Phần 6
Trên chiếc môi mềm mà tôi đã từng ngắm biết bao đêm lại có vị mằn mặn của nước mắt.
Quá khứ đã xa, hiện tại đang trước mắt. Tôi phải đẩy em ra…
Nhưng em đã rời đi nhanh hơn một chút. Em ngước nhìn tôi:
– Vậy là đủ rồi… Đã được gặp anh, đã được hôn anh, đã nói hết những gì cần nói… Là đủ rồi… Em không thể có lỗi với chị… cảm ơn anh…
Em giơ tay ngang mặt tôi, nhưng không thực sự chạm vào:
– Tạm biệt, thanh xuân của em…
Dường như hơi thở nóng hổi của em vẫn còn quanh quẩn quanh môi tôi… nhẹ nhàng… thơm mát…
Nhìn em quay đi, nhìn cái cách em mỉm cười buông bỏ. Cô gái nhỏ tôi quen từ năm em chưa đầy mười tám tuổi. Em kiên trì chấp niệm chỉ vì một lời hứa rằng sẽ chờ tôi…
Em đột ngột quay lại, nghiêng đầu nhìn tôi, nháy mắt:
– Nếu không phải chị, em tự tin có thể lôi được anh lên giường đấy!
Tôi vẫn đứng nơi ban công. Hút một điếu thuốc. Nhìn cánh cửa thang máy đã đóng lại từ lâu. Thở ra một hơi khói dài.
– Tạm biệt em…
Có lẽ, đúng như em nói. Em có thể kéo tôi ngay lên giường, trong căn phòng cách đó không xa.
Cũng có lẽ, tôi chỉ cần đưa tay…
Bóng đèn màu vàng trên tường chiếu sáng một khoảng không. Cơn mưa lất phất dai dẳng. Từng hạt được nhuộm màu lấp lánh dưới ánh sáng, rồi tiếp tục rơi xuống, biến mất trong đêm đen.
Cô gái nhỏ ấy, có lẽ lại phải dầm mưa…
Huế vẫn thế, nhẹ nhàng đến từng khoảnh khắc của đêm. Chỉ có chúng tôi là đã khác…
… Bạn đang đọc truyện Xin mưa ngừng rơi tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/11/xin-mua-ngung-roi.html
Sau đó khoảng nửa năm thì tôi kết hôn. Trong hôn lễ có sự góp mặt của đầy đủ người thân, bạn bè, họ hàng hai bên. Tất nhiên có cả em. Hôm ấy, em mặc chiếc váy lệch tà, chiết eo rất đẹp. Em nở nụ cười thật tươi để chúc mừng chúng tôi. Cùng chúng tôi chụp những tấm ảnh cả gia đình.
Cuộc sống tiếp tục bận rộn. Việc kinh doanh của tôi ngày càng tốt, trộm vía. Công ty nhỏ mở rộng thêm quy mô. Tôi còn hợp tác cùng bạn mở thêm một công ty mới, phát triển ở mảng kinh doanh khác. Căn nhà tôi trả góp cũng đã hoàn thiện bước cuối cùng. Vợ tôi đề xuất việc có em bé. Tôi cũng lên tinh thần chuẩn bị kế hoạch.
Ngày hôm đó, sau một trận tiếp khách tưng bừng, tôi dựa vào xe, để gió lạnh thổi cho tỉnh táo hơn rồi mới lái xe về nhà.
Bật xong điếu thuốc, tôi ngẩng đầu, thì thấy em đứng cách đó không xa.
Từ đám cưới đến nay, tôi chưa hề gặp lại em. Mặc dù biết em cũng đã xin được việc làm ở thành phố này. Thi thoang vợ tôi vẫn kể thoáng qua, rằng hai chị em có hẹn nhau đi shopping, ăn uống… Hoặc em qua nhà tôi cùng nấu ăn với chị, mỗi khi tôi đi công tác. Còn ngày bình thường, dù có lễ tết hay bất kỳ kỷ niệm nào, em luôn có lý do hợp lý, chưa từng xuất hiện.
Chúng tôi đã thực sự cùng sống ở một thành phố. Nhưng tôi chưa từng hỏi về em, cũng như chỗ ở của em.
Tôi hiểu, em luôn tránh gặp tôi.
Vậy mà hôm nay, em lại bước đến gần. Cau mày:
– Say vậy rồi anh đừng lái xe nữa? Gửi xe ở đây về trước, mai lấy cũng được?
Nhìn em bất ngờ xuất hiện, tôi cũng vui vui:
– Mai anh phải đi công tác sớm, nên chắc ngồi một lúc rồi tranh thủ về thôi. Sao em lại ở đây?
– Công ty em cũng tổ chức ăn uống ở đây, em thấy anh từ chiều… Anh uống nhiều như vậy, đi cũng liêu xiêu rồi đó?
Tôi không dám nhìn em nữa, vì em ngày càng xinh, chiếc áo len suông cổ tim và chân váy dài bồng bềnh, đơn giản mà đầy quyến rũ.
– Không sao, đứng một lúc là được!
Từ đây lái về đến nhà tôi, tầm này chắc cũng mất hơn một tiếng thôi. Em ngập ngừng, rồi đề nghị:
– Vậy… anh đợi ở đây chút, em về pha cho anh cốc nước giải rượu?
– Nhà em gần đây à?
– Ừ…
– Anh đi vệ sinh nhờ được không?
Đoạn đường không dài, nhưng chúng tôi không hề nói chuyện. Tôi theo em vào một toà nhà khoảng 5 – 6 tầng, có thang máy để lên nhà em.
