Phần 51
Thiệt tình thì tôi cũng chẳng thể ngờ được, kết cục của tôi và Uyển My lại xoay chuyển nhanh đến chóng mặt như vậy. Tôi không hiểu tại sao ông trời lại độc ác và tàn nhẫn với hai đứa chúng tôi đến như thế vì quả thực chúng tôi chỉ là những đứa trẻ mới chập chững tập lớn, đang chìm đắm trong những sự hạnh phúc nhỏ nhoi đầu đời, ấy vậy mà mọi thứ đã bị cướp đi quá nhanh, quá vội vã.
Tình cảnh của tôi và nàng lúc này thì có khác gì trong mấy bộ phim tình cảm lãng mạn Hàn Quốc đâu cơ chứ, một chàng trai bình thường yêu một cô tiểu thư đài các và bị gia đình cấm cản, cơ mà hình như vai trò của chúng tôi ngược lại một chút, trong phim thì trường hợp nhân vật nam chính nhà giàu thì phổ biến hơn. Nhưng mà dù vai trò có như thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào phủ nhận được rằng, cuộc đời của chúng tôi đã chính thức bước sang một ngã rẽ mới, đau lòng hơn nhưng cũng đúng đắn hơn. Có lẽ sự chần chừ của tôi chính là nguyên nhân chính dẫn đến kết quả ngày hôm nay, thật lòng thì tôi không thể nghĩ được, hậu quả nghiêm trọng lại đến bất ngờ như vậy, tôi còn nghĩ sự vụ này sẽ chỉ xảy ra khi hai chúng tôi bàn đến chuyện… cưới xin cơ, nào ngờ…
Trời vẫn mưa, tôi vẫn đứng đó, hai tay buông thõng, gương mặt ngờ nghệch, chẳng còn biết phải làm gì khi nhìn đôi vai bé nhỏ của Uyển My vẫn đang run lên từng hồi vì xúc động. Tôi đã từng rất thích những cơn mưa, sự mát mẻ và dễ chịu ấy thực sự đã cứu vớt tôi khỏi những chuỗi ngày mệt mỏi nơi đô thị nóng bức, ồn ào. Thế nhưng, tôi nhận ra rằng, dường như càng ngày, tôi càng mất đi thiện cảm với những cơn mưa vô tình kia, chẳng phải vì nó đã khiến tôi gặp phải vấn đề gì, chỉ là mỗi khi cơn mưa ghé ngang qua, tôi đều phải đau lòng nhìn thấy Uyển My khóc, mà mỗi lần như thế, cơn mưa ngoài trời có lẽ chẳng có nghĩa lý gì nếu so với cơn mưa đang giăng kín trong cõi lòng tôi.
Phải mất rất nhiều thời gian để tôi có thể hạ quyết tâm, rằng tôi sẽ nói ra hết những tâm tư tình cảm của mình cho nàng biết, để chúng tôi sẽ chẳng còn phải ở trong cái trạng thái mập mờ như vậy nữa. Nhưng rồi trớ trêu thay, kết quả thì sao chứ, khi mà tưởng như mọi chuyện sẽ an bài tại đây, thì những sóng gió không ngờ lại ập tới, lần này đã chẳng còn là một cơn sóng mạnh bạo nữa mà thực sự đã trở thành sóng thần, cuốn trôi đi tất cả những hy vọng về một tương lai tươi đẹp của hai đứa chúng tôi, ôi, đau đớn làm sao.
Trong giờ phút ngang trái này, tôi đã không còn giữ được bình tĩnh cũng như tỉnh táo nữa, tôi có thể lấy áo che cho Uyển My, nhưng rồi cái đầu nhiều suy nghĩ của tôi đã ngăn chặn hành động ấy lại. Phải rồi, nếu có thể, hãy dứt khoát một lần, để cho đau khổ một lần, rồi mọi thứ sẽ lại chóng qua, nhanh như cách Uyển My đến bên cạnh tôi vậy, một khoảng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng lại tràn đầy hạnh phúc và niềm vui.
Chúng tôi cứ lặng im như thế, mỗi người gặm nhấm nỗi đau của riêng mình, tôi nuốt nước mắt nhìn người con gái mà tôi yêu nhất trên đời đang gục mặt xuống và khóc nức nở nhưng lại chẳng thể làm gì để an ủi nàng cả, sự tàn nhẫn mà gia đình nàng đem đến có lẽ đã là quá khủng khiếp rồi. Và thậm chí tôi cũng chẳng kịp để ý đến sự có mặt của đám bạn tôi lúc này ở phía xa xa, cũng như nắm đấm đầy phẫn nộ mà thằng Hải trao tặng lên mặt tôi ngay lúc này.
RẦM!!!
Không còn chút sức lực phản kháng nào, tôi đổ gục xuống như một cây chuối, có lẽ còn chẳng kịp nhìn xem thằng đánh mình vừa rồi là ai. Được thế làm càn, thằng Hải liên tục đè người tôi xuống và đấm liên tiếp khiến tôi tối tăm mặt mũi, máu me lấm lem trên mặt lẫn quần áo. Dù đã nằm gục xuống, ánh mắt của tôi lúc này vẫn không rời khỏi Uyển My, người vẫn đang chìm đắm trong những nỗi buồn sâu thẳm của mình. Nàng cũng như tôi, chẳng còn biết chuyện gì xảy ra ngay lúc này nữa:
– Con mẹ nhà mày! Sinh nhật người ta mà mày cũng đéo để yên được à? Thằng súc vật nhà mày, My mà có mệnh hệ gì tao chôn sống mày hôm nay!
– …
– Thằng ranh con tưởng có chút ít võ vẽ thì mày ngon à? Tao mà còn thấy mày lảng vảng gần My nữa thì đừng trách, đmm!
Nó cứ vừa nói vừa chửi, còn tôi thì lại chẳng còn sức lực nào mà quan tâm đến nữa, cứ nằm im đó chịu trận một cách vô thức. Nhưng rồi thì trong những lấp nguy cấp nhất, lại là người đó, giải cứu tôi, đúng rồi, Uyển My bé nhỏ đấy:
– Đừng… đừng đánh nữa mà!
– Em bỏ ra, để anh đập chết mẹ thằng nhãi này!
– Đừng…
Sự ngăn cản yếu ớt của Uyển My chẳng làm cho con thú trong người thằng Hải nằm im được chút nào, tay chân nó vẫn cứ thi nhau đấm đá lên cái bộ dạng tội nghiệp của tôi lúc này. Cái thân tàn ma dại của tôi chỉ thực sự được cứu khi tôi nghe thấy những tiếng chạy thật mạnh ở phía sau trước khi một ai đó tung người đá thằng Hải văng xa cả mét:
– Thằng chó này, sao mày đánh bạn tao? Phong? Có sao không? Sao để nó đánh dữ vậy?
