Phần 133
Gần trưa đồ ăn cuối cùng cũng làm xong, bày biện hoàn chỉnh, chỉ chờ rước “nàng” vào ghế và “mớm” cơm là đủ bài. Cơm chỉ có vài món nhưng đều là những món Ngọc thích nên tôi cũng dễ “dụ” cô ấy.
– Em nghĩ xem, anh là anh nghi cái Nhi nó biết chuyện chúng mình lắm.
– Sao mà biết được?
– Dạo này nó hay đi chơi như vậy, mà toàn đi vào những ngày anh muốn gặp em. Không phải “thuận lợi” quá còn gì.
– Anh cứ nghĩ linh tinh, là do trùng hợp thôi, nó hẹn bạn mấy ngày nay rồi.
– Bạn à, có phải Vinh – anh chàng nhân sự mới phòng em không?
– Em cũng chẳng biết, Nhi nó kín như bưng ấy, nó chỉ chịu tâm sự khi mọi chuyện rõ ràng thôi. Mà anh này, em muốn hỏi anh một chút chuyện cửa hàng của em.
– Cửa hàng thời trang của em… gặp phải vấn đề gì à?
– Không, dạo này làm ăn thì vẫn tốt, chính vì vậy bọn em đang muốn mở rộng thêm một cửa hàng nữa.
– Em cần vốn phải không?
– Vâng, cái chính là cái Ngân cũng đang muốn làm ăn thêm nên nhân dịp này muốn góp chung với bọn em.
– Ngân???
– Vâng, mà sắp tới anh phải gọi nó là chị đấy, hì hì.
– Chuyện này do ai đề xuất vậy?
– Nó đề xuất, mà cái Hoa (bạn chung vốn với Ngọc hiện tại) có vẻ cũng muốn vậy. Em thì thấy có thêm nó giúp đỡ, việc quản lý cửa hàng cũng yên tâm hơn vì cái Hoa đang ôm đồm nhiều quá rồi, tháng nào hàng hoá cũng bị thất thoát.
– Em đã hỏi anh thì anh sẽ nói, anh thì anh nghĩ thế này, cửa hàng của bọn em đang làm ăn ổn định thì nên cố gắng duy trì ở mức hiện tại xem khả năng quản lý đến đâu. Không phải cái Hoa bạn em đang phải ôm đồm nhiều thứ đấy sao, việc mở thêm cửa hàng ngay lúc này dù có thêm Ngân hỗ trợ anh nghĩ là chưa nên. Nếu vấn đề chỉ là vốn anh có thể hỗ trợ em mà, sao em không hỏi trực tiếp anh.
– Vốn của anh găm hết vào nhà đất rồi em không tiện hỏi, với lại mỗi đứa làm một mảng em thấy nhiều đường tính hơn là làm chung. Lỡ như em hay anh có vỡ nợ thì mình vẫn còn cửa lo cho con sau này được, hì hì.
– Em khỏi lo, anh vẫn còn một khoản dự phòng trong ngân hàng, không nhiều nhưng với hàng thời trang của em chắc là đủ. Để anh rút về cho em, không cần lấy của Ngân nữa.
– Ơ kìa, sao anh sốt sắng vậy, bọn em mới chỉ tính thế thôi mà, hì hì. Mà hình như… anh không thích cái Ngân làm cùng bọn em à? – Ngọc tinh ý nhìn tôi.
– Không phải, anh chỉ muốn việc kinh doanh của bọn em được ổn định. Việc này cũng như khai thác nhà đầu tư vậy, đôi khi có tiền cũng chưa chắc hợp tác được với nhau. Em và cái Hoa làm ăn đang ổn định thì nên giữ nguyên vậy, cần vốn để anh lo, không cần phải thêm người thứ 3 làm gì. Chuyện tìm quản lý anh cũng có thể lo được những người tin tưởng cho em.
– Hajzzz… thôi được rồi, chuyện này để em bàn lại với chúng nó sau.
…
Tối muộn… công việc chưa xong nhưng tôi vẫn uể oải đóng lap, cả ngày “lao lực” bên Ngọc, cơ thể tôi cảm thấy cần được nghỉ ngơi sớm. Đắp chiếc khăn ướt lên mặt, hơi mát luồn quanh mũi, miệng thật dễ chịu. Cơn khoan khoái bồng bềnh cứ nhè nhẹ đưa đến cho tôi tận hưởng…
– “Tít, tít, tít… ” – một cuộc gọi đến… nghe điện xong thở dài thườn thượt. Với tay lấy chìa khoá xe, tôi nuối tiếc kết thúc cơn khoan khoái ngắn ngủi vừa có.
…
Hơn 11h tối mới lọ mọ đến được quán pub mà Trà nói, vào trong quán đã thấy ngay nơi Trà ngồi.
– Trà ở đây lâu chưa? – tôi vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn, bên cạnh Trà lúc này là K.Nguyên đang gục đầu trên quầy. Một người từng làm trong bar như tôi không lạ gì điệu bộ này – điệu bộ của một kẻ say xỉn.
– Gần 10h anh ấy mới gọi cho mình, lúc ấy mình đang làm việc.
– Vậy à, vậy chắc anh ấy ở đây lâu rồi.
– Mình chẳng biết tại sao anh ấy lại gọi cho mình nên ban đầu định không đi. Nhưng nghe giọng anh ấy lạ lạ, có vẻ không ổn nên mình mới đến. Không ngờ anh ấy đã uống khá nhiều trước đó. Bí quá nên muộn thế này mới phải gọi cho Tuấn. – Trà tỏ vẻ miễn cưỡng.
– A.Nguyên là sếp của mình nên Trà gọi mình là đúng rồi. Giờ mọi chuyện ở đây cứ để mình lo, Trà về trước đi, về muộn quá mình cũng không yên tâm.
– Như vậy được chứ, có cần mình giúp gì không?
– Không cần đâu, chuyện nhỏ mà, Trà tranh thủ về đi không muộn.
Trà tỏ vẻ băn khoăn. – Ừ, tại mình thấy… hình như anh ấy đang gặp chuyện gì thì phải…
– A.Nguyên ư… là chuyện gì vậy? – “Không lẽ là chuyện đó!!!” – tôi vừa hỏi vừa nghĩ thầm trong đầu.
– Mình không rõ, đây cũng không phải chuyện của mình mà. Vậy thôi, Tuấn cố gắng giúp mình nhé, mình về trước đây.
– Okie, về đến nhà nhớ nt cho mình!!!
Tạm biệt Trà, tôi quay qua hỏi bartender mới biết KN ngồi ở đây đã hơn 2h. Có điều đồ uống lại là whisky pha đá??? Tôi đã đi tiệc, đi chơi, đi uống cùng KN đủ nhiều để biết khả năng của anh ta đến mức nào. 2h là khoảng thời gian không ngắn nhưng chắc chắn không phải 2h uống liên tục. Với cách pha rượu như vậy, có thể sẽ làm anh ấy say, nhưng tới mức say xỉn thế này quả là có hơi bất ngờ.
…
Tuần làm việc mới ở cty lại bắt đầu, công việc sáng nay không nhiều như thường nhật nên gần cuối buổi KN chủ động hỏi tôi chuyện say xỉn tối hôm đó.
– Hajzzz, không ngờ lại có lúc say đến không biết gì như vậy… Cám ơn cậu nhé, muộn vậy mà vẫn phải đến đón tôi.
– Có gì đâu anh, có điều lần sau đi uống nhớ gọi em đi cùng thì hay hơn.
– Sao vậy??? À ờ… hajzzz… hình như tôi làm mất điểm với cô bạn Trà của cậu rồi… Có phải vậy không?
– Có lẽ vậy vì bạn em ghét say rượu lắm.
– Ừm, có lẽ tôi sẽ xin lỗi cô ấy sau. Mà này, lúc đó tôi có nói hay làm gì… mất kiểm soát không?
– Chịu thôi, lúc em đến anh đã gục rồi, trước đó thế nào thì em không biết. Cái này anh phải hỏi bạn em thôi vì cô ấy cũng không nói gì với em cả, hề hề.
– Trà à… hajzzz… hôm trước vừa tỏ vẻ kiên cường trước mặt cậu, nay đã lại bê bối trước mặt bạn cậu thế này. Thật là mất mặt quá!!!
KN bóp trán cười khổ ra chiều khổ tâm, có điều như vậy lại khiến tôi có chút kỳ lạ. Một người như KN, tôi không nghĩ anh ta có thể vì chuyện của Ngân mà lâm ly tới mức mượn rượu, chứ chưa nói tới việc say mèm. Cứ nhìn ánh mắt, giọng nói của KN vào tối hôm xảy ra chuyện, tôi có thể cảm nhận Ngân và Trường – 2 người bọn họ trong lòng anh ta coi như đã chết. Chẳng có lý do gì có thể khiến anh ta phải uống tới mức như vậy và khi đổ gục thì lại gọi cho Trà chứ không phải ai khác…
Nghĩ đến điều thắc mắc này lại làm lòng tôi nổi lên những lấn cấn… Tại sao tối hôm ấy KN lại cho tôi biết chuyện đó? Không những thế, anh ta còn nói ra những điều được coi như gan ruột? Là anh ta có lòng tin ở tôi… có thể nhưng chưa đủ vì tôi biết trong công việc KN rất khó tin trọn một ai, nhất là những người thân cận, anh ta lại càng cẩn trọng. Nếu không phải lòng tin thì việc nói với tôi những điều đó phải chăng là một sự ràng buộc, một “trách nhiệm” vô hình mà KN muốn tạo ra cho tôi. Nghĩ đến đây tôi bỗng thấy ruột gan mình nóng dần… phải chăng KN đã đoán ra mqh giữa tôi và Ngọc nên mới mang chuyện riêng tư của anh ta nhưng có phần của tôi trong đó – là tay Trường – quàng lên người tôi. Sự thực thì việc KN có biết chuyện của tôi với Ngọc hay không đến lúc này cũng không còn quan trọng vì đó có khi lại là một điều tốt. Vấn đề khiến tôi băn khoăn nằm ở mục đích của KN khi muốn quàng vô cái “trách nhiệm” mơ hồ ấy lên người tôi. Đến giờ tôi vẫn không rõ anh ta có thực sự làm vậy hay không và mục đích của anh ta đối với tôi trong chuyện này là gì.
– Sao vậy, nhìn tôi thực sự là chán ngán lắm hả!!! – KN bình thản nhìn tôi.
– Em chỉ đang tưởng tượng không biết lúc say nhìn mình sẽ thế nào thôi. – tôi cười nhẹ, bỗng chốc thấy mình thật non nớt trước ánh mắt của một người khó lường như KN.
…
Buổi trưa, lúc rời phòng chuẩn bị đi ăn tôi vô tình chạm mặt tay Trường nơi hành lang nhưng hắn không tỏ thái độ gì, 2 tia mắt thoáng chạm nhau trong giây lát rồi đường ai nấy đi như 2 người xa lạ. Trưa nay không đi cùng KN nên tôi gọi cho Ngọc, những tưởng được ăn trưa cùng nhau thì cô ấy lại có hẹn đi với bạn, cũng không nói rõ đi với ai nên tôi cũng không hỏi thêm. Hết người chèo kéo, đành mặt dày “rủ rê” U.Nhi dù biết con bé này gần đây hay “cặp kè” cùng Vinh – tay leader mới đang nổi như cồn ở phòng kế hoạch – kinh doanh. Thực ra tiếng là đi ké nhưng sự thực tôi chạm mặt gần hết đám đồng nghiệp cũ ngày xưa. Điều này thì không vấn đề gì vì những chuyện xưa tôi vốn đã coi như gió thoảng qua. Tất nhiên với những kẻ không được quên thì tôi vẫn cần phải nhớ.
– Ngọc trưa nay đi đâu mà không thấy ở cty nhỉ? – đang ăn bỗng Vinh hỏi U.Nhi.
– Em cũng không rõ…
– Nghe nói hình như đi cùng Trần Hoàng gì đó, em của giám đốc Nam bên cty Z thì phải … Đúng rồi, là Trần Hoàng em ruột của anh Trần Nam bên Z đó… Đi ăn trưa cùng nhau à… Ừa, lúc nãy tôi thấy có anh chàng đưa cả xe tới đón bà Ngọc ngay trước cổng cty mà… Trông thế nào… Xa quá không nhìn rõ nhưng có vẻ cũng cao to… Ơ, thế ông Trường không đi cùng à… Thì mấy hôm nay có thấy đi cùng nhau đâu…
Vẫn là thói quen đưa tai truyền miệng đặc thù không thay đổi ở cái phòng này. Có điều thông tin tiếp nhận lần này cũng cho tôi đôi chút lưu tâm. Trần Hoàng, người này chính xác là em trai Trần Nam, hình như là mới trở về từ nước ngoài. Qua vài lần nói chuyện KN có vẻ đánh giá cao khả năng của người này. Lần trở về lần này có lẽ là để phụ giúp công việc gia đình sau khi bố của anh em họ lâm bệnh. Nghe nói anh ta là người tham gia trực tiếp vào dự án hợp tác giữa X và Z nên việc gặp gỡ một số thành viên trong dự án – trong đó có Ngọc – là điều cần thiết phải làm.
…
Vài ngày sau đó, tôi đến thăm a.Mạnh sau khi chuyến đi ngắn ngày ở Bình Dương. Dạo gần đây 2 ae ít có thời gian gặp nhau vì mỗi người đều bận công chuyện của mình. Thỉnh thoảng muốn qua nhà anh uống rượu nhưng nghĩ đến công việc chưa xong tôi lại thấy ngại. Công việc bên a.Mạnh thời điểm này có chút khác biệt do cơ cấu hoạt động của “mạng lưới” đã thay đổi. Đợt bầu cử nhiệm kỳ mới trên chính phủ thay đổi và luân chuyển một loạt cán bộ khiến hoạt động bên an ninh diễn ra mạnh mẽ và trải rộng hơn. Các mạng lưới mặc dù vẫn là “sân sau” kiếm lậu của xxx nhưng tầm kiểm soát đã bị thắt chặt hơn trước đáng kể. Lúc này những tổ chức hoạt động mềm mỏng, linh động như bác a.Mạnh cho thấy rõ sự thích ứng của mình khi chủ động hợp tác, san sẻ địa bàn, lợi ích và trách nhiệm với các tổ chức khác nhằm dựa vào nhau mà sống. Những tổ chức ưa chia quyền, đấu đá theo mô hình cũ như lão Cương, nay đều đứng trước nguy cơ chịu sự càn quét không đến từ xxx thì cũng đến từ những liên minh băng đảng xung đột lợi ích khác.
Nói chung a.Mạnh chỉ nói đủ để tôi hiểu phần nào tình hình đổi thay hiện tại chứ không đi sâu vào chuyện này vì có một việc khác khiến tôi hứng thú hơn. Số là tuần sau a.Mạnh sẽ đi Yên Phong bàn một số việc về buôn gỗ, sau đó sẽ rẽ ngược lên Bắc Giang để thăm a.Dũng. Đã nói chuyện này với tôi thì chắc chắn tôi sẽ đi cùng. Định bụng rủ thêm Xuân choá nhưng a.Mạnh khuyên chuyến này là lần đầu tiên lên thăm a.Dũng. Đến một nơi “nhạy cảm” như vậy, trên đường đi có thể sẽ gặp một số trở ngại không thể lường trước nên về Xuân choá, tốt nhất là để lần sau nếu có dịp.
…
Trở về nhà khi trời về chiều muộn, ngay lúc tôi đang bộ hành mua đồ ăn trên con đường dẫn về khu chung cư thì một cơn mưa rào thình lình xuất hiện. Mưa rào đầu đông nên nước mưa lạnh căm như nước đá, tạt vào mặt mũi, mình mẩy, thổi hơi lạnh qua lớp áo khoác mỏng đủ để tê tái từng mảng da thịt. Nhanh chân phóng qua màn mưa ngày một nặng hạt, chạy trú tạm vào một hàng tạp hoá gần đó để mua áo mưa. Gạt từng vệt nc và bọt nước mưa khỏi đầu tôi bỗng thấy một bóng người đang trầm mình dưới mưa cách đó không xa. Đưa mắt nhìn kỹ, lại thấy dáng người đó quen quen…
– “Đang mưa gió mà sao lại đi đứng như vậy!!!” – trả thêm tiền, vơ vội một chiếc áo mưa nữa, tôi chạy như bay về phía dáng người quen thuộc ấy…