Đó là một căn hộ chung cư mini thường thấy ở những thành phố đông dân như Hà Nội này. Diện tích khá khiêm tốn, nhưng được em bài trí ngăn nắp, khá đẹp. Chiếc giường trong góc phòng, ngăn với phía ngoài bằng chính cái tủ quần áo gỗ ba ngăn. Bộ thảm và bàn ngồi bệt xinh xắn làm phòng khách. Bên cửa sổ là mấy chậu hoa và cái bàn nhỏ đang có chiếc laptop và mấy quyển truyện hình như đang đọc dở…
Em chỉ cho tôi về phía sau một cánh cửa, nhà vệ sinh và bếp được bố trí tách biệt với không gian phía trước, thiết kế nhỏ nhắn, nhưng sạch sẽ.
Bên trong chỉ có duy nhất một chiếc bàn chải đánh răng, và lỉnh kỉnh đủ thể loại mỹ phẩm sữa rửa mặt mà tôi không biết cụ thể công dụng…
Vả nước lạnh khắp mặt cho tỉnh táo, tôi quen tay với cái khăn bên cạnh. Nhưng đây không phải như ở nhà, vơ vào tay tôi không phải khăn, mà là cái thứ tròn tròn phồng phồng được treo lủng lẳng trên móc. Có lẽ đang phơi hay đang mặc dở…
Phòng con gái bao giờ cũng sạch sạch thơm thơm. Tôi vội ra ngoài.
Ngay cửa vệ sinh là gian bếp nhỏ, vừa đủ một người đứng. Em đang thái gừng thì phải…
Tôi ra hẳn phía thảm ngồi đợi.
Em mang cho tôi cốc nước. Ừm gừng và mật ong, vừa đủ ấm. Tôi uống khá nhanh. Sức nóng của nước ấm và gừng làm tôi thoải mái hơn nhiều.
Không muốn để bầu không khí quá ngượng ngập, tôi cảm ơn em rồi đứng lên ra về.
Tôi đeo xong giày, đứng lên nhìn em đang khoanh một tay trước ngực, ôm lấy tay kia đợi tôi. Dáng dấp nhỏ nhắn, mái tóc xõa dài dịu dàng đẹp đến ma mị.
Ma xui quỷ khiến, tôi lao đến đè em vào tường rồi hôn lấy.
Trong đầu tôi lúc ấy, chỉ có một ý nghĩ duy nhất. Phải hôn một cái…
Mặc em phản kháng, tôi giữ chặt em, áp sát lấy cơ thể rồi lùa lưỡi vào cái miệng thơm. Em hét khẽ lên qua kẽ răng:
– Anh… Điên… Rồi!!!
Máu trong người tôi như sôi lên bởi vẻ đẹp của em. Thứ chưa có được vẫn sẽ luôn day dứt mãi trong lòng. Phải, tôi phát điên! Tôi kiềm chế cơn điên suốt cả năm trời từ ngày gặp lại em ở Huế. Tôi luôn chú ý đến em trong đám cưới của chính mình.
Mỗi lần tôi nhìn vợ, hình bóng em cứ ẩn hiện mãi. Mỗi lần cùng vợ hoan lạc, tôi không thể ngừng việc nghĩ đến em. Không cách nào xua đi được! Thậm chí, tôi hối hận vì cái đêm khách sạn ấy, đã không níu tay em lại…
Áp sát người em, nhìn em trong tay, tôi không rời được môi mình khỏi má khỏi tai khỏi cổ em:
– Chỉ như này, một lúc thôi…
Nhưng em không đồng ý, càng dãy dụa hơn:
– Em hét lên đấy. Anh không được…
Em tắt tiếng, trợn mắt nhìn tôi. Khi tôi áp cái hừng hực như muốn nổ tung của mình vào em.
Giữ eo em, tôi nhìn thẳng đôi mắt to tròn long lanh ấy:
– Em biết là cái gì, đúng không?
– Anh… đừng như vậy…
Em nhìn tôi và khóc, đôi môi run run.
Chiếc váy mỏng trơn trượt không che được cảm xúc mịn màng nơi em. Càng không chắn được con quỷ đã lên cơn đói nơi tôi. Tôi thả tay em, ra sức đẩy đưa nơi cấm địa. Bàn tay sờ soạng khắp cơ thể mềm mại sau lớp vải.
Làn da mịn như tơ. Những thớ cơ run rẩy, bầu ngực trở nên săn cứng…
Tôi thừa biết em không như chị gái. Cơ thể em rất nhạy cảm. Từng yếu điểm của em mà tôi biết rõ từ lâu. Hiện giờ, tất cả đều thực sự nằm dưới tay tôi.
Rời đôi môi em, nhìn khuôn mặt em đã đỏ hồng, tôi nhích người, vuốt thử…
– Ướt đẫm rồi…
Em dường như cũng không còn phản kháng, nhắm mắt mặc tôi vờn tới vờn lui trên người mình.
Đôi môi kia, bật ra tiếng rên nhè nhẹ. Tôi biết đã đến lúc. Nâng hai đùi em lên, giữ lấy cặp mông mẩy, cứ thế tôi cọ xát rồi đi về phía giường…
Nhìn mái tóc xõa tung trên tấm ga trải giường. Cô gái nhỏ đang hé mắt nhìn tôi, như cầu khẩn…
Vội vã lật chiếc váy em lên, lột bỏ chiếc quần con mong manh ướt đẫm. Tôi nhìn vào cái khe quen thuộc từ lâu. Nó vẫn hồng hào mịn màng như thế…
Tôi không kìm nổi. Chẳng cả cởi áo, tôi đẩy chính mình vào em.
Trong tiếng a nghẹn ngào, tôi hoảng hồn nhìn xuống em. Màu đỏ tươi dính đầy thân tôi…
Bốp!
Em kéo cổ áo tôi rồi tát một cái đau điếng:
– Vừa lòng anh chưa?