Phần 75
Tôi biết trên cõi đời này, phàm là những chuyện không liên quan đến bản thân mình, thì dĩ nhiên là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra được. Nhưng nói vậy không có nghĩa là những chuyện mà chính mình trải qua thì có gì ngoại lệ, chỉ là bản thân mình thì có vẻ không nhận thức được đầy đủ sự bất ngờ cũng như… kinh hoàng mà thực tại phũ phàng đem lại, vì lúc đó có vẻ bản thân chúng ta đang bận xử lý nó một cách chật vật và thê thảm rồi. Hôm nay, tôi lại đón nhận một tin mới mẻ nữa, nhưng quả mẻ này kỳ thực quá đỗi bất ngờ và không thể kinh hoàng hơn được nữa. Dù rằng chưa biết đầu cua tai nheo thế nào, phản ứng trước mắt của tôi đầu tiên vẫn là há hốc mồm, mắt trợn ngược lên vì quá sốc, cũng may là ghế của tôi có phần dựa, không thì có khi tôi đã ngã ngửa ra đằng sau luôn không biết chừng:
– Holy shit, anh Phong, anh có thấy cái em đang thấy không? – Thằng Linh hốt hoảng chạy đến chỗ tôi…
– Ừ… ừ… cái quái gì thế nhỉ? Tao với mày có đang tỉnh táo không?
Đến lượt tôi vỗ nhẹ vào mặt thằng Linh rồi vào mặt của chính mình mà tự huyễn:
– Thật anh ơi, vãi đái…
– Cái… đệt… gì vậy trời?
Và trước mắt chúng tôi đây, cảnh tượng này, có thể ví dụ như sự kiện Big Bang trong lịch sử giải ngân hà, vì quả thực tôi không còn từ ngữ nào để có thể diễn tả được mức độ khốc liệt và hiện trạng vô lý đến cùng cực mà cảnh tượng này mang lại. Có đánh chết tôi cũng không thể nào tưởng tượng ra được có một ngày trong cuộc đời đầy rẫy chông gai của mình, tôi có thể nhìn thấy Ái Quyên đang mỉm cười với một người con trai. Nhưng nói như vậy chẳng có nghĩa rằng tôi đang suy nghĩ một cách thiển cận, vì chẳng lẽ Ái Quyên không được quyền thích hay yêu một người khác giới? Không, không, không. Tất nhiên hoàn toàn không phải vì lý do đó, mà cái chính ở đây chính là đối tượng đang đứng ba hoa chích chòe với nàng kia kìa. Nếu đệ tử yêu quái của tôi lúc này mà đứng ở đây, hẳn con nhỏ chắc phải truyền 8 bịch nước biển cũng chưa lấy lại được sức, vì anh chàng mà Thanh Ngân “trồng cây si” suốt cả tháng qua lúc này đang bận tiếp chuyện với cô bạn thân Ái Quyên của tôi ngay trước cửa lớp. Đúng rồi, Ái Quyên và thằng… Trí Muay Thai.
Có cho tiền tôi cũng không thể nào suy nghĩ hay diễn giải được nguồn cơn của sự vụ ngày hôm nay. Tôi chưa thấy ngoài việc hai người này đều quen biết tôi ra thì có điểm nào chung để mà họ có thể kết nối được với nhau. Chàng thì suốt ngày đánh đấm, đã vậy còn có một em gái đáng yêu lẽo đẽo theo sau. Nàng thì dường như ngoài đam mê chụp ảnh thì chẳng có chút sinh khí và động lực khỉ gió nào trên cõi đời ô trọc này. Ấy vậy mà bằng một phép thần thông quảng đại nào đó của đấng tạo hóa, họ đã… bất thình lình tiến đến bên nhau, bỏ mặc thế giới đang vô cùng hoài nghi một cách đầy… khó hiểu:
– Sao thằng này quen Quyên vậy? – Tôi vẫn đang bận trố mắt ra nhìn…
– Sao… em biết? Khó tin quá, lần đầu tiên thấy bà này cười với trai…
– Tao thì thấy rồi… cơ mà… vẫn khó tin… Má…
Lúc này tôi sốc phân nửa là vì việc hai người họ bất ngờ… nói chuyện với nhau, còn phân nửa còn lại khiến tôi sốc hơn nữa chính là việc thằng Trí đứng ở ngoài nhìn vào, thấy tôi với thằng Linh, và nó nở một nụ cười nhếch mép đầy… đểu cáng trước khi đánh nhanh rút gọn, trả lại Ái Quyên cho lớp 14. 2 của bọn tôi:
– Em về chỗ đây, có gì lát kể?
– Ừ… ừ… lát tính… lát tính… đừng nói Ngân biết.
– …
Tôi không rõ hai người nói gì với nhau, chỉ thấy thằng Trí cười tươi, Ái Quyên cũng vậy, đã thế nàng còn đem một vật gì đó vào phía trong, có vẻ như là một món quà từ phía thằng kỳ phùng địch thủ của tôi:
– Quyên… bé Quyên! – Tôi lắp bắp…
– Sao thế?
– Em… em quen thằng đó à?
– Quen? Ý anh là quen kiểu gì?
Tôi ngày đó nói chung là vẫn hơi bị ngu ngốc một chút, phần vì nói chuyện với Uyển My nhiều, tôi đâm ra loạn ngôn, không nhớ từ ngữ nào của miền Nam và từ ngữ nào của miền Bắc. Đương nhiên thì cái từ “quen” này nếu được hỏi ở mức độ thanh niên trai tráng như chúng tôi thì sẽ mang 2 ý nghĩa. Thứ nhất là “quen biết” kiểu bạn bè, theo đúng nghĩa đen. Còn thứ 2, dĩ nhiên sẽ là “quen nhau”, là một từ thay thế cho từ “yêu” vì nghe quá sến súa, tôi nghĩ vậy. À mà trong trường hợp này, tôi đang hỏi theo nghĩa thứ nhất nhé, còn Ái Quyên hiểu theo nghĩa nào thì tôi không chắc:
– Thì… quen chứ quen kiểu gì?
