Phần 47
Đại quân Đại Việt cuối cùng cũng đi đến trước Thăng Long thành, còn cách kinh thành không đến trăm mét.
Nơi đây tuyết phủ một lớp mỏng trên mặt đất, có rất nhiều xác chết của binh sĩ quân Nguyên, tất cả đều còn da bọc xương.
Trần Khánh Dư khinh thường đạp vỡ một cái đầu lâu của quân giặc, không hề sợ hãi trái lại còn làm vẻ mặt căm thù mắng:
– Chết là đáng lắm! Lũ giặc Mông Cổ các ngươi sẽ còn phải chết thảm hơn nữa!
Sau đó, theo lệnh vua Trần Nhân Tông, các danh tướng lần lượt chia ra thành nhiều cánh quân nhỏ, quân chủ lực chính là mười hai quân đoàn do các vị tướng dày dặn kinh nghiệm dẫn dắt.
Quân đoàn Đinh Dậu của Long cũng xuất hiện với trạng thái hoàn chỉnh hơn, do có thêm sự gia nhập của dân chúng, số lượng binh sĩ của quân đoàn Đinh Dậu đã lên đến hơn vạn người, thanh thế to lớn vô cùng.
Lý Thường Phong lão tướng quân dẫn đầu quân đoàn Canh Thìn, thấp giọng phân phó cho thuộc hạ:
– Sử dụng tên độc, phục kích địch nhân!
Những quân đoàn còn lại cũng làm theo tương tự.
Nhất thời mười hai vạn nỏ thủ tiến hành đánh du kích, dùng Phong Vũ Cung và Cao Lỗ Nỏ bắn ra những cơn mưa tên bao phủ cửa thành phía nam Thăng Long.
Vút! Vút! Vút!
Phập! Phập! Phập!
– Aaaa! Quân Đại Việt tập kích! Quân Đại Việt tập kích!
Lính Mông Cổ trúng tên độc chết như cỏ rác, bọn chúng vốn đã suy sụp tinh thần lẫn thể xác một cách nặng nề, nay lại bị phục kích bất ngờ khiến cho chúng tử trận vô số, phản kháng chậm chạp như rùa bò.
Sau một hồi báo động khẩn cấp, Thoát Hoan cùng Bột La Đáp Nhĩ thình lình như một cơn gió xuất hiện trên tường thành cao, nhìn thấy binh sĩ Đại Việt đông như mây mù kéo đến, hai tên thống soái sợ tới mức muốn rớt tim ra ngoài, vội vàng rống lớn:
– Tất cả đề cao cảnh giác! Quân Đại Việt phản kích lần này thanh thế vô cùng to lớn, nhất định không được khinh địch!
Bột La Đáp Nhĩ nhanh chóng quát tháo thuộc hạ:
– Ô Mã Nhi! Ô Mã Nhi đâu?
– Có thần! Thống soái…
RẦMMM!!!
Ô Mã Nhi chưa nói hết câu tức thì bị một tiếng nổ lớn cắt ngang, mặt đất thoáng cái rung chuyển, một khối cầu hình thù rực lửa, từ xa bay thẳng đến vị trí mà Ô Mã Nhi cùng Bột La Đáp Nhĩ đang đứng.
Đùng!!! Oành! Oành!
Một mảng lớn tường thành bị đánh nát, để lại cái lỗ hổng với đường kính gần năm mét, Bột La Đáp Nhĩ cùng Ô Mã Nhi hình bóng mất tăm, lưu lại trên mặt đất chính là một viên đạn đồng to như đầu người cùng với máu tươi và thịt vụn cùng vô số mảnh vỡ xương cốt cháy đen.
– Á á á! Quỷ! Có quỷ!
Đòn đánh bất ngờ vừa rồi làm cho hàng nghìn tên lính Mông Cổ hoảng sợ đến phát điên, nhao nháo bỏ chạy khỏi Thăng Long thành.
Ngay sau đó lại có hàng trăm tiếng nổ to giống như vừa rồi vang lên.
Đùng! Đùng! Đùng!
Toàn bộ tường thành phía nam bị bắn cho đổ nát gần như toàn bộ, Thoát Hoan nhanh chân chạy đến nấp dưới một góc chân tường, hắn nhìn về phía triều đình Đại Việt, hay nói đúng hơn là chăm chú nhìn vào các cỗ xe hình thù quái lạ đang nhá lửa.
