Phần 79
Chia tay Trà, tôi lại chạy xe loanh quanh phố xá 1 hồi, định bụng ghé tạm 1 quán cafe nào đó ngồi nhâm nhi và nghe nhạc nhưng chẳng hiểu sao cứ đi đến gần 1 quán là tôi lại bứt ga phóng vượt qua. Trong lòng chợt nhận thấy 1 sự trống rống… hay đúng hơn là 1 nỗi cô đơn không tên, không dạng đang chực trờ xâm chiếm lấy tâm trí… Tôi thở dài, quyết định phóng xe về hàng bánh gần nhà mua về 2 loại bánh mà Ngọc – theo như tôi suy đoán – có vẻ là thích ăn nhất. Lên đến nơi thì 2 cửa phòng vẫn đóng im lìm, tôi bèn gọi cho Ngọc.
– Cô đang ở đâu vậy? Đã về nhà chưa?
– … Tôi đang trong phòng tắm nè… Sao, tối nay đi chơi thích không?
– Thích… phòng có khóa không… À, mà đang tắm thì chắc là cô khóa rồi.
– Chết, quên… anh nói tôi mới nhớ là chưa khóa… Ra khóa đã… – bó tay với con bé này.
– Thôi cứ tắm đi, tôi đang ở trước phòng cô đấy, vào bây giờ đây.
– Ừ vậy thôi, trông giúp tôi cái nhà nhé!!!
Tôi tắt máy rồi mở cửa bước vào phòng Ngọc, vì phòng Ngọc có tủ lạnh nên tôi muốn cho 2 chiếc bánh này vào ngăn mát để bảo quản và ăn cho ngon. Phòng của Ngọc thì tôi đã quá quen thuộc vì hầu như ngày nào tôi cũng lai vãng qua đây. Nói chính xác thì cả 2 đều coi 2 phòng là 1, chỉ đến tối muộn, ban đêm và những khi đi vắng mới là lúc “chủ quyền” của 2 phòng được phân định rạch ròi.
– “Sao mấy hôm nay nhìn cái tủ sách này nó bừa bộn thế nhỉ!!!” – tôi giở ra giở vào mấy chồng sách để xếp đặt lại cho ngay ngắn, ngăn nắp hơn… Bỗng…
– “Bộp… ”
1 bọc túi nilong rơi xuống nền nhà, tôi nhặt lên thì thấy lấp ló trong đó là 1 hộp nhũ màu nâu, bên cạnh là 1 xấp những cuộn giấy màu, hoa văn thường dùng để gói quà. Tôi định bụng mở ra chỉ để xem bên trong là giấy lộn hay thứ gì bỏ đi thì hiện ra trước mắt là 1 chiếc ví da đà điểu rất đẹp. Chất liệu da mềm, sờ vào êm tay, màu sắc hoa văn đơn giản, trang nhã nhưng sang trọng… làm tôi liên tưởng ngay đến chiếc ví mà Trà tặng tôi. Nhìn kỹ phía dưới đáy túi nilon, nằm lẫn trong đống giấy trang trí còn có 1 mảnh giấy in trắng nhỏ… Là hóa đơn… những dòng chữ số ghi ngày tháng mua chiếc ví này khiến đầu óc tôi tự động sắp xếp, lắp ghép lại 1 vài dữ kiện trong quá khứ mà tôi đã bỏ qua.
– “… Người tặng quà cũng có mắt thẩm mỹ đấy… ” – câu nói kỳ lạ tối hôm đó của Ngọc tôi vẫn nhớ như in trong đầu, chẳng lẽ…
…
Rà soát lại trí nhớ kỹ 1 lượt thì ngày tháng ghi trên tờ hóa đơn đều trước khoảng vài ngày so với ngày Trà tặng tôi chiếc ví. Cộng với câu nói kỳ lạ tối hôm đó của Ngọc càng khiến tôi thêm băn khoăn trước 1 bí mật đang dần được hé mở. Nếu là tặng cho Trường hoặc 1 người nào đó tại sao Ngọc không tặng ngay mà lại lưu trữ món quà 1 cách dở dang như vậy. Hộp vẫn còn nguyên, đến cả giấy gói qùa cũng chưa kịp bọc. Tôi cố gắng suy diễn theo từng đối tượng, từng khả năng có thể xảy ra nhưng càng phản biện, càng né tránh thì ẩn số về người được nhận món quà này càng hiện ra rõ ràng hơn…
– “Xẹt… Xẹt… ” – tiếng vòi nước vọng ra từ wc, hình như là Ngọc cũng sắp tắm xong. Tôi nhanh tay thu dọn lại “hiện trường” hộp quà y như cũ rồi bước ra ban công hóng gió…
– “Cạch… ” – Anh về sớm vậy? – Ngọc mở cửa phòng tắm bước ra và hỏi tôi.
