Phần 121
Sáng hôm sau, như đã hẹn tôi cùng U.Nhi cùng đi chùa thăm mẹ cô ấy. Mẹ U.Nhi mặc dù ở hẳn trong chùa nhưng không hẳn là xuống tóc đi tu mà chỉ là người chấp táp, lo liệu các công việc sinh hoạt hàng ngày. Nhìn qua mẹ U.Nhi tôi cảm thấy không khác nhiều so với ảnh chụp vài năm trước đó. Cũng có thể do sống nơi cửa chùa làm con người ta trẻ trung hơn thì phải. Cuộc nói chuyện chủ yếu giữa 2 mẹ con, thỉnh thoảng mẹ Nhi cũng hỏi han qua tôi xem con gái làm việc và quan hệ bạn bè thế nào. Ngồi một chơi một lúc, tôi chủ động đi lễ và vãn cảnh chùa để 2 mẹ con Nhi có thời gian riêng giành cho nhau…
…
– Mẹ em chắc hồi trẻ đẹp lắm phải không? – tôi hỏi U.Nhi khi cả 2 đã yên vị trong một nhà hàng. Nghe U.Nhi nói thì đây là quán quen của cô ấy và Ngọc.
– Vâng, anh cũng thấy vậy ạ?
– Ừ, ngoài anh ra chắc nhiều người cũng nói vậy. Chả trách con gái giờ cũng đốn tim biết bao anh ở cty.
– Càng ngày càng thấy mồm mép anh không hiền lành một chút nào.
– Đơn giản ý anh chỉ muốn nói em giống mẹ thôi mà. Cứ nghĩ phức tạp làm gì rồi lại đổ oan cho anh, heyy.
– Hì, anh thấy thức ăn ở đây thế nào?
– Cũng ngon.
– Vậy ăn nhiều một chút đi, thấy anh ăn ít lại tưởng đồ ăn không ngon.
– Không, ngon mà.
– Hay là vì đi ăn cùng em nên… anh thẹn, hì hì
– Ài, ăn cơm mà em cũng nghĩ nhiều quá…
– Anh này, chuyện hq ở cty… anh không còn thấy nặng nề đấy chứ?
– Ừm.
– Em… cũng chẳng biết nên nói thế nào nữa…
– Có chuyện gì em cứ nói ra đi.
– Em thấy a.Trường… có vẻ hơi khắt khe với anh. Không biết anh nghĩ sao nhưng em biết chuyện này không chỉ em mà nhiều người trong phòng cũng thấy vậy.
– Thì sao hả em? – tôi cảm thấy hơi khó chịu khi cái tên Trường lại được đem trong bữa ăn.
– Anh nhớ phải cố gắng và để ý hơn đấy nhé, em biết mình chẳng giúp được gì nhiều nên chỉ biết nói với anh vậy thôi.
– Anh làm hỏng việc nên bị khiển trách, chuyện chỉ đơn giản vậy thôi. Anh thấy hơi bất ngờ là em và mọi người để ý được cả những điều mà anh không hề nghĩ tới đấy.
– … Vâng… nếu anh nghĩ được vậy thì cũng tốt… Có lẽ đúng là do em hơi nhiều chuyện… – U.Nhi nhìn tôi rồi trầm mặc quay sang nơi khác.
– Anh… xin lỗi… vừa rồi. Hajzzz… anh không có ý gì đâu, thực sự cảm ơn em đã nhắc nhở anh.
Tôi cố gắng cứu chữa không khí của bữa ăn nhưng những lời lỡ miệng trước đó như chiếc khoá vô hình ngăn lại mọi cảm xúc vô tư, cởi mở trước đó giữa 2 người.
…
– Vẫn còn giận anh à? – tôi hỏi U.Nhi khi cả 2 trên đường trở về.
– … Em đang suy nghĩ thôi.
– Đang nghĩ xem có nên phạt anh thêm gì nữa cho đáng tội phải không? – tôi cố cười thành tiếng. – Anh thừa nhận là mình lỡ lời rồi mà.
– Dạ… không, ý em nói chuyện khác mà, anh đang nghĩ đi đâu vậy.
– Chuyện gì? Tưởng vẫn còn giận anh.
– Em gầy thế này, làm sao để bụng được nhiều thứ đến vậy. hì. Em chỉ đang nghĩ xem nên mua thứ gì về để 2 chị em ăn tráng miệng thôi.
– Gần nhà em có hàng bánh mà Ngọc…
– Sao hả anh? Anh vừa nói hàng bánh gì cơ?
– À, hq đưa em về anh để ý thấy gần nhà em có hàng bánh ngọt. Nhìn qua thấy có vẻ cũng ngon lắm. Hay để anh mua tặng 2 chị em luôn nhé.
– Ơ… thật chẳng hiểu anh thế nào nữa, nhiều lúc ngố thật mà như ngố giả vậy, hì hì hì.
…
Thời gian sau đó, tình hình ở cty đối với tôi vẫn không có gì khởi sắc hơn. Trước kia là đối mặt với tay Trường, thì giờ tôi còn phải mặt lạnh mặt nhạt đối diện thêm với một cơ số người khác nữa trong phòng. Có người trước đó trung lập, cũng có người vốn không có cảm tình với tôi theo bè phái mà tay Trường và hội Vũ – Tâm đã giăng sãn trước đó. Chắc cũng phải có đến một nửa con người trong cái phòng ban này muốn cô lập tôi ra mặt. Tôi chỉ có thể tin tưởng ở Ngọc, U.Nhi và phần nào đó là Trang, số còn lại có thể vẫn giữ thái độ trung lập nhưng nếu tình hình này cứ tiếp tục thì ngày tôi bị đào thải khỏi cái phòng này, không chính xác là bị đá ra khỏi cty này theo ý tay Trường có lẽ cũng không còn xa nữa.
Mặc dù đã rất nỗ lực nhưng ekip làm việc nhóm chỉ muốn ngăn cản và cô lập những ý kiến đóng góp của tôi. Kể cả khi nó đưa ra trước cuộc họp thì những ý kiến đó cũng lập tức vấp phải những phản biện vô tình một cách hữu ý. Làm việc trong một tập thể như vậy, thực sự có thể làm người ta uất ức đến phát điên. Ngọc hẳn cũng thừa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng ít không địch lại nhiều. Cô ấy chỉ còn biết gọi điện hoặc gặp riêng để an ủi và động viên tôi.
Nhưng như người ta vẫn nói có rủi ắt phải có may. Chuyện làm ăn bên ngoài của tôi lại suôn sẻ hơn hẳn công việc ở cty. Miếng đất tôi đầu tư cùng anh họ gặp rất nhiều thuận lợi trong giấy tờ, pháp lý cũng như ăn vào đúng thời điểm giá đất nơi đó tăng giá trị. Âu cũng coi như một niềm an ủi, cho tôi cái “vốn” để tiếp tục theo đuổi “cuộc chiến” thực sự của mình.
…
– Ê này, có biết cty mình vừa xảy ra chuyện gì không?
– Chuyện gì… Chuyện gì vậy… Nói nhanh còn làm việc…
Gần nửa phòng lại nhao nhao lên mỗi khi hóng hớt những tin tức nóng hổi. Trong khi chỉ cần ngồi yên như tôi thì những tin tức đó vẫn đủ lọt vô tai nhờ những cái volume thưa thớt luôn được vặn to đến mức thánh thót.
– Ông Nguyên vừa thay trợ lý rồi… Không, chính xác là sa thải thì đúng hơn…
– Sa thải ư… Đuổi việc rồi à… Trợ lý cũ làm việc thế nào mà lại để bị đuổi như vậy…
– Nghe nói hình như làm gián điệp hay bán thông tin cho đối thủ gì đó thì phải… Nói chung nội tình phức tạp lắm…
– Ôi dồi, đến cả thế cơ à… To rồi, vụ này to rồi đây… Thế chức trợ lý giờ lại trống à…
– Vừa có quyết định sáng nay xong nên chắc giờ vẫn trống thôi… Mà tuyển chắc cũng nhanh ấy mà… Sao, bà lại định đứng núi này trông núi nọ chắc… Nhớ lần trước ông ấy chẳng bảo không thích trợ lý nữ còn gì…
– Ờ ờ, mà phòng mình hôm ấy thế nào vẫn có người được làm trợ lý tạm thời còn gì, chẹp chẹp…
Tôi cười khẩy khi một vài tiếng châm biếm bỉ ổi bắt đầu quay mũi dùi sang phía mình.
– Mà cả sáng nay sao không thấy ông Trường đâu nhỉ… Hay là cũng đi giải quyết vụ này rồi…
– Ời, nhắc đến ông Trường mới nhớ, nghe phong thanh ông ấy nói chuyện với cấp trên đâu như phòng mình lại chuẩn bị có người mới thì phải…
– Phòng full hết rồi mà vẫn còn nhận thêm sao… Lạ thật đấy nhỉ…
– Ời, có người vào thì ắt phải có người ra thôi…
– Thế à, ờ công nhận, trụ mãi làm sao được…
Nghe rõ ràng rành mạch từng câu từng chữ bàn tán, đâm chọc, khiêu khích của đám đồng nghiệp trong phòng, tôi thừa hiểu những gì sắp xảy ra với mình. Linh tính trong người thúc giục tôi phải làm gì đó trong hoàn cảnh này… Bỗng đt trên mặt bàn rung lên…
– “Lát nữa tan sở thì về luôn nhé, tao có chuyện muốn nói với mày!!!”
Nhận được tn của Xuân nhưng tôi lại không bận tâm lắm đến câu chuyện nó đang chờ tôi về để nói. Bởi linh tính trong người tôi đã mách bảo tôi đi đến một quyết định ngay lúc này khi nhớ lại câu nói mà Xuân từng nói với tôi.
– “… Phải tìm cách mà thoát khỏi sự kiểm soát của nó chứ. Nghe lời tao, cứ cố làm mãi ở đó mày sẽ chỉ dậm chân tại chỗ mà trơ mắt ếch nhìn nó cướp cái Ngọc đi thôi… ”
– Kìa anh, anh để ý họ làm gì!!! – U.Nhi vội giữ lấy tay tôi khi thấy tôi đứng dậy. Nhìn sang phía Ngọc cũng đang lo lắng nhìn tôi khẩn khoản.
– Em đừng lo, anh ra ngoài một chút thôi mà. – tôi mỉm cười với Ngọc và Nhi, đoạn bước qua những cái liếc mắt, bĩu môi dèm pha của phần còn lại trong căn phòng.
Hành lang… thang máy… tầng trên… tầng trên nữa… Sau vài nhịp bước chân, cửa phòng K.Nguyên đã hiển hiện trước mắt tôi.