Phần 5: Đấu trí cùng sứ giả
Một bạch y nữ tử tú lệ bất ngờ xuất hiện trên Tử Cẩm thuyền, dáng dấp như đóa hoa lan trong rừng, thanh nhã cao quý, tuyệt không mang theo một chút trần tục nào cả.
Tấm mành sa che mặt mỏng toanh, thoáng cái liền bị một cơn gió lạnh lướt qua làm vén lên để lộ non nửa gương mặt tinh xảo sắc nét không khác gì tạc tượng của thiếu nữ, làn môi như cánh hoa đào tươi thắm, sống mũi thon cao vút, đôi mắt biếc ẩn chút sầu lắng và hai hàng chân mày lá liễu mềm mại hơi cong một chút.
Dung nhan sắc sảo mặn mà…
Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da.
Khiến cho hoa ghen vì thua thắm, liễu hờn vì kém xanh.
Sắc đẹp của thiếu nữ chỉ có thể dùng ý thơ mà vẽ nên trong chốc lát trước khi chiếc mành sa vội rũ xuống phủ kín dung diện như hoa như ngọc của nàng. Nét đẹp “hoa nhường, nguyệt thẹn”, áng mây dẫu có bồng bềnh phiêu hốt cũng không thể nào được như nước tóc đen mượt, làn da trắng đến mức tuyết cũng không thể sánh bằng, nàng đẹp đến độ khiến cho cây lá phải hờn ghen.
Vài phút đồng hồ trôi qua kể từ khi bạch y nữ tử xuất hiện.
Long trong lòng chấn động không thôi, thân hình hắn khẽ run mạnh, hắn phát hiện ra bạch y nữ tử thanh tú trước mắt này vậy mà diện mạo rất giống với một người con gái hắn từng quen biết ở thời kim tiền, một cô bạn gái mà hắn thầm thương trộm nhớ, trong chốc lát đã không kìm được lòng liền kêu lên hai tiếng thất thanh.
– Thu Huyền!!
Nữ tử hơi có vẻ giật mình, nàng nhận thấy đối phương là một gã thanh niên mặc áo gai đang dùng ánh mắt si ngốc nhìn nàng trân trân, trong mắt hắn không hề che giấu được sự xúc động tột cùng, hơn nữa hắn vừa rồi còn gọi đúng tên nàng.
Thu Huyền thoáng ngạc nhiên, nàng tự hỏi trong lòng rằng bao nhiêu năm qua ngoài cha mẹ ra thì chưa từng có một ai biết được tên thật của mình, vậy mà người thanh niên tuổi nhìn có vẻ không lớn lắm trước mắt này lại một giọng gọi không mấy sai biệt, nàng thấy hình bóng hắn sao mà thân quen quá, trong trí nhớ chắc chắn đã từng gặp qua nhưng nhất thời không nhớ ra được gã thanh niên này là ai, hầu như trong tâm trí của Thu Huyền hình bóng người này cực kỳ mờ nhạt, nhạt đến nỗi nàng không thể hình dung được rốt cuộc bản thân có quen biết hắn hay không. Điều đó cũng chỉ làm cho Huyền hơi bất ngờ sau đó liền thu hồi ánh mắt, vẻ mặt trở về lại nét lạnh lùng lãnh đạm vốn có.
Lúc này trên tay Long thình lình xuất hiện một cái vòng chỉ màu đen nơi cổ tay, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đấy là hình ảnh một con rồng nhỏ màu đen đang uốn lượn, tuy nhiên điểm nổi bật ấy lại bị ống tay áo rộng thùng thình che đi. Còn phía sau gáy của bạch y nữ tử lại ẩn hiện một ký hiệu mặt trăng khuyết đen nhánh, không khác gì một cái hình xăm, cũng bị làn tóc mây đen mượt ẩn giấu làm khuất. Điểm lạ thường nổi lên trên cơ thể nhưng cả hai đều không hề hay biết.
