Phần 41
– YA… YA…
Phụ nữ liễu yếu đào tơ nhưng nếu được rèn luyện bài bản trong môi trường võ công chuyên nghiệp thì tốc độ phản xạ và ra đòn không thua kém gì đàn ông, thậm chí là còn có lợi thế hơn ở khả năng bộ dẻo và độ linh hoạt của cơ thể. Ngọc và My tất nhiên chỉ là những tay ngang nhưng cũng không hẳn là hạng tầm thường trong chuyện học võ và đánh đấm, nếu so với mặt bằng chung của đám nữ võ sinh ở đây. Bề ngoài cả 2 xinh đẹp và yểu điệu là vậy nhưng khi lên sàn thi đấu thì lại khởi phát ra hình hài mạnh mẽ và khí thế tranh đấu quyết liệt không thua kém gì giới nam nhi. Trận đấu chỉ diễn ra trong có 3 phút nhưng mỗi giây trôi qua là liên tục các đòn đánh, né quyền cước hỗn hợp được tung ra, nhắm về phía đối phương, diễn biến với nhịp độ nhanh, quyết liệt. Nếu như Ngọc mạnh ở những pha cận chiến bởi lợi thế từ những cú đấm tầm trung – hạ Karate đã được tập luyện nhuần nhuyễn. Thì với My, lại là khả năng công chiến tầm vừa và xa nhờ những cú đá nhanh và dẻo, 1 phần nhờ vào việc trước đây đã từng học Taekhôngndow tới 3 năm ròng.
Trận đấu căng thẳng cuối cùng cũng sắp đi vào hồi kết, nếu quy về tính điểm trong thi đấu thì có vẻ Ngọc sẽ là người chiến thắng vì lợi thế dùng đòn tay bao giờ cũng dễ tích điểm hơn đòn chân bởi độ chính xác và tốc độ ra đòn. Những đòn chân thường sẽ đem đến sự bất ngờ và khả năng gây thương tổn lớn cho đối phương nếu đòn đánh ra chính xác. Nhưng thường độ chuẩn xác của nó không cao bằng đòn tay và khi dùng đòn chân thì sẽ dễ hở sườn, khả năng biến chiêu và phòng thủ phối kết hợp cũng không thể cao bằng những đòn tay.
– KIAI… “CHÁT”!!!
– AAHHHH…
Con đang mải suy nghĩ, đánh giá về các đòn đánh thì biến xảy ra. Khi trận đấu chỉ còn vài chục giây nữa là kết thúc thì Ngọc bất ngờ ngã ra sàn đấu sau khi “ăn” trọn 1 cước khá mạnh của My. Thực chất đó hoàn toàn là 1 cú đá của môn Taekhôngndow, cú đá xoay vòng 360* trên không nên lực đạo mà nó phát ra – nếu đúng động tác và gia lực – thì sẽ rất mạnh . Chỉ cần vô tình trúng vào bất cứ phần nào trên đầu thì khả năng gây thương tổn cho Ngọc sẽ là tương đối lớn.
Ngọc tất nhiên là bất ngờ trước lối di chuyển và động tác xoay vòng trên không khác thường ấy của My, nhưng may mắn làm sao cô nàng vẫn kịp phản xạ theo bản năng đưa cánh tay phải lên rồi cúi người đỡ đòn. Dù vậy nhưng như tôi đã nói, cú đá này nếu trúng vào thân thể đối phương thì có thể để lại những thương tổn ở nhiều mức khác nhau. Nhẹ thì chỉ bị đau nhức vài ngày nếu trúng vào phần mềm. Nặng thì có thể gây bong gân, gãy xương, trật khớp, đổ máu. Nặng hơn nữa thì được liệt vào mức nghiệm trọng, nguy hiểm nếu cú đá đó trúng vào phần đầu đối phương. Nó sẽ gây choáng, bất tỉnh, chấn động não, tổn thương hệ thần kinh và thậm chí có thể dẫn tới tử vong nếu gót chân đập vỡ sọ não. Trong tình huống vừa rồi thì cú đá của My mặc dù được thực hiện khá tốt nhưng lực đá có vẻ vẫn còn non. Thêm nữa là nó chỉ trúng vào cánh tay phải mà Ngọc đưa lên đỡ đòn nên khả năng tay Ngọc chỉ bị phù nề, sưng tấy hoặc bong gân là cùng.
– Em có sao không? Tay phải có cảm giác gì không, còn cử động được chứ?
