Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện Teen >> Truyện teen: Mưa và em (Update Phần 106)

Truyện teen: Mưa và em (Update Phần 106)


Phần 85

Ngay từ những ngày đầu tiên, khi Uyển My vừa ra đi, tôi đã tự dặn lòng mình rằng, sẽ không sao đâu, rồi mọi chuyện cũng sẽ sớm qua đi, rồi thì Uyển My sẽ lại trở về với tôi, về với những gì mà chúng tôi đã chuẩn bị để chờ đợi nhau trong suốt những quãng thời gian đã qua. Những ngày đó, tôi cố gắng vùi mình trong niềm vui cùng chúng bạn, những tưởng sẽ có thể dễ dàng quên đi, dễ dàng vượt qua được những khó khăn, những thử thách và cả những rắc rối không đáng có trong cuộc sống. Thế nhưng, trước khi gặp Uyển My, tôi là một đứa rất tích cực, sau khi gặp nàng, sự tích cực ấy đã giảm hẳn để nhường chỗ cho cái gọi là “thực tế”. Tôi không nói mình là kẻ mơ mộng, nhưng những gì xuất phát từ niềm tin vào tình yêu có lẽ sẽ là ngọn đèn dẫn lối chuẩn xác và đáng tin cậy nhất trên thế gian này, chí ít là đối với riêng cá nhân tôi.
Thế nhưng chỉ một thời gian ngắn sau đó, cụ thể tính đến hôm nay đã là hơn 4 tháng, và tôi đã thực sự thấm đòn, đã thực sự thấu hiểu và đau xót cho cái gọi là “xa cách”. Tôi biết rồi ngày này cũng tới, ngày mà tôi nhìn đâu cũng thấy bóng hình của Uyển My, nhìn đâu cũng thấy những kỷ niệm của hai đứa chúng tôi. Dù rằng ít ỏi, dù rằng ngắn chả tày gang, tôi vẫn không sao quên đi được những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời, lần đầu tiên tôi gặp được một người yêu thương tôi thật lòng và dĩ nhiên là tôi cũng dành rất nhiều tình cảm cho người đó. Nhưng rồi ông trời phũ phàng đã nỡ cướp nàng khỏi tay tôi, dù rằng đó là thứ mà hai đứa chúng tôi đã quyết định lựa chọn, nhưng chẳng phải, mọi thứ đã nên dễ dàng hơn với chúng tôi hay sao?

Tôi chẳng ngờ rằng ngày ấy lại tới sớm như thế, ngày mà tôi bi lụy nhung nhớ Uyển My đến điên đầu. Ban ngày đi học, tôi vật vờ như người mất hồn, thầy cô giáo gọi lên bảng trả bài thì nhớ trước quên sau. Chẳng ai còn nhận ra một thằng Phong đã từng là “bách khoa toàn thư” của lớp, một thằng Phong mà hễ có câu hỏi nào khó, có bài tập nào chưa giải được thì sẽ đều răm rắp đến tay nó. Hôm trước, thầy Thái nhờ tôi vẽ hình tròn, tôi lại vô thức vẽ sang hình vuông, hôm kia cô Phương bảo tôi trang trí tên mình, tôi lại mất hồn trang trí tên Uyển My. Ngày qua ngày, sự lơ là của tôi khiến những con điểm tốt dần dần rơi vào quên lãng, dù rằng trước đó, tôi đã có kha khá điểm tốt qua những lần giơ tay phát biểu rồi. Tôi biết mình không nên như vậy, nhưng rồi thì sao chứ, tôi có như thế nào bây giờ, Uyển My chắc hẳn cũng không thể nào trở về bên cạnh tôi ngay được đâu, vì còn tận… 20 tháng nữa cơ mà. Dài thật đấy, nhỉ:

– Anh Phong cuối tuần lớp mình đá bóng giao hữu với lớp của Trí, anh đá không? – Thằng Linh vỗ vai tôi an ủi…
– Không… tao hơi mệt, bữa khác đi.





Buổi chiều về nhà, tôi đờ đẫn nhai trệu trạo từng hạt cơm khô khốc, từng miếng thịt nhạt nhẽo dù rằng mẹ tôi đã nêm nếm đầy đủ cả, thế nhưng khi vào đến miệng tôi, mọi thứ bỗng trở nên mơ hồ quá đỗi:

– Mày làm gì mà cứ như người mất hồn vậy con? – Ba tôi lo lắng…
– Dạ… con biết rồi ba.
– Tao hỏi mày bị gì chứ biết cái gì? Cái thằng điên này?
– Dạ, dạ… để con lấy ngay, ba chờ con một tí.

Tôi răm rắp gật đầu như một cái máy, dù rằng cũng chẳng nhớ ba tôi vừa nói cái gì, mà tôi cũng không biết là mình định lấy cái gì luôn. Cuối cùng sau một hồi lục lọi, tôi trở về bàn ăn trong tiếng thở dài ngao ngán của ba mẹ và dì Hạnh.

