Phần 36
– Anh cởi ra để em kiểm tra xem có bị thương ở đâu không.
– Ơ kìa em… từ từ đã nào… đang ở trong lớp… người ta nhìn.
Tôi cuống cuồng giữ chặt đai áo lại khi My đã kéo ra được gần 1 nửa. Nhìn sang cách đó 1 khoảng không xa, tay Thiên vẫn đang phải ngậm bông và giữ mũi cho ngừng chảy máu. Cú lên gối của tôi xem chừng cũng hơi bạo lực, cái mũi cao dọc dừa giờ đã không còn được thẳng tắp như trc nữa bởi tác động của ngoại lực làm cho nó trở nên gãy khúc.
– Thành thật xin lỗi anh, vừa rồi tôi có hơi quá đà.
– Hừmm…
– … Lát về anh cứ đi khám cẩn thận. Chi phí hết bao nhiêu tôi xin chịu trách nhiệm ạ. Thành thật xin lỗi anh 1 lần nữa.
– Khỏi cần cậu, tôi tự lo được!!!
– Anh… dù gì cũng là thi đấu, chấn thương nhiều lúc cũng khó tránh khỏi mà. – Ngọc đứng bên cạnh tay Thiên nãy giờ bất ngờ nói đỡ cho tôi.
– Còn anh, sau chuyện lần này thì bớt tính ăn thua đi. Thi đấu, tập luyện mà thái độ cứ như vs quân thù.
– … Vâng…
– Làm xong rồi thì chỉ biết nói… Tính nết thật chẳng hay ho gì. – cô nàng tiếp tục lẩm bẩm.
– Anh ấy đã xin lỗi tử tế rồi chị còn lèm bèm cái gì đấy…
– Kìa My…
– … Chị tưởng chị thì hay ho hả!!!
– Nào My!!! Em có thôi đi không!!! xin lỗi 2 người nhé!!! – tôi vừa xin lỗi vừa kéo dần My đi khỏi.
– Em làm cái gì vậy My, lớn rồi mà cứ động 1 tý là sồn sồn lên!!!
– Anh bỏ em ra… Hừ… Sao anh cứ im lặng để ngta ép vậy mà cũng chịu được à. Thằng kia nó chơi xấu anh thì sao, còn cả cái con kênh kiệu kia nữa. Sao phải xin lỗi bọn nó!!!
– Em bình tĩnh đi, nghe anh nói đã… Chuyện thì cũng đã xảy ra rồi, dù là thi đấu hay đánh thật thì vẫn là anh làm ngta bị thương. Vô tình hay cố ý cũng vậy, mất gì 1 câu xin lỗi mà mình không nói được ra để xoa dịu hả em!!!
– … Hừmm…
– … Anh biết là em lo cho anh, nhưng phải mềm mại hơn chút nữa mới hấp dẫn được. Hì hì.
– … Hả… Hứ, trêu em này… Chít này (Á, véo!!! )… Cho chừa, nhá!!!
– T T
– Mà anh này, em không thích anh làm ở Bar đâu, phức tạp lắm. Giờ giấc lại thất thường nữa.
– Ờ… Quen rồi thì cũng bình thường. Mà anh cũng xác định chỉ làm 1 thời gian, tích lũy thêm vốn là nghỉ thôi.
– Thế để em gọi bạn bè đặt bàn qua anh cho.
– Ờ… bọn nào hay đi bar thôi nhé, còn ít thì thôi. Mà cả em nữa, đi ít thôi, đỗ xong rồi anh nghe mẹ bảo là em đi hơi nhiều đấy.
– Thì bạn bè học hành cả năm, thi cử xong rồi phải tranh thủ mà nạp bù chứ anh… Rồi, làm gì lườm ghê thế. Mấy hôm rồi nhập trường em cũng có đi nữa đâu.
– Biết thế!!!
– Đã bảo không là không mà… Mà còn anh nữa đấy… Vào đấy léng phéng con nào thì liệu hồn!!!
– Ơ…
…
Tan buổi tập, bước chân ra bãi gửi xe tôi lại chạm trán Ngọc. Cô nàng liếc xéo tôi 1 cách trực diện nhất có thể trong khi tay chân vẫn còn đang vất vả gỡ chiếc xe ra khỏi đống ngổn ngang đến từ 2 chiếc xe bên cạnh…
– “Cạch!!!“… Nhìn gì nữa, kéo xe ra đi!!! – tôi xê 1 trong 2 chiếc xe ra để tạo khoảng trống.
