Phần 61
Ngày hôm sau phải làm ca chiều nên buổi sáng tôi quyết định hẹn gặp Hằng để hỏi cho rõ tình trạng hiện tại. Coi bộ cô bạn này cũng hơi vô tâm, có vấn đề gì mà cũng không chịu báo cho thằng “người yêu hờ” này 1 câu.
– Hì, hơn tháng rồi mới lại được Tuấn mời cafe.
– Hì, uống nhiều quá có sợ ngán không vậy!!!
– Ngán gì mà ngán, có phải ngày nào cũng uống đâu mà sợ.
– Vậy 2 ngày liên tiếp uống có ngán không?
– Ngày nào uống cũng được, cafe thì mình uống quanh năm cũng chẳng sao cả. Hì hì, mà sao hôm nay lại rảnh rỗi mời mình thế, mọi lần mình mời mà Tuấn còn kêu bận suốt.
– “Trời ạ, vô tư đến thế là cùng” – Hì, lâu rồi không gặp nên nhớ thôi. Với lại cũng muốn quan tâm 1 chút để bạn bè khỏi quên nhau, hì hì.
– Trời, hôm nay nói chuyện nghe sến thế, không thấy giống mọi hôm ^ ^… Mà này, Tuấn với Xuân dạo này có khá hơn không???
– Vẫn vậy thôi, hừm…
– Mình nghe nói hình như Xuân vừa chia tay con bé kia rồi thì phải.
– Ừm… mình cũng biết tin rồi… Mà thôi nói chuyện khác đi nhỉ… Dạo này Hằng thế nào rồi?? 😀
– Thế nào là thế nào… Tuấn phải hỏi rõ thì mình mới trả lời được chứ!!!
– Thì về học tập, công việc làm ăn, tình yêu tình báo thế nào thôi. Sức khỏe thì khỏi vì mình thấy Hằng còn khỏe hơn cả mình đấy 😀
– Trời, tưởng Tuấn quan tâm mình thế nào chứ. Đây nhé: học hành vẫn cùi bắp (theo tôi hiểu thì là tốt vì điểm tổng kết các kỳ của Hằng luôn ở mức giỏi),. Công việc làm ăn thì vẫn ăn hại. Còn tình yêu thì hiện tại vẫn đang là Tuấn còn gì, hihihi
– Uầy, tưởng sắp “bỏ” mình đến nơi rồi chứ, hí hí!!!
– Là sao cơ? – Hằng tỏ vẻ ngạc nhiên.
– Hầy, là thế này, chiều qua mình với bạn đi cafe ở The Garden ấy…
– … À… ra vậy… Vậy sao mình không thấy Tuấn nhỉ?
– Còn mải nói chuyện thì sao mà thấy được. Mình vừa vào quán, thấy Hằng đang ngồi với ông Huy là chụp mũ ra ngoài luôn.
– Hì, sorry bạn hiền nhé. Tại mình vô tâm quá!!!
– Không có gì mà, thế cụ thể thì tình hình hiện tại giữa 2 người là thế nào vậy???
– … Ừm…
– … Nếu Hằng thấy khó nói thì thôi, mình chỉ muốn biết là có cần làm “người yêu giả” của Hằng trước mặt anh ấy nữa hay không thôi.
– … Ừm, thôi để mình kể với Tuấn cũng được, dù gì Tuấn cũng là người mà mình tâm sư rất nhiều về chuyện này…
– Mình nghe đây…
– Anh Huy anh ấy vừa ly hôn vợ được 1 tháng rồi Tuấn ạ…
– Vậy à…
– Ừm… Biết phải nói thế nào nhỉ… Hajzzz, mình thực sự không muốn là người phá hoại hạnh phúc gia đình người khác đâu Tuấn ạ… – Hằng có vẻ hơi xúc động.
– … Hằng đừng lo, dù thế nào thì mình cũng hiểu Hằng mà. Hằng cứ kể tiếp đi…
– … Ừm, cảm ơn Tuấn… Chuyện này thực chất đã âm ỉ kéo dài từ cách đây 2 năm, vào dịp sinh nhật của mình ấy… Tuấn còn nhớ không…
– Mình nhớ chứ, đợt ấy ông Huy chủ động đến dự sn của Hằng vì… cty nhà ông ấy đang có 1 số việc cần đến tiếng nói của bố Hằng, có phải không!!! – tôi cố tình xoáy sâu vào điểm đó.
