Phần 82
Trong suốt quãng thời đã qua, vị chi là tầm 9 tháng, tôi đã gần như chắc như đinh đóng cột về một vấn đề vô cùng… quan trọng. Phải thẳng thắn thừa nhận mà nói thì tôi đã xem như mặc định rằng Uyển My chính là người con gái xinh đẹp nhất trên cái cuộc đời này, hoàn hảo nhất mà cái vũ trụ này đã từng sản sinh ra. Nàng là một người con gái không thể toàn diện hơn được nữa, vừa xinh đẹp, giỏi giang lại còn thông minh, sắc sảo, tinh tế, đủ các thể loại ưu điểm mà tôi có thể kể tên được thì đều hiện diện ở cô bạn gái xinh xắn của tôi. Đến mức mà tôi đã luôn luôn lấy Uyển My ra làm thước đo khi nhìn thấy bất cứ người con gái nào mà tôi cho rằng khá là… ưa nhìn. Từ Ái Quyên, Thanh Ngân, sau này đến dì Hạnh rồi mấy bạn nữ mới vừa vào lớp kia, tất cả bọn họ đều có vẻ bề ngoài khác nhau, chẳng ai giống ai, đều có ngoại hình bắt mắt, nhưng đều có 1 điểm chung cố hữu đó là việc tôi đều khẳng định chắc nịch rằng, Uyển My vẫn hơn tất thảy bọn họ vài bậc. Nói không điêu ngoa tí nào vì nhan sắc của Uyển My là thứ đã được rất nhiều người khẳng định chứ không phải chỉ riêng tôi. Sự ngọt ngào và đáng yêu ấy thật sự không thể tìm được đâu người thứ 2 nữa. Tôi mải mê ngắm nhìn, mải mê quan sát và mải mê… say đắm trước diện mạo sắc nước hương trời của Uyển My, ngắm đến quên luôn rằng trên cuộc đời này, núi cao… thì sẽ có núi khác cao hơn, và có lẽ ngày hôm nay, tôi đã gặp được ngọn núi cao hơn đó.
Ngay khi vừa bước vào lớp, Tuyết Mai đã gây ấn tượng vô cùng mạnh mẽ trong tôi bởi nước da trắng ngần, mái tóc tém xoăn ôm vừa vặn vào khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười má lúm đồng tiên hủy thiên diệt địa. Phải nói rằng lâu lắm, lâu lắm rồi, tôi mới biết thế nào là tiếng sét, nhưng tôi không dám nói đó là tiếng sét của ái tình, tôi chỉ dám thừa nhận rằng, đó là tiếng sét của sự thức tỉnh, của sự mê hoặc, vì quả thực là cũng đã khá lâu tôi mới dám mở não ra để mà… cảm thấy ấn tượng bởi một người con gái ngoài Uyển My, và chính cô nàng Tuyết Mai này thực sự khiến tôi há hốc mồm vì vẻ mê hoặc chết người đó. Xét công bằng mà nói thì Uyển My vẫn xinh hơn, chắc chắn là vậy, có điều, sự quyến rũ và thu hút kiểu này thì thực sự tiểu thư nhà tôi vẫn còn thua kém đôi chút. Có cảm tưởng như Tuyết Mai chính là sự dung hòa hoàn hảo của Uyển My và Ái Quyên vậy, dù rằng ở mỗi mặt, cô nàng này vẫn thua kém 2 cô gái của tôi chút xíu… à không, một cô của tôi, còn cô kia… nay đã của người khác.
Với cái bộ ngoại trang quá ư là hầm hố cộng thêm chiếc balo như đang tố cáo chủ nhân của mình, tôi gần như chắc chắn Tuyết Mai chính là cái đứa bố láo ban nãy dám phi mô tô ủi tôi văng lên lề đường mà chẳng thèm mảy may đoái hoài. Thú thật là ban nãy, tôi chỉ muốn lao vào đấm cho cái đứa hỗn hào đó một trận nên thân, cơ mà suy xét một hồi, sợ dây phải đám con nhà giàu rách việc, vậy nên tôi cũng êm đẹp mà… chịu trận. Mà tính ra cũng may mắn ra phết, chứ ban nãy mà tôi đấm cái đứa đó thì giờ có phải là mất đi cơ hội… nói chuyện với người đẹp rồi hay không.
Trong thâm tâm tôi lúc này mà nói thì đang có một sự giằng xé không hề nhẹ. Một nửa tôi cảm thấy xấu hổ vì đã có những suy nghĩ muốn “ăn chả, ăn nem” khi Uyển My vẫn còn đang hì hục làm lụng để sớm ngày trở về với tôi. Tôi thực sự nghĩ mình chẳng khác nào một thằng phế thải, một thứ cặn bã xã hội thứ thiệt khi chỉ mới vài hôm trước, tôi còn mạnh mồm quát nạt Uyển My vì dám… nói chuyện lại với thằng người yêu cũ Randall của nàng, lâu lâu còn có sự xuất hiện bất thình lình của thằng Hải khiến tôi tức nổ đom đóm mắt nữa chứ. Uyển My chưa làm gì có lỗi, tôi đã lồng lộn lên rồi, vậy mà lúc nàng ra tay đánh dấu chủ quyền thì tôi lại nỡ… trách móc nàng quá nhẫn tâm, thật đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười, chưa đỗ ông nghè mà đã đe hàng tổng, chưa trải qua thì chưa biết đâu mà lần. Nửa còn lại, tôi tự trấn an bản thân mình rằng, tôi là đàn ông con trai, thấy con gái xinh thì mê mẩn một chút cũng là chuyện thường tình, miễn sao không làm gì có lỗi với Uyển My ở nhà là được rồi, không cần phải quá câu nệ làm chi cho khổ đầu mệt óc.
