Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện Teen >> Truyện teen: Mưa và em (Update Phần 106)

Truyện teen: Mưa và em (Update Phần 106)


Phần 78

Trong tiếng Việt, “bao đồng” là từ dùng để chỉ những chuyện linh tinh, vặt vãnh, không liên quan đến sự việc, vấn đề đang được nói tới. Theo ý nghĩa này, ta có thể hiểu cụm từ lo chuyện bao đồng tức là quan tâm, can thiệp vào chuyện của người khác, chuyện không liên quan đến mình. Bao đồng là một hành vi không được khuyến khích, cụm từ này cũng không mang ý nghĩa tích cực. Nó đề cập đến một kiểu người mà việc, chuyện của mình chưa xong nhưng lại thích xen vào việc, chuyện của thiên hạ, thích ôm đồm. Làm tốn công vô ích cũng chẳng được lợi lộc gì. Việc cần lo thì không lo, việc không cần lo lại ra sức quản dù không ai yêu cầu hay nhờ vả. Chính vì điều này mà người làm chuyện bao đồng thường gây ra không ít rắc rối cho chính bản thân họ và khiến người khác khó chịu.
Chúng ta có thể nhận biết một người thích lo chuyện bao đồng thông qua một vài biểu hiện như… à mà thôi, khỏi cần đi, vì để miêu tả cụ thể và dễ hình dung nhất về một người “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng” đặc trưng, bạn có thể nhìn vào tôi, đúng như vậy đấy, có lẽ theo một góc nhìn nào đó, tôi thậm chí có thể được xếp vào diện những người nhiều chuyện nhất trong lịch sử nhân loại. Sự thật phũ phàng là vậy khi mà không dưới 3 người đã nhắc nhở tôi về việc bớt lo chuyện của người khác, đầu tiên là Uyển My, thứ 2 là thằng Trí, và người thứ 3, quan trọng nhất, chính là… bản thân tôi. Đúng vậy, mỗi khi tôi chuẩn bị làm một chuyện gì đó không liên quan đến mình, một nhân cách bí ẩn xuất hiện trong đầu tôi và chửi tôi một trận té tát, nhưng rồi nó cũng chẳng có kết quả gì, vì tôi vẫn cứ cố chấp làm theo những gì mình cho là đúng. Chọn con tim thay vì nghe lý trí, có lẽ câu nói này đã trở thành khẩu quyết của tôi trong cuộc sống hằng ngày, vì tôi cảm nhận được rằng, chỉ cần sống tình cảm, dùng cái tâm để đối mặt với vấn đề thì sẽ hái quả ngọt… phải không ta?

Tình hình là ngay lúc này đây, tôi đã có cho mình quá nhiều mối lo rồi, thế nhưng, khi chứng kiến những người bạn, những người em thân thiết phải đối mặt với những rắc rối không đáng có, cái miệng của tôi nó cứ muốn cướp cò mà ra tay tương trợ, dù rằng chẳng ai trong số họ yêu cầu cũng như cần thiết sự giúp đỡ và hỗ trợ của tôi, chỉ là tôi… lắm chuyện ấy mà. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tôi mặc dù là có… hay chĩa mũi vào chuyện của người khác thật, nhưng không phải là do tôi rảnh rỗi sinh nông nổi đâu, ủa mà hình như… đúng như vậy rồi thì phải. Kể từ lúc Uyển My bỏ tôi mà đi, tôi đã chẳng mấy thiết tha với những thứ gọi là lãng mạn, gọi là ngọt ngào của tình yêu đôi lứa nữa. Không phải vì tôi chán ngấy tình yêu, chẳng qua là tôi không muốn đầu óc mình lúc nào cũng nghĩ về những chuyện kiểu như vậy, vì dù có nghĩ nát óc, tôi cũng không thể nào nghĩ được cách để đem Uyển My bé nhỏ của tôi trở về. Chính vì lẽ đó, để bù đắp cho những thương tổn mà trái tim yếu ớt của tôi đang gặp phải, tôi quyết định sẽ… biến mình trở thành một chuyên viên tư vấn tâm lý, tình cảm tuổi mới lớn, nơi những đứa em, đứa bạn của tôi sẽ vồ vập đến tôi để xin và nhận lời khuyên, dẫu cho đôi lúc… à không, chính xác là đa số những lời khuyên của tôi đều mang tính… làm liều, ấy vậy nhưng tôi vẫn khá tâm đắc với công việc tràn đầy nhiệt huyết của mình, chỉ có một vài người là không thích điều đó xảy ra cho lắm.

Tôi không biết từ lúc nào và bằng cách nào, 4 nhân vật chính trong câu chuyện đầy rẫy drama này đã tự họp lại đây, mặt đối mặt để chuẩn bị cho một trận đánh vô cùng lớn. Nói tôi liên quan đến câu chuyện này cũng đúng mà không liên quan thì cũng không có gì sai. Tôi đang có một chút… khúc mắc với thằng Trí, cộng thêm màn… dằn mặt ban nãy từ Uyển My dành cho Ái Quyên, thế nên ít ra tôi cũng có thể xen vào để giải quyết câu chuyện riêng với 2 trong số 4 diễn viên chính có mặt ở đây. Nhưng mà, hiện tại, tôi chưa biết mọi chuyện sẽ đi theo thiên hướng nào, vậy nên, tọa sơn quan hổ đấu, tôi sẽ đứng ngoài quan sát thái độ của từng người xem sao, rồi sau đó lao vào cũng chưa muộn. Tôi khẽ ngồi nép vào chiếc ghế đá bên lề dãy hành lang, nơi có một vài bụi cây xum xuê che khuất mặt, đủ để tôi có thể nghe được cuộc trò chuyện của bộ tứ siêu đẳng kia, mặt khác cũng có thể giấu đi danh tính cũng như sự… nhiều chuyện có tiếng của mình sau tán lá dày đặc.

