Phần 53
– Bận!!! Tôi còn bao nhiêu việc phải làm, không qua được đâu.
– Bận gì!!! Chẳng phải quán đóng cửa rồi sao.
– … Sao cô biết???
– Tôi đi qua thấy suốt ngày đóng cửa đó thôi… Chiều nhớ qua sớm nhé, tôi chờ anh đấy.
– Hajzzz… – tôi thở dài bước ra khỏi thang máy, chẳng buồn ngoảnh mặt chào Ngọc lấy 1 câu.
…
5h chiều…
– Cô thật là… Lần sau có gì nói đó biết chưa. Lúc trưa thì kêu mua hết đồ rồi, giờ đến trống trơn lại kêu đi chợ… Cứ nói 1 đằng làm 1 nẻo!!!
– Hì, làm gì nóng thế… Đi chợ chọn đồ thế này… càng tươi.
– Chợ cuối chiều thì lấy đâu ra đồ tươi… Bỏ cái đấy xuống đi… Mua đơn giản về làm thôi. Hôm nay cho ăn chay luôn. – tôi hậm hực.
– Ăn gì chẳng được, cùng lắm tôi mời anh sang bên đường ăn KFC là được chứ gì… Càu nhà càu nhàu!!!
– Hừ… Đưa cái túi quả kia tôi cầm cho… Cầm túi đậu này là được rồi.
…
Hì hục sau gần 2 tiếng đồng hồ thì bữa tối cũng được tôi dọn ra hoàn chỉnh, đơn giản và nhẹ nhàng là những gì tôi thường làm cho các món ăn của mình. Chẳng rõ Ngọc có thích không nhưng thấy cô nàng lúc nào cũng luẩn quẩn quanh khu bếp ngửi, nếm, xuýt xoa, xem ra tay nghề của tôi cũng không đến nỗi tệ.
– Thơm quá, công nhận là anh tháo vát thật. – Ngọc tấm tắc hít hà trước đĩa thịt ba chỉ áp chảo vừa được tôi bày ra.
– Thường thôi, dân tỉnh lẻ hầu như ai chẳng thế – tôi nói vọng ra từ nhà wc khi rửa qua cái mặt – … Hình như hơi ít món thì phải!!!
– Không ít, vậy là đủ rồi, quan trọng là tôi thấy ngon miệng, hì
– Không phải làm gì thì chẳng thấy ngon… Thôi chiến đi, tôi đói quá rồi, hà.
– Từ từ nào, phải làm 1 ly đã chứ. – Ngọc vừa nói vừa rót lưng 2 ly vang đỏ cabernet. – Tôi đang chờ lời chúc từ anh đây.
– Trước khi làm việc gì người ta thường dùng vang đỏ để chúc nhau sự may mắn. Tôi thì chỉ chúc cô giữ được sức khoẻ thật tốt để hoàn thành trọn vẹn chuyến đi của mình. – tôi lắc ly rượu vài vòng rồi chạm nhẹ vào chiếc ly của Ngọc.
– “Keng… ” – Cảm ơn anh, cũng chúc anh sớm vượt được những khó khăn hiện tại.
– Cảm ơn cô… Ừm, sao… nhìn gì tôi vậy?
– Không có gì, chỉ là thấy anh có vẻ cũng biết thưởng thức rượu.
– Là sao?… À.. à… – tôi hiểu ngay ý trong câu nói của Ngọc khi cô nàng nhấp 1 ngụm rượu rồi làm động tác đảo lưỡi trong miệng. Giống hệt thói quen khi uống rượu vang của tôi.
– Hầy, Có gì đâu, tôi biết được những điều này đều là nhờ vào thời gian làm việc trước đây ở bar mà thôi.
– Anh thấy rượu thế nào?
