Phần 79
Tính tôi thì tự cổ chí kim chưa bao giờ tôi cảm thấy nuối tiếc hay buồn bã được quá lâu, dù rằng trong bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, kể cả đó có là chia tay người yêu… mà không, tôi trước đây làm quái gì đã có người yêu, biết làm sao được cái cảm giác khi bị người yêu bỏ kia chứ. Nhưng nói chung quy lại thì tôi không phải là một con người mang năng lượng tiêu cực trong mình, phần nào đó còn là lạc quan, tích cực nữa kìa. Tôi luôn luôn cố gắng tìm thứ gì đó để làm và có thể giúp mình nâng cao được tâm trạng mỗi lúc buồn. Nếu như chuyện buồn kiểu vặt vãnh như mất tiền hay ngã xe, tôi sẽ giải tỏa ngay chỉ bằng một bữa ăn ngon tự thưởng. Nếu như chuyện to hơn một chút, mang theo nỗi buồn cũng lớn hơn, ngày trước khi tôi sẽ tìm game gì đó để luyện và quên hết sự đời, còn bây giờ, chắc là tôi sẽ lao đầu vào… học bài, vì dù sao thì học bài cũng là một trong những cách vận dụng trí não tốt nhất mà tôi biết được. Nhưng bỏ ngoài hết những cái nhỏ xíu tí ti đó, nỗi buồn thật sự lớn như ngày hôm nay thì tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng tinh thần cũng như vật chất để mà đối phó được với nó. Mọi người có lẽ đều biết, tôi là mẫu người sống rất tình cảm, thậm chí ngay cả những lúc xử lý công việc hay trong các mối quan hệ, tôi thường có xu hướng đặt tình cảm lên trên hết, bỏ qua những lợi ích phù phiếm để mà gìn giữ những tình cảm ấy một cách trọn vẹn. Vậy nên, phần nhiều là tôi sẽ cảm thấy đau lòng khi trải qua một nỗi buồn liên quan đến bạn bè và người thân hơn là những thiếu sót về mặt vật chất, chắc chắn là như vậy.
Hôm nay, tôi không chia tay người yêu, Uyển My vẫn thương tôi lắm, tôi cũng không xích mích với bạn thân, chúng tôi vẫn cười nói với nhau bình thường, chỉ là… người bạn đó và tôi, từ nay, bỗng dưng trở nên thật… xa lạ. Chẳng phải vì tôi muốn điều đó, nhưng khi người ta đã quyết định như vậy, tôi thì làm gì có quyền hạn để thay đổi cái sự bất công và đau lòng đó, chỉ còn biết ngậm ngùi mà chịu đựng vậy thôi. Bản thân tôi mỗi khi làm việc gì thì đều có sự tính toán cụ thể, cơ mà tính chưa có tới, đó mới là vấn đề của tôi. Tôi chỉ chăm chăm vào việc tìm ra những phương pháp nhằm xoay chuyển tình thế hiểm nguy trước mắt mà quên bẵng đi mất việc để ý thiệt hơn, việc bảo tồn các mối quan hệ và hơn thế nữa là xem xét những nguy hiểm có thể xảy đến. Chỉ khi mọi chuyện vỡ lở, mọi thứ cũng đã rồi, tôi ngồi tiếc nuối mãi thì cũng chẳng để mà làm gì.
Suốt gần 2 tuần trôi qua sau buổi sinh nhật, mặc dù ngày nào cũng đi học đầy đủ, ngày nào cũng nhìn thấy Ái Quyên xinh đẹp rạng ngời trước mặt, nhưng tuyệt nhiên tôi lại chẳng thể mở miệng nói chuyện được với nàng câu nào, dù rằng rất muốn. Trái ngược với những gì Ái Quyên nói hôm tối sinh nhật nàng, rằng chúng tôi vẫn sẽ mãi mãi là bạn tốt của nhau, rằng khi tôi cần thì nàng sẽ luôn luôn có mặt. Nhưng ngay bây giờ, tôi cần nói chuyện, tại sao nàng lại ngó lơ tôi một cách phũ phàng như vậy, dù rằng tôi biết nàng cũng chẳng muốn, nhưng còn biết trách ai bây giờ, vì tôi làm gì có cái quyền đó kia chứ. Ngày nào cũng như ngày nấy, tôi cố gắng đến lớp thật trễ, để xem Ái Quyên sẽ ngồi ở đâu, rồi ngay lập tức tiến tới để lấp đầy chỗ trống bên cạnh. Thế nhưng cũng như một lẽ thường tình, nàng tránh né tôi bằng cách luôn luôn tìm được hai đứa trong lớp để trám vào vị trí hai bên, thậm chí ở lớp học tiếng Anh giấc chiều cũng chẳng khá khẩm hơn là bao khi Ái Quyên chọn ngồi trong góc tường, để rồi thì chỉ cần một thằng nào đó kèm vào chỗ bên cạnh, thế là nàng yên tâm thoát khỏi sự đeo bám dai dẳng của tôi, chẳng cần tốn quá nhiều công lao.
Nhận thấy tình cảnh đó của tôi và Ái Quyên, dĩ nhiên những đứa bạn trong lớp lại bắt đầu có những màn bàn tán xôn xao. Dù vẫn luôn muốn là tâm điểm của sự chú ý, tôi thật lòng vẫn không thể ngấm nổi khi bị chú ý theo cách tiêu cực như thế này. Trước là với Uyển My, giờ là với Ái Quyên, chẳng lẽ tôi không có nổi một sức hút nào hay sao mà cứ toàn phải “nổi bần bật” lên vì… drama vậy nhỉ:
– Anh với Quyên giận nhau à?
– Gì? Sao chứ?
Một giọng nói quen thuộc vang lên, dĩ nhiên là thằng Linh lớp trưởng:
– Không, sao mày nói vậy?
– Không sao được mà không, cả 2 tuần này em để ý rồi, 2 người có nói chuyện gì với nhau đâu, mà anh với Quyên cũng không ngồi gần nhau nữa…
Dĩ nhiên là cái việc này ai mà chả biết, vì dù gì tất cả cũng hiểu ngầm rằng, tôi và Ái Quyên dù có thể không phải là người yêu nhưng gần như lúc nào bọn tôi cũng ngồi gần nhau trong lớp, vì chúng tôi là những người bạn thân thiết mà, haizzz:
– Ờ thì… cũng… hơi xa cách một chút…
– Vì vụ bữa trước à?
– Vụ gì?
– Thì vụ thằng Trí nó đánh em, rồi thì anh… dằn mặt nó ấy, em tưởng Quyên… giận anh vì chuyện đó.
