Phần 107
Sáng hôm sau đến cty, điều mà tôi để ý đầu tiên là vị trí của Ngọc… trống không, hẳn là cô ấy vẫn còn ốm…
– Ê Tuấn, ăn no ngủ kỹ ở đâu tận 2 ngày nay vậy? – tay Vũ lời nói đi trước bóng người, từ đâu đã đến sát sau lưng tôi.
– Việc đột xuất thôi. – tôi kiểm tra và sắp xếp lại 1 chút bàn làm việc và máy tính của mình, lạnh nhạt đáp lời.
– Ông nghe tin gì chưa, trưởng phòng xếp ông và tôi vào chung nhóm dự án sắp tới đấy. Từ giờ cố gắng phối hợp với nhau thật tốt nhé!!! – cái vỗ vai vồn vã cảm giác như người quen thân lâu ngày không gặp. Tôi khẽ nhếch mép.
– Oke, gì chứ phối hợp cùng a.Vũ thì nhàn hạ rồi.
– Hề hề hề. – cả 2 không hẹn mà cùng cười hể hả, sau đó mỗi người lại quay về với không gian làm việc của riêng mình.
– Tuấn, vào phòng tôi có việc cần bàn.
– “Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi!!!” – tôi nhủ thầm sau khi nghe Trường gọi.
– 2 hôm rồi cậu bỏ bê công việc để đi đâu vậy? – tay Trường rất thẳng thắn đi ngay vào vấn đề chính.
– Dưới quê có việc đột xuất nên em phải về gấp. Sáng thứ 2 em cũng có nt cho anh với nội dung như vậy rồi mà.
– Về quê có việc gấp à… – Trường hỏi kỹ lại 1 lần nữa cùng cái nhìn dò xét giành cho tôi.
– …
– Thôi được rồi, giờ nói nhanh vào công việc. Buổi họp thứ 2 đầu tuần, tôi đã thông báo kế hoạch triển khai dự án sắp tới cho cả phòng. Vũ chắc cũng vừa nói qua với cậu về nhóm của mình?
– Em mới chỉ nghe nói là cùng nhóm với Vũ thôi chứ cũng chưa có gì rõ ràng.
– Phòng chúng ta chia ra 3 nhóm, mỗi nhóm 4 người, có nhiệm vụ xây dựng kế hoạch từng mảng cho dự án lần này. Nhóm cậu do chị Tâm – bà chị ngồi cạnh tôi – làm leader, cậu, Vũ và cô Trang chịu trách nhiệm xây dựng kế hoạch và phân tích tính khả thi của dự án. Báo cáo hàng tuần của nhóm và cá nhân tổng hợp và gửi lại cho tôi vào mỗi cuối tuần. Cậu còn thắc mắc gì không?
– Dự án lần này có phải là dự án cải tạo hạ tầng mà bên chủ đầu tư… vừa đánh tiếng phải không ạ?
– Chính nó, tài liệu về dự án đã được bên kỹ thuật thiết kế phác thảo sơ qua. Việc của phòng chúng ta là phân tích số liệu, cố gắng đưa ra mức giá tốt nhất cho gói thầu này. Trọng trách không hề nhỏ đâu.
– Vâng, em hiểu rồi.
– Còn nữa, bản báo cáo đợt trước cậu đã làm xong chưa?
– Dạ…
– Sao vậy? t3 tuần sau là đến hạn nộp rồi đấy!!! – khoé miệng Trường hơi nhếch lên.
– Dạ vâng, em sẽ cố gắng hoàn thành đúng hẹn.
– Việc trước dồn việc sau nhưng đừng quên bản tổng hợp và đánh giá cá nhân cuối tuần này đấy.
– Em hiểu, nếu không còn việc gì thì em xin phép quay lại làm việc.
– Ừm.