– … “Brưm… Brưm… “
– Biết ngay là không thèm cảm ơn mà!!! – tôi giả đò nói thầm nhưng vẫn thừa đủ để lọt tai Ngọc.
– Hừ… Không cần anh tôi vẫn tự lấy được…
– Con Pop vẫn khỏe chứ???
– Không khỏe thì ốm à… “Brừm… Vút… “.
Ngọc gắt gỏng rồi vùng vằng phóng xe đi luôn. Tôi mặc dù chẳng thèm bận tâm nhưng vẫn thấy đôi chút khó chịu khi hàng ngày đi tập võ cho giãn gân, giãn cốt, giảm xì trét mà cứ phải đối diện, va chạm với cái bản mặt kênh kiệu và thái độ khó ưa của cô nàng. Mà mình có làm cái quái gì quá đáng đâu mà cô ấy lại phản ứng thái quá như vậy chứ???
…
– “BỤP… BÙM… XỊCH… CHÁT… XỊCH… “
Âm thanh chát chúa từ hệ thống loa khủng dưới tay mix của DJ vang lên không ngừng nghỉ. Không gian và bản sắc sôi động ở cái quán bar này đã dần trở nên quen thuộc với tôi và Xuân. Nhịp sống, nhịp chơi, nhịp bay về đêm đã được điểm giờ vàng từ cách đây 2 tiếng. Mới đó mà đã 1 rưỡi, ngoài phố phường hẳn đã chìm vào yên lặng. Còn trong cái không gian “lô cốt“ lúc này lại đang ngổn ngang những con người đắm chìm với chốn vui thú của rượu bia, mùi da thịt, vị tình dục, khói shisha và chất kích thích. Hàng tháng, hàng tuần, thậm chí là hàng ngày cứ theo 1 thói quen như đã được mặc định từ trước: nhập sàn, vô quẩy, bay hết mình. Là 1 cá thể trong cái không gian chung này, nhìn, thấy, suy nghĩ và cảm nhận. Đôi lúc tôi không hiểu sao nhiều người có thể bay sàn vào bất cứ mọi ngày trong tuần.
Những cuộc vui nơi đây quanh đi, quẩn lại cũng chỉ có vậy. Có chăng là nhờ tới sự kích thích của rượu bia, khói thuốc, các chất kích thích để đào tận sâu gốc rễ ruột gan, moi móc lên cái bản chất ham muốn không giới hạn của con người. Ánh sáng và âm thanh tương tác trực tiếp vào các giác quan như 1 chất xúc tác, phát tán nhanh hơn tác dụng của những thứchất kích thích đó. Càng uống thì càng nhiệt, ánh sáng mời gọi, âm thanh phấn khích thì lại muốn nhảy. Càng nhảy càng giải phóng năng lượng thì lại càng sung. Sung theo đà rồi thì lại “mở cữ”, càng muốn uống nhiều hơn để giữ nhiệt. Đôi khi việc lập lại 1 chu kỳ nhàm chán lại làm cho con người ta thích nghi dần vs cảm giác nhàm chán đó. Rồi đóng đinh nó thành 1 trạng thái ám thị đến hẹn lại lên như 1 thói quen không dễ gì buông bỏ.
Vậy là đã gần 1 tháng tôi và Xuân đi làm, cũng có nhiều cái mới lạ được mở mang như về rượu thì họ xen kẽ rượu thật vs rượu giả ntn. Mấy em gái nhảy chân dài, người mỏng như giấy ăn gì mà quẩy dai thế. Có nhiều cái hay, cái thú vị để kể như chuyện “bội thực” (.)(.) và (i) diễn ra như cơm bữa, chuyện tiểu xảo đong đưa, bóp sờ khác giới cũng như đồng giới nó ra làm sao. Rồi còn cả những câu chuyện “thực nghiệm“ mà hồi phỏng vấn xin việc 2 thằng bọn tôi chưa bao giờ được biết đến chứ đừng nói là nghĩ đến…
– ĐM thằng cha kia… Nãy tao lại bị nó sờ mày ạ… Đm nó!!! – Xuân chóa làu bàu chửi 1 vị khách quen ở bar.
– Vẫn thằng tóc đuôi ngựa đấy à???… Thì tao đã bảo mày rồi còn gì, tuần trước tao cũng tý thì bị nó ôm. May phản xạ kịp nên order xong tao lẩn cmn luôn.
– Lần này là lần thứ 3 rồi… Đm nhà nó nhục thật… Cứ thế này chắc tao đéo làm nữa đâu…
– Mày bình tĩnh đi, cũng nhờ nó đi cả tuần nay mày mới ăn được tiền bàn dày thế chứ… Mà cái đệt bọn “ấy ấy” này chúng nó làm gì mà giàu thế nhở!!!
