Phần 42
Một tháng sau tại kinh thành Thăng Long.
Ba đạo quân tinh nhuệ 50 vạn binh sĩ của nhà Nguyên phái đi, đến khi tới được Thăng Long liền chỉ còn lại không tới 30 vạn. Hiện tại lúc này đại quân Mông Cổ do Thoát Hoan cùng Bột La Đáp Nhĩ suất lĩnh, chúng đóng quân phía ngoài kinh thành, bao vây Thăng Long vào bên trong.
Quân giặc thái độ hống hách kiêu ngạo, ngày đêm rêu rao phía bên ngoài thành, với mưu đồ làm suy giảm nhuệ khí của binh sĩ Đại Việt.
… Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/12/xuyen-khong-ve-dai-viet.html
Bên trong thành, toàn bộ triều chính đang lục đục không yên, nội bộ bắt đầu xảy ra tranh cãi, dẫn đến việc chia phe gộp phái giữa các quần thần.
Vài tiếng dị nghị xôn xao cất lên:
– Nếu không phải tại các ngươi thì bây giờ chúng ta đâu có khổ như vậy!
– Vì một đám dân đen không thân thích mà cam chịu ở lại làm mồi nhử cho giặc! Các ngươi đúng là đầu óc có vấn đề rồi!
– Chống giặc ư? Quân địch lần này dẫn sang 50 vạn đại quân, con số lên đến 500.000 người, các ngươi có thể chống sao?
– …
Nội bộ quan lại bên trong triều đình ngày càng nhốn nháo, lời ra tiếng vào không hề kiêng nể gì cả, trừ những vị cận thần liêm chính đứng về phía vua, số còn lại đều là một đám ham sống sợ chết, vốn đã bị quân giặc dụ dỗ từ lâu. Nay nhân cơ hội loạn lạc bắt đầu lộ diện nhằm chia rẽ nội bộ triều đình.
Trên thành trì phía đông kinh thành, toàn bộ những vị bô lão cấp cao cùng vua Trần họp mặt tại một chỗ, cả nhóm hơn trăm người hướng ánh mắt nhìn về phía xa, vẻ mặt ai nấy cũng đều đăm chiêu suy tư. Trước mặt có giặc uy hiếp, sau lưng lại là lũ loạn thần, tình cảnh của triều đình lúc này phải nói là gian nan bao bề.
Dõi ánh mắt nhìn về phía lều trại của giặc Mông Cổ mọc lên như nấm bên ngoài, cách kinh thành hơn hai dặm, vua Trần Thánh Tông chợt thở dài dài, ngài não nề nói với quần thần:
– Quân giặc người đông thế mạnh, mà chống với chúng thì nhân dân bị tàn sát, nhà cửa bị phá hại, hay là trẫm sẽ chịu hàng để cứu muôn dân?
Lời vua vừa dứt, đột nhiên có một bóng người nho nhã, áo dài khăn đóng màu đen phấp phới chợt rẽ lối bước ra, thái độ cương trực mà tâu rằng:
– Khởi bẩm hoàng thượng, chuyện này tuyệt đối không được! Xin thứ cho lão thần bất tuân!
Thái lão sư cúi đầu trước mặt vua nhưng lời lẽ của ông thẳng thắn đầy tính bộc trực, vị đại học sĩ nhất quyết không để cho vua Trần thoái chí.
Cũng cùng lúc đó, lại có thêm bốn bóng người tiến lại trước mặt vua, trừ Hưng Đạo Vương ra thì ba người còn lại đây chính là ba vị lão nhân gia có tuổi trong triều đình.
Hưng Đạo Vương trực tiếp quỳ một gối xuống trước mặt hoàng huynh, thành khẩn tâu:
– Bệ hạ nói câu ấy là lời nhân đức, nhưng tôn miếu xã tắc thì sao? Nếu Bệ hạ muốn hàng, xin trước hết hãy chém đầu thần đi đã, rồi sau hãy hàng!
Vương gia tuyệt nhiên không chịu đứng dậy, mặc cho vua ra sức khuyên bảo. Đứng bên cạnh Hưng Đạo Vương, Lý Thường Phong lão tướng đột nhiên cũng quỳ xuống, dứt khoát nói:
– Còn có lão thần nữa! Ta đồng ý với nhận định của Thái huynh và vương gia! Hoàng thượng tuyệt đối không thể hàng giặc!