Tiếng ậm ừ nặng nề phát ra nơi cổ họng Trường dường như cũng đồng dạng với gánh nặng trong lòng tôi lúc này. Tất nhiên nếu so về cân lượng thì cân đòn bên tôi phải nặng gấp ngàn lần hơn thế. Tinh thần sa sút trong mqh với Ngọc hiện tại chưa kịp chỉnh đốn, đã ngay lập tức phải gánh lấy tầng tầng lớp lớp áp lực từ công việc dội xuống. Ngồi trước màn hình vi tính với hàng lô hàng lốc những tệp file trong ổ cùng tài liệu trên bài. Mới chỉ nghĩ tới việc chạm tay xử lý tất cả đống việc đó trong có 6 ngày từ giờ tới t3 tôi đã thấy đầu óc mình bùng nhùng như đang phải ngồi trong 1 thùng phuy đóng kín, bị bủa vây bởi những tiếng gõ thùng xung quanh.
– E hèm, sao vậy em? Công việc căng thẳng quá à? – chị Tâm, leader mới của tôi mở lời hỏi thăm.
– Không có gì đâu chị.
– Anh bị mệt à, có phải là do… tối qua đi về lạnh không? – Nhi cũng ân cần quay sang hỏi han tôi.
– Không, chắc do đêm qua đi ngủ anh quên không đóng cửa nên mới vậy. Tập trung làm việc 1 lúc là hết ngay ấy mà.
Bỏ qua mối quan tâm từ 2 người phụ nữ ngồi kế bên mình, những tiếch lách cách, sột soạt lại phát ra đều đều từ bàn làm việc của tôi.
…
Hơn 3 tiếng làm việc không ngừng nghỉ trôi qua… lẽ ra được thảnh thơi nghỉ ngơi như hầu hết những nhân viên khác thì tôi lại phải tất tưởi chạy qua 1 đại lý xe máy gần đó để tranh thủ mua xe. Nhanh chóng ký kết, chuyển tiền, lắp đặt và nhận xe… chớp nhoáng chỉ sau có hơn 20′ tôi đã có bạn đồng hành mới là 1 chiếc dream Việt. Dù là có chuyện gì xảy ra quanh mình đi nữa thì nước vẫn phải uống, cơm vẫn phải ăn, đầu óc vẫn phải làm việc và cả cái thân tứ đại này cũng cần 1 “con ngựa chiến” mới để đi lại hàng ngày…
– A.Tuấn ơi, a.Tuấn… – đang đi thì 1 giọng nói quen thuộc áp sát tới cạnh xe tôi.
– … Ờ… An hả em, đi đâu giữa trưa thế này?
– Em chuẩn bị đi học mà…
– Mới có gần 12h, đi học sớm vậy em?
– Vâng, em đi ăn rồi vào trường luôn… Á à, mới mua xe mới hả anh, còn chưa có cả biển nữa nè. Khao đi, khao đi anh zai ơi, hihi.
– Ừ, thì đi ăn với anh luôn, anh cũng chưa ăn gì cả.
– Hihi, hên hên, vậy vào luôn quán Lotteria kia anh nha.
…
– Sao vậy anh? Không thích gà rán à? Có cơm kẹp đấy, để em gọi cho anh nhé!!!
– Thôi thôi khỏi, em cứ ăn đi, nói thực anh cũng đang hơi chướng bụng nên chỉ ăn được có vậy thôi. – tôi thở dài ngán ngẩm bởi mùi dầu mỡ ngấy ngầy còn vương lại sau miếng cánh gà vừa rồi.
– Hì, chắc đi ăn cùng em nên sợ tốn kém chứ gì. Keo thía!!!
– Kêu anh keo vậy bảo sao tối hôm nọ ngồi sau xe cứ bám cứng lấy anh, hề hề.
– Mồm mép ghê gớm vậy không sợ chị Ngọc à? – An nhìn tôi khẽ cười.
– Ờ, Ngọc ư… sao tự dưng em lại nhắc đến chị Ngọc? – tôi nhún vai, ngả người vào lưng ghế hỏi lại bằng 1 giọng thản nhiên.
– Thì anh không sợ chị ấy giận sao?
– Sao tự dưng em lại lo đến chuyện ấy… Chà chà, em của a.Trường mà lại hỏi anh như vậy thì hơi khó hiểu nhỉ!!!
– Anh nè, em xin lỗi chuyện hôm đó nhé!!! – An chuyển “pha” nhanh y hệt tôi.
– Chuyện nào, anh chẳng nhớ chuyện nào cả!!!
– Chuyện… thằng bồ cũ của em ý… Xin lỗi anh nhé, vì thằng dở người ấy mà em khiến anh vừa bị đánh, vừa bị hỏng xe. Giờ lại phải mất tiền đi mua xe mới. – An xụ mặt, 2 ngón tay chụm lại, đảo đảo bới bới đống khoai tây rán trên đĩa.
– À… em không nhắc thì anh cũng chẳng nhớ đâu!!!
– Vâng… mà cái xe đó… giờ thế nào rồi anh?
– Chắc lên Tề Lỗ nấu “cao sắt” rồi em ạ, hà hà. Anh đã nói là không có gì rồi mà.
– Vậy mấy thằng đấy từ hôm đó đến giờ có làm gì phiền tới anh không?
– Ờ, chắc chúng nó thấy anh “nhũn” quá nên không thèm để ý nữa rồi em ạ, hề hề.
– Gớm, kêu bỏ qua gì mà nghe giọng đầy mùi khói súng thế!!!
– Tại mấy vết đang lên da non trên người nên ngứa ngáy tý ấy mà, hề hề.
– Hì, vậy hay tối nay đi chơi với em cho bớt ngứa đi.
– Chơi bời gì?
– Đi anh, tối nay bọn bạn em tổ chức liên hoan. Em lại chẳng có ai đi cùng cả, chán lắm!!!
– Thôi đi cô, hôm tiệc tất niên cũng kêu không quen ai để nói chuyện. Vậy mà gặp anh này được mấy giây đã chuồn vội đi “tiếp đào” mất hút rồi.
– Xùi ui, anh này hay nhớ vặt thế, thế tối nay…
– Mà An này, vừa rồi có phải ae mình đang nói dở chuyện về Ngọc đúng không nhỉ? – tôi lạnh lùng ngắt lời An.
– Ơ… dạ… – cô bé hơi khựng lại.
– Vậy, anh hỏi em điều này nhé… Lần đó, tại sao đã gạt anh rồi mà cuối cùng em lại nói sự thật cho anh biết?
– Sự thật chuyện gì ạ? – An làm mặt ngô nghê.
– Chuyện giữa Ngọc và a.Trường của em, em nói 2 chiều với anh như vậy… tóm lại là có ý gì?
– Em chẳng có ý gì cả!!! – An đáp rành rọt chứ không còn vẻ ngô nghê trước đó.
– … – tôi không nói gì, ánh mắt vẫn thủng thẳng nhìn thẳng vào mắt An.
– Nói ra thế này có thể anh sẽ không tin… Sự thực, em làm như vậy chỉ vì muốn tốt cho chị Ngọc.
– Em nói tiếp đi. – tôi nhấp 1 ngụm nước ngọt, dường như đã hiểu phần nào ý nghĩa trong câu nói của An.
– Quả thực từ đầu cho đến hiện tại em luôn ủng hộ a.Trường em trong chuyện với chị Ngọc…
– Điều này anh biết.
– Nhưng về phía chị Ngọc… vừa là bạn vừa là 1 người chị thân thiết của em… Em chỉ đứng trên lập trường khách quan và cảm nhận chủ quan của mình để nhìn nhận sự việc giữa 3 người thôi… Hajzzz, em nói như vậy chắc anh cũng hiểu được phần nào rồi chứ!!! – An nói xong liền thu mình ngả người vào lưng ghế giống tôi.
– Ừ, anh hiểu… Cạnh tranh lành mạnh phải không em?
– Vâng, dỹ nhiên em luôn ủng hộ anh của em, nhưng chị Ngọc thích ai lại là ở phía chị ấy, em không can thiệp được và cũng không muốn can thiệp. Vậy cho nên em nghĩ sẽ công bằng hơn nếu cho anh biết sự thật chuyện đấy. Vì dù gì đi nữa em cũng phần nào… chỉ là phần nào thôi nhé… cảm nhận được chị Ngọc đối với…
– Được rồi An, cảm ơn em, anh chỉ cần biết đến đó là đủ rồi!!! – tôi ngắt lời An bởi những gì cô bé định nói tiếp thì tôi cũng đã kịp lật mở trong chuyến đi sapa vừa rồi.