Nhắc đến thằng Trí mới nhớ, từ hôm đó đến giờ là mới chỉ trôi qua có 1 cái CN, vậy nên tôi và thằng Linh cùng nhỏ Ngân cũng chỉ mới gặp thằng Trí trên lớp Muay Thai có đúng một lần, ngoài ra trên trường thì bọn tôi không thấy nó lảng vảng đến tìm Ái Quyên như dạo nọ nữa. Mà thằng này tính tình kể cũng quái đản. Dù rằng ở ngoài đời, bọn tôi dĩ nhiên là đang có một chút xích mích, thế nhưng lên đến lớp Muay Thai, nó lại giả vờ như chẳng có chuyện quái gì xảy ra, vẫn vui vẻ chỉ dẫn cho thằng Linh và nhỏ Ngân, dù rằng nhỏ Ngân sau đó cũng chẳng buồn để ý đến nó nữa, thế nhưng túm lại là tụi tôi vẫn đi học võ bình thường, với tôi là vì lời hứa với Chương sư phụ, còn với thằng Linh thì hẳn là nó bám đuôi Thanh Ngân, còn lý do của nhỏ đệ tử yêu quái là gì thì tôi cũng không rõ cho lắm:
– Không phải đâu, chuyện… dài lắm – Tôi thở hắt ra…
– Dài? Bộ không phải chuyện em nói à? – Thằng Linh trố mắt…
– Dĩ nhiên là không rồi, chả lẽ Quyên lại giận tao vì cái chuyện nhỏ xíu đó à? Là chuyện khác.
– Chuyện gì anh? Kể em nghe đi!
Tính tôi thì không phải là loại nhiều chuyện, nhưng mà với những người bạn thân thì… kệ đi, dù sao tình cảm cũng là trên hết, dăm ba cái câu chuyện thâm cung bí sử rốt cuộc cũng chỉ là… trò mua vui mà thôi:
– Thì… chuyện liên quan đến Uyển My thôi.
– Chị My? Chị My liên quan gì? Bộ chị My cấm anh chơi với Quyên à?
Thằng Linh hỏi tầm bậy tầm bạ, nhưng lại trúng tùm lum tùm la, vậy mới khiến tôi há hốc mồm:
– Vãi… sao mày biết?
– Gì? Thật à? – Nó cũng ngạc nhiên không kém…
– Chứ sao… sao mày nói vậy?
– Thì em… đoán thế, tại anh nói liên quan chị My.
– Đệt, thật ra là…
Như đã nói hàng trăm lần, tôi là người sống rất tình cảm, và tôi luôn muốn cũng như luôn thích được tâm sự cũng như chia sẻ câu chuyện của mình với những người thân thiết mà tôi cảm thấy tin tưởng, vậy nên, tôi cũng không muốn giấu giếm chuyện này với thằng Linh làm gì, dù sao nó cũng là đứa em thân thiết và tốt bụng của tôi:
– Trời! Chị My… dữ vậy sao?
– Ừ… tao cũng không biết, cái này nhỏ Như nói tao nghe, mà Quyên cũng xác nhận, chắc là đúng.
Tôi vừa nói vừa thở hắt ra, tỏ rõ sự chán chường:
– Em mà là Quyên… em cũng làm vậy, mà cũng chẳng cần là Quyên, em cũng làm vậy luôn, em cũng sợ chị My nhà anh lắm, hờ hờ…
– Sợ khỉ, Uyển My dễ thương vô địch, hiền lành nhất giải ngân hà!
Chẳng hiểu sao chứ ai chửi tôi thì tôi thấy cũng bình thường như cân đường hộp sữa, mà hễ ai chỉ cần dám chọc ngoáy Uyển My chút xíu thôi là tôi sửng cồ lên ngay, chả biết thế nào:
– Dạ… dạ… đại ca nói phải, Uyển My là nhất! – Nó vừa nói vừa cúi lạy…
– Bớt móc mỉa lại nha mày, coi chừng tao!
Thằng Linh cười cợt, nó tính mở miệng hỏi gì đó, nhưng rồi lại thôi:
– Gì đó mày, úp úp mở mở vụ gì? Bữa giờ chuyện với nhỏ Ngân sao rồi?
– Cũng vậy anh ơi, chẳng có tiến triển gì… à không, thật ra là cũng có, nhưng mà…
– Nhưng mà sao?
– Em hỏi Ngân là còn tơ tưởng gì thằng Trí không, Ngân bảo không, nhưng mà hôm đi học võ em vẫn thấy lâu lâu liếc nhìn thằng kia, tức dễ sợ.
Tôi thì không phải bênh vực đệ tử, cơ mà đúng là như vậy rồi, không có gì bất thường đâu. Làm sao có thể từ việc thích một người suốt một quãng thời gian dài, để rồi đùng một cái quên ngay và bỏ qua ngay sự hiện diện của người đó được, làm sao có thể. Nói không đâu xa chứ tôi với Ái Quyên thậm chí còn chưa có biểu hiện gì là sẽ thành đôi, ấy vậy mà sau cái giai đoạn đầu tiên khi nàng nhát gừng gán ghép tôi với Uyển My, tôi cũng chả buồn mất mấy tuần trời còn gì:
– Từ từ chứ, mày chẳng hiểu tâm lý con gái gì cả? – Tôi tỏ vẻ sành đời…
– Thế anh hiểu hả?
– Ờ thì… tao… cũng không giỏi, nhưng mà ít ra cũng… hơn mày chứ.
– Vậy anh chỉ em giờ làm sao đi! – Nó nhìn tôi nài nỉ…
– Mày ngu quá… thế mà không biết… phải tùy cơ ứng biến chứ!
– Là sao anh?
Bình thường tôi cứ khen thằng này thông minh, sáng láng, vậy mà sao từ lúc tăm tia nhỏ Ngân, tôi cứ thấy nó càng ngày càng ngu đi là làm sao vậy nhỉ:
– Mày phải tận dụng thời cơ, hiểu chưa? Con gái mà nó đang ở trong trạng thái buồn bã như này là dễ… gục ngã nhất, phải tấn công liên tục vào!
– Tấn công kiểu gì anh?
– Sao mày… dốt thế? Thế mà cũng phải hỏi à?
– Ơ… anh bảo em làm thế còn gì, nhưng làm gì?
– Cái đệt, bảo sao Ngân nó không thích mày, kêu thằng cháu tao đi tán gái có khi còn dính hơn mày!
– …
Nhìn bộ mặt nhăn như khỉ ăn ớt của thằng Linh, tôi đến là nản lòng, một phần vì thằng này có vẻ như không biết tán gái, phần khác thì nhỏ Ngân mà thấy được cái bộ mặt thật này của nó thì còn lâu Ngân nó mới thèm để ý, đàn ông con trai gì mà có mỗi việc… tán gái cũng không làm xong, hừm hừm:
– Bây giờ trước tiên tấn công kiểu thăm dò trước đã, xem Ngân nó có đang bình tĩnh không, nó mà có thái độ khó chịu là rút liền.
