Phần 31
Ngày hôm nay quả thực là một ngày quá sức dài đối với riêng cá nhân tôi. Hôm qua thì nhậu nhẹt bê tha ở nhà Uyển My đến mức không lết nổi xác về nhà rồi khiến nàng phải nhọc công lái xe đưa về tận nơi. Đã vậy mới ngồi học được chữ được chữ mất, còn chưa kịp tỉnh ngủ thì đã bị thằng “tình địch số 2” đánh cho tối tăm mặt mũi. Cũng may là còn được Uyển My tiểu thư ra tay cứu giúp, không giờ chắc tôi cũng nằm liệt giường liệt chiếu rồi chứ chẳng chơi. Một lát sau mồm miệng còn chưa khô máu thì đã phải xuống nước làm hòa với thằng “tình địch số 1”, thằng này thì tôi không xem nó là tình địch, mà là nó xem tôi như thế. Lại may thêm một lần nữa, vì dù sao đi chăng nữa, thằng “tình địch số 1” này cũng là bạn thân của tôi, vậy nên nó cũng miễn cưỡng cho qua, không thèm làm khó tôi dẫu cho việc mới bị tôi đánh muốn bại liệt cách đó không lâu. Cuối cùng thì vượt ngàn trùng gian khó, tôi đã hái được quả ngọt, đích thân Ái Quyên cất lời muốn được tôi đưa đón trong buổi tiệc sinh nhật ngày mai, có thể xem là bước đầu tiên của quá trình hẹn hò được rồi chứ nhỉ, hê hê. Mà quan trọng nhất, đó là việc tôi có thể đường đường chính chính khiến thằng “tình địch số 2” tức nổ đom đóm mắt mà không thể làm được gì khi ngang nhiên kéo Ái Quyên rời xa tầm ngắm của nó, thật là một màn trả thù đầy ngọt ngào. Dù rằng tôi có thể đập nó một trận nhừ tử, nhưng tôi không thích thế, tôi không thích bị gọi là một thằng chỉ biết dùng chân tay vì khi tôi sử dụng đầu óc, thằng nhãi con này có thể còn phải đau tim hơn thế gấp nhiều lần, hãy cứ chờ mà xem.
Thế nhưng nếu mọi chuyện chỉ kết thúc như thế, thì tôi đã có thể nguôi ngoai mà cho rằng, hôm nay thật dài, nhưng cũng thật xứng đáng. Nhưng không, như mọi kết thúc của một bộ phim kinh dị, bi kịch này trôi qua cũng là lúc bi kịch khác chuẩn bị ập tới. Dĩ nhiên, khi thời gian trường lớp đã tạm qua đi, hai thằng tình địch kia cũng không còn đất dụng võ, thì “yes”, tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, tránh luôn vỏ dừa thì gặp nguyên trái bom, thằng “tình địch số 3” là thử thách tiếp theo mà tôi phải đối mặt trong buổi tối dài đằng đẵng này, à mà nếu mọi người chưa đoán ra, tên của nó là Hải, bí danh là ngựa, vì cái tính ngựa bà của nó, nhìn thôi là muốn cho vài cước vào mồm. Tôi không biết mình ăn ở kiểu gì, thế mà hai mươi mấy năm cuộc đời chẳng gặp nhiều sóng gió, ấy vậy mà chỉ có vài ngày trở lại đây, tôi như phải gánh chịu chín chín tám mốt kiếp nạn từ trên trời rơi xuống vì trót vướng vào tình sắc của mỹ nhân. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu tôi tỏ ra dứt khoát ngay từ đầu thì tôi đã né hẳn được 2 đối tượng nguy hiểm hung hãn là thằng Đức trời đánh và thằng Hải ngựa chưa ai đánh, chỉ còn sót lại thằng Nhật bảnh chọe mà thôi. Bởi vậy người xưa mới có câu, dính vào nữ nhân thì chỉ có con đường tiêu tan sự nghiệp, tôi chưa có sự nghiệp, thì tôi cũng sắp tiêu tan cái thân tàn ma dại này rồi, hết thằng này đánh đến thằng kia đấm, chẳng biết tôi có thể chịu đựng được đến bao giờ nữa đây, hừm hừm.
Học hành xong xuôi, tôi cũng nhanh chóng theo chân Ái Quyên xuống tận nơi, dắt xe cho nàng một cách ga lăng và không kém phần lịch thiệp:
– E hèm, dũng cảm dữ ha? Rồi xe đâu sao không về?
– À ờ… nay, à nhầm hôm qua nhậu xỉn quá nên nay đi xe ôm, hehe.
– Kệ bạn Phong đấy, tôi về đây, nhớ tối mai đến đón tôi nha!
Nàng vừa nói vừa nhẹ nhàng yên vị trên con xe của mình:
– Ủa? Mai vẫn gặp mà, nhắc sớm vậy? Bộ khoái tôi rồi chứ gì?
– Đúng. Khoái ông rồi đó, haha. Thôi tôi về á, bái bai bạn Phong!
– Bái bai, đi cẩn thận nhé.
Hình như dạo gần đây, à không, phải nói là tự dưng trong ngày hôm nay, tôi cảm thấy đầu óc mình thông suốt một cách lạ kỳ, tức là tôi cảm thấy mình đủ thông minh để hiểu những ngụ ý mà người khác nói cũng như đủ thông suốt để cảm giác được những câu nào là câu nói đùa, câu nào là câu nói thật. Chứ như lúc bình thường, mà Ái Quyên nói khoái tôi thì có mà tôi đã nhảy cẫng lên vì sung sướng rồi. Thế nhưng lạ lùng thay, ngay lúc này, tôi có thể cảm thấy đó chỉ là một câu nói đùa từ nàng, vì nếu là thật, à mà không, làm sao có thể thật được, nàng chẳng thể nào thích tôi nhanh như thế đâu, chỉ là tôi hoang tưởng mà thôi. Nhún vai một cái thật nhẹ, tôi rảo bước về phía cổng sau của trường, lôi điện thoại ra đặt một cuốc xe ôm công nghệ về thẳng nhà… Uyển My. Mục đích ban đầu và cũng là mục đích sau cuối của tôi khi tới nhà Uyển My chỉ đơn giản là để lấy lại chiếc xe máy của mình đã bỏ lại nhà nàng sau trận chiến bia rượu không hồi kết vào chiều tối hôm qua, ngoài ra không còn ý tưởng nào khác. Hồi sáng tôi có hứa hẹn với thằng Đức rồi, lúc chiều thì mạnh dạn bước tới theo đuổi Ái Quyên, vậy nên cố gắng tránh mặt Uyển My được chút nào hay chút đó. Hôm nay không nắng, cũng chẳng mưa, trời nóng như chưa từng được nóng khiến tôi có cảm giác đôi chút gì đó bực bội. Tính tôi thì không thích trời nóng, thế mà lại sinh ra ở mảnh đất Sài Gòn này, thiệt đúng là ghét của nào trời trao của đó. Và cũng chính vì lý do không thích trời nóng, không thích cái sự kẹt xe như cơm bữa cùng nhiệt độ cao như lò luyện đơn ngoài trời, tôi đã quyết định di chuyển đến nhà Uyển My bằng xe hơi chứ không phải xe máy như thường lệ. Nhắc đến xe hơi mới nhớ, ba tôi hiện tại thì cũng làm ăn kinh doanh nên cũng có tậu một con xe hơi để đi gặp gỡ khách hàng, lâu lâu ông lại bắt tôi đi học bằng lái xe để sau này còn chở gia đình đi đây đi đó, mỗi tội là tôi hay bị say xe nên không dám đụng, chỉ cực chẳng đã như hôm nay tôi mới phải chui lên đây, còn không thì lúc nào xe máy với tôi cũng là chân lý.
Nghĩ nhăng nghĩ cuội một hồi thì tôi cũng đã đến trước cửa nhà Uyển My. Cửa đang mở còn phía trước kia chẳng phải là thằng Hải ngựa hay sao đây, nó làm cái quái gì ở đây vậy nhỉ? Câu tự vấn của tôi cũng chẳng cần phải chờ đợi lâu để biết được câu trả lời xác đáng khi nhận thấy nó đang trực chờ bên con xe hơi tiền tỷ của gia đình nó, tay thì cầm một bó hoa hồng trắng đầy sang trọng, mắt nhìn ngóng vào phía trong như đang chờ đợi một điều gì đó. Và chỉ khoảng vài giây đồng hồ sau, Uyển My xuất hiện một cách đầy kiêu sa và lộng lẫy. Nàng khoác lên mình bộ đầm voan chạm mắt cá chân cũng màu trắng tô điểm thêm bằng đôi giày cao gót lấp lánh khiến Uyển My rực rỡ như một nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích mà ngày bé tôi vẫn tưởng tượng. Uyển My trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc dài óng mượt xõa hờ hững một bên cộng thêm đôi gò má đang ửng hồng càng giúp cho nàng trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết. Nàng bước đi đến đâu, không gian như sáng bừng đến đấy. Trong khoảnh khắc, tôi tưởng chừng như tim mình đang ngừng đập, nhịp thở mình cũng dừng lại, đủ để tôi có thể được chiêm ngưỡng và lưu giữ phút giây này cho riêng mình mãi mãi. Lúc này thì tôi đã bước xuống xe, nhưng lại không thể bước đến thêm một chút nào cả, vì đôi bàn chân đã bất động trước đại mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần kia. Chẳng nói riêng gì tôi, thằng Hải ngựa cũng bần thần, mắt mũi cứ gọi là sáng quắc như đèn pha ô tô vì nhan sắc mỹ miều của nàng. Mấy thằng nhóc học sinh chạy xe ngang qua cứ thế mà huýt sáo, trầm trồ ngợi khen vì bộ giao diện quá sức kiều diễm của Uyển My. Nhưng… không hiểu sao, nàng lại đang bước đến gần chỗ của thằng Hải, nơi mà nó đang đậu xe chờ đợi với một đóa hồng trắng trên tay. Tôi không biết ý nghĩa của mấy loại hoa là gì, thế nhưng việc nó cầm đóa hồng trắng cùng tông với bộ đầm thướt tha của Uyển My, há chẳng phải như đã được sắp đặt rồi hay sao? Phút chốc, tôi bỗng cảm thấy như có thứ gì đó đang nghẹn lại nơi cổ họng, thật chẳng biết đó là thứ cảm giác gì nữa, nó khó chịu và đau đớn đến quặn thắt lại. Chẳng phải mới ngày hôm qua, Uyển My còn mạnh dạn từ chối lời mời đi chơi riêng của thằng Hải, vậy mà tại sao hôm nay nàng lại như thế, tại sao vậy chứ? Dẫu biết rằng tôi chẳng là gì của Uyển My, thế nhưng chúng tôi đã cất công diễn vai người yêu của nhau rồi kia mà, tại sao nàng lại sau lưng tôi… đi chơi riêng với thằng công tử khó ưa kia vậy hả? Tại sao, Uyển My?
Tôi đứng phỗng tại chỗ, chân tay như kẻ thừa thãi, chẳng biết phải làm gì để đảo ngược tình hình lúc này, nơi mà Uyển My, “bạn gái” của tôi đang tiến đến gần sát cạnh bên của thằng công tử mặt hoa da phấn. Khi mà tưởng chừng như tôi đã đứng bên bờ vực của sự tuyệt vọng, thì bỗng, thật bất ngờ nhưng cũng không hề tình cờ, Uyển My quay mặt sang, và nàng nhìn thấy tôi. Phản ứng đầu tiên của nàng cũng giống như bao lần khác, đó là dành tặng cho tôi nụ cười tít mắt rạng rỡ và không kém phần xinh đẹp. Vừa nhận ra, Uyển My đã ngay lập tức chạy đến bên tôi, đúng như vậy đó, nàng bước từ tốn về chỗ thằng Hải còn đang rất nhanh chóng tiến về phía tôi sau khi gật đầu nói gì đó với thằng công tử kia. Khỏi phải nói, hồi chiều là thằng Nhật, còn giờ thì đến lượt thằng Hải trao cho tôi ánh mắt tràn ngập hận thù và khói lửa. Chưa biết tình hình chiến sự sắp tới sẽ ra sao, chỉ biết rằng chỉ trong một ngày, tôi đã gần như gây sự với cả 3 thằng “tình địch”, chuyến này không tiêu tùng thì cũng bị thương la liệt, không tránh đi đâu được:
– Hì hì, đến muộn thế, chút nữa thì mình đi mất tiêu rồi đó!
– …
Tôi nhìn nàng hồi lâu, thiệt không có từ ngữ nào lúc này để có thể giúp tôi miêu tả lại được vẻ đẹp hoàn hảo của người con gái đang đứng trước mặt. Uyển My chẳng khác nào một vị tiên nữ được phái xuống trần gian để khiến bao nhiêu con tim phải thổn thức. Tôi biết nàng xinh xắn thế nào, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Uyển My trang điểm và ăn diện một cách lộng lẫy đến như vậy, thật là quá sức chịu đựng của một thằng con trai chưa biết mùi đời như tôi. Thấy tôi đứng ngây ra như trời trồng, Uyển My lấy ngón trỏ đẩy nhẹ vào trán của tôi:
– Nè! Tỉnh chưa? Người ta nói mà không thèm nghe đúng không?
– Ủa… hả? Cái gì? À ờ… chào Uyển My. Ờ… mình… mình…
Nàng bật cười khúc khích trước điệu bộ như gà mắc tóc của tôi:
– Phong sao nè?
– Mình… mình…
– Làm gì mà ấp úng thế? Bộ nhìn mình xấu lắm hả?
Tôi biết đám con gái là chúa nói ngược, khi mà cô ấy hỏi bạn rằng “em xấu lắm sao” thì bạn phải tự hiểu ngược lại rằng “anh mà không khen tôi đẹp thì đừng có trách tại sao nước biển lại mặn”, hoặc là “dạo này em mập quá” thì phải tự giác mà đối lại rằng “em mà mập thì anh thành sumo mất rồi”. Đấy là kinh nghiệm của những năm tháng đau khổ đã qua, còn bây giờ thì tôi cũng không biết Uyển My hỏi thật hay hỏi đùa, vì lúc này đầu óc tôi đã mụ mị đi vì nhan sắc của nàng rồi:
– Tào… tào lao. Đẹp… đẹp… lắm!
– Cái gì đẹp cơ? Chả hiểu.
– Uyển… Uyển My… mặc như vậy… đẹp… đẹp lắm!
– Cảm ơn lời khen ạ. Vậy sau này mình sẽ chăm ăn mặc giống vậy hen?
Uyển My lại cười thật tươi, nàng nhìn tôi và tinh nghịch nheo mắt:
– Ủa? Tại sao lại phải… chăm mặc giống vậy?
– Thì để… được khen đẹp, hì.
– Mặc sao cũng… đẹp hết.
– Mình không có ngại nhận lời khen đâu đó nha!
Nhưng có điên, có khùng vì nàng thì tôi cũng kịp nhớ ra lý do mà mình phải đến đây, tất nhiên không phải là để nhìn nàng đi với thằng nhãi nhép kia, và tất nhiên cũng không phải để được bắt gặp cô công chúa “của tôi” bước ra trong ánh hào quang sáng chói như vậy. Ủa mà tôi đến đây làm gì ấy nhỉ:
– Sao… Uyển My… lại đi với nó?
Tôi hướng ánh mắt về phía thằng Hải, nơi nó vẫn đang lăm lăm bó hoa hồng nhìn về phía này, dõi theo nhất cử nhất động của tụi tôi:
– Thật ra là hôm nay gia đình mình với gia đình bác Hoàng có được mời đi ăn với mấy người đồng nghiệp của ba mình bên Bộ ngoại giao, mà ba với mẹ đi trước rồi nên có nhờ anh Hải sang đưa mình đi đó Phong!
Nghe đến đó, tôi bỗng dưng bỗng tức càng thêm tức, tại sao mà phải nhờ cái thằng ôn con này đưa đón chứ, Uyển My đã có một người “bạn trai” luôn sẵn sàng cống hiến tất cả cho nàng kia mà:
– Đừng! Đừng đi với nó, nó không có ý tốt đâu!
– Hì, đừng lo mà, mình chỉ quá giang chiều đi thôi, chút nữa mình về chung với ba mẹ mà.
– Uyển My nhìn nó cầm bó hoa kìa, ý đồ không tốt!
Nàng nghiêng đầu nhìn tôi:
– Người ta tặng hoa cho mình thôi mà, sao Phong phải lo nhỉ?
– Không phải vậy… nhưng mà…
Thấy tôi có vẻ đuối lý, Uyển My cũng không nỡ vùi dập, nàng nhìn tôi trấn an:
– Mình ghẹo thôi! Mình chẳng nhận đâu! Sao ép được mình chứ!
– Thiệt không?
– Thiệt ạ! Thôi Phong vào lấy xe đi rồi về ăn uống không trễ đó!
Uyển My nói vậy chẳng khác nào đánh đố tôi, làm sao tôi có thể để yên khi đã chứng kiến khung cảnh này được. Bây giờ tôi mà không làm gì, thì nàng sẽ lên xe của nó, sẽ nhận hoa của nó, hoặc có không nhận đi chăng nữa thì nó cũng dúi vào tay, không nhận thì nó không chở đến nơi, nó đưa nàng đi đâu thì có phải là chuốc họa vào thân hay không. Hàng tỷ những thứ kịch bản xấu xa đê tiện nhất mà thằng Hải có thể làm tôi đều đã nghĩ đến và cảm thấy bực mình không tả nổi nếu chuyện đó cứ mặc nhiên mà xảy ra:
– Không! Không được đi với nó!
– …
– Đi đâu lên xe mình đưa đi, không tội gì phải đi với nó hết, có “bạn trai” để làm gì!
Thề với trời đất, lúc mà nó hai từ “bạn trai” ra, tôi không hề nghĩ rằng mình đang muốn trở thành “bạn trai” thật sự của Uyển My. Tôi nói vậy có nghĩa là tôi và Uyển My dù sao cũng đang đóng vai người yêu trước mặt bàn dân thiên hạ, tại sao nàng lại có thể vô tư đi chung xe với một thằng đầu trâu mặt ngựa như thằng Hải được khi tôi đã ở đây, nhất quyết là không được. Không phải là tôi làm chuyện bao đồng, nhưng mà vì sự an nguy của Uyển My, tôi bằng mọi cách sẽ không để chuyện này diễn ra được:
– Xem ra có ai đó đang ghen thì phải, hì.
– Ai mà thèm… ghen chứ.
– Không ghen thì để mình đi đi, trễ giờ mất rồi ba mẹ mắng nè!
– Thì… đi, nhưng mà, mình đưa đi, nhé? Không đi với thằng đó!
Tôi kiên quyết cự tuyệt mong muốn của Uyển My, mặc dù tôi biết, nàng muốn đi với nó là để nhanh chóng, tiện lợi, cũng như hạn chế tối đa khói bụi nóng bức của Sài Gòn làm hỏng đi sự thanh lịch và quý phái của chiếc đầm đang mặc trên người. Thế nhưng, sự cố chấp của tôi càng dâng cao thì cũng là lúc mà sự trông đợi của thằng Hải càng trở nên ngắn lại. Nó dường như không thể nào chịu nổi sự tra tấn này nữa mà hét lớn:
– Đi thôi My ơi! Trễ giờ rồi!
Bình thường Uyển My chiều tôi lắm, tôi muốn cái gì là ít khi nào mà nàng từ chối, kể cả cho những thứ mà tôi nói ra có ngu ngốc như thế nào đi chăng nữa. Thế nhưng, hôm nay, có lẽ là một trong những ngoại lệ hiếm hoi, khi mà mặc cho sự cố gắng trong vô vọng của tôi, Uyển My vẫn sẽ không thể làm theo ý muốn của ông “người yêu hờ” vô lý này được:
– Mình xin lỗi, hôm nay không có được. Thôi Phong về trước đi hen, đến nơi mình báo liền!
– …
– Vậy ha? Mình đi chút xíu, mai gặp!
– Ừm, mình về đây, đi chơi vui nhé!
Tôi hời hợt đáp khiến Uyển My có chút buồn nhẹ. Thiệt đúng là chẳng ra làm sao, chỉ vì cái tính cay cú ăn thua mà khiến nàng buồn, tôi có ăn thêm mấy trăm đấm nữa thì cũng quá là điều xứng đáng. Tôi quay mặt, lẳng lặng đi vào trong nhà và dắt chiếc xe máy ra ngoài với tâm trạng không thể nào tồi tệ hơn được nữa. Chẳng hiểu sao trước khi đến đây đã quả quyết rằng chỉ lấy xe rồi về ngay, không vương vấn này nọ kia khác, không để Uyển My có chút động thái nào quan tâm. Ấy thế mà chỉ mới thấy nàng chuẩn bị ngồi chung xe với thằng khác đã tức nổ đom đóm mắt không thể nào mà chịu đựng được, cảm giác ấy thì gọi là gì hả, Phong ơi là Phong. Ra đến nơi với tốc độ chưa tới… 5km/h, thế nhưng Uyển My vẫn đứng chờ tôi, nàng vẫn chưa đi, vẫn đứng đó để gửi lời chào tạm biệt đến tôi trước khi chúng tôi hai phương trời… ly biệt.
Vừa nhìn thấy tôi, Uyển My đã vẫy tay áng chừng thay lời tạm biệt. Một người khác cũng vẫy tay với tôi, đó là thằng Hải ngựa, nhưng nó không tạm biệt, mà là cười khinh bỉ trước bộ dạng thảm hại của tôi lúc này. Nó chạy xế hộp sang xịn mịn còn tôi thì è cổ lái con xe tay ga què quặt trước sau, nói gì thì nói, cái level của tôi thì tuổi gì mà sánh được với thằng Hải, dù nó có mất dạy thật, cơ mà gia đình nó với gia đình Uyển My quả là môn đăng hộ đối, không có gì để chê bai cũng như so sánh nữa cả. Vì không muốn Uyển My buồn phiền, tôi cũng mỉm cười nhìn nàng một cách gượng gạo, xua tay ý chừng không sao đâu. Thấy tôi có phần cũng xuôi xị, Uyển My mới chịu quay lưng lên xe với thằng Hải. Tất nhiên, đúng như những gì nàng đã nói, nàng không nhận bó hoa của nó, và dĩ nhiên là nó cũng chẳng có cách nào có thể ép buộc nàng được cả, đành bấm bụng mang hoa về chỗ ngồi rồi lạnh lùng lái xe chạy vụt qua, không quên trao cho tôi cái nhìn đầy đắc ý.
Vậy là sau rất nhiều chiến thắng vang dội trên các mặt trận khác nhau mấy ngày vừa qua, cuối cùng tôi cũng đã nhận phải thất bại đầu tiên, một thất bại tương đối ê chề và không kém phần cay đắng. Thế nhưng thất bại ngày hôm nay vẫn chưa là gì cả, vì nó chỉ là khởi đầu cho một chuỗi những thảm kịch sắp xảy đến đối với tôi trong những ngày tiếp theo, những sự kiện mà có nằm mơ chắc tôi cũng không thể nào có thể tưởng tượng ra nổi. Tất cả bắt đầu vào buổi tối định mệnh hôm đó…