– Không, sao anh hỏi thế? – Nàng ngơ ngác…
– Không quen mà sao… nói chuyện với nhau?
– Ông nói cái quái gì vậy, tôi nhức đầu rồi đó? Dĩ nhiên là biết nhau thì mới nói chuyện chứ?
– Sao nãy… em bảo không quen?
– Gọi chị My về đi, tôi quá mệt với cái tên điên này rồi! – Nàng nhíu mày…
– Ầy…
Ái Quyên thở dài thườn thượt, nàng thậm chí còn bỏ quên luôn câu hỏi của tôi, quay sang mân mê món quà từ thằng Trí và tiếp tục đọc bài như đã định:
– Chưa trả lời mà, con bé này!
– Gì nữa?
– Sao em quen nó?
– Mệt ghê đã nói không quen.
– Không quen sao nói chuyện? – Tôi ngơ người ra…
– Ủa bị khùng hả? Chứ tôi với ông có quen đâu mà vẫn nói chuyện đó?
– Sao lại không? Anh với em mà không quen nhau là sao? Em nói cái gì vậy Quyên?
Đến nước này, có lẽ tôi cũng đã lờ mờ đoán ra được rằng hai đứa chúng tôi đang rơi vào tình trạng “ông nói gà, bà nói vịt”, mỗi đứa nói một câu chuyện và một diễn biến khác nhau, thành ra một hồi là muốn đấm nhau sưng mặt mới vừa lòng. Nhưng mà dĩ nhiên là khi tôi còn đang bận “lờ mờ”, Ái Quyên đã hiểu đích xác câu chuyện mà chúng tôi cần giải quyết ở đây là gì:
– Đồ điên. Tôi nói là tôi có biết người ta, còn tôi không có quen, không có yêu, hiểu không? Quen ở đây là quen nhau, yêu nhau, chứ không phải quen biết, nghe rõ chưa? – Nàng tạt thau nước vào mặt tôi…
– Vậy… vậy… à? Thế là… có quen hay không?
– Biến đi!
Đến nước này thì dĩ nhiên là tôi đã được đả thông tư tưởng rồi, chỉ là đang muốn trêu đùa cô bạn thân thiết một chút xíu thôi, nào ngờ nàng ta lại… phản ứng dữ đội đến thế, nên tôi cũng đành ngậm tăm mà xuống nước:
– Hehe, đùa. Mà hỏi thiệt, sao em biết nó vậy?
– Người ta chủ động bắt chuyện thôi.
– Dữ vậy, lâu chưa?
– Ông điều tra tôi đó à? Mắc gì tôi phải trả lời ông?
– Ơ… thì… anh… lo cho em thôi.
– Khỏi lo, tôi tự lo được, tự lo thân mình đi!
– Mà em có thắc mắc tại sao anh hỏi như vậy không?
Trái ngược với suy nghĩ trong đầu tôi, Ái Quyên chẳng tỏ vẻ gì là bất ngờ hay tò mò cả:
– Không, biết rồi thắc mắc làm gì.
– Biết?
– Hai người hồi trước đều tham gia đấu võ đúng không? Người ta vô địch, còn ông nhường gái. Bây giờ thì đang dạy ông Muay Thai, đúng chưa?
Tôi ngớ người, bộ thằng này muốn cầm đèn chạy trước ô tô hay gì khai hết tuốt luốt lịch sử của tôi với nó ra vậy. À mà cái khúc bị tôi đá cho cứng người sao không thấy nói:
– Má thằng này rảnh thiệt, vậy cũng kể.
– Chứ mắc gì ông hỏi?
– Thì… quan tâm em thôi, sợ lại giống thằng kia thì mệt.
– … – Nàng im lặng nhìn tôi…
– Sao vậy?
– Không có gì đâu, chỉ nói chuyện qua lại một chút thôi, đừng lo. Có gì thì em sẽ kể anh nghe.
Ái Quyên không phản bác, cũng không nạt nộ khó chịu với tôi như lúc nãy đến giờ nữa. Nàng chỉ điềm tĩnh, nghĩ ngợi vài giây rồi mỉm cười đáp lại. Tôi dù không giỏi lắm trong việc thấu hiểu tâm lý phụ nữ cũng có thể mơ hồ nhìn ra được sự biết ơn và xúc động trong đôi mắt của nàng, dù rằng nàng không thể hiện điều đó quá rõ ra bên ngoài. Thật tình là tôi nợ Ái Quyên rất nhiều món nợ ân tình, những món nợ mà quà cáp hay vật chất tầm thường không thể nào có thể khỏa lấp lại được hết. Trong những giờ phút mà tôi nghĩ là khó khăn và đen tối nhất trong cuộc đời, tôi vẫn luôn có ở bên cạnh mình một cô bạn tích cực nhất có thể, luôn luôn động viên và giúp tôi suy nghĩ đúng đắn hơn, dù rằng bản thân nàng ấy cũng chưa hẳn tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Ái Quyên đối xử với tôi rất tốt, và với cả Uyển My cũng vậy nữa. Tôi không biết phải dùng từ ngữ hay hành động cụ thể nào để có thể biểu lộ rõ ràng cho nàng biết rằng tôi vô cùng cảm kích với điều đó, có lẽ những lúc thế này mới là lúc để tôi… đền đáp lại. Và trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ Ái Quyên cũng hiểu được rằng điều tôi đang đề cập đến lúc này là thật lòng thật dạ, rằng tôi quả thực rất lo lắng và quan tâm đến nàng, vì rằng sợ nàng lại gặp phải một thằng dở hơi cám lợn như thằng Nhật nữa thì thật sự là rất không hay.