Thầy sư phụ cùng các huynh đệ, võ sinh quây vòng lại xem xét cánh tay của Ngọc. 1 khoảng đỏ lựng hiện dần lên trên 1 khối sưng to bất thường nơi cánh tay. Đúng là chỉ bị phù nề, sưng tấy như tôi nghĩ, nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ để Ngọc “phế” tạm thời tay phải trong vài ngày rồi. Những cơn đau buốt, nhức nhối, tê dại sẽ còn hành hạ cô nàng thêm nhiều ngày đêm nữa. Chỉ sau khi thuốc đắp đã phát huy tác dụng thì cơn đau mới thuyên giảm hơn. Cho đến khi cục sưng tan ra hoàn toàn, trả lại cho khổ chủ cánh tay nguyên bản trước đây
– Em không sao ạ… Có đau 1 chút nhưng vẫn cử động được… – Ngọc bình tĩnh trả lời sư phụ rồi chậm rãi rời khỏi sàn đấu. My cũng định bước theo hỏi thăm thì tay Thiên bỗng từ đâu xồ đến. Mắt mũi hùng hổ, trợn trạo, hầm hè chất vấn My.
– Sao thi đấu kiểu gì mà lại ra đòn như vậy hả!!! Đây là võ đường chứ không phải chỗ đầu đường xó chợ mà đem mấy cái thứ tạp nham ấy ném vào đây nhé!!!
My cũng không vừa, nhìn thẳng mặt đáp trả tay Thiên.
– Đã tập đối kháng thì phải chấp nhận, những chuyện như thế này là bình thường. Bộ anh nghĩ ai cũng như anh, đụng cái đổ máu là oang oác cái mồm lên kêu gào hay sao!!!
Vài cái nhăn mặt, cười khẩy của 1 số võ sinh nam xung quanh vang lên – đây chắc đều là những thành phần không ưa tay Thiên – khiến gã càng thêm tức giận. Mặt đỏ như vang tiến lại về phía My…
… Tôi nhanh chóng xuất hiện chắn trước mặt My, ánh mắt không kiêng nể, nhắm hờ ném về tay Thiên những tia nhìn lạnh lùng đầy sát ý.
Tay Thiên hơi khựng lại trước sự xuất hiện bất ngờ của tôi, từ vẻ mặt cho tới thái độ của tôi lúc này là 1 sự khác biệt hoàn toàn so với cái vẻ thờ ơ, lãnh đạm trước đó. Gã thừa hiểu chỉ cần tiếp tục bước thêm 1 bước hoặc phun ra khỏi miệng những câu lăng mạ là tôi sẽ không do dự lao vào nện nhau trực diện ngay với gã. Sau trận đấu lần trước có lẽ gã cũng đã đoán định được phần nào thực lực của tôi. Mặc dù thái độ ban nãy của tôi có thể khiến gã hả hê mà võ đoán rằng tôi e ngại, thậm chí là sợ gã. Nhưng chỉ qua có 1 khoảnh khắc chứng kiến khí thế và ánh mắt ngập tràn sát ý của tôi, tôi hiểu là hắn đang phải do dự mà suy nghĩ lại cái ý đồ “đánh nốt hiệp dở” với tôi như ban nãy gã cao ngạo tuyên bố. Đọc vị ra 1 phần tính cách và bản lĩnh của tay Thiên cũng không phải là chuyện quá khó vì nói cho cùng. Ngoài 1 chút khả năng về võ vẽ, đánh nhau ra thì gã vẫn chỉ là 1 gã trai “đơn giản” như bao gã trai bình thường khác mà thôi.
– Cứ cẩn thận đấy!!! – tay Thiên lầm lỳ nhìn chúng tôi 1 lượt rồi quay người bước về phía Ngọc đang ngồi ở đằng xa.
– Em không sao chứ? Nãy đánh có bị đau ở đâu không?
– Ê ẩm vì va chạm chút thôi… Không có sao đâu anh ạ!!! – ánh mắt My nhìn tôi trìu mến, em dịu dàng khoác tay tôi đi về phía hậu đài võ đường.
– Vừa rồi mà thằng Thiên nó gây gổ thì anh có đánh lại không?
– Tất nhiên là đánh rồi!!!
– Ái chà… là vì em sao…
– À, không… anh đánh cho giãn gân giãn cốt ấy mà… Á đau ( Véo, cấu!!! )… Với lại thằng đấy anh cũng thấy gai mắt từ lâu rồi.
– Xì… đàn ông con trai các anh chỉ toàn thích đánh nhau vì gái chứ gai cái gì mà gai.
– Thế em không thích vậy à… Không thì nãy anh ra chắn nó để làm giề!!!
– Hì hì, em biết mà… Chụt!!!