Tuyết Mai hào hứng ngồi xuống cạnh tôi trước khi loay hoay cởi áo khoác, găng tay các kiểu. Thiệt tình mà nói thì cái kiểu ăn mặc này của nàng khá là giống với Ái Quyên ngày đầu, cơ mà bụi bặm và có nét tomboy hơn rất nhiều. Tôi cứ nhìn nàng không chớp mắt, tưởng như có một lực hút vô cùng mãnh liệt tỏa ra từ Tuyết Mai khiến tôi không thể nào rời mắt được cả:
– Nè, nhìn gì tôi đó? – Tuyết Mai cười bẽn lẽn…
– Ơ… ơ… đâu có!
Tôi giả ngơ, vội vã quay lên bảng giả vờ ghi ghi chép chép, nhưng nãy giờ thầy giáo đã đọc bài viết bài gì đâu mà chép, thành ra cái kế hoạch giả ngu của tôi vỡ lở ngay từ trong trứng nước, quê muốn đội mấy cái quần:
– Cậu nói dối dở tệ, hì hì.
– …
– Chào nhé, tôi là Tuyết Mai, còn cậu tên gì?
– Ờ… mình là Phong, Thanh Phong – Tôi thật thà đáp…
– Xanh chín luôn nhé, cậu sinh năm bao nhiêu?
– Mình… 94.
– Ái chà, trùng hợp ghê – Tuyết Mai lại cười tươi…
– Mai cũng 94 à?
Cô nàng khúc khích cười, lại lộ ra cái lúm đồng tiên duyên dáng ấy, nhìn kỹ thì còn có một bên răng khểnh, thật là mê không để đâu cho hết:
– Không.
– Chứ bao nhiêu? – Tôi chưng hửng…
– Bí mật, không được hỏi tuổi phụ nữ, hì hì.
Nàng vui vẻ, vô tình lại đưa ngón tay lên ra dấu im lặng, hệt như những gì Uyển My đã làm với tôi cách đây không lâu. Bất giác, tôi cảm thấy hơi giật mình, vội vã lắc đầu mạnh một cái cho những suy nghĩ vẩn đục rơi ra ngoài, tôi cố gắng ngồi thẳng thớn nhất có thể, tập trung chuyên môn nhìn thẳng lên trên nghe thầy giới thiệu bài mới:
– Mà… Mai nè!
– Hả?
– Mai đi học bằng gì?
– Tôi tự đi xe thôi.
– Mô tô hả?
Nàng tròn mắt nhìn tôi, lộ vẻ ngạc nhiên:
– Sao… cậu biết?
– Ban nãy đang dắt xe, bị cái đứa điên nào cưỡi mô tô phóng ở ngoài cổng vào, xém đụng, nhìn quen lắm nè – Tôi đá đểu…
Tuyết Mai ngẫm nghĩ một lúc rồi phá lên cười:
– Ủa, là cậu hả? Cho tôi xin lỗi nhé, nãy tôi sợ trễ giờ, haha!
Nàng cười to, mà nói cũng to nốt, không đủ để điếc tai nhưng cũng đủ để cả lớp nghe thấy, dĩ nhiên là thầy cũng nghe luôn:
– Tuyết Mai, đứng dậy ngay! Đã đi trễ mà còn làm ồn à? Có tin tôi đánh vắng hôm nay không?
– Dạ, xin lỗi thầy ạ – Tuyết Mai ngoan ngoãn đứng dậy, nhưng vẫn cười như chưa có gì xảy ra…
– Tôi nói mà cô còn cười?
– Dạ em xin lỗi, bạn này chọc em cười!
– Cái… đ… – Tôi há hốc mồm vì tình huống ngoài dự tính…
Đúng là vẻ bề ngoài sao thì nội tâm với tính tình cũng như vậy nốt, Tuyết Mai nhìn sơ qua là đã thấy không phải là kiểu con gái ngoan hiền, lãnh đạm và nhẹ nhàng như Uyển My nhà tôi rồi, nhưng mà quậy đến mức độ này thì cam đoan là tôi chưa dám nghĩ tới cỡ như thế:
– Anh bên cạnh đứng dậy luôn!
– Ơ… dạ… thầy!
– Tên gì?
– Dạ… Thanh Phong thưa thầy!
– À, rồi, nhớ rồi, nghe thầy Hoàng Anh nhắc mấy lần, nay mới được diện kiến, danh bất hư truyền đấy!
– Dà… dạ…
Tôi gãi đầu bối rối, ở phía dưới thì đã bắt đầu có những tiếng nín cười “hị… hị…” vang lên đâu đó. Thiệt tình là tôi giận Tuyết Mai thì ít mà tự dưng thấy quê thì nhiều. Mà tôi quê không phải vì vụ nói chuyện riêng trong giờ học, tôi chỉ thấy hơi… e ngại vì khả năng cao là lại phải chịu cái tiếng… háo sắc, thiếu chung thủy khi vừa thấy gái đẹp vào lớp là đã nhanh tay lẹ mắt mà chọc ngoáy lia lịa rồi:
– Ngồi học cho đàng hoàng, một lần nữa là tôi cho cô cậu ra ngoài đấy!
– Dạ… em xin lỗi thầy ạ! – Tôi ngoan ngoãn cúi đầu…
Trái với vẻ sợ sệt và thái độ tôn sư trọng đạo tuyệt đối của tôi ở bên cạnh, Tuyết Mai chẳng có biểu hiện gì là đang lo lắng hay quan tâm về việc này, nàng vẫn nhe răng cười mặc kệ sự đời. Mà cô nàng này hình như bị chập dây thần kinh cười hay gì mà cứ cười hoài không thôi. Biết là cười đẹp, răng khểnh, má lúm duyên dáng rồi, cơ mà đâu có cần phải toe toét liên tục như vậy đâu chứ, có biết người ta… đau tim hay không:
– Giận tôi à? – Tuyết Mai thúc vào tay tôi…
Tôi nhìn nàng bằng nửa con mắt, vẻ khinh khỉnh ý nói “nhà người chỉ là hạng tép riu, dám vùi dập ta coi chừng có ngày mang họa”, kiểu vậy đấy:
– Này! Giận à? – Nàng ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc…
– Học đi, thầy đuổi ra ngoài giờ!
