Phần 78
– … Đến hôm kia tôi và nó mới chính thức làm lành với nhau qua điện thoại… Chiều qua đến gặp nó lại thấy ổn như bạn bè lâu ngày không gặp vậy, hầy. – tôi cười nhẹ.
– Đàn ông các anh đúng là… muôn đời chỉ chết vì gái!!! – Ngọc chép miệng kết luận.
– Nó thành đặc tính rồi, biết làm sao được. Thực ra cũng không hẳn chỉ vì đàn bà đâu, nó còn liên quan 1 phần đến sỹ diện và lòng tin nữa. Nhất là lòng tin, tôi và thằng Xuân xảy ra chuyện như vậy phần nhiều cũng là bởi lòng tin của nó bị lung lay, về phần tôi là do 1 chút tự trọng và sỹ diện hơi lớn…
– Sỹ diện luôn là điểm yếu cố hữu của con người mà!!!
– Giờ mọi chuyện đã qua rồi thì nói gì chẳng được, bản thân nhiều người cũng nhận thức được điều đó nhưng có mấy ai đủ trải nghiệm, đủ bản lĩnh để bỏ qua cái sỹ diện vì người khác đâu. Tóm lại nó thuộc về cố chấp và tranh thua ai hơn ai rồi, bản chất cạnh tranh của con người xưa nay đấy.
– Hừ, anh lại bắt đầu luyên thuyên rồi đấy. – Ngọc bĩu môi.
– Hề, do cô làm tôi mất máu, đầu óc choáng váng nên mới khó kiểm soát ngôn từ đấy, hehe.
– Vậy sao nó không làm anh bớt cái điệu cười dê cụ ấy đi nhỉ. Nghe rất là khó chịu nhé. – Ngọc nhăn mặt lườm tôi.
– Zai phải dê gái mới… Ấy ấy… ý tôi đang định nói là zai dê gái ghét ấy mà, hề hề. – tôi “lái giọng” khi cảm thấy cái “mát rượi” đến từ bên tai phải.
– Ngoan, cũng biết sợ cơ đấy… Giận nhau gần 2 năm, vậy mà chỉ qua 1 cú đt là làm hòa… Kể cũng lạ nhỉ!!!
– Có gì đâu, thực ra nguyên nhân chính bắt đầu từ tai nạn lần này của nó, việc tôi truyền máu chỉ giúp mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn thôi. Tất nhiên sâu xa bên trong còn có nhiều vấn đề khác thuộc về tình cảm và suy nghĩ nữa. Cái chính đều là vì con trai nên sự thẳng thắn, cởi mở để hiểu và bỏ qua cho nhau nó cũng dễ dàng hơn.
– Ừm, cũng đúng 1 phần, nếu 1 trong 2 hoặc cả 2 đều là con gái thì mọi chuyện chưa chắc đã giải quyết được như vậy đâu. Có thể cũng sẽ bỏ qua cho nhau như anh và bạn anh đã làm nhưng mà để triệt để thì… với con gái điều này không phải là dễ dàng.
– Phụ nữ vốn có tính chiếm hữu cao mà.
– Ai bảo anh vậy, nếu nói về tính sở hữu thì phải là đàn ông các anh đấy. – Ngọc phản bác.
– Cái này có nghiên cứu chứng minh hẳn hoi rồi nhé, hề, nhưng mà thôi, vấn đề này cũng không có gì đáng bàn cả. Phái nào có tính sở hữu cao hơn cũng được.
– Cứ bắt đầu đuối lý là lại đánh trống lảng, hèn quá, hèn quá!!! – Ngọc nói diễu, khích tướng tôi.
– Cô muốn nói tôi thế nào cũng được, hê. Quan trọng nhất là cô vẫn đang nhiệt tình chăm sóc cho 1 thằng hèn như tôi, hê hê hê.
– Anh… hừm… – Ngọc bị chặn họng, điệu bộ như muốn lẳng cái đầu của tôi đi lắm rồi nhưng vì đang trong “vai” của người tạo tội nên cô nàng chỉ đành cắn môi… véo tai tôi… Mà đến véo cũng chỉ hời hợt chứ không dám dụng lực như lúc bình thường, thành ra cô nàng véo mà lại như đang mát xa tai cho tôi vậy.
– Hì hì hì. – điều này không khỏi làm tôi mím môi cười mỉm.
– Cười cái gì hả đồ toen hoẻn kia. Đừng có ỷ vào “thương tật” rồi lợi dụng này nọ, đến lúc tôi không nhịn nữa thì có đừng trách!!!