Những ngày này, tôi bỏ lơ hết cả mọi thứ xung quanh, dù rằng dì Hạnh với thằng Đức có cười nói vui vẻ thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn ngồi lặng im ở góc phòng khách, ôm chặt lấy chiếc gối ôm mà Uyển My vẫn ôm ngày nào để mong sẽ có chút an ủi trong những ngày đen tối, nhưng mọi chuyện cũng chẳng vì thế mà khá khẩm hơn tẹo nào. Dì Hạnh thương tôi, còn thằng Đức thì tôi không chắc. Cả hai người họ đều biết tôi buồn vì điều gì, nhưng lại chẳng thể tìm được bất kỳ cách nào có thể khiến tôi vui lên, dù chỉ là trong khoảnh khắc:

– Dì mua bánh cho Phong nha?
– Thôi…
– Hay uống trà hoa cúc, bình thường Phong thích uống lắm nè!
– Không cần đâu…

– Nhìn mặt mày như cái mền rách vậy? Vui lên đi! Từ từ rồi My về, lo quái gì?
– Kệ tao…
– Kệ cái… đầu mày, đi, mở game lên chơi!

Bằng cách này hay cách khác, mọi người đều đang cố gắng an ủi tôi hết mức có thể, nhưng kết quả nhận lại được dường như vẫn chỉ là con số 0 tròn trĩnh:

– Ê thằng điên này, sao mày đánh tao, đánh con quái kia kìa, trời má!
– …
– Vãi nồi, Phong ơi là Phong tao với mày cùng phe mày đánh chết mẹ tao rồi còn chơi gì nữa!
– …
– Thằng… điên, chơi một mình luôn đi!
– …

Trong suốt quãng ngày giông bão đó, Ái Quyên dường như đã vơi bớt đi sự… giận dỗi dành cho tôi, phần nào là vì tôi cũng đã quá sức… mệt mỏi và chán chường rồi. Có lẽ thấy tôi trong tâm trạng và thái độ hời hợt đó, Ái Quyên cũng chẳng có hơi sức nào mà giữ lại những nỗi niềm trong lòng mình cũng như đã chủ động tha thứ cho tôi dù nàng chẳng nói ra điều đó:

– Anh sao vậy?
– Ờ… không sao – Tôi nằm dài ra bàn…
– Rõ là có sao mà? – Ái Quyên gặng hỏi…
– Chắc tại hơi mệt thôi, không sao.
– Chắc không đó? Thấy anh dạo này không ổn đâu?

Phải nói rằng bên cạnh Uyển My, có lẽ cô em gái Ái Quyên chính là người quan tâm đến tôi nhiều nhất, dù trước đó quả thực rằng nàng chỉ quan tâm tôi do có sự… nhờ vả từ Uyển My, nhưng bây giờ, theo những gì mà tôi nhìn thấy, từng cử chỉ, ánh mắt, hỏi han, tất cả đều chỉ chứng minh một điều rằng, Ái Quyên là một cô bạn tốt, rất rất tốt và đáng trân trọng:

– Em không… giận anh nữa à?
– Hơi đâu mà đi giận dỗi, em không thích con nhỏ đó, vậy thôi!
– Èo…

Ái Quyên thì dĩ nhiên là đã tha thứ cho tôi, nàng không còn trách móc tôi về chuyện đó nữa, thế nhưng với Tuyết Mai thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Có một hôm, Tuyết Mai đi trễ, việc này thì bình thường, cơ mà việc Ái Quyên cũng đi trễ lại là một việc… bất thường. Vậy nên, chẳng rõ là vô tình hay cố ý, Tuyết Mai chạy hùng hục ở phía ngoài hành lang và đã không may… đụng trúng Ái Quyên – người vừa bước vào ít giây trước khiến hai nàng ngã lăn ra ngay trước cửa lớp trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người xung quanh:

– Đi không biết nhìn à? – Ái Quyên nhăn nhó…
– Ai bảo đứng đấy? – Tuyết Mai cũng chẳng vừa…
– Hay nhỉ, đụng trúng người ta mà còn nói kiểu đó à?
– Ai đụng trúng ai, đường người ta đang đi mà đứng vậy ai biết mà tránh?

Nếu là một cuộc khẩu chiến giữa hai thằng con trai thì tôi nghĩ là nó sẽ kết thúc giai đoạn võ mồm ở đây được rồi, chuyển sang giai đoạn… võ tay chân, cơ mà với hai vị nữ nhân xinh đẹp này thì dường như là sẽ chẳng có một cái kết nào cả, ít nhất là ngay lúc này:

– Bạn ngang ngược thật đấy!
– Chả ngang gì, tự nhiên bạn quát nạt tôi trước mà giờ lại bảo tôi ngang ngược?

Thằng Linh lớp trưởng thấy thế sự không có điềm lành, liền hoan hỉ chạy tới can ngăn:

– Thôi hai người về chỗ đi, thầy sắp vào lớp rồi đó!

Nhưng đúng là không gì ngu bằng việc can ngăn phụ nữ khi cãi nhau, thằng Linh sợ mất mật khi cùng lúc đó, cả Ái Quyên lẫn Tuyết Mai đều quay mặt nhìn nó bằng ánh mắt rực lửa, đồng thời thét lớn:

– IM ĐI! BIẾT GÌ MÀ NÓI?
– Ơ… ơ… thôi… hai người… tự giải quyết đi!

Thằng Linh tắt đài, sau đó tắt điện luôn, nó chuồn thật nhanh trước khi có thể dính thêm vài miếng mảnh chai từ cuộc cãi vã không khoan nhượng này nữa.