– Cụ thể đi anh!
Tôi liếc nhìn thằng Linh, lòng đầy căm phẫn, thằng này hồi nào giờ tôi cứ tưởng nó là “đại trí giả ngu”, ai ngờ nó ngu thật, hết biết:
– Mẹ! Thì mày cứ hỏi thăm trước, ví dụ như là rủ đi… uống nước, rủ đi ăn chẳng hạn.
– Ổn không anh?
– Ổn không là sao? Thế hồi giờ mày không rủ nó đi ăn đi chơi à?
– Thì có rủ… mà Ngân…
– Ngân sao? Nó có đi không?
– Thì có đi, mà tại…
– Tại sao… cái thằng phế vật này, tao bực rồi đấy!
– Tại Ngân bảo khi nào vui thì Ngân sẽ rủ em, còn không rủ thì em cũng đừng rủ.
Đến đây thì tôi thật sự đã cạn lời với thằng đệ tử hờ phế phẩm này. Thật không ngờ đến việc rủ đứa con gái mình thích đi chơi mà nó còn làm không ra hồn thì bảo sao nhỏ Ngân nó không ưa là đúng rồi. Ai đời đàn ông con trai đầu đội đất chân đạp trời mà không dám mở miệng ra mời bạn gái đi chơi riêng, phải đợi cho gái nó mở lời trước rồi mới dám đi, thật đúng là tù hơn cả chữ tù:
– Mày… mày… – Tôi điên tiết, nghiến răng kèn kẹt…
– Sao anh? – Thằng Linh vẫn tỏ vẻ vô tội…
– Cút mẹ mày đi, nhìn mặt mày là tao học không vào rồi, tự tìm cách đi!
– Ơ… anh…
Tôi đập bàn cái “rầm” vì quá tức trước sự ngu ngốc không có điểm dừng từ thằng Linh, làm cho cả lớp giật nảy người, dĩ nhiên là không thiếu được sự có mặt của cô Phương, người đang miệt mài giảng giải cho chúng tôi về môn học ngày hôm nay:
– Phong mất trật tự, 1 điểm trừ nhé!
– Dạ… cô trừ đi cô, với lại cô cho em xin phép… đổi chỗ ngồi, em không muốn ngồi cạnh thằng này!
Dù rằng cô Phương vẫn đang trưng ra một gương mặt tràn ngập khó hiểu, thế nhưng cô vẫn phê duyệt thỉnh cầu của tôi, dù sao tôi cũng là học sinh giỏi của lớp mà lại, hờ hờ:
– Ừm, tùy em.
– Dạ, cảm ơn cô.
Thằng Linh gọi với theo, nhưng tất cả chỉ là vô vọng, vì tôi không muốn nhìn thấy bản mặt của nó nữa. Nhưng nói gì thì nói, trong cái rủi lại có cái may, trong cái may lại có cái… may hơn. Chính vì màn đập bàn thần chưởng của tôi mà Ái Quyên đã gần như là lần đầu tiên trong suốt gần 2 tuần qua, chủ động nhìn tôi. Dù rằng nàng cũng không để ánh mắt của mình lướt qua tôi quá lâu, nhưng chí ít thì tôi vẫn nhìn thấy được sự quan tâm đến từ cô bạn đáng yêu của mình, âu cũng là một niềm an ủi nhỏ nhoi.
Trên trường thì bí bách là thế, về nhà tôi cũng chẳng có dấu hiệu là được giải tỏa hơn tẹo nào. Dì Hạnh thì dạo này công việc đã đi vào guồng quay của sự ổn định, vậy nên bà ấy có vẻ khá thoải mái cũng như không mấy bận tâm nữa về những câu chuyện ngoài lề ở chỗ làm, cụ thể là việc các đấng mày râu đồng nghiệp cứ liên tục tặng hoa, phát quà về nhà như cơm bữa. Phận làm gái đẹp, dì Hạnh cũng biết cách để làm nản lòng các quý ông bằng việc nhận tất cả các thể loại quà tặng nhưng tuyệt nhiên không thấy bà ấy bước ra khỏi nhà đi chơi với ông nội nào. Cái người mang giới tính nam duy nhất được vinh dự chở bà dì của tôi đi chơi không ai khác chính là… thằng Đức trời đánh. Đúng như vậy, mọi người chẳng hề nghe nhầm đâu, vì không chỉ một, thằng Đức còn hết lần này đến lần khác được đích thân đưa đón dì Hạnh đi ăn uống, xem phim, xem kịch, tản mát, vân vân và mây mây. Nhưng mà đừng lấy đó làm vui, vì theo con mắt “tinh đời” của tôi, dì Hạnh chỉ xem thằng Đức như một thằng em trai to xác, lâu lâu còn có thể dùng làm bình phong giúp bà ấy thoát khỏi sự đeo bám dai dẳng của hội đồng nghiệp nam luôn rình rập trước cửa nhà. Chính vì lý do đó, nên việc tôi nhìn thấy thằng Đức ở nhà tôi còn nhiều hơn thời gian tôi nhìn thấy… ba mẹ mình. Nói thật cay đắng nhưng quả thực đúng là như vậy. Hôm nào đi học về, chạy lên tắm rửa thay quần áo được nửa tiếng thì xuống dưới tầng, tôi đã thấy thằng khả ố ngồi chễm chệ ở phòng khách xem TV chờ dì tôi đi làm về:
– Chạy ra mua cho tao mấy ký chanh đi Đức! Pha nước uống khát khô cổ rồi.
– Làm mẹ gì, tự đi mua đi! – Nó trừng mắt…
– À thằng này láo, tao cho mày 5s trước khi tao sút mày ra khỏi cổng, sau này đừng hòng vào đây nữa!
– Ờ… thì… cô ơi, thằng Phong nó đuổi con nè cô!
Cãi không lại tôi, thằng Đức giở trò mách lẻo. Vì giờ này dì Hạnh chưa về tới nên nó đành kêu gọi sự hỗ trợ từ mẹ tôi, một người mà luôn luôn cảm thấy sự có mặt của thằng Đức khiến nhà cửa… vui hơn nhiều lần:
– Mày làm gì mà đuổi nó, để nó ngồi chơi, nó chờ dì mày chứ chờ mày đâu mà đuổi?
– Mẹ ơi, cái thằng đê tiện này mà mẹ để nó… tán tỉnh dì Hạnh sao?
Tôi vò đầu bứt tai, thật là hết biết với cái quyết định của mẹ:
– Kệ chúng nó, chuyện của dì mày thì để dì mày quyết, liên quan gì đến tao.
