Phần 16: Địch Thủ Đối Đầu (3)
Kết thúc cuộc đấu bóng, mọi người đều tham gia trên tinh thần vui vẻ nên cũng không có để ý đến chuyện thắng thua, chỉ riêng Hùng cùng Từ Đức Hiền Vương lúc này lại thể hiện ra một bộ mặt âm trầm đến mức đáng sợ, hận không thể ngay lập tức giết chết Long.
– Hai ngươi mau tới đây, trận thứ nhất kết quả đã quá rõ ràng rồi, hiện tại nếu không có dị nghị gì thì liền tiến hành trận thứ hai đi!
Thái sư Trần Thủ Độ gọi Long và Hùng đến để triển khai trận đấu tiếp theo, vì thua ở ngay trận đầu tiên nên Hùng có vẻ nóng nảy bất thường, y lập tức cúi người với thái sư rồi lạnh lùng phất áo đi lướt qua Long, tiến thẳng vào quân khu, nơi các binh sĩ đang diễn tập cùng với chiến mã.
– Đừng để ý đến hắn! Đây là cuộc chiến đơn phương, hiện tại ta liền cho ngươi 500 bộ binh của quân đoàn Đinh Dậu, dùng để chiến đấu với đối thủ, đi đi! Nhớ kỹ, đây chính là cách để ngươi thu phục lòng người, cũng chính là lúc thể hiện bản lĩnh khiến cho quân sĩ phải tâm phục khẩu phục!
Một vị lão nhân mặc khôi giáp chỉnh tề bước đến bên cạnh Long, thận trọng nhắc nhở vài câu rồi đưa cho hắn một tấm kim bài bằng đồng có khắc chữ “Bộ” chìm, vật này chính là để điều động bộ binh.
– Vị đại nhân này là?
Long cung kính nhận lấy kim bài, đồng thời vẻ nghi hoặc hiện lên trong ánh mắt, hắn vội hỏi danh tự đối phương. Tuy nhiên, lão nhân hình như không muốn nhiều lời, liền ngắn gọn nói:
– Lý Thường Phong! Ngươi cũng có thể gọi ta một tiếng Lý lão!
Vị lão nhân này mới lúc nãy còn cẩn thận nhắc nhở hắn vậy mà hiện giờ đã thay đổi nhanh đến vậy, giọng nói sao mà lạnh lẽo quá chừng, làm cho Long nhất thời không kịp thích nghi.
“Lý Thường Phong? Sao cái tên này nghe có vẻ hơi quen tai nhỉ?”
Long đột ngột nghĩ ngợi đến một vị tướng quân đại danh lừng lẫy trong sử sách Đại Việt thời nhà Lý, ngài chính là Lý Thường Kiệt. Long dù có dốt sử đến mức nào đi nữa thì đại danh của Lý Thường Kiệt tướng quân hùng bá một thời kia vẫn được hắn khắc sâu trong đầu.
Thấy hắn cứ nhìn Lý lão tướng quân rồi ngây người ra đó, thái sư Trần Thủ Độ lấy làm lạ bèn nói:
– Tiểu tử, đứng trước mặt ngươi chính là người có danh vọng lớn nhất trong quân đội đấy, Lý lão tướng quân chỉ dưới quyền hoàng thượng mà thôi, vậy nên ngươi hãy lễ phép vào!
Thái sư nói rồi chợt cảm giác còn thiếu cái gì đó, lại thấy Lý lão tướng quân đang nhìn mình cười cười, ông sực nói thêm:
– Ta biết ngươi thắc mắc tại sao trong triều đình nhà Trần lại có một người họ Lý làm tới chức vị cao như vậy, chuyện này để sau hẵng nói, hiện tại ngươi liền đi đi!
Thái sư có vẻ mất kiên nhẫn, thoáng cái đã xua tay đuổi Long đi lãnh binh, đợi cho hắn đi khuất, ông mới quay lại nhìn Lý lão đang cười nhạt đứng đó.
– Lý huynh, ban nãy ông có nhìn thấy điều dị thường trong mắt tiểu tử đó không?
Thái sư Trần Thủ Độ bỗng hỏi, khi nghe tên của Lý lão tướng quân Long đã biểu hiện ra một loại thái độ rất khác lạ, dù chỉ lóe lên trong tích tắc rồi bị hắn giấu đi nhưng chút ngụy tạo đó làm sao có thể che mắt được người lão luyện như thái sư chứ?