Đấy là một hôm, còn hằng hà sa số những hôm khác nữa, thế nhưng hai vị nữ nhân tính nóng như kem này vẫn không có dấu hiệu sẽ hạ nhiệt trong thời gian tới, ít nhất là chừng nào vẫn còn học chung, mà đặc biệt là vẫn còn dính dáng đến nhau:

– Làm bài nhóm mà không chịu bàn luận thì out nhóm đi! – Ái Quyên gay gắt…
– Làm như tôi thích chung nhóm với bạn lắm ấy, out thì out! – Tuyết Mai mạnh miệng…
– Thôi thôi, hai người cứ cãi nhau vậy đến bao giờ, tuần sau nộp rồi còn out với in gì nữa? – Một đứa nào đó lên tiếng hòa giải…
– Ai bảo cứ thích làm một mình, hứ!
– Một mình vẫn còn tốt hơn mấy mình mà chẳng ra gì!
– Bạn nói ai không ra gì?
– Tôi nói bạn hay sao mà bạn nhảy dựng lên?
– Giờ có thích làm thì làm, không thì làm thì nghỉ!
– Nghỉ thì nghỉ, chắc tôi cần à?

Tình trạng như nước với lửa của Ái Quyên và Tuyết Mai vẫn diễn ra thường xuyên và đều đặn, dường như không có bữa nào là hai cô nàng này không có chuyện để mà đụng chạm lẫn nhau. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Ái Quyên dù không thích Tuyết Mai nhưng nàng nhận xét cũng như đưa ra luận điểm khá chính xác, công tâm, còn Tuyết Mai thì thú thật là hơi bị ngang bướng, sai nhưng vẫn không biết nhận lỗi, đúng là nhân vô thập toàn.

Ngày nào lên trường tôi cũng phải nghe tiếng cãi vã của hai cô nương xinh đẹp này, dù đôi lúc cũng là những tranh cãi có cơ sở, cơ mà với một đứa không thích cãi nhau như tôi, cộng thêm quả tâm trạng không được mát lành cho lắm lúc này, tôi đâm ra chán nản hơn bao giờ hết, chẳng thèm học hành, chẳng thèm nghe giảng và cũng chẳng thèm can ngăn hai người họ luôn, cứ cãi đến khi nào chán thì nghỉ, tôi còn bận lắm, Uyển My chẳng biết đi ngủ chưa nữa?

Ban sáng là chuyện của ban sáng, còn buổi tối với tôi cũng là những câu chuyện tưởng như lặp đi lặp lại. Tối nào cũng như tối nấy, sau khi cơm nước xong xuôi, tôi phóng xe vọt luôn ra ngoài đường, chẳng phải là để đi đến một nơi nào đó cố định cũng như tìm kiếm sự an ủi từ bất cứ ai, tôi đi lảng vảng khắp các cung đường, từ xa đến gần, từ gần đến xa. Thi thoảng tôi sẽ ghé lại thăm những nơi mà tôi và Uyển My đã có những kỷ niệm cùng với nhau, dù biết là chẳng có gì xuất hiện ở đó, tôi vẫn si tình mà không ngừng chờ đợi, dẫu ngày mai khi mở mắt ra, nàng vẫn chẳng thể nào về bên tôi ngay được, tôi biết.

Có đôi lúc, tôi vô thức lái xe đến trước cửa nhà Uyển My, nơi bụi cây bông giấy đủ loại màu sắc vẫn hiên ngang ở đó, nhưng phía trong cánh cổng sắt quen thuộc kia đã chỉ còn lại một màu đen thăm thẳm, tối tăm và âm u đến lạ thường. Những cánh hoa lã chã rơi trước sân nhà nhưng lại chẳng có ai mỗi sáng lại khoan thai quét dọn, cũng chẳng có ai nhăn nhó mỗi khi tôi đưa tay vặt tạm vài bông để ngắm. Những hàng cây xung quanh xào xạc những tiếng động của lá, những âm thanh bình thường của tự nhiên bỗng khiến tôi cảm thấy hoài niệm ghê gớm. Đã lâu lắm rồi tôi chẳng còn phải ngồi trước cửa, đếm từng cánh hoa giấy rơi và nghe lắng nghe tiếng xào xạc vui tai ấy rồi chờ đợi cô tiểu thư kia ra đón mình. Tôi thèm lắm cái cảm giác chờ đợi ở phía ngoài, nơi chỉ một chút xíu nữa thì Uyển My bé nhỏ sẽ xuất hiện với những bộ trang phục theo đủ mọi thể loại khác nhau, không ngày nào giống với ngày nào, để tôi được thỏa thích ngắm nhìn cũng như say đắm bình phẩm mà không sợ nhận về bất cứ sự chỉ trích nào. Thế nhưng, ngày hôm nay, tôi đã chờ đợi mòn mỏi ở đây cả tiếng đồng hồ rồi, nhưng đáp lại, vẫn chỉ là một sự im lặng đáng sợ cùng màu đen tuyệt vọng của cánh cổng sắt ngày nào. Tôi tiến gần sát đến cánh cửa, đưa tay lướt nhẹ theo từng khung sắt mà ngẫm nghĩ, mà cảm nhận, mà hy vọng về một tương lai tươi đẹp sắp tới, dù rằng tôi biết, mọi thứ vẫn còn quá ư là xa vời, nhưng tôi vẫn mải miết tưởng tượng về một ngày, tôi sẽ lại được hạnh phúc đứng cùng Uyển My và trò chuyện những câu chuyện phiếm chẳng lấy gì làm buồn cười trước cổng như ngày xưa.