– Ơ kìa… mẹ!
– Kìa cái con khỉ, vào đây phụ tao nấu cơm đi, ăn rồi chơi, con với chả cái!
Và rồi thì kết cục, tôi phải nghiến răng ngồi nhặt rau trong khi thằng Đức cười khoái trá, tiếp tục công cuộc làm hòn vọng… thê của nó.
Dĩ nhiên là thằng Đức vẫn chơi cái bài mặt dày đó, và không giống như Uyển My, dì Hạnh không tỏ ra khó chịu với việc nhìn thấy bản mặt nó mỗi ngày cho lắm, trái lại, dì còn cảm thấy vui vì lúc này cũng có một đứa sẵn sàng… làm theo tất cả những gì mà bà ấy nói chứ không cãi tay đôi như là tôi:
– Phong ơi! Lấy cho dì miếng nước i!
– Dì mới… gãy chân à? Sao không tự lấy?
Tôi nằm vắt chân chữ ngũ bấm điện thoại ở bên cạnh, còn bà ấy thì đang trệu trạo nhai bỏng ngô cày phim như thường lệ:
– Cái thằng này, giúp dì một chút thì chết hả?
– Để con gọi thằng Đức qua… mua nước hai đứa mình uống, dì uống nước gì? – Tôi phá lên cười vì khoái chí…
Dì Hạnh nhăn mặt, với tay sang đánh vào vai tôi một cái đau điếng:
– Thôi đi! Suốt ngày hành hạ người ta.
– Dì làm như dì trong sạch lắm vậy, ngày nào con chả thấy dì sai vặt thằng Đức này kia!
– Cái đó là người ta… nhờ vả, không phải sai vặt nha.
– Chả khác gì nhau, vẫn là hành hạ.
– Cãi nhau với mấy người, tui đi lấy cho nhanh!
– Lấy cho con chai nước sâm bông cúc trong tủ luôn dì ơi!
– Quỷ sứ!
Cuộc cãi vã rốt cuộc cũng chẳng có hồi kết, và lần nào cũng như lần nấy, dì Hạnh vẫn phải tạm dừng cái sự sung sướng đó lại để lò dò chạy vào bếp tìm nước uống trong khi tôi thì vẫn thoải mái mà nhắn tin cho Uyển My.
Mà một tin không biết là dữ hay lành nữa mà tôi mới được dì Hạnh tiết lộ, đủ để khiến tôi cảm thấy… chẳng có chuyện quái gì ghê gớm cả, vốn dĩ hiện thực nó vẫn như thế mà:
– Ủa? Dì không dọn ra ở riêng nữa à?
– Không, mẹ Phong nói cứ ở đây cho vui, sẵn tiện trông nom dùm ông tướng Phong.
– Mẹ con nói là một chuyện, dì phải có sự… quyết đoán chứ!
– Tui quyết đoán mà, tui quyết ở lại đây!
– Haizzz, đúng là… nghiệp chướng – Tôi thở dài, nằm vắt tay lên trán…
– Phong nói gì đó?
– Dạ, con nói là… tuyệt vời quá, con chỉ muốn dì ở đây mãi thôi, dì xinh đẹp, con yêu dì quá!
Thi thoảng tôi vẫn trêu chọc dì Hạnh, nhưng trái với những lần đầu tiên, bà ấy còn tin, càng ngày về sau, mỗi lần nghe tôi khen là dì Hạnh lại biểu lộ gương mặt không cảm xúc, tay vẫn bốc bỏng ngô nhai rôm rốp như kiểu nhai đầu tôi vậy:
– Thế hả? Dì cũng yêu Phong!
– Sao dì nói yêu con mà mặt dì đơ ra như khúc gỗ vậy?
– Thì Phong thật lòng bao nhiêu dì cũng thật lòng bấy nhiêu đó, hihi! – Dì Hạnh cười khúc khích…
– Suốt ngày ngồi coi phim ăn bắp rang mà cũng lắm người mê, hết cả biết, đàn ông giờ mù hết rồi hay sao ấy! – Tôi thở dài ngao ngán…
– Biến đi chỗ khác đi nha, đừng để tui lấy chổi ra là mấy người mệt à!
– Lát dì dọn giùm con đống này nhé, con đi ngủ đây!
– Cái thằng nhóc này…
Và sau mỗi lần như thế, dì Hạnh lại được “vinh hạnh” dọn dẹp đống đồ ăn nước uống mà tôi để lại sau mỗi buổi tối. Nhưng cãi nhau thì cãi nhau vậy thôi, dì Hạnh thương tôi nhất nhà đó chứ, bằng chứng là lúc nào cũng bị tôi bắt nạt, thế mà luôn luôn rửa chén bát giúp tôi, đã thế đi đâu cũng mua quà về cho tôi, thật là yêu dì nhất nhà, hờ hờ.
Dù mồm miệng tếu táo là thế, tôi vẫn không tránh khỏi những giờ khắc tĩnh lặng, những quãng thời gian mà tôi nằm co ro một mình nơi căn phòng lạnh lẽo. Tôi có rất nhiều người quan tâm ở bên cạnh, thế nhưng lúc nào, tôi cũng cảm thấy cô đơn, cô đơn ngay cả trong căn nhà của mình. Tôi nhớ Uyển My, thật sự rất nhớ nàng, tôi nhớ tất cả những kỷ niệm về quãng thời gian mà chúng tôi còn được ở bên nhau. Tính đến nay, nàng đã xa tôi được gần 3 tháng rồi, vậy nhưng tôi vẫn ngày đêm mong nhớ, dù rằng mọi thứ đã dễ chịu hơn nhiều chút, nhưng sự âm ỉ nơi trái tim vẫn là thứ khiến tôi cảm thấy vô cùng khó tả, cứ dằn vặt và dai dẳng lạ kỳ. Những ngày bình thường thì không nói làm gì, hễ nhưng cứ đến hôm trời mưa, là tôi lại cảm thấy có một thứ gì đó như đang cào xé nơi tâm hồn yếu đuối của mình. Những kỷ niệm ngày nào còn cùng nhau trú mưa, cùng nhau lội mưa lại ùa về xâm chiếm lấy tâm trí tôi. Mỗi lúc như thế, tôi lại bật lên bài nhạc huyền thoại Kiss The Rain rồi để mặc cho con tim mình mặc sức thổn thức. Tôi chẳng mong đợi điều gì lớn lao, chỉ muốn băng sông vượt núi mà đến bên Uyển My của tôi, để tôi có thể ôm nàng vào lòng, thủ thỉ những câu chuyện chẳng đâu đến đâu và rồi lại được nàng hát cho tôi những bài hát đi vào lòng người. Đã lâu lắm rồi, tôi chẳng được nghe Uyển My hát, vì rằng tôi không dám nghe, mấu chốt vẫn bởi vì tôi… sợ. Tôi sợ rằng, khi mình nghe thấy những lời ca da diết đó, tôi lại không sao kìm được lòng mình, không sao thôi nhớ về em bé Uyển My xinh đẹp nhất thế gian này của tôi và không được ở bên cạnh em lúc này hẳn nhiên là điều khiến tôi bức bối nhất trong đời:
– Em bé của anh Tết âm có về chơi không? – Tôi mếu máo nhìn nàng đang cặm cụi làm việc…
– Hì, chắc là… không, bên đây đâu có nghỉ Tết như mình chứ – Nàng cười hiền…
– Vậy anh… sang đó chơi với em, chịu không?