– Ừ, chắc là lúc này Tuấn cũng đang nghĩ giống như mình khi ấy… Chính vì có suy nghĩ đề phòng như vậy nên mình mới phải “bắt tội” Tuấn giả làm người yêu tại tiệc sn của mình để anh ấy tránh xa mình. Thực sự dù đã rất quyết tâm nhưng mình vẫn không thể tự chủ được mỗi khi phải đối diện với anh ấy…
– Hằng nặng tình quá Hằng có biết không!!!
– Mình biết… Sau tiệc sinh nhật lần ấy chẳng hiểu vì sao anh ấy lại giành cho mình 1 sự quan tâm nào đó. Ban đầu thì rất ít nhưng cứ từng chút, từng chút 1 tăng dần theo thời gian, sự quan tâm đó kéo dài trong suốt 2 năm qua và nó khiến mình thật sự được yêu thêm lần nữa. Không chính xác hơn là được yêu trở lại…
– “Tay Huy này ghê gớm thật!!!” – Lý do gì mà Hằng lại chấp nhận vậy??? – tôi nghĩ thầm rồi hỏi Hằng.
– Anh ấy tâm sự với mình là phải lấy vợ do hoàn cảnh gia đình bắt buộc. Anh ấy nói là anh ấy vẫn yêu mình nhưng vì lợi ích của gia đình nên mới phải bỏ mình mà lấy người không mong muốn. Anh ấy nói nhiều lắm, rằng không chịu đựng được khi phải chứng kiến mình có người yêu mới, rồi thì sẵn sàng từ bỏ tất cả nếu mình đồng ý cho anh ấy 1 cơ hội để làm lại…
– Thế 2 vc ông ấy có con chưa??? – tôi ngắt lời Hằng.
– Chưa?
– 3 năm lấy nhau mà không có con???
– … Anh ấy nói vì không yêu, không nảy sinh tình cảm nên bị ức chế. Vợ chồng sống riêng sau có nửa năm hôn nhân…
– Vậy, giờ ý Hằng thế nào???
– … Mình đồng ý quay lại với anh ấy rồi!!!
– Ừm… mình không phải người trong cuộc, chỉ là người biết tương đối nhiều chuyện của Hằng. Mình nghĩ để tới được quyết định này thì Hằng cũng phải đắn đo, suy nghĩ rất nhiều rồi. Mình quý Hằng nên mình phải nói điều này… Thực sự là mình chưa tin ông Huy này đâu, nhưng như vậy không có nghĩa là mình đúng. Mình rất hy vọng là mình sai. Giờ thì Hằng cũng đã quyết định rồi, cứ làm theo những gì mà mình cảm thấy nó có thể cho mình được hạnh phúc. Chỉ cần Hằng giữ lấy phần nào ký ức lúc ông Huy từng bỏ rơi Hằng. Giữ lấy nó để tạo sự tỉnh táo cho bản thân, sau này dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì mình cũng mong Hằng thật bình tĩnh và tỉnh táo. Có bất cứ khó khăn gì thì cũng đừng quên báo cho mình 1 câu, Hằng nhớ nhé!!!
– … Tuấn tốt với mình quá… Mình chắc chắn sẽ nhớ lời khuyên này, Tuấn ạ.
– Bạn bè tốt là phải vậy mà!!! Có khó khăn thì phải nhớ đến bạn trước tiên.
…
8 rưỡi sáng, 1 buổi sáng không xấu trời lắm, 1 ngày đầu tháng 12. Trời lạnh căm căm nhưng tôi vẫn phải rời chăn ấm đệm êm từ sớm mà bò dậy để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn tại công ty X. Đúng là có người quen có khác, bạn Ngọc gửi email tiếp nhận cv của tôi rồi ngay lập tức tôi nhận được lịch hẹn phỏng vấn này sau khi gửi cv. Giờ đây đứng trước tòa đại sảnh rộng lớn của cty, tay cầm bộ hồ sơ mà lòng tôi… chẳng cảm thấy vui quái gì. Đơn giản vì 1 chút lo lắng, 1 chút tự tin, 1 chút hồi hôp đan xen nó khiến lòng tôi không thể thoải mái sản sinh ra hứng thú để cảm nhận hình thái của công ty này. Việc đó có thể làm khi tôi trúng tuyển, còn nếu tạch… thì tôi sẽ thù cái đại sảnh này mỗi khi có dịp đi ngang qua nó. Đến trình diện ở quầy lễ tân thì tôi được báo lên luôn phòng giám đốc… lạ thật sao không phải là phòng tuyển dụng nhỉ. 1 sự lạ nữa là hình như hôm nay chỉ có mình tôi tham gia phỏng vấn thì phải. Vì nhìn quanh chỉ toàn là nhân viên chính thức của cty… Phòng giám đốc đây rồi, tôi gõ cửa…
– Vào đi!!!