– Đệt, đéo cần biết… Mà tao cũng đéo thèm, làm hết tháng sau là tao nghỉ đấy!!!
– Mịe, không biết nhẫn nhịn sao làm việc lớn!!! Thế này đi, cố gắng làm thêm 2 tháng nữa để tao học mót vài công thức pha chế vs làm nước có được không. Lão Bart lão ấy đồng ý chỉ cho tao rồi.
– Đi học mịe 1 khóa ngoài trung tâm có phải hay hơn không…
– Học ở trung tâm lâu mà không thực tế bằng học ở đây. Cho tao 2 tháng nữa, tao học hòm hòm rồi thì mình nghỉ. Cứ coi như 2 tháng này tranh thủ kiếm thêm vốn đi.
Sáng học thêm 1 khóa kế toán quản trị, chiều học chính ở trường, tối – đêm đi làm và học mót nghề bart ở bar là thời gian biểu lúc này của tôi và Xuân (tôi thậm chí còn vướng thêm 2 tiếng học võ từ 6 – 8h tối). 2 thằng dường như là những con dao pha đúng nghĩa, ngày qua ngày chạy ngược chạy xuôi vừa học vừa làm. Nhịp sống, sinh hoạt bận rộn và gấp gáp như vậy nhưng được đặt dưới 1 mục tiêu cụ thể nên 2 thằng cũng không cảm thấy quá nặng nề. Đôi khi cũng cảm thấy nản chí bởi những yếu tố nhạy cảm gặp phải ở quán bar. Nhưng làm nhiều thì quen, va chạm, tiếp xúc nhiều thì chai lỳ dần cảm giác cũng như trải nghiệm của bản thân.
Đối diện vs cái sự “Nhục“, sự “Tởm“ đó hóa ra lại không khó như ban đầu chúng tôi tưởng tượng. Chỉ cần 1 chút khéo léo và nhã nhặn trong hành động và lời nói. Câu dầm để chờ tác động “giải vây” từ quản lý là chúng tôi có thể thoát được ham muốn nhất thời của những vị khách đồng tính kia. Đối mặt vs chỉ 1 phần nhỏ của xã hội mới thấy cuộc đời nó rặt 1 màu xám xịt và nhuộm nhoạm. Màu hồng ư, hãy sống vs nó chừng nào ta còn có được sự bảo bọc, chăm lo của gia đình và mang trong mình 1 tâm hồn mơ mộng, lạc quan núp dưới bóng của sự ỷ lại, phụ thuộc bản thân vào người khác.
Nhận tiền lương tháng đầu tiên cộng vs những khoản thu nhập nhỏ lẻ hàng ngày và % hoa hồng trong tay. Tôi và Xuân thầm nhận thấy câu “cái gì cũng có giá của nó“ hầu như đúng trong mọi hoàn cảnh, thời điểm và mọi đối tượng mà nó đề cập đến. Ngay tháng đi làm đầu tiên đã kiếm được gần chục triệu, 1 con số trung bình nếu so vs những nhân viên cũ đã có nguồn khách quen đặt bàn ở đây. Nếu đưa lên cùng 1 hệ quy chiếu và edit lại 1 chút các yếu tố giới hạn của bản thân thì tôi và Xuân đôi lúc còn tự thấy may mắn nếu so vs những công việc làm thêm khác của 1 vài đứa bạn trong lớp. Cùng 1 quỹ thời gian mà thu nhập chỉ bằng phân nửa bọn tôi. Chủ khắt khe, đòi hỏi cao mà hở ra là phạt. Khách hàng thì dăm 3, 7 hạng tạp nham, người dễ, người khó, đen đủi thì còn gặp phải loại cù nhầy, lừa đảo lá mặt lá trái.
Nhìn vào những điều đó không phải để tạo ra nỗi lo lắng, bi quan mơ hồ hay là tự sướng, hài lòng vs bản thân. Nhìn vào là để có 1 sự so sánh, đánh giá và nhìn nhận chân thực hơn những bộ mặt cuộc sống ở cái XH này. Con người học tập, làm việc và quan hệ vs nhau ntn. Cách sống và cư xử, những mặt phải – trái, tốt – xấu, giả chân – lừa lọc lẫn nhau ra làm sao. Làm việc trong cái Bar này ngày ngày tiếp xúc và chứng kiến nhiều hạng người, nhiều tầng lớp, “vỗ mặt“ vs nhau là vậy nhưng đây vẫn chỉ là 1 phần rất nhỏ mà tôi và Xuân đang cố bóc tách dần từng lớp 1 như bóc vỏ hành để cảm nhận rõ hơn cái mùi vị nồng cay từ “củ hành cuộc đời“.
