Phần 96
Buổi tối về đến nhà, dĩ nhiên là bọn Xuân, Hải khá tò mò với cái khăn hồng đào tôi mang trên cổ. Đêm cuối đông lạnh lẽo, 3 thằng ngồi tụ lại với nhau quanh mâm rượu thịt tôi vừa mua về. Man mác trong không khí từng hơi thở đượm buồn vị rượu, hết chuyện để nói, tức cảnh sinh tình tôi đành đem chuyện của Ngọc ra tâm sự. 2 thằng này khi không thì chửi bậy với tranh cãi nhiều nhưng những lúc cần nói chuyện đàng hoàng thì cũng biết kiểu cách ra dáng ông cụ non lắm.
– Hải: Thì tạm thời cứ làm bạn thôi…
– Xuân: đéo phải thế, cứ xông pha đập chậu thôi, mà cái chậu này chắc gì đã cứng…
– Hải: Yêu thì cũng phải biết nhìn trước, ngó sau, nhìn cả ta và người, cả ta và địch nữa chứ…
– Xuân: Mịe, đã yêu thì cứ yêu hết mình, tiến tới bến đi, sao phải chịu đựng, nhường nhịn làm gì cho khổ. Mày nghe tao, cứ tán mạnh vào, tao thấy con bé đó cũng “cảm” mày chết mệ rồi. Nhích thêm tý nữa cho thằng kia về Mo luôn…
– Hải: Ôi dồi, ai cũng xôi thịt như anh thì còn gọi gì là ty đích thực nữa…
– Xuân: Thực vs đực đếck giề, mấy khi gặp được đứa nào tốt như nó. Mày mà cứ dậm dờ, lơ ngơ, sau nó lấy chồng lúc đấy mới thấy thấm…
– Tôi: Đệt, tao tỏ tình rồi, cưỡng hôn các kiểu rồi mà có ăn thua gì đâu. Cũng biết là nó cũng có tình cảm với mình nhưng còn chữ hiếu, chữ nghĩa nữa. Chưa kể với tay Trường cái Ngọc cũng có tình cảm chứ có phải là không đâu.
– Hải: Hajzzz… đâu phải cái gì cứ muốn là được đâu. Đứa nào cũng tự nguyện như cái Ly của anh thì đã chẳng ai nói chuyện làm gì.
– Xuân: Hừ, 2ae mày chưa ra trận đã gãy súng… Thôi éo nói nữa, uống đê!!!
Thấy và nghe 2 thằng “tư vấn” cũng là cả 1 quá trình chịu đựng sự ồn ào và hài hước cũng như ngai ngái vị cảm động vì có nhiều điều chúng nó hiểu và chạm được đến mạch cảm xúc trong lòng tôi.
…
Thứ 2 – ngày đầu tuần đầu tiên của tôi ở vị trí mới, cũng là ngày đầu tiên mà Trường và tôi chạm mặt trong cái phòng ban này… Chẳng có gì đặc biệt xảy ra, không có màn chào hỏi ân cần như người quen thân lâu ngày không gặp, cũng không phải là những cái nhìn lạnh lùng mang hàm ý đối lập hay cảnh báo. Đơn giản là cả 2 vẫn bình thường, coi nhau giống như những đồng nghiệp khác trong phòng. Đầu giờ sáng hôm nay là buổi họp định kỳ cuối tháng, mở đầu Trường cũng giới thiệu sơ qua về tôi 1 lần nữa với các đồng nghiệp, sau đó là tổng hợp các kết quả làm việc trong tháng và quý cũng như những công việc chung và riêng của mỗi người trong thời gian tới.
– Ê này, ông bạn, đi làm buổi thứ 2 rồi, đã quen hết việc chưa?
1 đồng nghiệp cùng dãy chủ động hỏi thăm tôi khi cả 2 đứng uống nước. Nói chuyện đôi ba câu sơ qua về nhau thì tôi được biết tay này tên Vũ, hơn tôi 2t và đã làm ở cty này được 2 năm. Có 1 điểm giống tôi là hồi đầu hắn cũng mất 1 năm làm bên cty con, sau đó mới được điều chuyển về đây. Nên tính về thâm niên trong phòng này thì hắn cũng không hơn tôi quá nhiều.