– Tôi đương nhiên là nhìn thấy, tên tiểu quỷ này tựa hồ đã có chút tìm hiểu, nhận thức qua danh tự của Thường Kiệt gia gia! Chuyện này để khi khác tôi sẽ hỏi hắn rõ hơn! Nào, đấu rồi kìa!
Lý lão tướng quân hơi suy ngẫm một lát rồi đưa ra phương án, chợt ngài hô lên một tiếng, đôi mắt già nhìn về phía xa xa nơi “ngụy chiến trường” đã bốc lên khói bụi mịt mù.
Thế trận gồm các binh sĩ mặc giáp phục trắng đen bất chợt xuất hiện, một bên toàn bộ đều là cờ trắng, bên còn lại cờ đen rợp trời, trong vài phút binh sĩ của hai phe đã ngay ngắn cấu thành một tòa âm dương trận hoành tráng.
Đại hắc kỳ bên trái có vẽ hình một con hắc long đang cưỡi gió cùng hai chữ “Uy Long”, còn đại bạch kỳ bên phải thì vẽ hình một con chim đại bàng tung cánh kèm hai chữ “Hùng Ưng”. Song kỳ đón gió lộng liên tục vẫy múa, đem hình ảnh một rồng, một chim khắc họa sâu sắc trong mắt của các binh sĩ.
Từ cánh phải của “ngụy chiến trường”, binh sĩ ồ ạt cất bước rầm rộ, vừa có kỵ binh lẫn bộ binh, toàn thân áo giáp kim loại có quấn thêm một miếng vải trắng phía trên vai, chỉ trong phút chốc thế trận liền biến ảo, chúng tướng sĩ thuộc quân đoàn Hùng Ưng đang vây quanh lấy một vị bạch bào quân sư ngồi trên chiến xa* trụ ở giữa trận địa.
(*Chiến xa: Xe chiến đấu, có ngựa kéo ở phía đầu)
Nhìn uy thế của quân đoàn Hùng Ưng phô diễn ra khiến cho người ta phải lau mắt mà nhìn, binh sĩ cấu thành hàng ngay ngắn chứ nào có như bên Uy Long quân đoàn, phần lớn là các binh sĩ đã sắp về hưu hoặc là còn khá trẻ, cả bọn đang nhốn nháo chạy loạn như ong vỡ tổ, không hề tuân theo một quy luật nào cả.
Nhất thời có vô số lời bàn tán cất lên, các vương gia, quan tướng đều vô cùng thắc mắc, nếu thế trận nghiêng về một phía như vậy thì còn gọi là chiến đấu sao?
– Tại sao số lượng binh sĩ giữa hai bên lại không đồng đều?
– Như vậy chẳng phải sẽ nghiền ép về một hướng ư?
– Đinh Dậu quân đoàn là nơi tập hợp của các thương binh và đám trẻ mới nhập ngũ, đều là một đám tàn binh thì làm sao mà chiến đấu đây?
– …
Nhìn thấy sự mất cân bằng giữa hai bên, Lý lão tướng quân bỗng nhiên kinh hô một tiếng.
– Hừ! Tiểu tử kia ỷ vào thân phận Tả Bộ Tiên Phong tướng quân, lại dám tùy tiện điều động một ngàn quân, trận này cho dù thắng hay thua vẫn phải dựa theo quân pháp mà xử phạt!
Mắt già bao quát toàn bộ đội hình của Hùng Ưng quân đoàn, Lý lão ngay lập tức phát hiện ra số quân của Hùng đông gấp đôi so với Long, trong Hùng Ưng quân đoàn có tới tận 500 kỵ binh và 500 bộ binh, một ngàn người trong tay cầm kiếm gỗ, khiên gỗ nghiêm trang, chỉ cần nghe được khẩu lệnh của chủ tướng là sẽ xông pha chiến đấu ngay.
– Là tôi cố tình cho hắn quyền điều động thêm binh sĩ đấy! Dựa theo cục diện hiện tại này, không phải là rất thú vị hay sao?
