Phần 95
Không phải vô cớ mà mấy ngày gần đây, kể từ lúc Uyển My bất thình lình trở về, tôi lại có một cảm giác gì đó tương đối bất an nhưng lại chẳng thể giải thích hay diễn giải được lý do của sự bất an đó. Đành rằng việc Uyển My sẽ phải trở lại Mỹ là điều không thể tránh khỏi, cơ mà tôi thừa hiểu điều đó sớm muộn rồi cũng sẽ phải diễn ra, không thể nào chỉ vì một điều đã biết trước lại khiến tâm trí tôi rối bời như thế được. Tôi cũng chẳng phải là một đứa con trai đủ tinh tế cũng như nhạy bén để đoán được Uyển My đang suy nghĩ và đang giấu giếm tôi điều gì. Hơn thế nữa, dù cho có muốn, tôi cũng không nghĩ rằng tôi có thể khai thác được thông tin từ cô người yêu quá đỗi thông minh của mình. Một khi Uyển My đã không muốn tiết lộ, thì tin tôi đi, dù tôi có đi lên trời mà hỏi, chắc Ngọc hoàng thượng đế cũng phải lắc đầu nói không biết mà thôi. Nhưng chính vì càng không biết, và lại càng không thể hỏi, sự day dứt ấy khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, vô cùng bất lực, vì tôi dù trên danh nghĩa là bạn trai của Uyển My, thế nhưng lại chẳng thể làm được gì để giúp nàng có thể an tâm nói ra những bí mật của mình, hoặc giả dụ là, đó là một bí mật… động trời có liên quan đến tôi. Đầu tiên, nàng trở về, và ngay lập tức đã xuất đầu lộ diện để “dằn mặt” cô bạn Tuyết Mai xinh đẹp của tôi, ngay sau đó, nàng lại muốn tôi… xin lỗi và làm hòa với Tuyết Mai, dù rằng trận chiến vẫn còn chưa kết thúc được quá 1 ngày. Đến hôm nay, nàng bỏ tôi lại ở nhà một mình và đi ra ngoài ăn uống nói chuyện, tâm sự gì đó với 2 cô bạn thân của tôi, dĩ nhiên là cả của nàng nữa. Và bây giờ, trong lúc tôi đang mê man trong sự mệt mỏi của giấc ngủ say, nàng bỗng chốc xuất hiện, nhìn tôi đầy buồn khổ, rơi nước mắt, và rồi nói rằng “tôi hãy tự cố gắng”, đó chẳng phải là những chuỗi hành động của một người sắp rời xa mình hay sao chứ? Nhưng tại sao Uyển My lại phải rời xa tôi, khi mà chính nàng luôn luôn là người muốn tôi sớm… đưa nàng về làm dâu? Những câu hỏi không có lời giải đáp cứ thế tuôn trào như dòng sông chảy xiết trong đầu tôi, lặng lẽ nhưng lại âm ỉ và dai dẳng đến không thể nào tưởng tượng nổi. Trong cái ánh sáng mờ ảo của căn phòng buổi chiều tà, tôi đã lại ngủ thiếp đi một lần nữa mà chẳng kịp níu tay nàng lại và nói những lời động viên chân thành nhất. Tôi không rõ liệu những gì tôi đang thấy ngay lúc này, cảm nhận ngay lúc này, có phải là sự thật hay chỉ là những mộng tưởng không có lý do bởi tâm trạng ngày càng bất an đã góp phần xây dựng nên. Mắt tôi dần dần nhắm lại, và bóng lưng của Uyển My bé nhỏ cũng dần dần… biến mất, một giấc ngủ, dịu êm, mà lại chẳng dịu êm cho lắm…
Bao nhiêu lâu đã trôi qua, tôi cũng chẳng rõ nữa, chỉ biết lúc này, sau khi vô thức tỉnh dậy, đầu tôi đau như búa bổ, cảm giác như đang có hàng ngàn người đang đứng bên cạnh và mỗi người thay nhau gõ lên đầu tôi một cái, đau điếng và dồn dập. Tôi nhăn nhó, cố gắng nheo mắt lại để nhìn xung quanh, cũng như cố gắng tìm kiếm hình bóng của người con gái ấy, người đã yêu thương và bảo vệ cho tôi bất cứ lúc nào nàng có thể, một người sẽ mãi mãi là “thánh nhân” của cuộc đời tôi:
– Uyển My! Uyển My ơi!
Tôi cất tiếng gọi rất lớn, nhưng dường như chẳng có ai trả lời, ngoại trừ tiếng dao thớt vẫn đang lộp cộp vang lên từ phía dưới lầu:
– Uyển My!!!
Vừa mon men bước xuống cầu thang, tôi vẫn không quên tiếp tục cất tiếng gọi lớn, dẫu rằng vẫn chẳng có ai trả lời, chỉ cho đến khi:
– Uyển… ủa, dì? Sao dì ở đây?