Tay Vũ này có cái vẻ cởi mở và dễ bắt chuyện, duy có điều tôi không thích là hắn có vẻ là 1 người tọc mạch. Để ý thì mới thấy trong phòng này hễ có câu chuyện nào hắn cũng đều tranh luận, vấn đề gì hắn cũng có thể nói và bất kỳ chủ đề về ai hắn cũng tham gia được.
Cứ khi nào cả phòng thảnh thơi thì hắn đều có thể thao thao bất tuyệt để nói, các thành viên khác đặc biệt là các chị sồn sồn xung quanh hưởng ứng có vẻ “nhiệt liệt” lắm. Nghe hắn nói chuyện cũng dí dỏm, cũng vui, bậy mà hài, nhìn hắn “toả sáng” vậy cũng thấy hắn giống trung tâm của căn phòng trong các cuộc 8 phét. Nhưng mà nhìn chỉ để biết và đánh giá, còn về phần mình, tôi luôn đóng đinh trong đầu kim chỉ nam rằng không nên tham gia quá nhanh hoặc quá sâu vào 1 vấn đề hoặc 1 câu chuyện về 1 người nào đó. Mới làm quen với 1 tập thể mới thì biết đến đâu nói đến đấy, thỉnh thoảng điểm xuyết vài nụ cười góp vui và tuyệt đối tránh không để mình bị gài vào cái thế trở thành nhân vật trung tâm cho bất kỳ 1 cuộc nói chuyện nào của những đồng nghiệp mới gặp.
Đến giữa buổi chiều, khi cả phòng đang im lặng làm việc thì Ngọc dẫn 1 cô gái trẻ bước vào.
– Cả phòng cho xin ít phút nhé, giới thiệu với tất cả mọi người, đây là Uyên Nhi, là đồng nghiệp mới của phòng chúng ta. Nhi sẽ chính thức làm việc bắt đầu từ ngày mai. Hy vọng mọi người sẽ đón nhận và giúp đỡ để Nhi nhanh chóng hoà nhập với môi trường làm việc của phòng chúng ta.
Vài tiếng vỗ tay, huýt gió của mấy anh zai chưa vợ, đã có vợ hoặc bị vợ bỏ (có thể) vang lên tán thán. Trong khi số chị em còn lại, người cười hưởng ứng, người thì bắt đầu tụm 5 tụm 3 thì thầm về việc phòng ta sao đợt này đón người mới liên tục vậy cùng 1 vài điều nhỏ to khác… chắc cũng chỉ xoay quanh về thân thế của tôi và Nhi mà thôi…
– Ô, anh… không ngờ em lại gặp lại anh ở đây… – còn đang thầm để ý 4 bề xung quanh thì có tiếng con gái khe khẽ vang lên bên cạnh. Quay người lại thì đã thấy Ngọc và Nhi đứng cạnh từ lúc nào.
– Anh và Nhi đều là người mới nên cố gắng giúp nhau nhé!!! – Ngọc nói với tôi.
– À vâng, về điều này thì phó phòng cứ yên tâm.
– Hì, cảm ơn anh trước nhé, mà hình như 2ae mình còn ngồi cạnh nhau nữa thì phải!!! – nghe Nhi nói tôi mới để ý, đúng là bàn tôi từ khi mới vào ngoài 1 chị đồng nghiệp hôm trước gọi đi ăn cơm thì bên cạnh còn lại 1 bàn trống duy nhất của cả phòng. Hiện tại nó đã có chủ mới là Nhi, cũng đồng nghĩa với lời Nhi vừa nói là 2 chúng tôi từ giờ sẽ ngồi cạnh nhau.
– Sướng nhá, mới vào làm đã được ngồi cạnh mỹ nhân!!! – vài tay “trai phòng” dóng dả, trong đó có tay Vũ đang nhấp nháy đôi mày “ra dấu” với tôi.
– “Éo rỗi hơi!!!”
Tôi nghĩ thầm vậy rồi cười nhẹ với Nhi, hỏi thăm xã giao rồi động viên cô nàng thêm vài câu trước khi quay trở lại với công việc vừa bị gián đoạn khi nãy.
Hơn 1 tiếng sau, chuẩn bị tan ca thì tôi được Trường gọi riêng vào phòng để giao kiểm tra và xử lý dự toán 1 số công trình vừa mới gửi về. Gọi là 1 số nhưng dữ liệu thực sự thì rất lớn, dù sao đây cũng được coi là 1 trong những điểm mạnh của tôi thời còn tác nghiệp thực tế bên công trường nên chỉ lo ngại chủ yếu về thời hạn thời gian yêu cầu mà thôi.
– Ủa, sao mà nhiều dữ vậy em? – bà chị ngồi cạnh tôi thắc mắc.
– “Thế này là nhiều thật sao? Vậy là do mọi người ở đây ít khi phải làm nhiều như vậy hay là… tay Trường đang định làm khó mình???” – Vâng cũng hơi nhiều chị nhỉ, vậy bình thường phòng mình có hay làm thế này không ạ? – tôi đem sự đa nghi của mình ra hỏi dò.
– Thường thì với chỗ này bao giờ cũng có 2 người làm cùng lúc. À, mà quên còn thời hạn nữa, chị quên chưa hỏi thời hạn?
– Vậy như mọi lần mà phân chỗ này cho 2 người làm thì bao giờ phải hoàn thành hả chị? – tôi chặn trước câu hỏi.
– Khoảng trên dưới 1 tuần là phải nộp rồi em ạ!!!
– “Cái đệck, thế này khác gì bắt mình làm gấp rưỡi người bình thường!!! Có cần phải làm trò như vậy không!!!” – À vâng, vậy chắc là đúng rồi vì a.Trường giao cho em 14 ngày mới phải nộp mà
Tôi nói lái đi vì thực chất thời hạn hoàn thành của tôi chỉ được “khoán” trong có 9 ngày. Cơ mà không có vấn đề gì, 1 năm bám trụ miệt mài ở các công trình, dù chưa phải là nhiều nhưng cũng đủ để tôi thâu nạp được 1 số mưu mẹo, tiểu xảo từ hội a.Quý qua thực tế công việc. Đã thử và test qua tay đủ các loại soft để so sánh và đánh giá nên tôi biết mình cần phải làm những gì. Về chuyện chèn ép nhau trong môi trường văn phòng công sở mặc dù tôi đã được các anh cảnh báo qua. Tuy vậy với những thứ vô lý hiển hiện trước mắt ntn thì không thể không khó chịu cho được. Đưa mắt nhìn qua tấm rèm phòng riêng của Trường thấy hắn đang vắt chân thư thái, nói nói cười cười với ai đó qua đt. 1 cỗ tức giận âm ỉ, ngấm ngầm dâng lên trong lòng tôi.
…
2 ngày làm việc sau đó vẫn trôi qua 1 cách “êm đềm”, êm đềm là bởi các đồng nghiệp có vẻ khá thoải mái với công việc của mình, thấy khuôn mặt ai cũng tươi tỉnh, rạng rỡ. Êm đềm là bởi tôi cũng nhờ được cái êm đềm này mà có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào cái đống số liệu “của nợ” của mình. Tay nhập số liệu, mắt nhìn hồ sơ, bản vẽ, thao tác liên hồi, cái usb dự toán lúc nào cũng sáng đèn đỏ chói. U.Nhi hôm đầu đi làm vốn định bắt chuyện với tôi cho đỡ buồn nhưng thấy tôi có vẻ thờ ơ và bận bịu nên cô nàng cũng biết ý không hỏi han gì nhiều trừ những lúc ăn trưa hoặc những khi nghỉ giải lao được tôi chủ động hỏi thăm.
– Học bên ấy chắc là thích lắm phải không em?
– Cũng bình thường anh ạ, nói chung là thích với tuỳ người.
– Sao vậy? Anh thấy chị Ngọc em nói là sang đấy học thích lắm mà.
– Thì với chị ấy thì chị ý thích mà anh, hì hì. Em sang đấy còn phải đi làm thêm nên đâu có nhiều thời gian rảnh để mà đi du lịch, khám phá, thăm thú các kiểu cơ chứ.
– Ừm, sinh viên có thời gian thì cũng nên đi làm thêm cho dạn dĩ và thêm kỹ năng giao tiếp. Anh thấy vất vả vậy nhưng mà vui, lại có tiền nữa. Cơ mà có điều chắc chắn là phải thích hơn ở VN rồi.
– À vâng, cái đấy thì tất nhiên anh ạ, nhưng nhiều khi nhớ quê hương, nhớ gia đình thì thấy tủi thân và thấm thía lắm. Hồi mới sang em trải qua cái cảm xúc ấy thường xuyên, rồi sau này thỉnh thoảng gặp phải chuyện gì buồn cũng đều cảm thấy vậy hết. Bên đó thích thì thích thật nhưng dân xứ họ vẫn xa cách làm sao ấy.
– Anh thấy đó cũng là tâm lý chung của những người xa xứ mà. Chắc vì em là người hướng nội nên mới vậy thôi.
Mới chỉ qua 2 ngày làm việc chung, nói chuyện với nhau cũng không nhiều và thường xuyên nên tôi cũng không biết thêm gì nhiều về Nhi ngoài chuyện cô ấy là em họ bên đằng nội của Ngọc (mẹ cô ấy là em gái ba Ngọc). Những chuyện mà chúng tôi nói đến thường chỉ xoay quanh ngoại vật là nhiều chứ ít khi hay đúng hơn là không bao giờ đề cập đến các vấn đề nội tại hoặc cá nhân liên quan đến gia đình và bản thân của nhau.
Tôi nhận ra Nhi có cái tính kín đáo, cẩn trọng và giữ ý trong giao tiếp khá giống tôi. Trong giờ ăn trưa, hay những lúc nghỉ giải lao, các đồng nghiệp trong phòng hướng về Nhi rất nhiều câu hỏi, hỏi vui có mà hỏi riêng tư hay tò mò cũng có. Hỏi đến gia đình bao giờ Nhi cũng trả lời rằng bố mẹ đã về hưu, hỏi cặn kẽ về tuổi thì mọi người cũng chỉ nhận được câu trả lời chung chung là tầm trung niên. Còn ai có ý hỏi cho kỳ được 1 điều gì đó cá nhân thì thường Nhi sẽ nói “cho em giữ bí mật điều này nhé!!!”. Tệ hơn nữa thì cô nàng sẽ cười nhẹ và ngó lơ câu hỏi đó, mặc cho người đối diện có hỏi đi hỏi lại nhiều lần. ”Nạn nhân” đầu tiên chính là tay Vũ, nạn nhân tiếp theo cũng là 1 chị sồn sồn khá hợp cạ “buôn cà” với tay này. Số còn lại sau đó chắc cũng hiểu nên chỉ qua ngày thứ nhất, đến ngày thứ 2 thì các câu hỏi tập trung vào Nhi đã vơi đi quá nửa.
– Mai là 23 rồi, anh đã có kế hoạch đi đâu chơi chưa?
– … – tôi cười cười, khẽ nhún vai, hướng ánh mắt vào chồng hồ sơ dầy cộp trước mặt.
– Tội anh thiệt, mà sao anh phải làm nhiều vậy nhỉ… Nhìn anh làm em muốn giúp quá!!! – Nhi cười với tôi, vừa cười vừa lấy tay làm gang, đo độ dầy chồng hồ sơ “của nợ” kia.
– Kiểm tra mấy cái dự toán này mỏi mắt, nhức đầu, đau tay lắm em à. Mà 1m anh lo cũng đủ rồi, cứ xác định “cấm cung” ở phòng và ở nhà thế này thì nguyên 1 tuần nữa kiểu gì cũng xong.
– Vâng, em cũng thấy mấy cái dự toán này nặng đầu lắm. Ở nước ngoài họ làm theo chuẩn nhất định nên không phụ thuộc vào thị trường nhiều như ở mình.
– Ừ, với những người làm quen và thạo việc thì họ làm tốt lắm vì biết cách. Cái khó nhất là giá cả thị trường luôn luôn thay đổi, giá nhân công cũng vậy. Chỉ cần xử lý ngon phần này là đã nhẹ đầu đi khá nhiều rồi… Ờ, mà sao đang nói chuyện Noel lại nhảy sang chuyện này là sao nhỉ.
– Hì hì, noel anh không đi thì còn bàn làm gì nữa.
– Vậy em có đi không?
– Có chứ anh!!!
– Chắc là đi với Ngọc phải không?
– Không, chị Ngọc đi với a.Trường rồi anh. Em chỉ đi với bọn bạn cũ thôi, còn nốt mấy đứa ế đi chung với nhau. Tệ quá anh nhỉ, hì hì hì.
– “Ừm, quên mất, những dịp thế này thì 2 người họ phải đi riêng với nhau chứ!!!” – tôi đưa tay vuốt vuốt sống mũi, khẽ thở dài 1 hơi rồi lại quay mặt vào đống hồ sơ mà tay tình địch “gửi tặng” đến mình.
…
Noel rốt cuộc cũng qua đi, tất nhiên nó không đến nỗi thê thảm như những gì mà tôi nói với Nhi. Tôi và Trà cùng 2 đôi của Xuân và Hải tổ chức đi chơi chung với nhau. Nói là đi chơi chứ thực tế thì đi ăn là chính, lý do muôn thuở trong những ngày này vẫn luôn là tắc đường. Ngồi ấm chỗ trong mấy góc phố ẩm thực, đón đêm giáng sinh bằng thịt thà, bia rượu cùng những câu chuyện vui, chém giời chém biển với nhau. Không có người yêu thì vẫn còn bạn bè, những lúc thế này mới thấy tình bạn nó bền đến thế nào.
Phê pha chút men rượu trong người, tôi định nhân cơ hội rót trọn lòng mình với Trà về chuyện tình cảm của 2 đứa thì cô nàng nhanh chóng ngăn lại với lý do hãy để cho thời gian có thêm cơ hội. Chẳng biết phải làm sao nữa, cảm thấy bản thân sắp phải đối diện với 1 vụ “My thứ 2”. Chỉ có điều với Trà thì sự việc có lẽ sẽ khó khăn và phức tạp hơn những gì tôi đã trải qua với My.
…
– Ông Tuấn này, giúp tôi phần này với được không? – tay Vũ khều tay tôi bằng 1 tệp file đang cần xử lý.
– Phần nào… phần này hả, để xem đã… Thì cứ bóc tiên lượng nó ra thôi. – tôi nhận xét sau 1 hồi đọc hồ sơ.
– Khổ quá, tôi bị bí mấy cái công thức…
– Mấy cái công thức đó thì anh cứ bóc tách khối lượng ra rõ ràng là áp dụng được thôi mà. Mất công đi dò làm gì cho mỏi.
– Hajzzz, nếu được vậy thì nói làm gì. Tôi mà bóc được chuẩn như ông thì còn nói gì nữa.
– Anh biết tôi làm thế nào mà kêu là chuẩn!!!
– Nhìn cách làm là biết ngay mà, thôi cố gắng giúp tôi 1 chút đi. – tay Vũ xun xoe nhìn tôi.
– Anh xem, tôi còn cả 1 đống việc thế này…
– Cố gắng giúp tôi đi mà, xong việc sẽ hậu tạ thật là hậu hĩnh, hì hì… Thế nhé, cố gắng giúp tôi nhé.
– Từ từ đã, tôi sẽ chỉ bóc giúp anh phần khung thôi, còn sau đó nhập dữ liệu với tính toán thế nào là ở anh. Việc này là của anh nên thực sự là tôi không muốn chồng chéo trách nhiệm đâu.
– … Ài, thôi được rồi, vậy cố giúp tôi phần khung thôi cũng được. Thanks cậu trước nhé.
– “Phù!!! Đã mệt thì chớ, thôi thì cả nể 1 chút cho quen dần cái tập thể này đi vậy!!!”
…
29/12 – ngày tôi phải hoàn thành bản báo cáo “của nợ”.
– Đã làm xong rồi cơ à? – Trường nhận tệp báo cáo của tôi với vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên.
– Em nộp theo đúng thời hạn anh giao mà, đâu có sớm hơn ngày nào đâu. – tôi thản nhiên trả lời.
– Ừ, được rồi. Cứ để đấy tôi kiểm tra lại. – không hiểu trong lòng anh ta có cảm thấy dễ chịu vì nhân viên của mình hoàn thành nhiệm vụ đúng kỳ hạn hay không. Nhưng nghe giọng nói thì có vẻ không được tươi cho lắm.