– Ừ… – tôi vẫn đứng theo hướng ban công quay lưng về phía cửa phòng.
– Không đi đâu chơi à?
– Cả 2 đều bận mà, đi ăn xong là về luôn.
– Ừ… “Phịch… ” – … Ơ… cái này… Woa, anh vừa mua bánh đấy à??? – Ngọc hồ hởi sau khi mở tủ lạnh để lấy mấy lon nước.
– Ừ, 2 loại này… cô cũng thích phải không? – tôi xoay lưng bước lại vào phòng, lúc này mới để ý Ngọc trong chiếc áo thun bó 2 dây và chiếc quần soóc ngắn kaki. Tóc vẫn ướt lòa xòa vương trên cổ và mang tai, từng mảng hơi nước chưa khô, còn đọng lại trên vai, 2 bắp đùi và nơi khe ngực. Dưới ánh đèn ngược sáng ẩn hiện bóng láng 1 hình ảnh vô cùng sexy.
– Anh vẫn còn nhớ à… – Ngọc nói rồi ném về phía tôi lon nc bí đao. Ở gần Ngọc lâu ngày nên tôi cũng dần “thích nghi” với những thói quen của cô nàng.
– … Nhớ chứ… Ực.. Ực… Hà… Sao cô về sớm vậy!!! Không đi ăn với a.Trường à??? – tôi hỏi sau khi nhìn thấy gói mỳ và mấy vỏ trứng lấp ló trong túi rác nơi bồn rửa bát.
– Anh ấy có rủ nhưng tôi không đi. Giờ cứ bữa tối là tôi chỉ muốn ăn ở nhà chứ không muốn ra ngoài… Hajzzz, chẳng hiểu vì sao nữa!!! – Ngọc vừa nói vừa lùa từng lọn tóc qua cổ hút máy sấy. Khuôn mặt trái xoan nghiêng nghiêng hong tóc nhìn thật xinh đẹp và kiêu sa.
– Quen mùi tôi nấu rồi còn gì nữa, hầy.
– Ừm, cũng có thể… Mà tôi đã có dạ vậy thì từ giờ cuối tuần anh đừng có đi nhậu nữa, hì hì.
– Ăn nhà cả tuần rồi, còn có mỗi cuối tuần phải quan tâm đến ae công nhân chứ.
– … – Ngọc vẫn ngồi sấy tóc, im lặng không nói gì.
– Nãy ăn mỳ à?
– Ừ.
– Sao không nấu cơm?
– Ngại.
– Hajzzz, từ giờ bất kể tôi nấu cái gì thì cô cũng phải vào bếp phụ tôi, biết chưa!!!
– Tại sao? Cứ như mọi lần thì có làm sao đâu.
– Muốn cuối tuần tôi ở nhà nấu cho ăn thì phải vào bếp phụ tôi.
– Xì, tưởng gì!!!
– Bĩu môi cái gì, làm dần cho quen đi, sau này cũng chỉ ấm vào thân cô thôi.
– Có gì mà ấm!!!
– Thế sau này không phải hầu chồng hầu con à!!! Biết làm thì mẹ chồng cũng đỡ ngứa mắt, hê hê.
– Hứ, đã nói với anh bao nhiêu lần rồi. Ngoài bố mẹ và anh trai tôi ra, đừng hòng bắt tôi phải hầu hạ 1 ai nếu tôi không muốn.