– Sao là sao, tui đi làm về thì ở đây chứ ở đâu? – Dì Hạnh tròn mắt nhìn tôi…
– Uyển My đâu rồi dì? – Tôi sốt sắng…
– Không biết nữa, tui mới về được chút xíu à – Dì Hạnh nhún vai, vẫn chăm chú làm bếp…
Tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, cố gắng uống nốt ngụm nước mà sao miệng đắng ngắt, chẳng có chút gì gọi là sức sống. Hướng đôi mắt mệt mỏi lên phía trên tường nhà, đã gần 6h tối, ngoài trời thì đã bắt đầu đen kịt lại, cơ mà sao vẫn chưa thấy ai ở nhà, bộ mọi người… bỏ tôi hết thật sao:
– Ba mẹ con chưa về hả dì?
– Ừm, nãy mẹ Phong nói tui về sớm nấu cơm, hai người đi công chuyện rồi.
– Cả 2 người á?
– Ừm, chắc vậy đó, tui cũng không chắc!
Dù rằng đầu tôi lúc này đây vẫn đau nhói từng đợt, cơ mà không sao ngăn được những dòng suy nghĩ khó hiểu đang nhảy múa trong bộ não mệt mỏi của tôi bây giờ, vì rất hiếm khi ba mẹ tôi có công việc chung gì liên quan đến nhau, mà nếu có thì chí ít hai người cũng sẽ báo với tôi hoặc là căn dặn gì đó, chứ đằng này lại biến mất tăm từ lúc nào, thật lạ lùng:
– Thằng Đức đâu rồi dì, bộ nó chán dì rồi hả?
Kể cũng lạ, mấy ngày gần đây, thằng Đức ngày một ít xuất hiện tại nhà của tôi, bất kể là ngày thường hay ngày nghỉ, tôi cũng chẳng thấy mặt mũi nó đâu, không bù cho dạo nọ, cứ lẽo đẽo bám theo dì Hạnh của tôi. Cái hôm sinh nhật tôi có lẽ là lần gần nhất mà tôi thấy nó hiện diện tại nhà tôi, cơ mà khi lên lớp thì thấy thái độ của nó vẫn bình thường, thế nên tôi cũng chưa rõ rằng liệu nó và bà dì của tôi có xảy ra xung đột cãi vã gì hay không:
– Tầm bậy đi, chia rẽ chị em tui hả?
– Chị em thôi à? – Tôi cười ẩn ý…
– Chứ mấy người nghĩ gì? – Dì Hạnh nheo mắt…
– Thì con cũng nghĩ… như dì đó, hờ hờ…
– Giỏi cho cái miệng, hi – Dì Hạnh cười bẽn lẽn, như kiểu con gái 18 đôi mươi, thật là hết biết, 30 tuổi hơn rồi đó dì của con ơi…
Với tình hình hiện tại, tôi cũng chẳng có cách nào biết được ban nãy Uyển My có xuất hiện ở nhà mình không hay là do tôi đang mê ngủ, mệt quá nên đâm ra hoang tưởng, cơ mà khá chắc là tôi cảm nhận được gần như thật cái vuốt má từ Uyển My, cộng thêm những giọt nước mắt của nàng đã khẽ rơi lên gò má tôi trong lúc ấy. Nói chung ngay thời điểm này, tôi dù vô cùng hoang mang nhưng vẫn giữ trong lòng một hy vọng, rằng tất cả những gì ban nãy chỉ là mơ, và Uyển My chẳng gặp phải một vấn đề gì cả, chứ nếu không, tôi sẽ đau lòng lắm:
– À quên, tắm rửa thay đồ rồi đi đám cưới đi kìa, tui ủi đồ cho mấy người rồi đó! – Dì Hạnh nhéo má tôi rồi ngồi xuống bên cạnh, mang theo một tô trái cây khổng lồ trộn sữa chua hay gì đó…
– Ái da, lạnh…
– Ăn không?
– Thôi, dì ăn 1 mình đi, mà dì không ăn cơm ăn mỗi cái này thôi à? – Tôi nhíu mày nghi hoặc…
– Ừm, ngon mà, lâu lâu đổi bữa ăn vậy cũng tốt cho sức khỏe, cho dạ dày nghỉ ngơi, hihi…
– Mà sao tự nhiên dì… ủi đồ cho con vậy?
– Vợ ông nhờ tui, biết vậy thôi – Bà ấy trả lời, cơ mà mắt vẫn dán chặt vào TV, lại chuẩn bị chiến dịch cày phim…
– Sao dì bảo không thấy Uyển My, nhờ kiểu gì? – Tôi khó hiểu…
– Ừ thì… nãy My gọi cho dì.
– Vậy à? Mà ban nãy dì về, không thấy Uyển My hả dì?
– Không… chẳng có ai ở nhà hết, có mỗi Phong đang ngủ thôi!
Tôi không buồn đáp, thở dài thườn thượt mà lê từng bước chân nặng nề lên phòng trở lại để chuẩn bị cho công cuộc đi đám cưới với Uyển My. Hồi nào giờ, tôi có bao giờ biết cảm giác ăn mặc gọn gàng, lịch lãm đi tiệc là gì, tôi chỉ toàn mặc đồ kiểu thoải mái, quần jogger, áo polo, giày sneaker, đơn giản vậy thôi. Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ rồi, hôm nay, tôi sẽ được diện hẳn một bộ Tuxedo ngầu đét, đi giày tây, thắt nơ, sánh bước cùng Uyển My lên lễ đường, dù rằng tôi và nàng chẳng phải là cô dâu hay chú rể gì sất, hic hic.