– “Keng… ” – … Ừm, ngon… Thôi đi mà, hì hì… để cho tôi ăn đi, đói quá rồi!!! – Tôi buồn cười khi Ngọc chu môi cố phô trương hài hước hành vi “đảo lưỡi” của mình. Không khí bữa ăn không quá sôi nổi nhưng thoải mái, phần nào có lẽ là bởi các món tôi nấu khá đạt nên cả 2 chỉ chăm chú cụng ly và “diệt mồi”.
…
– Vậy khoa cô theo học thuộc dạng liên kết quốc tế phải không?
– No, trường tôi là trường quốc tế nên năm cuối phải sang cơ sở chính bên Úc để nghiên cứu làm luận văn.
– Quản trị thương mại mà cũng cần “ngâm cứu” à!!!
– Cái gì mà chẳng cần nghiên cứu… Làm kinh tế thì càng cần điều này vì nó liên quan đến các quy luật thương mại và phát sinh rất nhiều biến.
– Rồi, rồi… lâm sàng quá!!! – tôi nhỏ giọng câu cuối vì vướng miếng salad trong miệng.
– Heyy, anh đừng nghĩ tôi nói vậy là lý thuyết suông. Có cần tôi chỉ ra những lý do vì sao anh kinh doanh thua lỗ không.
– Vì sao???
– Đầu tiên là chọn sai địa điểm. Ngay hôm đầu đến khai trương quán, tôi đã không ưng rồi nhưng không tiện nói vs anh.
– Thì vậy, giờ hỏng rồi muốn nói gì mà chẳng được. Cô thử chỉ ra vài điểm yếu của nó thì tôi mới phục.
– Được thôi, này nhé quán anh thuê làm cafe mà lại ngay sát đường dẫn ra khu chợ gần đó. Buổi sáng hôm ấy đến, tôi đã thấy khó chịu vì hoạt động của khu chợ đó rồi. Thứ 2 là ngõ to nhưng lại thiếu điểm tụ, lòng ngõ ngắn nên người ta chỉ đi qua chứ ít ai dừng lại nhấm nháp cafe. Cái thứ 3, người ta vẫn nói “buôn có bạn, bán có phường”, quán của anh độc tôn ở đó nhưng vì con ngõ thiếu điểm tụ, lại chỉ có 1 mình quán của anh thì làm sao mà hút nổi khách… Về chi phí hoạt động cũng bất hợp lý nữa này…
Và cứ thế, Ngọc thao thao bất tuyệt về chủ đề “thất bại” của tôi. Cô nàng có vẻ khá thích thú với việc tìm hiểu và bới móc sai lầm của người khác. Dù đôi chút bực mình vì bị bóc mẽ nhưng tôi thực sự ấn tượng với khả năng phân tích và đánh giá của Ngọc. Nó gần như sát với những gì mà tôi và Xuân ngộ ra sau 5 tháng kinh doanh trầy trật.
– Thế nào, tôi nói không sai chứ!!! – Ngọc nhấp 1 ngụm rượu, tỏ vẻ thích thú với bài “diễn thuyết” của mình.
– … Rồi… cũng đúng vài phần… Chỉ còn thiếu vài thứ nữa mà thôi.
– Là thứ gì vậy???
– Cái này phải đi vào làm thực tế mới thấm được, vì mỗi nghề một khác… Mà thôi, không bàn nhiều chuyện này nữa… Này, cô ăn thêm món này đi!!!
– … Nào… tôi ăn nhiều rồi… Vậy bây giờ anh định thế nào???
– Hỏi mãi thế… Hajzzz… tôi định chuyển quán sang chỗ mới… Nhưng mà giờ thì… chắc là phải tạm hoãn thôi.
– Xảy ra chuyện gì à?
– … (Gật đầu) – Một số chuyện ngoài nằm dự tính của tôi… Mà cô qua Úc thì ở đâu vậy? – tôi đổi đề tài.
– Melbourne… Mel buồn đó.
– Ồ, tôi thấy dân du học rất thích Mel mà, sao lại gọi là Mel buồn.