– Khùng quá, nghỉ được có mấy ngày sang đây sao mà kịp, đi đi về về hết 2 ngày rồi, ở nhà đi, khi nào công việc thưa bớt em về với bǎobèi hen?
Những lời mời gọi của tôi về một cuộc tái ngộ với nàng lúc này cũng bị sự thật phũ phàng đập thẳng vào mồm vì quá ư là… đau đớn. Tôi biết với cái khoảng cách khủng khiếp đó thì chẳng có cách nào có thể giúp tôi đến được bên nàng như mong muốn cả, chỉ còn biết mòn mỏi chờ đợi nàng quay về bên tôi mà thôi, dù rằng sẽ còn lâu lắm nữa ngày đó mới đến:
– Hát gì đó cho anh nghe đi, bài gì buồn buồn cũng được, lâu rồi không được nghe em bé hát, thèm quá – Tôi mè nheo, làm ra vẻ nhõng nhẽo…
– Hì hì, tiếng Trung hen?
– Dĩ nhiên là vậy rồi!
– Vậy em sẽ hát cho bǎobèi nghe bài này, khá hợp với tâm trạng của tụi mình.
– Bài gì á?
– Bài này tên là “Anh nơi xa xôi”, chút nữa em sẽ dịch cho chàng hiểu ha?
– Ừa…
Giọng hát nhẹ nhàng mà ngọt ngào của Uyển My lại vang lên, và chẳng hiểu từ lúc nào, nước mắt tôi đã vô thức chảy xuống, chẳng bởi vì tôi hiểu thấu được lời nhạc, chỉ là giai điệu ấy, nỗi nhớ niềm thương ấy, dường như đã được Uyển My trao gửi vào những lời ca, nghe thật đằm thắm nhưng cũng thật da diết. Tôi muốn ôm chầm lấy người con gái xinh đẹp này vào lòng, nhưng rồi bứt rứt chấp nhận thực tại rằng, việc đó không thể nào xảy ra được, ít nhất là ngay vào lúc này. Vậy nên, thay vì buồn bã, tôi gửi hồn mình vào những tâm sự của Uyển My gửi trao:
“Cơn gió tháng 7, mùa mưa tháng 8, một em nhỏ bé thích một anh xa xôi. Anh còn chưa đến, làm sao em dám già đi chứ? Em trong tương lai sẽ đi cùng anh đến cuối đời. Nếu anh đồng ý, em sẽ bước đến bên anh ngay…”
“Anh xa xôi đó đang nơi đâu? Cuộc sống của anh có đang như ý hay không? Tuổi đẹp nhất đời con gái chỉ có một lần, làm sao em có thể bỏ lỡ mối lương duyên này được kia chứ? Anh nơi xa xôi đó, em đang rất nhớ anh…”
“Quá khứ của anh, không thể có em, nhưng em vẫn cứ mãi, thích anh mà thôi…”
Những lời hát như chạm vào từng ngóc ngách nơi trái tim tôi lúc này, nó xoa dịu được phần nào nỗi nhớ trong tôi, vì rằng tôi biết, có lẽ, Uyển My của tôi, cũng đang ở nơi xa xôi như trong bài nhạc ấy, và lúc nào cũng hướng về tôi, về người mà nàng yêu thương nhất trên đời:
– Hic, hay quá!
– Bài này hay ha?
– Tại em bé của Phong hát hay!
– Hihi, yêu ghê.
Tôi biết Uyển My vẫn còn đang phải làm việc, vậy nên chẳng nỡ bắt buộc nàng phải ca hát mỏi miệng cho tôi nghe, chỉ cần một vài lời ca nhẹ nhàng nhung nhớ như thế thôi, đã là đủ lắm rồi:
– Dạo này công việc sao rồi Uyển My?
– Ừm cũng bình thường, thị trường bên đây hơi khác chút xíu, với lại lượng người mua cũng không nhiều nên có nhiều thứ thay đổi lắm – Nàng vẫn chăm chú ghi chép gì đó…
– Hàng là nhập bên Việt Nam qua hả?
– Ừm, đúng rồi, bên công ty của bác Hoàng sẽ đóng container gửi sang, tạm thời là vậy đã. Còn dự tính năm nay sẽ có xưởng sản xuất bên này cho đỡ chi phí vận chuyển.
– Có một mặt hàng em cần nhập sang ngay nè!
– Hửm, gì đó? – Nàng tròn mắt…
– Đây!
Tôi cương nghị chỉ tay vào… mình, ý rằng nàng phải nhập ngay mẫu sản phẩm này về, vừa tốt bụng, vừa to cao sáng láng lại còn biết đấm nhau, còn gì mà bằng nữa chứ:
– Hì hì, mặt hàng này tiểu nữ xin phép nhập làm của riêng hen? – Uyển My tít mắt cười, nụ cười rực rỡ đầy mê hoặc…
– Thì vẫn là… của riêng mà – Tôi hưởng ứng…
– Hâm quá, để yên cho người ta làm việc nè, tính nhầm hết trơn rồi.
– Không! Cho sai luôn đi, bị đuổi việc về Việt Nam với tôi.
– Ừm, về Việt Nam cho Phong nuôi ha?
– Đúng! Vợ… Phong thì Phong… nuôi! – Tôi mạnh miệng…
Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nói từ “vợ” trước mặt Uyển My, chỉ có những người xung quanh tôi là gọi nàng như vậy. Thế nên hôm nay, do thói quen khó bỏ, tôi vô tình gọi nàng là “vợ” một cách không hề có chủ đích. Thế nhưng, chẳng những không hề giận dỗi, Uyển My lại còn khẽ đỏ mặt, dù rằng qua màn hình điện thoại, tôi không thể nào nhìn rõ được gương mặt đang ngày một ửng hồng lên vì ngại ngùng của nàng, con gái nhà ai mà dễ thương hết nấc hà:
– Ai thèm… vợ anh – Uyển My líu ríu, khẽ đưa tay lên vuốt tóc…
– Vậy mà có người thèm lắm đấy.
– Chả biết ai hết – Nàng giả ngơ, tay vẫn mân mê mái tóc dài óng mượt…
– Nhớ nhé, thế lấy vợ khác cho biết! – Tôi bạo gan…
– THỬ XEM CÓ BAO NHIÊU CÁI MẠNG!
Uyển My bất thình lình trợn mắt, quát lớn khiến tôi giật nảy người xem rơi khỏi giường. Xa nhau lâu quá, thành ra tôi quên mất đi một điều rằng, dù là người con gái hiền lành cỡ nào lúc bình thường, nhưng mỗi lúc mà tôi dám cả gan đụng chạm hay hù dọa bất cứ thứ gì về mối tình của chúng tôi, Uyển My sẽ hóa thân thành bà chằn lửa thứ thiệt, sẵn sàng thở ra “tam muội chân hỏa”, thiêu cháy hết những dòng suy nghĩ ngu ngục cũng như cái thân hình tàn phế của tôi lúc nào không hay. Mà không phải chỉ có tôi đâu, bất cứ ai dám đắc tội với nàng về chuyện này sẽ đều được vinh dự lên đoạn đầu đài ngay lập tức, chẳng cần quan tâm đó là ai, cứ đụng đến tôi, là Uyển My sẽ cho biết thế nào là… lễ hội:
– Èo, hung dữ!
– Không hung dữ thì lại trèo lên đầu ngồi! – Nàng liếc tôi nảy lửa, sao vừa nãy dễ thương lắm mà giờ lại thành ra như thế này nhỉ?
– Anh… xin lỗi, hiuhiu – Giọng tôi yếu dần, mất hết sĩ khí…
– ĐI NGỦ ĐI! KHUYA RỒI! ĐỪNG ĐỂ ĐIÊN LÊN!
– Dạ… dạ…
“Rầm” “Bíp… bíp”
Uyển My chẳng nói chẳng rằng, đập bàn mạnh tay rồi tắt máy không cho tôi có cơ hội nói thêm bất cứ thứ gì nữa. Mà chẳng hiểu tôi có đùa quá đáng lắm hay không để khiến Uyển My giận dỗi ngay tắp lự như thế, nộ khí xung thiên thiếu điều muốn treo tôi lên mà làm món “Phong quay nguyên con” bằng ngọn lửa thần thánh của nàng, đúng là nam nhi chi chí, không sợ sư tử, chỉ sợ… thê tử.
Than thở với “vợ yêu” không được, tâm chuyển sang rủ Thanh Ngân đi uống nước với mục đích là bày trò tâm sự mỏng với con nhỏ đệ tử đáng… ghét của mình. Nói chung thì sư đồ tôi tâm tư cũng có thể gọi là có sự tương đồng ngay lúc này. Trò thì tình cảm bị… đứt gãy, trắc trở đủ đường còn thầy thì cũng chẳng khá khẩm hơn là bao khi phải sống trong cảnh xa thê tử cả mười mấy ngàn cây số, không có biện pháp nào để có thể khắc phục. Dạo này Thanh Ngân dù có phần nào đã vơi bớt đi nỗi buồn với sự trợ giúp của cả tôi lẫn thằng Linh, nhưng đôi khi, tôi vẫn thấy Ngân liếc nhìn thằng Trí với một ánh mắt vô cùng… khó tả:
– Buồn vậy sư phụ? – Thanh Ngân thở dài thườn thượt…
– Chắc cô thì khác tôi đấy – Tôi tựa cằm nhìn ra cửa sổ…
– Con khác… sư phụ khác!
– Khác chỗ nào, cũng… thất tình như nhau thôi!
Thanh Ngân lườm tôi, quát nhẹ:
– Dám nói vậy nha, tui méc sư mẫu là chết ông!
– Hơ hơ, thôi, tha cho tôi đi, chưa đủ buồn à? – Tôi chẳng buồn tranh luận…
– Phong nè!
– Hửm?
– Thấy Linh thế nào?
Tôi bất ngờ không phải 1 mà đến tận 100 vì câu hỏi này của Thanh Ngân, vì cách đây không lâu cũng chính cô nàng này đã tiết lộ bí mật rằng, sở dĩ nàng ta không để tâm đến thằng Linh là bởi vì tính tình của thằng em tôi quá ư là “trẻ con”, mà nàng ta thì cần một chàng trai có thể dựa dẫm vào hơn là phải trở thành “bà chị” chăm em trai như hiện tại:
– Sao là sao?
– Thì tốt hay xấu? Tính tình thế nào?
– Thằng Linh… tốt mà, nó biết nghĩ cho người khác, trước sau như một.
– Trước sau như một có thật tốt không? – Thanh Ngân hỏi bâng quơ, như đang tự nói về chính bản thân mình…
– Lại chả tốt, không thấy nó theo đuổi bà từ đầu đến giờ có nản lòng đâu, dễ tính với nó chút đi!
Tôi tận dụng thời cơ, sẵn nói tốt cho thằng em tôi, dù sao nó cũng tốt thật chứ có phải giả dối gì đâu cho cam:
– Ừm, biết mà…
– Chịu Linh rồi hả? – Tôi đánh liều…
– Không, hỏi vậy thôi. Về đi sư phụ, trưa rồi!
– Ờ… ờ… thì về vậy.
Tuy Thanh Ngân vẫn chưa tỏ rõ thái độ là ưng ý hay vứt bỏ thằng Linh, nhưng riêng cái động thái hỏi han này thì cũng là một tin rất đáng mừng với thằng em tôi và ông anh thích lo chuyện bao đồng của nó rồi, thật đấy. Vì một khi đã hỏi, tức là cũng có sự để tâm nhất định, còn việc thằng Linh có đủ khả năng tán đổ bà chị khó tính này của nó không thì lại là một câu chuyện khác.
Vòng luẩn quẩn của tôi trong suốt những ngày sau đó cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy. Sáng thì lò dò lên trường học không một chút cảm xúc, vì thật sự cũng chẳng có tí cảm giác gì ngoài từ “chán” khi nhắc đến việc đi học ở trường ngay lúc này. Hôm nào xui thì có giờ học tiếng Anh buổi chiều, ở lại tụng như tụng kinh rồi nhìn Ái Quyên vui vẻ trò chuyện với đám còn lại, tức muốn nổ đom đóm mắt. Chiều thì ngày nào cũng như ngày nấy, 365/365, về nhà ăn ngủ nghỉ trưa rồi mở mắt dậy sẽ thấy thằng Đức trời đánh ngồi cạnh chơi game hoặc là nằm bò dưới sofa phòng khách nhà tôi mà xem TV. Thiệt tình thì dạo này tôi cũng chán chẳng buồn nói với cái sự hiện diện của thằng này ở đây, chẳng hiểu từ bao giờ mà nhà tôi từ 3 nhân lực đã chuyển thành 5 với sự góp dấu răng của dì Hạnh và cái đuôi tên Đức của bà ấy. Mấy hôm đầu tiên, tôi còn chửi nó xối xả, bây giờ thì không thèm hé răng nửa lời, chỉ lâu lâu vẫn lợi dụng… sai vặt mà thôi.
Tôi học hành thì vẫn vậy, vẫn là con ngoan trò giỏi, là sinh viên ưu tú, là hạt nhân ngòi nổ, là con ông cần mẫn, tất tần tật mọi thứ liên quan đến việc học và làm, tôi đều hoàn thành một cách xuất sắc, nhưng xem ra chẳng khác gì một con robot được lập trình sẵn, cứ thế chạy hết ngày này qua tháng nọ, chẳng cần biết gì ngoài việc học, ăn, ngủ, nghỉ, làm việc, và lặp lại. Ba mẹ tôi thấy tôi học hành khá khẩm cũng yên tâm phần nào, dù rằng cái tâm trạng buồn bã của tôi có dấu hiệu mỗi lúc một tăng, nhưng cũng chẳng ai biết phải an ủi tôi ra sao, chỉ cầu mong cho thời gian hãy trôi đi thật nhanh, để sớm ngày Uyển My trở về và xua tan đám mây mù đang treo trên đầu tôi.
Nhắc đến Uyển My mới nhớ, mấy tuần gần đây, thằng Hải ngựa lại bắt đầu cái trò tấn công nàng một cách dồn dập hơn khi hai người có vẻ như đã quen với cuộc sống ở bên đó, với cả ba mẹ của Uyển My thì đã sang Canada tiếp tục công việc còn ba của thằng Hải đã trở về Việt Nam để điều hành hoạt động ở bên này. Vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm, dù rằng Uyển My đang ở nhà của một người quen chứ không ở chung với thằng Hải, thế nhưng vì lời hứa với ông Hoàng, lời hứa với ba mẹ, Uyển My vẫn phải cố gắng tiếp tục làm việc và tiếp xúc thường xuyên với nó, vậy nên thằng Hải càng có nhiều cơ hội để tán tỉnh cũng như khiến Uyển My lung lay. Mỗi lần nghe nàng kể về nó, đầu tôi cứ như có ai đổ nham thạch vào mà đun nóng, cứ bốc hỏa từng đợt nghi ngút khói, không buông, không dừng lại. Nhưng tất cả những gì thằng Hải ngựa làm chỉ khiến tôi cảm thấy tức giận trong giây lát, còn việc sau đây mới thực sự biến tôi trở thành Ghost Rider phiên bản lỗi, đầu cháy phừng phừng, tâm tính điên loạn:
– EM NÓI CÁI GÌ? EM GẶP AI?
– Thì… Randall đó – Uyển My thấy tôi nhất thời tức giận, lí nhí đáp…
– Randall? Là cái thằng… người yêu cũ của em đó hả? – Tôi nói như sắp khóc…
– Ừm… đúng là cậu ý.
Tôi không tin vào tai mình, thở ra gấp gáp hệt như vận động viên 3 môn phối hợp vừa mới hoàn thành phần thi chạy marathon 10km trở về, với tay lấy chai nước 2 lít mà uống lấy uống để nhằm dập tắt ngọn lửa đang nhen nhóm, tôi cố gắng giữ lại chút bình tĩnh để có thể không làm mọi chuyện tệ đi:
– RỒI 2 NGƯỜI GẶP NHAU LÀM GÌ? – Tôi gần như quát lên trên điện thoại khiến Uyển My bĩu môi sợ hãi…
– Không có gì mà, chỉ tình cờ thôi, hỏi han qua lại… – Uyển My vừa nói, vừa lén nhìn tôi thăm dò…
– RỒI GÌ NỮA? NÓI NHANH COI! – Tôi gấp gáp, không thể ngồi yên…
– Ưm… hết rồi, Randall rủ em đi… xem phim, nhưng mà…
– CÁI GÌ??? EM NÓI CÁI GÌ??? NÓ RỦ EM ĐI XEM PHIM??? TRỜI ƠI TỨC QUÁ ĐI MẤT!!!
Tôi gào thét, đập bàn đập giường rầm rầm khiến Uyển My hết hồn 1 thì ở dưới nhà, mẹ tôi tức giận đến 10,20:
– Phá nhà tao à thằng kia? Mày có để yên cho tao xem TV không?
Nhận thấy tôi có vẻ đang điên máu quá sức chịu đựng, Uyển My cũng biết ý không làm mọi chuyện rối tung rối mù lên mà cẩn thận trả lời những câu hỏi của tôi một cách vô cùng nhẹ nhàng và… thơm thảo. Mới mấy hôm trước còn đập bàn đập ghế mắng tôi xa xả, bữa nay lại trở thành mèo con lúc nào không hay:
– Nhưng mà em… không đi – Nàng nhìn tôi lắc đầu nguây nguẩy, đôi mắt long lanh nhìn quá ư là tội nghiệp…
– Có thật không?
Uyển My không nói gì, chỉ cắm cúi gật đầu lia lịa. Điệu bộ lúng túng của nàng khiến tôi đột nhiên phì cười:
– Ừa, vậy tốt. Cấm gặp nó đấy!
Tôi lấy hai ngón tay chọc vào mắt mình rồi hướng nó về phía nàng theo kiểu “tôi sẽ theo dõi cô” khiến Uyển My nhăn nhó nghe lời:
– Ò, biết rồi.
– Ai biết rồi? Nói chuyện với ai trống không vậy?
– Dạ, em biết rồi ạ – Nàng ngoan ngoãn đáp…
– Ừm, ngoan, giờ ngủ đi, đừng để phát hiện dính dáng đến thằng kia nữa, coi chừng!
– Anh dọa tôi à?
Tôi cứ tưởng mình sẽ giữ vững được cái trạng thái oai như cóc này được lâu dài, ai dè Uyển My đã nắm thóp và lật kèo lại một cách ngoạn mục như lật một cái bánh tráng nướng thơm điếc mũi:
– Ơ… đâu có…
– Chứ anh bảo ai coi chừng?
– Ờ thì… anh dặn em vậy thôi, hehe – Tôi cười cầu tài…
– Tôi còn chưa thèm hỏi đến mấy cô “em gái mưa” của anh đâu nhé! Đừng có được đằng chân lân đằng đầu!