Lên đến phòng, tôi vặn vòi sen ầm ầm, từng làn nước lạnh trút xuống cái đầu nóng rực lên vì những dòng suy nghĩ tiêu cực của tôi, hy vọng rằng những sự tiêu cực ấy sẽ mãi mãi chỉ nằm ở trong… suy nghĩ, vì tôi và Uyển My khó khăn lắm mới cùng nhau đi đến được bước này, làm ơn đừng bắt hai đứa bọn tôi phải chịu thêm bất cứ sự trắc trở nào nữa, vì quả thực tôi không chịu được nữa đâu, và Uyển My bé nhỏ của tôi cũng thế. Cảm giác đứng nhắm mắt lại, thả hồn dưới làn nước của vòi sen đang vội vã trút xuống quả nhiên là một trong những thứ cảm giác khoan khoái và dễ chịu nhất trên cuộc đời này. Vòi sen nhà tôi là loại tròn nhiều tia, không phải loại tay cầm như điện thoại bàn của nhiều gia đình khác. Hơn thế nữa, vì bồn chứa nước của nhà tôi cũng được đặt trên tầng thượng khá cao, thành ra khi nước theo dòng chảy xuống thường tạo ra các tia nước rất mạnh, đủ để có thể khiến người tắm có cảm giác như được massage da đầu nhẹ nhàng, hoặc nếu muốn nặng đô hơn nữa, thì chỉ cần ngồi hẳn xuống dưới sàn nhà tắm, gia tăng khoảng cách nước rơi xuống, và cứ thế, thả mình… tận hưởng. Tôi luôn thích cảm giác này, dù cho nó chỉ thường xuyên xuất hiện mỗi lúc tôi gặp chuyện buồn mà thôi. Cơ mà trong những khoảnh khắc đó, tôi luôn luôn có được cảm giác rất thoải mái, êm ả và thư giãn tột cùng. Cho đến tận sau này, tôi vẫn thường xuyên dùng nó như một trong những bí kíp tâm đắc nhất trong bộ sưu tập kiến thức của tôi, nó đã giúp tôi không biết bao nhiêu lần giải tỏa được căng thẳng, mệt mỏi, và hơn tất thảy đó là đem lại cho tôi một nguồn sinh khí mới, đủ sức giúp tôi lấy lại phong độ vốn có của mình nhằm đối mặt với những mối nguy hại đang ngày một kéo đến, đông đúc và mạnh bạo hơn gấp nhiều lần.
Tắm rửa xong xuôi, tôi nhanh chóng lên đồ lịch thiệp và phong độ nhất có thể, dù sao cũng đã gần tới giờ, việc gì còn vướng mắc thì để lát nữa hỏi thẳng Uyển My cũng được, chứ bây giờ tôi có suy nghĩ thêm suy nghĩ nữa thì cũng chẳng để làm gì, thắc mắc thì vẫn mãi chỉ là thắc mắc.
Hồi nào giờ tôi cũng chưa bao giờ biết mặc Tuxedo hay mặc Âu phục nó như thế nào, thành ra cũng có đôi chút loay hoay. Về phần quần áo thì nói chung là cũng không có gì khác biệt lắm, cơ mà mấu chốt của bộ đồ này chính là cái nơ vô cùng khó điều chỉnh, hết lệch lên trên rồi lại lệch xuống dưới, thành ra tôi không tài nào ngắm nghía cho nó chuẩn chỉ được:
– Rách việc thật đấy, nơ với chả niếc!
Tôi càu nhàu, không kịp để ý một nhân vật đã bất ngờ xuất hiện từ phía đằng sau:
– Hay quá hen, lại còn dám mở miệng chê đồ tôi tặng!
Uyển My rạng rỡ trong bộ váy trắng ngọc trai thướt tha, đây là kiểu váy dài chạm gót, được thiết kế trong suốt ở những chỗ cần trong suốt và kín đáo ở những khu vực phải kín đáo, tổng thể khiến người mặc, cụ thể ở đây là tiểu thư Uyển My đã xinh đẹp nay lại càng quyến rũ và xinh đẹp hơn gấp nhiều lần. Nàng xõa tóc dài một bên, trang điểm nhẹ nhàng, đánh má hồng và bộ trang sức bằng ngọc trai lấp lánh, nhìn thanh khiết và quý phái hệt như một nàng công chúa đang thướt tha bước ra từ trong tập truyển cổ tích mà tôi vẫn hay đọc ngày còn bé. Dù rằng không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu tôi phải khen ngợi nhan sắc mỹ miều này, cơ mà tôi tình nguyện khen mãi cho đến lúc hai đứa tôi đầu bạc răng long mới thôi. Uyển My nhìn tôi, nàng cười bẽn lẽn:
– Em… em đến lúc nào vậy?
– Hì, một lúc rồi, em ở dưới nói chuyện với dì Hạnh.
– Mà hôm nay… em đẹp ghê!