Lúc này thì Thanh Ngân đang được Ái Quyên an ủi, còn thằng Linh và thằng Trí vẫn chưa có động thái gì rõ ràng, chỉ cho đến khi:





– Có gì giấu Quyên à?
– Không có gì, không sao mà – Thanh Ngân cười gượng, nhìn giả trân hết mức…
– Không có gì mà tự dưng chạy ra ngoài này, thôi đi vào đi, Linh nữa, dắt Ngân của tôi vào đàng hoàng đó!

Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như ngay lúc đó, Thanh Ngân không giật phắt tay ra khỏi thằng Linh, đồng thời chủ động tiến lên phía trước:

– Không cần đâu, cảm ơn Linh, Ngân tự vào được.
– Ừ… ừ…

Thiệt tình là tôi thấy tội nghiệp cho thằng em tốt bụng của tôi, một hoàn cảnh hoàn toàn trái ngược so với tất cả những gì tôi thấy trong suốt hơn nửa năm đã qua, một chàng trai hội tụ đầy đủ những yếu tố để làm nên một người bạn trai hoàn hảo. Để mà liệt kê ra những ưu điểm của thằng Linh thì phải nói là hàng rổ, ưa nhìn có, ăn mặc phong cách có, vui vẻ có, nhiệt huyết có, nói chuyện lưu loát có, hài hước có và chung tình cũng có nốt, cái lý do duy nhất mà thằng Linh thua kém trong câu chuyện tình rắc rối này chắc là vì nó không phải là thằng Trí, chỉ vậy thôi chứ chẳng còn cách giải thích nào hợp lý hơn, vì hai thằng cũng có thể xem là khá cân tài cân sức.

Thanh Ngân buồn bã đang định tiến vào phía trong, thì cái người không nên nói lại bất ngờ lên tiếng, xé tan bầu không gian tĩnh mịch, xé tan luôn cả trái tim đang thổn thức của nhỏ Ngân:

– Ngân giận gì anh à? Phải không?

Theo lẽ thường tình mà nói, khi bạn mơ hồ đoán được một người nào đó đang có thái độ không vừa lòng với mình, bạn có thể lựa chọn theo 2 hướng giải quyết khác nhau. Thứ 1, bạn có thể hỏi thẳng mặt như cách thằng Trí vừa làm với nhỏ Ngân. Cách thứ 2, đó là bạn mặc kệ sự đời, mặc kệ luôn cái đứa đang giận dỗi mình, chờ thời cơ thích hợp để nói chuyện sau hoặc là chờ cho 2 người có cơ hội tự hàn gắn mà không mất công vắt óc mở mồm ra xin lỗi. Đa phần trong nhiều trường hợp, tôi thấy người ta thích chọn cách số 2 hơn, dù rằng cách 1 theo tôi mới là phương án hiệu quả và chính xác nhất. Nhưng cách thức đúng thì nó lại còn phải tùy người, chứ không phải ai cũng như ai. Trong trường hợp này, thằng Trí, mặc dù cách xin lỗi là chuẩn, nhưng vấn đề ở đây là nó không phải ở trong trạng thái “mơ hồ đoán được” mà là “chắc chắn đã biết” việc Thanh Ngân cảm thấy khó chịu khi thấy nó thân thiết với Ái Quyên. Thế nhưng, thay vì nói sự thật, thằng Trí lại đi đường vòng, giả vờ tốt đẹp trước mặt Ái Quyên cũng như giả vờ luôn với Thanh Ngân, vì xét cho cùng, 2 cô nàng này cũng chưa hề biết gì về chuyện tôi đã nói với thằng Trí:

– Không… em không sao, 2 người cứ… nói chuyện đi…

Thanh Ngân không giấu được vẻ xúc động, có vẻ cô nàng đã đặt hơi quá nhiều tình cảm ở thằng Trí, mặc dù đối phương cũng chưa hề có động thái rõ ràng là sẽ đáp lại. Nói gì thì nói, cảm xúc của Thanh Ngân trong trường hợp này cũng có thể thông cảm được, vì khi bạn thích một người nào đó, bất cứ cử chỉ quan tâm nào của người đó dành cho bạn cũng sẽ được phóng đại lên hàng chục, thậm chí hàng trăm lần. Tôi khá chắc là ngay khi người các bạn thích chỉ cần hỏi “ăn sáng chưa”, bạn sẽ ngay lập tức mở điện thoại ra và tra cứu “đặt tên con là gì”, chắc chắn là như thế luôn. Huống hồ chi thằng Trí không chỉ trực tiếp chỉ dẫn cho nhỏ Ngân ở trên lớp Muay Thai, nó còn đặc biệt quan tâm nhỏ Ngân hơn tất thảy những đứa khác, lâu lâu còn cầm tay nắn chân chỉnh động tác nữa cơ chứ. Mặc dù thế, ngoài giờ luyện tập ra, tôi không bao giờ thấy thằng Trí thể hiện sự quan tâm đó với Thanh Ngân, mặc cho con nhỏ đệ tử ngốc nghếch của tôi cứ ôm mộng tương tư hằng đêm:

– Chứ sao thấy anh cái là bỏ đi vậy? Giận gì anh nói ra nhé?
– Không có mà, em bình thường – nhỏ Ngân cố gắng mỉm cười hết nấc, dù rằng vẫn đáng yêu như ngày nào, nhưng phảng phất nét buồn…

Ái Quyên là một cô nàng khá nhạy cảm và tinh tế, tôi nghĩ rằng nàng có thể nhìn ra được sự không thoải mái trong cuộc trò chuyện này, vậy nên đã chủ động chấm dứt nó một cách tự nhiên nhất có thể:

– Thôi nào, hai người, vào trong đi, nay sinh nhật Quyên mà, vui lên nha!

Phải nói thật là ngoài Uyển My ra, tôi tự tin khẳng định rằng, Ái Quyên là người con gái xinh nhất mà tôi từng gặp trong đời, dù rằng vẫn còn nhiều mỹ nhân mà tôi thầm thương trộm nhớ, nhưng chẳng hiểu sao ở Ái Quyên có một nét quyến rũ, thu hút lạ kỳ mà đến tận hôm nay tôi vẫn chẳng thể nào cắt nghĩa hay miêu tả chính xác được. Nó là một nét kiêu kỳ, một chút đượm buồn nơi khóe mắt và đôi bờ môi xinh đẹp gợi cảm đến điên đầu ấy, tất cả hợp lại một cách hoàn hảo để tạo nên cô bạn vô cùng đáng yêu này của tôi, dù rằng hiện tại mối quan hệ của chúng tôi có vẻ như sắp trục trặc đến nơi rồi:

– Ừm, hì, xin lỗi Quyên nha, nay Ngân có ít chuyện riêng thôi, đừng để bụng đó!

Ái Quyên còn chưa kịp lên tiếng, thằng Trí đã tài lanh xen vào, nó tỏ ra như kiểu rằng nó hiểu Ái Quyên lắm vậy, thật muốn vả cho mấy cái:

– Không sao mà, nay ngày vui của Quyên, mọi người phải vui lên chứ, Ngân nhỉ?
– Dạ… hì… em biết rồi.

Mặc dù Ái Quyên có tỏ ra đôi chút bất ngờ vì màn “cướp sóng” vừa rồi của thằng Trí, tuy vậy, với tính tình điềm đạm và có phần tĩnh lặng của mình, nàng vẫn không tỏ ra quá khó chịu, chỉ mỉm cười thay cho lời đáp lễ.

Khung cảnh nãy giờ thì có vẻ không có gì bất ổn, thế nhưng, cái cách mà thằng Trí liên tục tiếp chuyện với Thanh Ngân đã khiến tôi có một dự cảm gì đó không lành cho lắm. Đành rằng nó có thể không thích nhỏ Ngân, nhưng cái cách nó làm nãy giờ, cứ đon đả, đẩy đưa trước mặt Ái Quyên như vậy dường như đã khiến đệ tử yêu dấu của tôi khó chịu hơn bao giờ hết. Dù rằng vẫn đang cố gắng mỉm cười, nhưng những câu hỏi “giả tạo” từ phía thằng Trí cứ dồn dập tấn công rõ ràng đã làm Thanh Ngân không còn giữ được bình tĩnh, ánh mắt đã ngấn lệ chỉ trực chờ bung ra. Dẫu ngay lúc này, tôi hoàn toàn có thể sử dụng độc chiêu “bao đồng đại pháp” để lao ra can ngăn một lần nữa, cứu nguy cho nhỏ bạn tôi, nhưng một thứ gì đó đã níu tay tôi lại, chính xác là những gì Uyển My nói đã làm tôi… chùn bước. Tôi sợ mình sẽ phải gánh chịu những hậu quả do cái thói nhiều chuyện của mình mang lại, rồi thì thay vì cuộc tình của người ta đổ vỡ, tôi sẽ phải tương ứng mà nhận về cái kết cục bi thảm đó. Chần chừ hồi lâu, tôi lại quyết định… ngồi im để theo dõi tiếp diễn biến câu chuyện:

– Vậy Ngân có biết hát không? Lát hát chung với anh một bài nhé, coi như là món quà chúc mừng sinh nhật Quyên?

Thằng Trí tiếp tục giả nhân giả nghĩa tung ra những câu hỏi sặc mùi kiếm chuyện, đẩy Thanh Ngân tội nghiệp vào tình huống không thể không… đau lòng:

– Em… em…

Có thằng ngu nhìn vào cũng biết, ngay ở thời điểm này, Thanh Ngân đã chịu đựng quá sức giới hạn, và thậm chí cô nàng đã chuẩn bị bật khóc thành tiếng nếu như không có bất cứ thứ gì quá đột biến xảy ra. Tình ngay lý gian, tôi không thể nào lao vào ngăn cản như những gì tôi muốn được nữa, vì thật sự tôi nghĩ, câu chuyện này, không liên quan đến mình, và mình không nên can dự vào, đó sẽ là phương án tốt nhất, dù cho tôi đã cực kỳ cay cú thằng Trí rồi, một thằng bỉ ổi đê tiện sẵn sàng khiến một đứa con gái thích nó phải khóc chỉ để thỏa mãn cái mục tiêu là làm tôi bị kích động. Trong giờ phút ngặt nghèo ấy, có lẽ Ái Quyên cũng mơ hồ cảm nhận được có chuyện gì đó không đúng ở đây, sắc mặt của nàng đã biểu lộ rõ điều đó, nhưng đó không phải là thứ tôi mong chờ ngay lúc này, mà là:

– Thôi đi, ông không thấy Ngân đang buồn à?

Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, điều mà tôi mong mỏi đã thực sự xảy ra. Thằng em mà tôi biết phải là như thế này mới đúng chứ. Lặng im từ nãy đến giờ, nhưng khi cần, thằng Linh đã lên tiếng đúng lúc, đúng chỗ, và đúng luôn cái người cần đúng. Nó xô thằng Trí ra khi thằng này cố gắng tiến gần và nói chuyện với Thanh Ngân, à không, nói đểu thì đúng hơn. Tôi không nghĩ thằng Linh lại hành động như vậy, vì phần nào từ đầu đến giờ, nó luôn giữ một thái độ cảnh giác với thằng Trí, đơn giản vì thằng này đẹp trai, dẻo miệng và quan trọng hơn hết là nó rất giỏi võ, gây gổ không phải là biện pháp hay:

– Ái chà, em trai, nóng thế?

Thằng Trí thoáng bất ngờ, nhưng nó vẫn kịp lấy lại sự điềm tĩnh rất nhanh, nhìn thằng Linh với vẻ mặt thập phần khinh bỉ:

– Đã không thích rồi mà cứ nói đi nói lại, không biết nhìn à? – Lần đầu tiên tôi thấy thằng Linh giận đến vậy…
– Không biết đấy rồi sao? – Thằng Trí cười nửa miệng thách thức…
– Sao? Thích thế nào?

Thằng Linh dường như không còn giữ nổi sự bình tĩnh vốn có của mình, nó nắm lấy cổ áo thằng Trí mà hét lớn. Ở bên cạnh, Thanh Ngân và Ái Quyên đều ra sức can ngăn nhưng sức của 2 người con gái thì làm sao có thể cản được sự húng chó của 2 thằng con trai đầu đội trời chân đạp đất, dẫu nhỏ Ngân có là cao thủ Karate đi chăng nữa. Thằng Trí không có chút gì là nóng vội, gương mặt nó lộ rõ vẻ bàng quan, thản nhiên khiêu khích thằng em tôi:

– Chà, chú định làm gì anh? Thử xem sao!
– Thằng… đểu cáng!

Có lẽ dù giận đến mấy, cái khôn của thằng Linh vẫn còn ở đó, nó không dại mà ra tay động thủ trước với thằng Trí, dù sao thằng đứng trước mặt nó lúc này vẫn là một thằng cực kỳ giỏi võ với 10 năm luyện tập Muay Thai, trình độ cỡ nhỏ Ngân còn chịu thua sát ván, tôi thì may mắn lắm mới thắng được, cỡ thằng Linh chắc chưa đầy 10s là no hành rồi:

– Hai người thôi đi, sao tự nhiên lại vậy? – Ái Quyên ra chiều lo lắng…
– Anh không biết, tại nhóc này tự gây chuyện đấy chứ – Thằng Trí nhún vai, làm như mình vô can, nhìn điệu bộ của nó thật đáng ăn đòn…

Thanh Ngân cũng có vẻ nhận ra được sự việc đã đi hơi quá, nhỏ cũng kéo tay thằng Linh lại, lắc đầu tỏ ý không vừa lòng:

– Đừng Linh ơi, Ngân không sao đâu, mình vào trong đi!
– Đúng rồi đó, đừng có làm càn, không là nằm viện đấy nhóc, haha!

Không để cho mọi chuyện yên bình được phút giây nào, thằng Trí tiếp tục bài đá đểu móc ngoáy nhắm thẳng vào thằng Linh khiến sự việc có vẻ sắp sửa lên đến cao trào. Thằng Linh dù được 2 người đẹp can ngăn 2 bên nhưng vẫn không thể giữ được cái đầu lạnh, nó lại túm lấy cổ áo thằng Trí, giận dữ:

– Mày… thằng chó này… mày muốn gì?
– Anh muốn chú bỏ tay ra rồi cút khuất mắt anh, được không? – Thằng Trí vẫn cười tươi tự đắc…
– Mẹ mày!

Vừa dứt lời, không để cho bất cứ thứ gì ngăn cản dòng máu nóng trong người phát tiết ra ngoài nữa. Thằng Linh vung tay tung thẳng nắm đấm vào bên hàm trái của thằng Trí, cú đấm rất mạnh với rất nhiều nguồn năng lượng được dồn vào, nhưng rất tiếc… lại đi quá chậm. Thật ra, cú đấm của một người bình thường nếu đánh vào một người bình thường thì sẽ chẳng có gì đáng nói, nhưng ở đây, thằng Linh đã không tự lượng sức mình, chính xác hơn là đã bị kích động và khích tướng đến cùng cực, để rồi nó đã quyết định tung ra một đòn quyền khá… đơn giản nhắm vào một thằng đã luyện Muay Thai hơn 10 năm. Và với tốc độ ra đòn như vậy, thằng Trí tránh được phải gọi là dễ hơn cả ăn kẹo. Nói không ngoa, khả năng né đòn của nó còn nhỉnh hơn cả tôi, vì ít nhiều gì, tôi cũng không khoái lắm ở trò luyện tập phản xạ, tôi chỉ khoái đánh người ta thôi, vậy nên là, tôi cũng ít tập phần này lắm, hừm hừm. Trong tích tắc, thằng Trí lách nhẹ người lui về phía đằng sau, vừa đủ để né được đòn vừa rồi từ thằng Linh, trước khi nó tiện đà vung chân sút thẳng vào ngực thằng Linh khiến thằng em tôi văng ra vài mét, ôm ngực đau đớn:

– AAAAA!!! ĐỪNG ĐÁNH MÀ! – Thanh Ngân hốt hoảng, nhưng có vẻ mọi việc đã là quá trễ…

Trúng đòn đau, thằng Linh chẳng những không nhận ra được sai lầm mà lại tiếp tục máu nóng lao vào thằng Trí quyết ăn thua đủ. Nhưng một thằng còn đang mạnh khỏe còn chưa chạm được vào người thằng Trí, thì khi đã thấm đòn, làm sao có cửa gây khó dễ cho nó được. Vậy nên là, thằng Linh lại lao đến, rồi lại bị đánh bật ra ngoài. Lần này, thằng Trí không còn nương tay như ban đầu nữa, nó tặng cho thằng Linh một cước thẳng vào hông đau thấu trời xanh. Tôi ngồi cách xa tầm vài mét nhưng vẫn nghe được tiếng “chát” rất đanh vang lên trong đêm tối tĩnh mịch. Khu vực hành lang này khá dài nên cũng may là hiện thời không có nhiều người ở xung quanh đây, chỉ lấp ló vài mạng đang trêu đùa nhau ở đầu dãy, còn lại chỉ là bọn tôi. Thằng Linh trúng đòn hiểm, ngã vật ra đất ôm hông đau đớn. Tiếp đà quyền cước, thằng Trí dường như không muốn cho thằng kỳ đà cản mũi trước mặt một cơ hội nào để làm lại, nó chuẩn bị vung chân lên thực hiện tiếp một đòn cước vào phần mặt của thằng Linh, nơi gần nó nhất lúc này. Rõ ràng, trong trường hợp này, mọi người đều biết thằng Trí là thằng bị tấn công trước, vậy nên nó hoàn toàn có thể biện minh rằng nó đang “tự vệ”, còn thằng Linh lúc này, tình ngay lý gian, đã không làm gì được nó mà lại còn ăn no hành.

Và trong khoảnh khắc ngặt nghèo ấy, cái máu “anh hùng rơm” của tôi lại trỗi dậy mà không có gì có thể kiềm chế hay ngăn cấm được nữa. Tôi đứng phắt dậy, rất nhanh chạy tới và tung người bay tới chăn ngay cước của thằng Trí trước khi nó tìm đến được phần đầu của thằng Linh. Một tiếng “chát” nữa vang lên, lần này, không có ai bị trúng đòn hiểm, chỉ là thằng Trí khẽ nhăn mặt khi nhận ra sự xuất hiện của tôi và phần nào đó là phần chân của nó bị gót giày của tôi chặn lại, khẽ rên lên một tiếng căm phẫn:

– Thằng chó này, mày đánh em tao à?
– Lại là mày? – Nó nhếch mép…

Với phản xạ của đội nữ nhân ở đây thì rõ ràng không ai có đủ khả năng ngăn cản được thằng Trí, dù cho đó có là một nữ nhân có đai đen nhất đẳng Karatedo đi chăng nữa:

– Có sao không Linh ơi, đau lắm không?

Thanh Ngân vội ngồi xuống đỡ lấy thằng Linh đang lăn lộn dưới đất, còn Ái Quyên thì dù không thể hiện vẻ mặt quá… cảm xúc, nàng chỉ khẽ nhíu mày nhìn về phía thằng Trí:

– Sao anh làm vậy?
– Oan quá, nó đánh anh trước mà, em cũng thấy rồi đó – Nó phân bua, bộ mặt càng lúc càng giả tạo hơn…
– Nhưng rõ ràng là anh… biết võ, sao lại đi đánh người không biết?
– Anh… đâu có biết là nó không biết võ, anh chỉ phản xạ thôi mà… Quyên đừng hiểu lầm anh, thói quen khi thi đấu thôi, anh không kịp dừng lại, may mà có bạn Phong đây.

Đúng như thói quen giả tạo khó bỏ, thằng Trí hướng sự chú ý về phía tôi khiến Ái Quyên cũng nhất thời mất cảnh giác:

– Cảm ơn bạn Phong nhé, lỗi của mình, may bạn tới kịp chứ không có bạn thì Linh đây chắc… không xong rồi! – Nó vẫn cười…
– Bạn lại quá lời rồi, mình tới trễ đấy chứ, chứ mình mà tới sớm thì người xong chắc là người khác nhỉ?
– Haha… quá lời rồi. Mình làm gì so được với bạn Phong đây.
– Hờ hờ, quá khen, mình còn kém Trí nhiều.

