Phần 129
Những ngày sau đó công việc vẫn diễn ra ở trạng thái nước rút. Một mặt chuẩn bị kế hoạch cho đợt dự thầu, mặt khác chuẩn bị cho ngày ký kết thoả thuận hợp tác với cty Z. Bận là vậy nhưng hôm nay K.Nguyên lại có chút hứng thú dư giả…
– Sức khoẻ cô bạn cậu thế nào rồi?
– Cũng không có gì nghiêm trọng anh ạ, hôm ở viện chắc anh cũng nắm qua được tình hình rồi. Hơn tuần nay các vết thương chắc cũng đã đỡ nhiều.
– Cậu qua thăm cô ấy rồi à?
– Em qua được một hôm thôi anh, công việc nhiều quá nên cũng không có thời gian.
– Cô bạn đó… tên Trà phải không?
– Vâng, anh vẫn còn nhớ ạ.
– Ừm, tôi đang định hỏi cậu việc tài trợ cho chương trình từ thiện sắp tới của cô ấy.
– À, cái đó em chuyển qua bộ phận hỗ trợ hoạt động liên hệ rồi anh ạ.
– Khi nào thì chương trình tổ chức?
– Độ hơn tuần nữa anh ạ.
– Check lại lịch cụ thể ngày hôm đó cho tôi.
– Sáng hôm đó anh chỉ có một buổi hẹn với một đơn vị cung ứng vật tư. Đơn vị này đang có nguyện vọng làm đối tác của chúng ta.
– Liên hệ họ đổi lại lịch đi. Sáng hôm ấy tôi sẽ qua chương trình bên cô Trà.
– Ơ… tức là anh…
Thấy vẻ ngập ngừng vì bất ngờ của tôi, K.Nguyên chẳng nói gì thêm, thủng thẳng cười nhẹ rồi trở về với công việc dở dang ban nãy.
Một cuộc gọi đến ngay sau đó của K.Nguyên khiến tôi phải chú ý…
– Đã xác minh lại lần nữa rồi à… Được rồi, cứ tiếp tục bơm thêm vào đi, lần này gấp rưỡi lần trước… Vậy thì huy động vốn từ các nhà đầu tư liên kết… Nếu anh cảm thấy không làm được việc này sao không nói từ ban đầu để tôi thay người khác… Không sao, có chuyện gì tôi là người chịu hoàn toàn trách nhiệm…
K.Nguyên nói đến đó thì cúp máy, bàn tay trên trán co duỗi qua lại một vẻ đăm chiêu.
– Có chuyện gì hả anh?
– Không có gì đâu, thôi muộn rồi đấy, dừng ở đây thôi. Hôm nay cũng cuối tuần rồi, cậu về nghỉ sớm đi.
…
– “Chuyện vừa rồi là sao nhỉ? Nội dung cuộc nói chuyện có vẻ hệ trọng, mà nếu đã không muốn mình biết sao anh ta không tìm một nơi riêng tư để nghe điện???”
Hàng loạt câu hỏi thắc mắc theo tôi về đến tận cửa nhà, chỉ chịu chấm dứt khi có tiếng chuông đt vang lên, người gọi là bố Thuỳ Dương.
– Chú gọi cháu ạ!!!
– Ừ, cháu làm về chưa?
– Cháu vừa về đến nhà chú ạ, có việc gì không chú?
– Ừ, ban nãy chú qua nhưng thấy khoá cửa. Giờ cháu về rồi thì xuống nhà Thuỳ Dương ăn tối với cô chú nhé. Hôm nay cuối tuần nên cô chú qua thăm nó, tiện cũng muốn thăm cháu luôn xem ổn định cuộc sống thế nào rồi.
– Ăn tối ạ… À vâng được rồi ạ, cô chú chờ chút, cháu xuống ngay bây giờ đây. – tôi hơi do dự nhưng sau cùng vẫn nhận lời vì chẳng thể làm khác.
…
Cảm thấy hơi mệt nên tôi cũng không ăn được nhiều mặc dù đồ ăn mẹ Thuỳ Dương và cô ấy chế biến khá ngon. Bù lại không khí lần này sôi nổi và vui vẻ hơn hẳn bữa tối lần trước giữa 2 người..
– Bữa cơm thân mật nên Tuấn uống nhiều một chút nhé.
– Kìa anh, sao lần nào gặp cũng ép nó là thế nào nhỉ!!!
Chú hể hả cụng ly cùng tôi mặc Cô ra sức nài nỉ. Về phần Thuỳ Dương vẫn ăn uống tỉnh rụi và nói những chuyện riêng liên quan tới cô chú. Đối với tôi vẫn giữ khoảng cách và thái độ xa lạ như trước. Tôi lại lấy vậy làm thoải mái, cô ta thẳng thắn như vậy, ít nhất cũng giúp tôi khỏi phải gắng sức gồng cơ mặt tỏ vẻ khách khí bằng những câu xã giao vô nghĩa, nhạt thếch.
– Bố chưa hỏi ý kiến con mà đã kể về con với người khác. Con không trách bố chứ? – mặt mũi Chú hơi đỏ vì men rượu mỉm cười nhìn con gái mình.
– E hèm, con sao dám trách bố chứ, chuyện này vốn là tuỳ ở bố, con làm sao có thể lúc nào cũng ở cạnh bố để can thiệp được.
– Hà hà, chưa gì đã dỗi rồi, mọi khi thấy con cứng rắn lắm mà.
– Bố lại bắt đầu nói đông nói tây rồi đấy, hay con pha nước chanh bố uống cho thanh nhiệt nhé, hì hì – Thuỳ Dương cười khì nói “móc”. Cô thấy vậy liền phụ hoạ. – Phải đấy, pha ngay cho bố một bình to đi con.
– Hà hà, thế con pha luôn cho Tuấn nữa nhé.
– Cậu ấy có say như bố đâu.
– Hơ, thế cứ phải say mới được uống hả con.
– Vâng, với lại chanh con còn chưa mua. Lúc nãy làm đồ ăn hết rồi, giờ chỉ đủ pha cho bố thôi. – Thuỳ Dương ra sức từ chối.
– Thế con xuống siêu thị mua đi. – Chú vẫn cười thúc ép.
– Không, tối rồi con không xuống đâu. – Thuỳ Dương cương quyết “cố thủ” đến cùng. Thấy vậy tôi bèn đổi đề tài.
– Cháu thấy hôm nay chú có vẻ vui?
– Chú thì lúc nào mà chẳng vui. Cháu biết chú cũng một thời gian rồi mà không biết chú là người lạc quan à, hà hà.
– Cháu biết chứ, mà hôm nay thấy chú có vẻ vui hơn hẳn mọi khi nên cháu đoán chú vừa có chuyện mừng.
– Chú của cháu thì lúc nào cũng chỉ có công việc thôi. Cứ chê con gái nhưng chính mình thì cũng như vậy.
– Em là toàn nói xấu anh thôi đấy nhé. Hầy, thực ra cũng chỉ là mấy vụ giải ngân thành công cho khách hàng thôi.
– Tầm cỡ chú hẳn phải là khách hàng lớn rồi.
– Cũng bình thường thôi, cái này Thuỳ Dương cũng trực tiếp xử lý một phần đấy. Cháu hỏi nó là biết.
– Thuỳ Dương ấy ạ?
– Thế cháu vẫn chưa biết gì à? Cái Dương làm cùng ngân hàng với Chú luôn mà. – thấy tôi có vẻ ngạc nhiên, Cô bèn giải thích.
– À vâng, tại bọn cháu cũng chưa nói chuyện nhiều với nhau. – tôi vừa nói vừa nhìn về phía Thuỳ Dương, lúc này cô ấy đã bỏ vào phòng bếp gọt hoa quả.
– Fb của nó mà đợt trước chú bảo, cháu còn lưu chứ.
– Dạ… thật ra cháu mới chỉ xem qua thôi chú ạ. – thực sự thì tôi chưa bao giờ ngó ngàng tới.
– Ừm, thảo nào nó chẳng biết cháu là ai. Mà cháu không thích con gái chú hay sao mà từ đó đến giờ không làm quen với nó. – Chú nhìn tôi cười nói nhỏ, Cô ngồi bên cạnh xen vào tỏ vẻ không đồng tình.
– Anh!!! đừng có mượn rượu nói linh tinh nữa, biết tính cái Dương rồi. Để nó nghe được thì không hay đâu… – vừa lúc đó Thuỳ Dương cũng mang đĩa hoa quả vừa gọt từ trong bếp đi ra
– Được rồi được rồi. Anh cũng chỉ hỏi cho biết thôi mà, hầy dà. Mà Tuấn này, công ty X bên cháu dạo này làm ăn thế nào? Chú nghe nói hình như là đang cùng lúc triển khai kha khá dự án thì phải.
– Vâng, thực ra có một số là đã làm từ trước rồi ạ. Bên cháu giờ chỉ tập trung tối đa cho những dự án sắp tới thôi.
– Tham gia nhiều dự án như vậy, có vẻ đang bắt đầu làm mạnh thì phải.
– Cũng còn phải phụ thuộc nhiều vào khả năng đáp ứng vốn lưu động bên ngoài nữa chú ạ. Bên chú chắc cũng thường xuyên chạy mảng này cho khách hàng phải không ạ?
– Tất nhiên rồi, ngân hàng nào cũng vậy thôi mà. Tuỳ vào cấp bậc tín nhiệm và quan hệ của nhau mà làm việc thôi.
– Vâng, sau này mà bên cháu có nhu cầu, mong chú hỗ trợ “quy trình” giúp cháu ạ.
– Cái này để khi nào vào công việc hãy nói. Giờ ăn trái cây đã cháu.
…
Bữa tối kết thúc, lúc trở về nhà làm việc tới hơn tôi mới chợt nhớ ra một chuyện. Bèn lấy đt gọi cho Thuỳ Dương.
– Chủ nhật tuần sau cô rảnh chứ?
– Có việc gì à?
– Ừ, hôm ấy bạn tôi làm chương trình từ thiện ở làng trẻ. Mấy đồ trang sức đợt nọ, tôi bán lấy tiền đóng góp bằng tên cô hết rồi. Nếu cô rảnh và muốn tham gia tặng quà thì đi cùng luôn.
– Ồ… mấy đồ nữ trang đó… anh đem từ thiện hết thật à?
– Ừ, cô đi được chứ.
– Ưm… để xem thế nào đã vì dạo này tôi cũng khá bận.
– Vậy cô cứ sắp xếp đi, tội gọi để báo vậy thôi. Chào nhé.
…
Đầu tuần mới, cty chúng tôi chứng kiến lễ ký thoả thuận hợp tác với cty Z. Đây có thể được coi là một trong những sự kiện nổi bật trong năm của X. Sau lễ ký kết là tiệc mừng hợp tác giữa 2 cty, được tổ chức khá long trọng tương xứng với tầm vóc của sự kiện. Nhiều quan khách, cán bộ, doanh nghiệp, đối tác cũng có mặt chúng mừng chủ tịch Đặng, K.Nguyên cũng như Trần Nam. Người người hào hứng nói về ý nghĩa, lợi ích của thoả thuận hợp tác này, vẻ mặt của ai cũng toát lên vẻ hoan hỉ, nói cười rạng rỡ như hoa xuân mặc tiết trời đông rét buốt bên ngoài.
Bản thân tôi thừa hiểu, không ít những con người hiện diện ở đây hẳn phải biết rõ, giá trị cốt lõi trong thoả thuận này X chiếm quá nửa. Z thực sự ở vào thế bất đắc dĩ mới phải nhẫn nhịn xuống nước, uất ức nhả bớt khẩu phần để bắt tay với X. Thực tế nói X ra giá tốt nhất không hẳn là về giá trị thoả thuận mà phần nhiều nó nằm ở giá trị quan hệ. Hợp tác cùng X giúp Z thoát khỏi khá nhiều “gọng kìm” đến từ một số vụ việc mà Z đang vướng mắc. Liên quan tới giải phóng mặt bằng, vấn đề lãnh đạo nội bộ, cho tới những “thủ thuật” chơi xấu khác mà đối thủ nhắm tới.
“- Cháu nghĩ thế nào nếu những rào cản đó do chính bên X cháu tạo ra???” – tôi vẫn còn nhớ như in câu nói của bố Thuỳ Dương tối hôm đó. Thực sự thì từ khi tham vấn hồ sơ hợp tác và nghiên cứu về Z tôi cũng đã nhận thấy một số điểm trùng hợp bất thường. Z là một cty có mqh khá rộng cả với các ban ngành lẫn trong ngoài xã hội. Việc “mắc cạn” với lãnh đạo và người dân trong một thời gian dài như vậy là tương đối khó hiểu. Sau khi có thông tin hợp tác với X, nhiều dấu hiệu “vượt cạn” lập tức xuất hiện. Cộng thêm dòng tiền mới được X hứa hẹn huy động lập tức đả thông tiến độ thi công của một số hạng mục trong dự án, mới trước đó vẫn còn bị ngưng trệ. Cứ nhìn biểu tình của Trần Nam trong những lần đàm phán cũng hiểu anh ta chẳng lấy gì làm vui vẻ với vụ hợp tác này. Mặc dù có thể nhanh chóng gỡ nút các mối rối hiện tại nhưng lợi nhuận tương lai thu về cũng vì vậy phải san sẻ cho X. Cái lợi nói đến có lẽ chỉ nằm trên giấy và phần nào đó gia tăng tốc độ quay vòng vốn và tính thanh khoản của dự án này.