Hôm nào đổi gió thì tôi sẽ tạt ngang qua trạm xe bus quen thuộc, cái nơi mà đã nhiều lần chứng kiến Uyển My tội nghiệp của tôi ngồi gục mặt khóc thút thít, để rồi sau đó, trong cái lạnh buốt của những cơn mưa mùa thu, tôi hoảng hốt chạy đến và ôm chầm lấy nàng để mong truyền lại một chút hơi ấm, dẫu biết khi ấy, cả hai đứa chúng tôi đều đã ướt sũng hết cả rồi. Tôi mỉm cười ngồi xuống ngay chỗ góc trạm, ngay cái góc nơi Uyển My vẫn hay thu mình vào đó, tôi nhìn ngắm hồi lâu, rồi đột ngột lại chuyển sang buồn miên man, một nỗi buồn mà tôi cũng chẳng biết phải lý giải làm sao, chỉ đồ rằng nếu không có những khoảnh khắc của ngày đó, có lẽ bây giờ tôi vẫn sẽ là một thằng Phong vui vẻ, tự tin và yêu đời, chỉ là sẽ chẳng có Uyển My. Hôm nay trời lại mưa, dù rằng cơn mưa chẳng nặng hạt như những lúc đó, và cũng sẽ chẳng có một cô nàng xinh đẹp tuyệt trần nào ngồi khóc tu tu tại đây để chờ tôi dỗ dành cả, thế nhưng, tôi vẫn sẽ ngồi lại tại đây, để chờ đợi một thứ gì mà đó mà tôi cũng không biết rõ nữa. Chờ đợi ông trời rủ lòng thương? Hay chờ đợi phép màu biến ra Uyển My bên cạnh tôi ngay lúc này? Nỗi buồn vẫn cứ sẽ mãi là nỗi buồn, và những sự nhớ nhung thì sẽ chẳng thể nào có thể cắt nghĩa được, chỉ biết nó đau đớn và da diết đến không sao hiểu nổi. Tôi cứ ngồi đó, lặng yên nhìn theo từng dòng người đang hối hả kéo nhau về để trốn tránh khỏi cơn mưa, phút mốt lại có những tiếng còi xe inh ỏi khi một ai đó chạy bắn nước tung tóe lên những người xung quanh. SG vào những ngày mưa tuy không yên tĩnh và vắng lặng như những nơi khác, thế nhưng đâu đó vẫn phảng phất nỗi buồn, nỗi buồn của một thằng con trai giữa biển người mênh mông nhưng vẫn cảm thấy cô đơn, thật sự cô đơn. Tôi cứ ngồi đó, mặc nhiên để những hạt mưa bao quanh lấy thân thể mình mà chẳng có chút gì là phản kháng. Tôi nhét tai nghe vào, mở âm lượng lớn hết cỡ để hòa mình với những giai điệu đầy xúc cảm của Kiss The Rain, chốc chốc thì lại là bài hát Lao Shu Ai Da Mi nhẹ nhàng, sâu lắng mà tôi vô cùng tâm đắc. Những giai điệu hệt như những mũi khoan xoáy sâu vào trong trái tim tôi, nhưng nỗi buồn quả thực là một thứ khó hiểu, dù biết khi làm điều đó, bản thân sẽ chẳng thể nào chấm dứt được cảm giác khó chịu, nhưng người ta vẫn cứ làm, chẳng phải vì họ muốn kéo dài nỗi buồn đó, mà cũng chẳng phải vì nghĩ rằng sẽ lấy độc trị độc, mà đơn giản bởi khi đã buồn, có buồn thêm một chút, thì đã sao chứ, nhỉ?

Tôi buồn, mọi người đều biết, nhưng nỗi nhớ Uyển My, có lẽ sẽ chẳng có ai hiểu, và tôi cũng muốn giữ nó cho riêng mình, vì tôi không thích lắm cảm giác bị mọi người thương hại. Tôi luôn cố gắng tỏ ra mình vẫn ổn, dù rằng mọi người thừa biết là tôi không hề ổn, chỉ là, họ có lẽ cũng chẳng nợ đay nghiến tôi, vì dù sao đi chăng nữa, có lẽ, nỗi buồn nào rồi cũng sẽ qua, chỉ không biết là 1 tháng hay 10 tháng mà thôi. Tôi không nói điều này với Uyển My, ở trước màn hình, mỗi khi nhìn thấy nàng, tôi luôn luôn tỏ ra mình đang là người vui vẻ nhất trên thế gian, tôi cố gắng cười thật tươi theo những chia sẻ thực tâm của nàng về cuộc sống bận rộn bên Mỹ, tôi cũng ngoan ngoãn nghe theo những lời dặn dò mà đại tiểu thư tâm huyết gửi gắm đến, dù đôi lúc vẫn còn phải đổi ngoắt thái độ vì nàng tiết lộ mới nói chuyện qua lại với anh bạn người cũ Randall, hoặc nhiều nhất là khi nàng đuổi tôi đi ngủ để họp công việc với thằng Hải ngựa, nơi mà tôi biết nó có họp hành khỉ gì ngoài việc ngắm nhìn cô bạn gái xinh đẹp của tôi kia chứ.