– Nói cứng thế!!!
– Chẳng có gì là cứng với mềm cả, đơn giản là không ai ép được tôi chuyện tôi không muốn làm.
– Thế với tôi thì cô lại muốn à!!!
– Là sao??? – Ngọc nhìn tôi khó hiểu.
– Ai tầm này tối qua sốt sắng đòi “hầu hạ” tôi đấy nhở, heeyyy!!! – tôi cười cợt.
– Cái đó… Việc tối qua làm sao lại gọi là “hầu hạ” được… Chẳng qua tôi gây ra chuyện thì tôi phải có trách nhiệm… Anh đừng có đánh đồng rồi suy diễn lung tung!!! – Ngọc bỏ máy sấy xuống rồi phản bác tôi.
– Không phải thì thôi, làm gì mà căng thẳng thế, hề. Sấy ít thôi, đầu cô sắp thành đống rơm rồi đấy, hì hì. – tôi vừa nói vừa đưa tay xoa đầu Ngọc.
– Anh làm cái gì đấy… – cô nàng ngúng nguẩy gạt tay tôi ra.
– … Ăn bánh nhé…
– Không…
– Sợ béo à!!!
– Ừ…
– Người vẫn gầy lắm, bo đì vẫn sệc xi lắm!!! – tôi nheo mắt gian tà nhìn Ngọc.
– Thế nên càng phải giữ.
– Giữ cho cố rồi cũng vào mồm đàn ông bọn tôi hết thôi, hầy!!! – tôi vừa nói vừa lôi 1 chiếc bánh ra khỏi tủ.
– Ít ra cũng phải giành cho người xứng đáng…
– … Này… – tôi cắt rồi đưa Ngọc 1 miếng bánh.
– Không…
– Ăn đi… cái này ít đường, không béo đâu mà sợ…
– Hừm… – Ngọc thờ ơ được vài giây, cuối cùng lại”miễn cưỡng” làm bộ cầm lấy miếng bánh. ^ ^
– Ngon phải không!!!
– Ưm…
– … Này… ăn thêm đi…
– Ưm, anh định biến tôi thành heo chắc!!! – miệng thì kêu nhưng ngón tay Ngọc vẫn úp xòe đón lấy miếng bánh thứ 2. 😀
– Hay thật, cái bánh trông thì đơn giản, không hiểu họ dùng công thức pha trộn với nướng thế nào mà lại ngon và xốp đến vậy.
– Có sách dậy làm bánh đó, hay anh học theo rồi làm thử đi. Cứ cuối tuần lại làm 1 lần. – Ngọc nhìn tôi gạ gẫm.
– Vậy cứ cuối tuần cô làm cơm còn tôi làm bánh nhé!!! Hê.
– Xời, vậy thì nói làm gì…
– Cô thích ăn bánh lắm à?
– Thích!!!
– Thích vậy thì cuối tuần cứ tự mua về mà thưởng thức. Tự làm khéo công làm còn hơn công mua đấy.
– Tự mua thì nói làm gì…
– Thế thì muốn thế nào?
– Tôi thích có người tự tay làm cho tôi, hay chí ít là… mua tặng tôi, hì hì. Là quà nên cảm giác bao giờ cũng thích hơn là tự mua tự hưởng.
– Hầy, cô nói như thật vậy, hài.
– Hì.
– Vậy sao không bảo ai mua cho, bố mẹ, a.Nguyên… hay là a.Trường chẳng hạn!!!
– Tôi muốn thì họ cũng mua thôi, nhưng mà…
– Nhưng mà làm sao???
– … Chẳng làm sao cả, hì, anh cắt tôi miếng nữa đi… Mà thôi để tôi tự làm cũng được… – Ngọc cười rồi giành lấy con dao nhựa từ tay tôi.
– Ấy… từ từ nhẹ nhàng thôi. Cẩn thận lại làm nốt phát nữa vào tay trái tôi bây giờ.
– Xùy, dao nhựa chứ có gì đâu mà anh làm điệu.
– Gì đấy, tôi cắt cho cô nãy giờ mà cô thì chỉ biết cắt cho mình thôi à.
