Phần 103
1 ngày dài đi bộ và leo núi kết thúc bằng bữa tối trong khu phố ẩm thực sapa. Sapa nổi tiếng nhiều đồ nướng, điều này tôi đã được kiểm chứng phần nào qua thực đơn của bữa trưa. Mà đồ nướng thì ăn 1 bữa là ngấy tới tận hôm sau nên bữa tối chúng tôi chỉ ăn nhẹ chút xôi ngũ sắc cùng nấm và 1 số rau củ quả đặc sản vùng cao.
– Đi với tôi… chắc anh thấy khó chịu lắm phải không? – Ngọc đột nhiên cất tiếng hỏi.
– Không!!! – tôi trả lời không chút do dự.
– Thấy cô bé hồi chiều có vẻ… “khoái” anh đấy. Có số rồi, hay là rủ em ấy tối nay đi chợ tình đi.
– Tôi có người đi cùng rồi.
– Ai vậy??? – Ngọc lộ vẻ ngạc nhiên.
– Cô!!!
– Hừ… ai đi cùng anh chứ, anh muốn đi đâu thì rủ người khác mà đi. Tối nay tôi ở nhà.
– … – tôi không đáp, chỉ nhún vai cười mỉm.
– Còn nữa… giờ tôi muốn hỏi anh chuyện này…
– Chuyện gì?
– Anh đi theo tôi thế này… là vì anh đã có tính toán từ đầu rồi có phải không?
– Ừ!!!
– Trước cả lúc anh gặp tôi ở ga?
– À không… gặp cô ở ga, sau đó biết cô định đi sapa nên tôi mới đi cùng thôi.
– Có thật vậy không? – Ngọc nhìn tôi dò xét.
– Ừm…
– Thật sự là như vậy?
– Cô nghĩ là tôi có gì dối cô hay sao mà lại nhìn tôi như vậy!!! – tôi đáp trả lại ánh mắt của Ngọc dù cho sự thật thì đúng là tôi đang nói dối cô ấy.
– … Không có gì thì thôi vậy…
– Cô đang gặp chuyện gì phải không?
– Không…
– Tôi biết là cô đang gặp chuyện gì đó, nó hiện rõ trên nét mặt của cô kia kìa.
– Anh đừng nói linh tinh… đừng có mà đoán bừa nữa!!! – nét bối rối thoáng qua trong mắt Ngọc nhưng cô nàng nhanh chóng lấy lại vẻ lãnh đạm trước đó.
– …
– Hajzzz… mà cái khăn này, từ đó đến giờ có được giặt sạch sẽ không vậy? – Ngọc hỏi 1 câu không lấy gì làm ăn nhập.
– Cô ngửi thử xem, quàng từ sáng tới giờ rồi mà không thấy gì à?
– … Ưmm, toàn mùi nước hoa đàn ông, bất đồng hẳn với mùi quần áo của tôi.
– Mùi giữ tủ thôi, tôi có mấy khi dùng nước hoa đâu.
– Mà thường ngày có bao giờ thấy anh quàng nó đâu, sao hôm nay lại dùng vậy? – mùi nghi ngờ lại đậm lên trong giọng nói của Ngọc.
– Ơ hờ, ngày thường quàng để a.Trường cô lồng lộn lên à. Nói cô không tin chứ đêm nào ngủ tôi cũng quấn quanh cổ để hít hà đấy, hêy – tôi thừa cơ lấn tới.
– Hừ, mặt dày trơ trẽn!!!
…
Rời khỏi nhà hàng, Ngọc dợm bước định trở về ks thì bị tôi giữ lại. Vùng vằng, giằng co sau 1 hồi cô nàng mới chịu theo tôi đi thăm chợ tình. Có lẽ 1 phần là vì những thú vị, đặc biệt đằng sau phiên chợ chỉ họp vào tối thứ 7 này nên Ngọc cũng không nỡ bỏ qua. Càng về gần chợ, dòng người đổ về càng đông hơn. Những vị khách nước ngoài thường tập trung khá nhiều ở khu quảng trường trung tâm, nay cũng theo những dòng người đó qua lại không ngừng. Những gian hàng chợ đêm bắt đầu được dựng lên, bày la liệt các món đồ phổ biến của chợ vùng cao như vải vóc, hàng thổ cẩm, trang trí, đồ trang sức…
Leng keng tiếng của những món đồ xinh xắn có gắn chiếc chuông nhỏ từ vài cô bé dân tộc bán rong vừa đi vừa nhảy chân sáo làm Ngọc có vẻ thích thú lắm. Cô nàng lại gần 1 bé lựa đồ, rồi béo má và xoa đầu nó.
– Ấy, đừng có xoa!!! – tôi vội nhắc.
– Sao vậy?
– Ở đây người ta kiêng xoa đầu trẻ con.