Điều an ủi thực tế nhất, đáng lo thay lại đến từ một người mà tôi không hề trông đợi chút nào, đó chính là từ cô bạn mới quen với mái tóc xoăn kiểu cách Tuyết Mai. Kể từ cái hôm tôi bắt đầu nhận ra rằng, mình thực sự đang nhớ Uyển My quá đỗi, tôi cũng tự dặn lòng rằng sẽ không được phép để ý hay rung động chút nào nữa với Tuyết Mai, dù biết rằng điều đó quả thực rất khó khăn. Tôi đã không cần lẩn trốn nàng bằng cách chui xuống góc lớp ngồi như hôm nọ, tôi vẫn ngồi đấy, nghe theo những tâm sự to nhỏ của nàng, lâu lâu cũng phải bật cười trong giây lát vì độ quái chiêu nơi Tuyết Mai, thế nhưng nhiều khi cũng phiền lòng dữ lắm vì cô bạn này quả thực là không bao giờ hết chuyện để nói, dù có là chuyện tốt hay chuyện xấu đi chăng nữa:

– Sao tôi ghét con bé Quyên ghê cậu ơi!
– Vậy đứa nào ban đầu nói Quyên “dễ thương ghê”?
– Chắc bữa đó tôi… mơ ngủ. Mà ghét thì ghét, vẫn phải công nhận, Quyên nó xinh ghê, chậc chậc…

Tuyết Mai chép miệng, nhìn về phía Ái Quyên một cách đầy ngao ngán:

– Câu này làm sao Phong?
– Không biết.
– Còn câu này?
– Không biết.
– Ăn đấm không?
– Không biết.
– Nhà cậu có biết cậu bị điên không?
– Không biết… ơ…
– Hì hì.
– Cái con nhỏ này.

Càng tiếp xúc nhiều hơn với Tuyết Mai, tôi càng phát hiện ra những ưu điểm tốt đẹp của nàng, bên cạnh cái vẻ ngoài không tương xứng với nội tâm ấy, là một cô nàng có nhiều tâm sự, luôn thích được trò chuyện tâm sự với người khác, chẳng cần biết người đó tốt hay xấu, thân hay không thân, miễn là muốn lắng nghe, nàng sẽ kể lại sự tình răm rắp. Đó là một trong những điểm khiến tôi vừa quý vừa không thích ở Tuyết Mai, nói một cách thô thiển sẽ là hơi bị… lắm chuyện. Thế nhưng dù sao, cũng phải cảm ơn Tuyết Mai vì những giờ phút khó khăn này đã xuất hiện ở cạnh tôi để chí ít cũng giúp tôi bớt căng thẳng và chán chường.

Thông thường thì một học kỳ của chúng tôi sẽ kéo dài khoảng 4 tháng với số lượng môn học không cố định. Những kỳ đầu tiên thì sẽ ít môn, chủ yếu cho sinh viên làm quen với thể thức dạy và học kiểu mới, đặc biệt là cái trò thi kết thúc bằng cách thuyết trình, tôi là chúa ghét cái kiểu đứng trước đám đông rồi dò bài, đã lo lắng không thuộc rồi còn áp lực tâm lý đè nặng, bố ai mà đọc cho nổi. Học kỳ này là học kỳ bản lề, chuẩn bị bước vào kỳ 4 mới môn dự án, một dạng thi thử cho đồ án tốt nghiệp, nơi sẽ chứng minh được tay nghề cũng như kiến thức thực chiến của các sinh viên. Cơ mà dạo gần đây, tôi học hành chểnh mảng quá chứng, vậy nên thể theo yêu cầu của mấy đứa trong lớp cộng thêm lời khuyên bảo của thầy Hoàng Anh, tôi sẽ phải chấn chỉnh lại và dẫn dắt một nhóm gồm 5 người cho môn dự án vào kỳ sau, với yêu cầu đặt ra là phải trên 8 điểm tổng kết, còn không thì thầy sẽ… sa thải tôi khỏi lớp 3D vào mỗi tối. Mà nhắc đến bộ môn 3D, dạo này, tôi học hành bết bát, kết quả ngày một đi xuống, thành ra thầy Hoàng Anh đã nhắc nhở vài lần, cơ mà vẫn chứng nào tật nấy, tôi ngồi học thì ra chiều chăm chú lắm, nhưng đến khi nghe thầy hỏi thì lại chẳng biết cóc khô gì, thành ra mấy lần bị thầy đuổi ra khỏi lớp, dù là lớp online. Nhưng chí ít vì tôi vẫn là trò cưng của thầy Hoàng Anh, thành ra sau mỗi lần bị đuổi, thầy vẫn cẩn thận gửi file video buổi học cho tôi, dẫu rằng tôi cũng quăng lại ở đó, không buồn lấy ra xem.