Hai thằng tôi nhìn nhau cười, tay bắt mặt mừng như thể đã thân thiết lâu ngày lắm khiến những người đang có mặt cũng khẽ cảm thấy rợn tóc gáy vì quả xưng hô “bạn, mình” quá sức giả tạo và buồn nôn:

– 2 Người… đang làm trò gì vậy? – Ái Quyên nheo mắt nhìn hai thằng bọn tôi…
– À có gì đâu, cựu thù hóa huynh đệ, đánh nhau vỡ đầu mới biết là anh em, Phong giỏi võ lắm, anh còn thua vài bậc…
– Bậy nào, Trí đang dạy anh ở lớp Muay Thai mà, đã vậy trước đó còn vô địch giải toàn trường, anh đánh còn không lại Ngân mà nhớ không?

Sự giả tạo vẫn chưa buông tha tôi và thằng Trí, hai thằng thay phiên nhau tâng bốc ngoài miệng nhưng vùi dập trong lòng, tạo nên một bối cảnh thiệt chẳng biết phải diễn tả thế nào cho đúng nữa, bỉ ổi và đê tiện không nói nên lời:

– Linh ổn không Linh, cho Quyên xin lỗi nha!

Ái Quyên cúi xuống hỏi han tình hình thằng Linh lớp trưởng, nơi nó vẫn đang ôm hông đầy phẫn uất, mặc dù bên cạnh đã là người đẹp mà nó hằng mong ước đang chăm sóc ân cần:

– Không… không sao đâu Quyên… hụ hụ… tui ổn…
– Ngân ơi xem chừng Linh giúp Quyên, Quyên có chuyện chút!
– Ừm, cứ để Ngân lo cho.

Nàng mỉm cười trấn an rồi vội vã đứng dậy, xen giữa vào cuộc đối thoại bằng mắt giữa tôi và thằng Trí. Nhưng thay vì giải quyết người sai rõ ràng ở đây là thằng Trí, Ái Quyên lại bất ngờ… nắm cổ áo tôi kéo đi trước khi bỏ ngỏ một câu dành cho thằng ở lại:

– Anh Trí cứ vào trong trước đi, em có chuyện nói riêng với tên này!
– Ừ… vậy gặp em ở trong.

Tôi thì hồi nào giờ chỉ thích phản ứng theo sự việc khi nó đã diễn ra chứ chẳng bao giờ rảnh rỗi để mà phán đoán đúng sai, vậy nên, khi Ái Quyên kéo tôi ra một góc, tôi đã cảm thấy ngạc nhiên không để đâu cho hết, chuyện này thì có liên quan gì đến tôi kia chứ:

– Ớ… ớ… có gì từ từ nói! – Tôi phân bua…
– …
– Bé Quyên… à không, Quyên ơi, tha cho anh, anh có làm gì đâu!

Mặt tôi chảy dài như cái bơm, còn nàng thì vẫn lộ rõ vẻ không hài lòng, chỉ là không biểu lộ quá nhiều cảm xúc mà thôi:

– Chuyện này là sao?
– Hả? Chuyện gì cơ?
– Đừng có giấu tôi, ông với ông Trí kia có vấn đề gì với nhau, nhìn 2 người rõ ràng là chẳng bình thường tí nào.

Nếu là lúc bình thường, có thể tôi đã nghĩ rằng Ái Quyên chơi thân với Uyển My nên đã “bị lây” cái sự thông minh của bà chị khó tính, cơ mà có vẻ trong trường hợp này thì hoàn toàn không phải khi bản thân tôi và thằng Trí đã có những cái biểu hiện không thể lộ liễu và quá đà hơn, thành ra chắc hẳn ai cũng sẽ nhìn ra được vấn đề đằng sau:

– Ờ thì…
– Thì thế nào? Sao cứ đi ăn sinh nhật là ông lại gây chuyện vậy hả?

Ái Quyên vô tình nói ra câu này, cơ mà nó lại khiến tôi suy nghĩ thật nhiều một lần nữa. Đúng là như vậy thật, từ hồi bắt đầu vào lớp đến giờ, tính đến nay đã được gần 8 tháng, và trải qua 3 buổi sinh nhật, từ thằng Đức trời đánh, Uyển My, và giờ là đến Ái Quyên, không có buổi nào là không có chuyện xảy ra và cũng chẳng có phút giây rắc rối nào mà vắng được cái mặt mốc của tôi cả. Đầu tiên thì là xích mích với thằng Đức, lần thứ 2 thì là thằng Hải ngựa, bây giờ thì đến thằng Trí. Xét cho cùng mà nói, mặc dù cái mồm tôi lúc nào cũng ba hoa về việc không thích đánh nhau, cơ mà tính đi tính lại, thằng nào cản đường tôi thì tôi đã đều đụng độ hết cả rồi. Từ thằng Đức, thằng Hải, thằng Nhật và cuối cùng là thằng Trí, tất cả bọn nó đều đã nếm mùi hành từ tôi, nhưng có vẻ cái bản tính máu chó của tôi vẫn chưa thể thay đổi trong một sớm một chiều được:

– Ừ ha… em nói anh mới nhớ.
– Kể đi hay là đợi tôi tự tìm hiểu?
– À thì… chuyện là vầy…

Trước sức ép mãnh liệt và gương mặt quá ư là… hút hồn mà Ái Quyên đang trưng diện ra trước mắt, tôi như gã mù lang thang giữa dòng đời lạc lõng, cứ thế khai tuốt tuồn tuột những gì tôi đã biết và những gì tôi cùng thằng Linh mưu tính mấy ngày qua, chẳng đợi Ái Quyên tốn công khai thác thêm để mà làm gì nữa. Chậc, đúng là anh hùng thì khó qua được ải mỹ nhân mà:

– Ông… ông…
– Hic hic, tha cho anh… anh… lỡ dại…
– Sao không nói thẳng ra từ đầu cho tôi biết? Tội nghiệp Ngân quá!

