Phần 42
Không biết phải dùng các thể loại ngôn từ gì để có thể diễn tả chuẩn xác nhất về tâm trạng của tôi ngay lúc này. Tôi không hiểu mình phải nói thế nào nữa, chỉ là cảm thấy có chút gì đó đau lòng, có chút gì đó nhói trong tim, có chút gì đó như mình vừa bị phản bội vậy. Mặc dù mọi chuyện tất cả hoàn toàn đều là do lỗi của tôi, nhưng ai thì chẳng luôn đóng vai nạn nhân trong câu chuyện của chính mình. Tôi đã từ chối Uyển My, một cách thẳng thừng, chẳng bởi vì lý do gì ngoài việc tôi sợ rằng, tôi không xứng với nàng, chỉ vậy thôi. Ở đây không phải là tôi cao thượng, chẳng qua tôi đã đủ lớn để hiểu rằng, việc cứ cố đấm ăn xôi trong mối quan hệ này sẽ không đem lại kết quả tốt, trái lại còn mất thêm thời gian của cả đôi bên, chi bằng cứ dứt khoát từ đầu, sau này đỡ đau khổ, day dứt. Thế nhưng ngay hiện tại thì tôi vẫn chưa thể nào đồng ý hoàn toàn với quyết định của mình được, đôi lúc tôi còn quên béng đi mất là mình chính là người đã tự động đẻ ra cái suy nghĩ đó để rồi áp đặt lên mối quan hệ tốt đẹp của tôi và Uyển My. Mặc dù không nói ra nhưng tôi biết Uyển My không giận gì tôi, nàng chỉ buồn nhiều chút mà thôi. Dạo trước thì mối quan hệ của tôi và Uyển My còn có chút gì đó mập mờ, không rõ ràng, vậy nên tôi với vai trò là “bạn trai hờ” của nàng có thể yêu cầu nàng làm chuyện này, làm chuyện kia, nhưng nói thì nói vậy chứ tôi khá chắc rằng tôi cũng chẳng cần cái danh xưng hão ấy để Uyển My lắng nghe và chiều theo ý định trẻ con của tôi. Nàng không phải là người không có chính kiến, chắc chắn rồi, trái lại, Uyển My còn là người có sự kiên định mạnh mẽ nữa kìa, đã muốn làm gì thì không ai có thể ngăn cản được. Tuy vậy, chỉ cần tôi nói, Uyển My sẽ luôn cố gắng làm theo những gì tôi muốn. Có cảm giác trong mối quan hệ này, tôi chỉ là một đứa trẻ, còn Uyển My tự dưng có thêm một thằng… con trai to xác. Mặc dù bằng tuổi nhau nhưng tôi khá chắc rằng, con gái luôn luôn có những suy nghĩ chín chắn hơn tụi con trai rất nhiều, vậy nên, có lẽ, sau khi đã hiểu rõ được tâm tư tình cảm của tôi, Uyển My cũng tự có được quyết định cho tương lai của nàng. Dĩ nhiên nàng là tiểu thư lá ngọc cành vàng, là hột xoàn đá quý, còn tôi chỉ là thằng khố rách áo ôm, ngọn cỏ ven đường, làm sao mà xứng đôi vừa lứa. Uyển My có quyền cũng như có đủ khả năng để tìm kiếm cho mình một chỗ dựa vững chắc hơn trong tương lai, và đó hẳn nhiên không phải là tôi. Tôi không biết nàng và thằng Hải ngựa có mối quan hệ như thế nào, nhưng tôi hoàn toàn hiểu được, so với thằng Hải, tôi có khi còn không bằng cọng lông chân của nó. Dĩ nhiên tôi cũng không phải là loại hoàn toàn tự ti về bản thân, thậm chí còn có phần tự tin thái quá nữa kìa, tôi chỉ nhận biết rõ được hoàn cảnh gia đình mới là thứ ngăn cản tôi và Uyển My lúc này. Tôi cũng thừa hiểu được ba mẹ Uyển My sẽ nở mày nở mặt ra sao khi giới thiệu với bạn bè đối tác hay đồng nghiệp về một anh con rể quý hóa danh gia vọng tộc xứng đôi vừa lứa bên tiểu thư Uyển My xinh đẹp tài sắc của gia đình. Chỉ nghĩ đến đó thôi, tôi đã thấy đầu mình muốn nổ tung vì sự ganh tỵ rồi, thật là quá ư xấu tính.
Mải mê suy nghĩ hồi lâu, tôi rảo bước vật vờ như con zombie ở sảnh của nhà thi đấu. Tất nhiên thì lúc này cũng chẳng có ma nào ở ngoài này vì mọi người đều đang bận tập trung theo dõi những diễn biến hấp dẫn phía bên trong kia, duy chỉ có tôi đang thất thần đi lại với một tâm trạng không thể nào miêu tả bằng lời được:
– Sao đó mày?
Một giọng nói quen thuộc vang lên, tất nhiên rồi, còn ai khác ngoài thằng bạn thân chí cốt của tôi nữa cơ chứ:
– Ờ… không, có gì đâu.
Tôi mệt mỏi đáp, hiển nhiên là không qua khỏi ánh mắt của thằng Đức:
– Cãi nhau với My à?
– Uyển My á? Không, cãi gì đâu, nói… tào lao.
– Chứ sao thấy My vừa ra ngoài cái là mày xin thua liền vậy, hai người chẳng có chuyện là gì?
Bình thường tôi cứ nghĩ thằng này ngu lắm, chẳng biết mở mắt ra quan sát thế thái nhân tình chút nào, cơ mà hôm nay chắc tôi lại phải suy nghĩ lại rồi:
– À… không, tao bị đánh… đau tay quá nên xin thua thôi, đánh không lại.
Nó cười khẩy, nhìn tôi mỉa mai:
– Bớt giỡn lại, tao lại lạ mày quá. Cỡ con nhỏ tuổi gì mà thắng được mày, tao đâu có ngu mà không nhìn thấy, mày chẳng kéo nó lại không thì nó thua đứt đuôi rồi còn gì.
– Tại tao không muốn… đánh ngã con gái thôi.
– Mà thôi kệ nó đi, tao nói mày nghe cái này.
– Sao thế?
Thằng Đức nhìn tôi, thở dài. Nó khoác vai tôi đi ra ngoài, một cảm giác thân thuộc lại ùa về, chúng tôi đã là những người bạn của nhau gần 10 năm nay rồi, ăn cùng, ngủ cùng, chơi cùng, tất cả mọi thứ, vậy nên bây giờ có gì mà cứ phải giấu giếm đấu đá với nhau kia chứ:
– Chuyện đợt này, xin lỗi mày, lỗi tao, tao bậy quá.
– Chuyện gì?
– Thì chuyện tao với mày với My đó chứ gì. Tao gây gổ với mày mấy lần, hôm qua nằm nghĩ lại thấy tao cũng quá đáng, đừng giận nha mày!
Tôi hiểu những gì thằng Đức nghĩ, tôi cũng hiểu tại sao nó lại có những hành động như vậy, thế nên tôi không giận dỗi gì nó, chỉ là tôi lo lắng không biết tình anh em của tụi tôi có còn vẹn nguyên như lúc ban đầu sau một hồi drama không có kết thúc này hay không:
– Giận mẹ gì, thằng điên này. Tao biết vì sao mày làm vậy, tao cũng có lỗi, thôi anh em mình làm hòa, có mỗi thằng bạn thân mà vì gái đánh nhau đéo được.
– Ờ, tao cũng nghĩ vậy, dù sao mình cũng chơi với nhau lâu rồi, không thể vì một đứa con gái mà anh em trở mặt được.
Nhìn thằng Đức gật gù, tôi vỗ vai nó trấn an:
– Mà có cái này, tao nói thật.
– Ừ, vụ gì?
– Tao biết mày rất thích Uyển My. Cái đó thậm chí cả lớp đều biết. Nhưng tao không chắc Uyển My có thích mày hay không, cái này công nhận chứ?
– Ừ, công nhận.
– Tiếp nữa, tao cũng không khẳng định, nhưng tao nghĩ Uyển My có cảm tình với tao, điều đó chắc mày cũng nhận ra?
– Ừm.
– Tao nói thật luôn, tao cũng có thích Uyển My chút chút, nhưng tao thấy tao với Uyển My không có hợp với nhau, có tiến tới thì sau này cũng tan đàn xẻ nghé, nên tao thật sự không có ý định phát triển thêm mối quan hệ với Uyển My, mày hiểu không?
Hôm nay tôi ăn nói già dặn cứ như ông cụ non khiến thằng Đức phải há hốc mồm kinh ngạc:
– Vãi lúa nay nói chuyện văn vẻ thế mày. Tao hiểu, tiếp đi!
– Mày thích Uyển My thì hãy tự cố gắng mà thực hiện, tự cố gắng tiếp cận, tìm hiểu, hay làm gì đó thì tùy mày, tao đã hứa sẽ không bao giờ đâm chọc gì mày, mày yên tâm điều đó, nhưng mà, có cái này…
– Sao nữa?
– Đôi lúc… đôi lúc nhé, mày sẽ thấy tao với Uyển My thân thiết, nhưng đừng có nghĩ ngợi gì nhiều, không có chuyện gì cả, hiểu không, tụi tao thân nhau đó giờ rồi, không có gì xảy ra cả, oke?
– Ok.
– Với lại tao cũng cảnh báo mày luôn, nếu mày thích Uyển My, muốn tiến tới tìm hiểu sâu hơn, thì phải cố gắng rất nhiều đó, vì mày nhìn chắc cũng biết rồi, chưa cần nói đến gia đình hay này kia, chỉ riêng việc Uyển My xinh đẹp như thế thì không thiếu mấy thằng đẹp trai giàu có theo đuổi. Nếu mày muốn lọt vào mắt xanh của người ta thì phải chăm chỉ, cố gắng lên, hiểu không?
Không đánh nhau vỡ đầu, không biết là anh em, tôi với nó đánh nhau hồi xưa rồi, đã thành anh em, giờ lại đánh nhau tiếp, xong rốt cuộc vẫn là anh em:
– Ừm, hiểu rồi, tao cũng biết thế, mà My có vẻ không mở lòng với tao lắm ơi.
– Chuyện gì, kể nghe thử!
– Thì chuyện rủ đi chơi này kia thôi, rủ mãi mới chịu đi mà còn đòi đi taxi đó. Bữa hôm qua thì vụ sinh nhật, tao hỏi thì My nói là My có công việc gia đình gấp nên về, điện thoại hết pin nên không báo mọi người được chứ không xảy ra gì cả. Còn mày thì bảo là My nhậu xỉn mày đưa về đúng không?
– Uyển My nói vậy với mày thật à?
– Ừ, thật.
Xét về mặt ngôn ngữ thì lúc này, rõ ràng Uyển My không muốn nói sự thật cho thằng Đức nghe có nhiều tầng ý nghĩa. Thứ nhất, có khả năng Uyển My không tin tưởng thằng này, dẫu cho thời gian quen biết nhau của nàng và nó cũng không khác gì của nàng với tôi, thế nhưng đâu phải ai cũng là người có thể trao gửi niềm tin được cơ chứ. Thứ hai, nếu không phải như lý do trên thì có thể rằng Uyển My chỉ đơn giản không muốn tôi và thằng Đức xảy ra thêm xích mích. Vì nếu như nó biết tôi làm nàng khóc cả tối, xong rồi còn ôm nhau ngủ suốt đêm, chắc nó phanh thây tôi ra làm trăm mảnh mất. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, việc Uyển My không mở lòng với thằng Đức dĩ nhiên là sự thật 100% không thể chối cãi, vì nàng đã dành sự quan tâm đó cho tôi rồi, làm gì còn cơ hội cho ai khác nữa kia chứ. Nói đi nói lại vẫn thấy tôi là một thằng ngu thượng hạng, có phúc mà không biết hưởng, người ta mong còn không được, đằng này mình lại đi chê bai. Nhưng làm sao có ai có thể hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng tôi lúc này kia chứ, hây dà:
– Không sao đâu, chắc sợ tao với mày gây gổ nên Uyển My nói vậy thôi.
– Tao cũng đoán thế, hy vọng đúng. Mà thằng nào tán tỉnh My, mày biết không, để tao nghiên cứu xem thế nào?
– Biết, tao có gặp mấy lần.
– Sao gặp hay vậy?
Nói đến đây, tôi mới nhận ra là mình đã bị hố, giờ mà tôi nói tôi được mời sang nhà Uyển My chơi với tư cách “bạn trai” của nàng, khéo thằng Đức nó lại nổi máu chó điên lên đấm tôi không trượt phát nào thì nguy… nguy cho nó, vì tôi đang bực mình, nó sẽ no đòn thôi, tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo:
– À thì… có mấy hôm tao gặp thằng đó chở Uyển My đi.
– Thật à? Vãi đạn, mà chở đi thì sao mày biết là nó tán tỉnh My, lỡ… anh em trai thì sao?
– Uyển My làm gì có anh em trai nào?
– Sao mày biết?
– Đã bảo tụi tao rất… thân, hỏi ngu.
– Ừm, vậy à? Mà thằng đó thì có gì đặc biệt?
– Cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ việc nó rất đẹp trai, cao ráo, chắc ngang ngửa mày, trắng trẻo, mặt mũi thư sinh, nhà giàu, chạy Maybach S450, đủ hãi chưa?
– Cái đệch!
Nói đến đây, mặt mũi thằng Đức đã trắng bệch ra, lộ rõ vẻ hốt hoảng. Cũng phải thôi, chắc nó cũng chưa nghĩ đến trường hợp sẽ gặp phải một đối thủ out trình nó hoàn toàn như thằng Hải ngựa. Mà công nhận thằng bạn tôi cũng ngu xuẩn thật, nó thực sự nghĩ rằng một cô gái toàn diện như Uyển My mà lại không có những thành phần kiểu như thằng Hải ngựa theo đuổi hay sao? Bộ nó nghĩ Uyển My chỉ để cho nó và tôi, hai thằng phế vật, đầu óc ngu si tranh giành hay sao:
– Sợ rồi chứ gì?
– Cũng hơi. Mà thằng đó vừa giàu vừa đẹp trai thế thì cỡ tao với mày đấu sao lại?
– Chỉ có mày đấu thôi, tao xin rút.
– Đừng nói là do mày thấy khó nên không dám tiếp tục nhé?
– Mày khinh tao quá, mày có thấy là Uyển My có cảm tình với tao không? Nếu tao mà muốn tiến tới thì thằng đó mới là đứa thấy khó chứ đâu phải tao, vì tao nhìn tương lai thấy không ổn nên tao quyết định vậy thôi, chẳng do ai cả.
– Ừm, cũng đúng. Nhưng giờ sao?
– Sao là sao?
– Thì thằng đó tính sao, nó vậy thì tao chơi sao lại?
Tôi rất lấy làm tiếc khi liên tục phải chửi thằng bạn mình ngu, vì thực ra nó ngu thật, ngu không còn gì để nói, đến cả chuyện tán gái còn không biết đường tự xoay sở mà đòi đấu với tôi, riêng cái việc này thôi đã đủ chứng minh rằng giữa tôi và nó đã tồn tại một khoảng cách quá xa rồi, tôi ở trên trời, nó thậm chí còn phải chui xuống lòng đất nếu so sánh khả năng tán gái, hơ hơ. Đùa đấy, tôi cũng chẳng hơn gì nó đâu, chẳng qua là do Uyển My đã có cảm xúc với tôi trước nên mọi chuyện suôn sẻ như vậy, chứ cỡ tôi thì tuổi gì mà tán tỉnh được nàng:
– Sao mày hỏi tao? Mày muốn tán người ta thì phải tự thân vận động chứ?
– Có gì nói tốt cho tao nha mày.
– Quên mẹ đê, tao chỉ không nói xấu mày thôi, còn vụ tốt hay không thì mày phải tốt thật với Uyển My, láo nháo bố đấm vỡ mồm, oke?
– Thằng khốn nạn, vì gái mà quên bạn.
– Câu đó chắc phải nói với mày mới đúng.
– Haha, thôi, vào xem tiếp mày, chắc sắp xong rồi, mai còn lên nữa. Mà nhỏ đấu võ kia mày quen à?
Cái thằng mất dạy, câu trước còn đòi tán Uyển My câu sau đã hỏi sang người con gái khác rồi:
– Không, mới quen hồi nãy thôi!
– Đựu, sao quen hay vậy?
– Thì nó đấu với tao, tao vô hỏi thăm trước chơi thôi. Mà nhỏ này dữ lắm, kệ nó đi, tính sau. Chắc tao về trước đây, đuối quá!
– Không xem nữa à? Còn nhỏ Quyên kìa, không định làm gì à?
Thằng Đức nói tôi mới nhớ, từ sáng giờ mải lo đánh nhau rồi nhìn Uyển My mà quên béng đi mất Ái Quyên cũng có mặt hôm nay. Mệt thì mệt chứ cũng phải chạy lên hỏi han nàng vài câu, bỏ về phút mốt thì ai coi ra gì, sau này mà có hứng lên đòi tán tỉnh lại có khi mất cả cơ hội cũng nên. Nghĩ ngợi mất vài giây, tôi cũng bấm bụng đi theo thằng Đức lên khán đài khu vực lớp xem tiếp.
Khỏi phải nói, sự có mặt của tôi đã tạo nên một sự hỗn loạn không hề nhỏ ở vị trí ngồi của lớp. Ngoài một vài đứa con gái khen tôi đánh hay, ga lăng ra thì mấy thằng còn lại đều chửi tôi vì mê gái nên chịu thua, đồ hèn, thằng giả dối, đánh không hết mình, blah blah, riêng thằng Linh lớp trưởng lại khác, nó bênh tôi chằm chặp:
– Đủ rồi mọi người, anh Phong đã làm quá sức rồi, mọi người đừng sỉ vả nữa!
Thằng này thường ngày mồm loa mép giải, nó mà nói chuyện tốt đẹp thì mục đích chắc chắn rất thâm sâu, cái kiểu khen này thì chắc hẳn là có ý định nhờ vả chứ còn gì nữa:
– Ừa đúng rồi, nhường quá sức chứ gì! Có nhỏ con gái cũng không đánh lại, yếu!
– Bạn nói vậy là không được, bạn đừng chửi vợ mình như thế, tại anh Phong đây không đánh lại, vợ mình giỏi quá mà – thằng Linh mồm 5 miệng 10 nhận vợ…
Tôi mà như lúc trước thì thằng nào vừa phun ra câu chửi tôi yếu đó chắc vỡ mồm với tôi rồi chứ đâu có yên, cơ mà nay tâm trạng tôi đang không được ổn định cho lắm, vậy nên tôi cũng ngậm tăm bỏ qua, chỉ khẽ tìm tới chỗ Ái Quyên đang ngồi. Mấy đứa con gái đang trò chuyện với Ái Quyên thấy tôi lân la tới thì cũng biết ý lui ra chỗ khác, chốc chốc lại quay sang nhìn tôi cười khúc khích:
– Xin chào, hehe.
– Ờm, chào! Bạn Phong học võ thật hả, thấy đánh hay quá chừng!
– Thấy hay thật không?
– Hay. Mỗi tội đánh toàn nhường, chán!
Ái Quyên vừa nói vừa thở dài, nhìn tôi như kiểu tôi vừa làm nàng thất vọng dữ lắm:
– Hơ hơ, sao biết nhường?
– Nhìn là biết, mới đầu thấy nhỏ kia ép bạn Phong liên tục mà đánh có trúng cái nào đâu, nhìn là biết nhường rồi, hứ.
– Ghê vậy, biết nhường luôn hả? Cũng có con mắt tinh đời đó.
– Cũng thường thôi, đánh với con gái thì nhường vậy đó còn đánh với con trai thì đánh người ta muốn gãy tay.
Khỏi phải nói tôi biết Ái Quyên đang nhắc lại phi vụ ban nãy, nơi tôi tung tuyệt chiêu Kimura Lock làm thằng Nhật bảnh chọe gào khóc trong đau đớn. Ở đây tôi phải nhấn mạnh là nó gào khóc thật chứ không phải là tôi đang bánh vẽ ra đâu nhé, vì ban nãy tôi cũng có một chút xíu gì đó gọi là tâm trạng bất ổn, có hơi cay cú nhẹ sau khi ăn đòn đau, vậy nên tôi cũng mạnh tay hơn mức bình thường, chỉ là vẫn chưa có… gãy tay thôi, hehe:
– Bậy rồi, trật thôi, chưa gãy.
– Ác.
– Ác gì, không thấy nó đánh tôi muốn thủng dạ dày à?
– Cả hai người đều ác, đánh gì nặng tay quá trời.
– Chịu thôi, nó ghét tôi, mà tại vì ai đó thì biết rồi đó?
Tôi vừa nói vừa liếc Ái Quyên, tất nhiên là nàng thừa hiểu tôi đang nói đến chuyện gì, vậy nên nàng cũng không ngần ngại mà đối chất với tôi luôn:
– Ý bạn Phong nói tại tôi đúng không? Chắc tôi yêu cầu hai người đánh lộn?
– Thì ai bảo nó đánh tôi trước? Tôi chỉ… tự vệ thôi, hơ hơ.
– Mà hai người cãi nhau à?
Ái Quyên hỏi tôi, mắt vẫn nhìn xa xăm:
– Ai? Thằng Nhật ấy hả? Kẻ thù luôn chứ cãi gì nữa?
– Không, bạn Phong với chị My ấy. Thấy chị My cứ buồn buồn.
– Bậy rồi… tôi với Uyển My có gì đâu… mà buồn.
– Không biết, thấy vậy á. Mà thôi về đi!
– Ủa không xem à?
– Xem gì nữa ông nội, đánh xong rồi kìa!
– Ủa vậy hả?
Công nhận ngồi nói chuyện với con gái, đặc biệt là mấy người xinh xinh dễ thương như này thì thời gian trôi qua nhanh thật, cứ như một cơn gió. Mà cũng phải thôi, ban nãy lúc tôi đi ra thì mấy cặp kia cũng đánh gần xong rồi, giờ quay lại cũng bằng thừa:
– Có cần đưa về không?
– Khỏi, tôi đi xe rồi, về cẩn thận nha. Bai.
– Bai, mai gặp.
Tôi chưa vội về ngay mà còn đứng lại nhìn Ái Quyên đi khuất, sau đó mới rệu rã bước. Tôi lúc này thì dù đang nhìn Ái Quyên nhưng đầu óc lại chỉ nghĩ về Uyển My mà thôi. Không biết Uyển My có chuyện gì không mà ban nãy Ái Quyên nói nàng cứ buồn buồn, mà không biết buồn là buồn chuyện gì, ban nãy tôi cũng cảm thấy hình như Uyển My có tâm sự gì đó, nhưng không có cơ hội hỏi. Nhưng mà nếu có chuyện buồn, sao tôi còn thấy nàng cười nói với thằng Hải cơ chứ, liệu có người nào buồn mà có tâm trạng cười nói như vậy hay không. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, tôi chẳng hiểu mình đã lái xe về đến tận nhà lúc nào không hay nữa.
Công nhận thời gian hay bất cứ thứ gì khác tồn tại trên cái cuộc đời này đều chỉ mang tính chất tương đối. Nếu là bình thường thì đoạn đường này chắc sẽ khiến tôi cảm thấy bực mình không thể tả xiết vì quá xa và quá nóng. Nhưng mà chẳng hiểu sao hôm nay tôi di chuyển cả một quãng dài mà còn chẳng nhận ra là mình đang đi đâu, làm gì, chỉ đi trong vô thức vậy thôi. Vừa về đến nhà, “sư phụ, sư mẫu” đã đon đả hỏi thăm tình hình:
– Đánh võ sao rồi Phong? Có thắng không? Đánh với dân nghiệp dư mà còn không thắng được thì nghỉ mẹ cho nhanh!
Ba tôi hỏi một câu mà đe dọa cũng một câu, chẳng biết phải trả lời sao cho vừa lòng ông:
– Con bỏ cuộc ba ơi.
– Sao bỏ cuộc, đối mạnh quá à?
– Dạ không, gặp nhỏ con gái, mà con không có muốn đánh con gái, nên con chịu thua.
Mấy cái tính khí thường ngày thì tôi không biết chứ riêng cái khúc cay cú ăn thua thì chắc chắn là tôi học được từ ba tôi. Mặc dù ngay lúc này thì ông đã trở thành một người võ sư, điềm đạm chín chắn, trụ cột của gia đình, thế nhưng không thể che giấu được sự háo thắng trong cách trả lời:
– Trường mày sắp kiểu gì vậy con? Sao con trai lại đi đấu với con gái?
– Có mấy nhỏ con gái nên đánh chấp điểm ba ơi, mà con không đánh trả bị thua đậm quá, giờ mà muốn thắng chỉ có đánh nó Knockout hoặc bay ra ngoài thôi mà con không dám đánh mạnh, nên thôi!
– Ừm, vậy cũng được, còn đỡ hơn bị con gái đánh ngã, cũng khôn đấy, thôi tắm rửa ăn cơm đi, tao đói rồi!
Nếu ai đã từng đi tập thể dục, đi thi đấu thể thao, hay đi tập gym mệt nhọc về, chắc mọi người đều hiểu rằng cơ thể mình sẽ cần lấy lại sức lực bằng cách nghỉ ngơi hơn là việc nạp thêm một mớ thức ăn vào người để nó lại phải tiếp tục hoạt động. Vậy nên, tôi từ chối công cuộc khiến cái dạ dày tội nghiệp của mình phải è cổ ra xay nặn thức ăn, vậy nên tôi đánh bài chuồn lên phòng nằm thẳng. Sau một ngày dài mệt mỏi, tôi mở điện thoại lên xem có tin tức gì không, mà chủ yếu là ở đây tôi muốn xem Uyển My có nhắn nhủ gì với mình không, vì tôi thực sự đang rất, rất muốn biết nàng đang suy nghĩ gì trong đầu, liệu có còn vương vấn hay đã dứt khoát với tôi luôn rồi. Mặc dù tôi chẳng có cái quyền gì được biết điều đó vì vốn dĩ tôi chính là người chủ động không tiếp tục mối quan hệ, cơ mà tôi vẫn không thể giấu được một sự thật rằng mình rất quan tâm đến Uyển My, chỉ là hoàn cảnh không cho phép, chứ không phải là tôi không thích nàng. Nhưng dĩ nhiên là vậy rồi, khi một chuyện mà bạn mong muốn nó xảy ra một cách khủng khiếp thì nó sẽ… không thèm xảy ra. Trong điện thoại tôi lúc này chỉ có vài tin nhắn hỏi thăm từ mấy đứa trong lớp, mà tất nhiên là không phải hỏi thăm sức khỏe hay tình trạng của tôi mà là hỏi thăm… nhỏ Thanh Ngân lúc chiều. Nói không phải khen chứ mặc dù hung dữ, đánh đấm ầm ầm là vậy chứ nhỏ Ngân mà ăn mặc dịu dàng nữ tính lại thì nhìn cũng ra dáng phết chứ chẳng chơi. Tất nhiên là nhỏ Ngân không bằng Uyển My được, chẳng có ai bằng Uyển My cả, đối với tôi luôn là vậy, nhưng tôi phải thật rằng nhìn nhỏ Ngân rất có cảm tình, có cảm giác rất hiền lành, ngọt ngào, chẳng biết nữa, tôi thấy vậy, chắc là nhiều đứa cũng thấy thế, đó là lý do lúc này tôi lướt được khoảng 5 6 thằng hỏi xin thông tin nhỏ Ngân. Nhưng mà lúc này tôi cũng không có tâm trạng, mà tôi cũng chẳng biết tí gì về việc nhỏ tên là Thanh Ngân, 23 tuổi, vậy nên, kệ đi, tôi đâu có rảnh chứ. Cả buổi tối, tôi cứ vừa ngủ gà ngủ gật, vừa chốc chốc kiểm tra điện thoại xem có tin tức gì của Uyển My hay không, rốt cuộc thì chẳng có tin nhắn nào, còn tôi thì ngủ mất lúc nào không hay.
Hôm nay là ngày thứ 2 của hội thao, tôi với vai trò là một thí sinh đã thua cuộc, vậy nên phải trở về với vai trò của một khán giả, tiếp tục phải có mặt để theo dõi giải đấu, dù rằng nó chẳng còn gì để tôi lưu luyến nữa. Vì hôm nay không phải thi đấu, nên tôi cũng chẳng thèm đi sớm mà làm gì, đến rồi mất công lại gặp mặt Uyển My, tôi lại chẳng biết phải nói năng ra sao, mặc dù rất muốn được nhìn thấy nàng.
Tôi vật vờ câu giờ mãi đến gần 8h mới có mặt tại nhà thi đấu. Lúc này thì có vẻ như đã bắt đầu diễn ra các nội dung đầu tiên của ngày 2, vậy nên chỉ còn lác đác một vài người là đang còn ở phía ngoài như tôi. Nhà thi đấu này tính ra cũng hiện đại hết sức, bên trong thì máy lạnh phả mát rượi, bên ngoài thì căn tin, đồ ăn nước uống đầy đủ, tôi mà có tập thể dục thể thao gì, tôi cũng chọn chỗ này để luyện, vừa thoải mái mà còn đủ tiện nghi. Cầm chai C2 nốc ừng ực, tôi thoáng giật mình khi thấy chiếc Maybach của thằng Hải vừa đến trước cổng. Nếu theo lẽ bình thường thì cũng không thể đoán được đó là ai, nhưng tôi cam đoan rằng với mẫu xe đắt tiền cỡ này, và với cái màu sắc này thì không thể ai khác ngoài thằng Hải ra. Và dĩ nhiên thì nếu mà thằng Hải lái cái xe đó đến đây, dĩ nhiên phải có mục đích gì đó, mà thứ liên kết nó với chỗ này chỉ có Uyển My. Đúng vậy, chỉ ít giây sau, Uyển My đã xuất hiện với một bộ dạng có thể nói là vạn người mê say, vạn người đắm chìm. Hôm nay Uyển My không xõa tóc ra như mọi ngày nữa, nàng buộc phần tóc dài búi phía sau còn đằng trước thì để mái hững hờ hai bên nhìn chỉ có mà xịt máu mũi vì quá đẹp. Với làn da trắng mướt và đôi gò má hồng hào, Uyển My nhìn lúc nào cũng tràn đầy sức sống. Hôm nay nàng chỉ mặc áo thun, quần jeans đơn giản, thế nhưng nhiêu đó cũng làm cho hàng tá thằng con trai ngước nhìn theo từng điệu bộ, cứ chỉ rồi. Mà đâu chỉ có tụi con trai, mấy đứa con gái cũng không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp tỏa sáng của tiểu thư nhà tôi. Nói ra thì cũng hơi hãnh diện nhẹ, đó là tôi cũng chơi khá thân với mỹ nhân này, mỗi tội là bây giờ chẳng biết nói năng làm sao, nên khi vừa thấy Uyển My tươi cười tạm biệt thằng Hải khốn kiếp thì tôi đã ba chân bốn cẳng chạy vào trong rồi. Tôi giận Uyển My thì ít mà giận bản thân mình thì nhiều. Rõ ràng là mình tự làm thì bây giờ phải tự chịu, hà cớ gì mà bắt bẻ rồi trách móc người khác.
Vì Uyển My khả năng cao sẽ ngồi gần Ái Quyên, vậy nên tôi sẽ phải né Ái Quyên ra, nhưng ngặt một nỗi, nếu tôi ngồi ở chỗ mấy thằng con trai thì sẽ là ngay vị trí cửa vào khu vực khán đài, Uyển My đi tới kiểu gì cũng sẽ nhìn thấy, vậy nên, sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định, sẽ xuống khu vực… thi đấu để trốn tránh:
– Ê Linh, tao có mặt nha, xuống đây ngồi chơi xíu!
– Oke anh rể, nhớ xin số vợ em giúp em nhé!
– Để xem, tự dưng lát nữa về thấy hơi khát nước.
– Oke anh rể ơi, tự dưng lát nữa thằng em sẽ mua nước cho anh.
– Cũng tạm được, để xem.
– Anh rể đi mạnh giỏi.
Vì có thẻ “vận động viên” đeo lủng lẳng trên cổ nên tôi được phép vào trong khu vực thi đấu để đứng xem, mỗi tội không ai biết vận động viên này đã bị loại từ tám đời. Với mối quan hệ không rộng lắm của mình, tôi chỉ còn biết tiến tới chỗ của Thanh Ngân, nơi nàng ta đang chăm chú theo dõi một trận đấu của vòng tứ kết:
– Hé lô, bà Ngân!
– Ủa, ông đi đâu vậy?
– Đi xem bà đánh nè! Sắp chưa?
– Hết trận này là đến tôi nè, lo quá ông.
Tôi mỉm cười trấn an, tự nhiên nhỏ này mặt lo lắng nhìn dễ thương lạ:
– Có gì mà lo, yên tâm đi, tôi xem qua mấy thằng còn lại rồi, có mỗi thằng Muay Thai đằng kia có vẻ hơi khoai còn lại bà đấm được hết, không lo.
– Muay Thai nào?
– Kìa, thằng đẹp trai kia kìa, đó!
– Ông nhắm tôi có đánh lại bạn đó không?
Tôi thì mặc dù chưa thử qua với thằng nhóc Muay Thai kia, nhưng mà nhìn cách ra đòn của nó dứt khoát, đòn chân và đòn trỏ rất có lực, chắc chắn cũng luyện tập lâu lắm rồi, vậy nên không dễ để có thể đánh bại được nó đâu. Nếu mà có đấu qua rồi thì chắc tôi sẽ tìm được cách khắc chế, nhưng vì ít khi nào thách đấu với đội Muay Thai, vậy nên tôi cũng không chắc chắn về chuyện này:
– Tôi thì tôi không chắc mình đánh lại thằng đó hay không, nhưng mà tôi nghĩ bà có thể, chỉ cần bà tập trung một xíu, dù sao bà cũng có lợi thế?
– Huhu, ít khi nào tôi đấu với môn đó lắm, ông có chắc tôi đánh lại không, thấy môn đó có vẻ đánh bạo lực quá.
Nhỏ Ngân mếu máo, trông lại càng đáng yêu tợn, mỗi tội là tôi không… thèm:
– Thật ra theo tôi biết thì Muay Thái được cái chân và trỏ mạnh, còn lại ít thủ lắm, mỗi khi người ta tung cước với tung trỏ sẽ dễ lộ điểm yếu phần thân trên, bà phải chớp được đoạn đó thì có thể giành điểm. Muay Thai khi đá hay buông thõng tay lắm, sẽ có khoảng trống cho bà phản đòn. Mà bà tung cước cũng nhanh, tôi nghĩ có cơ hội đó.
– Ừm, hy vọng thế.
– Với lại khoan nữa, bên Muay Thai rất ngại đấu địa chiến, kiểu vật khóa ấy, nên đội này ngán đội BJJ lắm, bên đó toàn vật với khóa. Bà có thể tận dụng vài đòn khóa để lấy lợi thế. Mà bà là con gái nữa, chắc thằng đó không dám phản kháng đâu, haha.
– Thôi, xin cha, thế thì ăn gian lắm. Mà tôi không biết đòn khóa nào cả, ông chỉ tôi sơ sơ vài chiêu đi!
– Ủa sao bảo ăn gian không thèm.
– Thì phòng ngừa thôi, chỉ tôi đi!
Nghe thì có vẻ như là tôi cao siêu lắm, nhưng thực chất thì tôi chỉ biết sơ sơ lý thuyết, lúc thực hành thế nào thì lại phải do khả năng của mỗi người. Nhỏ Ngân học Karate nên tất nhiên không thường xuyên dùng đòn khóa, điều đó thì ai cũng biết. Vậy nên khi đối thủ thấy nhỏ Ngân sử dụng chắc chắn sẽ bị bất ngờ, không trở tay kịp:
– Thôi được rồi như này, tôi chỉ bà mấy chiêu mà tôi biết, làm được hay không là do bà thôi.
– Oke, sư phụ, đồ đệ xin nghe, hihi.
– Đầu tiên là Rear Naked Choke, tạm hiểu là siết cổ từ đằng sau, bà chụp cổ đối thủ, hai chân thì kẹp vào người đối thủ, siết như này nè!
Tôi vừa nói vừa chạy ra phía sau nhỏ Ngân làm động tác ôm cổ siết thử, tất nhiên lúc làm động tác này thì phải ôm từ phía sau, cơ mà có ai ngờ mới nhiêu đó thôi đã nhận một rổ gạch đá từ khán đài rồi:
– Trời ơi, trọng tài ơi, hai đứa kia làm trò gì vậy?
– Má thằng Phong nhờ nó xin số vợ tao mà giờ nó ôm vợ tao luôn rồi thằng chó!
Giọng thằng Linh lớp trưởng oang oang, thằng mất dạy. Nó gọi Uyển My bằng chị mà nó dám gọi tôi bằng thằng, tôi không cho nó một bài học thì không phải Thanh Phong nữa. Tất nhiên hành động đó của tôi không thể nào thoát khỏi tầm mắt của gần như tất cả mọi thành viên trong lớp, bao gồm cả Ái Quyên và Uyển My, vì khu vực tôi đang đứng ở ngay phía dưới khán đài lớp tôi. Nhưng dĩ nhiên nhỏ Ngân hiểu tôi chỉ đang thị phạm, vậy nên nhỏ không quan tâm mấy tiếng la hét của bọn điên trên kia:
– Oke, cũng không khó, mà siết vậy có nhẹ quá không?
– Cái này siết đúng thì khó thoát lắm, mà đội Muay Thai chắc không xử lý được đâu, cẩn thận ăn trỏ thôi là được.
– Ừm, tiếp đi sư phụ.
– Đây, tuyệt chiêu cho nhanh nhé, Kimura Lock. Chiêu này thì như bà đã thấy rồi đó, cách thực hiện thì tương tự như vậy, tay chân thì kẹp như thế này, như này, nhớ chú ý chân phải kẹp cho chuẩn, với lại nắm được rồi thì bẻ vừa thôi, khi nào người ta giãy mạnh quá thì hẵng bẻ thêm, bẻ mạnh gãy tay đấy!
– Dữ vậy sao sư phụ?
– Thấy thằng hôm qua đánh với tôi không? Tôi cho nó trật tay luôn rồi đó?
– Hèn gì ổng gào dữ ha sư phụ?
– Lát đánh thằng kia cho nó gào y như vậy là được, oke đệ tử?
– Oke đa tạ sư phụ, hihi.
Tự dưng đứng nói chuyện một hồi, tôi thấy Thanh Ngân cũng dễ thương, mỗi tội tôi lại không có một chút cảm giác gì gọi là trai gái với nhỏ này, tôi cũng chẳng hiểu tại sao nữa. Chắc là do tôi với nhỏ Ngân có cùng một sở thích, sở trường, vậy nên tôi có cảm giác khá thân quen, cảm giác như Thanh Ngân là một cô em gái nhỏ của mình vậy, không hề có chút rung động nào cả. Giá mà mấy thằng đang thích Uyển My ngoại trừ tôi chuyển sang thích nhỏ Ngân hết thì hay nhỉ, tôi sẽ một mình một ngựa, hiên ngang mà giữ Uyển My cho riêng mình, mặc dù tôi còn chẳng dám đi tiếp với nàng:
– Mà hết rồi hả sư phụ, ít thế?
– Còn nhiều, cơ mà mấy chiêu kia chắc bà làm không được đâu, không cẩn thận ăn đòn liền.
– Ờm, vậy thôi bữa khác học sau.
– Mà sao hỏi kỹ thế, chắc gì gặp thằng đó.
– Sao lại không, bạn đó chung nhánh với tôi, thắng trận tứ kết là xíu nữa gặp liền đó, người ta vào bán kết rồi.
– Hả? Ghê vậy sao? Rồi đối thủ của bà đâu?
Nhỏ Ngân căng thẳng, chỉ sang một thằng đang mặc bộ võ phục của Vovinam, môn này thì khá quen thuộc với tôi vì tôi hồi xưa đi học Triệt Quyền Đạo có giao lưu khá nhiều:
– Đó, ông mặc áo xanh đó.
– Vovinam à? À nhớ rồi, thằng này hôm qua tôi có xem sơ sơ, đánh cũng bình thường, chắc cũng mới tập không lâu, bà thắng phát một.
– Xí, khinh địch vừa thôi.
– Không phải khinh địch đâu mà dàn này chỉ có tôi, bà, thằng Muay Thai kia với một thằng nữa Taekwondo đang đấu kìa là học lâu rồi thôi, còn lại toàn dân nghiệp dư mới tập tành. Tụi mình có thể xem là đang… hành gà đó.
– Mà ông, tôi hỏi nè!
– Sao thế?
Thanh Ngân nhìn tôi, rồi lại liếc lên phía khán đài, mỉm cười lém lỉnh:
– Bạn nữ kia, người yêu ông à?
– Bạn nào? Đâu?
Khỏi nói cũng biết, người mà nhỏ Ngân đang chỉ vào chính là… Uyển My, người vẫn đang nhìn về phía tôi nhưng đã quay đi rất nhanh khi tôi vừa ngước đầu lên:
– Đó, bạn nữ đẹp nhất trên khán đài, áo thun trắng, đó!
– À… không, chỉ là… bạn thôi.
– Thiệt không? Thế thì xin chúc mừng, có vẻ người ta thích ông đó.
– Sao bà biết?
– Hồi nãy mấy người đó la to quá nên tôi có nhìn lên, bạn ấy nhìn ông đắm đuối luôn, cái lúc ông chỉ tôi siết cổ, mặc bạn ấy khó chịu dữ lắm, hihi.
– Vậy thôi mà đoán sâu vậy?
– Ai bảo, còn nữa nhớ, ông đi qua đây bạn ấy cũng nhìn sang đây, ông sang kia thì nhìn sang kia, ông nhìn lên thì giả vờ quay chỗ khác, chả thích ông thì là gì.
– Bà thấy vậy thật à?
– Thật, sao ông ngố thế? Thích người ta thì nói đi, ngại gì nữa! Mà bạn gái ông xinh ghê, tôi nhìn còn mê. Ông có thích người ta không?
– Tôi… tôi…
Trong lúc tôi còn đang ngập ngừng chưa biết phải trả lời nhỏ Ngân thế nào thì trọng tài đã gọi nhỏ Ngân quay lại để chuẩn bị bắt đầu cuộc đấu. Lúc này thì thằng Taekwondo kia cũng đã hạ đo ván đối thủ của mình, sẵn sàng tiến vào bán kết. Nhỏ Ngân tính ra vào được đến vòng bán kết này cũng giỏi rồi, gặp hai đối thủ này có vẻ hơi cứng, phần nhiều là sẽ thua, nhưng dù sao cũng được giải ba, oách xà lách hết sức. Trong lúc nhỏ Ngân bận bịu với đối thủ tiếp theo của mình, tôi đứng núp sau trọng tài, khẽ nhìn lên trên khán đài và thấy được ánh mắt của Uyển My đang dõi theo mình. Tôi không biết có phải do mình ảo tưởng hay không nên nghĩ rằng Uyển My nhìn tôi, cơ mà nhỏ Ngân cũng thấy vậy thì có lẽ không phải là tưởng tượng. Uyển My lúc nào cũng xinh, điều đó không cần bàn cãi, cơ mà lúc này thì nàng chỉ ngồi đăm chiêu nhìn về phía tôi với ánh mắt buồn rười rượi. Đôi mắt của Uyển My quả thực rất đẹp, rất kỳ lạ, khi nàng cười thì đôi mắt là điểm nhấn rõ ràng nhất, người ta vẫn thường gọi là cười tít mắt, rất đáng yêu. Còn khi Uyển My buồn, đôi mắt của nàng khiến người đối diện cảm thấy thương cảm quá đỗi, dù chưa cần biết lý do là gì.
Trong lúc tôi còn đang mải mê suy nghĩ không biết nên đối diện với Uyển My như thế nào thì “đồ đệ” cưng của tôi đã đánh thằng Vovinam kia bay ra khỏi sàn đấu trong tiếng hò hét của các cổ động viên rồi:
– Thắng rồi, thắng rồi sư phụ ơi!
Nhỏ Ngân mừng rỡ cười tươi chạy lại phía tôi:
– …
– Sư phụ! Sư phụ, có nghe không vậy?
– Hả? Sao thế… đánh chưa?
– Thắng rồi ạ! Làm gì mà ngơ ra thế?
Thanh Ngân xem chừng là một cô gái rất tinh tế và nhạy bén, chỉ quan sát một chút cũng biết mọi sự diễn ra thế nào rồi:
– Hai người đóng phim hả? Một người ngồi trên nhìn xuống, một người ngồi dưới nhìn lên, mắc mệt với giới trẻ ngày nay, yêu đương nhăng nhít!
– Nói gì đó nhỏ kia, đệ tử gì láo quá. Mà sao đánh nhanh vậy, mới có mấy giây mà?
– Ai bảo ông vậy?
– Chứ sao?
– Đánh hết hiệp 1, sang hiệp 2 rồi đánh thêm nửa hiệp 2 nữa mới xong mà mấy giây con khỉ. Phải rồi, mải nhìn người yêu quá đâu có quan tâm ai, hihi.
Không đợi tôi có thời gian suy nghĩ, nhỏ Ngân đã tiếp lời, một câu nói mà tôi không biết là nó đúng hay sai nữa:
– Thích người ta thì nói ra, đừng có giấu trong lòng, mà có không thích đi chăng nữa cũng phải rõ ràng lên, đừng có mập mờ tội người ta. Vậy nha, tôi chạy qua lớp một chút, lát gặp.
– Ừ… ừm.
Chẳng biết lúc đó tôi nghĩ gì, chỉ nhớ mang máng rằng tôi đã nghĩ, khi một người chửi mình ngu, có thể do người ta ghét mình, còn khi rất nhiều người đều chửi mình ngu thì có khi mình phải xem lại bản thân rồi. Chẳng vô cớ mà từ nhỏ Nhi, mẹ tôi, giờ là nhỏ Ngân đều nói tôi ngu ngốc vì bỏ qua Uyển My, có lẽ lỗi ở đây chẳng thuộc về gia đình dòng họ gì cả, lỗi ở đây là do tôi, do tôi quá hèn nhát mà thôi. Sau một hồi đắn đo ngập ngừng, tôi quyết định đi thằng ra ngoài sảnh, chẳng còn chút sinh khí nào mà trò chuyện mà theo dõi nữa, tâm trạng tôi lúc này đã rối bời lắm rồi.
Và như một cách để ông trời khẳng định rằng, duyên số không phải là thứ dễ đến dễ đi, một khi đã có duyên rồi thì có lên trời cũng sẽ tìm gặp nhau. Tôi vừa chạy ra được vài phút thì Uyển My cũng đã xuất hiện từ phía trong. Vừa nhìn thấy tôi, nàng đã tiến lại gần còn tôi thì chân tay như hóa đã, chẳng còn sức lực nào để mà di chuyển nữa:
– Uyển… Uyển My, sao ra đây?
– Tránh mặt mình phải không?
Uyển My nhìn tôi, trách móc, đôi mắt nàng đã khẽ rưng rưng:
– Đâu có, mình… hơi ngột ngạt, ra ngoài cho nó thoáng.
– Sao không lên ngồi trên khán đài lại bỏ xuống dưới đó?
– Thì… mình… à bạn mình sắp thi đấu, mình xuống… hỏi thăm thôi.
– Thế tôi không cần anh hỏi thăm hả?
Uyển My càng nói càng trở nên xúc động khiến tôi phải hốt hoảng nghiêm chỉnh trở lại:
– Uyển My bị sao? Mình thấy vẫn… bình thường mà?
– Đúng rồi… anh có bao giờ quan tâm đến tôi đâu… chỉ có tôi thôi… hức…
Từ trước đến giờ, Uyển My lúc nào cũng tươi cười, tích cực, chỉ duy có khi ở cạnh tôi thì mới xuất hiện những giọt nước mắt buồn tủi thế này mà thôi. Tôi không biết mình có vận may nào mà kiếp này lại được gặp Uyển My và được nàng quan tâm nhiều như thế:
– Mình… mình xin lỗi, đừng khóc mà, Uyển My!
– Lúc nào tôi cũng… hức, phải đi tìm anh để giải thích… Tại sao anh chẳng bao giờ… chủ động… chủ động tìm đến tôi… Anh ích kỷ lắm… anh… có biết không hả?
Những giọt nước mắt đã lăn dài trên đôi gò má xinh xắn của Uyển My khiến tôi thật sự lúng túng chẳng còn biết phải xử lý làm sao nữa. Bên ngoài sảnh hiện tại cũng chỉ có lác đác vài người, vậy nên việc tôi làm Uyển My khóc chắc chắn chẳng thể nào lọt khỏi tai mắt của những con người đang hiện diện nơi đây. Tất nhiên tôi không làm gì từ nãy đến giờ, tuy vậy, khi một người con gái xinh đẹp đứng trước mặt bạn khóc, bạn sai 100%, ngay cả khi bạn đúng, thì bạn vẫn là người sai:
– Đừng khóc nữa mà, mình xin lỗi… Mình…
– Xin lỗi… anh lúc nào cũng chỉ xin lỗi thôi, anh có… hức… có bao giờ biết… sửa đâu?
Uyển My là một cô gái có cảm xúc mãnh liệt, dù rằng xét cho cùng, nàng cũng là một cô gái khá cứng đầu, rất kiên định với mỗi quyết định của bản thân, không bao giờ từ bỏ cho dù có bất cứ lý do gì. Sự mạnh mẽ trong ý chí của Uyển My khiến tôi đôi lúc phải cảm thấy hổ thẹn với bản thân mình. Tôi không chỉ thua nàng về đầu óc, tôi còn thua nàng về lý trí nữa:
– Hức, tôi yêu người ta… hức… mấy năm trời, tôi còn chẳng… chẳng khóc được cho người ta nhiều như anh, anh có biết… huhu… có biết không?
– Mình…
– Vậy mà… anh ích kỷ lắm… hức… anh chỉ biết nghĩ đến bản thân mình thôi, anh… tự quyết định hết mọi thứ… anh không quan tâm tôi nghĩ gì… huhu… đúng không? Trả lời đi!
– Xin… xin lỗi… mình…
Trong lúc rối trí chẳng giải quyết được gì, tôi kéo tay Uyển My ra ngoài, phần để tránh ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, phần để có chỗ riêng tư cho tụi tôi dễ dàng hơn trong việc giải quyết mâu thuẫn đang phát sinh. Tôi không rõ Uyển My đang nói đến chuyện gì, rõ ràng hôm qua bọn tôi vẫn nói chuyện bình thường, và từ hôm qua đến nay thì chẳng có chuyện quái gì xảy ra thêm nữa cả. Hơn nữa cái đêm hôm nọ, là Uyển My tự động bỏ đi, tôi không hề nói một thứ gì khiến nàng đau lòng vào hôm ấy cả, vậy thì sao, tại sao Uyển My lại xúc động như vậy, tại sao nàng lại trách móc tôi nhiều như thế. Vừa đi, tôi vừa tự thắc mắc trong lòng, mà không nhận ra được rằng, câu chuyện càng lúc càng đi xa khỏi tầm kiểm soát, tưởng như chỉ có trong phim Hàn Quốc dài tập. Vào đúng lúc này, ngoài thằng Đức, người đang đứng ở phía cửa khu vực thi đấu và ném ánh nhìn về phía chúng tôi ra, thì phía ngoài cổng chính, thằng… Hải ngựa cũng chẳng hiểu ở đâu xuất hiện, khiến câu chuyện lúc này trở nên thập phần rối rắm.
Một cô gái, ba chàng trai, có trời mới biết kết thúc của câu chuyện này là ở đâu…