Bằng chút cố gắng cuối cùng, tôi cũng kịp ngước lên và mỉm cười với ân nhân của tôi lúc này, nhỏ Ngân không biết từ đâu đã chạy đến giải vây cho tôi, mà cũng chẳng phải là giải vây nữa, là tự tôi chấp nhận chịu đựng đấy chứ, nếu tôi mà phản kháng thì thằng kia làm gì còn đứng được nữa mà to mồm:
– Ngân… à? Cảm… cảm ơn… bà!
– Sư phụ ơi, sư phụ ngu thế, tội gì mà để cho nó đánh, có gì từ từ nói!
– Xem Uyển… Uyển My giúp… giúp tôi…
– Trời ơi là trời cái thân mình không lo, sư mẫu ổn rồi, không có sao, mấy bạn đưa vào trong mái hiên ngồi rồi!
– Vậy… vậy tốt…
Thằng Hải ngựa dường như vẫn tưởng mọi thứ chỉ là… tai nạn khi bị một đứa con gái như nhỏ Ngân sút văng cả mét, nó phủi tay đứng dậy, lớn tiếng:
– Em gái, đừng có lo chuyện bao đồng, khôn hồn thì tránh ra, bằng không đừng trách anh…
– Má mày nữa, mày bảo ai bao đồng? Mày đánh bạn tao nãy giờ bao nhiêu cái thì bà mày trả mày bấy nhiêu!
Nói về manh động, thằng Hải 5đ thì nhỏ Ngân đệ tử yêu của tôi phải là 10đ, vì gần như ngay lập tức sau khi tuyên bố sẽ giã gạo thằng Hải, nhỏ Ngân đã lao vào sút cho thằng cặn bã xã hội kia ngã ngửa ra đằng sau với một cước rất mạnh vào ngực, chưa dừng lại ở đó, ngay khi nó lồm cồm bò dậy, lại vài cước nữa được nhỏ Ngân dành tặng vào vùng bụng khiến thằng Hải thở dốc, nó nằm sụp xuống ôm bụng quằn quại mà không có chút gì gọi là phản kháng. Thiệt tình thì tôi không nghĩ nhỏ Ngân lại đánh thật lực như vậy, có lẽ vì quá bất bình trước những gì chứng kiến với bạn mình mà thôi, quả là một cô gái rất tốt, thằng Linh mà sau này quen được nhỏ Ngân phải gọi là phúc phận của nó:
– Thôi! Ngân ơi! Đừng… tha cho nó đi!
– Sao rồi sư phụ, đau lắm không?
– Không… không sao, ổn rồi, thằng kia sao rồi?
– Nó á hả? Còn khỏe lắm, để cho thêm mấy đá nữa, nhìn mặt thấy ghét!
– Hung hăng quá…
Buổi sinh nhật hôm đó của Uyển My thực sự quá sức tưởng tượng, đáng nhớ theo một cách mà không ai có thể ngờ đến được. Cao trào của sự kiện dường như vẫn chưa thể nào chấm dứt, nó giống như đồ thị hình sin, cứ lên một lúc lại xuống, và cứ xuống một lúc thì lại lên đỉnh điểm. Mọi thứ thực sự hỗn loạn đến tận cùng khi ba mẹ của Uyển My bất ngờ xuất hiện cùng với ba mẹ của thằng Hải ngựa nữa.
Dĩ nhiên, ai mà chẳng thương con mình, nhưng khi có chuyện gì đó xảy ra, người phụ nữ sẽ luôn biểu lộ cảm xúc rõ rệt hơn còn người đàn ông sẽ dùng lý trí để phân tích tình hình. Trong khi mẹ của thằng Hải và mẹ của Uyển My ngay lập tức lao đến chỗ những đứa con của họ mà hỏi han tình hình thì những người đàn ông vẫn chọn cách ở lại tìm hiểu rõ nguyên nhân ngọn ngành. Nhìn gương mặt bầm dập, máu me be bét của tôi, ba của Uyển My bày tỏ sự thương cảm, gương mặt ông lộ vẻ lo lắng:
– Phong? Sao vậy cháu? Hai đứa xảy ra chuyện gì?
Dĩ nhiên là với tâm thế của một thằng thua cuộc, tôi chẳng còn hơi sức đâu mà nói đi nói lại vụ việc ban nãy nữa, mà dù sao cũng là trước mặt ba mẹ thằng Hải, tôi cũng không muốn phải nói xấu nó, à mà không, chính xác là kể sự thật về nó. Nhìn hiện trạng của tôi và nó lúc này, có ngu thì cũng phải biết tôi là thằng ăn đòn nhiều hơn và mạnh hơn. Nhỏ Ngân dù ra tay rất lực nhưng cũng không đánh thẳng vào mặt mũi của thằng Hải nên nhìn bên ngoài nó vẫn vẹn nguyên không sứt mẻ, chỉ là những vị trí ở ngực và bụng sau hôm nay xem chừng sẽ bầm dập kha khá đấy:
– Dạ… không có gì đâu… bọn con… hiểu lầm thôi ạ…
– Sao chú nghe bé My nói… cháu giỏi võ lắm… sao mà…
Câu hỏi của bác trai cũng thực sự khiến tôi không biết trả lời làm sao, rõ ràng người đàn ông này là một người cực kỳ thông minh cũng như biết quan sát, tôi thực sự nghĩ rằng lúc hỏi câu hỏi đó, ba của Uyển My đã đoán được phần nhiều câu chuyện rồi, thế nhưng ông vẫn muốn nghe lời kể từ đích thân khổ chủ là tôi, nhưng tiếc quá, tôi chẳng có tâm trạng đâu:
– Dạ… con có lỗi… con xin phép… cô chú…
Đúng là trên đời này lắm chuyện kỳ khôi, hung thủ lại đòi chất vấn nạn nhân. Mẹ của thằng Hải bình thường thể hiện mình là một người điềm đạm, quý tộc ra sao thì gặp chuyện một cái là bắt đầu giở cái giọng chanh chua của mình ra:
– Mày đánh con tao ra vậy giờ đòi đi là đi thế nào?