– Rồi, rồi, tập trung vào bóp đầu cho tôi đi… AAAA… dễ chịu quá. – tôi nhắm mắt cười cợt làm bộ làm khoan khoái ra mặt, trong đầu thầm hình dung vẻ mặt “Lao Ái” của mình lúc này.
– Đồ trơ trẽn!!! – Ngọc xỉ vả nhưng ngữ điệu có chút gì đó mềm mỏng hơn, dường như đã quen với những phút “mặt dày” của tôi nên cô nàng cũng không lấy gì làm ức chế cho lắm.
– Hì… Này, cô nhìn gì vậy??? – tôi hỏi khi thấy Ngọc có vẻ đang ngó lơ 1 điều gì đó.
– Cái gạt tàn… anh hút nhiều quá…
– Quen rồi, có nó làm việc mới vào.
– Từ giờ hạn chế đi nhé, bỏ hẳn thì càng tốt, tôi thấy anh từ ngày đi làm đến giờ gầy đi đấy. Cứ thuốc lá với ăn nhậu như vậy không bổ béo gì đâu…
– … – tôi lẳng lặng nhìn Ngọc rồi nhắm mắt không nói gì thêm… Để mặc cho 10 ngón tay thon dài và mềm mại đều đặn xoa bóp nhẹ nhàng quanh khắp đỉnh đầu và vùng thái dương…
…
Gần 1h đêm nhưng tôi vẫn chưa thể chợp mắt… mặc dù cơn chóng mặt hồi tối đã chấm dứt từ lâu nhờ đôi tay của Ngọc… Tay trái theo phản xạ lần sờ tìm bao thuốc, ngón tay xoay vần loẹt xoẹt với bánh đà của chiếc bật lửa. Căn phòng ngập trong bóng tối phút chốc sáng lòa 1 khoảng trước mặt bởi ngọn lửa nhỏ vàng rực. Rít 1 hơi đứt quãng… như vô thức tôi lại dập điếu thuốc mới nguyên vừa mồi xong…
– “… anh hút nhiều quá… từ giờ hạn chế đi nhé, bỏ hẳn thì càng tốt… ”
Những lời Ngọc nói hồi tối văng vẳng vọng lên trong đầu tôi. Từ khi nào tôi lại trở nên “nghe lời” như vậy? Từ khi nào tôi lại để tâm và trân trọng lời nói của 1 người con gái như thế? Tại sao những chuyện riêng về Xuân tôi lại có thể kể nể, tâm sự như hồi ban tối? Từ khi nào tôi lại chủ động mở lòng mình 1 cách dễ dàng như vậy. Tại sao lại xuất hiện cái cảm giác kích thích khiến cho tôi phải trốn tránh???… Những câu hỏi liên tục quẩn quanh vây lấy cái đầu của tôi, vốn dĩ vừa trải qua cơn choáng váng hồi tối.
– “Người con gái đó còn ai khác nữa ngoài… ” – tôi lắc lắc đầu, muốn gạt phăng đi cái ý nghĩ ấy, nhưng sự né tránh chỉ càng tố cáo những gì đang diễn ra trong tôi. Tôi không thể phủ nhận sự thật rằng đang có 1 sự chuyển biến xảy ra trong lòng mình. Mất ngủ vì nghĩ ngợi lung tung, càng nghĩ ngợi thì những âm thanh, những hình ảnh về người con gái ấy càng khởi phát trong đầu tôi, tuần tự hiện lên theo từng mảng ký ức về những tao ngộ, những kỷ niệm với nhau sau từng ấy năm gặp gỡ…
– “Thích 1 người là khi ta không thể ngăn nỗi nhớ về người ấy!!!” – lời thoại của 1 bộ phim từng xem như “mô kích”, như đổ thêm từng dòng cảm xúc vào lòng tôi. Khiến lòng tôi ấm lại, nhộn nhạo, cuộn lên 1 chút gì đó của sự hưng phấn chỉ trực dâng trào…
– “Tít… tít… ” – 1 tin nhắn rác từ bọn bán sim gửi đến… Kể cũng đúng lúc thật, nhắn lúc nào không nhắn lại nhắn vào ban đêm, nhắn vào ngay lúc này…
– “Có thích thì cũng chỉ để trong lòng thôi, không có chỗ cho mày đâu. Đừng có ảo tưởng để rồi phải nhận lấy sự thất vọng như đã từng nhận từ Trà!!!” – tôi cười khan bật lên thành tiếng, lòng nguội lạnh trở về với thực tại…
…
Chiều hôm sau theo đúng kế hoạch tôi đón Ngọc vào viện thăm Xuân cùng mình. Vừa vào đến nơi thì đã thấy top Thảo trưởng, Ly và My ngồi nói chuyện rôm rả với mẹ Xuân trong phòng. Tôi và Ngọc vào góp vui được 20′ thì cả bọn lục đục lần lượt rủ nhau ra về với lý do “tạo không gian cho thằng Xuân nó thở.”. Nhìn cái Ly đưa mắt tình cảm với Xuân và ngoan ngoãn chào tạm biệt bác gái mà tôi không khỏi mím môi nhịn cười, làm mặt bựa troll đểu thằng Xuân. Được 1 lúc thì mẹ Xuân cũng ra ngoài đi ăn và mua đồ cho Xuân nên trong phòng lúc này chỉ còn lại 3 người.