…
– Chia hạng đai ra kèm lẫn nhau, tím than kèm trắng và xanh lục, nâu kèm xanh dương!!!
Trở lại võ đường Karate, sau 1 tháng hầu như chỉ tập luyện cơ bản thì hạng đai trắng bọn tôi đã được tập kèm dần vs các hạng đai khác để áp dụng, thực hành và củng cố lại những kỹ thuật đã được học. 1, 2 buổi đầu thì thầy cho ghép cặp tự do, hỗn độn. Sang đến buổi thứ 3 này thì thầy cho chọn cặp cố định để các đôi quen nhau hơn, tạo điều kiện cho việc tập luyện và kèm cặp.
– Ngọc vs Tuấn 1 cặp!!!
W.T.F, cả tôi và Ngọc đều trố mắt, thộn mặt ra nhìn nhau sau tiếng phân cặp của thầy. Người ta thường nói phàm những người lạ không quen biết gặp nhau 1 lần là có duyên. Gặp lại lần 2 coi như là hữu duyên. Còn gặp đến lần thứ 3 thì đây là lúc phải xem lại tình trạng giữa 2 người để đánh giá tiếp. Hòa hợp thì coi như duyên lành, duyên thiên lý. Còn xung khắc… thì chắc chắn là… vô duyên rồi. Tôi và Ngọc thuộc dạng này, nhìn đối phương từ xa đã thấy khó chịu, muốn tránh. Không ngờ giờ đây lại phải mặt đối mặt, tay chân và cơ thể túm, sờ, tiếp xúc va chạm với nhau…
– Làm lại 1 lần nữa!!!
– Có mỗi vài động tác mà cứ bắt tập đi tập lại mãi vậy!!!
– Tập sai thì phải tập lại, đừng có thắc mắc!!!
– Hừm!!! Cá cầy!!!
– Lầm bầm cái gì đấy, đừng tưởng cậy có vài cái thứ võ vẽ ngoài đường mà mang vào đây thể hiện nhé… Sai, tập lại lần nữa!!!
Tôi cay đắng chịu đựng sự “trù dập” không thương tiếc từ Ngọc, khuôn mặt xinh đẹp, trắng trẻo với mái tóc hung mượt búi tó cao ánh lên những tia nhìn sắc xảo và ghê gớm. “Mẹ kiếp!!!” – thầm kêu khổ bởi cái thứ luật lệ đai dưới phải nghe theo đai trên trong mọi hình thức tập luyện. Cái thân hình mảnh dẻ, yểu điệu và cong cớn kia mà ở ngoài đường thì tôi đã vật cho tã tời để thỏa cơn nộ khí xung thiên từ nãy đến giờ rồi
– … Phù…
Tạm thời thoát được cô nàng “cục nợ” trong vài phút nghỉ giải lao. May sao hôm nay My đi thăm người nhà bị ốm nên nghỉ học, chứ không chứng kiến cái cảnh tôi bị “củ hành” như thế này thì thể nào con bé cũng nóng tiết mà xửng cồ, náo loạn cả cái võ đường này thêm 1 lần nữa.
– Này, ông với cái Ngọc có thù oán gì hay sao mà tập với nhau căng thẳng vậy??? – 1 thằng hay nói chuyện với tôi trong võ đường tỏ vẻ quan hoài.
– Không có gì đâu, tập sai thì phải tập lại thôi. Càng tập nhiều càng nhuyễn ấy mà.
– Ờ… mà này, không phải tôi nhiều chuyện đâu nhưng… lão Thiên có vẻ đang “đểy ý” ông đấy!!!
– Lão Thiên??? Cái lão dạo nọ đấu với tôi đấy hở?
– Uhm… từ lúc ông tập vs cái Ngọc, lão đã hằm hằm nhìn ông rồi!!!
– Chắc vẫn thù vụ bể mũi!!!
– 1 phần thôi, tôi nghĩ là liên quan đến cái Ngọc thì đúng hơn.
– Sao? Liên quan cái gì?
– Thì gần như cả lớp này đều biết lão thích cái Ngọc mà. Tăm tia từ lâu rồi nhưng vẫn chưa làm gì được.
– “Rắc thính” lạc dòng à, hê hê
– Không biết nhưng mà trong lớp thì ít thằng có cảm tình vs lão ấy. Chắc chỉ có bọn con gái là thích thôi. Lão này trước có vài vụ tranh thủ tập kèm với thi đấu để “dằn mặt” đối phương rồi.
– Ờ… (“Toét… Toét… “)… chờ tôi tý…
Là tin nhắn của Xuân chóa, nội dung là hồi tối đi chợ ku cậu nhặt được 1 con chó con bị chủ bỏ ở gần nhà. Bị chốc lông với ghẻ lở khắp người, Xuân chóa mang về đúng lúc bà chủ nhà sang thu tiền nên bả biết, kiên quyết không cho giữa lại nuôi. Xuân chóa gọi hỏi bọn bạn ở lớp nhưng không đứa nào nhận, đăng tin lên face thì vẫn chưa có kết quả nên ku cậu bảo tôi hỏi My xem có nhận nuôi được không. Cơ mà cô Hà mẹ My thì lại không muốn nuôi chó, mặc dù nhà rộng vậy mà cũng chẳng bao giờ có lấy 1 bóng dáng con chó hay con mèo nào. Lát về còn phải tắm gội rồi đi làm luôn, kiếm đâu ai để nhờ vả đây. Đêm nay mà cứ xích nó ngoài đường thế thì 100% là bị bọn cẩu tặc nó câu mất.
– Cả lớp tập tiếp nào!!! – Tiếng huynh trưởng sang sảng cắt đứt những băn khoăn trong đầu tôi. Lại lững thững bước ra sàn tập, chuẩn bị đối diện tiếp với cô nàng đăm đăm, khó ưa kia… À, hay là…
– Này… sao không tập đi, cứ đứng đần mặt ra làm gì đấy!!!
– … Ờ… này, con Pop… vẫn khỏe chứ?
– Hỏi linh tinh cái gì đấy… Tập tiếp đi, đừng có mà đánh trống lảng!!!
– … Ờ… không… mà nhà cô… chỉ nuôi có mình con Pop thôi có phải không nhỉ?
– … Anh lảm nhảm cái gì nãy giờ vậy…
– Thế này nhé, là bạn tôi nhặt được 1 con chó con bị chủ bỏ, chủ nhà trọ nó không cho nuôi nên giờ đang bí vì không tìm được ai nhận nuôi cả… Cô cố gắng… nhận nó về giùm có được không!!!
– … Hả…
– Cô cố gắng giúp đi, con chó đấy khổ thân lắm. Tối nay mà bị xích ngoài đường thì thế nào cũng làm mồi cho bọn trộm chó!!!
– … Vậy… cứ từ từ… để tôi qua xem thử xem thế nào đã…
– Rồi, rồi, cảm ơn cô nhiều lắm!!!
– Chưa, tôi chưa nhận lời đâu đấy… Chỉ là qua xem thử xem nó ra sao thôi!!!
– Vậy cũng được rồi, cảm ơn cô lần nữa nhé… Thôi giờ tập tiếp nhỉ!!!
…
– Hóa ra đây là nhà anh à!!! Sao hồi nãy kêu là nhà bạn!!! – Ngọc nhìn tôi đầy vẻ nghi ngờ khi cô nàng đang hỏi thăm Xuân chóa về tình hình con cún ở trong nhà tôi.
– Lúc đó nói gấp nên không tiện diễn giải, với lại nhà bạn tôi hay nhà tôi thì cũng vậy cả mà. Đều là chủ nhà không đồng ý cho nuôi động vật.
– Con này bị ghẻ ăn nặng rồi, phải cho ra bác sĩ thú y thôi.
– Đi luôn bây giờ phải không… Hajzzz… lát 9h bọn tôi lại phải đi làm rồi… Thế này đi, cô cầm tạm để trả trước chi phí chữa trị cho nó nhé. Giúp bọn tôi 1 tối hôm nay thôi, sáng mai tôi qua, nếu vẫn không tìm được người nhận nuôi thì bọn tôi sẽ đi tìm trại cho nó.
– Ơ… không cần nhiều thế này đâu. Chỗ người quen của tôi mà, cứ để tôi lo. Thôi, giờ các anh bận gì thì cứ đi làm đi. Có gì mai liên lạc lại sau.
…
– Ai đấy mày?
– À, ở lớp võ ấy mà.
– Xinh thế, đang tán nó hay sao mà nó nhiệt tình vậy, hề hề.
– Tán con gián, đi nhanh lên, muộn mn bây giờ… Ôi… thôi xong rồi…
– Làm sao, kêu cái gì!!!
– Nãy quên không xin số rồi, lấy đéo gì liên lạc giờ…
– Mẹ mày, tán gái mà đéo biết số à!!!
– Ờ, cơ mà tao biết nhà, hehe…