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào và…
– Em chào anh ạ!!! – “W.T.F, sao lại thế này!!!”
Tôi không tài nào bất ngờ hơn được nữa vì người giám đốc đang ngồi đối diện với tôi lúc này chính là người đã từng để lại cho tôi ấn tượng về 1 nét mặt quen quen cách đây 2 năm. “Trịnh Khôi Nguyên” – bảng vị chức tước đặt trên bàn đập ngay vào mắt khiến tôi không còn 1 chút nghi ngờ gì về trí nhớ của mình nữa. Đây chính là người có mặt tại tiệc sinh nhật của Hằng và có màn đối đáp với Gia Huy – người yêu cũ và cũng đang là người yêu hiện tại của Hằng. Nét mặt quen quen mà tôi ngờ ngợ khi ấy, giờ đây sau 2 năm tôi đã lờ mờ nhận ra đó là ai rồi. Chỉ đành biết thốt lên trong đầu “Ôi, cái trái đất tròn này!!!”…
…
Gần 11h trưa, tôi đứng bấm chuông trước cửa nhà Ngọc…
– Về rồi à, sao không gọi để tôi xuống đón, chạy bộ lên làm gì… Thế nào trúng chứ, nhanh còn liên hoan nào!!!
– Hajzzz, để tôi bỏ giày, tháo dép rồi hỏi gì hãy hỏi chứ, bọn Pop-bi đâu rồi?
– Đang chơi trong kia kìa.
– Hajzzz, hôm nay phỏng vấn căng thẳng phết. Anh của cô test tôi toàn bài khó!!!
– Anh tôi vẫn thường như vậy mà, hồi trước… Ơ…
…
– … Ơ… sao anh lại hỏi kỳ vậy… Anh nào chứ??? – Ngọc cố lấp liếm 1 cách vụng về.
– … Vậy đó là anh cô thật à? – tôi chẳng hề quan tâm, cứ dựa trên “sự thật” để lấn tới.
– … Hừm… Là anh tôi nói với anh à??? – Ngọc tỏ vẻ hậm hực khi biết đã bị tôi gài, cô nàng hỏi mà như thừa nhận.
– Tôi đoán thôi.
– Đoán!!! Đoán kiểu gì mà hay vậy!!!
– Thì đoán mò thôi.
– Chí ít cũng phải dựa trên cơ sở nào chứ!!!
– Cơ sở!!! Thì thấy 2 người hao hao giống nhau nên tôi ngờ ngợ vậy thôi. – tôi trả lời ngắn gọn, tất nhiên chẳng thừa hơi và cũng chẳng dại gì không khảo tự xưng ra nguyên do từ bữa tiệc sinh nhật của Hằng.
– Hừm… vậy mà… Anh cũng ranh mãnh thật đấy…
– Ơ hay nhỉ… tôi chỉ hỏi thôi chứ có ép buộc gì cô đâu. Đều là cô tự nói hết đấy chứ!!!
– Vậy hôm nay đến đấy làm gì mà lâu vậy???
Ngọc vẫn còn đôi chút không cam chịu, hỏi tôi bằng thái độ nhát gừng. Câu hỏi của Ngọc khiến tôi hồi tưởng lại những việc vừa xảy cách đây hơn 2 tiếng…
…
– Cậu ngồi đi. – K.Nguyên lên tiếng sau câu chào của tôi. Có vẻ anh ta không nhận ra tôi thì phải. Điều đó giúp tôi thoải mái hơn phần nào.
– Vâng.
– Coi như 1 buổi nói chuyện nhanh nhé vì hôm nay tôi khá bận. Hẳn là cậu cũng đã chuẩn bị kỹ trước khi đến đây rồi phải không?
– Dạ, em chuẩn bị theo những gì em biết ạ.
– Vậy có thể nói tôi biết cậu làm được những gì mà cty tôi cần được không???
– Dạ, chuyên ngành của em là QTKD nên em được học về cách thức quản lý kinh tế trong 1 doanh nghiệp. Em cũng được học cách tổ chức của 1 leader để xây dựng các teamwork cho cty. Những công việc khác liên quan đến kinh tế như kinh doanh, marketing hay bán hàng em cũng đều được đào tạo qua…
– Được rồi, tôi hỏi về những việc cậu có thể làm và giúp ích được cho cty của tôi cơ!!! Mà những điều cậu vừa liệt kê thì cậu mới chỉ được học chứ chưa bao giờ được làm thực tế đúng không??? – K.Nguyên ngắt lời tôi, đoạn đưa 2 tay gõ nhịp lên thành ghế và hỏi tiếp. Khí chất đúng kiểu ông chủ đang thẩm định người làm thuê cho mình.
– Dạ… vâng ạ!!! Phần lớn những điều trên em mới chỉ được học qua. Tuy nhiên cũng có 1 số trong đó em đã được trải nghiệm qua thực tế công việc ạ.
– Cậu thử kể ra xem nào!!!
– Dạ, cách đây 2 năm em có chung vốn mở 1 quán cafe, trong quá trình mở quán em đã được thực hành về cách xây dựng kế hoạch, chiến lược cho việc hoạt động và kinh doanh của quán. Việc tổ chức nhân sự và quảng cáo cũng là 1 trong những việc em được làm thực tế trong thời gian đó. Đợt tháng 1 đầu năm vừa rồi thì em có làm bán hàng cho 1 siêu thị điện máy nên cũng được đào tạo qua 1 số kỹ năng về sale ạ.
– Trong CV của cậu cũng ghi những điều này rồi. Quán cafe của cậu mở được bao lâu và tại sao lại không kinh doanh nữa?
– Dạ… quán em mở được 6 tháng. Sau đó đóng cửa vì… thua lỗ ạ!!!
– Thất bại!!!
– Dạ, vâng!!! Đó cũng là bài học kinh doanh lớn nhất mà em từng được học ạ.
– Ý cậu là “vớt vát” 1 bài học từ thất bại của mình? Cái giá phải trả để nhận ra sai lầm xem ra cũng không phải là nhỏ đối với 1 sinh viên như cậu. Tổn thất là bao nhiêu vậy?
– Dạ… chính xác là lỗ khoảng 65% vốn ban đầu ạ!!!
– Ừm… tiếp nhận 1 người chưa ra trường, chưa từng có kinh nghiệm làm việc, nhưng lại có 1 “kinh nghiệm” khác là kinh doanh thất bại chỉ sau 6 tháng. Nếu ở vị trí của tôi thì cậu có đồng ý cho người này cơ hội không??? – K.Nguyên nhìn tôi chờ đợi.
– Dạ… thực sự mà nói, nếu có những ứng viên khác tốt hơn, giàu kinh nghiệm và đã có bằng cấp, học vị… thì chắc là em cũng sẽ ưu tiên họ hơn. Nhưng em nghĩ với những người như anh vừa nói thì không hẳn là họ không có khả năng đâu ạ.
– Cậu nói tiếp đi.
– Em nghĩ kinh nghiệm sau thất bại thì cũng có nhiều người thành đạt đã chia sẻ sau khi họ thành công. Cái quan trọng bao giờ cũng là trạng thái sau thất bại – đứng dậy được hay là không thể tiếp tục. Sau là mình rút ra được bài học gì từ những sai lầm đó…
– Vậy sai lầm và bài học cậu rút ra là gì?
– Về sai lầm thì có nhiều yếu tố nhưng em thấy sai lầm lớn nhất của em là khâu đánh giá chọn vị trí mặt bằng ạ.
– Chỉ mỗi vậy thôi à? Về chọn lọc đối tượng khách hàng thì sao? Cậu có nghĩ việc thay đổi phong cách của quán, nâng cao chất lượng đồ uống hay phục vụ chẳng hạn, có thể cứu vãn được không?
– … Thực sự em không dám chắc… Nhưng em nghĩ là sẽ khó ạ, với đặc thù kinh doanh cafe thì sai lầm ở khâu chọn mặt bằng cũng gần như dìm chết thương hiệu của quán mình rồi. Chất lượng tốt nhưng không tạo được thương hiệu thì cũng khó hút khách đến.Nếu có thể thì cũng phải cần 1 khoảng thời gian lâu dài để duy trì và kéo khách, mà điều này thì em không thể đáp ứng được do thiếu vốn. Vấn đề thay đổi phong cách thực sự em cũng có nghĩ tới nhưng để tạo được 1 phong cách tốt thì cần 1 ý tưởng tốt, đôi khi cũng đồng nghĩa với chi phí không rẻ để thực hiện. Cả 2 thứ này về ngắn hạn lúc đó bọn em đều không có, nên xem xét tái đầu tư ở 1 địa điểm khác thì hợp lý hơn ạ.
– Vậy tại sao các cậu không tiếp tục tái đầu tư – đứng dậy sau thất bại ấy?
– Dạ, kế hoạch ban đầu thì đúng là như vậy nhưng sau đó có xảy ra 1 số việc ngoài dự tính nên bọn em đành phải bỏ dở giữa chừng ạ.
– Tức là không thể tiếp tục đứng dậy???
– Dạ không, chỉ là tạm thời ngừng kinh doanh thôi ạ. Em nghĩ quãng nghỉ này cũng khá quan trọng để tích lũy thêm vốn, kinh nghiệm và kiến thức. Giữ được nhiệt huyết là điều tốt nhưng trong kinh doanh thì còn cần phải bình tĩnh và kiên nhẫn ạ.
– Nghĩa là cậu muốn kiếm 1 công việc – như công việc này chẳng hạn – chỉ để tích lũy vốn, đến khi nào cảm thấy đủ rồi thì cậu sẽ từ bỏ nó??? – K.Nguyên cười nhẹ.
– Dạ không ạ… Em… không nghĩ thế ạ… – tôi hơi bối rối sau khi biết mình vừa bị “gài”.
– … Tôi nói đúng có phải không? Phần lớn những người trẻ, những sinh viên mới ra trường khi đi xin việc thường than phiền các cty luôn yêu cầu kinh nghiệm, không tạo điều kiện cho họ. Nhưng rất ít trong số họ chịu đứng ở vị trí của cty, chịu xem xét lại bản thân mình. Phần lớn họ khi đến với công việc đầu tiên, cty đầu tiên bao giờ cũng chỉ xem đó là bước đệm nơi họ tích lũy vốn, kiến thức, kinh nghiệm – như cậu nói – để bước vào đời. Sẵn sàng nhảy việc khi manh nha tìm được 1 cty khác tốt hơn, không nhiều người trong số họ giữ được nhiệt huyết cũng như có suy nghĩ sẽ đóng góp lâu dài cho cty. Có thể cậu đang nghĩ làm công ăn lương là sòng phẳng nhưng ở đây còn có các yếu tố khác liên quan đến đào tạo và “chi phí cơ hội”. Chúng tôi tạo ra và cho các ứng viên cơ hội và môi trường làm việc thì chúng tôi cũng cần ở họ sự cống hiến sau khi đã trở thành nhân viên chính thức. Xác định được khả năng làm việc cũng như thời gian cống hiến hợp lý thì hẵng nên ứng tuyển vào cty của chúng tôi.
K.Nguyên vừa nói vừa gấp bộ hồ sơ của tôi lại rồi đặt lên mặt bàn. Hành động thì có vẻ “nguy hiểm” nhưng thực chất hình như anh ta đang có ý muốn tạo cơ hội cho tôi thì phải. Nếu như lẽ thường là các nhà chuyên trách tuyển dụng khác, họ sẽ lẳng lặng trừ điểm của tôi trong mắt họ sau câu nói hớ vừa rồi. Không có mấy ai nhẫn nại diễn giải giáo điều để tạo nước gỡ cho tôi làm gì. Những chuyện này nếu đúng như tôi nghĩ thì hẳn là phải có “tác động” nào đó từ bên ngoài, điều này khiến tôi lập tức nghĩ đến Ngọc.
– Thưa anh… nếu em có khả năng và được làm việc trong 1 môi trường như của quý cty thì em nghĩ là mình có thể phát huy được năng lực và có đóng góp thích hợp cho cty ạ.
– Tức là có thể cậu vẫn sẽ nghỉ việc sau khi chạm được đến mức đóng góp ấy?
– Em nghĩ ai cũng có ước mơ của mình ạ. Nhưng em sẽ cố gắng cân đối phù hợp để đảm bảo được mức đóng góp cho cty rồi mới nghĩ đến dự định riêng của bản thân nếu có thể ạ.
– Vậy tại sao cậu lại chọn cty này và công việc này?
– Vì em nghĩ nó phù hợp với bản thân em ạ, được rèn luyện thêm kỹ năng và kiến thức trong 1 môi trường năng động, nhiều áp lực như vậy sẽ giúp em có thêm động lực phát triển và hứng thú làm việc để gắn bó với công việc này ạ.
– Trong CV cậu gửi và trong bộ hồ sơ này tôi chưa thấy cậu đề cập tới nhược điểm của mình…
– … Nếu nói về nhược điểm thì… Thực sự là hơi khó để nhận xét…
– Thử nói cái đầu tiên cậu nghĩ tới xem nào!!!
– Em nghĩ là tính cả nể ạ… – tôi cố gắng chọn thứ nhược điểm “trung tính” nhất có thể. Chẳng dại gì khai mấy thứ nhạy cảm hơn làm gì vì họ làm sao mà đoán ra được.
– Tôi tưởng cậu sẽ chọn những câu trả lời tránh né đại loại như “tôi kém trò này, tôi yếu môn kia… ” chứ!!! Nếu coi câu trả lời vừa rồi thể hiện tính trung thực thì cậu có nghĩ nó sẽ là ưu điểm, là điểm mạnh để giúp cậu thành công trong công việc sau này hay không?
– Em nghĩ trung thực là 1 đức tính tốt vì nó giúp tạo niềm tin giữa mọi người với nhau. Mà điều này thì rất có ích cho 1 teamwork hay là 1 tập thể của cty ạ.
– Ừm… Cậu đã biết về công việc cậu phải làm nếu trúng tuyển rồi chứ!!! – K.Nguyên đan các ngón tay vào nhau, đoạn lên tiếng sau 1 hồi im lặng.
– Vâng, là thống kê số liệu từ các công trình và quản lý thông tin các dự án tương ứng ạ.
– Cậu định xử lý công việc này như thế nào?
– Dạ, bước đầu em sẽ thu thập số liệu, thông tin qua các kênh giám sát của cty. Sau đó tổng hợp thành 1 bộ dữ liệu theo dõi theo từng định mức thời gian cụ thể thông qua các phần mềm chuyên dụng ạ.
– Cậu nghĩ mình có thể tham gia được bao nhiêu dự án cùng 1 lúc.
– Dạ… xin thưa thật với anh, em đã thực hành giả lập thử 1 thời gian và cũng có học hỏi thêm từ những người xung quanh trong ngành này (2 ông anh họ dưới tỉnh tôi cũng làm trong ngành XD)… Thực sự mà nói khả năng hiện tại của em chỉ có thể quản lý được tối đa từ 1 đến 2 dự án cùng lúc ạ. Nếu là 1 dự án lớn, chia ra nhiều gói thầu phụ nữa thì chắc là phải cần thêm người hỗ trợ ạ.
– 1-2 dự án? Cậu có chắc chắn không vậy?
– Dạ… em mới chỉ làm thử qua giả lập thôi ạ? – tôi hơi thất vọng vì có vẻ khả năng của mình là hơi thấp.
– Vậy cậu nghĩ 1 nhân viên trong tổ điều hành dự án của cty tôi phải quản lý tối đa cùng lúc bao nhiêu dự án?
– Em nghĩ với những chuyên viên nhiều kinh nghiệm thì 1m họ có thể quản lý cùng lúc 4-6 dự án ạ… – thực sự là tôi đang nói mò dựa theo những gì mà Ngọc hỏi tôi lúc trước và sau những gì tôi tiếp thu được qua quá trình thực hành phần mềm giả lập.
– Hầy hầy!!! Điều hành dự án mà lại để chuyên viên của mình quản lý ôm đồm, thiếu tổ chức như vậy thì cậu có biết hậu quả sẽ như thế nào nếu xảy ra sai sót không? – K.Nguyên cười mỉm, tỏ vẻ thích thú.
– Dạ… – còn tôi thì vẫn chưa thực sự hiểu rõ điều anh ta vừa nói.
– Từ 1 đến 2 dự án à… Được rồi, chắc là trong thời gian vừa qua cậu cũng đã tìm hiểu thêm 1 số kiến thức về ngành XD rồi chứ. Vì cậu chỉ học thuần kinh tế thôi phải không.
– Vâng, em có tìm hiểu thêm về ngành này ạ, nói chung chủ yếu chỉ là những kiến thức chính liên quan đến vật liệu, vật tư, thiết bị và máy móc thôi ạ.
– … “Bíp” – Anh lên đây ngay nhé… – 1 tiếng bíp từ chiếc điện thoại bàn vang lên và K.Nguyên lên tiếng. Có vẻ anh ta vừa nối máy để ra hiệu cho cấp dưới thì phải.
– Nói chuyện như vậy là đủ rồi và dù gì đi nữa cũng vẫn chỉ là nói chuyện. Công việc thực tế mới là thước đo phản ánh năng lực chính xác nhất. Bây giờ 1 trong những TT Leader của công ty tôi sẽ test khả năng làm việc của cậu dựa trên những gì mà tôi và cậu vừa nói chuyện.
– Ngay bây giờ ạ??? – tôi hơi bất ngờ vì cứ ngỡ hôm nay chỉ đơn giản là phỏng vấn.
– Phải rồi, anh ấy lên tới nơi bây giờ đây… Cứ thoải mái đi, đây coi như là 1 buổi thi viết thôi mà!!! – K.Nguyên mỉm cười thân thiện.
– Vâng ạ!!!
– “Cộc… Cộc… ” – tiếng gõ cửa phát ra, hẳn là anh trưởng nhóm kỹ thuật kia rồi.
– Vào đi.
– Chào sếp ạ!!! – leader là 1 người tầm ngoài 30t.
– Đây là ứng viên đến phỏng vấn xin việc, giờ anh hướng dẫn và test cậu ấy về khả năng ứng dụng phần mềm, nhập dữ liệu và thống kê số liệu nhé. Chi tiết cho tôi cả phần quản lý tài chính dự án đi kèm. Làm bằng phần mềm gì thì tùy cậu ấy lựa chọn. Bây giờ là 8h50′, đến 10h thì thông báo lại kết quả cho tôi.
– Dạ vâng ạ!!!
Leader lên tiếng và dẫn tôi về 1 phòng làm việc, ngay lập tức 1 vài tệp số liệu được đưa ra và nhiệm vụ của tôi, tất nhiên là thực hiện nó 1 cách chính xác và kịp thời nhất trong thời gian khoảng 1 tiếng đại học. Yêu cầu đặt ra là phải lập 1 hệ thống quản lý có tính chất theo dõi theo thời gian, có kèm cả chức năng nhắc nhở lưu ý. Cùng với đó là 1 bảng chi tiết các số liệu tài chính được yêu cầu quản lý tương ứng theo dự án. Ban đầu thực sự cũng có đôi chút gượng gạo vì đây là lần đầu tôi nhập liệu những con số thực tế và được ngồi trong 1 phòng làm việc cùng với các nhân viên chính thức. Nhưng sau đó thì sự căng thẳng cũng dần qua đi, 1 chút bất cần với suy nghĩa đỗ thì được – trượt thì thôi giúp tôi thoải mái hơn để bình tình thực hiện công việc của mình. 1 tiếng gõ máy, kiểm tra cuối cùng cũng hoàn thành, anh leader vừa nhìn màn hình vừa hỏi.
– Đây không phải là lần đầu em dùng MSP phải không?
– Vâng, em có tập trước ở nhà rồi ạ.
– Báo giờ dùng MSO, quản lý tài chính dùng excel… Những cái này về sau đều có thể làm gộp lại bằng phần mềm bên anh đang dùng. – anh leader lẩm nhẩm 1 hồi rồi nói với tôi.
– Vâng… vậy, anh cho em hỏi 1 chút có được không… 1 quản lý dự án bình thường ở cty mình thì có thể theo được khoảng bao nhiêu dự án 1 lúc ạ?
– Cũng tùy em ạ, nhưng cty đặt chính xác lên hàng đầu nên các tổ nhóm đều được phân công việc cụ thể. Chậm quá thì không ổn mà nhanh quá thì không cần, đôi khi còn làm hỏng việc. Nên thường cty sẽ phân bổ mỗi nhân viên quản lý dự án trong 1 tổ làm từ 1 đến 2 dự án cùng lúc.
– Vậy ạ… vậy, cái này em có bị sai sót ở đâu không anh?
– Anh vừa send cho sếp rồi, giờ em lên lại phòng sếp nhé.
– Vâng…
– … Đừng có lo gì cả!!! – anh leader cười trấn an tôi.
– Em cảm ơn anh ạ!!!
1 vài phút đi bộ và đứng trong thang máy, cái hẫng hụt khi thang máy lên tầng cao như đồng hành với cái lâng lâng, hồi hộp trong lòng tôi vậy. Không hiểu sao lúc test thấy thoải mái mà giờ chỉ việc lên nhận kết quả mà lại thấy 1 chút căng thẳng.
– Em chào anh ạ!!! – tôi chào K.Nguyên lần nữa khi vào phòng.
– Ừm… Cậu có muốn hỏi tôi điều gì không?
– Dạ… Anh có thấy hài lòng với bài test vừa rồi của em không ạ?
– Theo cậu thì thế nào?
– Em đã làm hết sức theo những gì em biết và có thể rồi ạ. Em hy vọng nó đủ sức thuyết phục anh!!!
– Cậu muốn mọi người nghĩ về cậu thế nào nếu cậu được làm công việc này?
– Dạ… em muốn… mọi người yên tâm về em ạ. Tức là khi nghĩ về e là họ nghĩ đến 1 người cẩn thận và chính xác ạ.