Không gian cũng vì vậy mà bớt đi vài phần sôi nổi khi chỉ có tôi và Xuân tán phét với nhau là chủ yếu, với Ngọc vì đây mới chỉ là lần thứ 2 gặp mặt nói chuyện với Xuân nên vẫn có chút gì đó điềm đạm và khách sáo. Với những người đã đi làm và quen với môi trường công sở thì việc tiếp cận chừng mực trong giao tiếp với 1 người lạ mang tính chất xã giao như vậy cũng là điều dễ hiểu. Thỉnh thoảng có đá đưa thêm để góp vui chứ phần lớn vẫn là tôi chủ động “gài” Ngọc vào câu chuyện chung thông qua những kỷ niệm của tôi với Xuân hay là với chính Ngọc. Tất nhiên, thằng Xuân cũng không dễ gì từ bỏ cơ hội này để bới móc, nói xấu tôi nhằm trả đũa thái độ troll đểu mà tôi đã làm với nó ban nãy :D.
– Ô… mọi người đã tụ họp đông đủ ở đây rồi à!!! – cuộc nói chuyện đang dần lên đến hồi “dữ dội” của màn đáp gạch qua lại giữa tôi và Xuân thì Trà đến. Vẫn ăn vận trang phục công sở với cái túi xách đeo trên vai, hình như là Trà cũng vừa mới từ chỗ làm qua đây giống tôi và Ngọc thì phải.
– Xuân: Làm về là qua đây luôn hả Trà? – Xuân hỏi thay cho điều tôi đang nghĩ.
– Trà: Ừ, hôm nay tắc quá nên mình vào hơi muộn… Tuấn và bạn… bạn Ngọc phải không nhỉ, hì. Cả 2 chắc cũng vừa mới đến phải không?
– Tôi: Ồ, vẫn còn nhớ tên cơ à… Thế có nhớ bạn tôi tên gì không? – tôi nói rồi quay sang cười với Ngọc.
– Ngọc: Trà phải không nhỉ, giới thiệu có 1 lần mà vẫn nhớ tên nhau, coi như là có duyên rồi, hì hì. – Ngọc ngó lơ, không thèm nhìn tôi mà chỉ cười cười nói nói với Trà.
– “Mịe, tôi và cô cũng có duyên với nhau lắm đấy, cơ mà là duyên nặng nợ!!!” – tôi liên tưởng trong đầu cái chữ “duyên” mà Ngọc vừa nói.
Có thêm 1 bóng hồng khác tham gia, nên cuộc trò chuyện cũng trở nên thoải mái và rôm rả hơn hẳn. Không còn cảnh 2 độc thoại, 1 ngồi nghe mà cả 4 cùng tham gia hoặc chia ra 2 nửa “âm dương đa cực”. Chủ đề thì gần như “thập cẩm” vì đã là nói chuyện phiếm, chuyện xã giao thì thường không cần chủ đề. Như tôi và Xuân có thể bàn luận về game gủng, bóng đá các kiểu rồi lại nhảy ngay sang những kế hoạch sau tốt nghiệp như thế nào, ra trường xin việc ra làm sao. Với Trà và Ngọc thì chủ đề dễ tiếp cận nhất giữa 2 người phụ nữ mới gặp muôn thuở vẫn là về thời trang và làm đẹp…
Thực tế cũng cho thấy 2 cô nàng thực sự hợp cạ nhau về khoản này. “Bắt sóng” chỉ từ những câu hỏi vu vơ “mùi nc hoa trên người Ngọc là chanel phải không?” hay như “phấn trang điểm Trà đang dùng là loại gì vậy?”… cũng đủ để 2 cô nàng người tung kẻ hứng lôi cuốn nhau gần hơn vào những câu chuyện, những phạm trù mà cả 2 có cùng tone, cùng đam mê, sở thích, cũng như là cùng kiến thức và sự sành điệu của dân sành sỏi, phẩm cấp cao. Do vậy không có gì khó hiểu khi cả 2 càng nói càng vào, tần suất âm thanh và dao động vật chất mỗi lúc 1 áp đảo phe “dương suy” chúng tôi.