– Hừ! Ngươi kêu la cái gì? Còn không mau trói ả nữ tặc này lại? Bạch y nữ tử trợn mắt quát một tiếng, thái độ có chút khó chịu khi cứ bị Long nhìn chằm chằm soi mói, khiến nàng cảm thấy mất tự nhiên. Lập tức chuyển cơn tức giận lên trên đầu của Dư Thiếu Nhi.
– Giọng rất quen! Đúng là Huyền rồi! Nàng chính là Trần Thị Thu Huyền! Cảm âm được chất giọng ngọt ngào có phần quen thuộc kia, nhãn thần Long tức thì sáng lên, vẻ mặt tràn trề vui mừng gọi lớn.
Bốp!
Lúc này bạch y nữ tử đã mất hết kiên nhẫn, vỏ kiếm trong tay nàng nhoáng lên một cái tức thì đã vỗ mạnh vào mặt Long, khiến hắn điếng hồn sảng, hai mắt bỗng chốc nổ đom đóm, trên gương mặt hiện lên một vết lằn đỏ au rõ đau.
– Ngươi nhận nhầm người rồi! Ta vốn dĩ không hề quen biết ngươi! Giọng nói băng giá thoát ra sau lớp màn che mặt, còn truyền đến cả tiếng nghiến răng ken két đầy tức giận của bạch y nữ tử.
Nói cũng đúng, ở cái thời phong kiến này mà lại đi gọi đầy đủ họ tên của nữ nhân chính là điều đại kỵ, phải là bậc cha mẹ, hoặc ít nhất là chồng mới được phép gọi cả họ lẫn tên của một cô gái. Đằng này bạch y nữ tử vốn dĩ là xuân xanh bạch khiết, hẳn chưa có chồng, lại bị một nam nhân xa lạ gọi tục danh thử hỏi có nàng bực mình hay không chứ!
Long nghe đến đây liền ngây người, rồi sắc mặt hắn dại ra khi thấy ánh mắt lạnh lùng vô tình của Huyền trừng trừng nhìn hắn. Đúng! Chính là loại ánh mắt vô tình của người lạ nhìn người lạ, không hề có nửa nét giả trân. Nếu là người từng quen biết nhất định sẽ không bao giờ thể hiện ra được loại ánh mắt kia.
“Chẳng lẽ bản thân ta lầm tưởng? Trên đời này người giống người nhiều vô số, hơn nữa thời đại cũng cách nhau quá xa, bạch y nữ tử trước mắt này làm sao có thể là Huyền được chứ?” Hắn thầm tự an ủi chính mình, hy vọng vừa lóe lên đã chợt tắt, trong đôi mắt hơi hiện một tí ánh buồn nhưng vẫn nghe theo lời nàng tiến đến dùng đoạn dây vải trói chặt Dư Thiếu Nhi lại.
– Dừng tay! Các ngươi là ai? Ai cho phép các ngươi tùy tiện bắt giữ người của ta? Chuyện này bổn sứ giả nhất định phải bẩm báo lại với hoàng đế Đại Việt, xin ngài xử phạt thật nặng đám ngu dân này vì cái tội không tôn trọng sứ giả ngoại quốc!
Tên sứ giả người Mông Cổ đứng ở đầu mũi thuyền liên tục gào lên với dáng vẻ hung tợn, chỉ vài giây ngắn ngủi sau đó, liền có một tốp quân lính người Mông Cổ từ dưới gầm thuyền thoáng cái chui lên vây quanh gã sứ giả, ánh mắt tràn đầy địch ý nhìn về phía Tử Cẩm thuyền bên này.
– Hừ! Rừng nào thì Cọp đó! Nơi đây là giang sơn Đại Việt chứ không phải là thảo nguyên Mông Cổ đầy phân ngựa của các ngươi! Tự biết thân, biết phận mà ngậm cái miệng chó lại đi!
Lời lẽ sắc bén đầy nội lực hung hãn thoát ra từ miệng Long, mắng cho tên sứ giả cùng đám tôi tớ của hắn tái tím mặt, thái độ hùng hổ ngang ngược của bọn chúng tức thì tan biến, thay vào đó là biểu cảm giận quá hóa thẹn, một đám cuồng nộ rút đao gươm bóng loáng ở bên hông xuống, lăm le trong tay với ý định giết chóc trong đầu.
– Ngươi! Ngươi dám sỉ nhục đế quốc Mông Cổ của chúng ta? Người đâu! Giết hắn cho ta! Tên sứ giả bỗng nhiên lồng lộn lên như một con trâu điên, dữ tợn gào thét chỉ tay về phía Long đồng thời ra hiệu cho đám thuộc hạ tấn công.
– Ngươi cái gì mà ngươi? Tiện dân Mông Cổ kia, chẳng phải lần này ngươi đến Đại Việt để đấu trí ư? Tại sao không ở nơi này làm một trận so tài? Hay căn bản là ngươi cảm thấy sợ hãi chúng ta? Long khéo léo giơ tay chặn đám ngoại quốc lại, dùng giọng khí phách thách thức hướng mũi nhọn chỉ về phía tên sứ giả Mông Cổ.
Không khí dần rơi vào thế giằng co, lúc này Hiền Nhi và Thu Huyền cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú nhìn sang Long, một người với ánh mắt ngưỡng mộ còn một người thì hời hợt cười nhẹ, nhưng cả hai đều mang ý tứ tò mò chờ đợi không biết gã thanh niên này sẽ giở trò gì đây, con dân Đại Việt nhất quyết sẽ không bao giờ nhân nhượng với những kẻ địch có ý định xâm chiếm lãnh thổ trên danh nghĩa bằng hữu láng giềng.
– Sợ? Người Mông Cổ không hề biết sợ là gì! Tên kia, ngươi muốn chơi thế nào? Sứ giả Mông Cổ nhất thời bị trúng kế khích tướng, liền hung hăng chọn phương án đối đầu với Long.
– Cáp Toa Đạt đại nhân, ngài không thể đấu với hắn, chúng ta còn…
– Im miệng! Ta tự biết mình phải làm gì!
Một tên thuộc hạ vội tiếng lên ngăn cản nhưng không ngờ lại bị gã sứ giả quát một câu, khiến hắn buộc lòng câm nín mà lui sang một bên.
– Chúng ta đây thân là chủ nhà, vậy thì trước tiên nhường cho ngươi ra đề đi! Ngươi chơi đến đâu ta bồi đến đó! Nếu thua thì chỉ trách các ngươi năng lực kém cỏi! Long liền tươi cười đầy tự tin tiến lên một bước nói với gã sứ giả Cáp Toa Đạt.
Hai bên đối mặt nhau, Cáp Toa Đạt phất tay ra hiệu cho đám thuộc hạ lui về một khoảng, sau đó ra vẻ xảo quyệt mời Long sang thuyền của gã, bắt đầu tiến hành cuộc đấu trí giữa hai người.
Nãy giờ cũng đã xuất hiện thêm vài lâu thuyền khác đến xem náo nhiệt, một nhóm thư sinh tài tử cùng các thiên kim tiểu thư gộp lại gần chục chiếc thuyền lớn nhỏ có đủ, đều túm tụm vây quanh Tử Cẩm và “Sứ” thuyền.
– Đây là một khối Trung Thủy, gồm có vỏ ngoài và lõi. Bây giờ ngươi hãy nói xem vỏ ngoài này được làm bằng vật liệu gì? Làm sao để tách rời cái lõi nước bên trong ra?
Cáp Toa Đạt thần bí móc từ trong ngực ra một vật thể hình cầu to gần bằng nắm tay, hướng về phía Long cất giọng thách đố.
Chỉ thấy khối cầu kia óng ánh như gương, cả khối trong suốt một màu có thể nhìn thấu được chất lỏng màu hồng nhạt được gọi là lõi bên trong chính khối cầu. Thì ra như vậy đồ vật này mới có tên gọi là Trung Thủy, tức là nước ở bên trong.
– Ta có thể mượn vật ấy nhìn một lát không? Long tỏ ra hơi kinh ngạc khi nhìn thấy khối cầu trên tay sứ giả, nhưng vẫn giữ bình tĩnh ngỏ ý hỏi mượn.