Tôi đáp, mắt vẫn dán lên bảng, giả vờ làm con ngoan trò giỏi:
– Xin lỗi nhé, cho cậu này!
Tuyết Mai chìa tay ra một viên kẹo gừng Migita, loại kẹo này hồi xưa bà nội tôi rất thích ngậm, nó ngọt ngọt cay cay và thơm mùi gừng, lâu lâu đau bụng ngậm vào cũng có chút cảm giác dễ chịu, âm ấm bụng rồi đỡ hẳn, dù rằng tôi ngờ vực không biết là nó có thực sự có tác dụng quái gì không hay chỉ là do cảm giác của người sử dụng:
– Gì đây?
– Kẹo đấy, ăn đi! Tôi đãi! – Tuyết Mai nhăn nhở…
– Có mỗi viên kẹo mà làm như… – Tôi nhếch mép, nhưng vẫn nhận lấy viên kẹo từ tay nàng…
– Ngon không?
– …
– Ngon không này? – Tuyết Mai gấp gáp…
– Thì… ngon…
– Vậy bữa sau tôi mua ăn thử, hì hì.
Tôi ngơ ngác nhìn Tuyết Mai, thầm nghĩ trong đầu hình như có cái gì đó sai sai vừa diễn ra thì phải:
– Là… sao?
– Viên này tôi mới… nhặt được đấy, ở trong ngăn bàn, hị hị.
Chắc là từ nhỏ đến giờ, tôi mới thấy một đứa con gái khó đỡ như là cô nàng Tuyết Mai này đây. Đành rằng xinh xắn thì có xinh thật, má lúm duyên dáng thì cũng có duyên luôn, cười đẹp ừ thì đẹp đấy, nhưng mà sao đầu óc có vẻ không được bình thường cho lắm, hay đó là truyền thuyết như người ta vẫn nói, rằng gái càng đẹp thì càng… khùng:
– Đệch… con…
– Thầy ơi bạn này chửi em!
– Vãi… l… – Tôi cứng họng, toan chửi thề…
Tuyết Mai chẳng nói chẳng rằng, nàng đứng dậy chỉ tay về phía tôi và ra vẻ mình là một nạn nhân tội nghiệp của một phi vụ “ma cũ ăn hiếp ma mới”. Mà nhìn cái bộ mặt giả tạo đang bĩu môi ăn vạ nhìn thấy ghét kia thì không biết ai là mới ai là cũ đâu nhé. Lần đầu tiên trong cuộc đời mà tôi gặp được một nhân vật khiến tôi có cảm giác không thể nào đoán định được những gì mà người đó sẽ làm tiếp theo. Chỉ vài giây trước, Tuyết Mai còn ra vẻ như là một người đã biết hối lỗi, thì bất thình lình sau đó nàng ta sẽ dùng những mưu ma chước quỷ của mình để sẵn sàng biến tôi thành một kẻ phản diện trong bộ phim điện ảnh mới nhất của nàng ta trong khi tôi thậm chí còn chưa được… đọc kịch bản:
– Thanh Phong đứng dậy, ra khỏi lớp đi, mất trật tự quá!
– Ơ… thầy ơi… không… em không…
Vì đã đóng vai con ngoan trò giỏi hơi lâu, vậy nên tôi cũng quên béng đi cách để biện minh trong trường hợp bị thầy cô giáo nghi oan. Thường thì khi tôi phạm một cái lỗi lầm gì đó, thầy cô sẽ tìm cách để bỏ qua vì dù sao tôi cũng là một học sinh ưu tú của lớp, nhưng khổ nỗi một cái là dù sao đây cũng thuộc môn học mới, học kỳ mới và giáo viên cũng mới nốt, thành ra việc tôi sử dụng mối quan hệ ngoài hành lang của mình đã không được thực hiện một cách hoàn hảo, mà hơn thế nữa, khi đứng trước một đứa con gái ranh ma miệng mồm dẻo như kẹo dẻo thế kia thì tôi có mà 3 đầu 6 tay cũng không đối phó nổi:
– Hì hì, xin lỗi nhé! – Tuyết Mai nhìn theo, lén thè lưỡi trêu tôi rồi vẫy vẫy mấy ngón tay làm điệu bộ tiễn biệt…
Tôi thì dường như vẫn chưa tin vào lỗ tai cũng như con mắt mình, đang loay hoay nhìn ngó khắp nơi để tìm kiếm sự cứu giúp nhưng có vẻ là chẳng ai có thể phổ độ được cho tôi trong trường hợp này nữa. Cả Ái Quyên, cả thằng Đức, cả thằng Linh và tất tần tật những đứa khác, cả cũ cả mới đều đang hướng về phía tôi với những ánh nhìn… khó hiểu và dĩ nhiên là cả… sự cảm thông vì gần như ai cũng biết tôi không phải loại thích gây mất trật tự trong giờ học, mà chọc gái thì càng không:
– Ra ngoài, nhanh lên! – Thầy hắng giọng…
– Dạ… em xin lỗi thầy…
Tôi gãi đầu gãi tai, lẳng lặng đi vòng ra phía sau lưng của Tuyết Mai để thẳng hướng cửa trước mà lao ra. Nhưng nói thì có vẻ nghiêm trọng vậy thôi chứ thực tế ra ngoài cũng không phải là thứ gì to tát, ít nhất là với trường tôi. Thứ nhất là ở bên ngoài ngoại trừ việc không có máy lạnh ra thì cái gì cũng có, từ chỗ ngồi ngủ nghĩ đến chỗ ăn uống chơi bời, tiện bị đuổi thì tôi cũng định kiếm gì ăn rồi ngồi… lướt facebook cho qua ngày đoạn tháng cũng được, dù sao mới ngày đầu thì cũng chẳng có gì quan trọng.