30′ nữa lại trôi qua và cuộc trò chuyện chỉ kết thúc khi mẹ Xuân trở về phòng cùng với cặp lồng cơm bữa tối giành cho Xuân. Cũng đã đến giờ ăn tối trong ngày nên tôi cùng Ngọc và Trà đều xin phép, tạm biệt bác gái và Xuân để ra về. 2 cô nàng có vẻ thân nhau hơn hẳn chỉ sau nửa tiếng tán chuyện. Líu ríu lưu số nhau rồi tán nốt chỗ chuyện dở trên đường ra bãi gửi xe, không thèm lý gì đến tôi nãy giờ vẫn đang lững thững đi đằng trước 1m >:(. Đã vậy vừa đi lại vừa phải đợi vì 2 cô nàng dáng đẹp cứ mải thả dáng bộ hành khiến cho hàng chục con mắt đàn ông trong quần thể sân trước tiền sảnh bệnh viện ai nấy cũng đều đeo mắt dõi theo từng bước không rời.
– Tôi: Giờ 2 ”tiểu thư” muốn đi ăn ở đâu nào? – tôi lên tiếng dục giã khi thấy 2 cô nàng vẫn còn rôm rả mặc dù đã vào đến bãi gửi xe.
– Trà: Vẫn quán cũ bọn mình hay vào nhé!!! – Trà nhanh nhảu đáp lại theo thói quen mỗi khi có hẹn với tôi. Điều này làm cho Ngọc đôi chút ngạc nhiên thì phải…
– Ngọc: Ơ… 2 người thường hẹn nhau ở đâu vậy???
– Trà: À, quên không nói, bọn mình thường ăn ở… hoặc … Ngọc cũng biết mấy quán đó chứ.
– Ngọc: À, mình thì cũng không hay để ý nhiều đâu vì thường ăn ở nhà mà. – Ngọc nói rồi liếc nhẹ qua tôi.
– Trà: Vậy à, vậy hay hôm nay cứ đi thử mấy quán đấy cho biết đi, đồ ăn ở đấy cũng dễ ăn lắm.
– Ngọc: Ừ, vậy thì… – “Ring… Ring… ” – chưa nói hết câu thì chuông đt của Ngọc reo lên. Cô nàng nghe máy vâng dạ, ậm ừ 1 hồi rồi ra hiệu để mình ra chỗ khác nói chuyện riêng.
– “Chắc lại là Trường rồi… ” – tôi nghĩ thầm trong lòng, chẳng hiểu sao lại có linh cảm rằng cuộc gọi điện này sắp phá hỏng bữa tối vui vẻ của 3 chúng tôi…
– Ngọc: Tiếc quá, mọi người thông cảm nhé… Giờ mình lại có việc đột xuất phải đi rồi… Anh cứ đi ăn với Trà đi… Tụi mình giữ liên lạc, khi nào đi mua sắm thì ới nhau Trà nhé!!! – Ngọc bước trở lại và nói ra đúng điều tôi vừa linh tính.
– Tôi: A.Trường gọi à? – hỏi xong tôi mới thấy là mình hơi đường đột.
– Ngọc: À… ừ…
– Trà: Tiếc thật đấy, Ngọc lại có việc đột xuất như vậy… Vậy thôi, mấy hôm nữa mình cũng muốn đi mua 1 ít mỹ phẩm, Ngọc cứ để sẵn thời gian để mình đi cùng nhau nhé.
– Ngọc: Nhất định rồi, mà nhớ hẹn trước cho mình dễ thu xếp, hì. Vậy thôi giờ mình đi đây, 2 người đi ăn vui vẻ nhé… tôi đi taxi được rồi. – Ngọc chào tạm biệt rồi nói với lại với tôi.
..
8h tối, tại 1 nhà hàng quen thuộc của tôi và Trà…
– Ngọc nói chuyện vui mà Tuấn, mình ít khi gặp được người nói chuyện hợp với mình như vậy.
– Với Ngọc thì vậy thôi, chứ nói với mình chỉ được dăm ba câu là lại quay sang “đá” lẫn nhau rồi, hề hề.
