Phần 25: Ký ức ùa về (2)
Nụ hôn nồng cháy đã khơi dậy bản tính dục vọng nguyên thủy của đôi nam nữ, Huyền đẩy Long ra, nhìn hắn rồi thẹn thùng nói:
– Phu quân, để thiếp giúp chàng!
Đoạn Huyền dịu dàng đem một thân y phục trên người Long tháo xuống, đồng thời cũng cởi bỏ hết mọi thứ trên người nàng. Cặp tình nhân trẻ âu yếm nhau, nàng thì thon thả yểu điệu thục nữ, hắn lại khỏe mạnh lực lưỡng. Tuy trên người Long có vài vết thương xây xát do lúc trước chiến đấu với hai mươi binh sĩ, nhưng lúc này ai mà còn hơi sức đâu để quan tâm đến chứ?
Nhìn vóc dáng như một khối ngọc điêu bạch sắc được chạm trổ tinh xảo, lại thêm hai tiếng “phu quân” quá ư là nũng nịu dụ người của Huyền không khác gì mặt trời xuất hiện ở Bắc Cực, ấm áp khôn xiết. Lập tức toàn bộ mạch máu trong người Long như căng phồng ra hết cỡ, máu nóng sôi trào ở huyết quản làm cổ họng hắn trở nên nóng ran.
Đột nhiên trong mắt Long lóe lên vài tia dị sắc, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào ký hiệu mặt trăng khuyết cùng bức hình xăm sau lưng Huyền. Mặt trăng thuần một màu đen đang phát sáng mờ mờ, cổ tay Long lập tức có cảm giác nóng bỏng, hắn bất ngờ khi thấy hình xăm tiểu hắc long vậy mà có hô ứng qua lại, cùng chớp sáng theo nhịp với mặt trăng khuyết kia, như một loại tín hiệu nào đó nhưng Long không thể hiểu được.
Hình xăm bán nguyệt rất đẹp và có ẩn giấu điều thần bí nhưng tạm thời chưa vội nói đến, Long cẩn thận nheo mắt quan sát thật kỹ hình xăm chiếm gần như toàn bộ diện tích tấm lưng nõn nà của Huyền. Đó là một đồ án sơn hà giống như là một tấm bản đồ, các nét vẽ ngoằn ngoèo ngang dọc, mơ hồ không phải là do người bình thường xăm lên. Tuy nhiên hiện tại không phải là lúc để phân rời tâm thần sang vấn đề này, Long thầm lưu ý kỹ, sau này có cơ hội nhất định hắn phải hỏi Huyền xem rốt cuộc hình xăm ở sau lưng nàng từ đâu mà ra.
Cuối cùng, khi mà cái tiết khố màu đen tuyền giữa hai chân Huyền được cởi ra, Long dục hỏa bừng bừng trong hai mắt. Hắn nhìn nàng đang làm động tác nhấc đùi lên để lột tiết khố, miệng lưỡi khô khốc nuốt mạnh một ngụm nước miếng, dâm ý lóe lên trong đầu: “Rồi anh sẽ giúp em lấy lại ký ức, đến lúc đó em nhất định phải mặc đồ lót nội y ren thật đẹp, gắn thêm một cái đuôi chồn giữa hai mông, cả ngày ở trong nhà thoát y nhảy múa cho anh xem! Cuộc sống này sướng đến thế là cùng!”
Nếu mà những suy nghĩ vừa rồi của Long bị Huyền nghe được, không biết nàng có vác bướm lập tức chạy ngay hay không? Có thể nghĩ ra những thứ đồi bại như vậy thì trên đời này ngoài Long ra cũng chẳng còn ai khác nữa đâu!
Thu Huyền mỉm cười, thả những sợi tóc mây nhuyễn mịn như tơ tằm trên đầu rủ xuống, nhẹ nhàng nhìn hắn, trong mắt nàng tựa như có chút ngượng ngùng, rồi lại có chút hoan hỷ, ngẩng đầu lên, cả mái tóc tung bay, tràn ngập cảm giác mơ màng rung động lòng người, quyến rũ mê ly, tuyệt nhiên không dâm đãng như ma nữ, Huyền dù là đang lõa thể nhưng cái khí chất thanh đạm như tiên trên trời phát quang, đẹp tinh tế, dâm nhưng không tục.
Dưới dược tính của xuân dược đã tận tình phát tác, nàng ngượng ngùng hạ đùi thon, tiết y màu đen thuận thế rơi tuột nhẹ nhàng xuống gót chân, liền lộ ra toàn bộ thân thể bức bách nhân tâm khiến thiên hạ si cuồng phát điên.
Người Huyền thon dài đều đặn, da thịt trắng trong như bạch tuyết. Bộ ngực vun cao dựng thẳng lên, trắng không khác gì sữa tươi, đôi nhũ hoa ấy nhẹ nhàng run rẩy, trên đỉnh núi tuyết nhẹ nổi lên hai điểm nhỏ màu hồng đào, làn da trắng phía dưới lóe lên ánh sáng bóng mẩy mê người.
Hai chân thon dài của Huyền nhẹ nhàng duỗi ra, cùng với bờ mông đồ sộ vểnh cao tạo thành một đường cong tuyệt mỹ lung linh. Ở giữa đôi chân thon dài là thảm lông đen nhàn nhạt hình tam giác, âm đạo non nớt một màu hồng khép kín, được hai cánh môi thịt như cánh hoa bao bọc bên ngoài, khe lạnh nằm dọc chảy ra sương mật, trong suốt như lưu ly, làm cho người ta điên cuồng.
Chân ngọc khối, tay búp sen, bầu ngực tựa hai ngọn núi tuyết phập phồng. Long say đắm nhìn đến mức hoa mắt mê mệt, chỉ cảm thấy đầu trên lẫn đầu dưới của mình sắp nổ tung, hận không lập tức tiến lên ôm nàng âu yếm một phen.
Dưới ánh mắt săm soi như điện của Long, Huyền sắc mặt càng thêm hồng, trong mắt sáng ngời bao phủ một tầng hơi nước mỏng manh như mây mờ, cả người nàng nóng như lửa đốt, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, tuy là do dược lực bức bách, nhưng đêm nay nàng thực cũng muốn dâm đãng phóng túng một phen.
Long đã sớm không thể nhịn được, nếu mà nhịn được trong cảnh xuân ướt át như thế này thì chắc chắn Long không phải là nam nhân rồi! Hắn tiến lên, ôm chặt lấy thân hình mềm mại khiến người ta yêu thích, nhìn chăm chăm vào làn da trơn láng như mỡ đông của Huyền, cái miệng cùng chiếc lưỡi tham lam hôn hít, ma sát đôi môi từ dưới đầu ngón chân cái của Huyền mà liếm lên.
Thu Huyền không thể đè nén được sung sướng, thiết nghĩ đang sung sướng khoái lạc thì có mấy ai lại đi kìm nén chứ? Huyền tức thì buông xõa tâm lý, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mấp máy, tựa như có sức hấp dẫn vô hạn. Long cúi đầu, bạo dạn hôn lên đôi môi anh đào kiều diễm ướt át. Cái miệng khô khốc của hắn tựa hồ như một con sói hiểm ác, hung hăng mút lấy lưỡi mềm của mỹ nhân, chỉ cảm thấy một làn nước bọt ngọt như mật ong, thơm tựa mùi mạ non khi mới nhú mầm từ bên trong khoang miệng của Huyền tiết ra.
“Duyên nợ! Đây chính là duyên nợ giữa ta và hắn!” Nghĩ tới vận mệnh của mình, Huyền bất giác khóe mi ướt nhòe, lệ nóng như mưa sa rơi rớt trên hai gò má mỹ miều, càng làm cho nàng thêm phần kiều diễm hơn bao giờ hết.
Bằng sự nhận thức dựa trên lối suy diễn của một nữ nhân thời phong kiến, Huyền dù táo bạo nhưng đạo lý gia giáo thời xưa đã ràng buộc cực kỳ chặt chẽ vào lý trí của nàng, bộ dạng mười phần đáng thương, chứ đâu phải hở cái là sỗ sàng như các cô gái trong đời sống hiện đại. Sự liều lĩnh trao thân cho một nam nhân, dưới góc nhìn phong kiến cổ hủ là một điệu gì đó cực kỳ kinh khủng, không phải bất cứ nữ nhân nào cũng có thể làm được như Huyền, nàng thực sự vì Long mà chấp nhận tất cả, dù cho mai này có chịu sự phỉ báng của người đời thì Huyền vẫn sẽ không hối hận với quyết định ngày hôm nay.