Trước khi thoát ra khỏi phòng, tôi vẫn phải ngoái đầu nhìn Tuyết Mai bằng ánh mặt tràn đầy thù hận, khói nóng bốc kín trên đỉnh đầu. Tôi co tay thành hình nắm đấm rồi đấm khẽ vào hàm dưới như đe dọa, rằng khi trở lại, tôi sẽ cho con nhỏ này biết thế nào là lễ hội. Thế nhưng, trái ngược với sự giận dữ từ phía tôi, Tuyết Mai chẳng hề tỏ ra sợ hãi hay ngán ngẩm gì tôi cả, cô nàng vẫn cười khoe răng khểnh, khoe má lúm, tiện thể khoe luôn cái lưỡi đáng ghét của mình mà chọc quê tôi. Thề có cái đầu gối của tôi, tôi mà không cho con nhỏ trời đánh này một bài học thì tôi không còn phải là Phạm Thanh Phong nữa.
Không biết sáng nay tôi bước ra khỏi nhà thì bước bằng chân nào trước mà sao xui tận mạng thế không biết. Đi học thì đi trễ, xém bị xe tung cho nhấc người lên, vào lớp thì phải ngồi bàn đầu, đã vậy còn bị con nhỏ mới vào lớp chọc quê đến tận mấy lần, đã vậy còn bị thầy đuổi ra khỏi lớp. Tổng kết lại cái buổi sáng đầu học kỳ mới của tôi thì đúng phải gọi là thảm họa vũ trụ, không tài nào đong đếm được mức độ thiệt hại. Danh dự của một thằng học sinh giỏi, toàn đứng top đầu của lớp bỗng chốc đã bị một đứa con gái vùi dập không thương tiếc. Tuyết Mai ơi là Tuyết Mai, không trả thù này ta thề không bao giờ… chơi game nữa.
Tôi tót ra khu vực ghế đá ngồi, nghiến răng kèn kẹt, tay bóp chặt cái vỏ lon nước ngọt thằng nào bỏ lại trên bàn, ngẫm nghĩ về kế hoạch “báo thù” tên yêu quái Tuyết Mai đáng ghét. Khu tầng học của chúng tôi thì dĩ nhiên từ xưa đến giờ vẫn là tầng đắc địa nhất với đủ mọi thể loại tiểu cảnh, từ ghế đá, hòn non bộ rồi thì chim chóc các kiểu. Được ra đây ngồi vào giữa giờ học thì quả thật là một trải nghiệm dù không tốt chút nào nhưng lại vô cùng… xứng đáng. Tiếng chim hót líu lo, tiếng lá cây xào xạc và cả những cơn gió mát rượi ở trên tầng lầu cao khiến khung cảnh nơi đây trở nên thật quang đãng và dễ chịu, làm tâm hồn tôi nhẹ nhõm đi phần nào. Lúc bình thường thì ở đây khá ồn ào với những tiếng cười nói rôm rả của đội sinh viên, nhưng mà trong giờ học thì lại là một phạm trù khác. Vừa yên tĩnh, vừa thanh cảnh, chắc ngày nào tôi cũng phải chọc giận thầy cô giáo để ra đây tận hưởng cái không khí mát mẻ dễ chịu này mới được. Cơ mà hình như đến nước này thì tôi cũng phải cay đắng mà thừa nhận rằng, gái đẹp quả thực là gái bị khùng, mà nhỏ nào càng đẹp thì càng khùng, dĩ nhiên là ngoại trừ Uyển My nhà tôi ra, vì Uyển My là một thực thể đã vượt lên trên tầm hiểu biết của con người, là thánh nhân soi sáng cuộc đời tối tăm mịt mù của tôi, nàng không thể bị đánh đồng với bất cứ ai. Nhắc đến Uyển My mới nhớ, ban đầu tôi định gọi điện hỏi nàng cách nào để có thể báo thù con nhỏ đáng ghét kia, nhưng rồi chợt nhận ra, điều mà Uyển My quan tâm sẽ chẳng phải là chuyện Tuyết Mai phá bĩnh tôi như thế nào mà là “bạn đó có xinh hay không”, rồi sau một hồi tra hỏi, tôi sẽ vô tình lộ ra một số điểm nghi vấn, và rồi thì a lê hấp, cuộc đời tôi sẽ chấm dứt từ đây, chắc chắn là như vậy luôn. Thế nên, đắn đo một lúc, tôi quyết định sẽ… chờ thời tìm cơ hội trả thù sau, vì lúc này cũng đã gần hết tiết học đầu tiên.
Ngay khi tiếng chuông báo hiệu hết tiết vừa vang lên, tôi đã vắt giò lên cổ mà chạy vào phòng để “trả thù” con nhỏ Tuyết Mai đáng ghét. Nhìn tôi lúc này thì chẳng khác nào nhân vật Ghost Rider trên phim với cái đầu đang thực sự “bốc hỏa” vì tức giận, mỗi tội là tôi không biến thành bộ hài cốt như anh chàng nhân vật chính trên phim, chứ nếu không, con nhỏ này sẽ biết tay tôi, vì tôi sẽ dùng năng lực đặc biệt của Ghost Rider để biến nàng ta thành một con yêu quái xấu xí đê tiện, chuyên hại người. Thật ra lúc này thì Tuyết Mai cũng là yêu tinh trong mắt tôi, điểm khác biệt duy nhất đó là… đẹp mà thôi:
– Ủa? Đâu rồi?
Tôi nhìn quanh ngó quắt hồi lâu, tuyệt nhiên không thấy Tuyết Mai đâu nữa, dù rằng balo các kiểu vẫn còn ở trên bàn. Tôi liếc xuống phía dưới nhìn Ái Quyên rồi chỉ tay vào chỗ Tuyết Mai ngồi, áng chừng muốn hỏi xem có biết nàng ta đi đâu không nhưng Ái Quyên lắc đầu không rõ. Đồ rằng nàng ta có lẽ là mới ra ngoài đi vệ sinh, vậy nên tôi quyết định ngồi lại vào chỗ để chờ đợi kẻ thù không đội trời chung trở về, sẵn tiện nghiên cứu xem có phương pháp nào… chơi khăm lại hay không. Nhưng trong lúc cái đầu ngu muội của tôi còn chưa kịp suy nghĩ gì, thì giật bắn cả người, một cánh tay lạnh ngắt vòng qua vai tôi và một đứa trời đánh nào đó vừa ngồi phịch xuống bên cạnh:
– Ê, nhỏ đó dễ thương dữ mày!
Tưởng ai xa lạ, hóa ra là “chú tương lai” của tôi, chú ngo:
– Dễ đấm thì có! – Tôi cau có, nghiến răng ken két…
– Mà mày chọc gì nó mà nó méc thầy vậy? – Thằng Đức ra chiều phấn khởi…
– Chọc gì, mày thấy tao hay chọc gái lắm à? – Tôi bực dọc…
– Hình như nhỏ đó khoái mày rồi, ấn tượng đầu mà, chậc chậc – Thằng Đức đâm chọc…
– Ừ khoái, khoái ăn đòn thì có, hồi sáng nó cưỡi mô tô xém tung tao lủng ruột, ở đó mà khoái.
– Coi chừng Uyển My biết là chết nha mày! – Nó hù dọa, mỗi tội tôi cũng sợ sẵn rồi, hù dọa thêm cũng… chỉ có sợ hơn thôi chứ làm sao bây giờ…
– Im cái mồm đi, bép xép là tao sút khỏi nhà, khỏi Nhật Hạnh gì nha mày!
– Ờ thì thôi… gì mà nóng, hehe.
Thấy tôi không có dấu hiệu xuôi xị và vẫn giữ cái trạng thái đầy thanh nộ, thằng Đức cũng e dè chuột rút, nhường lại vị trí cho… tên yêu quái vừa mới hành hạ tôi dã man:
– Về rồi hả? – Một giọng cười khúc khích vang lên…
Dĩ nhiên thì tôi với một thân luyện võ từ nhỏ chẳng thể nào ra tay đánh bất cứ ai, dù cho có là con trai đi chăng nữa, huống hồ Tuyết Mai lại là nữ, tôi càng không có cái cớ để đánh nhỏ này, vì xã hội giờ nó thế, con gái đánh con trai thì kêu là anh hùng, là tự vệ, nữ chiến binh, còn con trai chỉ cần vuốt nhẹ má thôi thì sẽ bị thiên hạ xúm vào chửi, thằng vũ phu, súc sinh vật, đẻ con không có lỗ… rốn, vân vân và mây mây các thể loại mạt hạng nhất sẽ được nhét vào mồm. Chính vì cái lý lẽ tưởng như thường tình mà cay đắng ấy, tôi đành nuốt tạm cục tức vào bên trong, dù rằng nó không thể trôi ngay đi được, tay chân tôi vẫn còn run lên vì giận:
– Sao run thế? Tôi có làm gì cậu đâu nè, hihi…
Ban đầu nhìn thì tôi phải công nhận là cũng thấy dễ thương thật, cơ mà bây giờ con nhỏ Tuyết Mai này cứ trưng ra cái điệu bộ bẽn lẽn cười chọc quê, tôi chỉ muốn đá nhỏ văng ra khỏi phòng ngay lập tức, nhưng đành lực bất tòng tâm:
– Yêu… nghiệt!
– Chửi tôi đó hả? Cảm ơn.
– Nghiệp… chướng!
– Tin tiết sau đứng ngoài nữa không?
Tuyết Mai chớp chớp mắt nhìn tôi, giả vờ ngây thơ nhìn ứa gan không chịu nổi:
– Grừ…
Tôi nghiến răng nghiến lợi, thiếu điều muốn lên tim với tên yêu quái hại người này. Vận dụng bí kíp xả giận đại pháp mà tôi học được từ ba tôi mỗi lần mẹ mắng, tôi ngồi khoan thai, mắt nhắm nghiền, thở ra đều đặn và nhẹ nhàng, tưởng chừng như xung quanh sẽ chẳng còn ai khác ngoài chính tôi, một người đang cố gắng trút bỏ hết những âu lo bực dọc của trần thế, tự tin hòa mình vào cõi… hư vô, thế nhưng mà, tôi như Đường Tăng, chỉ trực chờ để yêu quái… ăn thịt:
– Chuyển qua thiền luôn rồi hả? Cậu tếu thật đấy, hihi.
– …
– Mà nè, cho tôi xin lỗi nhá, không cố ý đâu, tính trêu cậu chút cho vui thôi.
– …
– Nè, sao không trả lời?
– …
– Phong!
– …
“Chụt”
Một tiếng động rất lạ vừa vang lên, tôi hốt hoảng giật bắn người né qua một bên khi cảm nhận được sức nóng từ một thứ gì đó có vẻ như là khuôn mặt của Tuyết Mai đang áp sát tới gần. Thật vãi cả xoài cái con nhỏ yêu ma này không biết được ai phái đến để chọc phá cuộc đời tôi, kéo tôi xuống vũng bùn khi tôi đang tu tâm tích đức, một lòng hướng… Uyển My. Tuyết Mai dí sát mặt vào mặt tôi rồi giả vờ hôn “chụt” một cái làm tôi hồn vía lên mây vì quá sợ, dĩ nhiên là chưa chạm và chỉ là nụ hôn giả vào không khí, cơ mà lần này là sợ thật, vì nếu một đứa con gái bình thường xinh xắn đường hoàng thì dĩ nhiên là tôi… khoái, nhưng con nhỏ này không phải con gái, là một con quỷ thì đúng hơn, nhỏ đang thi triển pháp thuật mỹ nhân kế nhằm mê hoặc tôi, rồi hủy diệt tôi bằng những mưu hèn kế bẩn không thể nào đoán biết được. Hơn thế nữa, tôi còn sợ hơn gấp bội khi ở đằng sau lưng chúng tôi là vô vàn những cặp mắt có thể chứng kiến cảnh tượng oái oăm này bất cứ lúc nào. Và trong lúc tôi còn đang chới với ngã lọt ghế chưa kịp đứng lên, thì những tiếng “ồ” “òa” đã vang vọng khắp các ngóc ngách của phòng học:
– Trời trời đang đi học mà làm trò gì kỳ cục vậy?
– AAAAA, trời ơi là trời, mù mắt tao rồi!!!
– Ủa không phải cha Phong quen bà My à?
– Má thằng này bắt một lúc mấy con cá, thứ mất dạy, súc vật, để tao méc Uyển My!
– Sao chúng mày chửi nó, cho nó bị Uyển My bỏ đi, rồi cơ hội về tao, khà khà!
Không có một lời bênh vực, chỉ toàn những tiếng sỉ vả khắp lối. Tôi như biến thành tội nhân thiên cổ, vĩnh viễn không được siêu sinh vì đã mắc phải hằng hà sa số những tội lỗi không thể dung thứ, bối rối biện minh:
– Không, không… mọi người, hiểu nhầm rồi, tại con nhỏ này… – Tôi phân bua, nhưng dường như là chẳng ai tin…
– Hì hì, con nhỏ nào chứ? – Tuyết Mai khoanh tay nhìn tôi, ra vẻ… độc đoán…
– Mày… mày…
Đến lúc này thì quả thực tôi đã không còn giữ được bình tĩnh nữa. Hồi nào giờ chỉ có lúc còn nhỏ, thời cấp 1 cấp 2 thì tôi còn gọi mấy đứa con gái bằng “mày” xưng “tao”, vì lúc đó, tôi dĩ nhiên vẫn chưa quan tâm lắm đến chuyện bồ bịch, gái trai, vậy nên cũng có hơi lỗ mạng tí tẹo. Nhưng mà bây giờ đã lớn đùng đoàng, 25 tuổi đầu rồi chứ có phải bé bỏng gì đâu, nên tôi cũng tự biết mà điều chỉnh lại cho phù hợp với vai vế, thành ra tôi thường chỉ xưng tên nếu hai người bằng tuổi, hoặc xưng anh gọi em nếu người ta nhỏ hơn mình, còn lại tuyệt nhiên không bao giờ dám “mày, tao” nữa. Ấy thế nhưng mà Tuyết Mai không phải là con gái, tôi nói rồi, là con quỷ, con quỷ nham hiểm độc ác và mưu mô nhất trên cái cõi đời này, sao tôi lại gặp phải nhỏ này chứ, hic hic:
– Mày? – Tuyết Mai khẽ nhăn mặt…
– MUỐN GÌ? – Tôi giận quá mất khôn, nhất thời lớn giọng…
– Chẳng muốn gì, cậu tính đánh con gái à? Đánh đi! – Nàng ta vênh mặt thách thức…
Hiển nhiên là tôi sẽ không đánh Tuyết Mai, vì rõ ràng bề ngoài của con nhỏ này là con gái, nhưng hệ điều hành bên trong thì tôi không chắc, có thể vẫn là con… quỷ như tôi nghĩ. Nhưng nói gì thì nói, không thể nào động tay động chân với con gái được, châm ngôn của tôi luôn là thế, dù đứa con gái đó có hỗn láo và mất dạy cỡ nào, tôi cũng sẽ tìm cách thoái lui, vì dây dưa với hội phụ nữ dễ mang họa lắm:
– Ê thằng Phong làm gì khó coi vậy mày? – Một thằng nào đó lên tiếng…
– LÀM CÁI ĐẦU MÀY ẤY, BIẾT GÌ? – Tôi giận dữ quay xuống dằn mặt lại ngay…
– Người ta giỡn xíu gì mà căng vậy cha? – Nó dịu giọng lại, nhưng vẫn chọc ngoáy, hóa ra là thằng Tuấn “đá”, hội trong lớp gọi nó như vậy vì lúc nào mặt nó nhìn cũng như buồn ngủ, phê thuốc…
– IM MỒM ĐI! – Tôi hung hăng, đưa nắm đấm lên dọa nạt…
Trước sức ép quá… mạnh bạo từ đám lâu la phía dưới, tôi lại một lần nữa nuốt cục tức vào bụng, lần này thì xem chừng nó không thể lọt được qua cuống họng chứ nói gì đến bao tử. Tôi hít hà thở dốc vì quá tức giận, không thể nào kìm nén được lại nữa. Nhận thấy không còn phương án thay đổi cục diện, tôi bực bội giật phắt cái balo của mình lên, toan tìm chỗ ngồi khác ở phía dưới, dù có chật chội một xíu cũng được, ít nhất là tránh xa con nhỏ trời đánh thánh đâm này, không thể nào ngửi nổi nữa:
– Ế, đi đâu đó, cô vào rồi kìa!
Tuyết Mai níu tay tôi lại, vì đúng thật là giáo viên dạy môn tiếp theo đã tiến vào lớp:
– Buông ra coi, yêu ma!
– Hì hì, ngồi chơi với tôi đi!
– Con mẹ…
Tôi chửi thề, vừa định hất tay Tuyết Mai ra đi xuống dưới thì cô Thúy dạy môn Typography (một môn thiên về sắp xếp bố cục chữ trong các thiết kế, sách báo hoặc poster, tương tự vậy) đã lấy thước gõ mạnh lên bàn:
– Cả lớp trật tự! Điểm danh nào! Hai bạn bàn đầu ngồi xuống!
Thấy thế cục dường như không thể thay đổi trong một sớm một chiều, tôi giận dữ ngồi xuống, còn Tuyết Mai thì lại trưng ra cái nụ cười má lúm muốn đấm ấy, đúng là bực không để đâu cho hết:
– Grừ! Grừ! Grừ! Grừ!
– Hihi, đừng giận nữa, tôi xin lỗi nhé! – Tuyết Mai bẽn lẽn nhìn tôi, nhưng tôi không thể tin nhỏ này được nữa…
– …
– Phong à!
– …
Tôi vẫn không đáp, nhìn Tuyết Mai bằng con mắt hận thù:
– Cậu không nói thì thôi, tôi không trêu cậu nữa vậy!
Nàng ta đóng mặt buồn, quay hướng lên phía trên để nghe cô Thúy điểm danh, ngồi mân mê hai bàn tay vào với nhau nhìn ra vẻ tội nghiệp dữ lắm. Sẵn tiện đang thăm dò… đối thủ, tôi cũng quan sát được khá kỹ lưỡng về cô nàng Tuyết Mai cực kỳ khó ưa này. Dáng người nhỏ nhắn, không cao không thấp, tầm khoảng trên dưới 1m60, ráng nhón thì cũng thấp hơn tôi khoảng gần 1 cái đầu, da trắng như trứng gà bóc, thân hình tương đối mảnh mai, không mập cũng không ốm, nói chung là khá vừa phải. Nhìn cận cảnh thì dễ dàng nhìn thấy được vài hình xăm nhỏ phía sau bắp tay trái và ở phần cổ tay phải, mỗi tội là tôi không nhìn rõ nội dung. Chung quy lại thì Tuyết Mai khá ổn về ngoại hình, không quá bad girl nhưng cũng không hẳn là good girl. Được cái là ăn tiền tuyệt đối ở nụ cười má lúm, răng khểnh và mái tóc tém xoăn vô cùng vừa vặn với khuôn mặt, nhìn… điện ảnh không thể tả được, khá giống các mỹ nhân trong phim Hong Kong thập niên 90, nhìn rất cuốn và có một vẻ khá… mơ mộng. Cái phong cách này mà hiền lành nết na một chút thì quả thật là… hoàn hảo, cơ mà đúng là ông trời không cho ai tất cả, ngoại trừ Uyển My, chắc nàng không phải là người ở trái đất này rồi. À mà khoan đã nữa, tôi còn nhìn thấy một điểm đặc biệt ở cô nàng Tuyết Mai khó ưa này chính là gương mặt cực kỳ… gợi đòn. Lúc nói chuyện hay trêu chọc tôi thì không có gì để nói nhưng khi ngồi yên không làm trò con bò, đôi mắt của nàng ta nhìn vô hồn, ngơ ngơ như kiểu buồn ngủ lâu ngày, ai mà không biết là tưởng Tuyết Mai đang có biểu hiện thách thức, nói chung nhìn rất dễ… đấm. Mà quan trọng hơn nữa, đó là Tuyết Mai chẳng những không bình thường, nàng ta còn có dấu hiệu chống đối xã hội, đặc biệt là chống đối… tôi khi liên tục từ nãy đến giờ đã làm cho một đứa thường ngày rất bình tĩnh như tôi cảm thấy không thể nào… bình tĩnh được nữa. Tôi không chắc là do cố ý hay là vì nàng ta bị một loại… bệnh gì đó, kiểu như tăng động chẳng hạn, thế nhưng, đề phòng vẫn là phương án tôi lựa chọn khi ngồi gần Tuyết Mai.
Cũng may là sau lời nói ban nãy, Tuyết Mai dường như đã thôi ý định… đâm chọc tôi, phần vì tôi chủ đích ngồi xa nàng ra một chút, phần nữa là nàng có biểu hiện quay sang nhìn thì ngay lập tức là tôi sẽ giả vờ quay mặt đi chỗ khác. Nói chung thì Tuyết Mai ở trạng thái “nghỉ ngơi” này xem ra cũng rất dễ thương và… thu hút hơn hẳn, vì xét cho cùng thì nhan sắc của nàng này cũng thuộc dạng… rất ổn, thua Uyển My một chút nhưng lại hơn Ái Quyên một tẹo, nói chung là ở giữa, còn cái độ khùng thì thôi khỏi nói, vô địch thiên hạ, không có người thứ hai đạt được trình độ xuất quỷ nhập thần như này.
Cứ lâu lâu Tuyết Mai lại ngoái sang nhìn tôi, dường như tính nói gì đó, nhưng lại thôi vì tôi giả ngu quá giỏi, làm nàng trông tuyệt vọng lắm rồi, cứ ngồi cắn môi ngơ ngác. Nhìn điệu bộ tủi thân của Tuyết Mai, tự dưng tôi lại cảm thấy… tội nghiệp. Không biết có phải do tôi đã quá nhẹ dạ cả tin hay không, nhưng thực sự thì có vẻ tôi cũng hơi quá đáng một chút, dù sao Tuyết Mai cũng là con gái, tôi một thân nam nhi đại trượng phu đi chấp nhất một nữ nhân thì xem ra cũng không đáng mặt đàn ông cho lắm:
– Tuyết Mai!
– Hở? Chịu nói chuyện với tôi rồi à? – Nàng ta lại cười…
– Hòa bình nhé! Đừng gây chuyện nữa!
Tôi xé một tờ giấy nháp ra, viết 4 chữ dõng dạc to tướng ở giữa là “Hiệp định hòa bình”, ở dưới là nội dung cấm đoán, đại khái là kiểu đứa nào chọc ngoáy đứa kia thì sẽ phải ăn đòn, còn cuối cùng dĩ nhiên là phần chữ ký của 2 bị cáo rồi cẩn thận dè chừng đưa cho nàng. Nhận tờ giấy từ tay tôi, Tuyết Mai cười tít mắt, lại khoe lúm đồng tiền rồi, khó ưa thật chứ. Nhưng mà phải đau đớn chấp nhận sự thật rằng, Tuyết Mai khi cười tít mắt, khoe đồng thời tất cả những lợi thế ra thì phải gọi là 10 thằng con trai thì hết 10 thằng… điêu đứng, tôi cũng không nằm ngoài số đó, chết thật:
– Cậu khùng thật đấy! Hài ghê!
– Thôi khỏi hài với hước! Ký đi! – Tôi gạt phắt đi, đừng hòng chiêu dụ ta lần nữa…
– Này! Không trêu cậu nữa đâu, tôi… chán rồi! – Tuyết Mai ký vội rồi lại quay sang chăm chú nghe giảng…
– Đứa nào vi phạm… hiệp định là… chó nhé!
– Gâu gâu!
– Cái… đ…
– Hì hì! Đùa đó, học đi!
Mặc dù bản thân tôi từ xưa đến giờ vẫn luôn là một thằng thường xuyên bị lép vế khi đứng trước các chị em phụ nữ, nhưng chí ít thì đối với tất cả những cô gái khác, kể cả Ái Quyên hay thậm chí là “người ngoài hành tinh” Uyển My, tôi vẫn có những giờ phút có thể chiếm được thế thượng phong, tỏa ra uy nghiêm ngút trời khiến sĩ khí quân địch thập phần chao đảo. Thế nhưng, đối diện với cô nàng Tuyết Mai đầy khó hiểu này, tôi dường như còn không có được một khắc vượt lên, lúc nào cũng là kẻ phải đuổi theo hoặc tức điên lên vì sự chủ động gần như là bằng không. Ví dụ cuộc đời của tôi mà là một bộ phim, và Tuyết Mai là một nhân vật nữ đang xuất hiện trước mặt nam chính là tôi, với cương vị của một khán giả, tôi sẽ cảm thấy nàng thật là… đáng yêu và có sức hút, thế nhưng đây lại là đời thật, và tôi có đôi chút… sợ hãi vì độ quái dị và ranh ma của cô nàng này. Mà kể cũng hay, mới gặp nhau có vài tiếng mà tưởng như tôi với Tuyết Mai đã quen nhau từ lâu, người ngoài nhìn vào thì sẽ nói là có duyên, còn tôi thì thấy giống như là một cặp kỳ phùng địch thủ xuyên suốt từ mấy kiếp rồi vậy. Không chừng Tuyết Mai kiếp trước là một tên phản quốc đã bị tôi là một tướng quân oai vệ ra tay trừng trị, kiếp này quay trở lại trả thù tôi không biết chừng, hừm hừm.
Với cái nhan sắc thuộc dạng “kinh thiên động địa” của Tuyết Mai, tôi đồ rằng sẽ có không ít vệ tinh đang theo đuổi nàng ta, giống như kiểu giai đoạn đầu, một đám con trai trong lớp cũng như ngoài lớp vây lấy Uyển My vậy. Nhưng sau một hồi mà nàng không để ý đến ai, tụi nó cũng tự động rút lui. Nhưng từ nãy đến giờ, tôi chưa thấy có dấu hiệu nào là Tuyết Mai giống kiểu một hot girl cần được… tranh giành, vì đám con trai trong lớp mặc dù khen lấy khen để nhưng chưa thấy có dấu hiệu tiếp cận, căn bản cũng đang trong giờ học, với lại cũng còn lạ nước lạ cái, tôi là cái thằng ngồi cạnh bên nên coi như cũng là có duyên, dễ tiếp cận hơn. Nhưng cái tôi muốn nói ở đây không phải là chuyện đó, mà là cảm giác của tôi đối với Tuyết Mai, tôi thấy tôi với nàng nãy giờ cứ như kiểu hai… thằng con trai đang nói chuyện với nhau vậy, chẳng biết vì sao nữa. Nhìn tổng thể về cả phong cách ăn mặc, thái độ và tính tình của Tuyết Mai thì khá là có cái gì đó… không đúng cho lắm, vậy nên với những gì đã quan sát được, tôi có cảm giác, Tuyết Mai hơi giống như là:
– Phong nè! – Nàng vỗ vai tôi…
– Gì chứ? – Tôi hơi giật mình…
– Cậu thấy cô bé kia không, gần cuối, áo trắng, tóc dài, thấy chưa? – Tuyết Mai quay đầu lại, chỉ trỏ về phía dưới…
– Ừ thấy, có gì không? – Tôi thản nhiên…
Tuyết Mai chỉ tay về phía một cô bạn xinh xắn, da trắng, tóc dài đang ghi chép và tập trung nghe giảng, khỏi phải nói, mọi người chắc cũng đoán được đó là ai, Ái Quyên “em gái tôi” chứ ai vào đây:
– Dễ thương ghê nhỉ, hihi.
Câu này về bản chất cũng chỉ là một lời khen ngợi, vậy nên ban đầu, tôi cũng không có suy nghĩ gì cho lắm, vẫn đặt bút xuống chép bài như thông lệ. Nhưng đột ngột vài giây sau, tôi lại cảm thấy có cái gì đó… không đúng cho lắm. Rõ ràng, Tuyết Mai là con gái kia mà, sao lại khen một cô gái khác dễ thương chứ nhỉ? Giống như Christopher Columbus khi tìm ra châu Mỹ, tôi mắt chứ A miệng chữ O nhìn về phía Tuyết Mai, hốt hoảng thốt lên:
– Đừng bảo là…