Thoát Hoan vừa sợ vừa giận, lập tức mắng chửi loạn xạ:
– Chết tiệt! Kia là thứ quái quỷ gì vậy chứ?
Uy lực của đồ vật kia hắn đã tận mắt chứng kiến, thấy Bột La Đáp Nhĩ cùng với Ô Mã Nhi lãnh trọn một phát liền bốc hơi khỏi thế gian, điều này khiến Thoát Hoan sợ đến mức hai chân mềm nhũn ra, tâm thần loạn như tơ vò.
Rất nhanh sau đó, Thoát Hoan cố kìm nén lại nỗi sợ hãi, vội vàng dẫm theo một đám binh sĩ, vừa chạy vừa gào rống:
– Rút! Toàn bộ rút lui!
Mấy vạn lính Mông Cổ hiện tại tháo chạy như đám chó trên đồng, điên cuồng giẫm đạp lên nhau mà chạy thục mạng, rất nhanh toàn bộ hơn mười vạn tên giặc Mông Cổ còn sống sót đều hùa theo Thoát Hoan mà chạy khỏi Thăng Long thành. Nhắm hướng bắc nước Nguyên chạy về.
Giữa muôn trùng quân giặc, chỉ thấy quân Mông Cổ bao vây bảo vệ một nhóm người đi giữa, nhì kỹ liền thấy có hơn năm mươi người đang khiêng một cái ống đồng dài hơn ba mét, rộng một mét. Bên trong cái ống đồng kia chính là Thoát Hoan đang không ngừng co giật, trên người hắn ta vẫn còn cắm ba mũi tên độc găm sâu vào vùng lưng.
– Truy! Truy cho ta!
Thừa tướng Trần Quang Khải dẫn theo một quân đoàn, quyết liệt truy tung chém giết lũ giặc đang tháo chạy.
Mười hai quân đoàn của An Dương doanh trại được huy động toàn bộ, tất cả đều dùng chiến mã rượt đuổi theo tàn quân Mông Cổ. Long, Hùng và Huyền cũng có trong số đó, cả ba lãnh đạo Đinh Dậu quân đoàn, một đường diệt sạch quân thù.
… Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/12/xuyen-khong-ve-dai-viet.html
Rẹt! Rẹt! Ầm!!!
Một tia sét tím lè bất giác cắt ngang bầu trời đêm, lúc này Đinh Dậu quân đoàn đã đuổi đến phía Tây Hồ. Mặt hồ lúc nửa đêm vậy mà lại nổi lên sóng gió một cách kỳ lạ, nhưng mọi người không ai chú ý đến điểm này, mọi sự chú ý đều tập trung vào đám giặc trước mắt.
Long, Hùng và Huyền dẫn đầu quân đoàn, ba người cưỡi ngựa lao đến bến thuyền cập bên bờ hồ, ngay lúc cả ba đang mạo hiểm chém quân thù thì đột nhiên từ trên trời đánh xuống một tia sấm chói lòa, vị trí đúng ngay chỗ Long. Hùng và Huyền vừa mới phia ngựa đến.
Ba con chiến mã sợ hãi hí lớn rồi nhảy cửng lên, hất ngã bọn Long xuống đất. Cùng thời điểm đó, mặt đất nơi vừa bị sét đánh bỗng nhiên sụp đổ thành một vùng trũng, để lộ ra vùng kiến trúc hoang tàn đổ nát, vẻ cổ xưa phảng phất như từ ngàn năm trước vậy.
– Kia là?
Ba người bọn Long giật mình hô lên khi cùng một lúc nhìn thấy một cái miệng giếng to lớn xuất hiện ở bên dưới hố đen, nơi mà ba người đang rơi xuống.
Miệng giếng rộng lớn, đường kính chắc gần mười mét, toàn bộ khoảng không gian phía bên trong tối đen như mực, chỉ cần nhìn một cái liền tạo cho người ta cảm giác rùng rợn ghê sợ.
Xoẹt! Xoẹt!
Không gian miệng giếng đột nhiên được bao phủ bởi một tầng lưới điện, từ trong đó truyền đến một lực hút kinh khủng, đem ba người Long, Hùng và Huyền kéo thẳng vào bên trong.
– AAAAA! Không!!!
Ba bóng hình cứ vậy mơ hồ lóe lên một cái liền mất hút, để lại Đinh Dậu quân đoàn đứng ở phía sau ngơ khác không nói nên lời, quên cả việc đuổi theo đám giặc.