Thực tình mà nói thì ngay ở thời điểm này, tôi thấy có chút gì đó khó tả trong lòng, dù rằng Ái Quyên đã thẳng thắn xác nhận rằng giữa nàng và thằng Trí hoàn toàn chưa có một thứ gì quá sâu đậm hay chắc chắn, chỉ là những câu chuyện ở mức… tìm hiểu mà thôi. Tôi không phải là loại người ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình. Tôi càng không phải là kiểu người mà khi thấy những người xung quanh hạnh phúc, còn bản thân không được, lại đâm ra ganh ghét, đố kỵ… Không, không, tôi không phải là kiểu người xấu tính như vậy, chỉ là có thứ gì đó khó hiểu không thể nào giải thích được. Lạ thật. Tôi nghĩ rằng có vẻ như tôi đang cảm thấy hụt hẫng thì phải, có vẻ là thế. Tôi hồi nào giờ đã quen với việc được Uyển My nuông chiều, thế nên, khi nàng đi xa, tôi tự nhiên lại chuyển hướng cái sự… được nuông chiều ấy sang phía Ái Quyên, dù rằng nàng chẳng hề nhẹ nhàng với tôi như Uyển My, thế nhưng, có người luôn luôn lắng nghe mình, tôi mặc định cho điều đó đã là đúng, và tôi tin rằng nó sẽ phải như vậy. Nhưng tôi cũng không phải thằng ngốc mà không biết rằng, đó chỉ là cảm giác của cá nhân mình, vì dĩ nhiên bé Quyên cũng có cuộc sống riêng của nàng, không thể nào cứ chạy theo an ủi, động viên và giúp đỡ tôi mãi trong cuộc đời này được, chỉ là khi có thứ gì đó thân thuộc sắp rời xa, tôi đột nhiên cảm thấy… khó chịu, chỉ vậy thôi:
– Phong nè!
– Hử?
– Tuần sau sinh nhật em, em cũng không muốn tổ chức ồn ào làm gì, mời anh với mấy bạn đi ăn nhé?
– Sinh nhật em ngày nào?
– 25/12.
– Quào, ngay Noel luôn à?
– Ừm, hihi. Rủ Ngân với Linh giúp em đó!
– Có rủ thằng Đức không?
– Tùy anh, em sao cũng được.
– Rủ dì anh đi được không?
– Ừm.
Hỏi thì hỏi vậy thôi chứ tôi nghĩ tầm này mà tôi rủ dì Hạnh thì 99, à không, phải là 100% thằng Đức sẽ đòi đi theo, dù là lên trời xuống biển, nó cũng sẽ không chối từ. Bản thân tôi thì muốn rủ dì Hạnh đi cho đỡ buồn, thấy bà ấy ở nhà tự kỷ hoài cũng tội nghiệp, dù rằng trai theo bà ấy nhiều không đếm xuể, mỗi tội lắm mối tối nằm không, suốt ngày thấy nằm ôm điện thoại lướt rồi cười ha hả một mình, không nữa thì cày phim dài tập cùng mẹ tôi, nói chung là… phí hoài tuổi trẻ. Vậy nên, vì tình thương dành cho bà dì của mình, tôi đành cắn răng chịu đựng để thằng Đức tiếp tục làm kỳ đà cản mũi bám theo… Mà không, tính ra cũng chẳng cản mũi ai, xui thì gặp mấy cha làm chung với dì Hạnh, còn may thì thôi, hờ hờ:
– Không, đừng đi chị Hạnh, chỗ đông người không vui đâu!
Trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của tôi, thằng Đức tuyệt nhiên không tỏ ra hào hứng với viễn cảnh tham dự sinh nhật Ái Quyên, nó ra sức ngăn cản dì Hạnh tham dự buổi tiệc chung với tôi và lũ bạn:
– Sao vậy? – Dì Hạnh ngơ ngác…
– Nếu chị chán quá… bữa đó… em đưa chị đi chơi!
– Hihi, thiệt không đó?
– Chị có muốn lên trời, em cũng không từ… Ái da, đau quá!!!
Màn chém gió sáo rỗng và ngu muội của thằng Đức bị tôi chấm dứt sau khi tôi tung cước đạp nó lộn nhào giữa nhà vì cái tật khoác lác, sĩ gái:
– Cút đê con chó ơi, mày ở nhà, dì tao đi với tao, oke chưa?
– Má… thằng khốn, mày dám đá “chú” như thế à? Ơ… không… – Thằng Đức vội bịt miệng…
– Em… – Dì Hạnh đỏ mặt, giận dỗi đùng đùng…
– Không… chị Hạnh… em đùa… đùa mà… chị!!!
Biết mình vừa vạ miệng, thằng Đức nháo nhào đứng dậy đuổi theo dì Hạnh nhưng bà ấy đã rất nhanh chân chạy thẳng lên phòng và đóng sập cửa trong khi tôi ở dưới níu thằng Đức lại tránh cho nó định làm trò ngu si. Gì thì gì, nó cần một bài học để hiểu ra vấn đề trong câu chuyện này, rằng nó chưa bao giờ và sẽ không bao giờ đủ tuổi để có thể sánh vai với dì Hạnh của tôi, dù có là trong những giấc mộng hoang đường nhất:
– Phế vật thật, nói năng thế mà cũng đòi tán dì tao, haha!
– Mẹ thằng chó này, sao lúc nào mày cũng phá tao vậy? – Nó đổ thừa…
– Phá cụ mày, mày tự nói chứ tao nói à? – Tôi sửng cồ…
– Giờ sao mày?
Thấy tôi có dấu hiệu nổi máu chó điên, thằng Đức cũng ngoan ngoãn mà trở về trạng thái bình tĩnh như thường lệ, giá mà hồi nó phá tôi với Uyển My, nó cũng biết điều như thế thì tụi tôi đỡ khổ, đằng này:
– Sao trăng gì? Tự gây nghiệp thì tự hóa giải, mày nghĩ tao rảnh à? Cút cho tao lên nói chuyện với Uyển My!
– Mấy giờ rồi mà nói sớm vậy?
– Gần 7h tối rồi con chó ơi, cút về nhà đi, tao tưởng đây nhà mày không đó chứ.
– Tối cho ngủ ké nha bạn hiền!
– Làm gì?
– Thì… tiện đường… xin lỗi… chị Hạnh chứ sao.
– Oke, xuống phòng khách ngủ tạm đi, phòng tao miễn tiếp.
– Đ… ờ, oke bạn hiền, hehe.
Đối phó với mấy thằng mặt dày như thằng Đức thì chỉ có vũ lực mới khiến nó chùn bước, cơ mà dì Hạnh của tôi thì lại nói không với thể loại đánh đấm, động chân động tay, vậy nên thì hy vọng, dì của con sẽ sớm thoát khỏi chốn thiên la địa võng, thù trong giặc ngoài, đi đâu cũng có trai bám theo nhé, yêu dì nhiều.
Hôm nay ở lại trường bàn bạc một số công việc liên quan đến môn chuyên ngành, vậy nên tôi về nhà có hơi trễ một chút, riêng thằng Đức thì đã lẻn về từ sớm vì nó trực giờ dì Hạnh có ở nhà là tới đón đầu ngay, còn tôi thì về sau khoảng 1 tiếng đồng hồ. Nhưng cũng vì thế mà vô tình lại rơi đúng vào thời gian mà Uyển My chuẩn bị thức giấc ở bên kia địa cầu, thế nên, tôi cũng không ngần ngại mà bỏ qua việc tắm rửa, cơm nước để hầu chuyện với tiểu thư nhà tôi, lâu lắm rồi tôi không được nhìn thấy nàng mè nheo thức dậy:
– Hic, tự nhiên gọi sớm vậy, em buồn ngủ quá…
– Con heo Uyển My dậy ngay, trễ giờ làm rồi kìa!
– Anh bảo ai heo đấy, đừng tưởng tôi không nghe nhé!
– Lúc nào cũng hung hăng, có giỏi thì… về đây mà đánh!
Nàng không tỏ ra buồn như mọi khi nữa, hôm nay, Uyển My chỉ khẽ nhìn tôi, rồi nàng nhoẻn miệng cười hiền, cái nụ cười đáng yêu, xinh đẹp mà đã lâu lắm tôi không được tận mắt chứng kiến rồi:
– Hì hì, lại dụ người ta về đó hả?
– Về đi, nhớ em quá, huhu…
– Cố lên, không lâu đâu, có dịp nghỉ em sẽ về, ha?
– Ừa… đành vậy chứ biết sao.
Tôi và nàng dường như ngày càng trở nên… biết nói thế nào nhỉ, chính xác thì phải nói rằng, tôi và Uyển My dường như đã chấp nhận và không cảm thấy quá… đau buồn khi nhắc đến chuyện rời xa nhau nữa. Dĩ nhiên là chúng tôi vẫn cảm thấy quặn thắt tâm can, nhưng nỗi buồn đó đã không còn dai dẳng và mãnh liệt như những ngày đầu, nó chuyển sang chớp giật và có phần… tiếc nuối hơn. Cả hai đứa đều hiểu rằng, mọi chuyện sẽ không thể nào đổi khác được nếu không có chuyện gì đó quá kinh khủng xảy ra, thế nên dù có cố gắng hay mong nhớ cách mấy đi chăng nữa, mọi sự cũng đã rồi và chúng tôi có lẽ sẽ chỉ được gặp lại nhau vào một dịp nghỉ lễ đặc biệt nào đó hoặc là… sau 22 tháng ròng rã nữa. Tôi nhớ Uyển My, nhớ rất nhiều. Tôi nhớ những nụ cười rạng ngời ánh bình minh đó, nhớ cả cô tiểu thư xinh đẹp, ngoan ngoãn của tôi, cái người mà sẵn sàng hy sinh tất cả chỉ mong cho tôi có được một cuộc đời an nhiên, hạnh phúc. Tôi thật sự chẳng dám nghĩ đến viễn cảnh mà tôi sẽ phải cách xa nàng mãi mãi sẽ như thế nào, chỉ biết rằng quả thực điều đó chẳng khác nào một án tử hình dành cho tôi, thật sự đấy:
– À, tuần sau sinh nhật bé Quyên, ngày 25/12, mình có cần tặng gì không?
– Bé Quyên?
– Ừa, Ái Quyên, em gái yêu của em đó!
– Anh gọi Quyên là bé Quyên hồi nào vậy, em không biết đấy?
Bất thình lình, tôi cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Hình như tôi vừa nói ra một điều gì đó vô cùng không ổn chút nào. Chẳng thế mà Uyển My chẳng thèm có một chút quan tâm nào đến thông tin quan trọng mà tôi vừa muốn truyền tải là “sinh nhật Ái Quyên”, nàng chỉ tập trung vào một tiểu tiết nhưng vô cùng… hệ trọng đó là việc tôi gọi Ái Quyên với cái tên quá ư thân mật là “bé Quyên”. Thề có trời đất tôi chưa bao giờ có ý tưởng gì khi gọi Ái Quyên bằng cái từ “bé” đầy… hiểu lầm như vậy, chỉ là tôi thấy nó… khá dễ gọi và cũng… dễ thương, ý tôi là cách gọi, chứ còn không có ẩn ý gì sau đó cả. Cơ mà, với cái tình thế này, thì dám chắc 1000% rằng Uyển My đang có những suy nghĩ không được… dĩ hòa vi quý cho lắm:
– Ờ… thì… anh… đợt trước… anh vô tình gọi… xong dần dần quen… nên gọi vậy luôn… – Tôi run rẩy…
– Quen? – Nàng lườm tôi…
– À… không… tại… ý anh là… vì… vì…
– Vì sao? – Uyển My mặt lạnh như tiền…
– Vì… vì… bạn bè… bạn thân… thân thôi, có gì đâu mà em… em lo…
Uyển My chống cằm nhìn tôi đang bối rối giải thích sự việc. Dù rằng mọi chuyện có lẽ cũng chẳng có gì đáng nói, đây xét cho cùng cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, cơ mà tính của Uyển My thì tôi cũng chẳng còn lạ lẫm gì cho cam. Không cần biết là tôi làm gì, chơi với ai, thân với ai, trên cuộc đời này, tôi chỉ được phép… cưng chiều mỗi một mình Uyển My, và cũng chỉ có một mình nàng mới được gọi tôi “bảo bối” mà thôi, còn tuyệt nhiên ai dám vi phạm những quy tắc ấy, Uyển My sẽ không còn là cô nàng hiền lành năm nào mà sẽ hóa thân thành một “sát thủ” thực sự với những ngôn từ sắc bén và những lập luận chuẩn đến từng mi li mét, không cho đối phương có bất cứ một tí ti cơ hội nào giải thích và đưa ra lý do:
– Phạm Thanh Phong! – Uyển My nghiêm giọng, nghe như sét đánh bên tai…
– Dạ… dạ…
– Tôi nói lần cuối cùng…
– Dạ…
– Cuộc đời anh trước nay ra sao, tôi không cần biết, nhưng từ giờ về sau, tôi cấm anh gọi bất kỳ cô nào là “bé”, kể cả thân hay không thân, tôi không quan tâm…
– …
– Anh chỉ có một mình tôi là “em bé” thôi, và cũng chỉ có tôi mới được gọi anh là “bǎobèi”, rõ chưa?
Tôi biết Uyển My có tính sở hữu rất cao, gì chứ tôi mà chỉ cần léng phéng với cô gái nào, bất kể là vô tình hay cố ý, Uyển My biết được, thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tội lỗi. Ngoại lệ duy nhất của tôi là Uyển My, còn lại thì không bao giờ được phép tỏ ra “dễ dãi” và “thân thiết” với bất cứ bạn nữ nào khác, còn không, tính mạng tôi cơ bản sẽ khó bảo toàn:
– Dạ… anh… rõ rồi…
– Hì hì, vậy thôi, chọn quà cho Quyên đi hen!
– Ừ… ừ… chọn… chọn…
Uyển My quay ngoắt thái độ một cách không thể nào mà tưởng tượng nổi. Người vừa mới răn dạy tôi cách đây vài giây đã trở lại thành một cô tiểu thư ngoan ngoãn, dễ thương, còn có hiền lành hay không thì tôi không chắc, chính xác hơn là “phiên bản khác” của Uyển My không chắc:
– Em đặt quà cho Quyên rồi, đến ngày đó anh ghé qua lấy nhé, 2 món 2 chỗ khác nhau.
Nàng đang cười rất tươi, nhưng tôi vẫn thấy có gì đó không đúng lắm, phải nói là vô cùng sợ hãi:
– Ừa… ừa… em đặt hồi nào nhanh vậy?
– Trong lúc anh đang ngồi ngơ ngác đó chàng ơi, hì.
– Nhanh… nhanh thế à?
– Nãy giờ 15 phút hơn rồi đó, đúng là… tên đại ngốc… haizzz…
– Mà em đặt quà gì vậy?
– Bí mật, đến đó sẽ biết. 2 chỗ khác nhau đó nhớ chưa?
– Gì… nhiều thế…
– Thắc mắc cái gì, cứ nhớ vậy là được.
Chẳng hiểu từ bao giờ mà Uyển My nạt tôi cứ như con, đã vậy tôi còn ngoan ngoãn nghe lời không dám cãi lại nửa câu, thiệt đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân:
– Còn mọi người thì dạo này ổn không?
– Cũng ổn, ngoại trừ Linh, Ngân với Quyên thì đang hơi bị… lòng vòng…
– Lòng vòng? 3 người đó hả? – Uyển My tròn mắt ngạc nhiên…
– Ừa, chuyện dài lắm, để anh kể từ đầu…
– Thôi, bữa khác đi, giờ em đi làm. Nhưng mà nhớ lời em nói nè, đừng xen vào chuyện của người khác, dù là anh có ý tốt, nhưng điều đó không nên. Vì nếu anh giúp người ta tránh được chuyện xấu, thì anh sẽ phải gánh thay chuyện xấu đó, hiểu chưa?
– Ghê… ghê vậy sao? Anh… anh hiểu rồi. Em đi làm đi.
– Hì, ngoan lắm, yêu bǎobèi nhiều.
Chẳng hiểu sao tôi luôn có cảm giác rằng tôi đang bị Uyển My “thao túng tâm lý” một cách vô cùng dữ dội. Nàng nói 1, tôi chẳng dám nói 2, nàng bảo đúng, tôi dù biết sai cũng phải cắn răng nói rằng nó quá chuẩn. Tôi biết yêu thương và nhường nhịn người phụ nữ của mình là không có gì sai, cơ mà ở đây tôi thật sự nghĩ rằng tôi không hề chủ động trong vấn đề này, chỉ là cách Uyển My làm đã tự động biến tôi thành một thằng chỉ biết răm rắp nghe lời mà thôi, chẳng dám hó hé nửa lời nữa là làm trái ý. Ngày đó, tôi chưa trưởng thành, nên tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng, con gái có vẻ là già dặn hơn con trai cùng tuổi. Thế nhưng, cho đến tận hôm nay, tôi vẫn không thấy tình hình có gì chuyển khác, vì tôi vẫn là chân lao động và sai vặt chính trong gia đình, từ mẹ đến con, hây dà.
Lại nói lại về nhân vật chính của bữa tiệc sắp tới, Ái Quyên và nhân vật cũng không thể không nhắc đến, cái đứa mà đã khiến tôi đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác khi bất thình lình, nó chuyển địa chỉ sang… tấn công Ái Quyên chứ không phải là cái con nhỏ đệ tử ngốc ngếch của tôi, suốt ngày cứ lẽo đẽo theo chân nó để rồi chẳng nên cơm cháo gì. Tôi thật sự không biết ở buổi tiệc sinh nhật sắp tới, Ái Quyên có mời thằng Trí đến hay không, vì nếu nó đến, tôi không biết phải làm thế nào để đệ tử yêu của tôi không cảm thấy bị tổn thương nữa. Tôi không ghét Thanh Ngân, trái lại, tôi rất thương Ngân, như một đứa em gái vậy. Tôi không muốn nhỏ Ngân phải chứng kiến cái cảnh, người con trai mà nhỏ thích lại đi… tán tỉnh một người bạn thân của mình, điều đó hẳn sẽ rất đau đớn, dĩ nhiên rồi. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, quả thực tôi chẳng thể nào tìm được cách giúp đỡ cho Thanh Ngân, cũng như giúp cho tình bạn của đám tụi tôi không bị sứt mẻ gì. Ngân thì dĩ nhiên đến giờ này, nhỏ vẫn chưa hay biết, còn tôi và thằng Linh thì chẳng dám mở miệng ra nói thật cho nhỏ biết. Tình hình lúc này, xem ra thập phần khó khăn:
– Sao giờ anh? – Thằng Linh thập thò hỏi tôi…
– Sao gì mày?
– Thì chuyện đi sinh nhật Quyên đó.
– Thì sao? Có vấn đề gì đâu?
– Thì Ngân… lỡ Quyên mời thằng Trí đến… Ngân thấy thì sao, tội Ngân lắm…
Thành thực mà nói, tôi dĩ nhiên vẫn nhớ đến vấn đề này và vẫn đang trong trạng thái suy nghĩ tìm cách giải quyết, cơ mà tôi chỉ đang cố gắng thử xem thằng Linh đang nghĩ gì và nó sẽ làm cách nào để bảo vệ cô gái mà nó yêu. Tôi tin rằng, hoàn cảnh bây giờ đang vô cùng khó khăn và sẽ rất dễ gây ra xích mích giữa Thanh Ngân với Ái Quyên, dù rằng Ái Quyên chẳng làm gì sai, thế nhưng, một khi đã dính đến chuyện tranh giành tình yêu, tôi không nghĩ có ai còn đủ tỉnh táo được nữa, điển hình là thằng Đức trời đánh với tôi, ví dụ xác thực luôn đấy:
– Thế giờ mày tính sao, anh chịu rồi đấy!
– Em cũng không biết… hay là nói Ngân đừng đi!
– Cũng được, mà giờ nói kiểu gì, sinh nhật bạn cùng nhóm mà dễ gì nhỏ Ngân nó không đi.
– Để em thử!
Nói rồi, thằng Linh lầm lì bước đến chỗ Thanh Ngân đang miệt mài tập luyện dưới sự hướng dẫn của thằng Trí. Thằng Linh kéo nhỏ Ngân qua một bên rồi hai đứa nói chuyện qua lại một lúc lâu, cuối cùng thì… sau khoảng 5 – 7 phút gì đấy, thằng Linh trở lại, mặt như trái chuối bị dập:
– Sao rồi, mặt mày bi thảm vậy?
– Hic, không được anh ơi, Ngân không chịu.
– Mà mày nói lý do gì?
– Em bảo bữa đó, em với Ngân đi chơi riêng, không thèm đi sinh nhật nữa.
– Cái…
Nói đến đây, tôi buộc lòng phải lấy tay vỗ thật mạnh vào trán vì quá sốc. Tôi không sốc vì cách Thanh Ngân phản ứng, đó rõ ràng là một phản ứng đúng đắn, tôi chỉ sốc vì tại sao trên đời này lại có thằng ngu được như thằng Linh. Nó phun ra cái lý do không thể nào chuối hơn được nữa. Mà không, cái này không phải là quả chuối, không phải là nải chuối, nó là một cây chuối thì đúng hơn. Thật từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tôi cứ nghĩ thằng Đức đã là đứa nói chuyện với gái ngu nhất rồi, cho đến khi thằng Linh xuất hiện và thể hiện trình độ… thượng thừa của nó ra, tôi mới vỡ lẹ:
– Trời đất, Linh, ngu ơi là ngu, mày ăn gì ngu thế hả em? Cái đệch, ngu vãi chưởng…
Tôi vỗ trán đen đét, thật không thể nào tin được vào tai mình nữa:
– Chứ sao anh?
– Bình thường tao thấy mày nói chuyện với gái dẻo miệng lắm mà, sao giờ…
– Hic, mấy người em không thích em nói chuyện… dữ lắm, mà sao gặp Ngân cái tự dưng… vậy luôn đó.
– Mày nói thế thì còn cứu vớt gì được nữa. Giờ tao mà nói nữa Ngân nó điên lên nó đấm cả hai thằng.
– Chứ giờ… sao giờ anh?
Tình hình hiện tại xem chừng khá là không ổn cho lắm. Dù rằng vẫn có khả năng cả Thanh Ngân lẫn Ái Quyên đều sẽ không tỏ ra quá… xúc động, nhưng nó vẫn chỉ là… có khả năng. Đối với tôi, những việc mà không có phần trăm thành công cao hơn thì tôi sẽ không dám… nghĩ đến. Thật tình thì lúc này, tôi không thể nói thẳng với Thanh Ngân được, vì có thể sẽ khiến mọi chuyện rối tung rối mù hơn nữa. Tôi lại càng không thể thuyết phục Ái Quyên rằng nàng đừng… mời thằng Trí hay nhỏ Ngân, vì rõ ràng đó không nằm trong quyền hạn của tôi, có phải sinh nhật tôi quái đâu. Trong những giờ phút nguy cấp nhất, tôi thường nghĩ đến… Uyển My nhà tôi. Uyển My thông minh, nhạy bén, chắc chắn nàng sẽ nghĩ ra được những phương án có lợi nhất cho đại cục, không gây mất hòa khí đôi bên. Nhưng sau một hồi suy đi nghĩ lại, tôi quyết định sẽ không báo chuyện này cho nàng biết, vì có khả năng sau khi câu chuyện được hé mở, người ăn chửi đầu tiên sẽ không phải là Ái Quyên hay Thanh Ngân mà chính là… tôi. Đúng vậy đấy, Uyển My sẽ mắng tôi một trận té tát vì suốt ngày mải mê lo chuyện bao đồng, không lo tập trung vào những việc khác có ích hơn. Dù rằng có thể nàng biết tôi là một người luôn quan tâm đến bạn bè, nhưng dính vào ba cái vụ tình yêu tình báo này thì có lẽ không nên nhúng tay quá sâu, nếu không sẽ rất dễ gây hại cho cả người lẫn mình, tệ hơn nữa là đổ vỡ tình bạn, điều mà tôi không bao giờ muốn.
Nghĩ dài nghĩ dai thành ra nghĩ dở, tôi quyết định sẽ không cần đau đầu tìm phương án làm gì nữa mà quyết định sẽ lao thẳng đến chỗ của người gây ra vấn đề, dĩ nhiên, ở đây, không ai khác, ngoài… thằng Trí. À mà có một cái cần nói ở đây, tức là thằng Trí sẽ dạy đám học viên với tư cách là thầy chính, vậy nên, mọi người có thể gọi nó là “thầy”, là “sư phụ” tùy ý. Còn riêng tôi, thằng Trí chỉ đóng góp với vai trò… cố vấn, vì người trực tiếp truyền dạy Muay Thai cho tôi là Chương sư phụ, vì về căn bản, tôi đã luyện võ rất lâu trước đó, và thầy cũng muốn lĩnh hội thêm một chút về quyền cước của tôi, thành ra, tôi với nó, lúc này, chỉ đơn giản là sư huynh – sư đệ, không hơn không kém:
– Trí nè, ra nói chuyện chút được không?
– Tao?
– Ừ, mày chứ ai, làm gì còn ai tên Trí ở đây. Ra kia đi!
– Ừm, chờ chút.
Bình thường thì tôi với thằng này ít khi nào giao tiếp ở trên lớp võ của thầy Chương, chỉ là đôi khi có những đoạn mà thầy bận công việc thì nó sẽ đích thân hướng dẫn lại cho tôi, còn đâu tuyệt nhiên tôi và thằng Trí nước sông không phạm nước giếng, ai làm việc người nấy, ít khi nào nói chuyện qua lại với nhau. Nhìn bản mặt nó thì có vẻ như nó vẫn còn… căm thù tôi lắm, sau cú Heel Kick vỡ alo dạo nọ. Mà thôi, thây kệ, thắng thì cũng đã thắng, thua thì cũng thua rồi, cay cú mãi để làm gì, hòa giải thành huynh đệ chẳng phải tốt hơn sao:
– Có gì không?
– Tao hỏi cái này, trả lời thật nhé, chuyện quan trọng.
Thấy tôi có vẻ nghiêm nghị, thằng Trí cũng tỏ ra nghiêm túc hơn hẳn. Cũng may, nó không phải dạng tiểu nhân bỉ ổi như thằng Hải hay thằng Nhật:
– Ừ, nói đi!
– Ừm… mày đang tìm hiểu… Quyên phải không?
– Thì đang nói chuyện qua lại thôi, có gì không?
– Tao nói chuyện này, mày suy nghĩ thử, tao không có ý gì với Quyên đâu, chỉ là chuyện này cần sự giúp đỡ của mày.
– Nói đi, úp mở làm gì!
– Mà Quyên có mời mày đi sinh nhật không đã?
– Có… thứ 3 tuần sau đúng không?
– Ái chà, vậy là, có dính líu rồi. Chuyện là thế này…
Hít một hơi thật sâu, tôi quyết định sẽ kể lại từ đầu đến đuôi câu chuyện mà tôi đang suy nghĩ trong lòng mấy bữa nay. Dĩ nhiên, chốc chốc tôi lại quay sang nhìn Thanh Ngân khiến nhỏ ngơ ngác ra mặt, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Nhỏ Ngân là một cô gái tốt bụng, tốt tính, đệ tử yêu quý của tôi, một cô em gái rất rất thân thiết, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, tôi sẽ không nề hà gì với cô bạn đáng yêu này, chắc chắn là vậy:
– Chuyện là vậy đó, thấy tội Ngân thôi, mà mày có ý gì với Ngân không?
Có vẻ thằng Trí cũng không phải là dạng ngu lâu dốt bền khó đào tạo, nó dường như rất nhanh chóng nhìn nhận và hiểu thấu được vấn đề nan giải ở đây là gì, vậy nên, nó cũng chân thành:
– Không, không có ý gì cả, mày cũng thấy đó, tao có đưa đẩy gì với Ngân đâu, tự Ngân thích nói chuyện với tao đấy chứ.
– Ừa, tao biết mà, vậy nên mới nhờ mày giúp.
– Giờ tính sao, tao cũng không biết nên làm gì?
– Sinh nhật Quyên thì không tài nào mà Ngân nó không đi, vậy nên là, chỉ có mày thôi, nhưng cái này thì tao không ép được, dù sao chuyện của hai người, tao không có quyền xen vào, chỉ mong mày nghĩ cách giúp gỡ rối thôi.
Người ta vẫn thường nói, thà có một kẻ thù thông minh còn hơn có một người bạn ngu dốt. Ở đây, tôi không xem thằng Trí là kẻ thù, như kiểu tôi xem thằng Hải ngựa, tôi chỉ định hình nó là một tay kỳ phùng địch thủ với mình, ít nhất là ở mảng võ học, còn đâu, tôi khá tôn trọng nó, vì chí ít, nó không phải là một thằng hèn nhát, đê tiện:
– Tao hiểu rồi. Có thể tao sẽ… lấy lý do không đi…
– Cảm ơn mày nhiều nhé Trí, nợ mày một ân tình – tôi vỗ vai nó…
Thế nhưng, tất cả những suy nghĩ của tôi về thằng này từ nãy tới giờ đã nhầm, vì ngay sau đây, nó đã khiến cho máu chó điên trong người tôi lại bùng lên không lối thoát:
– À chưa. Tao có một điều kiện, mày xem xét thử!
– Điều kiện gì? Nói đi!
– Đấu với tao một trận nữa, ngay tại đây, và quan trọng… mày phải thua. Chịu chứ?
– Vãi…
Không cần người nào nói, tự bản thân tôi cũng nhận thấy, con mắt nhìn người của tôi có phần hơi tăm tối, mịt mù một tẹo, thành ra tôi nhìn người xấu nào cũng thành người tốt còn người tốt nào cũng thành người… tốt hơn. Vậy nên, khi đối diện với những người ăn nói lưu loát, mạnh mẽ, quyết đoán như thằng Trí, tôi thường có suy nghĩ tốt về họ, nhưng dường như, lần này, mọi chuyện đã hoàn toàn sai lầm.
Tôi biết thằng Trí là một thằng sĩ diện hão và rất đỗi tự hào về trình độ võ thuật của nó. Tôi cũng thừa hiểu rằng nó vẫn còn để bụng vì trận thua hôm trước với tôi, thành ra, nó ngó lơ tôi trong suốt quãng thời gian vừa rồi, khi tôi miệt mài theo học với Chương sư phụ. Nhưng để bụng là một chuyện, muốn thách đấu lại thì cũng chẳng có gì bất ngờ, cái khiến tôi lưu tâm ở đây là việc nó lại đề nghị tôi… phải thua. Tự nhiên cái đề nghị này của thằng Trí đã khiến nó tự phá vỡ hình tượng của mình trong đầu tôi, từ một thằng đại trượng phu, dám nói dám làm, nó đã biến thành một thằng hèn hạ, bỉ ổi và vô liêm sỉ không để đâu cho hết. Chưa cần biết nếu đánh thật nó có hạ được tôi hay không, chỉ riêng việc muốn người khác nhường cho mình nhằm… lấy oai với thiên hạ, tôi đã xếp nó vào dòng võ sĩ hạng bét rồi, tư cách gì mà dám… đụng vào Ái Quyên cơ chứ:
– Mày thích đấu, thì tao chiều, còn việc nhường mày thắng… Xin lỗi, quên con mẹ đi! Cái loại hèn hạ như mày, đéo xứng đáng với Ái Quyên!
– Hừ, được, nếu mày muốn ăn đòn thì tao chiều. Nếu tao thắng, mày phải gọi tao là… đại ca, lạy tao 3 lạy, cút khỏ chuyện này. Còn nếu tao thua, oke tùy mày tao sẽ không tham dự buổi sinh nhật đó, oke?
– Mẹ mày… thằng chó bỉ ổi này. Điều kiện của mày chỉ vậy thôi à?
– Nghĩ nhanh đi bạn, tao đéo rảnh đâu!
Trong khoảnh khắc đứng giữa sự lựa chọn ấy, tôi bất giác nghĩ đến Uyển My, người đã “cấm” tôi không được phép bị thương như dạo trước nữa. Nhưng mà tỉ thí với thằng Trí, tôi có xuất thần cách mấy cũng sẽ ít nhiều sưng mặt, sưng mày, làm sao có thể yên lành mà trở về nhà được nữa. Mà nói gì thì nói, việc thằng Trí kêu tôi nhường nó thắng chẳng qua chỉ là cách để chắc ăn hơn mà thôi, chứ nói về quyền cước, tôi không nghĩ rằng tôi có thể đánh bại được nó nếu đấu hết sức. Vậy nên, ngay lúc này, người bối rối, lạ lắm thay, không phải nó, mà lại là tôi, người đang đứng trước giữa ngã 3 đường, rằng có nên hy sinh thân mình cứu rỗi 2 cô bạn thân, hay vùng lên chứng tỏ bản lĩnh để rồi bị Uyển My… ngó lơ quên tháng ngày. Ái Quyên không đáng phải chịu đựng thằng hèn này, Thanh Ngân cũng không thể bị nó làm tổn thương hơn nữa. Tôi phải làm sao bây giờ?
Tình cờ thay, hôm nay, Chương sư phụ cũng có mặt ở đây, và sẵn sàng chứng kiến màn tái đấu mang tính lịch sử này. Tôi không sợ ăn đòn, tôi chỉ sợ mặt mũi sưng vù, thì sẽ khó lòng nói chuyện với Uyển My, chỉ vậy mà thôi:
– Tao… tao…
Những cơn gió mát rượi từ bên ngoài tinh nghịch len lỏi vào căn phòng rộng rãi, thoáng mát ngay lúc này, cũng không đủ để dập tắt được ngọn lửa căm phẫn từ phía thằng Trí khi nó nhìn tôi, và cũng không đủ để khiến tôi nhận ra được sai lầm nếu nhận lời thằng Trí trong trận quyết chiến ngày hôm nay. Xét cho cùng, việc này cũng đâu phải việc của tôi, can dự vào để mà làm gì, rồi chuốc họa vào thân. Tại sao không để cho cả 3 người bọn họ, tự học được những bài học cho riêng mình? Nếu tôi ngó lơ, oke, mọi chuyện sẽ xảy ra, và nó sẽ tự kết thúc. Nhưng Ái Quyên và Thanh Ngân đau khổ, buồn bã, thì tôi quả thực không kiềm lòng được.
Nếu ngày đó mà tôi chịu bình tĩnh hơn một chút, nghe lời Uyển My hơn một chút, thì có lẽ, tất cả đã không lâm li bi đát đến mức thế này…