Phần 39
Ba cánh quân dưới sự chỉ đạo của ba người Long, Nhật Duật vương gia cùng Dư tướng quân, 30.000 binh sĩ xếp thành mũi nhọn đánh xoáy về phía quân địch, đây chính là thế trận Giương Mũi Giáo do Trần Khánh Dư bày cho Long. Dưới sự phối hợp tài tình của ba người, cánh quân Đại Việt rất nhanh đã đánh đến trọng tâm vòng vây của quân địch, áp sát Toa Đô.
Phía quân Nguyên, Toa Đô ngồi ung dung trên lưng ngựa chiến, đứng giữa vòng vây binh sĩ, gã dùng đôi mắt nham hiểm ánh lên những tia sáng dị thường quan sát bố cục quân sĩ Đại Việt, thỉnh thoảng lại nhếch lên một nụ cười ma giáo, coi bộ gã không hề nao núng chút nào.
Sau lưng Toa Đô, hai nhân ảnh một trắng, một đen bình tĩnh đứng chờ lệnh. Đây là một cặp nam nữ, người nam toàn thân trùm kín trong hắc bào, gương mặt đầy vết nhăn nheo và khá dài, có cái cằm rắn và chòm râu dê gian manh. Trong tay hắn cầm hai cái móc sắt, vẻ mặt thèm thuồng hướng về phía các binh sĩ Đại Việt mà liếm môi một cách nhỏ dãi.
Người còn lại là một nữ nhân xinh đẹp ma mị, cô ta trang điểm đậm lòe loẹt, ăn mặc hở hang gần như toàn bộ da thịt, chỉ dùng vải trắng che lấy phần ngực đồ sộ cùng khu vực tam giác giữa hai chân, giữa cái tiết trời lạnh giá như này mà ăn mặc như vậy đúng là một nữ nhân tinh quái.
Đây chính là cặp đôi tình lữ nổi tiếng trong giới võ lâm giang hồ, Hắc Bạch Câu Hồn, Vô Thường Đoạt Mạng.
Phía Đại Việt, Trần Nhật Duật ánh mắt nghiêm nghị nhìn hai nhân ảnh trắng đen sau lưng Toa Đô, trầm giọng cảnh báo cho Long cùng Trần Khánh Dư một tiếng.
– Kia chính là hai tên ác ma võ nghệ cực kỳ cao cường xuất thân từ Nam Tống. Bọn chúng rất giỏi đánh lén, lại biết phối hợp ăn ý vô cùng, đại quân của ta chính là bại dưới tay chúng! Hai ngươi nên cẩn thận một chút, nếu được hãy tách chúng ra!
Long, Dư tướng quân nghe xong thầm đề cao cảnh giác, sắc mặt hai người trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Có thể đánh hạ đội quân của Nhật Duật vương gia, lại một đường truy sát ông ấy, đủ biết kẻ địch bản lĩnh ghê gớm cỡ nào.
Toa Đô đợi cho đến khi binh sĩ Đại Việt lao vào giữa mới chậm rãi lên tiếng:
– Hắc lão, Bạch nương, làm phiền hai vị chuyến này rồi! Cùng ta tiến đến chào hỏi ba vị tướng của Đại Việt một hồi đi!
Hắn nói xong lập tức dẫn đầu, thúc ngựa rẽ lối đi đến chỗ ba người bọn Long đang chém giết.
Sau lưng hắn, hai người kia cũng lặng lẽ theo sau, kẻ được gọi là Hắc lão lặng im không nói, duy chỉ có Bạch nương là nhìn với phía Long bằng con mắt dâm đãng, ả khẽ nũng nịu cất tiếng:
– Toa Đô thống soái, tên nhóc kia để cho Bạch tỷ chơi đùa nhé?
Toa Đô nhìn theo hướng quan sát của Bạch nương, không nói gì mà chỉ gần đầu cười nhạt một tiếng coi như ưng thuận. Không biết đã nắm chắc phần thắng trong tay hay sao mà tên này lại tỏ vẻ bình tĩnh nhàn hạ vô cùng.
Quân địch thoáng có dị động đã thu hút sự chú ý của ba người bọn Long, chỉ trong vài cái hô hấp, Toa Đô đã dẫn theo Hắc Bạch Vô Thường một đường xông đến, vũ khí hắn sử dụng là hai cây trường mâu dài ngoằng, nhắm hướng Trần Nhật Duật ở cánh trái gầm lên:
– Nhật Duật, ngươi không chạy thoát bàn tay của ta đâu!