– Nhưng có thấy con bé nói gì đâu, nãy giờ vẫn cứ cười đây nè… Bé nhỉ, hì hì!!!
– Mua hàng của nó, nó chả cười thì sao. Thôi được rồi, cho cháu này… Lại đây chụp cùng cô chú tấm hình nhé!!! – cho con bé ít tiền, để nó tạo dáng nhí nhảnh với Ngọc xong, tôi đưa ống máy chụp lia lịa.
Đúng là cứ phải kéo đến đám đông thì Ngọc mới chịu mỉm cười, đó là điều mà tôi rút ra trong chuyến đi chơi này.
Vài âm thanh lạ bắt đầu vang lên, đó là thứ âm nhạc phát ra từ những đạo cụ đặc trưng nơi núi rừng Tây Bắc – tiếng khèn, kèn lá. Những chàng trai ôm khèn, gò mình nhảy xung quanh các cô gái đang xoè ô hát đối như thể đáp lại tiếng khèn tỏ tình của chàng trai. Đứng xem 1 lúc thấy hơi ong ong đầu và cũng chẳng hiểu mô tê họ đang nói gì nên tôi và Ngọc quyết định trở lại quảng trường thị trấn.
– Ngô này ngọt nhỉ!!! – Ngọc huơ huơ cây ngô nướng nóng nảy trên tay, khẽ tách từng hạt rồi tấm tắc khen ngon.
– Ngô vùng cao mà lại… Hôm nay chụp được nhiều chứ?
– Anh xem đi. – Ngọc đưa tôi chiếc máy ảnh của mình.
– … Nếu không theo nghề kinh doanh thì cô làm phó nháy cũng được đấy. Đi theo nghề chính khéo lại thành nghệ sĩ rồi cũng nên.
– … Xem của anh nào… – Ngọc khẽ cười rồi với lấy chiếc canon của tôi.
– Anh mới tập chụp phải không?
– Ừ, trước đó cũng có chụp linh tinh nhiều 1 ít rồi.
– Cũng có tiềm năng đấy, cơ mà chỉnh nét còn hơi vụng, thêm cả khoảng màu và tốc độ nữa. Nói chung là còn phải luyện thêm.
– Gia sư cho tôi nhé.
– Công xá không nổi đâu mà thuê.
– Không trả được bằng tiền thì trả bằng cái thân này vậy… Ái ùi… – ăn 1 dẫm của Ngọc nhưng vẫn thấy may vì đây là giầy phượt chứ không phải đôi cao gót quen thuộc. Còn chưa kịp vui vì vẻ “cởi mở” của Ngọc thì cô nàng ngay lập tức khoác trở lại lên mình vẻ lãnh đạm quen thuộc.
…
Sáng hôm sau, chúng tôi dậy sớm để tranh thủ đi thăm quan nhiều nơi hơn. Thuê 1 chiếc xe máy, dạo qua phố Cầu Mây ăn sáng để chuẩn bị lên đường. Những phút nghỉ ngơi ít ỏi trước chuyến đi tôi mới có đủ tâm trí để ngắm nhìn Sapa kỹ hơn vào buổi sớm mai. Quả là không ngoa khi nói rằng sapa là thung lũng trong mây, mây mù sáng sớm sà xuống tận lòng đường, đi bộ hay đi xe cũng đều có thể đụng mây, chạm mây và hoà vào mây. Lạnh toát mùi không khí cuối đông nơi vùng cao nhưng khô họng rồi mới lại thấy vị ngọt thấm dần nơi đầu lưỡi. Vị ngọt lạnh này thậm chí còn sâu sắc hơn nhiều so với vị lạnh của m.đông Hà Nội. Mới có 1 ngày ở Sapa nhưng tôi đã có cảm giác như Sapa lúc nào cũng đẹp vậy. Không gian sáng ngời hiếm nơi nào khác có được mặc cho mây mù bao phủ quanh năm. Những khối kiến trúc đặc thù kiểu Pháp khiến cho Sapa có dáng dấp của 1 thị trấn miền ôn đới. 1 phong cách đặc biệt, lai giữa Âu và Á, giữa ôn đới và nhiệt đới, 1 không gian giao thoa giữa sự phát triển và nét cũ kỹ, lạc hậu.
Chở Ngọc trên chiếc xe số băng qua những đèo dốc ngoằn ngoè quanh bản Hồ, Tả Phìn. Thăm quan tu viện đổ nát cùng 1 dải những bản làng kế cận với những bãi ngô, ruộng lúa ngợp khói lam chiều. Tới cuối ngày 2 đứa lại vòng về thung lũng Mường Hoa, dạo qua vườn hồng và rẽ ngang bãi đá cổ “ngoài hành tinh” như mọi người vẫn đồn.
