để lộ cánh tay dài trắng mịn.
Khịt! Khịt! Thình thịch!
Đúng lúc này có tiếng hít thở như tiếng đánh hơi của động vật săn mồi vang lên làm cho hai vành lỗ tai Long bất giác giật giật, lông tóc toàn thân lập tức dựng đứng hết cả lên. Ở ngay vách ngoài nhà tắm đột nhiên xuất hiện một bóng đen thù lù, hai con mắt xanh lè phát ra hung quang đang nhìn chằm chằm vào hắn. Bấy giờ Long mới nhận ra, cái bóng đen kia chính là con súc sinh đã làm thịt hắn cách đây vài ngày.
GRỪ!!!
– ÔI MẸ ƠIIIII!!!
Rầm!!!
Trong chớp mắt, một cái miệng đỏ lòm đầy những chiếc răng sắc nhọn nhằm vào bắp chân hắn mà táp đến làm Long sởn gai ốc, hắn nào có gan dám đối đầu với con ác cẩu, tức thì tung rầm vào bên trong nhà tắm, thân hình vừa khuất thì gấp rút dùng hai chân đạp luôn cánh cửa nhà tắm đóng sầm một tiếng, không quên chốt cái khóa là thanh sắt lại.
– Phù! Súc sinh kia, có giỏi thì vào đây mà cắn ta này! Thở phào sau khen hú hồn, Long vẫn không quên hất mặt về phía cửa gỗ khiêu khích con chó phía ngoài, chọc cho nó gầm gừ sửa lên vài tiếng sau đó mới chịu bỏ đi.
Cảnh tượng bên trong nhà tắm được thắp đèn sáng trưng, cái ánh sáng của ngọn đèn dầu lập lòe vô định, có những lúc bị gió nhẹ lùa vào khiến tim lửa đong đưa, biến phòng tắm trở nên mông lung lạ kỳ.
– Dì Linh đâu rồi nhỉ? Ủa? Cái gì đây? Long tự hỏi vì không thấy bóng dáng của dì Linh đâu, hắn đang dựa lưng vào sát vách tường, hai mắt lăm lăm đề phòng con ác cẩu bất ngờ xông vào.
Đột nhiên hắn cảm giác sao cái vách tường phía sau lưng thoáng cái trở nên mềm mại và ấm quá, hơn nữa còn truyền đến tư vị bồng bềnh thật lạ lẫm. Thấy lạ, Long lập tức dùng lưng cạ cạ nhẹ, vẫn chưa đã, không thể nào tưởng tượng được đây rốt cuộc là đồ vật gì cho nên hắn lại vòng một tay ra sau lưng, lòng bàn tay mở rộng dùng năm ngón tay chộp vào cái thứ mềm mại kia rồi đột ngột bóp mạnh.
– Ối! Hắn giật mình thốt lên đầy kinh dị, bàn tay không ngờ lại vớ trúng một khối tròn đầy đặn, cảm giác ấm áp cùng với cái sự mịn màng mê ly khiến hắn thích thú bất giác bóp bóp thêm mấy cái nữa trước khi một tiếng rên khe khẽ vang lên.
– Ư ư ư ư!!! Tiếng rên thật dài và âm thanh thì nhỏ xíu chỉ vừa đủ lọt vào lỗ tai của Long, lúc này hắn thầm đổ mồ hôi hột, cuối cùng đã nhận thức được vấn đề rồi, phía sau lưng nào có phải là vách tường gì, mà đó là một con người bằng da bằng thịt đàng hoàng!
– Hừ! Ngươi sờ đủ chưa? Giọng nói nữ nhân có vẻ mất kiên nhẫn thình lình chui vào lỗ tai Long, hắn nhanh chóng xoay người lại cười hì hì, nhìn thấy dì Linh đang trong trạng thái lõa lồ thân không tấc vải, đầu tóc ướt sũng, gương mặt như búp bê hơi ngả màu hồng phấn, răng ngọc nghiến chặt bờ môi mềm, cau mày nhìn hắn như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
Diễm Áp Quần Phương Hạ…
Câu Hồn Đoạt Phách Ta.
Hoạt Sách Sinh Hương Họa…
Dung Mạo Tựa Như Hoa.
Dì Linh đứng chống nạnh đứng yên một chỗ, làn tóc đen nhánh xõa lõa tận đôi bờ vai gầy guộc, nước vẫn chưa ráo nên còn nhỏ giọt tí tách xuống hai bầu vú trắng như tuyết, lúc này đang phập phồng làm tăng thêm nét căng tròn bóng mẩy, eo nhỏ đùi to cộng thêm đôi chân thon dài đang khép nép. Nàng lúc này không khác gì một ma nữ mê hoặc nam nhân, dấy lên cái vẻ gợi tình đầy dụ hoặc.
Đến nước này, Long chỉ còn biết cười và cười, nhưng quả thật thằng này mặt dày như thép nguội, bàn tay trái vẫn còn úp vào một bên ngực đầy đặn của dì Linh, cái núm vú màu hồng nhạt như hạt anh đào bị kẹp giữa kẽ ngón trỏ và ngón giữa nên lúc mấy ngón tay Long véo nhẹ đem đầu ti và cả quầng vú nghiền ép khiến mỹ phụ rùng mình, vẻ khổ sở thoáng cái hiện lên trên gương mặt yêu kiều lộng lẫy.
Cảnh tượng xuân sắc lần đầu tiên xuất hiện trong đời làm tim hắn đập mạnh, máu mũi xém chút nữa đã trào ra.
– Tiểu Long à! Có thích không? Âm thanh như tiếng chim Sơn Ca hót thánh thót chui vào tai Long.
Trời đựu! Dì Linh vậy mà không có tức giận, trái lại còn làm ra vẻ phong tình vạn chủng, lẳng lơ cầm lấy tay hắn rồi đem bàn tay trượt nhẹ xuống vòng eo nhẵn nhụi không vết muỗi đốt của nàng.
Long chỉ cảm thấy trong đầu đánh “rầm” một tiếng, vậy là máu mũi hắn cất công kiềm chế nãy giờ từ từ chảy ra.
– Thích nha! Á a a a! Đau! Đau mà!
Long bỗng la oai oái, từ ngực truyền đến cảm giác tê tái linh hồn, hai chữ “thích nha” vừa mới tuột khỏi miệng thì dì Linh đã ngay lập tức véo lấy cái vú da của hắn mà véo thật mạnh, nàng còn nghịch ngợm dùng đầu ngón tay cái ra sức bấm một phát như thể muốn bóp nát “trái chanh” trong vú hắn vậy.
– Hừ hừ! Cho ngươi biết mùi! So với ta ban nãy thì ngươi còn khá thoải mái đấy! Dì Linh nghiến răng trừng mắt oán trách hắn sau đó mới chịu buông tay ra.
Long lật đật vén áo xem, đập vào mắt hắn là cái núm vú da sưng tấy đỏ lòm, hắn định gào lên thì chợt nhìn thấy nơi vú trái của dì Linh, cả quầng vú cũng đỏ ửng không khác gì hắn, điều này làm Long chột dạ. Hắn đã hiểu ra nguyên nhân vì sao nàng lại nhéo hắn đau đến vậy, thì ra hắn mới là người sai trước!
– Sao? Còn muốn mắng chửi ta nữa không? Dì Linh hờn dỗi hừ một tiếng, lặng lẽ đưa ngón tay lên gương mặt búp bê, lau đi vài giọt long lanh nơi mỹ mâu hút hồn, không biết từ khi nào mà lệ nàng đã rơi. Chắc có lẽ đã khóc từ ngay lúc đầu khi bị Long mạnh bạo sờ vú.
Nhìn mỹ phụ xinh đẹp động lòng người rơi lệ mà Long sững sờ trong giây lát. Dì Linh từ lâu đã tiếp lấy khăn áo trên tay hắn, nàng đặt chúng lên trên thành cái bồn tắm bằng gỗ, dường như thấy Long còn đang như người mất hồn, mắt đẹp tức thì lườm hắn một cái.
– Ngươi định đứng đấy đến khi nào nữa? Nãy giờ ngươi nhìn chưa đã hay sao? Ra ngoài đi! Dì Linh có vẻ không hài lòng cho lắm, nàng lắc đầu rồi tùy ý xoay người lại định mặc vội quần áo vào.
Soạt!
Tiếng quần áo gấp rút bị giật phăng ra làm mỹ phụ giật mình, nàng muốn xoay người lại thì đột nhiên một thân hình cao gầy thình lình tiến lại phía sau mang theo hơi nóng như lửa đốt dán sát vào tấm lưng trơn nhẵn của nàng.
– Dù gì cũng nhìn rồi, chỗ cần thấy đã thấy, chỗ không nên thấy cũng đã thấy, cớ sao dì còn ngại hả dì Linh?
Hắn tinh quái lên tiếng, đồng thời hai cánh tay khỏe khoắn xiết lấy thân hình kiều diễm ướt át của mỹ phụ, người đẹp thoáng cái đã nằm gọn hơ trong vòng tay Long, mặc cho nàng có vùng vẫy đi nữa cũng không tài nào thoát ra được.
Dì Linh lập tức run rẩy đôi vai, nhãn tình lóe lên vẻ phức tạp rồi nhanh chóng chuyển thành ôn nhu, nàng không giãy giụa nữa mà chỉ nhẹ giọng hỏi Long.
– Đối với người phụ nữ đã qua một đời chồng như ta, ngươi không cảm thấy chán ghét khi nhìn ngắm cơ thể này ư? Vừa già lại vừa xấu, ngươi không thấy khó chịu ư? Giọng nàng thoáng buồn hiu, rèm mi cong rũ rượi như sắp khóc.
– Tiểu Long sao lại có thể chán ghét Dì Linh được chứ? Chẳng lẽ Dì Linh đã quên, Tiểu Long từng nói trên đời này người chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà Tiểu Long từng gặp! Trong đôi mắt lóe lên tinh mang khôn khéo, Long nhanh miệng nói, hắn thật sự không có muốn nàng buồn, vì người phụ nữ này tuy nhiều lúc hơi có chút đa sầu đa cảm nhưng đối với hắn, nàng là người rất đẹp, hơn nữa nàng còn là ân nhân cứu mạng hắn, rất đáng để trân trọng.
Hắn thích nàng, có lẽ chưa đến mức yêu thương say đắm nhưng ít nhất đối với mỹ phụ hoa ngọc này hắn vừa cảm thấy có tình vừa cảm thấy có nghĩa.
Nói đến đây, thằng nhỏ giữa hai chân Long đột ngột cửng lên, vì hắn đã thoát y trần trụi cho nên dương vật lúc này mạnh mẽ ngẩng cao đầu, cả khúc thịt nóng như lửa đốt, kích cỡ dài bằng một gang tay lập tức đâm vào khe đít chật hẹp của Dì Linh.
– Á hự! Cái tên dẻo mồm, dẻo miệng nhà ngươi đó nha! Lời nói không đáng tin chút nào nhưng quả thật khiến người ta rất thích nghe! Hihi!