– Con không…
Tôi chưa kịp nói dứt câu thì nhỏ Ngân đã đứng chắn ngang trước mặt:
– Xin lỗi cô nha, con trai cô ấy, bạn con đang có chuyện không có tâm trạng, nó lao vào nó đánh bạn con túi bụi, nhìn mặt nè, có ra con người không? Con cô nó không xin lỗi thì thôi lại còn đòi nạn nhân đi xin lỗi hung thủ, nói chuyện gì mắc cười vậy?
– …
– À quên nữa, cô về cô dạy dỗ lại con trai yêu quý của cô đi, con gái mà nó còn đòi đánh thì bảo sao mà Uyển My không ưng nó, cái loại như nó bị đánh vậy là còn nhẹ đó.
Số tôi kể cũng may mắn, Uyển My bảo vệ chưa đủ, giờ lại thêm cô bạn mới quen đầy nghĩa hiệp này nữa, nói gì thì nói, dù trong lòng tôi chẳng còn chút tâm trạng nào để đôi co, nhưng nhìn nhỏ Ngân đòi lại công bằng cho mình, tôi cũng thấy vui vui một tẹo:
– Cảm ơn… bà, thôi mình đi đi!
– Có gì đâu sư phụ, ai bắt nạt sư phụ có đệ tử lo, yên tâm!
– …
Nhưng nói gì thì nói, dù tôi không phải là người trực tiếp gây ra cơ sự ngày hôm nay nhưng buổi tiệc sinh nhật ít nhiều cũng đã bị ảnh hưởng gián tiếp bởi tôi, vì nếu tôi không bỏ ra ngoài thì Uyển My sẽ chẳng đi theo, để rồi kéo theo hàng loạt con người cũng có mặt tại đây lúc này, vậy nên một lời xin lỗi có vẻ cũng chẳng có gì đáng tiếc:
– Dạ con xin lỗi mọi người, con đã khiến mọi người mất vui, mọi người bỏ qua cho con.
Tôi cúi đầu xin lỗi 4 vị phụ huynh đang có mặt tại đây lúc này, tất nhiên là Uyển My cũng nhìn thấy, nhưng nàng lúc này cũng chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến những lời nói sáo rỗng của tôi nữa. Nhìn gương mặt xinh đẹp đã đỏ ửng lên của nàng, tôi thấy thật sự quá đau lòng, những sự đau lòng đó đã khiến tôi bất giác thốt ra những điều mà bình thường có cho vàng tôi cũng chẳng dám nói:
– Con xin lỗi vì mọi chuyện. Con biết mình cũng chẳng có tư cách gì để lên tiếng, nhưng con hy vọng cô chú hãy lắng nghe Uyển My nhiều hơn, đừng ép buộc Uyển My nữa…
– …
– Có lẽ đây cũng là lần cuối cùng con dám nói chuyện này với cô chú, hy vọng cô chú chăm sóc Uyển My giúp con, con xin phép ra về trước ạ.
– …
Nói xong những lời cuối cùng, đây cũng là lúc tôi tự dặn với bản thân rằng, có lẽ sẽ chẳng bao giờ lại có cơ hội được đứng trước mặt ba mẹ của Uyển My mà nói những lời như vậy nữa, dù sao mọi thứ dường như cũng đã thực sự kết thúc rồi. Nhỏ Ngân lặng lẽ dìu tôi đi những bước chân nặng nề, trong khoảnh khắc đó, ba của Uyển My đã vỗ vai tôi, ngày đó tôi chẳng hiểu nổi những gì người đàn ông ấy muốn nói là gì, chỉ biết có lẽ nếu tôi nhận ra, thì mọi chuyện đã chẳng phải thành ra thế này rồi, đúng không nhỉ?
Tôi buồn bã nhìn Uyển My, nơi nàng vẫn rưng rưng những giọt lệ nơi khóe mắt, nhưng nàng lại chẳng buồn nhìn tôi lấy một lần, có lẽ mọi đau khổ rồi cũng sẽ qua, thứ chúng ta cần chỉ là thời gian mà thôi.
Lũ bạn tôi lúc này đều nhìn tôi với ánh mắt đầy tội nghiệp, riêng chỉ có thằng Đức là chẳng biểu lộ cảm xúc gì rõ rệt, nó chỉ nhìn theo tôi và lắc đầu ngao ngán mà thôi. Tôi cũng không rõ nó và thằng Hải ngựa ban nãy đã bàn bạc trao đổi những gì, chỉ là giờ đây, tôi có lẽ phải chấp nhận một sự thật rằng, tình bạn 8 năm giữa tôi và thằng Đức trời đánh có lẽ cũng đến hồi chấm dứt rồi.
Nhỏ Ngân và thằng Linh lớp trưởng sau khi dìu tôi đi lấy xe vẫn chưa chịu an tâm về cái thân xác như người mất hồn của tôi lúc này:
– Ổn không sư phụ? Hay để tôi đưa ông về nha?
– Đúng rồi đó anh Phong? Em nhìn anh nát lắm rồi, đi xe nổi không?
– Nói bậy nói bạ, im đi!
– Ơ ơ…
Đội vợ lên đầu, trường sinh bất tử, định lý đó vẫn luôn đúng, dù là cho bất cứ trường hợp nào đi chăng nữa. Tôi thì đã kịp trải qua rồi, giờ lại đến lượt thằng Linh. Nhưng mọi thứ có hề gì đâu cơ chứ, tôi chắc hẳn rằng cánh đàn ông đều tự nguyện gánh chịu cảnh này mà, vì chỉ khi có yêu, phụ nữ mới quan tâm chúng ta đến như vậy thôi, còn khi hết yêu rồi thì muốn được chửi, được mắng, đôi khi lại chẳng được nữa:
– Haha… không sao, tôi ổn rồi, hai người về đi, nhất là Ngân, về tắm nước nóng đi không mai bệnh đó, Linh đưa đệ tử anh về cẩn thận nha mày!
– Oke anh, cứ để em.
– Cẩn thận nha!
Tạm biệt hai người bạn mới nhưng không kém phần tốt bụng, tôi lại rong ruổi một mình trên con đường về nhà xa tít mù tắp. Lại một lần nữa, tôi và Uyển My lại gặp chuyện, nhưng có lẽ câu chuyện lần này nghiêm túc và căng thẳng hơn rất nhiều rồi. Mọi thứ có vẻ như sẽ chính thức chấm dứt từ ngày hôm nay, sẽ chẳng còn chút cơ hội nào để níu kéo tình yêu này ở lại nữa.