– Nghe Tuấn ca thán mà sao thấy vui quá vậy.
– “Tinh ý thật!!!” – Hì, thì chính vì “đá” nhau như vậy mãi nên cũng thấy vui mà, hì hì.
– A.Trường nào đó có phải là cái anh lái con Lexus mà mình gặp tối hôm nọ phải không Tuấn???
– Ờ… Trà vẫn còn nhớ cơ à…
– Tối hôm đó bị anh ta chiếu đèn đến lóa cả mắt thì làm gì chẳng nhớ chứ!!!
– Hầy…
– Anh ta… là người yêu của Ngọc hả Tuấn??? – Trà đột nhiên hỏi 1 câu hơi “lạc đề”.
– … Mình cũng không rõ thế nào nữa… Chỉ biết anh ta là sếp ở bên tổng X của mình thôi.
– Vậy à, ừm… Mình cũng chỉ đoán vậy thôi vì thấy Ngọc hay đi cùng anh ấy.
– Trà ăn món này đi kẻo nguội. – tôi lảng sang chủ đề ẩm thực. Không hiểu sao chỉ mới nghe Trà nhắc vài lần cái tên Trường mà bụng dạ tôi bỗng sôi lên, cảm giác khó tiêu đến bất thường.
– Tuấn mới cần phải ăn ý, từ hôm mình tặng ví đến giờ cũng phải trên dưới 1 tháng rồi mà nhìn Tuấn vẫn chẳng cải thiện được tý da tý thịt nào cả. – Trà vừa nói vừa gắp từng miếng thức ăn bỏ vào bát của tôi.
– Luận văn Trà làm đến đâu rồi?
– Ừm, sắp xong rồi, chỉ đợi thầy kiểm tra lần cuối xem có cần bổ sung, sửa chữa gì không là hoàn thiện để đem đi trình bày thôi.
– Trà mà lại, bận đi làm mà vẫn bá đạo như thường!!!
– Mình làm sao chứ, luận văn thì hầu như ai chẳng làm tốt. Mà Tuấn làm đến đâu rồi?
– Cũng sắp xong rồi, nói chung đến thời điểm này thì mình có thể toàn tâm toàn ý cho công việc hiện tại được rồi.
– Đó, Tuấn cũng “bá đạo” vậy còn gì, hì hì.
– Gì chứ!!! Tranh “vé vét” đến toát mồ hôi hột mới xuýt soát giữ được loại khá đấy. Đâu được xuất sắc như ai đâu, hề.
– Là do Tuấn còn phải đi làm thêm suốt 4 năm mà. Chưa kể còn gặp phải chuyện… với Xuân nữa… Cũng may là sắp tốt nghiệp thì cả 2 lại cứu vãn được.
– Đúng là may thật, thậm chí có lúc mình còn nghĩ tai nạn lần này của thằng Xuân chính là cơ hội để mình giải quyết được mâu thuẫn với nó. Hì, suy nghĩ hơi cực đoan phải không.
– Cũng không hẳn, mình chỉ nghĩ những gì xảy ra ở hiện tại mới là quan trọng. Cho đến lúc này thì Xuân cũng đang bình phục, chuyện của với Tuấn lại được giải quyết, trở lại làm bạn thân như xưa, bọn mình cũng thấy vui theo. Như vậy là ổn rồi.
– Ừm…
– … Tuấn vẫn còn điều gì lấn cấn à???
– Không có gì đâu… Trà ăn no chưa, mình thanh toán rồi đi uống chút cafe nhé.
– Ừ… à mà thôi, chắc mình phải về luôn đây. Còn 1 tệp văn bản ở nhà đang chờ mình xử lý nữa. Đành hẹn Tuấn hôm khác vậy!!! – Trà nhăn mũi cười, nhìn tôi tiếc nuối.
– Hì, đúng là đi làm rồi là bắt đầu thay đổi, không còn ung dung, tự do như trước đây nữa Trà nhỉ!!!
– Hì, thì cũng như Tuấn lúc trước thôi mà. Mình thì rỗi mà hẹn Tuấn lúc nào cũng bận, cảm giác lỡ hẹn không dễ chịu lắm đâu a.
– Biết rồi, để hôm nào rỗi mình đền bù được chưa.
– Vậy… chiều tối mai luôn đi, tối mai Tuấn rảnh chứ???
– Tối mai… để mình xem lịch đã… Rồi okie, chiều mai làm về mình qua Trà luôn nhé.
– Ừ, đã nhận lịch là không được delay đâu đấy, hì hì.