Nhìn các lão thần, huynh đệ lần lượt quỳ xuống trước mặt mình, tình huống đưa vua Trần Thánh Tông vào thế khó xử, nhưng ngay lúc này thái sư Trần Thủ Độ cùng thái thượng hoàng Trần Thái Tông chợt tiếp thêm:
– Mọi người đều nói rất đúng! Thánh Tông nên suy nghĩ cẩn thận lại, tình thế vẫn còn đường để cứu vãn!
Nhìn quần thần thân tín trên dưới đều một lòng không hàng, Thánh Tông chỉ biết lắc đầu khổ sở, quyết định vừa rồi cũng vì vậy mà bị lung lay, mãi một hồi sau vua mới khẽ hỏi:
– Chuyện này trẫm sẽ suy nghĩ kỹ, vậy nếu chiếu theo tình hình hiện tại, các vị ở đây có ý kiến gì hay không?
Cận thần sau khi nghe vua hỏi thế thì đều nhìn nhau bàn bạc kế sách đối phó giặc, chỉ duy nhất có một người từ nãy giờ trầm mặc, hiện tại người nọ liền tách khỏi đám đông đi ra, bộ dạng suy sụp quỳ rạp xuống trước mặt Thánh Tông, khóc tâu:
– Thần sẽ hay bệ hạ hàng giặc!
Người vừa nói chính là một trong số các vương gia của triều Trần, Chiêu Quốc Vương Trần Ích Tắc.
Lập tức có một tràng tiếng mắng chửi cất lên:
– Trần Ích Tắc! Ngươi cũng là kẻ ham sống sợ chết ư?
– Thân là vương gia quyền quý, giữa lúc cảnh nước nguy nan ngươi lại lựa chọn hàng giặc? Ta sẽ giết ngươi!
– Đồ hèn! Ngươi không xứng làm vương gia! Xin hoàng thượng tước bỏ hoàng hiệu của kẻ này!
– …
Đứng trước mũi nhọn công kích của quần thần, những người vốn cùng mình vào sinh ra tử, trong đó có cả hoàng thân quốc thích, đều là những huynh đệ, cha chú ruột thịt, Ích Tắc vương gia trong lòng cảm thấy đau đớn tột cùng. Hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt tiều tụy, nhưng ông vẫn kiên quyết quỳ trên mặt đất, cắn răng chịu đựng sự giày vò trong thâm tâm.
Thái Thượng Hoàng, thái sư, Thái lão sư cùng Lý Thường Phong lão tướng và một vài người khác chỉ biết quay mặt đi, bọn họ đều không đành lòng nhìn Trần Ích Tắc trong bộ dạng này. Những vị đây đều là một trong số vài người ít ỏi biết được bí mật thực sự đằng sau câu chuyện, cũng chính là nỗi khổ tâm của Ích Tắc vương gia. Nhưng lúc này không phải là thời điểm thích hợp để họ đứng ra giải oan cho ông.
Thái Tông sắc mặc thoáng cái tái xanh vì tức giận, nhưng mắt rồng uy nghiêm lại lấp lé những tia sáng kỳ dị, ngài phất tay ra hiệu cho quần thần giữ trật tự, nghiêm giọng hỏi vương gia:
– Ích Tắc vương đệ, ngươi nói lại một lần nữa ta xem?
– Thần! Xin được… hàng giặc!
Bốp!!!
Vua Trần nghe xong liền tức giận tiến đến đẩy mạnh bả vai vương gia một cái, khiến Trần Ích Tắc té ngã trên tường thành, giọng vua động nộ mắng:
– To gan! Ta hàng giặc là để cứu dân, còn ngươi hàng giặc là vì cái gì chứ? Là tiền tài, của cải, hay là cái mạng nhỏ của ngươi?
Thánh Tông ngoài miệng mắng chửi một trận ầm ĩ, tuy nhiên trong lòng ngài lại thầm than:
“Ích Tắc, nỗi oan này đệ phải gánh chịu một thời gian dài rồi! Cũng có thể suốt đời không cách nào xóa được!”
Ích Tắc vương gia vẫn cắn chặt hai hàm răng, dù đôi môi nát tươm trào máu y cũng không chịu hé miệng hỏi nửa lời giải thích.