Thái sư Trần Thủ Độ chợt tiến lại đứng sóng vai với Lý lão tướng quân, giọng ngài bình thản nói, ánh mắt của cả hai người vậy mà cùng một lúc nhìn về Uy Long quân đoàn, trong con ngươi không ngờ lại lóe lên chút ý cười. Nếu Long mà biết được thái sư cùng với Lý lão tướng quân ngay từ đầu đã tính kế hắn thì không chừng hắn đã lồng lộn mà giãy nảy lên từ chối chiến đấu rồi.
– Quân đoàn Đinh Dậu chính là quân đoàn có khả năng chiến đấu kém nhất trong mười hai quân đoàn thuộc An Dương doanh, Lý huynh đây chính là đưa thằng bé vào thế khó rồi!
Thái sư Trần Thủ Độ trên gương mặt lộ ra nét đăm chiêu, nhìn Uy Long quân đoàn càng lúc càng loạn liền lo lắng nói, mà quên rằng chính bản thân ông cũng từng làm khó dễ Long khi cấp thêm cho Hùng 500 binh sĩ.
Lý lão tướng quân không cho là vậy, ngài vuốt râu lạnh nhạt nói:
– Đây chính là chiến tranh chứ không phải một cuộc diễn binh bình thường. Đã là chiến tranh thì làm gì có chuyện công bằng? Chỉ có trong cực cùng của khó khăn vực dậy mới là hào kiệt nhân tài, ở trận đấu này chỉ cần Long tiểu tử có thể cầm hòa tức là đã nói lên năng lực của hắn, còn nếu thua thì chỉ có thể làm một tên bất tài vô dụng mà thôi!
Lời của Lý lão tướng quân đúng là xuất phát từ nội tâm của một vị quân nhân nhiều năm chinh chiến sa trường, là một người nhìn thấu được đau khổ bi thương mà chiến tranh đã đem lại, ông dĩ nhiên muốn xem thử năng lực của Long một phen.
Thái sư ôn tồn lặp lại câu nói của Lý lão tướng quân, nghiền ngẫm và chiêm nghiệm, đặt ra một ý kiến dò xét.
– Lý huynh nói không sai! Từ ngàn xưa đến nay, chiến tranh nào có nói đến công bằng, bên nào có nắm đấm mạnh, chiến lược tốt thì chính là bên đó thắng! Coi bộ Lý huynh muốn dùng Hùng tiểu tử làm đá mài để chuốt giũa viên ngọc quý là Long tiểu tử?
– Lão Trần! Ông nghĩ thế nào thì chính là thế đấy! Hahaha!
Lý lão tướng quân dùng giọng mờ ám nói, đoạn vuốt râu điềm nhiên quan sát cuộc chiến.
Sau một hồi suy nghĩ, bất chợt thái sư nói khẽ:
– Lý huynh, có lời này không biết có nên nói ra hay không?
Thái sư lần đầu tiên bộc lộ thái độ ấp úng như vậy khiến Lý lão tướng quân có chút không quen, ngài liền hỏi:
– Có chuyện gì vậy? Trần huynh mau nói nghe thử?
Thái sư nhìn xung quanh một lượt rồi thấp giọng nói:
– Lý huynh, Trần Di Ái đã đầu hàng quân giặc rồi! Hơn nữa chúng còn đang trên đường tiến sang nước ta với mưu đồ soán ngôi, dự là khoảng hai tháng sau sứ đoàn Nguyên Mông hộ tống Trần Di Ái sẽ tiến lãnh thổ của Đại Việt ta!
Thái sư nói tới đây liền cảm giác như không khí xung quanh bắt đầu trở nên lạnh lẽo, giữa thao trường ồn ào bỗng im bặt, chỉ còn lại hơi thở đều đều của Lý lão tướng quân vang lên.
Không theo một thể chế thông thường, Lý Thường Phong lão tướng vậy mà có thể dễ dàng kìm nén cảm xúc của bản thân, lúc này ông đang nhắm mắt suy ngẫm, ước chừng đâu đó khoảng hơn mười phút mới mở mắt ra rồi nói:
– Nỗi ô nhục như vậy đáng chém nghìn đao! Long tiểu tử chính là một mầm mống tốt, sau hôm nay tôi sẽ tuyển hắn vào doanh trại, luyện tập để chuẩn bị chinh phạt phương bắc!
… Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/11/xuyen-khong-ve-dai-viet.html
Uy Long quân đoàn.
Gã thanh niên khoác hắc bào trên vai, trong tay cầm một chiếc quạt mo hét lớn.
– Trần Dần, chỉnh đốn quân ngũ!
Phải nói lúc này sắc mặt của Long cực kỳ khó coi, nhìn 500 binh sĩ phần lớn đều là người già và thanh niên, có những người còn đang bị thương nhẹ làm Long trầm mặc, đội hình như thế này thì đi đứng còn khó khăn chứ đừng nói là đánh nhau, đại bại là điều không thể tránh khỏi.
Nhìn quân đoàn Hùng Ưng ngày càng áp sát, biểu cảm trên mặt Long trở nên biến ảo bất định. Hắn trịnh trọng khom người tạ lễ đối với các binh sĩ, cất giọng từ tốn.
– Các vị, Long mỗ vừa mới vào doanh trại đã gặp phải kẻ thù không đội trời chung, hôm nay đanh nhờ sự giúp đỡ từ phía mọi người vậy!
– Giúp đỡ Long tướng quân!
Nhưng lời nói của Long còn thiếu khí khái hào hùng cho nên binh sĩ nghe xong liền uể oải đáp lại vài tiếng lác đác, nhìn bộ dạng của bọn họ thật sự không muốn chiến đấu chút nào.
Keng!
Thanh đao thật bằng kim loại sáng bóng bất ngờ được Long cắm trên mặt đất cứng rắn. Nói nhẹ nhàng không được hắn quyết phải dùng đến biện pháp mạnh.
Tư thế lẫn phong thái tức tốc biến đổi một cách khác biệt, như một người có hai nhân cách, Long chỉ về phía Hùng Ưng quân đoàn, lạnh lùng hét to một tiếng.
– Các ngươi nhìn kỹ cho ta! Đây là chiến tranh, là chiến tranh đó! Ta biết ở đây ai trong các ngươi cũng đều đã thoái chí, lớp già chán nản, lớp trẻ mất nhuệ khí. Nhưng ta dám cam đoan, chỉ cần các ngươi hết sức phò tá ta, bổn tướng quân sẽ không để cho 500 người hiện đang có mặt ở đây phải thất vọng!
Nói đoạn hắn rút đao, cởi áo bào ra rồi một nhát chém đứt làm hai đoạn.
– CHÉM CHẾT QUÂN GIẶC, CƯỚP ĐÀN BÀ, CƯỚP TIỀN TÀI CỦA CHÚNG! CHỈ CẦN ĐI THEO CHÂN TA, CÁC NGƯƠI SẼ CHIẾM DẦN MỌI THỨ!
Long chỉ đao lên trời rồi gầm lớn, lời của hắn như một làn sóng xung kích tinh thần mạnh mẽ, thoáng chốc liền đem sĩ khí của toàn bộ 500 binh sĩ nâng cao đỉnh điểm, Đinh Dậu quân đoàn phần lớn đều là các binh sĩ đã từng tắm trong máu tanh nơi chiến trường, lúc này bỗng như được hồi sinh, lớp lính già truyền năng lượng tích cực cho lớp lính trẻ sôi sục nhiệt huyết, từng trận hò hét vang dội cất lên làm chấn động không gian.
– CƯỚP ĐÀN BÀ, CƯỚP TIỀN TÀI!
– CƯỚP ĐÀN BÀ, CƯỚP TIỀN TÀI!
– CƯỚP ĐÀN BÀ, CƯỚP TIỀN TÀI!
Khí thế hào hùng cuồn cuộn phóng thẳng lên cao, các binh sĩ trong Uy Long quân đoàn nườm nượp rút vũ khí ra, theo sự chỉ dẫn của Long rồi lao thẳng về phía các đối thủ ở Hùng Ưng quân đoàn.
Phía xa, thái sư Trần Thủ Độ cùng lão tướng quân Lý Thường Phong thấy cảnh này lập tức giật mình nhìn theo.
– Ồ! Không ngờ hắn lại dùng cách như thế để cổ vũ nhuệ khí của quân sĩ, hay, rất hay!
– Phải biết một khi chiến đấu, nhuệ khí chính là thứ quan trọng nhất quyết định sự chiến thắng của hai bên. Tiểu tử này đúng là tài giỏi!