– Zời ạ, giờ cấm tự tiện hôn đấy biết chưa…
– Chụt… Chụt…!!!
Tạm thời thoát khỏi vòng tay và những cái hôn cám dỗ của My, tôi nhìn về phía Ngọc đang ngồi. Cách tay sưng đẫn đang được chườm bằng những túi đá, khuôn mặt thẫn thờ… Ngọc có vẻ mệt mỏi vì cơn đau từ vết sưng đang dần lan tỏa ra cả cánh tay và các khớp chi. Tôi chầm chậm bước lại gần…
– Có đau lắm không???
Ngọc ngẩng mặt lên nhìn tôi, khẽ mỉm cười rồi lại nhìn xuống cánh tay của mình…
– Hajzzz… cũng khá đau đấy, không ngờ lực đá của bạn gái anh lại tốt đến vậy.
Tôi lấy thêm 1 túi đá khác đắp lên tay Ngọc, đoạn giữ cho tay Ngọc đỡ mỏi. Cô nàng cũng không có phản ứng gì, chắc hẳn cơn tê dại lúc này mới bắt đầu ngấm dần vào xương tủy.
– Nếu My đá tốt thật thì cô gãy tay rồi cũng nên. May là lực ra đòn còn non nên chỉ bị như này… Huzzz… lát chắc là không đi được xe rồi đúng không?
Ngọc không nói gì, chỉ đung đưa gật đầu xác nhận câu hỏi của tôi.
– Vậy hay để lát nữa tôi đưa cô về nhé!!!
– Vậy còn xe của anh??? – Ngọc nhìn tôi băn khoăn.
– Không sao, giờ tôi gọi bạn tôi qua lấy xe. Rồi đi cùng đường về nhà cô là được.
Ngọc có vẻ trầm ngâm, trù trừ 1 lúc mới nói…
– Thôi khỏi đi, tôi gửi lại xe ở đây cũng được.
Cô nàng thật ngốc nghếch hết sức, tôi phản biện luôn.
– Cô để mãi ở đây mà được à, tay chân ntn thì vài ngày nữa cũng chưa đi được xe đâu.
– Vậy còn bạn gái của anh thì sao? Anh không phải đưa cô ấy về à?
– Bọn tôi không đi cùng nhau. Vậy cứ quyết định thế nhé…
– Tay chị không sao chứ!!! – My bất thình lình xuất hiện, cất tiếng hỏi han khi tôi và Ngọc còn đang mải “cò cưa” câu chuyện của mình.
– … Uhm… chỉ sưng tấy 1 chút thôi…
– … Ờ em à… sao chạy ra đây nhanh thế…
My nhìn tôi ráo hoảnh, thong thả đáp lời…
– Em đi bình thường mà, chỉ là anh đang “nhập tâm” quá nên không để ý thấy thôi.
– Này, gây chuyện rồi còn ra đây làm gì đấy hả!!!
Tiếng tay Thiên oang oang đi gần tới, hôm nay có lẽ là ngày “đại kỵ” của gã thì phải, vì hầu như suốt cả buổi tập lúc nào cũng chỉ thấy mặt gã tím tái, sa sầm. Còn đâu khuôn mặt sáng sủa như ấn tượng của buổi nhập môn đầu tiên khi tôi đến với võ đường này. Tôi không thèm chấp nhặt, chỉ chào Ngọc rồi gật đầu ra dấu coi như kết kèo vụ đưa đón vừa rồi. Đoạn kéo tay My ly khai luôn khi thấy cô nàng chuẩn bị có dấu hiệu cho 1 cuộc xung đột khẩu ngôn tiếp theo với tay Thiên.
…
My vùng vằng thoát khỏi tay tôi, giậm giật trách móc…
– Anh làm gì mà cứ kéo em đi như vậy!!!
– Anh làm gì đâu, không thích đứng đấy nữa nên anh đưa em ra đây thôi.
– Vâng, không thích đứng đấy… Vậy ai vừa nhiệt tình đòi đưa người ta về vậy!!! – My hậm hực chỉnh lại áo sống rồi nhìn tôi cười khẩy.