Vì khi các bậc phụ huynh đã chính thức nhúng tay vào, thì những lý lẽ chỉ là đồ bỏ đi. Tôi chẳng thể nào làm gì khác ngoài việc nói những lời gan ruột của mình cho ba mẹ của Uyển My nghe, chỉ hy vọng bằng chút thành tâm của mình, cả hai người sẽ có thể hiểu và thông cảm cho Uyển My nhiều hơn, lắng nghe những tâm tư nguyện vọng của nàng nhiều hơn, nếu được vậy, thì dù tương lai sau này của Uyển My sẽ chẳng còn có tôi ở đó, tôi chắc rằng nàng sẽ vẫn có thể tìm được cho mình một niềm hạnh phúc mà nàng mong muốn.
Vác cái bộ dạng thảm thương ấy về đến nhà, tôi chẳng ngạc nhiên khi ba mẹ tôi đều tỏ ra vô cùng lo lắng:
– Trời ơi, con, sao vậy? Sao mặt mày bầm dập hết thế này hả con, mày đánh nhau à?
Lúc nào cũng vậy, mẹ tôi luôn là người tỏ ra lo lắng nhất cho tôi, ba tôi dĩ nhiên cũng lo, nhưng ông ít khi nào thể hiện điều đó qua vẻ bề ngoài:
– Dạ, không sao đâu mẹ, hiểu lầm thôi.
– Sao mày kêu đi sinh nhật bé My mà lại thành ra như này, bé My đâu, có sao không?
– Thôi mẹ đừng nhắc đến Uyển My nữa, chắc không được gì đâu, nhà người ta… không cho… haiz…
Tôi thở dài, mặt mày ủ dột không thể tả. Nhìn cái thái độ đó của tôi, có lẽ mẹ tôi cũng chẳng buồn hỏi thêm làm gì nữa vì mọi chuyện đến lúc này cũng đã quá sức chịu đựng của tôi rồi:
– Có cứt gì mà buồn, mày sợ gì hả con? Quan trọng là hai đứa thế nào, chứ gia đình nó nói sao thì kệ chứ? Ba mày đây này, ngày xưa quen mẹ mày ông ngoại cũng có đồng ý đâu mà tao vẫn cứ mặt dày đưa đón vậy đấy, một hồi sau cũng quen, rồi cũng gả mẹ mày cho tao.
– Hồi đó khác ba ơi, với lại không phải chỉ là ba mẹ Uyển My không đồng ý đâu, tại gia đình họ cũng… muốn môn đăng hộ đối.
– Thời đại nào rồi mà còn môn đăng với chả hộ đối, con bé My nó có thích không? Làm đủ chuyện sau này con mình nó khổ rồi trách móc ai? Xời, đ*o cần con ạ, thiếu gì gái, mai tao làm mai cho mấy đứa! Không lo!
– Thôi ba ơi, con chịu, thôi con đi ngủ đây.
– Nhớ bôi thuốc đi đấy!
– Dạ.
Đêm nay có lẽ là một trong những đêm dài nhất trong cuộc đời tôi, dài cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng khi tôi thực sự chẳng thể ngủ nghê được một giây một phút nào cả. Suốt quãng thời gian dài dằng dặc đó, tôi chỉ nằm im, vắt tay lên trán, lặng lẽ nghe những tiếng mưa đang rì rào trên mái nhà, cộng thêm bản nhạc Kiss The Rain huyền thoại càng khiến tâm trạng tôi nặng nề hơn bao giờ hết.
Combo này thường ngày sẽ giúp tôi thư giãn, chẳng hiểu sao hôm nay nó lại khiến cho đầu óc tôi buồn bã hơn bao giờ hết, tôi chỉ nghĩ đến gương mặt thất thần, những giọt nước mắt đau lòng của Uyển My ban nãy mà tự dưng nước mắt cứ chực trào ra ngoài, không gì ngăn cản được. Tôi đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra nếu tôi đặt quá nhiều tình cảm cho Uyển My rồi mà, nhưng mà vậy cũng chẳng thể cãi lại được cái thứ gọi là tình yêu, đã yêu vào rồi thì làm gì mà biết đúng sai phải trái nữa. Đêm nay, quả thực là tôi đã trắng đêm, và trắng tay…
Tôi giật mình trở về với thực tại khi tiếng chuông báo thức reo vang inh ỏi báo hiệu một ngày mới đã đến. Tôi chẳng biết mình sẽ phải làm thế nào nữa, liệu rằng tôi có nên đi học hay không, có nên tránh mặt Uyển My hay không, nhưng chắc gì nàng sẽ có mặt ở đó ngày hôm nay, chẳng phải nàng và thằng Hải ngựa sẽ cùng điều hành cái công ty khỉ gió nào đó của ba mẹ nàng lập ra hay sao?
Chạy vội vào toilet vốc nước vào mặt, những vết bầm tím trên mặt tôi lúc này đã hiện lên rõ mồn một, nhưng thế thì sao chứ, những vết thương trên thân xác đâu thể nào so sánh được với nỗi đau trong tâm hồn, hôm nay, tâm hồn tôi đã mất đi một nửa, đau đớn không thể nào kể xiết, vậy hà cớ gì tôi lại phải lo sợ khi chứng kiến người ngoài nói gì về mình cơ chứ.
Nghĩ ngợi vẩn vơ hồi lâu, tôi quyết định vẫn sẽ lên giảng đường tiếp tục buổi học ngày hôm nay, dù sao tôi cũng chẳng thể nào trốn tránh thực tại mãi được, tôi phải làm một thứ gì đó để bản thân mình trở nên bận rộn hơn, ít nhiều cũng có thể khiến tôi tạm thời quên đi những khúc mắc trong lòng. Buổi sáng hôm nay trời vẫn lất phất mưa, mây mù giăng kín, không quá ướt nhưng cũng đủ để khiến tâm trạng con người trở nên bồi hồi hơn cả.
Tôi lướt mình đi trong cái tiết trời quá đỗi dịu mát ấy, một chút gì đó nhẹ nhàng khiến trái tim tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều lần. Nhưng rồi điều gì đến cũng phải đến, tôi thở hắt ra một hơi thật mạnh trước khi bước chân vào phòng học của lớp. Dĩ nhiên rồi, tôi là nhân vật chính của buổi tối ngày hôm qua, hàng loạt drama, hàng tá những lời ra tiếng vào ngay khi tôi vừa bước chân vào phòng.
Nhìn quanh ngó quắt một hồi lâu, phù, Uyển My chưa tới, mà có thể là nàng sẽ chẳng bao giờ tới nữa, dù sao vậy cũng tốt, ít ra tôi cũng không sợ phải chạm mặt với nàng, tôi và nàng bây giờ có còn là gì đâu. Những ánh mắt soi mói, những lời đàm tiếu ồn ào của bọn trong lớp cũng chẳng thể khiến tôi mảy may dao động, dù sao tụi nó chắc cũng chỉ nói được vài hôm rồi hết mà thôi, có gì đâu mà lo ngại.
Tôi đi thẳng một mạch đến vị trí gần cửa ở cuối lớp, nơi có thể nhìn ra ngoài và ngắm những giọt mưa đang vô tư đùa nghịch trên những ngọn cây. Tôi ít khi nào ngồi ở đây, chỉ là hôm nay tôi hy vọng, sự bình yên mà thiên nhiên ban tặng sẽ giúp tôi giải tỏa tâm trạng mệt mỏi chán chường này. Ái Quyên, thằng Linh và lũ bạn nhóm 1 của tôi đều nhìn tôi bằng một ánh mắt cảm thông, duy chỉ có thằng Đức là chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi, nó vô tư ngồi huýt sáo và bấm điện thoại, như thể tôi và nó là hai người chưa bao giờ quen biết vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của tôi như vậy, nhiều đứa cũng muốn hỏi han, thậm chí là có mấy đứa hay ngồi ở vị trí này muốn đến đòi lại chỗ ngồi quen thuộc, nhưng khi thấy được bản mặt khó chịu của tôi, tụi nó cũng hốt hoảng chạy đi chỗ khác, không dám quay đầu lại, duy chỉ có:
– Ông già, ổn không?
Ái Quyên xuất hiện với một cây kẹo mút trên tay, cái thứ mà tôi vẫn thường xuyên mua để bắt chuyện với nàng hồi đầu năm học đấy, thiệt tình đã lâu lắm rồi tôi quên béng đi mất sự hiện diện của những cây kẹo này, chỉ mải mê chạy theo Uyển My mà quên mất mình đã từng ám ảnh cô bạn đáng yêu này đến nhường nào:
– Ừ, ổn, có gì đâu.
– Ổn mà mặt như đưa đám vậy hả? Ăn kẹo đi nè!
– Thôi… không…
– Ăn! Nói nhiều không? Tin bầm thêm mắt phải nữa không?
– Cảm ơn…
Cô nàng chạy vội lên lấy chiếc balo rồi ngồi xuống bên cạnh tôi:
– Ngồi được không nè?
– À… ừ… được…
– Hỏi vậy thôi, chứ tôi thích ngồi đâu thì ngồi, haha.
– …
Nhận thấy tôi mặt mũi khó coi, dường như chẳng có ý gì là muốn đáp lại, Ái Quyên chưng hửng rồi chuyển sang chăm chú đọc sách như nàng vẫn hay làm.
Và khi mọi chuyện có chiều hướng ổn định thì bất ngờ thay sẽ lại có một thứ gì đó xuất hiện và phá tan đi cái sự ổn định đó. Cái sự việc này đã lặp đi lặp lại trong cuộc đời ô trọc của tôi không biết bao nhiêu năm nay rồi và nó lại tiếp tục diễn ra như chưa từng có chuyện gì tệ hơn được nữa. Ngay khi giáo viên bộ môn vừa bước vào thì cũng cùng lúc đó… Uyển My… cũng xuất hiện với một dáng vẻ vẫn tự tin và xinh đẹp đến ngộp thở.
Sự có mặt của Uyển My đã khiến cho tất cả mọi người, bao gồm cả tôi thật sự cảm thấy vô cùng… sốc đến không thể nào tưởng tượng nổi. Ai cũng đinh ninh rằng sau sự vụ đau lòng ngày hôm qua, nàng có thể sẽ nghỉ một vài hôm hoặc tệ hơn nữa là sẽ không bao giờ xuất hiện trở lại, vì dù sao nàng cũng đã được hoạch định cho một kế hoạch dài hơi rồi kia mà.
Ngay khi Uyển My vừa bước vào lớp, tôi đã hốt hoảng mất vài giây nhưng rồi trong thâm tâm tôi lại dâng lên một nỗi niềm đau buồn không thể giãi bày. Dù chúng tôi hôm nay có thể sẽ chẳng còn là gì của nhau nữa, tôi vẫn không quên được thói quen ngắm nhìn những bộ trang phục được thay đổi mỗi ngày của Uyển My. Nói không phải ngoa nhưng thực sự Uyển My ngày hôm nay vẫn vô cùng xinh đẹp, vô cùng quyến rũ trong chiếc quần jeans tôn dáng và chiếc áo thun đen với một hình trái tim màu đỏ ở ngay cổ áo nhìn vô cùng lạ mắt nhưng cũng rất cơ bản.
Hôm nay nàng xõa tóc nhìn rất rất rất đẹp, hiếm khi nào Uyển My xõa tóc khi đi học, một phần vì trời nóng, một phần nữa là vì nàng nói với tôi rằng “mình biết mình xõa tóc sẽ rất xinh đẹp, nhưng chỉ có một người được thấy thôi”. Ngày hôm nay, nàng đã không làm đúng theo những gì nàng từng nói với tôi, mà nào đâu có hề gì, dù sao tôi và nàng giờ đây cũng đã chẳng còn là gì của nhau nữa rồi, nàng làm điều đó thì có gì mà sai trái, có gì mà có lỗi với tôi cơ chứ. Nghĩ đến đó, tôi chợt mỉm cười rất khẽ, dù sao Uyển My cũng không bi lụy quá mức, nàng vẫn làm chủ được cảm xúc của mình, tôi vui cho nàng vì điều đó. Uyển My khẽ cúi đầu chào thầy giáo rồi nhanh chóng tiến đến vị trí quen thuộc của nàng, bên cạnh… thằng Đức trời đánh. Trong khoảnh khắc, tôi dường như đã bắt gặp ánh mắt của nàng khi nàng khẽ liếc xuống nơi góc lớp như tìm kiếm một thứ gì đó nhưng rồi lại lướt đi rất nhanh sau đó. Sự có mặt của tôi rõ ràng chẳng khiến nàng trở nên bất ổn hơn một chút nào, dù rằng gần như tất cả mọi người trong lớp đều đang hướng mắt về phía tôi để nhìn xem có chuyện gì to tát xảy ra tiếp hay không. Nhưng rồi thì mọi thứ đâu lại vào đấy, chẳng ai nói với ai câu nào.
Mà cũng thật lạ lùng, chẳng hiểu vô tình hay cố ý, mọi chuyện dường như đã quay trở lại như lúc ban đầu, tôi ngồi cạnh Ái Quyên và Uyển My thì yên vị bên cạnh thằng Đức. Nhưng chỗ ngồi chỉ là một phần nhỏ của câu chuyện, vì thực sự thì bây giờ mọi thứ chẳng thể nào quay trở lại như những ngày đó được nữa.
Buổi học hôm đó học môn gì, quả thực tôi cũng chẳng nhớ nữa, mà thầy giáo là ai, tôi cũng không buồn nhìn làm gì nữa cả, vì lúc này, mọi thứ đã trở nên quá vô vị đối với tôi rồi. Tôi cứ lặng lẽ tựa cằm nhìn ra cửa sổ, nơi những giọt mưa vẫn thay nhau va vào thềm cửa tạo nên những tiếng động tí tách nghe thật vui tai và dễ chịu. Có đôi lúc, ngắm nhìn trời mưa đâu phải là để buồn đau hay tạo thêm những cảm xúc tiêu cực, mà lắng tai nghe những giọt nước nghịch ngợm kia cũng là một cách vô cùng hiệu quả để lấy lại những sự cân bằng cho cuộc sống, thật sự đấy:
– Ông già! Ông già!
– …
– Phong! Phong!!! Thầy gọi kìa!
– …
Những cú đẩy nhẹ từ Ái Quyên không giúp tôi chợt nhận ra bất cứ điều gì ngoài việc hình như có ai đó vừa cốc đầu tôi một cái thật mạnh:
– Phạm Thanh Phong!
– Dạ… dạ… ủa, thầy gọi em ạ?
– Đứng dậy! Làm gì mà thầy gọi nãy giờ không nghe, anh có nghe giảng không?
Hóa ra là thầy Kiệt dạy môn tin học văn phòng, cứ tưởng thầy nào mới, đây cũng là một trong những người thầy rất quý tôi vì sự chăm chỉ cũng như những kiến thức mà tôi biết về môn học, một đứa con ngoan trò giỏi dĩ nhiên sẽ được thầy nhớ đến rồi. Bình thường thì tôi sẽ giả vờ nói là vẫn nghe, rồi thầy sẽ hỏi một câu gì đó, tôi trả lời được, thế là thoát. Nhưng hôm nay, tôi thực tình chẳng có chút sinh lực nào để làm quá nhiều việc như vậy nữa, tôi cúi đầu xin lỗi thầy, hồn nhiên đáp:
– Dạ thưa thầy, em không nghe ạ!
– Giỏi quá nhỉ? Anh ngắm cô nào mà thấy đăm chiêu vậy?
– Dạ ngắm… Uyển… à không… không có gì đâu thầy… em ngắm mưa…
– Uyển là cái gì? Uyển nào?
Câu hỏi của thầy tuy nhẹ nhàng là thế, cơ mà nó chẳng khác nào một phát bắn chí mạng trúng thẳng vào tim tôi lúc này, thiệt đúng là tai bay vạ gió, do cái thói quen khó bỏ của mình mà tôi lại vô tình thốt ra một nửa chữ trong tên của Uyển My, cũng may là kịp phanh lại, nếu không thì chắc mọi chuyện sẽ còn rắc rối nữa. Nhưng thầy thì có thể không biết, chứ toàn bộ 40 đứa trong cái phòng này đều biết tôi đang nói đến Uyển gì, Uyển nào:
– Nó ngồi ngắm bạn Uyển My đó thầy!
Một thằng súc sinh vật trời đánh thánh đâm nào đó vừa lên tiếng khiến tôi thực sự muốn bật ngửa vì sốc. Mả cha cái thằng khốn nạn yêu ma quỷ quái, chẳng lẽ nó không biết tôi và Uyển My vừa xảy ra chuyện gì hay sao mà lại thốt lên cái câu nói đầy ngu ngục đó. Nhưng rồi tôi lại một lần nữa phải đứng hình khi nhận ra, cái thằng vừa phun ra câu nói châm chọc ngu xuẩn đó lại chính là cái thằng đang ngồi bên cạnh Uyển My, phải rồi, thằng bạn… từng thân của tôi đấy chứ ai nữa:
– À, vậy à? Thanh Phong ngồi ngắm Uyển My đúng không, không tập trung học, vào sổ nhé!
Bình thường thì mỗi khi có hai đứa nào trong lớp mà tình tứ với nhau thì y như rằng mọi chuyện sẽ nháo nhào cả lên, nhưng hôm nay, lại chẳng có lấy một tiếng động nào cả, vì như tất cả mọi người cũng đã biết, tôi và Uyển My đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa mà chắc chẳng thể nào có thể hàn gắn trong một sớm một chiều được, thậm chí là chẳng bao giờ quay lại được như cũ nữa chứ nói gì đến việc làm lành. Vậy nên là:
– Dạ thưa thầy, không có đâu thầy ơi, em… đang nghĩ lung tung thôi!
– Thôi, ngồi xuống đi, tập trung vào đấy!
– Dạ.
Tất nhiên thằng Đức thừa biết, tôi là học trò cưng của thầy, vậy nên việc đâm chọc ngoáy của nó sẽ chẳng thể nào có kết quả gì cả, trừ khi tôi vừa làm một việc không thể dung thứ, nhưng mất tập trung chẳng có gì là ghê gớm, vậy nên tôi vẫn bình yên vô sự. Khi nhận được cái nhìn khó hiểu của tôi, nó không buồn đáp mà chỉ cười nửa miệng rồi quay đi.
Nhưng cái vẻ mặt của thằng Đức chẳng khiến tôi bận tâm bằng việc Uyển My lúc này vẫn đang tập trung vào màn hình máy tính mà chẳng thèm đếm xỉa gì đến việc tên nàng vừa bị lôi vào một cuộc hiểu lầm chẳng đâu vào đâu. Thằng Đức sau đó cũng quay sang nói một thứ gì đó với Uyển My rồi mọi chuyện lại tiếp tục đâu vào đấy:
– Nè, ổn không vậy? Sao cha Đức kỳ vậy?
Ái Quyên nhìn tôi, mặt đầy lo lắng:
– Không có gì đâu, kệ nó, vài bữa nữa hết ấy mà.
– Ông đi đứng cẩn thận nha, thấy ông mấy nay nhiều người ghét lắm đó!
– Thế hả? Bé Quyên có ghét không?
Tôi áp mặt vào gần Ái Quyên khiến cô nàng hốt hoảng đẩy ra:
– Làm trò gì vậy hả? Ghét! Nhìn cái mặt là ghét rồi! Học đi, hứ!
– Hung dữ ghê…
Tôi không phải là loại hôm qua mới chia tay người yêu, hôm nay đã tán tỉnh người con gái khác, chẳng qua tôi chỉ đang cố gắng làm mình quên đi những suy nghĩ tiêu cực nãy giờ mà thôi. Dù sao tôi và Uyển My giờ này cũng như hai người xa lạ rồi, có cố gắng bận tâm đến thì cũng chẳng giải quyết được gì, tại sao không nhìn lên và bước tiếp cơ chứ.
Tiết đầu tiên trôi qua trong êm đẹp, và một nửa tiết thứ 2 cũng vậy. Hôm nay là môn Màu sắc, môn mà chúng tôi sẽ được học về cách phối màu để đưa vào tranh hoặc đưa vào những thiết kế điện tử sau này. Tôi mặc dù thích thiết kế nhưng tôi cóc biết vẽ, nói chính xác là chỉ biết nguệch ngoạc theo những đường nét mà người ta vẫn thường làm trên Youtube, còn lại thì phải khẳng định là quá tệ.
Môn này thì không đòi hỏi sự tập trung nhiều như môn kia, chỉ cần vẽ xong rồi nộp cho cô giáo là được. Hôm nay đề bài sẽ là vẽ một bức tranh về bầu trời đêm, thực hành phối màu sắc kiểu bầu trời đêm đầy sao, kiểu giải ngân hà, vũ trụ gì đó, tôi không chắc, vì có nghe gì đâu. Trong lúc mọi người vẫn đang cặm cụi hoàn tất bức tranh của mình, tôi cũng vậy, thì bất chợt:
– Ủa? Em vẽ cái gì vậy?
– …
– Em trai cao cao kia, đứng lên cô hỏi?
– Dạ… em em… hả cô?
– Anh chứ ai nữa.
Lại một lần nữa, cái tên lên bảng phong thần lại là tôi, chẳng hiểu hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào mà hết thầy rồi đến cô thi nhau để ý đến tôi, mà tôi có phải là nhìn ra ngoài như ban nãy đâu, tôi chỉ đang ngồi vẽ thôi mà, cơ mà:
– Bạn tên gì?
– Dạ em tên Phong. Thanh Phong!
– Vậy bạn Thanh Phong! Đưa bài đây cô xem!
– Dạ… đây… ạ…
Có lẽ mấy đứa trong lớp cũng đang thắc mắc vô độ khi bài vẽ của tôi thì có cái quái gì đâu mà khác thường được, ban nãy thì tôi không tập trung đã đành, còn nãy giờ tôi vẫn ngồi vẽ chăm chú kia mà, liệu có cái gì có thể xảy ra được:
– Trời đất ơi, em vẽ chân dung ai vậy?
– Dạ… em… ủa… em vẽ gì ạ?
– Anh vẽ mà anh lại đi hỏi tôi à, anh vẽ ai đây? Xem nào, tóc dài, môi đỏ, áo đen, có trái tim ngay cổ áo, xem nào…
Khỏi phải nói thì chắc ai cũng đã biết, một lần nữa, tôi lại chuẩn bị thành trò cười cho thiên hạ khi không đánh mà khai, ngồi vẽ luôn con người ta vào bài tập vẽ phong cảnh. Ngay khi cô Linh vừa đưa bức tranh lên trước mặt cả lớp thì những tiếng cười như nắc nẻ, tiếng gào thét lại vang lên như chưa từng có một ai trong đám này đã im lặng để bảo vệ tôi trước đó:
– Hahaha, thằng này lụy tình quá rồi, sao mà quên nổi!
– Vẽ giống đó chứ, tao nhìn còn thấy mê!
– Hồi nãy ngồi nghĩ, giờ vẽ luôn ra giấy, có tâm quá còn gì nữa.
– Đây nè cô ơi, áo đen có trái tim đỏ nè!
Lần này thì không cần đến lượt thằng Đức mở mồm mà một đám nhốn nháo đã bắt đầu thi nhau bóc phốt tôi, có lẽ bọn nó cũng đã nhận ra, không thể nào bảo vệ cái thằng ngu suốt ngày gây chuyện như tôi được, dù gì thì thầy cô cũng sẽ sớm biết được hết sự thật thôi, chi bằng cứ khai huỵch toẹt ra đi cho nhanh, đỡ mất thêm thời gian:
– À! Rồi! Cô thấy rồi! Cũng giỏi đấy, lựa mẫu vẽ cũng khéo, mà tóc chưa chuẩn nhé, mặt cũng phải thon gọn hơn!
– Dạ… dạ… em xin lỗi cô… em…
– Thôi, không sao, cô hiểu. Lần sau ngồi học tập trung hơn nhé! Ngồi xuống đi!
Không biết mọi người nghĩ gì nhưng mà tôi bất giác lại cảm thấy hơi ngượng ngùng khi mọi người có vẻ như vẫn nghĩ, buổi tối hôm qua của tôi và Uyển My chỉ là chút giận hờn vu vơ của tuổi trẻ mà thôi, rằng bọn tôi chắc vẫn còn mặn nồng dữ lắm. Cũng phải, ngoài mấy người bạn thân ra thì tụi nó toàn đứng tít ở đằng xa, làm quái gì chứng kiến được câu chuyện buổi tối hôm qua kia chứ. Nhưng rồi thì tất cả phản ứng của mọi người lúc này đều chẳng quan trọng nữa, vì người đặc biệt nhất là Uyển My thì cứ lẳng lặng tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm, cho đến khi:
– Chà, bạn My vẽ đẹp quá này! Cho cô mượn xem chút nhé!
Tôi đã không ít lần khẳng định rằng, Uyển My chắc chắn là thiên tài trên trời phái xuống để làm mọi người xung quanh trở nên hèn mọn hẳn đi, bằng chứng là nàng dường như thành thạo và ưu tú ở mọi lĩnh vực, mọi môn học, chỉ ngoại trừ trò đánh đấm ra thôi, còn lại cầm kỳ thi họa, ăn chơi nhảy múa cỡ nào Uyển My cũng hơn tất cả một bậc, mỗi tội là nàng chẳng thèm thể hiện cái điều đó ra bên ngoài thôi:
– My vẽ mưa à? Còn có hai người đứng dưới mưa, lãng mạn quá.
Cô Linh tả tranh của Uyển My đến đâu thì đám đông lại quay sang nhìn tôi đến đấy, tất nhiên về căn bản thì ai cũng thừa hiểu rằng hai người đó chính là tôi và nàng, nhưng đâu có cần phải nói ra như vậy đâu chứ, giờ này bọn tôi cũng đang rất khó xử rồi mà. Nhưng mà khoan đã, Uyển My vẫn vẽ tranh về tôi, chắc hẳn nàng vẫn chỉ đang cố gắng che giấu đi nỗi đau mà thôi, cũng phải, tưởng như chúng tôi đã thành đôi đến nơi rồi, nhưng tất cả lại đứt gánh giữa đường.