Tôi nói, mắt vẫn mê mẩn nhìn từng đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp và bộ váy rạng rỡ của nàng, nói không ngoa, nếu hai đứa tôi cùng bước chân vào lễ đường đám cưới vào lúc này, chắc chắn những người không biết sẽ nghĩ đây mới chính là cô dâu chú rể của ngày hôm nay, vì quả thực, với bộ trang phục lịch lãm của tôi và chiếc váy tinh khôi, thanh khiết của Uyển My, bọn tôi giống hệt như cặp tiên đồng ngọc nữ đã được ban duyên trời định, vô cùng hòa hợp và cũng chẳng kém phần đẹp đôi:
– Hì, chỉ đẹp hôm nay thôi sao?
– Không… không… lúc nào cũng đẹp, mà hôm nay, đẹp hơn vì mặc đồ đẹp, hehe! – Tôi gãi đầu cười trừ…
– Vậy có đẹp bằng Tuyết Mai không? – Nàng nháy mắt, lém lỉnh…
– Thôi… thôi mà, tha cho anh! – Tôi lại cười, cơ mà là cười khổ…
– Ôi, tên đại ngốc này, đứng yên ở đó đi!
Uyển My khẽ thở dài, rồi nàng đứng sát gần lại, đưa tay lên chỉnh chiếc nơ đang xô lệch xiêu vẹo cho tôi, một cảm giác hạnh phúc và ấm áp lại len lỏi trong trái tim đang tưởng như sắp vụn vỡ. Uyển My so với những người con gái khác thì đã là một cô gái khá cao, nhưng khi đứng bên cạnh tôi thì vẫn mãi mãi sẽ là Uyển My bé nhỏ như vậy, và những khoảnh khắc mà nàng đứng trước mắt, khẽ ngẩng đầu lên nhìn tôi, mỉm cười, chẳng khác nào những khoảnh khắc đẹp nhất thế gian, nơi mà cô bạn gái xinh đẹp, giỏi giang của tôi như đang dần bé lại, thật đúng là vừa bằng một thế giới:
– Xong rồi đó, nhớ cách thắt nơ nhé, sau này còn tự biết đường mà làm! – Uyển My căn dặn sau khi ngắm nhìn tôi một lúc, hệt như cách mẹ tôi đã từng lo lắng khi tôi lần đầu tiên cắp sách đến trường…
– Không nhớ luôn, sau này tự khắc có người làm giúp, hờ hờ!
– Ái dám… tôi… xé xác luôn cho coi! – Uyển My lại giở giọng hung hăng…
– Èo, em chứ ai nữa mà đòi… xé xác, sao càng ngày em càng hung dữ vậy Uyển My? – Tôi rụt cổ…
– Mình hung dữ từ bé rồi, tại bạn không biết đó thôi – Nàng hếch mặt lên bướng bỉnh…
Chẳng biết phải nói gì, cũng chẳng biết phải làm gì, tôi như một người vô thức, cứ thế đặt tay lên đôi gò má xinh đẹp, hồng hào và quyến rũ của nàng, nhìn cô gái của tôi đang tỏa sáng rực rỡ cùng nụ cười không thể lẫn đi đâu được, niềm hạnh phúc, nỗi tự hào này quả thực chẳng thứ gì trên thế gian này có thể so sánh nữa, tuyệt diệu và hoàn hảo đến lạ kỳ:
– Hì, sao vậy?
– Em có giấu anh chuyện gì không? – Tôi dịu giọng lại…
Uyển My khẽ mỉm cười, nhưng rất nhanh, nàng đã trở lại với trạng thái nghiêm túc hơn:
– Ừm… không có! Sao anh lại hỏi vậy?
– Anh thấy em mấy bữa nay rất lạ, như thể em đang có bí mật gì đó mà không muốn nói cho anh biết vậy, anh thật sự… rất lo lắng. Với cả… ban nãy, em có… về nhà anh không?
Trái với những dự đoán của tôi, Uyển My không tỏ ra bối rối hay suy nghĩ chút nào, nàng nhanh chóng đưa ra hồi đáp, một cách vô cùng… tự tin:
– Không, sao anh hỏi vậy?
– Tại lúc nãy… khi anh đang ngủ… hình như có nhìn thấy em.
– Hì, chắc tại anh mệt trong người đó.
– Nhưng thật lắm… anh cảm giác được mà.
– Vậy thì chắc là cô nào rồi chứ không phải tôi! – Uyển My trừng mắt khiến tôi rớt từ chiếu trên xuống chiếu dưới ngay lập tức…
– Bậy… bậy… không có…
Đã từ lâu, tôi mặc định xem tôi và nàng như là một cặp đôi hoàn mỹ, không bao giờ có thể chia xa được nữa. Tôi đương nhiên phải là bạn trai của Uyển My và nàng cũng hoàn toàn không thể khác, chính là người con gái tuyệt vời đã đến bên cạnh tôi. Và không chỉ có tôi, từ gia đình, bạn bè, thầy cô, tất cả mọi người, đều tin chắc một điều rằng ngoài tôi ra thì sẽ chẳng còn ai lọt vào được mắt xanh của Uyển My, và cũng ở hướng ngược lại, ngoài Uyển My xinh đẹp ra thì người yêu của tôi sẽ không thể nào là ai khác. Mệnh đề đó như đã ăn sâu vào trong máu của những người biết đến câu chuyện hai đứa tôi, và cũng như bản thân chính hai đứa, những người đã quyết định sẽ gắn bó tương lai của mình với nhau, dù lúc này, mọi thứ vẫn đang còn xa xôi diệu vợi:
– Hi, em trêu đấy, không có gì đâu, đừng lo! – Nàng bình thản đáp…
– Thật không?
– Thật mà, bạn không tin mình sao? – Uyển My nghiêng đầu nhìn tôi…
– Anh tin… nhưng anh cũng sợ… – Tôi ngập ngừng hồi lâu…
– Bạn sợ gì nào?
– Sợ… em sẽ… bỏ rơi anh…
– Nếu điều đó xảy ra, bạn có hận mình không? – Nàng cười, khẽ đưa tay lên má tôi, nhưng ánh mắt phảng phất những nỗi buồn…
– Không… không… có chuyện đó đâu – Tôi bắt đầu mất bình tĩnh, nhịp tim có dấu hiệu không kiểm soát…
– Hì hì, mình đùa thôi, làm gì có chuyện như vậy. Cái tên đại ngốc này, mình sẽ không để ai giành mất bạn đâu, yên tâm hen?
Nàng khẽ nhón chân lên, hôn nhẹ lên má tôi, rồi cười một nụ cười rất đỗi… tình cảm. Tôi vẫn luôn nhớ, vẫn luôn yêu cái nụ cười tít mắt rực rỡ đó của Uyển My, và dù cho có muôn trùng cách trở, chỉ cần một khi nàng vẫn còn hướng về phía tôi với ánh mắt và nụ cười ngọt ngào ấy, tôi biết chắc cả đời này mình sẽ chẳng thể yêu thêm một ai sâu đậm như vậy nữa, sẽ chẳng một ai… ngoài Uyển My của tôi:
– Đi nhé, đến giờ rồi!
– Ừ… ừ… đi thôi, để anh… dìu em xuống, coi chừng ngã!
– Ừm, hì hì, bǎobèi của mình lớn rồi đó, sắp gả đi được rồi!
– Gì… gì mà gả chứ? Gả cho ai?
– Dĩ nhiên là cho mình, chứ bạn nghĩ là ai? – Nàng thè lưỡi trêu, sao mà đáng yêu quá mức…
Khỏi phải nói nếu có ai chứng kiến được khung cảnh ngay lúc này, chắc có lẽ họ cũng phải thốt lên tán thưởng vì tôi và Uyển My quá ư là đẹp đôi. Chàng thì diện Tuxedo lịch lãm, bảnh bao, nàng sánh bước bên cạnh với váy trắng voan ngọc trai quyến rũ, tuyệt sắc, thật đúng là tiên đồng ngọc nữ giáng trần chắc cũng chỉ được như thế này, hề hề:
– Dì trông nhà nhé, bọn con đi đám cưới đây! – Tôi nói vọng từ ngoài vào khi dì Hạnh lại loay hoay gì đó trong bếp…
– Ừa, hai đứa đi cẩn thận nha!
Tôi thì hồi nào giờ cũng ít khi đi ăn đám cưới lắm, phần lớn thì vì bạn bè của tôi cũng chỉ mới có một vài đứa lên xe bông, còn lại thì vẫn loay hoay như tôi giữa dòng đời lạc lõng, thành ra quả thực là chưa có dịp. Bên cạnh đó, những thể loại tiệc cưới họ hàng thì sẽ là sự góp mặt của ba hoặc mẹ tôi, đôi lúc sẽ là cả hai người cùng đi. Những lúc ấy, tôi thi thoảng muốn đổi gió đòi đi ăn đồ ăn đám cưới, cơ mà ba mẹ tôi ít khi nào đồng ý, phần vì những tiệc quan trọng, thì cả 2 người phải có mặt, mà những tiệc không quan trọng, thì chỉ cần 1 người đi, và dĩ nhiên tôi không thể xuất hiện 1 mình, thành ra là… ở nhà.
Từ lúc quen Uyển My đến giờ, ngoài việc ba mẹ nàng là những người thành đạt, có chức vụ, có quyền hạn, có địa vị trong tay, còn tuyệt nhiên chưa bao giờ tôi thấy Uyển My nhắc đến họ hàng hay gia đình nội ngoại, phần nhiều có lẽ vì cũng không ở gần, nên sự thân thiết là không có, hơn thế nữa, ở phía người bác gái này thì như nàng đã nói, vẫn còn mâu thuẫn với ba của nàng, thành ra không ai nhắc tới cũng là lẽ đương nhiên:
– Đến nơi rồi, xuống xe đi anh! – Uyển My cười hiền…
– Ủa? Để xe ở đây luôn à?
– Hì, có người sẽ đánh xe vào bãi giúp mình, không cần lo đâu!
Đúng như những gì Uyển My nói, hầu như tất cả mọi người đến đây bằng xe hơi thì đều có sự trợ giúp của mấy anh bảo vệ, ai đang vội thì sẽ được mấy anh này đánh xe vào bãi giúp luôn. Ngày xưa xem phim thì tôi cũng hay thấy mấy cảnh như vậy, lúc ấy cứ tự hỏi tại sao mà họ dám giao xe cho đội nhân viên đi cất giúp, lỡ mấy tay này… giở chứng, lái xe đem đi bán luôn thì sao? Cơ mà ngay ở thời điểm hiện tại, được đích thân tiểu thư nhà tôi dẫn đi mở mang tầm mắt, tôi mới hiểu rằng việc này là việc như cơm bữa, quá bình thường trong giới những người giàu có, thành ra cũng chẳng có gì phải thắc mắc cả. Nói thật thì có cho vàng, mấy ông bảo vệ cũng không dám lái xe của họ đi, vì chỉ cần một cái hắt hơi của mấy người này, thì mấy ông ấy ăn cơm nhà nước ngay:
– Uầy, chỗ này… nhìn xịn quá, chắc tiệc đắt lắm nhỉ? – Tôi xuýt xoa…
– Em không biết, chắc cũng bình thường, hi.
Uyển My cười tươi tắn, kéo tay tôi đi vào phía trong. Khỏi phải nói, đúng là choáng ngợp là từ duy nhất tôi có thể dùng để diễn tả về mức độ hoành tráng và quy mô của tiệc cưới ngày hôm nay. Nói không ngoa dường như tất cả những gì xa hoa, lộng lẫy nhất mà tôi có thể nghĩ ra đều xuất hiện và quy tụ tại đây ngày hôm nay. Ngay từ lối vào, tôi đã được phen trố mắt vì sự đầu tư và chịu chơi kinh khủng khiếp từ chủ nhân bữa tiệc. Hai bên lối vào là những bó hoa hồng trắng được đặt lên một phần khung dọc trải dài cả chục mét khiến những vị khách có cảm giác như đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh. Phần cổng chào cũng được thiết kế vô cùng sang trọng với toàn những hoa hồng trắng thanh tao, thậm chí họ còn xếp cả hoa thành tên viết tắt của cô dâu chủ rể và đặt to tướng ở 1 bên cổng vào. Hai chữ T, vậy là cô dâu và chú rể sẽ đều có tên bắt đầu bằng chữ T. Nhìn quanh ngó quắt hồi lâu, tôi cũng dễ dàng bắt gặp được tên của hai người ở trên bức vách phía sau cổng chào, đó là Vũ Tùng và Thanh Trúc, hai cái tên rất đẹp và bắt tai. Không gian xung quanh được thần thánh hóa lên bởi ánh đèn xanh dịu mát, hòa quyện với tông trắng tuyệt đối của những vật trang trí khiến buổi tiệc cưới hôm nay quả nhiên không thể nào không khiến người ta phải trầm trồ. Ở phía giữa, chính diện lối vào sẽ là sân khấu chính của buổi tiệc, nơi được đặt rất nhiều hoa xoay quanh phần sân khấu cũng hình tròn nốt, và dĩ nhiên đều được phủ lên tông màu trắng đầy quý phái. Ở phía trên đầu sẽ là dàn đèn và đồ trang trí cực kỳ lộng lẫy cũng như phong phú. Ngay phía trên sân khâu là phần đèn chùm được thiết kế ấn tượng với những phần bóng đèn nằm gọn lỏn trong hình dạng cánh hoa, xòe tròn đều cực bắt mắt, chốc chốc lại chớp tắt một cách nhịp điệu khiến không gian bao trùm lên một cảm giác đẳng cấp và huyền ảo không thể nói bằng lời. Giữa không gian ngập tràn màu sắc đó, tôi và Uyển My sóng bước bên cạnh nhau tiến dần về phía cổng chào, nơi cô dâu chú rể và song thân phụ mẫu đang niềm nở đón chào các vị khách quý. Uyển My ôm lấy một bên cánh tay và cẩn thận bước gần, phụ họa thêm đó là ánh đèn led soi chiếu khắp nơi, thi thoảng lại rọi đúng vào chỗ tôi và nàng khiến tôi có cảm giác như chính hai đứa tôi mới là những nhân vật đặc biệt của buổi tối ngày hôm nay:
– Gì mà run thế chàng? – Uyển My cười trấn an…
– Ừ… anh hơi… ngại, chắc chưa quen – Tôi gãi đầu gãi tai…
– Sau này đám cưới tụi mình sẽ giống vậy, chịu không?
– Trăm sự nhờ tiểu thư – Tôi làm bộ khoát tay chào theo kiểu kiếm hiệp khiến nàng bật cười khúc khích…
– Hì hì, ta chuẩn tấu! – Nàng cười tít mắt…
Chầm chậm bước một lúc, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến gần cổng chào. Thoáng đưa mắt nhìn, phía trước là cô dâu chú rể và cha mẹ hai bên, nhìn sơ qua dù không dám khẳng định chính xác nhưng tôi đoán khả năng rất cao rằng bác gái của Uyển My chính là người phụ nữ đang mặc bộ áo dài đỏ đen kiểu cách kia vì nét đẹp và nguồn năng lượng mà bà ấy tỏa ra quả thực khiến tôi liên tưởng ngay đến ba của nàng. Khỏi phải nói, bác của Uyển My dường như đã ngoài 50, cơ mà khuôn mặt vẫn vô cùng đẹp, phong cách nhẹ nhàng nhưng quý phái, dáng người thì chẳng khác gì hoa hậu, chuẩn không thể chỉnh thêm được nữa. Đứng bên cạnh bà là người chồng với mái tóc muối tiêu đặc trưng của đàn ông trung niên. So về vẻ ngoài thì rõ ràng là ông chồng không cân xứng lắm với vợ mình, nhưng lại sở hữu nụ cười và tiếng nói rất hào sảng, xem chừng cũng không thua kém gì so với ba của thằng Hải ngựa:
– Phong, chào hai bác đi nhé, bác em mặc áo đỏ đó, thấy không?
Và tôi đã đoán không sai, người phụ nữ đó chính là bác ruột của Uyển My, thảo nào, nhan sắc lẫn phong thái, không lẫn đi đâu được:
– Ừ… ừ…
– Không sao đâu, có mình đây, không ai dám làm gì bạn đâu, hì hì, thỏ đế! – Nàng nhéo má tôi động viên…
Lần lượt từng vị khách mời luân phiên nhau đến chào hỏi và bắt tay với gia đình hai bên, và tôi cùng Uyển My sẽ là những người tiếp theo. Vừa thấy bóng dáng của cô cháu gái yêu quý, bác gái của Uyển My đã nở nụ cười niềm nở:
– Ủa? My, bác chờ cháu mãi!
Nàng cười tươi, nắm lấy tay hai bác của mình:
– Dạ, hi, cháu chào 2 bác, cháu có chút việc nên tới muộn!
– Dạ, con chào 2 bác ạ!
Tôi lễ phép cúi đầu, dĩ nhiên là không thể thoát khỏi ánh mắt tìm đến từ hai người. Tuy vậy, dường như là để chứng minh cho cả thế giới biết, mình chính là bác ruột của Uyển My, người phụ nữ với vẻ đẹp hút hồn đó đã mỉm cười với tôi một cách vô cùng thân thiện và đoán trúng phóc tôi là ai không cần bất cứ gợi ý nào:
– Ái chà, hai bác chào cháu, bạn trai của bé My đúng y như bác tưởng tưởng!
– Hì, thế nào ạ? – Uyển My tiếp lời…
– Đẹp trai, cao ráo, sáng sủa, phong độ, bé My nhà bác nó hơi khó tính, cháu phải nhường nhịn nó nhé! – Bác vỗ vai tôi…
– Dạ, con sẽ cố gắng, con cảm ơn bác ạ!
– Ừ, hai đứa vào đi, cứ nói là người nhà chú rể là sẽ có nhân viên hướng dẫn chỗ ngồi, chút nữa bác vào sau nhé My!
– Tự dưng hôm nay khách sáo với người ta dữ vậy? – Uyển My cười mỉm…
– Cái con bé này, đi đi cho bác tiếp khách!
– Hì hì.
Sự thân thiết của Uyển My và bác của nàng khiến tâm trạng tôi giãn ra một chút, đủ để thấy được sự thoải mái cần thiết nhưng cũng chưa hẳn là sẽ sẵn sàng để đón nhận thêm những sự gặp mặt nữa từ gia đình nàng. Gì chứ tôi sợ mấy vụ gặp mặt rồi chào hỏi họ hàng lắm, dù biết rằng sau này kiểu gì cũng sẽ có lúc phải đối diện, nhưng mưa đến đâu mát mặt đến đấy, hiện thời tránh được bao nhiêu cứ tránh, gọi là chuẩn bị tâm lý cũng chẳng sai, hehe:
– Em chào anh chị, anh Tùng nhớ em không? – Uyển My thè lưỡi lém lỉnh…
Anh họ của Uyển My là một người khá khôi ngô, tuấn tú, gương mặt góc cạnh, không quá đẹp trai nhưng lại nhìn rất chuẩn đàn ông, kiểu như con gái nhìn vào là đã thấy được sự vững mạnh và đáng tin cậy rồi:
– Em là… Uyển My đó à? – Anh Tùng ngạc nhiên…
– Tưởng anh quên em rồi chứ?
– Trời ơi quên sao được mà quên, cái cô này, ngày xưa anh chả cõng cô đi chơi mãi đấy thây. Nay lớn xinh quá đi mất, anh nhìn mãi mới ra. Dạo trước cô đi Mỹ anh cũng không gặp được, nên là…
– Hì, em cảm ơn, anh còn nhớ con em gái này là được rồi.
Uyển My hào hứng, không quên thúc tay tôi một cái, báo hiệu đã đến lúc phải tiếp chuyện rồi, vì có lẽ nãy giờ tôi cứ mải đứng ngẩn ngơ nhìn hai anh em họ tung hứng với nhau:
– Dạ, em chào anh, em chào chị, em tên là Phong, em là… à… bạn trai của Uyển My ạ!
Anh Tùng thấy tôi liền nở một nụ cười hiền thân thiện, tay bắt mặt mừng như thể anh em huynh đệ quen thân đã lâu. Khác với cô em họ đanh đá và người mẹ cũng uy nghiêm không kém, anh Tùng có một vẻ gì đó rất dễ gần, không tạo một chút cảm giác lạ lẫm và xa cách nào:
– Chào em! Hai đứa chút nữa chụp hình đứng xa vợ chồng anh ra nhé!
– Ủa, sao vậy anh? – Tôi thành thật…
– Chứ hai đứa như này người ta lại không biết ai là cô dâu chú rể thì khổ thân anh chị!
Dĩ nhiên thì điều này tôi đã nghĩ từ ban nãy, cơ mà như bí kíp sinh tồn tôi học được trong thời gian trước khi còn đi làm, đó là khi bất cứ một người nào nói hoặc bông đùa về một chuyện gì đó, mặc dù có biết rồi đi chăng nữa thì cũng phải giả vờ như chưa biết, mà cười hùa theo, nói vuốt đuôi theo, điều đó sẽ không khiến cho người kể bị mất hứng, đồng thời cũng giúp tạo thiện cảm trong đầu họ về mình, hứa hẹn sẽ có lợi về lâu dài. Và dĩ nhiên là tôi áp dụng bí kíp rất thành thục, nên ngay khi anh Tùng vừa dứt lời, tôi đã ngay lập tức phá lên cười, dĩ nhiên là không cười quá lố, chỉ đủ vui đúng chừng mực nhưng cũng không khiến mình bị lộ tẩy là đang… diễn xuất:
– Dạ, anh quá khen.
– Cảm ơn hai đứa nhiều nhé!
– Dạ…
Uyển My đứng bên cạnh, nhìn tôi và anh Tùng tiếp chuyện với nhau nhưng nàng mới là người nở một nụ cười hài lòng, có lẽ nàng cũng cảm thấy vui khi tôi đã hòa hợp rất tốt với những người thân trong gia đình nàng, dù rằng đây cũng mới chỉ là bước khởi đầu mà thôi:
– Mà My, em về rồi chừng nào đi nữa?
– Đêm mai em bay.
– Rồi em có gặp…
Anh Tùng định nhắc đến ai đó, nhưng rồi Uyển My nhanh chóng gạt phắt đi, có vẻ là nàng không nghe thấy, hoặc giả dụ là, nàng đang cố gắng… che giấu một điều gì đó:
– Em gặp rồi, tụi em thân nhau từ bé mà, anh khỏi lo, hì. Thôi tụi em vào trước, anh chị tiếp khách đi hen?
– Ừ, cảm ơn hai đứa lần nữa nhé!
Dĩ nhiên là tôi có nghe thấy những gì mà hai anh em họ vừa trò chuyện, tôi cũng hoàn toàn nghe được ngay thời điểm mà anh Tùng có định hỏi Uyển My về việc gặp gỡ một người nào đó và nàng đã nhanh chóng… nói đè lên, rằng đã gặp rồi, dù rằng tôi ngờ vực khá nhiều về sự đúng đắn của câu trả lời này. Nếu như ngày bình thường, có lẽ tôi sẽ không hỏi rằng người đó là ai, vì tôi ít khi nào dám can dự vào những chuyện cá nhân của người khác, dù rằng đó có là của cô người yêu Uyển My đi chăng nữa. Nhưng dạo này, Uyển My khá bí ẩn, hành tung thì lại tương đối bất thường, thành ra tôi cũng có ít nhiều lo ngại, cũng như ít nhiều thắc mắc, liệu rằng người đó có ảnh hưởng và liên quan gì đến những việc mà nàng đang làm mấy ngày qua hay không:
– Mà, Uyển My nè!
– Hửm? Sao vậy?
– Ban nãy… anh Tùng có hỏi, em gặp ai đúng không? Người đó… là ai vậy?
Đúng như những gì tôi nghĩ, vì Uyển My đã hiểu quá rõ tính tôi, thành ra nàng thừa biết việc tôi sẽ ít khi nào để ý và quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt kiểu này. Cơ mà hôm nay lại là một chuyện khác, khi tôi rất chú ý và cảnh giác với mỗi trường hợp cũng như sự kiện vô tình được nhắc đến và có liên quan trực tiêp đến nàng. Tôi không phải là thằng thích nhiều chuyện, nhưng những thứ đang diễn ra gần đây khiến tôi không thể nào an tâm được, vì nếu lỡ mà Uyển My xảy ra chuyện, tôi chắc chắn mình sẽ chẳng thể giữ nổi bình tĩnh cũng như sự bình yên này nữa. Bằng tất cả những ý trên, Uyển My thực sự đã có một vài giây… chững lại, nhưng cũng rất nhanh chóng đưa ra câu trả lời dành cho tôi:
– Ừm, không có gì đâu, một người… bạn chung của em với anh Tùng thôi!
– Thật không đó, sao anh thấy…
– Anh không tin tôi đúng không, thế thì chẳng cần hỏi nữa đâu, hứ!
– Ơ ơ… Uyển My, thôi mà…
Nói đoạn, nàng giận dỗi quay đầu bỏ vào phía trong, còn tôi thì lật đật lẽo đẽo chạy vội theo sau, chẳng còn chút tâm tư nào để mà nghi hoặc nữa. Cơ mà cái cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc, tưởng như đã được lặp đi lặp lại đã rất nhiều lần rồi, và dường như là sẽ không bao giờ có thể chấm dứt, vì Uyển My lúc nào mà chả là… đại tiểu thư danh giá, quyền quý, thét ra lửa, mửa ra khói, còn tôi thì mãi mãi chỉ là tên nô tài ngốc nghếch lủi thủi theo chân nàng mà thôi.
19h30p, tiệc cưới chính thức bắt đầu…