Kết thúc ngày đi chơi thứ 2… sắc diện của Ngọc vẫn không lấy gì làm tươi tỉnh hơn. Độc hành cùng nhau trên những cung đường vắng mà cô nàng vẫn im thin thít như gỗ đá mặc cho tôi ra sức gợi chuyện, pha trò. Không thấy bực vì sự lạnh nhạt của Ngọc khi biến mình thành kẻ nói nhiều, vô duyên. Chỉ cảm thấy buồn vì tình trạng này càng kéo dài, càng chứng tỏ tôi không đủ sức để hiểu và chia sẻ với Ngọc những góc kín trong tâm hồn của cô ấy.
– Anh sao vậy? – Ngọc dường như cũng nhận ra tiếng thở dài nặng nề của tôi khi cả 2 bước lên trên phòng.
– …
– Có chuyện gì à?
– …
– Nếu thấy bất mãn gì với tôi thì cứ tự nhiên nói ra. Tôi biết… anh đang khó chịu với tôi, đúng không!!!. – Ngọc thách thức sự im lặng của tôi.
– Mở điện thoại ra đi, đừng có tắt máy nữa.
– Chuyện của tôi, không khiến anh phải lo.
– Không những tôi mà còn nhiều người khác đang lo cho cô đấy.
– Hừ, vậy mà tối qua còn leo lẻo “tôi không biết gì”. Rõ là miệng lưỡi đàn ông, thật trơ trẽn!!! – Ngọc cười khẩy, khinh khỉnh nhìn tôi.
– Muốn nói gì tôi cũng được, nhưng cứ mở điện thoại ra đã…
– Anh về phòng đi tôi mệt rồi… – Ngọc quay lưng đóng mạnh cánh cửa phòng mà không để ý tay trái của tôi vẫn bám trên mép tường.
– “Rập… Khốp”
2 âm thanh khô khốc đồng loạt vang lên… Đầu váng ong ong bởi phát đập mạnh vào trán của cánh cửa gỗ nặng trịch nhưng tệ hơn là cảm giác tê tê không chút cảm nhận nơi những đầu ngón tay đang run run theo phản xạ sau cơn rung chấn. Vài giọt máu lã chã rơi và cứ thế chảy ra liên tiếp cho đến khi đọng dần thành những vết loang rộng như thành miệng bát. Đôi mắt Ngọc dính chặt vào bàn tay đẫm máu ấy, không rời… Không còn những tiếng kêu “ai da” đánh tiếng như mọi lần, tôi chán nản cười buồn, ảo não quay lưng bước về phòng mình mặc cho cái nhìn vô hồn của Ngọc vẫn đang đọng lại nơi vũng máu…
– Tuấn ơi, mở cửa… Mở cửa cho tôi đi… Tuấn ơi…
Chưa bao giờ tôi thấy Ngọc gọi tên mình nhiều như vậy, tiếng đập cửa, xoay lẫy cũng theo đó vang lên nhưng tuyệt nhiên tôi vẫn không mở cửa. Dễ nhiều rồi, đôi khi cũng cần quyết liệt để người ta thấy được những gì mà mình đã gây ra cho đối phương. Bàn tay 5 ngón thì bầm tới 4, 2 ngón bật hẳn móng, 1 ngón thì tụ máu chắc vài tuần nữa cũng sẽ bong. Rửa qua tay cho trôi bớt vết máu, lúc này cơn đau nhức, buốt nhói mới tìm đến, gặm nhấm dần nơi đầu ngón tay và hệ thần kinh của tôi. Thấm tạm máu bằng mảnh khăn tắm dầy cộm, ấy vậy mà cứ hễ rời tay ra là máu lại chảy.
– Tuấn ơi… mở cửa đi… tôi xin lỗi mà…
Ngọc nãy giờ đứng vẫn gọi cửa, tiếng gọi càng lúc càng ngắt quãng và thổn thức, hình như cô ấy… đang khóc thì phải. Tôi thở dài, lý trí thì muốn chờ thêm chút nữa nhưng bàn tay còn lại lại đưa lên lẫy cửa…
Đỏ hoe và sũng nước, đó là những gì tôi nhận thấy đầu tiên khi nhìn Ngọc lúc này. Ngoài mặt vẫn thản nhiên, lạnh lùng nhưng bên trong tôi lại thầm thấy đau xót…
– … Hức… tôi xin lỗi… tay anh… Hức hức… xin lỗi… – Ngọc sầu thảm và ân hận, run run cầm lấy bàn tay tôi.