Hai vị lão nhân cảm khái một tiếng rồi tiếp tục quan sát.
Đang điều khiển Hùng Ưng quân đoàn chuẩn bị công phá đám tàn binh của Uy Long quân đoàn, bất ngờ lại trông thấy làn sóng dữ dội phía địch thủ làm Hùng phải nheo mắt cẩn thận suy nghĩ.
– Tất cả tản ra, dùng chiến lược “chim trong lồng” để tiêu hao quân địch!
Hùng nhanh trí phân phó cho các tướng sĩ, y thân là bạch bào quân sư, chính là một trong số những người trẻ tuổi dùng kế điều binh khiển tướng có tiếng ở An Dương doanh, chút tình thế này sao có thể gây khó dễ cho Hùng được.
Ngay lập tức một ngàn binh sĩ tản ra thành vòng, kỵ binh đi đầu, bộ binh thủ hộ ở phía sau, đón chặn đoạn đầu của Uy Long quân đoàn.
Binh sĩ hai bên thoáng chốc lao vào nhau đánh giáp lá cà, tiếng gào thét rồi tiếng vũ khí va chạm phát ra âm thanh độp độp điếc tai. Vì có ưu thế về kỵ binh lẫn số lượng người, cho nên ở những phút giao tranh đầu tiên Uy Long quân đoàn bị rơi vào thế hạ phong, mất đi tiên cơ chiến đấu.
Giữa lúc các binh sĩ sắp bị dẹp loạn, Trần Dần từ đằng xa thình lình chạy đến bên cạnh Long rồi đưa cho hắn một bao đồ vật.
– Long tướng quân, có người sai thuộc hạ đưa đồ vật này cho ngài, người đó còn dặn, có thể dùng nhưng tuyệt đối không được làm hại đến tính mạng binh sĩ phe địch!
Long tiếp lấy bao vải, một cảm giác nặng trịch liền khiến cho cánh tay hắn trầm xuống, miệng bao vừa xốc lên, loáng thoáng hiện ra hai quả cầu đen thui, kích thước to ngang ngửa trái Lê làm cho Long giật mình.
– Hỏa dược*?
(*Hỏa dược: Lựu đạn thời cổ đại, là một khối thuốc nổ được gói gọn trong vỏ bọc kim loại hoặc đất sét).
– Là ai đưa cho ngươi vật này?
Long ngạc nhiên nhìn Trần Dần một cái rồi hỏi. Phải biết thời đại này hỏa dược là thứ cực kỳ trân quý, hơn nữa lại rất được ưa chuộng trong các cuộc chiến quy mô lớn, nhằm làm náo loạn quân địch. Trong tay Long hiện giờ đang có hai quả cỡ vừa, nhìn thế trận quân địch bu đông như kiến thế kia thì chỉ cần dùng một quả thôi cũng đủ để cho nổ tan xác mấy trăm người cùng một lúc rồi.
Nhưng vấn đề ở đây là mọi người bên phía Hùng Ưng quân đoàn đều là đồng bào chung một nước, tuyệt không thể đem tính mạng của người ta ra mà đùa giỡn được.
Trần Dần nghe xong liền chỉ về một hướng, Long vội đưa mắt nhìn theo. Đột nhiên trong tầm nhìn của hắn bất ngờ xuất hiện một bạch y thiếu nữ, nàng vậy mà đang nhìn về phía Long rồi vẫy tay cười nhẹ một cái. Nhất thời ánh mắt hắn chợt trở nên mông lung lạ thường.
– Lưu manh! Quân địch đánh đến rồi kìa!
Giọng nói thánh thót như tiếng chim hót thình lình truyền vào tai lập tức khiến cho Long giật mình tỉnh lại, hắn nhìn thiếu nữ thật lâu sau đó gật đầu mỉm cười, cả người thoáng cái tràn trề năng lượng làm cho Trần Dần đứng bên cạnh cũng phải giật mình không thôi.
Phía đối diện, các binh sĩ của Hùng Ưng quân đoàn đã bắt đầu phản công, đánh cho Uy Long quân đoàn tan tác, Hùng thân là quân sư đang điều khiển thế công như mũi tên nhọn đâm thẳng về phía Long, trên vẻ mặt y không hề che giấu được sự đắc ý, cười đầy vẻ khinh thường.