– Dạ… là sao ạ???
– Là em ăn nốt đi chứ sao, nãy giờ anh khiến em giảm năng suất kha khá rồi đấy!!!
– Anh này… thật là… Hì, mà kể có anh người yêu nào như anh cũng thú vị phết!!!
– Anh mà lỵ!!! – tôi ngó lơ ra chiều tự mãn.
– Haha, giả dụ mà không thành với chị Ngọc thì có nhớ đến em không anh???
– Nhớ chứ sao không, lúc đó chắc là anh sẽ cần nhiều người giải sầu cùng mình đấy!!! – tôi nói bằng giọng cười cợt nhưng trong lòng lại như đang cười cợt chính nỗi hoang mang của mình. Liệu những ngày sắp tới nỗi hoang mang đó “di căn” trở thành nỗi đau khổ hay không???
…
3 rưỡi chiều, khi tôi vẫn đang quay cuồng với đống công việc ngập đầu thì cửa phòng làm việc bật mở… 1 người đàn ông độ trên dưới 40, mặt mày đỏ phừng phừng bước nhanh về phía cửa phòng của Trường.
– Bên các anh làm ăn thế nào mà cứ khất lần chúng tôi hết lần này tới lần khác vậy? – giọng nói oang oang, gay gắt bắt đầu vang lên, kèm những tiếng xì xào, bàn tán vang lên ngay sau đó.
– Anh bình tĩnh rồi ngồi xuống đi, đây là cty chẳng lẽ anh lại không rõ quy định về văn hoá làm việc. – Trường ôn tồn đáp lời, giọng nói bình hoà nhưng vẫn có lực.
– Bình tĩnh, bình tĩnh!!! Bên các anh làm chậm khối lượng chuyển tiếp công việc của chúng tôi, dự án bị chậm tiến độ chúng tôi là những người phải chịu trách nhiệm đầu tiên. Anh thử đặt địa vị vào tôi xem có thể bình tĩnh mà nói chuyện được không.
– Bản số liệu lần đó bên anh đưa về phòng chúng tôi có 1 số dữ liệu nhập không khớp, chúng tôi vẫn đang trong quá trình hoàn thiện. T3 tuần sau sẽ chuyển lại cho bên quản lý các anh.
– Tuần sau!!! Haha, hay thật, ngồi phòng khang trang, cao tầng, điều hoà mát lạnh thế này các anh chị đâu có biết được cái bụi bặm, nắng gió nơi công trường chúng tôi. Có biết chậm 1 tuần tiến độ sẽ ảnh hưởng đến ae công nhân thế nào không. Hừ, tôi muốn gặp người phụ trách xử lý bản số liệu này!!!
– Cậu Tuấn!!! Vào đây gặp tôi có việc… Anh đây bên bộ phận quản lý công trình, có 1 vài thắc mắc về bản số liệu mà cậu đang xử lý.
– Chào anh, tôi là người trực tiếp xử…
– Thôi thôi, khỏi giới thiệu dài dòng, giờ tôi chỉ muốn biết cậu có thể hoàn thành cho tôi bản số liệu đó ngay tuần này được không???
– Việc này…
– Sao? Việc này là sao??? Có được hay không???
– Hiện tại thì không thể, ngay lúc này tôi chỉ có thể nói với anh là sẽ cố gắng hoàn thành nó vào t3 tới.
– Haha, cậu đang đùa tôi đấy à. Có biết chỉ vì cái bản số liệu chết tiệt mà cậu đang chảy thây đã ảnh hưởng tới công trình của chúng tôi thế nào không?
– Thế này đi, hiện tại rõ ràng không thể ép cậu ấy giao ngay cho anh trong tuần này, như thế rõ ràng sẽ không kịp. Hẹn anh cuối giờ chiều t2 tới chúng tôi sẽ chuyển tất cả số liệu cần thiết đó để bên anh “chạy” tiếp. – Trường lập tức nói xen vào.