Nàng nhăn mặt, nhìn tôi với một sự căm phẫn không hề nhẹ:

– Anh tưởng sẽ dàn xếp được với thằng Trí, ai ngờ nó…
– Trí làm vậy cũng chẳng sai đâu…
– Ơ…
– Chuyện cảm xúc cá nhân là chuyện của Ngân, dù rằng anh làm vậy là không đúng nhưng việc đổ trách nhiệm cho Trí cũng không đúng luôn.
– …
– Em biết anh lo cho Ngân, anh cũng lo cho em, nhưng có những chuyện, không phải lúc nào cũng nên can thiệp đâu Phong à, ai cũng có quyền được trải nghiệm cuộc sống mà, đúng không?

Ái Quyên nói chẳng sai tẹo nào, đó cũng chính là những gì mà tôi nghĩ và cũng chính là những điều mà Uyển My đã dặn dò tôi cách đây không lâu. Rõ ràng là tôi chẳng có nghĩa vụ cũng như trách nhiệm gì để tước đi cái quyền được sống của người khác, kể cả đó có là những người bạn thân thiết nhất của tôi, nhưng xét cho cùng, đó vẫn là việc riêng của cá nhân họ, tự họ phải trải qua những vấp ngã ấy, thì mới phát triển tâm hồn được:

– Anh… xin lỗi…
– Em nghĩ anh nên xin lỗi Ngân. Vì việc anh làm đã khiến bạn ấy đau lòng, dù rằng anh không cố ý.
– …
– Em thì không trách gì anh, trái lại em rất vui, vì anh luôn quan tâm đến em như thế…

Nàng nhìn tôi, nở một nụ cười thật dễ mến, một nụ cười đầy sức hấp dẫn, đầy lôi cuốn và ma mị, hệt như những gì tôi đã thấy ở nàng trong những khoảnh khắc đầu tiên bước chân vào lớp:

– Nhưng có lẽ, sẽ tốt hơn nếu anh và em… giữ khoảng cách với nhau lại, nhé?

Chỉ mới vài giây trước, tôi còn đang lâng lâng trong cảm giác… khó tả khi chứng kiến lại được nhan sắc quyến rũ của Ái Quyên, thế mà giờ đây, nàng đã gần như ngay lập tức… hất thẳng một xô nước, à không, lần này, phải là một lu nước vào mặt tôi thì đúng hơn:

– Sao lại… giữ khoảng cách?
– Em nghĩ như vậy sẽ đỡ rắc rối hơn cho anh, cũng như cho cả em nữa.

Ái Quyên vẫn cố gắng mỉm cười, nhưng sấu trong ánh mắt nàng, tôi vẫn kịp nhìn ra được những tâm sự chôn giấu:

– Có phải tại vì… Uyển My…
– Ừm, em không trách chị My, chỉ là em cảm thấy… sợ khi chị My lại làm vậy với em, một người chị mà em rất yêu quý, thật sự em rất buồn…

Nàng vừa nói, khóe mắt vừa đỏ ửng lên và chẳng biết từ khi nào đã lại rơm rớm những giọt lệ trên mi:

– Em phải thú nhận thật với anh rằng, đã có lúc, em đã mặc định xem anh giống với người bạn… đã xa của em. Chẳng biết nữa, có lẽ chỉ là do em ảo tưởng, hì…
– …
– Em biết tình cảm của anh và chị My rất sâu đậm, và em đảm bảo mình chưa bao giờ có ý tưởng sẽ xen vào phá vỡ thứ tình cảm đó. Em luôn xem anh là một người anh trai, một người luôn quan tâm đến em và luôn bên cạnh em những lúc khó khăn, em đã rất… vui…
– …
– Hy vọng từ nay về sau, tụi mình vẫn sẽ là những người bạn… tri kỷ của nhau, chỉ là không cần biểu lộ quá mức… thân thiết như vậy nữa, vì em không muốn mất một lúc cả 2 người bạn mà em yêu mến…
– …
– Chuyện của em, em sẽ tự giải quyết, cảm ơn anh đã lo lắng cho em. Em sẽ cố gắng vượt qua, vì em nghĩ mình cũng đã đến lúc cần phải trưởng thành rồi, Phong nhỉ?