Trên đời này, có những chuyện không cần phải giải thích. Dù cho ngươi có cất công giải thích đi chăng nữa thì cũng chẳng ai thèm tin cả!
Người đáng ghét, tất nhiên cũng có điểm đáng thương!
Keng! Keng! Rầm!!!
Giữa lúc tranh cãi đang diễn ra, ngay bên dưới tường thành vậy mà đột nhiên phát sinh một trận bạo động. Các quân lính canh giữ cửa thành phía đông bất ngờ bị đánh gục tại chỗ, cùng với đó là tiếng gầm thét của một nhóm quân sĩ:
– Ích Tắc vương gia mau đi thôi! Chỉ khi hàng giặc chúng ta mới có thể sống sót! Triều đình hiện tại đã yếu đến mức sắp thất thủ rồi!
Bên trên thành lại có tiếng thét đáp trả:
– Mau chém phản đồ Trần Ích Tắc!!!
Tình hình chuyển biến khó lường, vốn đã tiêu cực nay lại càng tiêu cực hơn nữa.
Từ trên tường thành cao hơn hai mươi mét, một bóng người cởi bỏ giáp trụ, bi thương nhảy khỏi thành Thăng Long, chỉ truyền lại một tiếng thở dài:
– Hoàng tộc triều Trần, thật xin lỗi!
Trần Ích Tắc chớp nhoáng đã gieo mình nhảy khỏi thành trì, phía bên dưới sớm có binh lính của y chuẩn bị chờ đón, hơn hai mươi người tập kết lại thành cụm, dùng lưới bện bằng dây thừng tiếp đỡ lấy vương gia.
Không quá năm phút, nhóm binh lính đã đưa Trần Ích Tắc rời khỏi thành Thăng Long, một đường nhắm hướng quân Nguyên chạy đến.
– Người đâu? Truy!!!
Tiếng hét của vua Trần vang vọng không trung, tức thì có hơn trăm binh sĩ sát khí ngút trời cưỡi chiến mã lao ra khỏi thành, đuổi sát phía sau đám người Trần Ích Tắc.
… Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/12/xuyen-khong-ve-dai-viet.html
Cách cửa thành phía đông hơn hai dặm, Thoát Hoan cùng một đội quân hùng hậu đã chờ đợi ở đây hơn nửa canh giờ.
Hắn ta nhìn về phía đối diện, kinh thành Thăng Long đang vang lên từng hồi âm thanh đuổi giết, khói bụi bốc lên mù mịt. Thoát Hoan cười cợt nhả chợt hỏi người ở bên cạnh:
– Bột La, ngươi cảm thấy phía Đại Việt đang diễn tuồng gì vậy? Chúng tưởng rằng phái một vương gia sang đầu hàng là sẽ được yên ổn ư? Vậy thì cũng quá coi thường Thoát Hoan ta rồi! Hắc!
Người đàn ông bên cạnh gã một hồi lâu sau mới bỏ ống nhòm ra khỏi tầm mắt, để lộ một khuôn mặt trung niên khắc khổ nhưng lạnh lùng như băng tảng.
Đôi mắt chim ưng của gã này híp lại, thể hiện sự nham hiểm tột cùng, chợt cất tiếng:
– Thái độ đuổi giết như vậy tựa hồ không phải là giả, chúng ta cứ chờ Trần Ích Tắc đến xem sao, chỉ cần tới lúc đó hắn để lộ sơ hở thì giết cũng chưa muộn! Thêm một người bạn chính là bớt đi một kẻ thù!
Bột La Đáp Nhĩ bình tĩnh giảng đạo lý cho Thoát Hoan nghe, khiến gã thái tử Mông Cổ sắc mặt sạm đen như đít nồi. Hai tên này vốn đã không ưa gì nhau, hiện tại lại cùng đi chung một hướng, xích mích là chuyện chắc chắn xảy ra.
– Hừ! Những kẻ thường hay nói đạo lý là những kẻ có mưu mà không có dũng!
Thoát Hoan bực tức nói bóng gió một câu, thái độ kiêu ngạo né sang một bên, lẳng lặng dùng ánh mắt châm chọc nhìn Bột La Đáp Nhĩ như kiểu: “Ta xem ngươi làm được cái trò trống gì?”