Hắn nói với giọng hống hách càn rỡ, nhanh như chớp đã phi ngựa đến đánh vào vị trí của Nhật Duật vương gia.
Nhật Duật vương gia vốn đã tích lũy căm phẫn đầy đầu, hiện tại gặp lại một trong những kẻ địch vừa rồi mới truy sát mình, nộ hỏa còn đó, lập tức rẽ lối tiến lên giao chiến cùng Toa Đô.
Phía bên này gã Hắc lão một mạch lao vào vòng chiến, không nói không rằng quấn lấy Trần Khánh Dư một chỗ, hai móc câu trong tay hắn vung lên hạ xuống, múa may nhắm vào các vị trí hiểm yếu trên người đối phương, buộc cho Trần Khánh Dư phải toàn lực ứng phó.
Còn lại chính là nữ nhân Bạch nương đối chiến cùng Long.
Ả cười ma quái lướt đến như một làn gió, cả người toát lên một dáng vẻ xinh đẹp chết chóc, trong tay không hề cầm vũ khí, thoáng chốc Bạch nương đã xuất hiện cách Long không quá hai mét.
Hắn không quen vừa cưỡi ngựa vừa chiến đấu, thoáng cái liền đạp lên lưng ngựa, nhảy xuống đất cầm đao phòng vệ.
– Tiểu nam nhân, có muốn cùng tỷ tỷ vui sướng một chút không?
Bạch nương dùng tư thế mềm mại đứng trước mặt Long phất nhẹ tiết y, để cho xuân quang lộ ra một nửa, dụ hoặc vô cùng.
Long nhìn đến mức hai mắt sáng rực, từng tấc da thịt của nữ nhân này quả thật là rất đẹp, không có một vết muỗi đốt. Trong nhất thời buộc Long phải dụi mắt nhìn kỹ một phen. Tuy nhiên ở tận cùng nơi đáy mắt của hắn lại ngấp nghé sát khí, những tơ máu trong con ngươi đỏ rực, cho thấy hắn cực kỳ nghiêm túc.
Ả ta thấy hắn chăm chú như vậy lập tức cười đắc ý, đây chính là mị thuật ả phải đánh đổi cả thanh xuân mới có thể luyện thành, từ đó chính là con át chủ bài của Bạch nương này, là thủ đoạn giết người vô thường, kẻ bị giết chết đến phút cuối vẫn không hiểu tại sao mình lại chết.
Chỉ trong vòng một khắc, bàn tay nhỏ nhắn của Bạch nương thình lình chạm vào eo nhỏ, nhanh như chớp rút ra một lưỡi kiếm nhuyễn mịn, mỏng như tờ giấy, đâm thẳng tới hai mắt của Long.
Ả đàn bà nhìn bề ngoài có vẻ trong sáng thanh thuần như vậy không ngờ lại là một ma nữ độc ác âm hiểm vô cùng, ra tay một cái là nhắm ngay vào tử huyệt của người ta giết đến, những lời cảnh báo của Nhật Duật vương gia quả không sai!
Long đã sớm đề phòng ả, ngay lập tức lách người né tránh đường kiếm hiểm hóc trước mắt, trường đao trong tay hắn xoay một vòng, nhắm đến bờ eo thon gọn chém một nhát không lưu thủ, đao ảnh cấp tốc lóe lên như ánh chớp.
Vút!
Bạch nương vậy mà thân hình bất giác trở nên phiêu hốt, nhẹ nhàng như làn gió, chỉ với một cái giậm chân đã nghiêng người nhảy phốc lên không trung, đồng thời lưỡi kiếm trong tay ả đột nhiên vặn cong, chém ra một nhát vào cổ Long.
Đường kiếm âm hiểm buộc Long phải thu hồi đại đao, gác lưỡi đao lên cổ đón đỡ chiêu kiếm của Bạch nương.
Đương!!!
Tiếng kim thiết cắt vào nhau làm cho răng lưỡi người ta ê ẩm, Long thầm kinh hãi vì lực lượng từ đại đao trong tay truyền đến. Lưỡi kiếm nhìn yếu ớt vô cùng kia vậy mà lại bộc phát ra sức mạnh kinh người, đánh bật hắn bay xa hơn mét mới có thể đứng vững thân hình.
“Chiêu thức thật quái dị! Thảo nào ả có thể vang danh trên giang hồ!”
Long giật mình thầm hô, ánh mắt dè chừng nhìn nữ tướng địch. Nhưng Bạch nương quyết không để cho hắn có cơ hội thở dốc, ả dồn lực vào chân, cả người như một làn gió vèo một cái đã lướt đến vung kiếm chém giết.
Cả hai quần chiến một trận kịch liệt, Long vận dụng Bình Định đao pháp, vô số nhát chém mạnh mẽ, đơn giản nhưng đầy cương lực đánh về phía Bạch nương, trường đao trong tay hắn ma sát với không khí phát ra âm thanh ù ù lợi hại, có điều Bạch nương đây đã là dạng cao thủ thâm niên, ả lại dùng những chiêu thức có phần hoa mỹ, như đang khiêu vũ dễ dàng triệt tiêu cương lực của Long, thành công chặn lại hết mọi đường đao.
Nhu khắc cương, hắn thế công mạnh mẽ, ả lại nhẹ nhàng hóa giải, mới giao thủ qua vài chiêu Long liền biết bản thân hắn không phải là đối thủ của ả Bạch nương này, hiện tại chỉ còn cách chống đỡ chờ cơ hội để phản kích.
– Tiểu đệ đệ, ngươi đang muốn câu giờ ư? Còn không mau buông đao, tỷ tỷ sẽ cho ngươi cái chết nhẹ nhàng không đau đớn!
Long bỏ ngoài tai những lời ả ma nữ nói, hắn quát to:
– Ngươi đã từng chết chưa? Sao biết chắc sẽ không đau?
Một đao bổ thẳng vào đầu ả Bạch nương, đem ma nữ này bức lui, Long thừa thế lùi về sau vài bước.
Nhưng bỗng ngay lúc này, cái tên Hắc lão vốn đang kịch chiến với Trần Khánh Dư đột nhiên xoay người bỏ chạy, mà vị trí hắn chạy đến chính là phía sau lưng Long.
Hai móc câu nhanh như chớp bắn đến vai Long, cái tên Hắc lão này nhân lúc hắn sơ ý, một kích đánh lén đúng vào hiểm huyệt trên người hắn.
– Phụt!
Từ bả vai và mạn sườn thình lình truyền đến một cảm giác đau rát, lực va đập như búa tạ nện vào người khiến Long chúi nhủi về phía trước, cắm đầu phun ra một ngụm máu tươi.
Hắc lão, Bạch nương đắc thủ một kích vừa rồi liền thừa thắng xông đến, chớp thời cơ muốn ngay lập tức đoạt mạng Long.
– Long huynh đệ mau tránh!!!
Trần Khánh Dư mắt thấy Long bị hai tướng địch quần công liền kinh hô một tiếng, gấp rút chém giết mấy tên lính Mông Cổ đang cản đường, một hơi lao tới nhưng khoảng cách giữa hai bên hơn chục mét, thấy vậy nhưng Dư tướng quân vẫn chậm một bước.
Lúc này đôi vợ chồng Hắc Bạch Vô Thường đã một trước một sau áp sát Long, đằng mặt hay đằng lưng của hắn đều có địch, nhất thời đưa Long rơi vào hiểm cảnh.
Móc câu cùng nhuyễn kiếm lại một lần nữa cùng lúc đánh ra, giáp mặt với hai thế công hung mãnh của tướng địch, Long chỉ có thể cắn răng chịu đau, nâng đao lên chém ra một kích vào đầu tên già Hắc lão.
Phần phật!
Mắt thấy lưỡi kiếm mỏng manh sắp sửa đâm vào lưng Long, thì bỗng từ trong chiến trường loạn lạc đột nhiên xuất hiện một bạch y nữ tử, nàng khéo léo vượt qua tất cả binh sĩ của hai bên, nháy mắt đã xuất hiện phía sau lưng Long, thay hắn đỡ lưỡi kiếm hiểm ác chí mạng của Bạch nương.
Phốc!
Cái đầu lâu của Hắc lão bắn thẳng lên trời, đi cùng với đó là một vòi máu tanh ngòm.
Bạch nương nhìn mũi kiếm trong tay, lại dùng ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn qua người sau lưng Long, đột nhiên kinh hãi gào lên:
– Diệt Tuyệt! LÀ NGƯƠI!!!
Đúng, tất cả đều sững sờ tại chỗ, ngay cả Nhật Duật vương gia cùng Toa Đô cũng vừa chiến đấu vừa nhìn sang phía bên này, vẻ mặt cả đám tràn đầy sự bàng hoàng. Cả chiến trường thoáng cái trở nên ngây dại.
Độp!
Thân hình mềm mại tựa vào lưng Long, hắn như người mất hồn xoay lại đỡ nàng, Diệt Tuyệt lúc này sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không còn một chút máu. Nàng mãn nguyện nở một nụ cười trên môi, vô số máu tươi từ trong cái miệng nhỏ nhắn ấy đột nhiên giống như tháo lũ, cứ chực trào ra ướt đẫm ngực áo của Long.
– KHÔNGGGGG!!!
PHẬP!!!
Long gầm lên một tiếng thê lương xé lòng, trường đao trong tay nháy mắt cắt xuống đầu lâu của Bạch nương vẫn còn ngây ngốc không kịp phản kháng.
Một đao trong lúc nóng giận của hắn đã vô tình kết liễu mạng sống của nữ tướng địch. Chỉ trong thời gian uống cạn một chén trà, Hắc Bạch Vô Thường – hai tên tướng địch quân Nguyên đã chết dưới đao của Long tướng quân, nhưng hắn thực sự không vui mừng nổi.
– Nàng… nàng vì sao lại ngốc như vậy chứ?
Long đau đớn vạn phần, hắn ôm cơ thể đang suy yếu của Diệt Tuyệt vào lòng, từng giọt nước mắt cứ thế tuôn trào, mặc kệ thế sự, hắn lúc này chỉ quan tâm tới nữ nhân trong ngực mà thôi!
Nhuyễn kiếm của Bạch nương vừa rồi đã đâm tới, vì cản cho Long, Diệt Tuyệt đã liều mình gánh trọn lưỡi kiếm đâm vào giữa ngực, từ trước xuyên ra tận sau lưng. Nhờ vậy mà Long thoát chết trong gang tấc, tuy nhiên Diệt Tuyệt phải đánh đổi cả mạng sống của nàng để tạo cho hắn một đường sinh cơ.
Nàng lúc này chỉ còn lại vài hơi tàn, mỹ mâu chứa chan nước mắt, môi nhỏ mấp máy trong tiếng khục khặc:
– Long… khục… khục… đừng khóc vì thiếp… ọe… thiếp… thiếp không xong rồi… ọc…
Bàn tay dính đầy máu đỏ chầm chậm đưa lên, Diệt Tuyệt muốn vuốt ve gương mặt của nam nhân này một lần cuối cùng trước khi nàng lìa xa cõi đời này.
Long vội vàng cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng áp lên mặt hắn, giọng hắn run run, tựa như ngàn vạn con dao đang găm vào tim, vị tướng quân rắn rỏi vậy mà nấc lên thành tiếng:
– Không! Đừng nói nữa! Nàng sẽ khỏi mà, ta ngay lập tức sẽ tìm lương y cứu nàng!
Long vừa định đứng dậy nhưng Diệt Tuyệt đã khéo léo nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, biểu cảm thống khổ hiện ra trên gương mặt mỹ lệ tái nhợt, phải khó khăn lắm nàng mới có thể nói được vài tiếng:
– Đừng! Chàng đừng tự gạt bản thân nữa! Thiếp… thiếp thật sự không thể qua khỏi. Kiếm của Bạch nương đã đâm thủng huyệt Đản Trung* của thiếp… thời khắc cái chết đến đang cận kề… hộc… hơn nữa ở nơi hoang vắng như chốn Thần Phù đây, lương y biết tìm ở đâu ra chứ? Hộc!
(Huyệt Đản Trung: Huyệt này nằm ở giữa ngực được ví như một ngôi nhà của tim, là huyệt hội của khí trong cơ thể, phía dưới là xương ức và tim. Nên khi bị đánh trúng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự hoạt động của tim, mạnh có thể gãy xương ức, gây nên rối loạn cho khí huyết trong cơ thể, nguy hiểm đến tính mạng.)
Diệt Tuyệt nói đến đây, sinh mệnh đã gần như cạn kiệt, máu tươi liên tục từ trong miệng nàng trào ra không dứt, đem nửa người Long nhộm thành huyết y nhân, trông đáng sợ rợn người.
– Tại sao chứ? Ta có xứng để nàng phải làm vậy không? Được rồi, ta đi cùng nàng!
Long tuyệt nhiên điên cuồng, hai mắt hắn đỏ ngầu gằn giọng, đem trường đao gác lên cổ tức thì muốn tự sát… đột nhiên…
Nàng vì yêu hắn, ngay cả mạng sống của chính mình cũng không màng đến! Tình cảm đó không biết to lớn nhường nào? Chỉ có thể nói: “Không thể đong đếm!”
Bốp!!!
Một tiếng vang thanh thúy, dấu bàn tay đỏ hỏn như in trên mặt Long, Diệt Tuyệt dùng chút sức lực cuối cùng để giúp hắn thanh tỉnh, cái tát rất đau nhưng so với cơn đau dữ dội trong tim Long thì chẳng khác nào hạt muối giữa đại dương, hắn chỉ biết ôm lấy cơ thể đẫm máu của nàng, khóc như một đứa trẻ.
– Long… nghe thiếp lần này thôi… chàng đừng tự trách mình… sau này… sau này không có thiếp ở bên cạnh… chàng phải biết… phải biết tự chăm sóc bản thân… chăm sóc cho những người bên cạnh chàng… đừng đau khổ dằn vặt như vậy… chàng đau một nhưng thiếp đau tới mười… chàng… bảo… trọng… hức!!!
Bàn tay mềm mại đang vuốt ve gương mặt Long lần cuối bỗng nhiên rơi xuống không còn chút sức lực. Diệt Tuyệt nước mắt cạn khô, tiếng nấc cuối cùng vang lên cũng là lúc sinh mệnh nàng đứt đoạn, vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ thiên thu, đời này có lẽ Long sẽ không bao giờ được nhìn thấy gương mặt của nàng này nữa!
– Không!!! Diệt Tuyệt, nàng đừng bỏ ta… đừng mà!!!
Hắn ôm thi thể dần mất đi hơi ấm của nàng, ngửa mặt lên trời thét dài, âm thanh đau đớn xé tim xé gan, như bị muôn trùng mũi dao đâm vào, tiếng rống giận vang tận trời xanh làm cho vô số binh sĩ Đại Việt lẫn Mông Cổ không sững sờ.
Ở đây ai dám vỗ ngực đứng ra nói là không đau chứ? Là con người thì ai cũng có cảm xúc, biết yêu, biết thương, biết hỉ, nộ, ái, ố, khi rơi vào tận cùng của sự đau đớn, vậy mới có thể ngộ ra chân lý sống trên đời.
Vạn Cổ Thiên Thu, Yêu Là Khổ…
Thiên Thu Vạn Cổ, Khổ Vẫn Yêu!
Chiến tranh mang ý nghĩa của việc đem lại sự hòa bình, nhưng thực chất có phải như vậy không? Hay chiến tranh chỉ mang lại cái hậu toàn là đau thương, thảm khốc? Vế sau chắc chắn đúng!
Hắn! Từ trong hỗn loạn đứng dậy, thi thể của nàng được hắn dùng vải áo choàng cột chặt trên lưng, đại đao nhuốm máu tanh của quân thù chỉ lên trời cao, vang vọng một tiếng gầm:
– GIẾTTTTT!!!
Hắn không cứu được nàng, vậy thì liền để cho đám quân giặc này một chỗ chôn cùng nàng đi!
Một cuộc đồ sát diễn ra vô cùng khốc liệt, sĩ khí của tất cả binh sĩ Đại Việt trào dâng, cùng Long tướng quân như hóa thân thành những cỗ máy giết người lao vào đồ sát quân thù, những nơi hắn đi qua, không có đầu lâu xương trắng thì cũng có dòng sông máu tươi, giết đến mức huyết khí bốc lên thành sương mù, giăng khí toàn bộ phạm vi trên không trung của khu vực chiến trường Thần Phù Môn.
‘Ta Huyết Tẩy Quân Giặc Để Tế Nàng…
Đem Nghìn Vạn Mạng Người Cùng Nàng Bồi Táng.
Mặt Đất Cứng Rắn Lưu Lại Dấu Chân Hoành Tráng…
Máu Tươi Thấm Sâu Vào Ba Thước Đất Tang Thương!’
…
– Sát… sát thần? Giết hắn cho ta!!! Kẻ nào lấy được đầu của Vũ Phi Long liền được thưởng nghìn vạn lượng vàng, thăng quan ba cấp!!!
Tiếng thét của Toa Đô lồng lộng vang lên nhưng quân lính dưới trướng do hắn lãnh đạo đã tan tác như bầy gà con mất mẹ, nhất thời nhốn nháo bỏ chạy tán loạn.
Chỉ trong vòng không đến nửa tiếng đồng hồ, thống soái của quân giặc là Toa Độ buộc phải xoay ngựa bỏ chạy về hướng Chiêm Thành để bảo toàn mạng sống.
Chiến trường ở ải Thần Phù Môn bỗng chốc chia làm hai phe, một bên tháo chạy, một bên điên cuồng truy sát, Trần Nhật Duật, Trần Khánh Dư phóng ngựa dẫn đầu đoàn quân hùng hậu truy sát toàn bộ gần 2 vạn quân Nguyên còn lại, chạy phía trước hai người chính là bóng lưng của Long, hắn vậy mà nổi điên lên quyết truy sát cho bằng được Toa Đô.