– Haha! Được thôi, cứ cầm lấy mà xem! Ta dám cá là đám người các ngươi lần đầu tiên nhìn thấy đồ vật lạ mắt như này đấy! Cáp Toa Đạt bật cười sằng sặc khi trông thấy những cặp mắt mở to của ba người bọn Long, lập tức cất giọng huênh hoang tự đắc chứ nào có biết rằng kể từ khi lấy ra quả cầu kia thì bản thân gã đã là người thua rồi.
Long nhận lấy quả cầu từ tay Cáp Toa Đạt, hai mắt ra vẻ đắm đuối nhìn ngắm nhưng thực chất trong lòng hắn lúc này đang cười to một trận.
“Thủy tinh cầu! Thật không ngờ ở cái thời đại này đã xuất hiện những vật phẩm thủy tinh mỹ nghệ, được chế tác theo cách thủ công nhưng xem ra tay nghề của thợ thủy tinh ở thời đại này cũng không kém đâu!”
Long lặng lẽ quan sát khối thủy tinh trên tay, cảm giác trơn tru láng bóng từ các đầu ngón tay truyền đến khiến hắn cảm thấy thoải mái vô cùng, nhất thời sinh ra một loại yêu thích không thôi đối với khối Trung Thủy. Phải biết vật liệu thủy tinh từ trước đến giờ rất đắt đỏ, nhất là sau khi chế tác thành các vật phẩm tinh xảo như thủy tinh cầu này thì giá cả càng ở mức trên trời, cho nên Long thầm ước tính một khối tròn nhỏ cỡ nắm tay này thôi cũng có giá vài chục nén bạc tiểu*. (*Bạc tiểu: Nén bạc loại nhỏ nhất, có kích thước bằng đầu ngón tay cái, là tiền tệ thông hành thời bấy giờ).
Rồi bỗng hắn cười gian dối, vẻ mặt lấp liếm như một tên trộm xảo trá, nói gì chứ đồ vật này sao có thể làm khó được một người đến từ tương lai giống như hắn cơ chứ!
– Nếu ta đoán không lầm thì vật này ở Mông Cổ cũng có giá trị không thấp, phải không? Long thích thú tung hứng khối thủy tinh cầu trên hai bàn tay, giọng hờ hững nói một câu không rõ ý đồ.
– Hừ! Coi như ngươi cũng có chút ánh mắt nhìn đồ, khối Trung Thủy này ở Mông Cổ chúng ta đúng thật là giá không thấp, một khối như này có giá ba mươi lăm nén bạc trắng! Mà ngươi đừng có lề mề câu giờ nữa! Rốt cuộc đã biết được đây là loại vật liệu gì chưa? Cáp Toa Đạt đắc ý giải thích nhưng sau đó vẻ mặt gã cau có khó chịu, hỏi dồn Long.
– Vật liệu của thứ này hả? Để ta nghĩ xem… ừm… là thủy tinh có phải không? Người tạo ra khối thủy tinh cầu này phải là một thợ thủ công rất nổi tiếng, biết cách lợi dụng lúc thủy tinh còn đang ở trạng thái dẻo mà xỏ vào một ống kim loại rỗng ruột, đem chúng đi thổi phồng, tạo thành hình dáng đẹp mắt như vậy! Long chầm chậm nói ra lai lịch của quả cầu thủy tinh hơn nữa hắn còn biết cả phương thức chế tạo, điều này làm cho tên sứ giả được một phen há hốc miệng, đồng thời cũng tạo cho chúng nhân xung quanh một trận ngạc nhiên không kém, mọi người đều trợn mắt lắng tai nghe tiếp lời giảng của hắn.
– Ngươi! Ngươi làm sao biết được rõ như thế? Cáp Toa Đạt nghẹn họng thốt lên trong nỗi kinh ngạc tột cùng.
– Biết? Ta không chỉ biết lai lịch của thứ này mà còn biết cả một thứ khác còn thú vị hơn đấy! Long mỉm cười nói, đồng thời tay không nhanh không chậm cầm khối cầu thủy tinh đưa lên cao.