Thái độ của My như vậy khiến cho tôi không hài lòng 1 chút nào. Dường như My đang đi ngược lại những gì mà mình từng tuyên bố. Ghen tuông 1 cách mù quáng khi 2 đứa chưa là gì của nhau. Kiểm soát ra mặt khi bản thân tôi còn chưa xác định rõ tình cảm hiện tại và tương lai của mình đối với My là ntn. Bắt đầu nhen nhóm chỉ từ những câu nói đùa, dần dần quen trở thành nói thật và thể hiện sống – chín qua nét mặt, cử chỉ và thái độ. Nhiều lúc tôi thực sự cảm thấy chán ngán cái tình cảnh “lưỡng tính” hiện tại. Cảm thấy sợ phải đối diện với My khi em cố gắng thể hiện tình cảm của mình bằng những cử chỉ áp đặt từ 1 phía. Bằng những nụ hôn vụng trộm vội vàng và đôi khi còn là cả những gợi ý, mời gọi về Sex… Có lẽ đã đến lúc phải bộc lộ dần quan điểm của mình để My phải tỉnh táo mà nhìn nhận lại tình cảnh hiện tại giữa 2 chúng tôi…
– Là anh muốn đưa cô ấy về đấy. Em còn thắc mắc gì nữa không!!!
My ngơ ngác nhìn tôi, như không tin vào tai mình khi chứng kiến thái độ thẳng thừng, gay gắt bất thường của tôi. Đôi môi mấp máy khẽ khàng thốt lên từng tiếng ngắt quãng…
– Anh… Anh đang khẳng định đấy ư… Vậy là… anh thích cô ta thật à…???
Giọng My run run khi thấy tôi không còn nhún nhường, hòa dịu như mọi khi. Thay vào đó là vẻ lạnh lùng, toát ra từ câu trả lời thẳng thừng đến phũ phàng ban nãy của tôi. Nhìn vậy lại thấy thương, sự mủi lòng vốn dĩ trong tôi bắt đầu nhen nhóm trỗi dậy… Không, không thể để sự việc tái diễn như mọi lần được nữa, chuyện hôm nay cần có 1 màu sắc mới để “lái” cái tình trạng giữa tôi và My theo 1 hướng minh bạch hơn. Tôi cần dứt khoát, cần “mạnh tay” hơn để đối phó với sự “vô lý” bản năng của My.
– Anh đâu có nói là thích cô ấy. Tay chân cô ấy như vậy thì anh chỉ muốn giúp đưa về thôi. Chỉ vì em cứ nhạy cảm hóa suy nghĩ của mình nên mới vậy. Thực sự anh chẳng hiểu nổi, anh và em đã là gì của nhau đâu mà em lại cứ kiểm soát anh. Em quên là em đã nói với anh ntn về chuyện ràng buộc rồi à. Em càng như vậy chỉ càng khiến anh cảm thấy mệt mỏi hơn thôi.
– Em làm anh chán ghét lắm à…???
My ủ rũ, sầu thảm, thả trôi câu hỏi mà đến chính tôi cũng không muốn trả lời… Đơn giản là sẽ làm em đau nếu tôi nói thật lòng mình lúc này. Tôi ngần ngừ trong im lặng, rốt cuộc đành phải dùng đến kế hoãn binh để bình ổn lại khối tình cảm trước đó của 2 ae…
– Không phải vậy, em đừng cả nghĩ… Chuyện này để sau bàn lại đi, để khi nào 2 đứa mình cùng bình tâm trở lại thì sẽ dễ nói chuyện hơn… Còn hiện tại anh không muốn nói tiếp nữa…
Xử lý vấn đề tình cảm với My luôn là điều khiến tôi canh cánh trong lòng. Soi trực diện tấm gương lý trí vào tâm hồn lúc này, tôi quả thực có đôi chút thích My. Nhưng cái thích này nếu quy ra lượng thì chưa đủ để biến hóa cái tình cảm ae, bạn bè mà tôi vẫn dành cho My trở thành ty. Nếu tính về chất thì càng rõ ràng nó không phải là tình yêu hay là 1 tình cảm khác giới nào đó. Kinh nghiệm về sự ngộ nhận với Trà giúp tôi nhận ra phần nào cái “thích” ấy nó mới chỉ dừng lại ở sự cảm mến, thân tình, tin tưởng lẫn nhau khi cả 2 ae cùng trải qua quá trình tiếp xúc trong công việc, sinh hoạt. Theo thời gian hình thành dần lên những cảm xúc, kỷ niệm khiến cả 2 cùng nhớ và có những ấn tượng tình cảm về nhau. Với My có thể nó là tình yêu, còn với tôi… nó vẫn chỉ là 1 hình thái linh động chưa rõ dạng thù hình.
…
– YA… KIAI…!!!