– Thì đây ăn luôn phần tôi vừa cắt này… Há mồm ra nào… – Ngọc bất ngờ đưa miếng bánh vừa cắt lên trước miệng tôi.
– … – tôi như bị thôi miên trước nụ cười tươi duyên dáng của Ngọc. Ngây người đưa miệng cắn lấy miếng bánh đang nằm trên tay cô nàng… Cảm giác mật đường ngọt ngào thấm ngược từ tim lên tới tận đầu lưỡi. Thêm 1 vòng hòa quyện với vị đường từ bánh trôi ngược lại vào dạ dày khiến cõi lòng tôi như muốn tan chảy.
– Ê này, cẩn thận… cắn vào tay tôi bây giờ… Hì hì, đồ ham ăn… – Ngọc cười khúc khích.
– … Thôi đưa đây, tôi tự ăn cho thoải mái… – tôi đoạt lấy miếng bánh cắn dở.
– … – Ngọc cũng không nói gì, chỉ khẽ liếc nhìn rồi tủm tỉm. Thái độ như thể vừa phát hiện ra 1 điều gì đó khác thường từ tôi.
– Mặt anh sao tự dưng lại đỏ lựng lên vậy… – Ngọc bắt đầu “tấn công”.
– “Bỏ mẹ biết ngay mà, thảo nào cứ thấy mặt với tai nóng rần rần!!!” – À, cảm động ấy mà… từ bé đến lớn, giờ mới được 1 người con gái bón cho ăn, đã tự nguyện lại còn xinh nữa chứ. Bảo sao không cảm động đến đỏ cả mặt!!! Hề hề hề. – tôi làm luôn 1 tràng theo Ngọc tới bến, kinh nghiệm giao tiếp phong phú tạo cho tôi khả năng ứng biến cũng không đến nỗi nào. Bị dồn đến chân tường vẫn có thể “mặt dày” tùy biến rồi lựa theo đó để tìm đường thoát.
– Có thật vậy không? Lần đầu tiên tôi mới nghe thấy có người nói đỏ mặt vì cảm động đấy!!! – Ngọc vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt “áp đảo”.
– Thì tôi đây này, lấy tôi làm minh chứng luôn. Mặt tôi vẫn còn đỏ chứ gì, nếu còn tức là tôi vẫn đang cảm động. Nhưng mà cũng sắp hết rồi đấy, cô cứ cố chấp không chịu tin thì tôi cũng hết cảm động ngay giờ thôi… Đó, thấy mặt tôi hết đỏ rồi phải không… – tôi luyến thoắng “phản công”, càng nói lông mao trên mặt càng mất cảm giác, chứng tỏ sắc tố trên da mặt tôi đã trở lại bình thường.
– Hì hì hì, thôi không cần nói tiếp chuyện này nữa đâu. – Ngọc vẫn liếc nhìn tôi cười ý vị, thái độ êm êm khác hẳn thường ngày của cô nàng tạo cho tôi 1 cảm giác “nguy hiểm”. Dường như Ngọc cũng đã lờ mờ nhận ra 1 điều gì đó rồi thì phải.
– Cửa hàng chung của cô dạo này kinh doanh thế nào??? – tôi vội chuyển chủ đề như thường lệ.
– Sao tự dưng lại hỏi sang chuyện cửa hàng của tôi?
– Quan tâm thì mới hỏi thôi, tại tôi thấy cô dạo này đi làm bận rồi thì không hiểu quản lý cửa hàng cùng bạn cô kiểu gì.
– À, thì có gì đâu, đơn giản ấy mà, sinh ra công nghệ để làm gì chứ. Bọn tôi cứ quản lý bằng phần mềm và camera giám sát thôi. Chiều làm về thì tôi ghé qua kiểm tra 1 lượt. Với lại bạn tôi cũng ở đấy suốt mà.
– Ừ, vậy đã gặp phải vấn đề gì chưa???
– Vấn đề gì??? Về mấy cái quản lý phát sinh lặt bọn tôi cũng dự toán đầy đủ hết rồi. Lương thưởng, phạt, mất đồ các thứ cũng phải tính toán kỹ từ trước thì mới dám kinh doanh chứ. Đâu có như… ai… Hahaha. – Ngọc được thể chế nhạo tôi.
– Thế lãi hay lỗ mà tự mãn ghê vậy???
– Không lãi thì bọn tôi kinh doanh làm gì, hì hì
– Tốt, cố gắng thu lãi thật nhiều đi rồi sau này đầu tư cùng với tôi.
– Đầu tư cái gì?
– Mở cửa hàng…
– Lại cafe chắc… thua vậy còn chưa chán à!!!
– Không, là … Adult… shop… he he he…
– Hả??? Chít giờ đồ con dê kia…
– Ha ha ha.
– Đúng thật là… đồ trơ trẽn!!! – Ngọc lườm tôi sắc lẹm.
– Thôi, nói vui vậy thôi… Giờ cũng muộn rồi, tôi về phòng đây…
– Anh cầm bánh về này. – Ngọc chỉ vào chiếc bánh còn lại trong tủ lạnh.
– Tôi mua cho cô mà.
– Chứ không phải định “lợi dụng” tủ lạnh nhà tôi đấy chứ. – Ngọc nhìn tôi cười.
– Hơi đâu mà làm vậy, thôi tôi về đây.
– Hì, vậy cảm ơn anh nhé!!!
…
Hơn 11h tối, chuẩn bị đi ngủ thì tôi nhận được cuộc gọi từ Xuân…
– Ngủ chưa mày?
– Ngủ rồi, vừa bị mày phá xong… Có chuyện gì không???
– Ngủ đéo sớm vậy… khó ngủ nên muốn nc với mày thôi.
– Ở đấy mà vẫn chưa ngủ à?
– Không, mọi người trong phòng chuẩn bị ngủ hết rồi. Tao đang ngoài hành lang, muốn nói với mày mấy chuyện mà hồi chiều vướng mấy đứa không nói được.
– Thế thì nói nhanh cho tao còn ngủ, mai còn đi làm.
– Đờ mờ mày!!! Sáng nay bên CA cho người đến lấy lời khai lời khai của tao mày ạ. Cái này chắc ông chú tao tác động vì hôm trước tao vẫn nói là bị đâm vì tai nạn xích mích mà.
– Thế mày khai thế nào?
– Thì cũng giống như hôm tao nói với mày ấy. Trời tối nên không nhận dạng được mặt mũi và biển số xe.
– Mày quyết định giấu đến cùng à, đã khai lần 1 thì khó khai lại lắm.
– Khai lại được hết, có điều mấy cái tn đe dọa của thằng đấy tao del hết rồi. Mà kể cả có khai ra thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
– Ừ, vì nó nhờ người chứ không trực tiếp làm phải không.
– Ừ, thế nào nó cũng có “chứng” ngoại phạm. Chưa kể nhà nó cũng có cơ cấu trên này, ganh với nhau vậy cũng mệt. “Đánh” thẳng có khi không được, đến lúc muốn “đánh” lén thì lộ tẩy ra mình ngay.
– Chi bằng xác định “đánh” lén ngay từ đầu – ý mày là vậy phải không?
– Mày nghĩ thế nào?
– Tùy mày quyết thôi, tao thì tao vẫn nói là phải tìm hiểu kỹ xem có đúng nó không đã rồi muốn làm gì hãy làm. Đánh người thì đơn giản, quan trọng đánh trúng hay đánh trượt thôi.
– Vậy nên tao mới muốn nói chuyện với mày.
– Mày muốn tao với mày đi gặp thằng đấy chứ gì.
– Không, mình tao thôi cũng được, gặp nó tra hỏi cho rõ ràng, nhưng mà muốn tìm biện pháp mạnh 1 chút vì tao sợ nó chối.
– Vậy mày định thế nào?
– Hôm a.Mạnh với a.Dũng vào thăm cũng hỏi qua tao rồi nhưng lúc ấy tao vẫn chưa quyết nên không nói rõ. Giờ tao muốn mượn 2 anh ấy vài ae, mày thấy có nên không?
– Thế tao đi với mày thì sao?
– Tao biết là mày sẵn sàng vì tao, nhưng mày đang đi làm như vậy, lại sắp tốt nghiệp nữa nên tao không muốn mày dính dáng. Mày bực cũng được nhưng tao có phải là thằng không biết suy nghĩ đâu.
– Mày nói tao mà không nghĩ đến mày, mày cũng sắp TN đấy.
– Thế nên tao định chờ TN xong mới tính chuyện này. Giờ thì chỉ muốn bàn trước với mày thôi.
– Có gì mà phải bàn, muốn nhờ thì mày cứ nói trực tiếp với a.Mạnh ấy, ae với nhau làm sao mà phải ngại. À, mà chỉ cần nói với a.Mạnh thôi nhé.
– Nói với a.Dũng thì làm sao?
– Chẳng sao cả nhưng chuyện này là chuyện riêng của mình, lại là chuyện nhỏ, chỉ cần nói với 1 người là đủ. A.Mạnh dù gì cũng gần cận hơn nên mày nói với anh ấy là được rồi. – tôi tránh không muốn nhắc tới vấn đề đang tồn tại của a.Dũng.
– Ừm…
– Có chuyện đấy thôi chứ gì, vậy cũng như hôm trước tao với mày nói chuyện thôi. Cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, rồi chờ TN, lấy được cái bằng xong lúc ấy muốn tính gì thì tính, làm gì thì làm.
– Ừm, tao cũng nghĩ vậy mà…
– Mày vẫn chưa kể với cái Ly à?
– Chưa, có điên mà kể cho nó. Nó biết rồi thì còn làm ăn được gì nữa.
– Tao hỏi câu này mày trả lời thật cho tao nhé!!!
– Hỏi cái gì?
– Mày đối với cái Ly là thế nào?
– Thế nào là thế nào??? Thì là yêu nhau thôi, mày hỏi câu thừa ấy làm gì!!!
– Là tao hỏi mày đối với nó có thấy nặng tình không hay chỉ là yêu đương chơi bời qua ngày.
– Ý mày là gì?
– Biết rồi còn phải hỏi lại à? Yêu ai kệ mày nhưng cái Ly là bạn chơi chung cùng ae mình, quan hệ chồng chéo, liên quan đến nhiều người. Tao là tao sợ lúc này mày chỉ có cảm xúc nhất thời với nó, sau chán nhau chia tay thì rắc rối thôi.
– Có gì mày cứ nói thẳng ra xem nào, mày không tin tưởng tao phải k???
– Ae bạn bè chơi với nhau vô tư, thoải mái thế nào cũng được. Nhưng đã dính vào yêu thì ngoài cảm xúc ra còn có trách nhiệm nữa. Lúc khó khăn cái Ly nó bên mày khiến mày nảy sinh cảm giác với nó nên tao chỉ sợ mày bị ngộ nhận tình cảm thôi. Chứ còn cái Ly thì tao nghĩ là nó yêu mày thật lòng.
– Mày sợ tao ngộ nhận à, hầy… Vậy thì mày yên tâm, lo hão rồi, cũng nói luôn với mày, tao đã nói với nhà tao là xác định với cái Ly rồi.
– Mày cũng yêu nó thật???
– Mịe mày tao đã nói vậy rồi mà cứ hỏi đi hỏi lại. Ban đầu chính tao cũng thấy lo như mày ấy, cũng nghĩ mình chỉ quý cái Ly, thích nó vì nó đem đến may mắn cho mình, động viên mình lúc khó khăn. Nhưng càng tiếp xúc, càng gần nhau tao lại càng thấy khác, cảm giác nó thật lắm. Muốn che chở và bảo vệ nó, đại loại là muốn sống cùng nó ấy. Cảm xúc như vậy đã đủ chưa!!!
– Ờ đủ… thôi đi ngủ đi, nãy giờ nghe mày diễn giải ong cmn thủ rồi, hầy hầy.
– ĐMM troll tao à, chóa!!!
– Hề hề, cho mày chết, thôi mày cũng vào ngủ đi không mẹ mày không thấy đâu lại lo.
– Ừ, biến!!!
– Cút!!!