Bây giờ đã là đầu tháng 3, chỉ còn khoảng 3 tuần nữa là tôi sẽ thi kết thúc vài môn học ở trên trường, thế mà hiện tại trong đầu tôi vẫn chẳng có tí chữ nghĩa nào, đến là nản. Dĩ nhiên là với những thầy cô giáo bộ môn đã quen mặt với tôi từ trước thì đều liên tục hỏi han về những vấn đề mà tôi đang gặp phải. Nhưng rồi lúc được hỏi, tôi vẫn thản nhiên hứa sẽ thay đổi ở những bài kiểm tra tiếp theo, và rồi thì nó lại trồi sụt một cách thất thường. Không phải vì tôi không làm được, mà căn bản là tôi không muốn làm, vì thực tế thì những bài này, tôi đã nghiên cứu trước cách đây kha khá thời gian rồi, chỉ là không biết tại sao, tôi chẳng còn muốn tập trung học hành gì nữa. Tôi ngụp lặn dưới hố sâu của tuyệt vọng, tôi mơ hồ lạc lối giữa một lối đi chỉ tràn ngập một màu đen, không thấy được chút ánh sáng nào soi rọi. Chỉ cách đây ít lâu, tôi còn thập phần tự tin vào việc mình sẽ giật hết những con điểm tốt, giật hết luôn những sự chú ý của các thầy cô bộ môn để mà đường hoàng nhận được những lời giới thiệu cho công việc sau này. Để rồi thì giờ đây, tôi chẳng khác nào một thằng sinh viên theo thiên hướng cá biệt, lên lớp thì vẫn đầy đủ, mỗi tội là chẳng chịu học hành gì.

Trên trường èo uột là thế, lên đến lớp Muay Thai của Chương sư phụ cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Tôi mặc dù vẫn có mặt hoàn toàn đầy đủ, thế nhưng thay vì luyện tập một cách chăm chỉ, tôi lại ngồi thừ ở một góc, thi thoảng thì đứng dậy múa qua loa vài đường cho có lệ rồi lại ngồi phịch xuống đất ngắm trời mây, ngắm luôn tụi bạn đang hì hục trui rèn các đòn thế. Dạo gần đây thằng Trí mặc dù có vẻ vẫn chưa hết ác cảm đối với tôi, thế nhưng nó dường như đã thôi chọc ngoáy vì sau một vài lần, nó cũng nhận ra được rằng tôi hiện tại không quan tâm đến mấy cái lời rác rưởi của nó nói, có lẽ nó nghĩ tôi cũng thích Ái Quyên nên mới đâm ra… cau có như vậy:

– Bạn Phong lên tập hướng dẫn các bạn mới cái nhỉ?
– Không rảnh, mày tự tập đi – Tôi bỏ đi chỗ khác…

– Dạo này không thấy nói chuyện với Quyên nữa hả? – Nó cười đểu cáng…
– Việc của mày à?

– Nhìn bé Ngân cũng dễ thương đấy, thử xem? – Thằng Trí khích tướng…
– Ờ, mày đi mà thử – Tôi vờ như nó không tồn tại, vẫn tập trung… ngắm mây trời…

Sau một vài lần như thế, thằng Trí xem ra đã chẳng còn tí vui thú nào trong việc chọc ngoáy tôi, ngoại trừ một điều chắc chắn rằng nó vẫn cay cú tôi dữ lắm vì 2 lần dám hạ nhục nó trước mặt đám võ sinh cũng như Chương sư phụ, vậy nên hết lần này đến lần khác, nó gạ tôi tỉ thí lại để phân định thắng thua cuối cùng. Mà phân định cái kiểu của mày thì khôn hết thiên hạ Trí ơi, đấu 3 trận tao thắng 2 mà mày đòi thắng chung cuộc tức là nghĩa làm sao chứ:

– Thử vài đường không?
– Không rảnh.
– Thằng hèn!
– Ừ.

– Học võ mà không dám đánh nhau à?
– Đâu có đánh nhau, là tao đánh, còn mày xin thua.
– Có giỏi thì đấu lại xem! – Nó trừng mắt…
– Tao giỏi rồi, mày tự mà đấu.

– Nghe đồn thất tình, Quyên không thích mày đâu, bỏ cuộc đi! – Nó vẫn chưa chịu buông tha tôi…
– Ừ. Thế cơ à? – Tôi ỉu xìu…
– Quyên nhận lời đi chơi với tao rồi, mày hết cơ hội rồi thằng nhóc, haha! – Thằng Trí cười khoái trá, bố thằng bệnh…
– Ồ, vậy à? Có một sự thật nho nhỏ là…
– Là gì?
– Tao không quan tâm! – Tôi quay đầu bỏ đi trong ánh mắt hận thù của thằng Trí…

Nhưng rồi thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, mời mọc mãi thì dài ngày cũng đấm. Hôm nay, chẳng hiểu vì một cái lý do cụ thể gì, tôi bỗng bất thình lình chấp nhận lời thách đấu của thằng Trí trong tiếng hò reo cổ vũ của đám võ sinh xung quanh. Gì thì gì, cuộc tỉ thí giữa đại sư huynh Thành Trí và tiểu sư đệ Thanh Phong luôn luôn mang đến sự hấp dẫn không thể chối cãi, dù rằng nó đã lặp lại đến lần thứ 3:

– Xin phép sư phụ, con muốn mời bạn Phong lên đối kháng một lần nữa! – Thằng Trí đứng giữa lớp, đường hoàng tuyên bố…
– Ý Phong thế nào con? – Chương sư phụ khoan thai…
– Dạ, sao cũng được, sư phụ – Tôi trả lời, mặt vẫn không biến sắc…
– Thế được, ra đây đi! – Thằng Trí nhoẻn miệng cười rồi tiến dần về phía sàn đấu, theo sau là đám võ sinh lóc chóc, có cả thằng Linh và nhỏ Ngân bạn tôi…

Trong vô thức, tôi cũng dặt dẹo tiến đến võ đài, chẳng mảy may quan tâm đến thế sự xung quanh cũng như kết cục của trận đấu sắp tới, tâm hồn tôi lúc này có khác gì ở trên mây đâu cơ chứ:

– Được rồi, luật vẫn như cũ, nương tay nhé 2 đứa!