Các võ sinh vẫn miệt mài từng top thay phiên nhau lên sàn để rèn luyện đối kháng. My lúc này cũng không còn kè kè đứng cạnh bên tôi như mọi khi nữa. Bản thân tôi dù vẫn dõi theo diễn biến của từng trận đấu nhưng trong đầu lại đang rối tung lên vì những dòng suy nghĩ về My. Cũng như cách giải quyết cái khối tình cảm oái oăm kia sao cho triệt để và vẹn toàn nhất có thể. Cái hẹn cuối năm mà My đặt ra cũng gần đến rồi. Ôi… tuổi đôi mươi đang cận kề…
– Nè… Nè… anh làm gì mà thất thần vậy!!!
Tiếng Ngọc í ới kéo tôi về với thực tại, cô nàng đã đến đây từ lúc nào. Tay trái vẫn còn ôm khư khư túi đá bọc trên cánh tay phải buông thõng. Có vẻ như nó ngày 1 sưng to hơn thì phải.
– … Hajzzz… Không có gì, tay cô còn đau không? Hình như là nó sưng to thêm thì phải!!!
– Hình như là thế thật, nãy giờ nó cứ tê tê vậy thôi. Không đau nhưng cũng khó chịu. – Ngọc vừa đáp vừa nhìn lại cẳng tay của mình.
– Nhà cô có mật gấu không? Cái này phải bôi mật gấu nó mới nhanh tan.
– Có, lát về sẽ bôi. Mà này… anh không cần phải đưa tôi về nữa đâu… Lát nữa có người đến đón tôi rồi.
– Vậy còn xe của cô???
– Tôi lo hết rồi, Vậy nhé… dù sao cũng cảm ơn ý tốt của anh!!! – Ngọc nói xong rồi bước đi thẳng luôn.
…
– “Brưm… Brưm… ”
– Hajzzz… Thế mà mày không nhắn lại luôn làm tao mất công bắt bus đến đây!!! – Xuân chóa thở dài lười nhác nhìn theo bóng chiếc Bmw đen kịt, bóng loáng vừa vút khỏi tầm mắt. Vẫn là chiếc sedan mà lần trước tôi đã gặp.
– Tao bị động, đến tận sát lúc về nó mới báo lại cho tao.
– Đệck, cưỡi “Bỉm” thế kia thì nó éo thèm ghé đít lên con Ju ghẻ của mày là đúng rồi, hệch hệch!!!
Xuân chóa phì phèo châm thuốc rồi ném về phía tôi 1 điệu cười châm biếm điêu tàn. Tôi bất giác nhìn lại bản thân từ đầu đến chân thì thấy lời nó nói… cũng có lý, trên răng dưới “cạc tút”. Toàn thân thì nhễu nhại 1 mùi mồ hôi đàn ông nồng đậm. Chưa kể đến con “ngựa giò” xước xát, cáu cạnh và nhỏ thó… Ngẫm ra… đéo đứa nhà giàu, hàng ngon, kiêu kỳ nào nó thèm đi cùng là phải thôi.
– Mà sao ban nãy nhìn mặt cái My nặng trịch vậy???… Chắc là cãi nhau vì con bé kia phải không??? – Xuân chóa đọc vị cũng không tồi.
– Chẳng có gì đâu, chắc nó… đang bực chuyện gì đấy thôi… Mà mày vẫn liên lạc với cái con bé gặp ở bar hôm nọ đấy à??? – Tôi không muốn dông dài nhiều về chuyện của mình nên đá luôn “quả bóng” sang “chân” Xuân chóa bằng câu hỏi tọc mạch về đứa con gái mà nó mới quen trên bar cách đây vài hôm.
– Ờ… vẫn… Nhìn nó cũng ngon lành phết mày nhở… Chân dài, mặt xinh, hàng lại ngon… Hajzzz…!!!
Xuân chóa cười khẩy mô tả đối tượng mới quen, 1 con bé khá xinh xắn và sành điệu chủ động xin số làm quen Xuân chóa khi nó order bàn của con bé này… Ngắt câu bằng nhịp thở dài cảm thán, rõ ràng Xuân chóa vẫn chưa thể nguôi ngoai đi nỗi nhớ về người yêu cũ cũng như ấn tượng về cuộc tình đã qua, từng 1 thời đầy ắp những kỷ niệm yêu thương… Lời nó nói ra ban nãy nghe có vẻ kích thích và thèm muốn, nhưng ẩn sâu trong đó lại là sự nhàm chán, mệt mỏi và thiếu niềm tin vào 1 ty nghiêm túc, chân thành. Tôi chẳng muốn hay đúng hơn là cũng chẳng biết phải khuyên nhủ nó thế nào. Bản thân tôi còn đang vướng phải mớ bòng bong ngày 1 rối rắm mang tên My thì tâm trí nào, tư cách nào đòi khuyên nhủ và giáo điều Xuân chóa chứ.