Uyển My lại chuyển sang trạng thái “sát thủ” một cách chóng váng, và dĩ nhiên thì vai mèo con nhanh chóng được chuyển sang cho tôi, một thằng hèn hạ đích thực đang khúm núm vì lỡ dại đắc tội với tiên nữ hạ phàm. Mà nàng nói “em gái mưa” là ai nhỉ, vì quả thực là… nhiều em gái quá, không biết em nào với em nào, từ Ái Quyên, Thanh Ngân cho đến cả nhỏ Nhi:
– Dạ… dạ… anh nào dám, có mỗi mình em gái… My thôi.
– My? My? – Nàng nhăn mặt tức giận, nhìn tôi tóe lửa…
– Dạ… dạ… em gái Uyển My ạ – Tôi vội chữa thẹn…
– Coi chừng!
Cuộc nói chuyện của tôi với nàng ít khi nào bị xen giữa bởi người thứ 3, phần vì khi nói chuyện, tôi thì đang yên vị trong phòng, trên giường ngủ, vào tối muộn, còn Uyển My thì cũng có văn phòng riêng để làm việc, không đả động tới bất cứ ai. Nhưng mà hôm nay, xem ra chuỗi… yên bình đó đã chuẩn bị chấm dứt khi một nhân vật mà tôi không thể ưa nổi lại bất thình lình xuất hiện và… phá đám:
– Bé My ơi! Anh hỏi chỗ số liệu này chút nhé!
– Dạ. Chờ em một lát – Uyển My nhìn ai đó cười tươi…
Mặc dù tiếng qua điện thoại cũng không thể rõ ràng bằng nghe trực tiếp, nhưng tôi chắc chắn đến một nghìn tỷ phần trăm, đó chính là giọng của thằng Hải ngựa, vì cái cụm từ “bé My” thì hẳn là chẳng còn ai trồng khoai đất này nữa. Và như để chứng nhận cho suy đoán thần sầu của tôi, thằng Hải ngựa đường hoàng xuất hiện… bất thình linh khi nó ngước đầu nhìn vào điện thoại của Uyển My từ phía trước:
– Ồ! Chú Phong à? Khỏe không?
– Cái…
Uyển My vội vàng lấy điện thoại lên rồi chủ động kết thúc cuộc trò chuyện, không cho tôi có một cơ hội mở mồm cũng như khẩu chiến với thằng Hải:
– Em có việc, gọi sau hen? Ngủ đi đó!
– Ơ… ơ…
“Bíp… bíp… bíp”
Lại một lần nữa, Uyển My chủ động là người cắt ngang cuộc gọi của 2 đứa tụi tôi. Nhưng khác hẳn so với những lần trước, lần này, nàng không tắt máy vì tức giận, cũng chẳng tắt vì buồn ngủ, mà là vì còn đang bận… cười nói với thằng Hải ngựa một cách vô cùng riêng tư và hẳn là rất… thân mật. Thật là khốn khổ khốn nạn cho cái thân tôi, tôi gọi Ái Quyên là “bé Quyên” thì nàng chửi tôi như tát nước, rồi thì còn đích thân gửi hoa hồng vàng “dằn mặt” cô em gái thân thiết, còn thằng Hải ngựa hiên ngang gọi nàng là “bé My” thì tôi chẳng có cái quyền gì để mà lên tiếng cũng như quát nạt. Lâu lắm rồi, tôi mới lại có cảm giác như, mối quan hệ của chúng tôi có dấu hiệu đi lệch hướng, dù ít dù nhiều, khi Uyển My rõ ràng luôn là người ở thế “cửa trên” trong mọi vấn đề diễn ra. Dẫu biết rằng “đội vợ lên đầu, trường sinh bất tử”, thế nhưng tôi vẫn luôn có một cảm giác vô cùng bất an mỗi khi nghĩ đến việc Uyển My đang bị thằng Hải ngựa bám sát suốt ngày, đã thế bây giờ còn lòi đâu ra thằng Randall người yêu cũ của nàng nữa, thật không nói sao cho hết được cái nỗi ấm ức này.
Người ta vẫn thường nói, khi yêu xa, thứ duy nhất mà chúng ta có thể tin tưởng vào chính là sự vững tâm của bản thân cũng như sự kiên định của đối phương, và đó là tất cả những gì chúng ta có, ngoài ra tuyệt nhiên chẳng có thêm hy vọng nào khác biệt nữa. Khi niềm gắn kết mất đi, tính lãng mạn cũng rời bỏ và cả khoảng cách đã chẳng còn có thể đong đếm được nữa, mối quan hệ đó sẽ đứng trên bờ vực của sự… đổ vỡ, dù rằng chẳng ai thay lòng đổi dạ, nhưng có một thứ còn kinh khủng hơn, đó chính là sự “phai nhòa” của tình cảm, sự “cô đơn” của tâm hồn, và chỉ cần một cú thúc đẩy thật nhẹ nhàng, chuỗi domino tình cảm ấy sẽ đổ sập hết mà chẳng cần quá nhiều tác động.
Tôi cứ ngỡ rằng tình cảm của mình và Uyển My sẽ mãi mãi trường tồn, mãi mãi sâu đậm như những gì chúng tôi đã hứa, chỉ cần đi qua được quãng thời gian 2 năm dài đằng đẵng này, chúng tôi sẽ lại có cơ hội được ở bên nhau, nhưng có vẻ như là tôi đã lầm, và dường như cũng không hẳn chỉ là… mỗi mình tôi.
Suốt những tuần sau đó, bọn tôi bù đầu bù cổ vào việc ôn luyện và thi kết thúc môn. Chớp mắt một cái thôi mà học kỳ 2 cũng đã gần đi đến hồi kết. Bản thân tôi thì cũng không lấy gì làm lo lắm khi những môn học ở kỳ này vẫn còn tương đối nhẹ và không gây được khó dễ gì với tôi. Chỉ duy nhất có một việc mà khiến tôi cảm thấy hơi chạnh lòng, đó là vì tôi đã đường hoàng độc chiếm vị trí top 1 của lớp trong học kỳ này với điểm trung bình cao ngất ngưởng. Nhưng chẳng những không vui, tôi còn thấy buồn thêm nhiều phần, vì nếu Uyển My còn hiện diện, chắc hẳn tôi sẽ vẫn mãi chỉ là thằng xếp thứ 2, nhưng khi ấy, tâm trạng tôi lại phấn khởi hơn rất nhiều, vì Uyển My vẫn luôn luôn là người giỏi hơn tôi mà, với lại, tôi thích đứng ngay sau nàng, để có thằng nào lân la tiếp cận, tôi sẽ cho nó ăn vài cước chứ còn làm sao nữa.
Học kỳ 3 mới đó thôi mà đã chuẩn bị bắt đầu rồi, và những rắc rối thật sự trong mối quan hệ của chúng tôi cũng chuẩn bị rục rịch… đến theo…