Những giọt lệ đã lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp của Ái Quyên tự bao giờ, chỉ là, tôi sẽ chẳng phải người có đủ khả năng cũng như trách nhiệm để lau đi những dòng lệ ấy. Tôi đã có Uyển My, còn Ái Quyên thì sẽ phải bước tiếp trên con đường của nàng, không phải chỉ là một người luôn luôn sẵn lòng bên cạnh an ủi và động viên tôi mỗi lúc buồn nữa, nàng không xứng đáng phải bị đối xử một cách… tàn nhẫn như vậy, không phải là một chỗ để tôi tìm đến chỉ những khi buồn, còn những ngày vui… tôi lại rời xa để đến bên cạnh Uyển My. Mặc cho mối quan hệ của tôi và Ái Quyên cho đến lúc này vẫn là tình cảm anh em, bạn bè thuần khiết, trong sáng và không vụ lợi, tôi cũng chẳng thể ích kỷ giữ nàng bên cạnh mình để tôi mặc nhiên xem như một vật thế thân trong những ngày vắng Uyển My được nữa. Hôm nay tôi rất buồn, tôi không chỉ buồn cho Ái Quyên, không chỉ buồn cho nhỏ Ngân, mà tôi còn cảm thấy buồn cho chính tôi, cho Uyển My và cho cả tình cảm bạn bè thân thiết của chúng tôi bấy lâu nay. Chắc là đã đến lúc, tôi cần trưởng thành, cần loại bỏ đi cái tôi của mình, bỏ luôn đi cái tính bốc đồng, thích lo chuyện thiên hạ đi nữa, vì đâu phải lúc nào, sự trợ giúp cũng là một thứ tích cực, vì suy cho cùng, nhiệt tình cộng ngu dốt thì cũng bằng phá hoại, đúng không:

– Anh… xin lỗi… tại…
– Không phải tại anh, không phải tại chị My, cũng không phải tại em đâu, chỉ là đã đến lúc tụi mình cần thay đổi rồi. Em vẫn sẽ luôn luôn ở đây, bất cứ khi nào anh cần đến em, em vẫn sẽ có mặt, nhé?

Nàng cười hiền, tôi rất ít khi thấy được nụ cười này từ Ái Quyên. Đúng là chỉ khi ở bên những người thân thiết, tính cách sâu thẳm của mỗi chúng ta mới được bộc lộ một cách rõ nét nhất. Tôi đã đau lòng, tôi thật sự rất đau, rất đau, nhưng rồi tôi lại chẳng thể nào giống như Ái Quyên, tôi không thể khóc, ít nhất là trước mặt nàng. Vì những giọt nước mắt này, có lẽ, tôi chỉ dành riêng cho Uyển My mà thôi, người con gái mà tôi xem như cả tính mạng. Xin lỗi Ái Quyên vì điều đó nhé, anh cũng vẫn mãi chỉ là một thằng ích kỷ mà thôi:

– Nay sinh nhật em, đừng bí xị như vậy chứ, hì hì. Thôi mình vào trong đi!
– Vẫn mãi là bạn tốt nhé! – Ái Quyên đưa tay về phía tôi…
– Ừ… mãi mãi…
– Em vào trước nhé!

Thái độ dè dặt của tôi cũng chẳng khiến Ái Quyên buồn lòng thêm được nữa, vì có lẽ, nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một sự đổi khác trong mối quan hệ của chúng tôi rồi. Tôi không biết vì lý do gì mà Ái Quyên lại hành động một cách bất ngờ và có phần… tuyệt tình đến vậy, dù rằng đích thị trong chuyện này, Uyển My mới là người… không nể nang ai trước nhất. Tôi biết việc tôi gọi Ái Quyên là “bé” ở trước mặt một người dễ xúc động như Uyển My đã khiến nàng buồn lòng, chỉ là tôi không ngờ Uyển My lại sẵn sàng “dằn mặt” người em thân thiết nhất của mình để phần nào đó là… “đánh dấu lãnh thổ” đối với tôi. Dù từ trước tới giờ, tôi chưa một lần dám trách cứ Uyển My bất cứ điều gì, vì phần nhiều tất cả những việc mà nàng làm, đều là lo nghĩ cho tôi, lo nghĩ cho tương lai của hai đứa. Thế nhưng, riêng ngày hôm nay, tôi thật sự rất thất vọng về cách mà Uyển My đã làm, cách nàng đối xử với người bạn thân của cả hai chúng tôi, để giờ đây, Ái Quyên thậm chí còn chẳng dám nói chuyện với tôi một cách đường hoàng nữa. Dẫu cho việc này nếu có diễn ra thì Uyển My cũng chẳng thể nào biết được, nhưng tôi thiết nghĩ rằng, Ái Quyên cũng có danh dự, cũng có lòng tự trọng của riêng mình, và khi Uyển My thực hiện hành động vô tình đó, Ái Quyên quả thực đã chẳng còn muốn dính líu gì tới tôi nữa, dù cho nàng nói rằng chúng tôi sẽ mãi là những người tri kỷ của nhau, nhưng liệu, em có thật sự đang nghĩ như vậy không, hả… bé Quyên?

Hôm nay ngoài trời chẳng có mưa, nhưng trong lòng tôi lại đang có một cơn mưa lớn, một cơn bão dữ dội đang hoành hành và thổn thức.

Ngày hôm nay, có lẽ, tôi đã mất đi một người bạn, một người tri âm tri kỷ mà tôi chẳng bao giờ muốn đánh mất. Tôi đứng chết trân nơi góc hành lăng u tối và lặng lẽ, và sẽ chẳng có một ai nữa đến bên cạnh an ủi, động viên tôi, vì người đó, đã quay đầu đi xa mất rồi.

Tôi chẳng rõ liệu sau này, với tính cách và sự “vô tình” đó của Uyển My, sẽ có thêm bao nhiêu người nữa rời xa tôi vì không chịu nổi sự giày vò ấy đây?

Đêm nay, 25/12/2018, có lẽ… là đêm Giáng sinh buồn nhất trong đời…

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng