Phần 44
Mọi người thường nói số tôi may mắn, không biết có may mắn thật không nhưng theo như những gì ba mẹ tôi truyền đạt lại, ngày từ khi vừa mới lọt lòng, ông bà nội đã đích thân di chuyển mấy trăm cây số để tìm đến một ông thầy bói có biệt tài dự đoán tương lai nhằm xem cho thằng cháu đích tôn của dòng họ một quẻ tử vi. Không rõ ông bà tôi đã nghe được gì từ ông thầy bói trong buổi hôm ấy, chỉ biết rằng sau đó, tôi luôn có một vị trí vô cùng quan trọng trong gia đình, bất kể là già trẻ lớn bé, cô dì chú bác, anh em họ hàng, tất cả mọi người đều phải coi trọng tôi và nhường nhịn tôi một phép vì theo những gì ông bà kể lại, tôi chính là “ngôi sao sáng rực rỡ nhất của dòng họ”, sau này có thể làm rạng danh tiên tổ. Tôi không thể đảm bảo rằng những gì ông bà tôi nói là đúng, tôi chỉ cảm thấy vị thế của mình quả thực có sự khác biệt, nói chính xác hơn là gặp nhiều thuận lợi và may mắn từ khi còn nhỏ, còn lại chưa thấy số mạng có gì rực rỡ lắm. Tôi nhớ, ngày còn bé, mỗi lần có món gì ngon hay vật gì lạ là ông bà nội đều dành trọn cho tôi, thậm chí chị hai tôi hay cả mấy đứa em nhỏ tuổi hơn tôi cũng không có được sự cưng chiều đó. Tất nhiên, tôi lúc đầu thì thấy mình cũng oai phong lẫm liệt, nhưng càng về sau, khi không một ai thèm chơi chung với tôi nữa, tôi mới thấy sự thiên vị của ông bà nội dành cho mình cũng chẳng phải là thứ gì đó tốt đẹp cho cam. Tôi không trách ông bà, ba mẹ tôi cũng thế, mặc dù cả gia đình ai cũng thấy có gì đó không đúng, nhưng ông bà muốn vậy, thôi thì ai cũng bấm bụng chiều theo, dù sao nhường một thằng nhóc như tôi lúc đó cũng chẳng phải là thứ gì đó quá tồi tệ và kinh khủng. Theo thời gian, tôi lớn lên, tôi cũng chưa thấy được mình là con người gì đặc biệt đến mức sẽ trở thành “ngôi sao sáng của dòng họ” như lời ông bà dặn dò, chỉ thấy may mắn thì cũng có gọi là hơn người khác chút đỉnh, tuy vậy cũng không đáng kể cho lắm. Cho đến tận khi ông nội mất cách đây 5 năm và bà nội cũng đi theo ông 2 năm sau đó, ông bà cũng chẳng kịp thấy được thằng cháu trai đích tôn mà ông bà đã dành cho tất thảy tình yêu thương làm nên trò trống gì. Cũng chính vì vậy, qua thời gian, dường như cả tôi và mọi người trong gia đình đều quên béng đi mất cái sự kiện oái oăm năm nào, mãi đến tận hôm nay, khi Uyển My ngỏ lời mời tôi làm một trong những điều mà tôi không thể nào tưởng tượng ra nổi thì tôi mới sực nhớ lại những gì ông bà nội đã nói. Lẽ nào, khoảnh khắc tôi trở thành “ngôi sao rực rỡ” đã tới, liệu có phải việc làm “rạng danh tiên tổ” chính là việc tôi sẽ làm rể nhà Uyển My, trở thành một trong những thằng con trai may mắn nhất mọi thời đại, lấy được người vợ vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, đã vậy gia đình lại còn giàu có kèm theo gia thế siêu khủng? Chẳng biết đó có gọi là việc làm “rạng danh” thật hay không, chứ tôi thấy mấy ông mang tiếng ăn theo nhà vợ cuối cùng cũng chẳng có được kết cục tốt đẹp. Ngay lúc này, Uyển My “chưa có được tôi” thì nàng luôn tỏ ra yếu thế và nũng nịu, nhưng biết đâu được sau này, khi tôi đã đường hoàng bước chân vào gia đình nàng với tư cách một chàng rể quý, nàng sẽ hiện nguyên hình là một bà chằn lửa dữ dằn, thét ra lửa, mửa ra khói, nàng đi một bước thì tôi chẳng dám bước hai:
– Nè, nghĩ gì bậy bạ đó hả?
– …
– Phong!
– …
– PHONGGGG!!!
– Ờ… hả… cái gì thế? Sao vậy?
– Nghĩ cái gì đó?
Uyển My nheo mắt nhìn tôi đầy nghi hoặc:
– Đâu… đâu có nghĩ gì?
– Rõ là có. Anh điêu tôi đúng không? Nhìn mặt anh gian xảo lắm.
– Hê hê, bậy nào, mình… lơ đễnh chút thôi. Đi về đi!
– Không! Chừng nào anh chưa khai ra thì tôi không đi đâu hết. Khai mau!
– Không có thật mà, hic.
Tôi nhìn Uyển My cười khổ, ánh mắt cầu cứu hướng về phía một vài đứa đang loay hoay dọn dẹp đồ đạc ở phía sau. Nhác thấy bộ dạng thảm thương của tôi, tụi nó cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán rồi quay đi mất hút, kiểu như “ráng mà chịu đi người anh em, đó chỉ là khởi đầu mà thôi”:
– Thế mình vừa nói gì?
– Ờ thì… Uyển My… rủ mình sang nhà… ngủ.
– Ừm, lơ đễnh ghê ha? Ngủ gì nữa?
– Thì… ngủ… thôi.
– Đừng có giả ngây giả ngô với tôi đó nha, ngủ gì nữa?
– Thì… thì…
– Nhanh!
– Thì… ngủ với… với Uyển My.
Giây phút mà tôi thốt ra được cụm từ đó, tôi tưởng như thế giới đã ngừng quay, mặt trời đã ngừng soi sáng, sóng biển đã ngừng xô vào bờ và những chú chim đã lặng im ngừng hót. Tôi thề là lúc đó tôi không dám nghĩ bậy bạ đến những chuyện “bậy bạ” kia nhưng sự thực từ ngữ mà Uyển My vừa dùng khiến tôi không thể nào không nghĩ như vậy được:
– Thế Phong nghĩ “ngủ với mình” là ngủ thế nào?
– Có… có cần nói ra… như… như vậy luôn hả?
– Cần chứ, mình muốn đang muốn nghe đây!
– Thì ngủ… hai đứa mình… ngủ…
Tôi đỏ mặt, ngập ngừng như gà mắc tóc khiến Uyển My bật cười:
– Thôi đủ rồi. Tôi thừa biết trong đầu anh nghĩ bậy bạ gì. Anh đừng có mà mơ mộng nha, hì. Về thôi!
Uyển My bẽn lẽn cười tươi rồi quay mặt rời đi, bỏ lại tôi vẫn còn đứng ngơ ngác vì chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi không rõ là tôi đang thất thần vì có vẻ mọi chuyện không giống như tôi nghĩ hay vì sự đáng yêu của Uyển My đã khiến con tim tôi lại rung động một lần nữa:
– Không thèm đưa mình về đúng không, để gọi anh Hải quay lại đón nhen?
– Ơ… không… chờ mình với!
Tôi hớt hải chạy đến bên cạnh Uyển My, một tay xách balo cho nàng, một tay đang mải gãi đầu gãi tai. Công nhận nhìn dáng vẻ của tôi lúc ấy chẳng khác nào thằng trộm chó, cứ lấm la lấm lét, nét mặt thập phần gian xảo. Nhưng rồi tất cả mọi chuyện cũng chẳng có gì quan trọng nữa, khi nắng chiều nhẹ nhàng lướt trên đôi bờ vai nhỏ bé của Uyển My, những sợi tóc mai lưa thưa bay trong gió được tô điểm thêm bằng sự lãng mạn của buổi chiều tà, phảng phất lên đôi gò má ửng hồng của người con gái xinh đẹp trước mắt tôi khiến thời gian như muốn ngừng lại. Tôi không còn từ ngữ nào để miêu tả về vẻ đẹp của Uyển My nữa, vì trong mắt tôi lúc này, nàng dĩ nhiên đã trở thành người con gái đẹp nhất vũ trụ, đẹp nhất giải ngân hà, đẹp không còn gì có thể chê bai được nữa. Khoảnh khắc Uyển My rảo bước dưới ánh nắng nên thơ của buổi hoàng hôn ngày ấy có lẽ tôi không bao giờ có thể quên được trong suốt cuộc đời của mình. Có lẽ tôi đã chợt nhận ra, những lời tiên đoán mà ông thầy bói năm nào dành tặng cho tôi, ắt hẳn là để miêu tả được thành tựu lớn nhất đời mà tôi có lẽ sẽ chuẩn bị tiến gần để đạt được. Chỉ cần lấy được Uyển My làm vợ, có lẽ đó chính là vinh quang vĩ đại nhất làm rạng danh tiên tổ được rồi:
– Đi lên đây đi, tên ngốc này, cứ lẽo đẽo sau lưng vậy hả?
– À ờ, mình… mải ngắm nên quên mất.
– Ngắm gì đó?
– Thì ngắm… ngắm cảnh hoàng hôn thôi.
– Ừm, vậy nếu mà muốn được ngắm mỗi ngày thì Phong quyết định đi!
– Mình… mình á? Tại sao?
– Hì, sao mà ngốc thế?
– …
– Nhanh chân lên, Uyển My đói bụng rồi!
Hôm nay có vẻ Uyển My vui lắm, mà cũng chẳng phải là hôm nay nữa, phải nói là chiều nay, ngay bây giờ mới đúng. Nàng như hòa mình vào cảnh vật xung quanh, ngồi sau lưng tôi líu lo ca hát đủ điều, tất nhiên là đối với tôi, Uyển My hát lúc nào cũng là số một, dù có là tiếng Việt hay tiếng Trung đi chăng nữa, tất cả những giai điệu nàng mang đến, bây giờ đều là những nốt nhạc mang âm hưởng thiên đường, thật ngọt ngào và cũng thật dịu êm:
– Jìu zài yīqǐ shéi ràng wǒmen xiāngỳu, yǐhòu de rìzi wǒmen yīqǐ xiāngyī, wǒ hùi chǒngzhe nǐ wǒ hùi zòngróng nǐ, shéi yào qīfù nǐ wǒ jìu zhàn chū bǎohù nǐ… (Hãy yêu nhau đi, ai bảo rằng chúng ta có duyên gặp gỡ chứ. Những tháng ngày sau này, chúng ta hãy nương tựa vào nhau nhé. Em sẽ luôn luôn cưng chiều anh, để anh có thể tự do làm những thứ mà anh thích. Ai dám ức hiếp anh, sẽ luôn có em đứng ra bảo vệ cho anh…)
Tôi biết Uyển My hát rất hay, đặc biệt là giọng của nàng hát tiếng Trung quá ư là hợp, nghe luôn có cảm giác nhẹ nhàng, yên bình, mặc dù có là bài vui hay buồn. Từ đầu đến cuối, tôi chỉ luôn nghe Uyển My hát những bài hát có vẻ như là hơi buồn một chút, nhưng hôm nay lại là ngoại lệ, tôi không biết nàng hát gì, nhưng chắc chắn là một bài hát vui rồi, vì lúc này Uyển My đang rất vui mà:
– Hát gì đó tiểu thư?
– Sau này sẽ biết.
– Sau này là khi nào?
– Khi nào thì tùy ở Phong đó, hì.
– Sao lại là mình?
– Ôi tên đại ngốc này, tập trung lái đi ông ơi, haizzz.
Uyển My vỗ tay lên trán thở dài ngao ngán trước độ chậm tiêu của tôi, mà công nhận lúc đó tôi cũng chậm tiêu thật, tôi không hiểu Uyển My đang muốn nói cái gì, đến mãi sau này thì tôi mới rõ, nhưng mà lúc đó thì còn nói làm gì nữa cơ chứ, haizzz.
Chiều nay trời không nắng, cũng chẳng mưa, chỉ có một bầu không khí mát mẻ sảng khoái lan tỏa. Đã lâu lắm rồi SG không có được những cảm giác tuyệt vời như thế này. Như tôi đã nói rồi đấy, tôi rất thích cái thời tiết âm u dịu mát kiểu này, mưa cũng được, nhưng mà mưa thì lúc đó tôi phải ở trong nhà thì tôi mới thích, còn đang ngoài đường thì xem chừng cũng không vui vẻ gì cho cam, còn dĩ nhiên nắng thì luôn là thứ tôi ghét nhất rồi. Chúng tôi băng qua những con đường đầy khói bụi, đầy xe cộ, đầy con người nhưng tuyệt nhiên chẳng ai nói thêm với ai câu nào. Lúc này đây, tôi nghĩ chuyện đó cũng chẳng còn cần thiết nữa, vì người đang ôm eo tôi phía sau chính là người con gái xinh đẹp nhất trên cuộc đời này và mãi mãi là như thế đối với tôi. Trong ánh nắng lay lắt của buổi hoàng hôn ngày ấy, một thằng con trai đang mơ hồ lo lắng cho tương lai và một cô gái mà nó thích đang tận hưởng những giây phút thật bình yên bên cạnh nhau, có lẽ, chẳng cần gì cao xa, một cuộc sống đơn giản như vậy thôi là cũng đủ hạnh phúc rồi, nhỉ?
Mất khoảng gần 30p đồng hồ thì tôi và Uyển My mới có mặt trước tòa lâu đài của gia đình nàng. Ngước lên nhìn giàn bông giấy rực rỡ sắc màu, tôi mỉm cười khi nghĩ rằng, chỉ vài ngày trước, tôi đã đinh ninh rằng mình sẽ chẳng bao giờ quay trở lại đây thêm một lần nào nữa, ấy vậy mà:
– Vào nhà đi Phong!
– Ừm… ừm… ba mẹ Uyển My có nhà không?
– Không, ba mẹ mình ra Hà Nội rồi, chắc mấy ngày nữa mới về.
Tôi gật gù rồi cũng từ từ dắt xe vào nhà, hèn gì hôm nay Uyển My rủ rê tôi sang nhà ngủ chung, chắc không dám ngủ một mình đây mà:
– Ủa mà dì Út đâu?
– Ưm, dì Út về quê ăn đám cưới rồi, chắc cũng phải 2 ngày.
– Hóa ra là vậy, hừm hừm.
– Chứ anh nghĩ tôi rủ anh sang đây với mục đích gì, hứ, tưởng bở!
– Ơ… ơ… đâu có.
– Tôi chẳng lạ gì anh, vào đi, đứng đó hoài!
Chưa biết tương lai sẽ thế nào, cơ mà dạo này Uyển My có vẻ càng ngày càng hung dữ với tôi rồi. Không biết là nàng đùa hay thực sự nàng đã quá mất kiên nhẫn với cái sự u mê kém tinh tế của tôi trong các cuộc đối thoại. Nhưng dù lý do có như thế nào, tôi vẫn dưới cơ Uyển My một vài bậc, nàng bảo tôi dắt xe tôi đâu dám đi thẳng, nàng nói tôi vào nhà tôi đâu dám ra đóng cửa, vậy đó là cách một “ngôi sao rạng danh dòng họ” thể hiện đây sao?
Nhà Uyển My công nhận là rộng thật, à mà quên mất, đây không phải là căn nhà, đây chính xác là một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ với một nàng công chúa xinh đẹp hoàn hảo đang ngự trị. Tôi không thể hình dung được rằng nếu một ngày nào đó, mình được sống trong tòa lâu đài này thì mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào nữa. Tôi thích một chỗ ở rộng rãi, đúng, nhưng tôi cũng không cảm thấy an toàn lắm khi căn nhà của mình lại quá nhiều ngóc ngách như vậy, nó làm tôi liên tưởng đến mấy bộ phim kinh dị của Mỹ, nơi mà chủ nhà thì mải mê ngủ ở một chỗ còn một đám trộm cướp thì hoạt động thả dàn ở một chỗ khác. Tôi là con trai mà còn cảm thấy không an tâm huống hồ gì là Uyển My một thân một mình. Tôi không biết nếu hôm nay nàng không giải quyết chuyện khúc mắc với tôi thì nàng sẽ rủ ai đến để giúp nàng an tâm vượt qua buổi đêm đầy trằn trọc như thế này, chẳng lẽ lại là thằng Hải ngựa:
– Phong!
– …
– Phongggg!!!
– Hả… hả? Gọi mình à?
– Nghĩ bậy gì đó?
– Đâu… đâu có.
– Rõ là có, nhìn mặt anh đáng nghi lắm, coi chừng tôi.
– …
– Qua đây mình nói cái này!
Tần suất Uyển My gọi “anh” xưng “tôi” càng ngày càng nhiều khiến tôi có một cảm giác rợn tóc gáy nhè nhẹ. Cách xưng hô này cũng giống y như cách mà mẹ tôi thường gọi ba tôi mỗi lần mà cả hai người cãi vã. Tất nhiên mẹ tôi lúc nào cũng là người chiếm thế thượng phong khi tung bài tủ này ra, còn ba tôi thì dù bình thường có nóng tính thật nhưng hễ mẹ tôi quát lên thì ông cũng ngậm tăm chẳng dám nói gì. Tôi chưa biết tương lai sau này, tôi và Uyển My có cơ hội về chung một nhà hay không, nhưng chắc là tôi cũng chẳng khá khẩm gì hơn ba tôi đâu, nhà là phải có nóc, tôi biết, nhưng nóc nhà của tôi sau này nếu mọi chuyện đúng như trong mơ thì chắc không phải là tôi mà là cái cô nàng xinh đẹp hung dữ này đây:
– Phong biết sơ chế đồ ăn không?
– Ờ… biết sơ sơ, mà sơ chế món gì?
– Mình có một ít thịt bò, thêm hành tây, cần, cà chua để xào, bên đây là rau cải để nấu canh, với lại thêm một ít thịt lợn ba chỉ để luộc nữa.
– Ừm, rồi, giờ làm gì?
– Thịt bò thì Phong ướp gia vị giúp mình, ướp mặn vừa phải thôi, nhớ nêm chút tiêu cho thơm, rau thì rửa sạch với nước muối, thịt lợn thì ướp với một tẹo rượu và gừng để khử mùi, vậy thôi. À quên, Phong xắt lát gừng ra để cho vào nấu canh cải cho dậy mùi, nếu được thì Phong cắm giúp mình nồi cơm nhen?
– Cái gì tùm lum vậy? Nói lại đi!
– Ôi…
Uyển My lại vỗ tay lên trán, xem chừng sự ngu xuẩn của tôi đã đạt đến đỉnh điểm giới hạn của nàng mất rồi:
– Thôi, ông đi ra ngoài ngồi chơi đi để tôi tự làm, chẳng nhờ vả được gì hết.
– Nhờ được, mà tại… nhiều quá, không nhớ.
– Thôi để mình tự làm cho nhanh, mất công chút nữa không có gì ăn ngồi nhìn nhau, hic.
– Hehe, Uyển My ráng chút đi, lần sau mình làm cho!
– Haizz.
Tôi thừa nhận rằng mình không phải là đứa giỏi nấu ăn, nhưng mấy cái cơ bản như những gì Uyển My nói thì chắc chắn là tôi làm dư xăng, mỗi tội là nó chỉ đúng ở thời điểm hiện tại mà thôi, còn cái ngày đó thì tôi chẳng biết cái quái quỷ gì ngoài việc luộc trứng với luộc rau, bây giờ nhận phần nấu cơm rồi tay nghề mới khá khẩm hơn một chút, nhưng khá hơn là một chuyện còn vẫn bị ăn chửi thì không thể thay đổi được.
Dường như không thể cảm hóa được tôi, Uyển My đành phải bấm bụng bắt tay vào làm đồ ăn. Nhìn gương mặt lấm tấm mồ hôi, chốc chốc lại đưa tay lên lau vội, hai bên tóc mai khẽ đung đưa cộng thêm chiếc đuôi gà mà Uyển My vừa cột hờ lại càng khiến cho nàng trở nên xinh đẹp và quyến rũ khó tả trong mắt tôi. Tôi luôn có cảm giác, người con gái sẽ xinh đẹp nhất mỗi khi cô ấy tập trung làm một việc gì đó, vẻ đẹp này tôi đã từng thấy được ở Ái Quyên, còn hôm nay thì tôi đích thân được chiêm ngưỡng từ Uyển My. Nói gì thì nói, Uyển My dù là một cô công chúa lá ngọc cành vàng, là tiểu thư đài các đích thực, thế nhưng tôi chẳng bao giờ thấy nàng tỏ ra sang trọng, quyền quý cũng như sa cách với mọi người xung quanh cả. Trái lại, Uyển My còn rất hòa đồng cũng như thân thiện, những thứ gì mà tụi tôi biết thì tiểu thư Uyển My cũng đều biết, thậm chí còn biết tường tận hơn nữa kìa. Sự thông thái và hiểu biết của Uyển My luôn khiến tôi xem nàng như một thần tượng thứ thiệt, một người sẽ luôn luôn giải đáp cũng như giải quyết được những khúc mắc và rắc rối trong cuộc sống:
– Có nóng không? Mình bật quạt nhé?
– Thôi, không cần đâu Phong, mình xong rồi đi tắm luôn. Phong ngồi đây chơi chút nhen. Mà Phong có mang theo quần áo để thay không đó?
– Ừm, không, mình đâu có biết sự tình như này.
– Vậy Phong đợi một lát ha, mình lấy đồ của ba cho Phong mặc tạm. Mình đi tắm đây!
– Ừ… ừm.
– Cấm nghĩ lung tung đấy, hì.
Sự xinh đẹp của Uyển My quả thực là không có giới hạn, càng lúc tôi lại càng nhận ra cũng như say mê vẻ đẹp đó nhiều thêm. Thậm chí ngay cả khi tóc tai dính bết mồ hôi, quần áo lấm lem thì nàng vẫn luôn luôn là một nữ thần trong mắt tôi. Nụ cười tít mắt cùng đôi gò má ửng hồng của Uyển My vẫn luôn là một nét đặc trưng mà sẽ chẳng bao giờ có thể lẫn lộn với bất cứ ai, và dĩ nhiên thì cũng chẳng có ai trên đời này có thể sánh ngang với nàng dưới con mắt của tôi cả.
Trong lúc đợi chờ Uyển My sửa soạn, tôi cũng tranh thủ ra phòng khách bật TV xem có gì vui hay không? Nhà Uyển My rộng kinh khủng khiếp, đã vậy chiếc TV cũng to lớn không kém, tôi không chắc chiếc TV có kích thước là bao nhiêu inch, chỉ biết tôi ngồi cách xa khoảng 7m nhưng vẫn cảm giác như là nó đang ụp vào mặt mình vậy. Không chỉ riêng tôi mà chắc hẳn những thanh thiếu niên thế hệ 8x đầu 9x đều là tín đồ của TV khi còn nhỏ. Thật vậy vì ngày xưa ngoài chiếc TV ra thì làm quái gì còn thú vui giải trí nào khác khi ở nhà. Tôi còn nhớ mỗi buổi tối, gia đình tôi lại quây quần bên mâm cơm vào lúc 18h00 để ăn uống cũng như đón xem những bộ phim truyền hình dài tập vô cùng hấp dẫn trên sóng của VTV3. Sau này thì đài truyền hình TP. HCM cũng bắt đầu thể hiện sự không kém cạnh khi cũng tung ra những thước phim đã đi vào huyền thoại. Ngày đó không đứa nào là không xem phim trên TV lúc 18h hàng ngày, vậy nên những câu chuyện của đám học sinh chúng tôi ngày đó không bao giờ là kém sự ồn ào, náo nhiệt. Ngày xưa thì kênh truyền hình chỉ có vài ba kênh mà ngày nào cũng say mê xem từ sáng đến tối, thế mà giờ mấy chục, thậm chí mấy trăm kênh cũng chẳng thể nào có thể đem lại được cảm giác của ngày xưa ấy. Tôi cứ ngồi lướt qua hàng chục kênh truyền hình mà chẳng thể đọng lại được cái gì, cứ bấm đi bấm lại một cách vô thức cho đến khi có một tiếng “hù” thật mạnh ở sau lưng khiến tôi giật bắn người làm rớt luôn cái remote:
– 4#@^%$#^%#!%! Hết hồn!
– Hihi, sợ xanh mặt rồi hả? Phong xem gì đó?
Trước mặt tôi dĩ nhiên là đại tiểu thư của tòa lâu đài này, hôm nay thì nàng không ra ngoài đường, ở nhà thôi nên là phong cách thời trang có phần đổi khác đi một chút. Lần đầu tiên tôi thấy Uyển My mặc đồ bộ theo kiểu đồ ngủ như thế này. Tuy nói là đồ ngủ vậy thôi chứ nó chính xác là một bộ đồ mặc ở nhà, mát mẻ, thoải mái với chất liệu phi bóng nhìn giống mấy bộ quần áo ở nhà mẹ tôi hay mặc. Uyển My bưng nguyên cây hồng cánh sen lên người khiến tôi muốn lóa con mắt, cũng may là nàng xinh đẹp chứ mặt mũi cỡ tôi mà ăn mặc kiểu này chắc người ta đến mà đứng tim mất. À thì mặc dù hôm nay tôi không đứng tim vì nhan sắc của Uyển My, tôi đứng hình:
– Nè! Sao đó? Giận mình hả?
– …
– Phong!
– …
Không biết Uyển My học ở đâu cái trò dí sát vào mặt người khác, cơ mà mỗi lần nàng làm như vậy, tôi đều nổi hết cả da gà da vịt, không phải vì sợ, mà là vì… thích quá chừng:
– Phù…
Uyển My thổi nhẹ vào tai khiến tôi bất giác rùng mình:
– Uả? Tắm xong rồi hả?
– Anh tơ tưởng cô nào mà tôi gọi anh không nghe?
– Đâu… đâu có, mình… đang mải suy nghĩ.
– Suy nghĩ bậy bạ gì đúng không?
– Suy nghĩ tại sao lại có một người con gái xinh đẹp như thế này trên đời, hehe!
– Lẻo mép, hì.
Hồi nào giờ chỉ toàn là Uyển My châm chọc tôi, ít khi nào người chủ động lại là tôi. Cơ mà hôm nay dường như tôi đã phát hiện ra được một chân lý có thể cứu nguy cho tôi trong tương lai không xa. Mặc dù lúc nào Uyển My cũng tự tin là mình xinh xắn dễ thương, nhưng mà mỗi khi tôi khen nàng một cách hơi lố đà là y như rằng nàng lại đỏ mặt, bẽn lẽn hơn thường lệ. Đôi gò má của Uyển My thì lúc nào cũng ửng hồng rồi, thêm mấy khoảnh khắc xấu hổ càng khiến nàng đáng yêu gấp nhiều lần:
– Đồ đẹp không? Mình mới mua đó.
– Đồ đẹp tại Uyển My mặc thôi, thử người khác mặc là xấu liền.
– Eo ơi cái miệng lưỡi kìa, điêu ngoa dễ sợ.
– Thật mà, mình mà nói xạo thì phải ngắm Uyển My… suốt đời.
Thật lòng mà nói khi phát ngôn ra câu này thì tôi chẳng nghĩ gì sâu xa cả, chỉ là nói thật nhanh cho nó thuận miệng thôi, ai ngờ lại thành ra một câu nói khiến Uyển My đăm chiêu mất mấy phần. Thử phân tích lại một chút câu nói của tôi, nếu tôi nói xạo thì tôi sẽ phải ngắm Uyển My suốt đời, nhưng mà ban nãy tôi nói thật, thế chẳng hóa ra tôi bảo tôi sẽ không thèm ngắm Uyển My nữa hay sao, mà nếu như vậy thì lại khiến Uyển My buồn nữa rồi, đúng là ngu không bao giờ hết, chỉ có chuyển từ lúc này sang lúc khác mà thôi:
– Vậy chắc chắn là nói điêu rồi, hì… Mình đi nấu cơm đây!
Uyển My nhìn tôi, nở một nụ cười thật tươi rồi quay mặt đi thẳng vào trong, không đợi nghe lời hồi đáp từ phía tôi:
– Phong đi tắm đi, mình để quần áo với khăn tắm ở bên phòng đầu tiên bên trái, Phong cứ đi lên là thấy!
– Cảm ơn Uyển My, vậy mình… tắm nhé!
Tôi gãi đầu, nhìn nàng với vẻ ngờ ngệch khó hiểu:
– Đi đi ông ơi, tắm mà cứ khoe mãi.
Trái ngược với những nỗi sợ vô hình của tôi nãy giờ, Uyển My vẫn vui vẻ đáp lại chứ không giận dỗi vì câu nói ngu xuẩn của tôi ban nãy, chắc hẳn do tôi đã nghĩ quá nhiều mà thôi. Nhà của Uyển My thì rộng như đã nói rất nhiều rồi, vậy nên trên tầng cũng có quá trời là phòng, tôi chưa tiện đi xem hết xung quanh nhưng theo như con mắt tạm thời của tôi lúc này nhìn thấy thì có khoảng 4 phòng ở trên tầng này, phòng tôi là phòng đầu tiên bên tay trái, còn phòng của Uyển My thì có vẻ như là phòng đầu tiên bên tay phải vì tôi thấy phòng đó vẫn còn sáng đèn. Trong phòng thì Uyển My đã để sẵn quần áo cũng như khăn tắm đúng như những gì nàng nói. Phòng nhà Uyển My thì phải nói là không thua gì khách sạn, giường chiếu, chăn màn, nệm, điều hòa, TV, tủ lạnh, đủ cả, chỉ cần gạt cầu dao là sử dụng. Tôi mà sơ múi được một phòng ở đây thì tốt quá, hehe, tối ngày sẽ được ngắm Uyển My và được nàng nấu cơm cho ăn. Tôi và ba của Uyển My thì vóc dáng tương đối giống nhau, chỉ có điều là tôi cao hơn một chút xíu, nhưng quần áo mặc thì vẫn cứ gọi là vừa in. Chắc vì không biết gu ăn mặc của tôi thế nào nên Uyển My đã lấy tạm một bộ quần áo theo xu hướng thể dục với chiếc quần đen sọc trắng và chiếc áo thun cũng đen nốt, dường như là một bộ của nhãn hiệu Adidas nổi tiếng. Phải nói chất liệu vải hàng xịn có khác, mặc đến đâu mát đến đấy. Tôi sau khi nhanh chóng tắm rửa, làm vệ sinh cá nhân thì cũng không ngần ngại mà tót xuống dưới vì mùi đồ ăn thơm nức mũi mà Uyển My sắp chiêu đãi lúc này:
– Thơm quá, tiểu thư nấu món gì đấy?
– Trêu mình đúng không, nãy mình nói rồi còn gì.
– Ủa có nói hả?
– Có, còn hướng dẫn Phong sơ chế mà. Hay nhỉ.
– Hehe, mình quên, chắc tại món ăn thơm quá, đầu bếp lại xinh đẹp thế này, sao mà nhớ nổi mấy cái công thức kia nữa.
– Anh dẻo miệng lắm. Xếp bát đũa ra giúp mình nhé!
– Okay tiểu thư, có liền.
Nhìn tôi với Uyển My lúc này có khác gì đôi vợ chồng trẻ mới cưới không cơ chứ. Một buổi tối ấm cúng bên mâm cơm, vợ nấu ăn, chồng dọn dẹp, cuộc sống còn gì có thể hạnh phúc hơn được nữa. Thầm cảm ơn cuộc đời vì đã biến tôi trở thành người hạnh phúc nhất trần gian, dẫu khoảnh khắc này có lẽ sẽ chẳng thể kéo dài được lâu, nhưng chỉ cần trải qua một lần thôi thì tôi đã mãn nguyện rồi. Uyển My rất khéo tay, tôi cam đoan là vậy, những món ăn của nàng không chỉ thơm nức mũi mà còn được trang trí cũng như bày biện vô cùng tỉ mỉ, chỉn chu, dù chỉ là những món ăn khá bình dân, đơn giản mà tôi vẫn thường gặp hằng ngày, thế nhưng qua tay Uyển My, dường như tất cả đã được nâng lên một tầm cao mới.
Hai đứa tôi ngồi đối diện nhau trước một bàn ăn ngập tràn những món ngon đang nghi ngút khói, thiệt chẳng còn điều gì có thể diễn tả được cảm giác của tôi buổi tối hôm đó, nó thật đặc biệt, thật lãng mạn và thật khó quên:
– Cảm ơn tiểu thư đã chiếu cố, nô tài xin phép thưởng thức!
– Hì, hâm ghê. Phong ăn thử đi, nước mắm Phong cho nè, ngon lắm!
Tôi không biết bằng phương thức nào mà mẹ tôi có thể nhìn ra được sự hoàn hảo trong con người của Uyển My, thứ đã khiến bà hoạch định cụ thể luôn rằng tôi phải lấy được Uyển My làm vợ ngay từ lần đầu gặp gỡ. Tôi thì xưa giờ cũng chẳng biết nấu nướng gì cho cam, vậy nên gặp được người con gái đảm đang bếp núc như thế này thì thú thật là tôi cũng hài lòng không để đâu cho hết. Uyển My nấu ăn nếu so với mẹ tôi thì cũng phải gọi là kẻ tám lạng, người nửa cân, rất đậm đà và vừa miệng, chỉ khác là món ăn dường như thiếu một chút vị ngọt, có lẽ là do phong cách vùng miền chứ không có gì quá to tát:
– Ngon tuyệt vời, mẹ ơi, xuất sắc luôn!
– Hì hì.
– Món bò xào này cho thêm một xíu đường sẽ ngon hơn!
– Phong thích ăn ngọt hả? Vậy hẹn lần sau nhen!
– Hoàn hảo, không có gì để chê. Ngon quá đi mất!
Từng đó mỹ từ có lẽ vẫn là chưa đủ để miêu tả về độ ngon trong những món ăn mà Uyển My đã nấu vào buổi tối hôm nay. Tôi biết chắc chắn sau này mình sẽ được thưởng thức thêm nhiều món thâm chí còn ngon hơn thế này nữa, nhưng được đến đâu thì cứ khen đến đấy, bao nhiêu lời hay ý đẹp là tôi tuôn ra bằng sạch để gửi tặng cho tiểu thư nhà tôi, người đã không quản ngại nóng nực, mồ hôi mà đích thân nấu cơm cho tôi ăn bữa nay. Tôi ăn cơm thì nhanh lắm, chưa kể cơm mà ngon như hôm này thì tôi xử lý đẹp 3, 4 chén cơm trong nháy mắt. Nhưng trái ngược với tôi, Uyển My ăn cơm như con mèo con, cứ từ tốn từng chút, từng chút một. Dù đã tương đối no nhưng tôi vẫn phải giả vờ là không thấm vào đâu để cố gắng xử nốt những thứ còn sót lại trên dĩa một cách ngon lành nhất có thể khiến Uyển My vui mừng ra mặt, nàng cười tươi hạnh phúc vì công sức mình bỏ ra đã được tôi đón nhận một cách không thể nồng nhiệt hơn. Sau bữa ăn dĩ nhiên là công cuộc dọn dẹp, rửa chén bát. Tiểu thư đã mất công nấu nướng thì như một lẽ thường tình tôi phải là người chịu trách nhiệm xử lý hậu kỳ. Tôi nấu ăn thì dở chứ rửa chén phải gọi là siêu nhân, không khéo có thể vô địch luôn cuộc thi rửa chén của thế giới ấy chứ:
– Uyển My ngồi nghỉ ngơi ăn trái cây đi, mình dọn cho!
– Thôi, Phong ngồi đi, ai lại bắt khách dọn bao giờ.
– Khách nào? Mình là nô tài cơ mà, tiểu thư cứ ngồi đó đi, nô tài lo được!
– Nhưng mà…
– NHƯNG GÌ MÀ NHƯNG? NGỒI IM ĐẤY, CẤM CÃI! ĐÁ CHO PHÁT GIỜ!
Nhận thấy thái độ ương bướng của Uyển My, tôi giả vờ cáu gắt nạt nộ khiến nàng bĩu môi, mặt nhăn như sắp khóc đến nơi:
– Hic, anh quát tôi hả?
– Mình xin lỗi, xin lỗi, mình đùa mà, hehe!
– Không được quát Uyển My đó nha!
– Dạ, dạ, tiểu thư dạy chí phải.
Cuối cùng thì sau vài phút tranh luận sôi nổi, Uyển My cũng chịu ngoan ngoãn ngồi im để cho tiếp tục công cuộc rửa chén quen thuộc. Bình thường khi không có gì làm, tôi sẽ lấy điện thoại ra lướt facebook đọc tin tức các kiểu, nhưng Uyển My lại có một thói quen khác lạ hơn, đó là chơi game. Phải nói thế nào nhỉ, tôi mê xem đá bóng như thế nào thì Uyển My mê chơi game y như vậy, nhất là quả game Liên Quân mobile. Tôi là gamer chân chính của PC nên tôi anti tất cả các thể loại game trên điện thoại di dộng, tôi chỉ chơi trên PC hoặc quá lắm là các hệ máy cầm tay thôi chứ tuyệt đối là không đụng vào game di động. Chưa kể, tôi cũng chơi Liên Minh còn Liên Quân thì là kẻ thù của Liên Minh, vậy nên nói chung là có cho tiền tôi cũng không thèm đả động, chính xác là không đội trời chung. Uyển My mê chơi Liên Quân một cách khủng khiếp, tôi không hiểu tại sao nàng ta lại có niềm yêu thích kỳ lạ với tựa game này đến như vậy. Tôi rửa chén bát xong xuôi, chạy ra ngoài đứng đằng sau nhìn Uyển My đang chăm chú chơi game mất một lúc mà nàng cũng chưa có vẻ gì là nhận ra tôi, khuôn mặt xem chừng vẫn thập phần căng thẳng:
– Thắng hay thua rồi tiểu thư?
– …
– Tiểu thư ới!
– …
– UYỂN MY!!!
– Hở? Gọi mình có gì không?
Cô nàng tròn mắt ngạc nhiên, tỏ vẻ ngơ ngác như vừa ở trên trời rơi xuống, chẳng có tội lỗi gì sất:
– Nghiện ngập quá ha?
– Đâu có đâu, giải trí thôi, hì hì.
Miệng nói, mặt cười, nhưng mắt và tay thì vẫn dán vào điện thoại. Chậc chậc, ngày xưa tôi cứ nghĩ, đến lúc tôi có người yêu thì hẳn là người yêu tôi sẽ luôn là người dập tắt những màn luyện game thâu đêm suốt sáng của tôi, chứ nào ai mà ngờ giờ tôi lại gặp hoàn cảnh ngược lại. Dù rằng Uyển My lúc này vẫn chưa phải là người yêu của tôi, nhưng trần đời thề có cái dép của tôi là tôi chưa bao giờ gặp nhỏ con gái nào mê chơi game như Uyển My vậy:
– Thắng hay thua rồi mà nghiện dữ vậy?
– Sắp thắng rồi, chờ mình một chút.
– Hỏng hết cả một thế hệ, chậc!
Tranh thủ lúc Uyển My còn đang mải mê chiến đấu cùng các chiến hữu, tôi ngồi rảnh rỗi ngồi bóc vỏ quýt chờ thời. Bình thường Uyển My làm gì cũng là xinh đẹp hết, mỗi tội lúc chăm chú chơi game sao mà nhìn thấy ghét thế nhỉ? Tôi cũng không hiểu tại sao mặc dù tôi rất thích chơi game, cơ mà nhìn Uyển My chăm chú vào game như vậy tự dưng tôi lại cảm thấy khá khó chịu, không biết sao nữa, có thể là do tôi đang ghen tị chăng, ghen tị vì không có được sự chú ý từ nàng, có thể lắm, hừm hừm:
– Thua rồi, tại Phong đấy!
– Ơ kìa, hay nhỉ, chơi thua xong đổ thừa người ta, ai làm gì?
– Tự nhiên hỏi, làm mình mất tập trung.
Sẵn đang ngồi bên cạnh, tôi đưa ngón tay đầy mùi vỏ quýt sang nhéo má Uyển My khiến nàng la oai oái:
– Đau mình, hic, đau quá, tự dưng lại bẹo má người ta?
– Ai bảo đổ thừa?
– Chả ai bảo, tại Phong hết, mình lên phòng đây!
Uyển My giận dỗi quay mặt bỏ lên phòng, bỏ lại đang còn ngơ ngác một mình với một rổ quýt đã bóc vỏ nhưng chưa ai thèm ăn:
– Ơ, ăn trái cây nè, Uyển My, Uyển…
RẦM!!!
Một tiếng động thất thanh vang lên báo hiệu Uyển My vừa đóng cửa phòng trong tâm trạng vô cùng giận dỗi khiến tôi cũng tự nhiên thấy rén ngang. Ngồi chờ được thêm khoảng đôi phút thấy không có tiếng động gì, tôi cũng đành lết cái thân tàn ma dại ra kiểm tra lại cửa nẻo, xe cộ. Nhà Uyển My nói rộng thì rộng vậy chứ càng rộng tôi thấy lại càng nguy hiểm, nhất là vào ban đêm thế này. Nhà nàng lại không nuôi chó, lỡ có ăn trộm thì biết tính làm sao. Dù rằng nàng cũng giới thiệu hệ thống báo động được lắp đặt sẵn ở cửa cho tôi rồi, cơ mà tôi vẫn cảm thấy không được an tâm cho lắm. Sau khi chắc chắn rằng cửa đã khóa cẩn thận, báo động đã bật, tôi cũng hì hục trở vào trong trước khi bấm nút cho cửa cuốn sập xuống, báo hiệu một giấc ngủ sắp đến.
Sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ là một lượt, cất gọn gàng ngăn nắp mọi thứ vào đúng vị trí, tôi cũng cẩn thận tắt hết đèn đóm trước khi lọ mọ lên phòng để chuẩn bị đi ngủ, hôm nay cũng là một ngày mệt mỏi thật rồi. Trước khi chính thức chìm vào giấc ngủ, tôi cũng phải lân la sang hỏi thăm Uyển My như thế nào rồi, rõ khổ, sao hôm nay nàng ta lại giận dai như thế nhỉ, mà tính ra tôi cũng có làm gì quá đáng đâu cơ chứ, chỉ mới nhéo má một chút thôi kia mà:
– Uyển My ơi! Uyển My! Mình đóng cửa hết rồi đó, mình đi ngủ trước ha, nhớ ngủ sớm đó, ngày mai còn đi nữa.
– …
– Ngủ thật đấy, có gì thì gọi, mình ở bên cạnh này.
– …
Nhận thấy không có dấu hiệu hồi đáp đến từ Uyển My, tôi cũng chán chẳng buồn nói, quyết định quay đầu trở về phòng ngủ cho lành. Phòng nhà Uyển My thì phòng nào cũng y hệt như khách sạn, chỉ khác cái là không có điện thoại gọi tiếp tân nấu đồ ăn cho mà thôi, hehe. Thói quen của tôi trước khi ngủ là sẽ phải xem một chương trình gì đó vui nhộn trên Youtube, thường thường sẽ là mấy Youtuber mà tôi yêu thích, đặc biệt là về mảng game. Các streamer ngày đó thì cũng nhiều, tuy không nhiều bằng bây giờ nhưng cũng không phải là ít. Cơ mà tôi lại chẳng thích xem ai ngoài ông Dũng CT Trực Tiếp Game. Nói gì thì nói chứ ông này được cái nói chuyện có duyên, mặc dù chơi game rất gà, gây ức chế cho người xem, nhưng căn bản là rất vui, đặc biệt là mỗi lần ông ấy chơi chung với hội bạn, cười muốn lộn ruột. Hôm nào cũng vậy, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái mỗi buổi tối, sau khi đã xong hết mọi việc, tôi sẽ tót lên giường, bật điều hòa, đắp chăn rồi mở Youtube xem ông Dũng chơi game và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Đó là một trong những cảm giác sảng khoái nhất của tôi trong một ngày và nó đã kéo dài được qua mấy năm kể từ hồi đó đến tận bây giờ. Hôm nay cũng chẳng phải là ngoại lệ, tôi cẩn thận đóng cửa trước khi lên giường tận hưởng giây phút khoan khoái nhất trong ngày. Tôi cũng tranh thủ gọi điện về xin mẹ “qua nhà thằng Đức ngủ” chứ không thì mai về lại no đòn mất. Và cũng chẳng khác thường lệ là bao, tôi cũng ngủ thiếp đi sau khoảng vài phút bật Youtube lên.
Dạo này tôi ít mơ hẳn đi, chắc tại vì cuộc sống đã quá mệt mỏi, vừa nằm lên giường là tôi đã ngủ tít thò lò ngay tức khắc, chẳng có chút thời gian mơ mộng nào để mà lo nghĩ về những thứ do tôi tưởng tượng ra nữa. Nhưng khi tâm trạng thoải mái, tôi lại thường có những giấc mơ hết sức lạ kỳ. Hôm nay tôi thấy mình vào vai một thanh tra đang truy bắt tội phạm, tôi cũng chẳng biết tên tội phạm mà tôi đang truy bắt mắc tội gì, mà tôi cũng chẳng nhớ đó là ai. Tôi nhớ mình đi lang thang khắp ngõ khắp hẻm mà chẳng tìm thấy chút manh mối nào, bất thình lình, một tên khả nghỉ mặc áo khoác trùm kín đầu ở đâu chạy tới đâm trúng vào người tôi khiến cả tôi và tên này ngã lăn ra đất. Nhưng rồi mọi chuyện chỉ trở nên hốt hoảng khi tôi túm lấy người tên này và kinh hãi nhận ra, đây chính là:
– Uyển My? Sao mà..?
Tên nghi phạm, à không, Uyển My trong hình hài nghi phạm bĩu môi, nhăn mặt nhìn tôi:
– Đau mình, Phong ơi!
Ủa mà sao tôi đang sờ mặt tên nghi phạm trong mơ mà lại thấy mềm mềm ấm ấm ở như thật vậy kìa. Và đúng như những gì tôi dự đoán, khi mà tôi đã thực sự cảm nhận được ranh giới giữa mơ và thực thì đó là lúc tôi choàng tỉnh và lại giật bắn người thêm một lần nữa khi mà đúng là tôi vừa bắt được một tên nghi phạm ở ngoài đời thật, tên nghi phạm xinh đẹp đáng yêu nhà tôi mang tên Uyển My chẳng hiểu từ lúc nào đã chui rúc vào nằm cạnh tôi rồi:
– Trời ơi, Uyển My, hết cả hồn, sao ở đây?
– Mình… sợ.
– Sợ gì mà sợ? Nhà mình ở mà sợ gì?
– Sợ.
Nàng nói bằng cái giọng nhõng nhẽo đáng thương khiến tôi cũng dần dần tỉnh ngộ và lấy lại được trạng thái cân bằng:
– Rồi, biết sợ rồi. Sao không nói để mình nằm dưới đất cho, chui vào đây làm gì cho chật?
– Không.
Uyển My chui vào vòng tay tôi, lại rúc đầu vào người tôi như dạo nọ:
– Làm trò gì đó tiểu thư? Lợi dụng tôi à?
– Đúng, tôi lợi dụng anh đó, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm.
– Khùng dễ sợ, haha. Chịu kiểu gì?
– Anh cứ ở nhà chơi thôi, tôi đi làm nuôi anh.
– Sướng vậy sao?
– Đúng vậy, anh chỉ cần ở nhà cơm nước cho tôi thôi, còn lại tôi lo hết, hì.
– Haha…
Kể cũng lạ, đối diện với một người con gái bình thường, tôi chắc chắn sẽ luôn có một cảm giác gì đó lo lắng và không kém phần hồi hộp. Mặc dù khi Uyển My ôm tôi như thế này, tôi không thể nói là mình không hồi hộp chút nào, vẫn có, nhưng cảm giác vừa hơi run nhẹ nhưng lại rất an toàn, ấm áp, có cảm giác như tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này từ lâu lắm rồi. Vậy là rốt cuộc, sau những sự hiểu lầm từ trong suy nghĩ, cuối cùng Uyển My cũng… ngủ với tôi thật, mà là nghĩa đen, nhưng mà lại là là nghĩa đen trong sáng, chứ không phải nghĩa bóng đen tối như những gì mọi người đang nghĩ đâu nhé. Trong lúc tôi còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì Uyển My đang miệt mài… lấy ngon tay vẽ gì đó lên phần ngực áo của tôi:
– Rồi sao chưa ngủ mà ngồi vẽ gì lên người mình đó?
– Mình đang vẽ bùa.
– Bùa gì?
– Bùa… mê hoặc, người dính bùa này sẽ phải nghe lời người vẽ.
– Hự. Chết rồi, mê cô này quá đi mất, người gì mà vừa xinh đẹp vừa dễ thương.
– Hihi, điêu ghê.
– Vừa lòng chưa? Ngủ ha?
Hôm nay tôi không còn ngại ngùng nữa, tôi tự hiểu được tình cảm mà Uyển My dành cho mình cũng như những sự say mê mà tôi đối với nàng như thế nào. Tôi choàng tay sang ôm lấy Uyển My vào lòng, nàng cũng chẳng có chút kháng cự nào, chỉ nằm im thỏ thẻ:
– V… vâng.
Chưa bao giờ Uyển My lại nói chuyện lễ phép, ngoan ngoãn với tôi như thế này, dường như hôm nay là một khởi đầu mới thật đặc biệt chăng. Ở trong tình thế của tôi hiện tại, việc tôi chối rằng tôi không thích Uyển My thì chẳng có thằng ngu xuẩn nào có thể tin được, ngay cả bản thân tôi còn khó có thể chấp nhận nổi, huống hồ những người xung quanh, đặc biệt là nàng. Tôi thậm chí cũng chưa bao giờ chủ động mở miệng nói rằng, tôi không thích Uyển My hay những thứ gì đó tương tự vậy, vì tôi rất sợ vạ miệng, sợ quả báo, tôi không dám nói trước, sợ rằng sẽ bước không qua, tôi chỉ giữ những tâm tư cho riêng mình, ghi nhớ và thực hiện theo những gì lý trí mách bảo. Tôi không biết và cũng chẳng muốn biết tương lai sẽ xảy ra những gì, thế nhưng những việc mà ngay từ đầu, mọi thứ dường như đã sắp đặt sẵn là không thể nào xảy ra được, con người nhỏ bé như chúng ta chắc cũng chẳng nên cố gắng làm trái thiên ý để làm gì, thậm chí có thể đẫn đến những hậu quả không hay.
Tính tôi thì hay cả nghĩ lắm, chỉ cần có một chút gì đó thay đổi nhẹ nhàng trong cách mà tôi và một người nào đó nói chuyện thôi cũng đủ để khiến cho tôi thao thức cả đêm rồi mặc cho chuyện đó cũng chẳng có cái quái gì gọi là quan trọng cả. Hôm nay Uyển My tấn công tôi rất mãnh liệt, tôi biết chứ, tôi đâu phải ngu ngốc đến mức không nhận ra được tình cảm mà nàng dành cho tôi, chỉ là tôi không đủ can đảm để đáp trả lại ngay những dấu hiệu đó, hoặc là tôi cần thêm thời gian để suy nghĩ trước khi chính thức đưa ra một quyết định nào đó.
Không rõ tôi đã nằm nghĩ ngợi lung tung được bao nhiêu lâu, chỉ biết khi chợt nhìn sang thì tiểu thư bé nhỏ nhà tôi đã ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi. Uyển My bình thường dễ thương, xinh đẹp bao nhiêu thì khi ngủ, cái sự đáng yêu ấy lại phải nhân lên đôi lần nữa. Nàng vẫn nằm nép mình trong lòng tôi, tay thì vẫn đang để ở chỗ “vẽ bùa” ban nãy. Khổ thân thầy pháp Uyển My, vẽ bùa say mê đến nỗi ngủ quên cả đi. Tôi khẽ đưa tay vén phần tóc mai đang rủ xuống cho Uyển My, tiện đường cũng… tranh thủ vuốt ve đôi gò má xinh xẻo của nàng. Uyển My đẹp, rất đẹp, tôi không biết mọi người có cảm nhận giống tôi hay không, tôi chỉ biết rằng trong mắt tôi lúc này, Uyển My là người con gái xinh đẹp nhất trên cuộc đời này. Xin lỗi mẹ, mẹ cũng rất đẹp, nhưng trong mắt con lúc này chỉ còn biết có Uyển My mà thôi, huhu. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn Uyển My ngủ một cách ngon lành và bình yên. Bất chợt, ánh mắt của tôi dừng lại nơi bờ môi đỏ mọng đầy quyến rũ kia. Phải nói thế nào nhỉ, tôi không phải là kẻ lợi dụng cơ hội, không phải là kẻ háo sắc yêu râu xanh, nhưng trong tình thế như thế này, mọi người thử nghĩ xem tôi phải làm sao đây, làm sao có thể cưỡng lại được vẻ đẹp hoàn mỹ ấy, đang phô bày ra trước mắt mình?
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thú thật đã không còn kiềm chế được bản thân mình nữa. Tôi một tay đỡ phía sau đầu của Uyển My và dần dần đưa mặt mình áp sát mặt của nàng, trực chỉ đôi môi xinh đẹp kia. Khẽ nhắm mắt lại, tôi chìm vào trong mùi hương thơm nhẹ nhàng và đầy mê hoặc. Có lẽ, khoảnh khắc ngày hôm đó, là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của tôi…