Thu Huyền kêu lên “ai nha” một tiếng nhỏ nhẹ, cảm thấy toàn thân như lò lửa bốc cháy hừng hực, thiếu nữ nhẹ nhàng run rẩy thân hình, hai gò má nóng bừng như bị thiêu đốt, làn da trắng trong từ từ ngả sang màu hồng phấn. Cuối cùng thì hỏa dục đã hoàn toàn khống chế thể xác lẫn tâm trí, nàng nhìn hắn, miệng khẽ thốt ra hai tiếng:
– Phu quân!
Đây là lời sau cùng trước khi Huyền ngập chìm trong ái tình đê mê, từng giọt nước mắt nối đuôi nhau, giờ như hai dòng suối nhỏ lung linh, chảy dài xuống gò má rồi nhỏ giọt lên ngực Long. Nhiệt độ nóng hổi của nước mắt thấm ướt hai cơ thể trần trụi, tựa như một chất xúc tác để cho hắn và nàng dần tan chảy trong dục vọng triền miên.
Chiếc giường duy nhất hiện tại đã dành cho Dư Thiếu Nhi, lại thấy mặt đất giữa căn lều trống trải, cỏ dại đã được dọn dẹp sạch sẽ, hơn nữa còn thoáng mát vô cùng, Long chợt cười nhạt nảy sinh ý tưởng mới trong đầu.
Long đưa tay nhặt lấy đống y phục lộn xộn, cẩn thận đặt quần áo của hai người lên mặt đất, chậm rãi dìu Huyền lúc này đã hoàn toàn rơi vào trạng thái kích động điên cuồng nằm xuống vị trí được lót vải. Nàng ôm chặt lấy hắn, hai chân kẹp chặt lấy hông hắn, sớm đã không còn biết mình đang làm gì nữa rồi.
Long thấy nàng dù mê man nhưng vẻ mặt đôi lúc lại xuất hiện biểu cảm thống khổ, trong lòng thầm căm tức: “Sao dược tính của loại thuốc này lại mãnh liệt đến vậy, đem một thiếu nữ đơn thuần hại thành bộ dạng đáng thương như vậy, nếu chẳng may Huyền có bị làm sao, tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu Hùng ạ!”
“Nàng xem ra đã không còn đủ tỉnh táo để nhận thức nữa rồi, lại ôm ta chặt muốn ngộp thở như vậy!”
Thấy Huyền hai mắt đỏ hồng đầy tơ máu li ti, Long biết không thể trì hoãn nữa, ôm chặt lấy cơ thể tinh khiết của nàng, dương vật giữa hai đùi ưỡn ra thành một khối hình trụ thẳng tắp, mang theo nhiệt độ rừng rực lập tức tiến vào con đường nhỏ âm u ướt đẫm dâm thủy, đầu khấc đỏ hồng dữ tợn chầm chầm tách ra khoảng thịt, tiến vào nụ hồng non nằm dưới hạ thân Huyền.
– Ahhh!
Nàng kêu nhẹ một tiếng, lửa dục toàn thân đột nhiên dồn nén tụ lại thành một chỗ dưới háng, nàng không còn cảm thấy đau đớn, cử động càng lúc càng dữ dội.
Cảm thụ hỏa nhiệt đang khép chặt bên dưới, khoảng không gian chật chội ẩm ướt nóng ấm lạ kỳ như thể muốn đem dương vật của Long thiêu cháy, hắn sung sướng “hừ hừ” mấy tiếng: “Yêu người con gái mà mình từ lâu nhớ thương, cảm giác tuyệt hảo thật khiến ta muốn chết đi sống lại!”
Long nằm sấp đè lên cơ thể nuột nà thon gọn của Huyền, hắn cong lưng vận sức lực, đem dương vật không ngừng thụt ra đẩy vào lỗ âm đạo nhỏ nhắn của Huyền, da thịt ma sát từng nhịp dữ dội, toàn bộ chiều dài dương vật ngâm trong hang thịt mịn như tơ, đầu khấc cứng cáp lúc hắn tăng tốc thô bạo miết tới miết lui, chạm đến tận tử cung khiến Huyền oằn oại như chết ngất, nước miếng thơm ngon không tự chủ chảy thành dòng đầy ra hai bên mép miệng.
– Ahhh! Thiếp… ahh cuộc đời này của thiếp… ahhh… vì chàng mà hạnh phúc!
Huyền nỉ non rên rỉ, bàn tay dịu dàng vuốt lưng Long, ngữ điệu mê người lại cất lên:
– Long, chàng mau nhìn thiếp, thiếp có đẹp không?
Long nghe nàng mị hoặc như hồ ly tinh Đát Kỷ quyến rũ Trụ Vương, cả người dâm hứng bừng bừng đáp:
– Đẹp! Rất đẹp! Nàng là nữ nhân đẹp nhất trong lòng ta!
Huyền lấy làm yêu thích lắm, ngón tay thon thả chỉ vào trán hắn một cái, mắng yêu:
– Hứ! Thiếp biết thế nào chàng cũng nói như vậy mà! Chàng khen thiếp đẹp nhất, thế thì phía sau vẫn còn người đẹp nhì, đẹp ba, đẹp bốn, đẹp chấm chấm nữa phải không?
Mỹ nhân lém lỉnh bắt chẹt ý tứ của Long, hai bàn tay nâng lên, mấy ngón tay tại ngực hắn se se hai cái vú da làm Long nhột nhạt sung sướng đến mức la ầm ĩ hết cả lên.
– Ách! Ta… nào có ahhhh… Huyền… ahhh… đừng nghịch…
Tiếng la sang sảng vang vọng khắp không gian, phía bên ngoài lều vải, cách đó không xa là Lý lão cùng thừa tướng đang đứng. Toàn bộ binh sĩ xung quanh lều của Long đều đã được hai người đuổi đi chỗ khác, tạo không gian trống trải cho đôi nam nữ hành sự.
– Khụ! Khụ! Đã hơn một canh giờ rồi! Tiểu tử này thật sự muốn tra tấn lỗ tai già của ta đến chết ư? Ta dù lãng tai nhưng vẫn nghe rất rõ nha! Thừa tướng có giống ta không?
Lý lão vậy mà mặt già khẽ đỏ lên, cười cợt nhìn thừa tướng Quang Khải một cái, bỗng hỏi một câu khiến thừa tướng bối rối không biết phải trả lời như thế nào.
Chừng vài giây ngớ người, thừa tướng vậy mà cũng không được tự nhiên, vội kiếm lý do:
– Khụ! Ta không nghe thấy gì cả! Ây, Lý lão, phong cảnh rừng núi nơi này có phải là quá tươi đẹp không? Đi, hai lão già chúng ta liền đi ngắm cảnh một lát chứ?
Thừa tướng Trần Quang Khải nói rồi vội vã chạy đi, nào có dám ở lại lâu, Lý lão nhìn theo ông ta rồi cất bước sóng vai cùng, trong miệng lẩm bẩm:
– Hừ! Cho là ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì sao? Trời đất tối thui vầy mà cảnh đẹp cảnh điếc cái gì? Ngươi muốn ngắm liền tự ngắm một mình đi!
Hai ông già thoáng cái lảng vảng đi nơi khác, nhưng đồng thời cũng ra lệnh cho thuộc hạ thân cận phòng thủ xung quanh, nghiêm ngặt bảo vệ lều vải của Long.
… Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/11/xuyen-khong-ve-dai-viet.html
Lều vải tràn ngập âm thanh tươi mát lẫn mùi hương của đôi nam nữ đang “du xuân*”.
(*Du xuân: Chơi chữ, có nghĩa là đi chơi xuân, trong mỗi một phần truyện đều có quá nhiều sự ẩn dụ, chơi chữ. Em không muốn giải thích hết ra, mọi người cứ đọc rồi tự hiểu nha, tự suy ngẫm lại như vậy mới thú vị chứ phải không nè!)
“Chàng ơi… cái ngàn vàng của người con gái thiếp đã trao cho chàng mất rồi, chàng sẽ không tuyệt tình bỏ rơi thiếp chứ?”
Huyền ngượng ngùng tự hỏi, nhìn gương mặt Long đang ánh lên nét vui mừng hiếm có, trong lòng nàng vừa cao hứng lại cảm thấy có chút mất mát. Bỗng Huyền hé môi:
– Mũi cao, mắt to lúc nào cũng ươn ướt là dấu hiệu của một nam nhân đa tình phong lưu, chàng…
Nàng chưa nói hết nhất thời liền bị một ngón tay chặn ngang môi, Long nhìn Huyền bằng ánh mắt chứa chan, sự ngọt ngào trong mắt hắn, đại dương bao la ngoài kia e là còn thua kém vài phần, thành tâm thành ý nói:
– Ta không dám nhận bản thân mình là một nam nhân tốt, cũng không dám mạnh miệng thề thốt, nhưng ta sẽ dùng hành động của mình để chứng tỏ cho nàng thấy được ta thực sự chân thành!
Thu Huyền nghe hắn lời hắn nói bỗng như rơi vào trầm mê, trong lòng nàng đang đầy tâm sự, đột nhiên dưới hạ thể lại có biến động, hé mắt ra nhìn, Huyền đã thấy hắn lồm cồm bò dậy, ôm thân thể nàng thủ thỉ:
– Thu Huyền, nếu không gặp được nàng, kiếp này của ta liền coi như bỏ! Ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với nàng!
Lời còn chưa dứt, hắn liền nhẹ nhàng bắt đầu động thân dưới, ra sức nhấp từng đợt, vừa ôn nhu lại vừa mạnh mẽ. Thu Huyền kêu lên vài tiếng, trên mặt đỏ hồng, si ngốc ngắm nhìn Long, như muốn ghi tạc hình bóng của hắn vào trong lòng vĩnh viễn. Ánh mắt nàng đang ngấn đầy nước mắt, bỗng nhiên bỏ hết cả ngượng ngùng điên cuồng ôm chặt lấy Long, khẽ rên bên tai hắn:
– Long, kể từ giờ phút này chàng chính là phu quân của thiếp, cùng thiếp kết tóc nên duyên! Phu quân, yêu thiếp đi!
Chỉ một tiếng gọi “phu quân” nhu tình cực điểm ấy, không còn nghi ngờ gì chính là loại xuân dược mãnh liệt khiến cho Long dâng trào ham muốn. Hắn rống lên một tiếng, hạ thể áp vào nhau, cử động dồn dập không ngừng ra vào thân thể Thu Huyền.
– Ahhh! Ahhh! Thiếp chết mất… ứ ư ư ư…
Huyền gồng người hứng chịu trận vùi dập như cuồng phong vũ bão dưới hạ thân, các cơ thịt non xung quanh vách âm đạo bo bóp siết chặt dương vật Long, thúc giục hắn nhấp nhổm không ngừng. Ước chừng được một phút sau, từ bên trong cổ họng Long phát ra một tràng âm thanh trầm thấp như tiếng bò rống, khoái cảm trào dâng tựa núi lửa phun trào, đem toàn bộ số tinh binh vừa mới được sản xuất ra bắn sâu vào bên trong tử cung của Huyền.
Cả hai thân hình nhễ nhại đầy mồ hôi thoáng cái mềm nhũn ra rồi nằm rạp xuống đất. Sau thăng hoa, tiếng thở đều đặn phát ra như gió lùa, trên gương mặt của Long lẫn Huyền đều ngập tràn hạnh phúc và sung sướng.
Xuân sắc cuồn cuộn, bao phen hồng vũ* hết ngưng rồi lại tiến, hết tiến rồi lại ngưng, không đến chốc lát thân thể mềm mại của Thu Huyền run lên bần bật, toàn thân chìm ngập trong nước mắt hạnh phúc.
… Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/11/xuyen-khong-ve-dai-viet.html
(*Hồng vũ: Cơn mưa xuân tình)
Dục vọng ân ái giữa nam và nữ, nếu vừa nghe qua thì người nông cạn sẽ nghĩ rằng đấy chỉ là ham muốn thể xác, hai người khác giới tìm đến nhau với ý muốn giải tỏa nhu cầu sinh lý. Nhưng sự thật ít ai biết rằng, khi làm tình, nam nữ giao hợp với nhau, lúc đạt được cực sướng đỉnh điểm ngoài thỏa mãn dục vọng ra thì đấy còn chính là một phương thức tốt nhất để gắn kết linh hồn của hai còn người, khiến cho bạn tình thấy yêu nhau tha thiết hơn.
Đó là một loại phương thuốc tẩm bổ tinh thần, chữa lành tổn thương từ sâu bên trong linh hồn mà con người không thể nào nhìn thấy được.
Huyền bất chợt khép hờ mi mắt, cả người như rơi vào một giấc mộng kỳ lạ.
Trong vô thức tìm ẩn, không gian u tối có một bóng mờ lẻ loi, mênh mông đều là hư vô. Huyền trong hình hài một tiểu cô nương đơn thân đứng đó, giữa muôn trùng hắc ám sợ hãi, vai gầy nàng khẽ run lên rồi khóc nấc thành tiếng, âm thanh đau đớn, buồn tẻ vang vọng.
Đột nhiên vùng không gian trước mặt Huyền thình lình lóe lên một điểm sáng, sau vài giây cái điểm sáng ấy càng khuếch đại ra. Không gian tối đen như mực tựa một bức màn u ám bị bàn tay của ai đó vén lên, rồi toàn bộ hắc ám vô biên chằng chịt vết nứt giống như một mặt gương bị đập vỡ, ánh sáng chan hòa ấm áp phủ kín nhân gian. Trước ánh mắt của Huyền, một người thanh niên bất giác đi tới, trong nháy mắt đã đứng trước mặt nàng.
Chính là Long.
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của Huyền, giọng ấm áp cất lên:
– Cuối cùng anh cũng gặp được em, người con gái anh yêu!
Không một từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc của Huyền lúc này, thiếu nữ khóc rống lên, thân hình nhỏ nhắn lập tức như một tia chớp nhào tới ôm chầm lấy Long, tựa đầu vào lồng ngực vững chãi mà trút bỏ hết mọi cảm xúc tiêu cực.
Trong thế giới sáng chói, chỉ có hai con người đứng đó ôm nhau, không một ai có thể quấy rầy được họ. Huyền từ từ ngước mặt, ngập ngừng:
– Long! Anh… anh sao lại ở đây?
Huyền trong trạng thái linh hồn bỗng hỏi, tuy nàng mắc kẹt ở vùng không gian này đã lâu, bên ngoài biểu hiện ra là một quận chúa, thực chất đó là nàng khi mất trí nhớ, còn hiện tại đang ở đây chỉ là một nửa linh hồn của Huyền, chính là phần ký ức đã mất kia.
Lúc không gian hắc ám chưa bị phá vỡ, linh hồn Huyền đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình xảy ra ở bên ngoài, từ lúc gặp được Long, rồi mọi chuyện phát sinh ra sao, lý do gì dẫn hắn đến được đây, tất cả bỗng được giải đáp từ mối liên hệ gắn kết giữa linh hồn của hai người, Huyền đều tỏ tường mọi thứ. Lúc này xúc động, gọi Long một tiếng “anh” cũng không có gì lạ.
Long xoa đầu nàng, yêu thương vô cùng nói:
– Anh đến để đưa em thoát khỏi nơi đây, để em có thể trở lại là chính mình!
Huyền rưng rưng nức nở, phải biết để đạt được kết quả này, Long đã hao tổn tâm sức bao nhiêu mới làm được! Linh hồn của Huyền thoáng run rẩy, ngay lúc này Long chợt nói:
– Đi thôi! Từ bây giờ anh sẽ bên cạnh em, không để em một mình lạnh lẽo nữa!
Nói rồi hắn nắm chặt tay Huyền, trong vài giây liền bế bồng cả cơ thể nàng lên, cất bước nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Thời gian như đọng lại tại thời điểm này, mỗi một giây trôi qua không khác gì mười ngàn năm, Huyền si ngốc nhìn sâu vào mắt Long, nhu mì lại rơi lệ, con tim của thiếu nữ đã hoàn toàn bị hắn chinh phục.
‘Thiếp ở xa, lòng buồn vương vấn…
Chàng nơi nào? Chàng có vấn vương?
Số phu thê, duyên trời định hướng…
Lên núi, xuống biển, gặp uyên ương.
Chốn cô đơn, chàng đến tỏ tường…
Cầm tay thiếp, gọi là người thương!’
(Đoạn thơ này tên là Tình Nữ Nhi, em viết lúc ngẫu hứng nên chỉ có bấy nhiêu thôi).
… Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/11/xuyen-khong-ve-dai-viet.html
Cũng không biết qua bao lâu, Huyền mới từ từ trong cơn mê tình hồi tỉnh lại, nhìn Long ôm mình ngủ mê mệt. Trong lòng nàng vừa thấy ngọt ngào vừa đau khổ, bùi ngùi thở dài, rốt cuộc cũng khó che dấu được sự thương tâm, nằm trong lòng hắn bắt đầu khóc.
Cái sự đau khổ, thương tâm ở đây là do Huyền tiếc nuối vì cả hai phải sống ở quá khứ thay vì thời hiện đại, nàng thầm hy vọng, một ngày nào đó nếu có thể trở lại được thời kim tiền, nhất định sẽ bù đắp nhiều hơn cho Long phần nào.