– … Tại ai, vì ai cơ chứ… Tại sao cứ phải làm đau nhau như vậy…
Tôi nói mà miệng đắng ngắt vị xót xa, Ngọc vẫn rưng rưng, chỉ biết cầm chiếc khăn tắm dính máu ôm lấy tay tôi rồi nức nở… Và chính trong cái khoảnh khắc kỳ lạ, đau đớn và buồn thảm ấy, những cảm xúc chôn sâu trong tôi lại trỗi dậy. Đưa tay ôm lấy Ngọc vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lên tấm lưng đang rung lên vì xúc động…
Ngồi ôm nhau 1 lúc như vậy nhưng Ngọc vẫn không tỏ vẻ muốn rời ra như mọi lần. Tôi cúi xuống, ghé miệng tìm dấn đến bờ môi Ngọc, cơ thể em khẽ run lên nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm yên trong lòng tôi. Nụ hôn trao nhau, chút gấp gáp khởi đầu, càng về sau lại càng thêm sâu lắng. Hít 1 hơi thở dài rồi bế bổng Ngọc lên, tôi bước dần về phía chiếc giường…
Đôi tay Ngọc vẫn nắm chặt lấy 2 tay tôi khi lớp áo cuối cùng đã kéo qua bầu ngực… 1 cái vươn tay là cởi bỏ hết những gì còn sót lại của phần trên cơ thể… Mịn màng và hoàn hảo là tất cả những điều tồn tại trong mắt tôi lúc này, trước người con gái ấy. Ngọc chạm vào những luống tóc ngắn ngủn của tôi, bàn tay man mát rụt rè miết nhẹ lên sợi tóc mai và bờ vai trần rắn rỏi.
– … – em nhìn vào vết sẹo dài gớm ghiếc trên ngực tôi. Môi mấp máy như muốn hỏi nhưng lại không cất lên lời
– Ừm… từ vụ tai nạn ngày xưa của gia đình anh đấy…
– … Còn những vết này… vết này nữa…
– 1 phần cũng từ vụ tai nạn đó, phần khác… là do đánh nhau…
– … – Ngọc khẽ nhíu mày nhưng không nói gì. Ở trên giường hình như em cũng rất yên lặng thì phải… 1 chút băn khoăn thoáng qua trong đầu tôi.
Hôn nhẹ lên gò má lạnh toát của em, kéo dần tay xuống mảnh vải “tam giác” cuối cùng, tôi chờ đợi… không có phản ứng gì từ Ngọc. Mảnh vải che thân cuối cùng cũng theo đó rời khỏi cơ thể. Má Ngọc hồng hào bất thường, vẻ ngượng ngùng xuất hiện bởi cái khép nép nơi 2 chiếc đùi thon. Tôi cúi xuống hôn nhẹ Ngọc lần nữa, đôi môi khô ráp trôi dần theo từng lớp da mịn màng khiến cho ánh mắt Ngọc trở nên đắm đuối, mơ màng. Đến khi chạm tới vùng sâu kín nhất trên cơ thể, Ngọc bỗng rùng mình, khẽ kêu lên.
– Anh… em… đây là…
– Sao vậy em. – tôi ngồi dậy, vuốt ve sóng tóc nơi vành tai của Ngọc.
– … Lần đầu của em…
Vậy là những điều tôi băn khoăn trước đó đã trở thành sự thật, từ dáng vẻ, cử chỉ cho tới nét mặt, ánh mắt của Ngọc. Thực sự là tất cả đều toát lên 1 vẻ trinh nữ nguyên thuỷ. Tấm thân trắng trơn, nuột nà, không chút tỳ vết của những vết bầm, “đóng dấu” càng chứng thực hơn lời Ngọc vừa nói. 22t mà vẫn chưa qua đời con gái, với 1 cô tiểu thư Hà thành từng du học trời Tây như Ngọc thì quả là 1 việc khó tin. Đồng nghĩa rằng tôi là 1 kẻ may mắn??? Cũng có thể nhưng bản thân tôi lại không nghĩ như vậy, đơn giản vì dù Ngọc có thế nào đi chăng nữa, quan trọng nhất vẫn là tình yêu thật sự mà tôi giành cho cô ấy. Trinh tiết không nói lên điều gì trong chuyện này.
– Anh yêu em… tin ở anh em nhé!!!
Tiếng nói thốt ra từ sự chân thành, tôi hôn Ngọc rồi đưa môi mình trở lại vị trí cũ. 2 cánh tay nâng mông rồi vươn dần dọc theo từng đường cong của Ngọc, xoa đều lên 2 bầu vú căng tròn. Ngọc duỗi người, quằn quại trong từng hơi thở ngắt quãng.
Tiếng gió réo rắt, vi vút đập qua lớp cửa kính đã đóng chặt, ánh đèn trong phòng mỗi lúc 1 tối hơn, phản chiếu lờ mờ hình ảnh của những cử động nhấp nhô in lên bức tường đối diện. Trong đêm tối, có tiếng ai đó thở ngắn, thở dài… ngắt quãng…