– Đó cũng là những yêu cầu chính của công việc này. Bài test vừa rồi vẫn đặt nặng về phần tài chính hơn nên cậu có thể hoàn thành nó tương đối. Thực tế trong công việc thì phần số liệu liên quan đến xây dựng, thi công là khá lớn. Cậu vẫn chưa thực sự thông thạo về XD nên tạm thời tôi sẽ điều cậu sang bên hỗ trợ quản lý tài chính của công ty XX. Nếu như cậu đồng ý!!!
– Dạ… nghĩa là… em đã được chọn rồi ạ??? – trong lòng tôi dâng lên 1 loạt cảm xúc hồ hởi, hy vọng, hồi hộp đan xen lẫn lộn. Cảm giác như đang xem đến những dòng cuối cùng trong cột điểm của kỳ thi đại học vậy.
– Cậu không hỏi tôi công ty XX là công ty gì à? – K.Nguyên ngó lơ hỏi tôi.
– À… dạ vâng ạ… Em cũng đang muốn hỏi anh ạ?
– Đây là 1 trong những cty con thuộc tổng cty của chúng ta.
– “Chúng ta… Vậy là mình đã được nhận vào làm việc thật rồi sao???” – tôi hưng phấn trong suy nghĩ nhưng vẫn cố gắng kiềm chế không để nó thể hiện ra nét mặt. Thật là 1 cảm giác vừa sướng vừa… mót.
– Công việc này tương đối đặc thù nên chỉ cần trong thời gian ngắn là biết nhân viên có làm được hay không. Vậy nên tôi sẽ cho cậu thử việc 1 tháng, sau thời gian này nếu thực sự đạt mọi yêu cầu thì cty sẽ ký hợp đồng để cậu trở thành nhân viên chính thức. Cậu có thắc mắc gì nữa không?
– Dạ… em có 1 chút thắc mắc về vị trí công việc ạ. Cụ thể thì việc quản lý tài chính này nó chỉ là 1 phần trong quản lý dự án tương ứng phải không ạ?
– Phải rồi, như tôi đã nói, vì cậu còn khuyết ở mảng XD nên tôi tạm thời điều cậu về đội hỗ trợ. Cậu yên tâm là trong thời gian làm việc cty sẽ tạo điều kiện để đào tạo, bồi dưỡng cậu những kiến thức và kỹ năng cần có cho vị trí quản lý dự án chính thức. Thực sự thì công ty luôn cần những người làm về quản lý dự án nhưng cũng biết về chuyên môn nghiệp vụ kinh tế. Luôn có sẵn 1 vị trí ở tổng cty giành cho những người có năng lực như vậy. – K.Nguyên nhìn thẳng vào mắt tôi và nhấn mạnh…
…
– Đó, hơn 2 tiếng sáng nay là như vậy đó!!!
– Xùy, vậy mà cứ tưởng gì ghê gớm… – Ngọc chìa môi cảnh vẻ.
– Lại còn không ghê… – A… anh giỏi thật… – tôi đưa tay cốc nhẹ vào đầu Ngọc khiến cô nàng la lên.
– Cái gì mà quản lý 1 lúc 10 đến 20 dự án… Rồi đợt tôi thực hành giả lập mãi không xong cô lại còn chê lên chê xuống. Rõ là có mưu đồ vùi dập tài năng…
– Hứ… cho chít, ai bảo anh ngu ngơ đi tin lời tôi làm gì… Haha
– Công nhận là tôi hơi tin cô thật, mà thực ra là hơi hoang mang thôi chứ tôi cũng có nói chuyện qua với vài người thì họ đều nói quản lý như vậy thì rất khó và cũng không được khuyến khích… Hajzzz, toi công cả tháng zời trầy da tróc vẩy test soft như trâu điên.
– Hihihi… Thôi được rồi, thấy anh khổ sở vậy, tôi cũng động lòng trắc ẩn…
– Hành động thực tế đi…
– Giờ mới hơn 11h à… xem nào… Qua cửa hàng của tôi đi!!!
– Bây giờ á, trưa rồi còn đi đâu nữa, ở nhà ăn cơm thôi. Sáng giờ tôi đi cả ngày đói lả rồi.
– Làm gì có cơm đâu mà ăn, hì hì.
– What??? Sao cô nói hôm nay tổ chức liên hoan cho tôi mà???
– Thì ra ngoài ăn chứ sao. Không bắt anh vào bếp vậy là may lắm rồi. Thôi đi thôi.
– Nhưng mà đi ăn thì qua cửa hàng của cô làm gì? Ăn vải à?
– Hỏi nhiều quá, cứ đi đi thì biết!!! – Ngọc khoác vội cái áo khoác rồi lôi xềnh xệch tôi ra khỏi cửa.