Mọi thứ thay đổi thực sự quá nhanh, tôi rơi từ thiên đàng xuống địa ngục thì Uyển My cũng chẳng khá hơn là bao, chỉ khác là trong lúc tôi còn đang vất vả trở lại với hiện thực thì tưởng rằng Uyển My đã nhanh chóng gạt qua mọi thứ, nhưng rồi thì, hai đứa chúng tôi, cũng chẳng ai đủ can đảm để quên cả:
– Một người nữ xinh đẹp này thì chắc là My rồi, còn người nam này thì không biết là có trong lớp mình không My nhỉ?
Cô Linh hỏi một cách vui vẻ, tất nhiên thì bọn trong lớp cũng hào hứng trở lại với những trò đùa kiểu này, vì tụi nó nghĩ bọn tôi chẳng có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là có một người đặc biệt lại không thấy vui với điều đó, dĩ nhiên là không phải tôi:
– Dạ không có đâu cô, hì, em vẽ lung tung thôi.
Trong lòng cứ đinh ninh rằng người mà Uyển My đang vẽ chính là mình, mà tôi cũng chẳng cần đinh ninh để mà làm gì, chắc chắn là vậy, nhưng khi nàng nói ra những câu nói vu vơ đó, tự dưng tôi lại thấy lòng mình quặn thắt. Tôi biết nàng và tôi đều đang cố gắng tìm mọi cách để quên đi hình bóng của nhau bằng những phương thức khác nhau của cả hai đứa.
Gì thì gì, chỉ mới một đêm trôi qua, làm sao có thể quên được hình bóng của một người kia chứ, huống hồ rằng giữa chúng tôi chẳng có xích mích hay bất hòa nào, mà sự ngăn cản lại đến từ những người ngoài cuộc. Ái Quyên vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt ái ngại trong suốt buổi học ngày hôm đó, nhưng rồi nàng cũng chẳng buồn mở miệng an ủi tôi lấy một lời nào, có lẽ, liều thuốc hiệu nghiệm nhất chính là thời gian, rồi thời gian cũng sẽ xóa nhòa đi tất cả mọi khổ đau mà thôi, tôi nghĩ vậy.
Buổi học kết thúc như thường lệ, chẳng có chuyện gì đáng nói xảy ra sau đó nữa, chỉ là không biết Uyển My đã rời đi từ lúc nào rồi. Ngoài trời vẫn đang mưa, thậm chí là mưa rất lớn, những tiếng sấm chớp, tiếng gió đùng đùng khiến tôi có cảm giác bồi hồi khó tả. Thu dọn vội đống đồ đạc, tôi cũng thất thểu bước từng bước chân nặng nhọc xuống từng bậc cầu thang.
Tôi luôn luôn lên xuống lầu 5 bằng cầu thang bộ, vì theo như những gì tôi muốn, việc này sẽ là một việc giúp tôi duy trì được thói quen tốt cho sức khỏe, và quan trọng hơn nữa, nếu tôi đi thang máy xuống, thì có lẽ lúc này, tôi sẽ chẳng thể nào thấy được hình bóng quen thuộc của người con gái xinh đẹp đang đứng trú mưa hệt như những gì tôi thấy những ngày đầu tiên.
Bất giác, tôi thấy tim mình như muốn thắt lại, vì khung cảnh vẫn hệt như vậy, vẫn là nàng đứng trú mưa nơi phía xa xa còn tôi thì đang loay hoay chuẩn bị ra về. Tất nhiên tôi chẳng thể nào làm như lúc ấy, tôi chẳng thể tiến đến hỏi han và đòi đội mưa đưa Uyển My về như những gì tôi đã từng làm, mọi chuyện đã chẳng còn như xưa nữa rồi.
Nhưng tôi cũng chẳng thể nhẫn tâm đứng yên nhìn người con gái đáng thương ấy cô đơn lạnh lẽo trong mưa. Và rồi cuối cùng thì, như một cách lựa chọn của trái tim, tôi quyết tâm tiến lại gần Uyển My và ngỏ lời đưa nàng về nhà. Có thể hôm nay sẽ khác, vì từ lúc ấy, tôi luôn chuẩn bị sẵn 2 bộ áo mưa trong cốp xe rồi mà.
Trò đùa của tạo hóa có lẽ là cụm từ chuẩn xác nhất để nói về cuộc đời của tôi suốt những năm qua, tôi dường như chẳng bao giờ có lấy những phút giây bình yên, những thời khắc hạnh phúc được quá lâu, thậm chí ngay cả những tháng ngày bình thường nhất, tôi cũng không có cơ hội được trải nghiệm một cách trọn vẹn nữa. Ngay khi những bước chân của tôi chỉ còn cách Uyển My khoảng chừng 10 bước chân nữa, thì nàng đã bất ngờ… lấy ra một chiếc ô nhỏ và dấn thân mình vào cơn mưa đang hối hả kia.
Nhưng cũng chẳng để cho tôi kịp suy nghĩ gì tiếp theo, vì ngay lúc đó, chiếc xe Maybach màu trắng quen thuộc lại xuất hiện một cách không thể tình cờ hơn, và rồi thì cái khuôn mặt khó ưa nhất trên đời lại được dịp hoan hỷ, vui mừng khi đón lấy nàng tiểu thư xinh đẹp vô địch vũ trụ của tôi từ từ tiến vào trong. Khoảnh khắc chiếc xe từ từ lăn bánh, tôi cảm thấy người mình như muốn ngã khuỵu ngay lập tức vì chẳng còn gì có thể khiến tôi bám víu vào được nữa. Có lẽ, người duy nhất ở đây không chịu chấp nhận sự thật tàn nhẫn chính là tôi, còn với Uyển My, chắc hẳn nàng đã tìm được cách để lấy lại thăng bằng cho cuộc sống của mình rồi.
Những giọt nước mắt chẳng biết từ lúc nào đã lăn dài trên gò má của tôi. Tôi vốn không phải là thằng hay khóc, nhưng hôm nay, trước tình cảnh này, tôi đã thật sự cảm thấy bất lực trước mọi thứ, mọi thứ quả nhiên không chừa cho tôi một chút ít hy vọng nào cả, không một chút nào.
Những tưởng chuỗi ngày thảm họa của tôi sẽ chấm dứt tại đây, thì không, vì ngay cái lúc đó…