– Có nhiều lý do lắm, như là thời tiết khí hậu bên đó khá giống VN nên thường làm người ta nhớ quê hương. Hay như mùa đông, đặc biệt là mùa thu bên đó rất đẹp, mà đẹp kiểu buồn man mác ý. Sau cùng là hầu như những du học sinh sau khi về nước thường rất lưu luyến Mel… Buồn khi nhớ đến Mel nên dần dần thành câu vần Mel buồn thôi.
– Sang đó kiếm anh nào cao to đen hôi cho bớt buồn, hê hê.
– Úc đen bên đó đẹp zai lắm, hơn đứt trai Việt, hahaha.
– Hầy, cô có vẻ thích thú nhỉ, nghĩ đến zai có khác… Học xong cô có tính định cư ở lại không?
– Để xem đến lúc ấy thế nào đã, nhưng chắc tôi vẫn về thôi. Ở đây còn có gia đình, người thân và công việc của gia đình tôi nữa. Lúc nào chợt thèm… zai Úc thì lại book vé bay sang cho thỏa nỗi nhớ. Hehe.
– Tính cũng ngon đấy nhở… Có ngon hơn mấy món hôm nay tôi làm không???
– … Ùi… xem nào… Tất nhiên là không thể hơn được mấy món anh làm rồi. Lần sau cứ thế phát huy nhé, hihihi.
– Khỏi phải khen Khựa đông dân, hạn hữu lắm hôm nay vì lý do đặc biệt nên tôi mới chiều cô thôi. Hà hà, cũng may là cô sang Úc đến nơi rồi.
– Biết đâu lại có người quằn quại ngày đêm vì nhớ nhung thì sao, hahaha.
– Chắc có bọn Pop-bi này đấy… À, mà cô định thế nào với bọn nó???
– Anh nuôi giúp tôi nhé???
– … Cái này… chắc là hơi khó vì sắp tới mà tôi xin được việc thì sợ không có thời gian trông nom bọn nó.
– Vẫn còn cậu bạn anh ở nhà nữa mà. – Ngọc nhắc đến Xuân.
– … Ờ, nó… cũng bận đi làm rồi.
– Vừa mới bỏ quán mà đã tìm được việc nhanh thế!!! – Ngọc băn khoăn. – Thôi được rồi, tôi chỉ hỏi thử vậy thôi. Tôi cũng tìm được chỗ ở nhờ cho bọn nó rồi.
– Chỗ nào vậy???
– Chỗ thú y tôi quen ấy, 2 đứa này được ở đấy thì cứ yên tâm… Hà… tôi thấy hơi no rồi… Anh thì sao??? – Ngọc chống cằm, vuốt vuốt 2 tay chờ đợi.
– Ừm, tôi cũng vậy.
– Giờ làm gì tiếp nhỉ???
– Làm gì, dọn dẹp rồi tôi về thôi. Đống bát đũa này cô tự lo nhé.
– Anh khỏi lo, có máy rửa rồi mà… Giờ đi uống chút gì đó đi.
– … – tôi nhìn đồng hồ, giờ đã là 8h tối. Thực sự thì lúc này tôi cũng chưa muốn về ngay căn phòng lạ lẫm, trống trơn mới thuê. – Hơi muộn rồi đấy!!!
– 8h mà muộn gì… Đợi tôi dọn dẹp, thay đồ chút rồi đi nhé. – Ngọc vừa nói vừa nhanh tay thu dọn dần đống bát đĩa trên bàn.
..
– Sao… có gì mà anh cứ nhìn tôi hoài vậy??? – Ngọc hỏi khi chúng tôi vừa vào trong thang máy.
– Sao bảo thay đồ?
– Thì thay rồi còn gì. – Ngọc vừa nói vừa véo véo tà áo của mình. Gọi là tà chứ thực chất loại áo “mai ô” ôm sát người của con gái thì làm gì có tà áo đâu. Trên áo 2 dây dằn di, dưới cũng quần soóc dằn di. Thiếu điều 1 chiếc mũ nồi dằn di cùng tone nữa là thành 1 bộ quân phục sexy.
– Nhìn cô như bị “sưng phổi” vậy!!! – tôi liếc mắt ti hí gian xảo.
– Là sao??? – Ngọc hỏi ngơ ngác rồi bất giác… nhìn xuống ngực mình… – Chết này… đồ dê bao tử…
– … Úi.. Á… Ái…
Ngọc hét lên rồi giở trò cũ dẫm gót giày (lần này là giày lười) lên chân tôi. Tôi cảnh giác tránh được cú đầu nhưng vì không gian thang máy chật hẹp nên không tránh khỏi những cú đạp “thô bạo” sau đó T_T. Bất lực kêu gào thảm thiết và chỉ được giải cứu khi thang máy dừng lại cho 1 đôi vợ chồng trung niên bước vào. Cảnh tượng khôi hài và “nhạy cảm” đập vào mắt khiến 2 người họ nhăn mặt nhìn chúng tôi. Còn 2 đứa thì chỉ biết lườm nhau rồi bấm bụng, mím môi cho khỏi bật ra tiếng cười ha hả vì tình cảnh éo le lúc này.
– Cô đi đâu vậy?
– Lấy xe.
– Đi xe tôi mà.
– Không, đi xe tôi.
– Chê à.
– Không chê, nhưng mà không thích. Khi nào thích thì không cho tôi cũng ngồi.
– Chống chế… Thôi thì tùy cô.
…
Chiếc xe ga vòng vèo chán chê 1 hồi quanh khu Trung Hòa, Cầu Giấy thì Ngọc đổi ý đòi ngược lên hồ Đống Đa để… ăn rượu ốc. Thực sự cũng đến bó tay với cô nàng này, tôi cũng chẳng thèm làu bàu vì đã phần nào “thích nghi” với cái tính “thiên biến” cô nàng.
– CHO CON 2 SUẤT NHƯ MỌI LẦN CÔ NHÉ!!! – Ngọc thân mật với người chủ quán, chắc đây là quán quen của cô nàng.
– No rồi mà vẫn còn ăn ốc được… Chịu cô.
– Đi 1 lúc thì lại thấy đói, hì… Anh không ăn thì cứ ngồi nhìn tôi ăn cũng được.
– Chắc thấy thèm vì tuần sau sang Úc không còn được ăn nữa phải không?
– Oh… anh đọc vị cũng nhanh nhỉ… Quả là có như thế thật.
– Vậy đã chén hết thịt chó, tiết canh, cháo lòng chưa?
– … Xì… anh nói linh tinh gì vậy. Tôi có bao giờ ăn mấy cái món ấy đâu, ghê chết.
– …
– Kìa ăn đi… Nãy nghe tôi nói nên tự ái rồi à. – Ngọc vừa nói, vừa khều 1 con ốc bỏ vào bát nước chấm của tôi.
– Ăn chứ, dại gì… Có điều tôi hơi thắc mắc… cô không biết nấu nướng vậy suốt ngày ra ngoài ăn quán thế này à?
– Ai bảo anh vậy. Tôi vẫn tự làm được vài món đơn giản mà, với lại ngày nào cũng có cô giúp việc qua nấu cho tôi ăn.
– Ồ.. ờ… ra vậy, vậy… hôm làm bánh đa cua… là cô “bẫy” tôi phải không??
– Hả… hôm đó… À…
– Sao?? Tôi nói đúng rồi à??
– … Nói ra có thể anh sẽ không tin… Sự thực thì tôi có thể nhờ cô giúp việc chỉ cho tôi, nhưng mà hôm ấy… gặp anh xong thế nào… tôi lại muốn xem anh có biết làm không, vậy là nhờ anh luôn.
– Hơ… hay nhỉ… Lý do nghe hợp lý đấy, hê.
– Vậy tôi mới nói là khó tin mà… Mà này… anh giận tôi đấy à?
– Trông tôi giống người nhỏ nhen lắm hay sao… Tôi thấy hơi lạ nên mới hỏi thôi. Thế sao hôm đó cô lại gấp gáp muốn học vậy?
– … Ừm… sau hôm đó là sinh nhật bố tôi. Bố tôi thích món này nên tôi muốn 1 lần tự tay làm cho ông ăn.
– Ra vậy… Vậy mà tôi tưởng cô chỉ muốn học để làm cho anh chàng nào đó ăn thì uổng công tôi quá.
– Xí… không làm cho tôi thì thôi, việc gì tôi phải làm cho ăn. Chưa người nào có được cái diễm phúc ấy đâu.
– Biết đâu được đấy, sắp tới sang bên kia lại vớ ngay 1 “cục nợ” nữa thì sao.
– Tôi sang đó để học chứ có phải để yêu đâu. Phải học để lấy con chữ về báo đáp gia đình chứ.
– Haha, cô “tuyên giáo” làm tôi suýt chút nữa thì sặc… Từ giờ đến hôm bay chắc chỉ suốt ngày tụ tập liên hoan thôi nhỉ?
– No, sát hôm bay tôi chỉ làm 1 party chia tay nho nhỏ với bạn bè. Mấy hôm nữa thì làm 1 chầu liên hoan với lớp võ, vậy thôi… À, hôm liên hoan lớp võ anh cũng đến nhé, dù sao cũng là học trò cũ mà (thời điểm này tôi đã nghỉ lớp võ được khoảng 1 tháng vì bận bịu lo chuyện quán xá).
– Thôi, làm bữa chia tay với cô hôm nay là đủ rồi. Cạn nào!!!
– CHO 2 SUẤT ỐC NHÉ!!! – đang cạn chén với Ngọc thì 1 giọng nói oang oang vang lên từ phía đối diện khiến tôi phải để ý.
– “Mẹ khiếp. Không ngờ lại gặp nó ở đây” – tôi bất ngờ khi nhận ra chủ nhân của giọng nói vừa rồi… Chính là tên đầu cua to con mà năm ngoái từng ăn nguyên 1 chai rượu của tôi vào đầu. Hôm nay gã đi cùng 2 tên nữa, xăm chổ, vảy mực và tướng tá bợm trợn, hẳn cũng đều là tụi lưu manh chung hạng với nhau.
– CÔ ƠI, CHO CON THÊM CHÚT NƯỚC CHẤM NỮA!!! – Ngọc oang oang cất tiếng.
– “Bỏ mẹ, gay go rồi!!!” – tôi lo âu khi tiếng gọi của Ngọc gây cho 3 tên kia sự chú ý. Ban đầu chỉ là những cái nhìn soi mói… chắc hẳn là kiểu nhìn thích thú và thèm thuồng mà chúng giành cho Ngọc. Nhưng chỉ ngay sau đó, tên đầu cua bắt đầu hướng ánh mắt sang bên cạnh và đóng đinh mãi 1 hướng nhìn đối diện với mắt tôi đến cả gần chục giây. Đoạn gã quay sang thì thầm to nhỏ với 2 tên còn lại lúc này vẫn đang hấp háy nhìn Ngọc…
– Sao, có chuyện gì mà mặt anh ngây ra vậy???… Ơ kìa… – Ngọc thoảng thốt khi tôi đưa tay kéo đầu cô nàng lại gần với mặt mình như định… hôn.
– Yên nào, đừng cựa quậy, giờ cô nghe kỹ tôi nói nhé. Đừng quay lại đằng sau, bàn đằng sau mình có 3 thằng trước đây từng xích mích với tôi. Bọn nó hình như cũng nhận ra tôi rồi. Giờ cô lấy xe trước đi, xong qua khu Hoàng Cầu bên đường đợi tôi. Nhớ đứng chỗ khuất đừng để cho bọn nó biết.
– Sao phải làm vậy, để tôi gọi người đến giúp…
– Không kịp nữa, bọn nó chuẩn bị qua đây rồi.
– Vậy tôi ở lại với anh, tôi cũng biết võ mà. Có thể giúp được anh…
– Cô đừng ngây thơ nữa, bọn này toàn hạng có số má cả đấy. Cứ làm theo lời tôi đi.
– Nhưng… Không, tôi làm sao để anh ở lại 1 mình. Có đi thì đi cùng với nhau. – Ngọc vẫn ngoan cố.
– Cứng đầu vừa thôi!!! Cô định phá quán của người ta, không để họ làm ăn nữa à… Không nói nhiều nữa, cứ làm theo lời tôi dặn đi.
– … Hừ…
Ngọc thở hắt ra 1 hơi bực tức, phải tuân phục người khác thế này có lẽ là điều ít khi cô nàng phải chịu, đoạn miễn cưỡng đứng dậy. Tôi mỉm cười vẫy tay chào thân mật rồi cắm cúi trở lại với mâm rượu ốc. Vờ như chia tay Ngọc, còn mình thì vẫn ở lại, có như vậy Ngọc mới có thể thuận lợi thoát đi. Tôi cũng yên tâm hơn vì không còn phải lo cho an nguy của Ngọc nữa. Đơn độc không vướng bận thế này, việc tìm cách thoát thân cũng nhẹ nhàng hơn phần nào… Dù biết rằng cái nhẹ nhàng ấy chỉ có nghĩa là bớt khó khăn hơn một chút mà thôi.
– “Vẫn còn nhớ trả tiền nữa chứ!!!”
Tôi cười khổ trong lòng khi Ngọc liếc xéo qua tôi, bất mãn lôi xềnh xệch cổ phốt chiếc Sh ra khỏi lòng đường rồi vút đi theo đúng hướng mà tôi đã dặn. Ánh mắt của 3 tên lưu manh nhíu lại theo dõi rồi giãn dần ra, đến lúc này hẳn chúng mới yên tâm rằng tôi vẫn còn lưu lại nơi đây.
1′ trôi qua sau khi bóng dáng Ngọc đã khuất hẳn nơi đầu phố rẽ vào khu Hoàng Cầu.
– “Rồi, giờ thì đến bọn mày đây… ”
Tôi chầm chậm đứng dậy, phía đối diện 1 trong 3 tên cũng đứng dậy theo. Lẽo đẽo bước lại gần khi tôi châm lửa đốt điếu thuốc.
– Có thuốc không? Cho xin 1 điếu!!! – tên đó bước đến trước mặt tôi rồi nói.
– Có – “Định chờ bố cúi xuống lấy thuốc rồi ra đòn à.” – tôi đáp rồi nhìn hắn mỉm cười cùng lúc với những phán đoán trong đầu.
– … “Bụp” – tiếng thùm thụp phát ra khi tôi tung chân đá mạnh 1 cước vào giữa háng tên này.
– Á.. Á… Á – ĐM, đuổi theo nó!!!
Tiếng tên đầu cua lồng lộn quát tháo tên còn lại đuổi theo tôi vang lên đồng nhịp với tiếng gào thét đau đớn, thê thảm của tên đồng bọn đang nằm ôm háng giãy dụa trên vỉa hè. Tôi tranh thủ thời cơ cố gắng chạy cắt đuôi thật nhanh nhưng tên đầu cua ứng biến nhanh không kém nên đuổi theo rất gắt. Kịp lướt qua tên đồng bọn còn lại đang loay hoay lôi chiếc xe máy ra khỏi hàng. Tôi cố chạy ngược lại với hướng ban nãy của Ngọc vì không muốn cô nàng vướng vào chuyện nguy hiểm này. Cố gắng bứt tốc băng qua thảm cỏ phân cách giữa đường, chạy về gần dốc Hào Nam để ẩn mình vào mấy con ngách nhỏ tối. Từ đằng sau tên đầu cua đã đuổi tới nơi rồi. Tên đô vật này đúng là ác thú mà… Bỗng… loá lên từ đằng sau ánh đèn xe sáng chói…
– “BỐP… ” – A.. Ái…
Tôi sững người khi tên đầu cua ác thú ngã vật xuống cùng với tiếng kêu thét. Lần trước tôi đập hắn bằng cả chai rượu mà chẳng xi nhê, còn lần này… Nguyên 1 viên gạch lỗ phang vô đầu hắn, có cứng bằng gì thì cũng phải mềm ngay… Nhưng bất ngờ hơn cả, tác giả của pha headshot ấy… lại chính là Ngọc…
– Oh Sh*t!!! 1 tay lái xe, 1 tay đập gạch chuẩn đét. Vãi cả công phu!!! – tôi phấn khích thực sự trước pha hành động đậm chất “hành động” của Ngọc.
– Còn lắm mồm luyên thuyên cái gì, nhanh lên xe đi nó đuổi đến nơi rồi kìa!!!
Ngọc giục giã khi từ phía bên kia đường, tên đồng bọn còn lại đang lái chiếc Ex cua ngoặt qua đoạn thảm cỏ phân cách phóng tới chỗ chúng tôi. Tôi nhanh chóng giành lái vòng xe chạy ngược chiều về khu phố Hoàng Cầu. Ngọc ngồi sau chỉ điểm gã đầu cua đã leo lên xe cùng tên đồng bọn điên cuồng đuổi tới. Xe ga chạy trong phố với xe số thì chắc chắn bất lợi hơn rồi. Tuy nhiên khu Hoàng Cầu này chẳng khác gì “địa bàn” của tôi. Nhiều ngả đường, nhánh phố phân nhánh rắc rối nhưng với tôi lại quá đỗi quen thuộc vì hay lảng vảng quanh khu này cùng My. Chạy lòng vòng qua vài đoạn phố phân ra nhiều ngả, có ngõ cụt, ngõ thông cuối cùng tôi cũng cắt đuôi hoàn toàn được 2 tên đó. Vòng vèo theo lối dẫn ra đường Tây Sơn nhộn nhịp dòng xe cộ qua lại. Trong lòng tôi bấy giờ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
– Hahaha… Vừa rồi hay thật!!! – tôi thở phào còn Ngọc lúc này lại bật cười phấn khích. Cô nàng này quả thật có chút gì đó “kinh dị”.
– Cười được mới tài… Cô cảm thấy kích thích lắm hay sao!!!
– Kích thích quá đi ấy chứ, haha… Cuộc sống có mấy khi được chứng kiến những cảnh giống trong phim như thế đâu. Đằng này còn là chính mình tham gia, chính mình hành động nữa. Kích thích quá ấy chứ!!!
– Hajzzz… Cô cho nó ăn nguyên viên gạch vào đầu vậy lại chẳng sướng. Còn tôi thì phải chạy hộc cơm ra đây.
– Hứ, là do anh cả thôi. Còn kêu ai nói 1 đằng làm 1 nẻo, trong khi chính mình lại làm như vậy.
– … Hajzzz… Chuyện riêng của tôi nên không muốn cô liên quan.
– Không liên quan… Vậy mà có liên quan rồi đấy… không có tôi khi nãy… chắc gì anh đã thoát êm như thế này được.
– … Ừm, dù sao cũng cảm ơn cô… Tôi chỉ lo cho cô nên mới làm vậy thôi. Không ngờ là cô vẫn trở lại giúp tôi.
– … – “Ào.. Ào… Ào… ”
Ngọc không nói gì nữa, im lặng nhìn tôi… Cơn mưa rào ngày mùa vô duyên vô cớ ào đến bất chợt mang theo chút hơi lạnh… Dường như làm chậm đi những nhịp tim trước đó còn đương rộn ràng vì phấn khích…