– Trưởng phòng… việc này…
– Anh có không đồng ý cũng đành chịu vậy thôi, chúng tôi hiện tại đã dồn hết năng lực cho dự án mới sắp tới rồi!!! – tay Trường không thèm để ý gì tới phản ứng của tôi, tiếp tục “mặc cả” với tay quản lý dự án kia.
– Hừ… làm ăn không ra cái thể thống gì cả!!! – tay qlda liếc mắt gườm gườm nhìn 2 người trong phòng rồi bỏ đi, để lại chút “hơi nóng” còn vương lại sau cơn bực tức vừa rồi.
– Trưởng phòng, t3 thực sự đã là rất gấp đối với em sau khi có thêm phần xây dựng kế hoạch dự án kia. Phải hoàn thành sớm hơn 1 ngày thế này, thực sự không hề đơn giản.
– Cậu thấy thái độ của ông ta rồi đấy, bản số liệu đó dù sao cũng thuộc trách nhiệm của cậu, tôi cũng có 1 phần liên đới trong đó nên không thể muốn là đỡ cho cậu được.
– Nhưng bản số liệu này trước đó là của a.Vũ, việc chuyển giao quá muộn cũng khiến em bị động trong việc xử lý. T3 tuần sau đã là 1 cái hạn…
– Đủ rồi, không cần nói thêm nữa… đã xác định đứng vào hàng ngũ của phòng kế hoạch – kinh doanh này thì mỗi nhân viên nên tự ý thức trước những áp lực, khó khăn phải gặp trong công việc… Đã làm cho cty được 1 năm, hẳn là cậu phải hiểu rõ điều này…
– … Vâng… xin phép anh!!!
Nuốt câu chửi vào cổ họng, tôi bước thẳng về bàn làm việc để hoàn thành nốt phần công việc tự chia trong ngày. Dù không ngoảnh lại nhưng tôi cũng có thể dễ dàng hình dung nét thoả mãn ẩn nơi khoé miệng của Trường. Chuyện lần này mặc dù không liên quan trực tiếp đến hắn ta nhưng xâu chuỗi lại từ khi hắn đẩy phần việc này từ tay Vũ sang tôi, những khúc mắc, sai sót liên quan đến số liệu không được thông báo cho tới lời “mặc cả” vừa rồi của hắn với tay qlda càng chứng tỏ % hắn tác động cái áp lực này lên tôi không phải là nhỏ. “Ngậm đắng nuốt cay, nhịn nhục chờ thời”, giờ mới cảm hiểu cảm giác tắm mình trong “hố bẫy công sở” nó như thế nào.
– Sao vậy anh? Công việc có vấn đề gì à? – Nhi dừng tay hỏi han tôi.
– Công việc phải có vấn đề mới vui chứ em, hì!!!
– Anh… lúc nào cũng đùa được, hì hì.
– Ờ mà… phó phòng thế nào rồi em? Đỡ ốm chưa? – cố lái sang 2 từ “phó phòng” làm cơ hàm tôi cũng thấy đôi chút ngượng nghịu.
– Chị Ngọc ấy ạ, cũng đỡ chút đỉnh rồi anh. Mong là tối nay khoẻ để mai đi làm trở lại. Kế hoạch bắt đầu triển khai rồi mà giờ lại thiếu nhân lực.
– Ừm… mà nhóm em phụ trách mảng lập hồ sơ dự thầu theo yêu cầu của chủ đầu tư phải không?
– Vâng, hì cũng tương đối nhẹ nhàng so với các nhóm khác anh nhỉ?
– Không nhẹ đâu, khâu này quan trọng lắm đấy, ăn được dự án hay không phần lớn là ở cái khâu “nghi binh, biết người biết ta” này này.
– Hì hì, làm gì mà cứ như đánh cờ, đánh trận vậy. Cứ nghĩ đơn giản cho đời thanh thản đi anh.
– “Đơn giản cho đời thanh thản – hầy, nói thì nghe vần đấy nhưng quá khó để làm được em ạ.” – nhìn nụ cười tươi tắn của Nhi mà lòng tôi thầm nghĩ.