Khắp nơi chỉ còn lại khói lửa mịt mù, nước trong hồ Tây bất chợt dâng cao, đập vỡ bờ đê, cuồn cuộn chảy xiết ùa vào đất liền, cũng vì vậy mà vô tình vùi lấp luôn miệng giếng thần bí đã hút ba người bọn Long vào.
… Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/12/xuyen-khong-ve-dai-viet.html
Hồng Trần Như Mộng…
Người Tỉnh Mộng Tan.
Nhân Sinh Như Kịch…
Kịch Tản Người Tàn!
Việt Nam năm 2027. Thấm thoắt đã trôi qua sáu năm trời kể từ mốc thời gian nào đó…
Thành phố Hà Nội giăng kín sương mù, không khí lạnh cùng với gió đông bắc rét buốt ùa đến. Đường xá vắng vẻ vô cùng, vì thời tiết này chỉ có nằm ở nhà trùm chăn là ấm nhất.
Trường THPT Hà Nội rộn ràng chào đón các em học sinh ngày đầu tuần trở lại trường.
Gió rét lùa vào từng cơn, đám học sinh lớp 12a6 vì lạnh mà co cụm lại một chỗ, cả lớp 36 đứa tụ tập trên bục giảng của giáo viên, hí hửng chia phe đánh bài online trên điện thoại, cả lớp vẫn chưa hay biết Thầy Long dạy môn lịch sử đã đến từ lúc nào không hay.
Long là một giáo viên trẻ ưu tú mới chuyển về trường công tác, đây là ngày đầu tiên anh đi dạy.
Thầy từ từ tháo chiếc giày da cá sấu ra khỏi chân, cầm lên rồi bất chợt ném một cái thật mạnh vào phía bẳng xanh.
Rầm!!!
– A! Thầy… thầy vô kìa bây!
Lớp trưởng là một cô bé có gương mặt khả ái, nhưng rất chi là ngây thơ nghịch ngợm, tức thì cô nàng vội nhét điện thoại vào túi quần, lớn tiếng hô hào:
– Tất cả trở về chỗ ngồi ngay!
Đám học sinh nháo nhào chạy về chỗ, cùng ngay ngắn đứng dậy đồng thanh nói:
– Chúng em chào thầy Long ạ!
Long không nói gì, anh ta lặng lẽ đi vào nhặt chiếc giày lên rồi đeo vào chân, đoạn nhếch mép hỏi đám học sinh:
– Có đáng sợ không?
Cả lớp 36 con người đều lộ ra vẻ sợ hãi trên gương mặt, vội nói:
– Dạ sợ ạ!
Thấy vậy Long chỉ cười nhẹ rồi đáp:
– Ờ thì cũng đáng sợ đấy, nhưng không đáng sợ bằng ba lần kháng chiến chống giặc Nguyên Mông của Đại Việt ta đâu! Hôm nay chúng ta sẽ học một chút về lịch sử xa xưa của Đại Việt!
… Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/12/xuyen-khong-ve-dai-viet.html
Góc phố nhỏ nằm trong quận Thanh Xuân, Hà Nội.
Một người quân nhân vừa mới xuất ngũ, anh ta hớt ha hớt hải chạy về một hướng trên con đường mòn quen thuộc, đứng trước cửa một căn nhà nóc thái hai tầng, người quân nhân nói vọng vào trong:
– Hằng ơi! Ý lộn Huyền ơi!!! Mở cửa cho anh với!
Người đàn ông đứng chờ ngoài cửa chừng năm phút thì có một bé trai bụ bẫm đi ra mở cửa, thằng bé đoán chừng chỉ mới năm, sáu tuổi gì đó, nó vội chạy lại ôm lấy người quân nhân, nghịch ngợm gọi:
– Baba! Baba!
Cùng lúc đó, một bóng người xinh đẹp vội chạy đến, là một cô gái trẻ đẹp quyến rũ, nàng nhìn người quân nhân bằng ánh mắt toát lên ý cười, chợt đứa bé lại đòi sang mẹ nó, lúc này nàng mới cười nói:
– Chào chú đi con, bạn má nè!
Đoạn Huyền quay sang nhìn người quân nhân, cười tươi như hoa nói:
– Thằng bé trẻ nhỏ không biết nhiều, thôi mời anh Hùng vào trong nhà ngồi chơi, bữa nay anh Long ảnh vắng nhà, với lại ống nước nhà em cũng vừa mới hư, anh vào coi sửa giúp em nhé!
Và thế là…
— Hết —