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu, Chương sư phụ nói ra câu này, vì quả thực trong suốt những lần đụng độ trước đó, tôi cũng như thằng Trí chẳng có vẻ gì là muốn thể hiện sự nương tay cho đối thủ cả, dù sao bọn tôi cũng là những người khá ngang tài ngang sức, việc nương tay chẳng khác nào một cách tự hủy. Tôi chưa bao giờ xem thường đối thủ như bây giờ, quả thực là như vậy, dù rằng đối thủ trước mặt tôi đây có lẽ là đối thủ khó nhằn nhất mà tôi từng được đối đầu. Cơ mà hiện tại, việc coi thường nó không phải là vì tôi nghĩ mình sẽ dễ dàng chiến thắng, mà là vì tôi chẳng có chút… động lực cũng như tình thần chiến đấu nào trong trận tái đấu lần 3 này với thằng Trí, vì dù có thắng nó đi chăng nữa thì cũng chẳng giải quyết được cái quái gì, thằng này là chúa lật lọng mà.

Dạo gần đây, trong khi tôi lơ là luyện tập, lơ là phát triển đòn thế, thằng Trí đã trở nên tích cực hơn nhiều lần, bằng chứng là nó liên tục nhờ các sư huynh đệ của mình làm đối thủ để luyện tập đối kháng. Dù dĩ nhiên mấy vị huynh đệ của nó chưa thể bằng với trình độ của tôi, thế nhưng có tập thì mới có khá, không rèn thì dĩ nhiên sẽ thui chột, và đó chính là tôi.

Vừa bắt đầu trận đấu, thằng Trí đã ngay lập tức phát động tấn công bằng một đòn quét trụ về phía chân trái của tôi. Nhanh như cắt, ngay sau khi tôi định thần né được, nó lại lao tới và liên tục sử dụng đòn lên gối vào phần bụng rồi sau đó quặt nhanh cẳng chân để tung cước tiếp vào hông khiến tôi vất vả chống đỡ. Những đòn thế liên tục biến hóa một cách khôn lường của thằng Trí đã làm tôi quả nhiên tối tăm mặt mũi, chỉ biết giật lùi né đòn trong vô thức. Nhưng rồi thì bị nó dồn đến góc sàn đấu, tôi không còn khu vực để tiếp tục di chuyển, thành ra đành đưa tay lên đỡ đòn cũng như chịu trận. Mà đòn gối, đòn cước của hội Muay Thai dĩ nhiên là cú nào cú nấy đau như búa bổ, tôi hoa mắt chóng mặt trước trận địa mà thằng Trí giăng ra một cách bài bản. Trong một khoảnh khắc, khi nhận thấy sự lơ là của tôi, thằng Trí bật nhảy lên rồi tung chân trái lên trước giả vờ tung cước rồi bất ngờ nó lại quay ngoắt ra đòn bằng chân phải. Một pha xoay chuyển cục diện xuất sắc của thằng Trí và tôi ăn trọn cú đá của nó vào bả vai, đau thấu trời xanh. Trong lúc tôi còn đang xiêu vẹo nắn chỉnh gân khớp, thắng Trí lại lao đến và tung ra một đòn song phi vào giữa ngực khiến tôi lăn đùng ra đất, ho thốc ho tháo. Thừa thắng xông lên, nó lại tung người lên không trung rồi dùng gót chân dậm mạnh xuống đất.

“Uỳnh”

Một tiếng va chạm cực mạnh vang lên sau khi chân của thắng Trí tiếp xúc với sàn đấu, tôi đã kịp lăn người sang một bên né sát chiêu vừa rồi. Không để cho tôi kịp định thần, nó hung hăng áp sát và tung một cước vào thằng bên thái dương của tôi và hẳn nhiên là tôi chẳng kịp né, ngã lăn ra sàn, đầu óc choáng váng, tay chân rụng rời, máu ở khóe miệng đã rỉ ra đôi chút, thắng thua xem chừng đã rõ. Thế nhưng thằng Trí chưa bao giờ có ý định sẽ bỏ qua cho tôi, tội của tôi là dám đánh thắng nó 2 lần và dĩ nhiên là dám cả gan chọc giận… Ái Quyên. Nó như dồn hết sức bình sinh, chạy dồn vào góc lấy đà rồi dùng 2 phần đầu gối lao thẳng về phía tôi một cách vô cùng mạnh bạo.

“Viu… viu… kình”

Lại một tiếng va chạm nữa vang lên trong không trung, nhưng lần này, không phải là sàn đấu, hai đầu gối của thằng Trí bị chặn lại bởi… Chương sư phụ, người đã bất ngờ lao lên dùng một cước chặn đứng đòn hiểm của nó trong khi tôi vẫn còn đang nằm bất động, ngửa mặt lên trần nhà, suy nghĩ vẩn vơ về một điều gì đó chẳng rõ:

– Dừng lại! Trận đấu kết thúc! – Chương sư phụ nghiêm nghị…

“Woaaahh… anh Trí giỏi quá… Tuyệt vời… Đánh vậy mới là đánh chứ…”