Nhìn thấy một màn như vậy, Long lập tức híp mắt cười xảo quyệt, đồng thời hắn ra lệnh cho các binh sĩ vừa đánh vừa lui, nhanh chóng tản ra hai bên tạo thành một lỗ hổng để dụ quân địch vào vòng, đoạn Long quay sang đưa hai trái hỏa dược cho Trần Dần rồi phân phó.
– Ngươi lập tức sai người đem hai khối hỏa dược này phân biệt chôn ở cánh trái và cánh phải ngụy chiến trường. Nhớ kỹ, nhất định phải cách xa phạm vi di chuyển của kỵ binh và bộ binh, đừng làm họ bị thương.
Theo sự phân phó của Long, Trần Dần cùng một binh sĩ khác lập tức nhận lấy hỏa dược rồi mỗi người một hướng, lén lút từ trong đám quân sĩ chạy về hai bên ngụy chiến trường.
Hành động mập mờ từ phía Uy Long quân đoàn đã bị Hùng phát hiện, nhưng nghĩ lại chỉ có hai tên địch, hắn liền chủ quan không thèm quan tâm đến, một đường dẫn quân thẳng tiến nhắm vào chủ tướng của Uy Long quân đoàn, chỉ cần bắt được chủ tướng của phe địch, cuộc chiến liền sẽ nhanh kết thúc.
Ngay khi Hùng dẫn theo binh sĩ vây khốn Long ở giữa quân đoàn, đột nhiên trên môi Long bỗng nhếch lên một nụ cười ranh mãnh lập tức khiến cho Hùng có dự cảm bất an trong lòng. Quả đúng như hắn lo sợ, chỉ thấy Long giơ đao lên rồi hét lớn một tiếng.
– CHÂM LỬA!
Khẩu lệnh vừa dứt, tức thì có hai cột khói đen bốc lên ở cánh trái và phải của ngụy chiến trường làm cho binh sĩ phe Hùng Ưng quân đoàn giật mình sợ hãi, các binh sĩ Uy Long quân đoàn vốn đã được Long âm thầm cảnh báo nên hiện tại đang dìu dắt nhau đứng ở một góc an toàn, chực sẵn thời cơ để phản kích.
Đoàng! Đoàng! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Đột nhiên có hai tiếng nổ mạnh vang dội, mặt đất phút chốc rung chuyển, tiếng ngựa hí hốt hoảng phát ra liên miên, toàn bộ Hùng Ưng quân đoàn thoáng cái loạn hết cả lên, bộ binh chạy trối chết, kỹ binh ngã ngựa, người người giẫm đạp lên nhau, tuy không ai bị thương từ vụ nổ nhưng tràng cảnh phải nói là vô cùng đặc sắc.
– Người đâu? Hộ giá! Hộ giá! Mau bảo vệ hoàng thượng!
Cấm vệ quân gào lên, nhất thời chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã có hơn nghìn binh sĩ vây quanh vua Trần Thánh Tông, tất cả đều cảnh giác nhìn về phía ngụy chiến trường.
Các vị vương gia tức giận hỏi lớn:
– Là kẻ nào tùy tiện đốt hỏa dược?
– Đang diễn luyện ai cho phép sử dụng hỏa dược? Nếu chết người thì tổn thất ai gánh chịu đây?
– Thật là hồ đồ!
– …
Thái sư Trần Thủ Độ cùng Lý Thường Phong lão tướng quân cũng giật mình không kém, hai người không ngờ Long lại dám cả gan làm liều đến vậy, nhìn cục diện chiến trường hiện tại tuy không có xảy ra chết chóc nhưng lại hỗn loạn vô cùng, đây đã không còn là một cuộc đấu binh thông thường nữa rồi.
– Hừ! Các ngươi lập tức an phận lại cho trẫm! Chẳng phải trẫm vẫn còn ngồi yên ở đây hay sao?
Hoàng thượng lạnh lùng quát một câu khiến cho các quan tướng thoáng chốc liền im bặt, quân vương ra mặt, cục diện nhất thời hơi lắng xuống một chút, duy chỉ có ở ngụy chiến trường là vẫn còn loạn lạc.
– Các binh sĩ theo ta!