Những tiếng hò reo cổ vũ của lũ võ sinh vang lên rả rích để chúc mừng trận thắng oanh liệt của sư phụ tụi nó trước một đối thủ sừng sỏ là tôi, cơ mà thay vì vui mừng, thằng Trí đứng phỗng ra, nó nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu xen lẫn bực tức. Lẽ dĩ nhiên, với những người học võ lâu năm như Chương sư phụ và thằng Trí, phần nào là Thanh Ngân nữa, cả 3 người họ đều thừa hiểu, việc tôi thua quá chóng vánh trong trận đấu vừa rồi rõ ràng không phải là vì tôi thua kém đối thủ, mà chắc hẳn còn có nguyên nhân khác:

– Sao mày làm thế? – Nó quát lớn trong khi Chương sư phụ đỡ tôi dậy…

Tôi thì chẳng buồn trả lời thằng Trí, chỉ quan tâm tới việc sư phụ và 2 đứa bạn đang loay hoay đỡ tôi ngồi dậy. Thanh Ngân còn cẩn thận dùng bông băng thuốc đỏ có sẵn ở võ đường mà sơ cứu tạm thời cho tôi:

– Có sao không con? Có chuyện gì à?
– Dạ… con không sao… thưa sư phụ…

Chương sư phụ nhìn tôi một cách thấu hiểu, có vẻ sư phụ cũng dễ dàng nhận ra ánh mắt vô hồn và một tâm trạng chẳng có gì gọi là… đang sống của tôi, một thằng học trò đặc biệt mà sư phụ đã dành rất nhiều tâm huyết để truyền thụ lại những ngón nghề siêu đẳng nhất của mình:

– Có sao không anh Phong? – Thằng Linh lo lắng…
– Không… hơi ê ẩm tí thôi.
– Sao anh… không phản kháng chút nào vậy?
– Chẳng biết nữa…

Bỏ mặc hết những lời quan tâm của bạn bè, tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện rồi ngồi thừ người ra suốt buổi học ngày hôm đó trong ánh mắt khó hiểu của tất cả mọi người, bao gồm luôn cả thằng Trí. Người xưa đã nói, thà rằng có một kẻ thù giỏi giang còn hơn có một người bạn ngu dốt, tôi lúc này đã chẳng còn là kỳ phùng địch thủ xứng tầm với thằng Trí nữa mà chỉ còn như một cái xác không hồn, cứ vật vờ sờ soạng tìm đường đi lối bước mà chẳng rõ rồi mọi thứ sẽ dẫn tôi đến đâu. Lần đầu tiên tôi thua trận mà vẫn chẳng có một chút gì buồn trong lòng, dù rằng thân thể đã đau nhức và khuôn miệng sưng lên từng phần.

Tình trạng của tôi mỗi lúc một thậm tệ, và tôi chẳng dám nói điều này cho Uyển My biết, vì tôi sợ rằng nàng sẽ lo lắng, mà dĩ nhiên thì tôi không bao giờ muốn điều đó xảy ra, cho nên là, mỗi cuộc gọi trong thời gian này, tôi đều sẽ cố gắng hạn chế nhất có thể việc trả lời những câu hỏi của nàng liên quan đến chuyện đó. Tôi chỉ cố gắng lái sang một hướng khác, rồi tôi hỏi vặn ngược lại nàng, để cho nàng phân tâm và bỏ qua đi những thắc mắc từ nãy đến giờ.

Nhưng tôi lơ là chuyện học là một đằng, nhưng tôi chẳng để mình rớt môn nào, đó mới là cái hay. Ở đây tôi có cảm giác mình chỉ muốn tạm thời nghỉ ngơi, cho đầu óc mình trống rỗng, thư thái phần nào, để có thể dành trọn nó cho người con gái tôi yêu, người đang ở cách xa tôi hàng vạn cây số. Tôi học hành sa sút, nhưng tuyệt nhiên là tôi vẫn nắm đầy đủ những phần kiến thức quan trọng để áp dụng vào bài thi kết thúc môn. Bên cạnh đó, việc tôi đã từng là học sinh giỏi nhất nhì lớp cũng khiến tôi được phần nào ưu ái từ các thầy cô, đặc biệt là thầy Hoàng Anh kính mến của tôi, người đã cố gắng động viên tôi ôn luyện cho kỹ, đừng để rớt môn nào nếu không muốn tương lai gặp rắc rối khi đi xin việc. Và thế là, tôi dùng vài ngày ngắn ngủi còn lại để ôn luyện kiến thức, đủ sức giật lại những con điểm cao cuối cùng nhằm kết thúc môn với một con số không quá tệ. Dù không còn đứng được trong top 10, thậm chí là 20, tôi cũng khẽ mỉm cười với những con điểm mà mình đạt được, nó tạm thời giúp tôi tránh được những rắc rối về sau. Chơi gì thì chơi, quậy gì thì quậy, trước tiên vẫn phải qua môn cái đã, rồi từ từ sẽ làm lại sau, tương lai của tôi đâu chỉ dành riêng cho một mình tôi kia chứ, vẫn còn một người quan trọng trông cậy vào nó mà, nhỉ?

Tối nay là một ngày đặc biệt, đối với riêng cá nhân tôi, nhưng mà có vẻ, với tất cả những gì đang diễn ra, với cái tâm trạng này, hẳn nó sẽ trở thành một ngày thảm họa.

8h00 sáng ngày 14/03/2019, xem chừng là ngày sinh nhật buồn nhất trong đời tôi…

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng