Phần 26
Thành thật mà nói ngay lúc này tôi cũng chẳng biết phải gọi mối quan hệ giữa tôi và Uyển My là gì? Trên tình bạn, dưới tình yêu ư? Cũng không hẳn, bọn tôi mặc dù có thân nhau thật, nhưng chắc chắn là vẫn chưa đủ thời gian để đạt đến cái mức độ đó, nhưng nói bọn chỉ là hai người bạn đơn thuần thì thật sự là có ngu ngốc như con chó hàng xóm nhà tôi cũng không tin nổi. Bạn kiểu gì mà suốt ngày thì thầm to nhỏ, có gì cũng tâm sự với nhau, chưa kể mấy pha phát cơm chó lộ liễu trước bàn dân thiên hạ như đưa đón nhau đi học, rồi thì làm bánh cho nhau ăn, blah blah… Nói tôi không cảm nhận được chút tình cảm nào đến từ Uyển My là không đúng, tôi có biết, có vô thức cảm thấu được, cơ mà trí óc tôi lại không muốn điều đó xảy ra, nó cứ gạt phăng đi hết lần này đến lần khác. Tuy vậy, đó cũng không phải lỗi nằm ở phía tôi, mà cũng chẳng phải lỗi của Uyển My. Việc tôi nhận thấy Uyển My luôn đối xử với tôi một cách đặc biệt hơn những người khác, lúc ban đầu, tôi cứ đinh ninh rằng là vì tôi đã tạo được ấn tượng ban đầu khá tốt với nàng, vậy nên nàng có vẻ tin tưởng tôi hơn mọi người. Xét ngay hoàn cảnh hiện tại thì có lẽ điều đó vẫn đúng, nàng đối xử đặc biệt với tôi, quan tâm nhiều đến tôi có lẽ cũng là vì những khoảnh khắc đầu tiên ấy, cơ mà nó có tiến sâu thêm chút nào không thì quả thực tôi không dám chắc. Tính tôi cũng có phần hơi cẩn thận thái quá, khi mà chưa chắc vấn đề gì đó thì tôi không đủ can đảm để làm điều gì đó quá trớn. Cụ thể trong tình huống này, mặc dù phải nhắc lại lần thứ 1000 rằng tôi có mơ hồ đoán biết được sự quan tâm mà Uyển My dành cho tôi, nhưng vì rằng nàng chưa bao giờ nói thẳng điều đó ra với tôi, mà cũng chẳng có chút dấu hiệu quá rõ ràng nào, vậy nên tôi mặc định mấy thứ đó chỉ là do tôi… tưởng tượng ra mà thôi. Sự đơn giản hóa vấn đề này nói không ngoa đã giúp tôi tránh khỏi khá nhiều những tình huống ngượng chín mặt, muốn đào hố chui xuống đất, đặc biệt là trong những cái pha gọi tên bất ngờ ấy, chắc ai cũng đã từng trải qua rồi. Ví dụ như ở trong lớp, ngoài tôi ra thì cũng có thêm vài thằng tên Phong nữa, vậy nên hồi còn bé, có rất nhiều lần, tôi đã “ơi” hoặc là “dạ” để đáp lại những lời gọi mời chẳng dành cho mình. Những lúc đó, gặp người tinh tế thì họ sẽ giả vờ không biết cho tôi đỡ quê xệ, còn gặp mấy thằng bạn yêu ma quỷ quái thì y như rằng là chúng nó cười như nắc nẻ. Sau những tại nạn không lấy gì làm đáng nhớ đó, cho đến tận bây giờ, chỉ khi nào chắc chắn rằng tôi là đứa duy nhất tên Phong hoặc khi người ta táng vào đầu tôi cái “bốp” thì tôi mới quay lại hồi đáp, tránh tình trạng như ở trên. Trong trường hợp này cũng không phải là ngoại lệ, tôi đảo lên, tôi lộn xuống, tôi né tránh mối quan hệ mập mờ của tôi và Uyển My bằng cách phun ra một câu không thể vô duyên hơn được nữa:
– Mình đang theo đuổi… Ái Quyên, Uyển My thấy… có được không?
Khi nói ra câu nói ấy, chỉ sau một vài giây, à không, phải là một vài phần trăm giây, tôi đã nhận ra mình vừa tiết lộ ra một sự thật vô cùng ngu xuẩn và chẳng liên quan quái gì đến cuộc trò chuyện của chúng tôi, hơn thế nữa, đó lại còn là một sự thật vô cùng… kém duyên. Thế nhưng, lời nói gió bay, ly nước đổ đi rồi đâu có hốt lại được nữa. Ngay khi tôi vừa dứt miệng, Uyển My đã dành tặng cho tôi một ánh mắt vô cùng… khó diễn tả. Nàng nhìn tôi hồi lâu, đôi mặt to tròn xoe ngạc nhiên nhưng gương mặt nàng lại tuyệt nhiên không hề có chút biểu cảm nào. Chúng tôi cứ thế nhìn nhau vài giây, chẳng ai nói với ai câu nào. Tôi không biết cảm xúc lúc đó của mình là gì, phải miêu tả ra sao, nhưng tự dưng tôi thấy trong lòng mình có một sự day dứt khó nói thành lời. Uyển My khẽ cúi mặt nhìn xuống, và rất nhanh sau đó, nàng đã ngước lên nhìn tôi với một nụ cười quen thuộc, nhưng lần này, tôi vẫn cảm thấy, nó có chút gì đó khang khác:
– Ừm, hì hì, được quá đi chứ, cố lên Phong nhen!
Thiệt tình lúc đó, tôi đâm ra bối rối quá chừng, tôi không nghĩ rằng Uyển My lại phản ứng… nhẹ nhàng như vậy, tôi tưởng nàng phải có chút gì đó… khó khăn hơn cơ. Tự dưng chỉ một vài giây trước, tôi nghĩ rằng Uyển My thích mình, nhưng ngay thời điểm này, có lẽ vẫn còn may vì tôi mang trong mình bí kíp giả ngu thần chưởng, không tin bất cứ thứ gì trước khi nó xảy ra, nếu không thì đã bách nhục xuyên tim:
– Ừ… ừa… thôi mình về đi, trưa lắm rồi, cả nhà đợi!
Uyển My không nói gì, nàng chỉ nhìn tôi mỉm cười rồi quay đi ngay, bỏ lại tôi với sự ngờ vực không có lời giải. Thằng Đức lúc này vẫn đứng nhìn bọn tôi chăm chăm, dường như không hề có ý tưởng sẽ tha cho nhất cử nhất động của Uyển My và tôi. Nói là bọn tôi vậy chứ thật ra người mà nó hướng đến dĩ nhiên là nàng, tôi chỉ là cái gai ngoe nguẩy trong mắt nó, muốn rút ra thật nhanh nhưng lại không tài nào có thể làm nổi. Tạm gác lại những suy nghĩ vẩn vơ, tôi chạy thật nhanh ra nhà xe để lấy hai bộ áo mưa đã chuẩn bị sẵn đem vào cho Uyển My. Kể cũng lạ, Uyển My chính là người đã giúp tôi nhận ra rằng, tôi nên mua thêm một bộ áo mưa nữa để sẵn sàng cho việc chuyên chở người khác vào những lúc mưa gió, nhưng lạ ở chỗ, từ lúc tôi mua bộ áo mưa mới này, người duy nhất mặc nó chỉ có nàng mà thôi. Nghĩ đến đấy, tự dưng tôi không kìm được mà bật cười, tay vẫn không quên đưa áo mưa cho Uyển My:
– Phong nè!
– Hửm, mình nghe.
– À thôi, không có gì, hì!
Bình thường Ái Quyên khó hiểu thật, nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc, tôi khẳng định chắc nịch rằng Uyển My mới là người con gái khó hiểu nhất quả đất. Những phát ngôn đi vào lòng người, nhưng câu hỏi vu vơ không biết tìm đâu ra đáp án và những lần gọi giật ngược mà không để làm gì. Người gì đâu đã đẹp lại còn… ngốc nghếch dễ thương như vậy cơ chứ, hây da, hây dà.
Bỏ qua ánh nhìn đằng đằng sát khí của thằng Đức trời đánh, à không, ngay bây giờ thì phải gọi nó là thằng Đức vừa bị tôi đánh. Mặc dù tôi thật sự cũng chẳng muốn anh em tụi tôi lại xảy ra cái tình trạng đánh nhau sứt đầu mẻ trán vì gái thế này đâu, nhưng chuyện cũng đã rồi, tôi biết phải làm sao hơn? Như một thói quen khó bỏ, tôi chuẩn bị cho Uyển My mọi thứ từ A đến Z trước khi nàng ngồi yên vị trên xe. Bình thường mặc dù tôi đã nói là đừng có nói câu “cảm ơn” đầy khách sáo, thế nhưng chưa bao giờ Uyển My quên điều đó, cơ mà chẳng hiểu sao hôm nay, nàng không nói gì với tôi cả, chỉ lẳng lặng nhìn tôi và nở một nụ cười khó hiểu. Kể cũng lạ, thường ngày thì muốn nàng không nói gì, nhưng rồi khi nàng không nói gì thật, tôi lại đâm ra khó chịu trong lòng.
Suốt đoạn đường từ trường về nhà, tôi có hàng trăm hàng vạn điều muốn hỏi, thế nhưng chẳng biết sao hôm nay miệng tôi như dính keo, chẳng mở ra mà nói được lời nào. Trời hôm nay mưa không quá to, vậy nên mặc dù vẫn đủ ướt, thế nhưng bạn vẫn có thể nhìn xung quanh mà ngắm nhìn cảnh sắc vạn vật được. Mưa thì kệ mưa, thấy được gì thì thấy, còn đỡ hơn là ngồi cắm đầu xuống đất nhìn bánh xe – đó chính xác là những gì Uyển My đang làm. Nàng không ríu rít đằng sau lưng tôi như mọi ngày nữa, Uyển My bữa nay yên tĩnh một cách lạ thường, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn ngắm khung cảnh, nhìn ngắm những hạt mưa đang trút xuống và đắm chìm vào nỗi niềm của riêng nàng. Trong khoảnh khắc, bọn tôi dường như đang tự mình tận hưởng những cảm xúc riêng biệt, chẳng ai giống ai, mà cũng chẳng ai để tâm đến ai. Tôi cũng quên mất tiêu luôn, chỉ trong chốc lát nữa đây, tôi sẽ phải diện kiến gia đình của Uyển My, không phải với tư cách một người bạn bình thường, mà là “bạn trai” của tiểu thư Uyển My xinh đẹp. Tôi chưa ra mắt gia đình bạn gái bao giờ, nên chẳng có chút kinh nghiệm nào hết, chỉ có sự chân thành làm gốc. Dù rằng đây cũng chỉ là một màn kịch mà tôi và Uyển My dựng lên, thế nhưng trước khí thế quá sức áp đảo của bác trai, nói không lo lắng chắc chắn là nói dối. Nhưng mà, ngay lúc này đây, tôi nào đâu có tâm trạng để lo nghĩ về tương lai cơ chứ.
Đoạn đường hôm nay dài thật dài, xa thật xa khi chẳng còn những lời hỏi han động viên của Uyển My ở phía sau nữa, mặc dù nàng vẫn ở đó, nhưng sự im lặng là thứ tồn tại duy nhất giữa hai đứa lúc này. Tôi nói tôi theo đuổi Ái Quyên, không phải là vì tôi đang thực sự nghĩ như thế, cũng chẳng phải là tôi cần lời khuyên hay sự hướng dẫn nào đó từ Uyển My, chỉ là tự dưng có một thứ gì đó thôi thúc tôi phải làm như vậy, vì chỉ có như thế, tôi mới không phải tiếp tục cảm thấy tội lỗi và khó xử mỗi khi đứng trước mặt thằng Đức, người anh em chí cốt gần 10 năm qua của tôi. Tôi không cần chắc chắn về tình cảm của Uyển My dành cho mình, chỉ cần dập tắt hết mọi thứ là xong, lúc đó, tôi nghĩ như vậy đấy.
Mải mê nghĩ lợi một lúc, chúng tôi đã về đến nhà của Uyển My. Hôm nay nhà nàng có vẻ như là có khách vì ngoài chiếc xe hơi của nhà nàng, tôi còn thấy thêm một chiếc khác, một con Maybach S450 trắng sang trọng đang nằm ngay sát bên. Vừa thấy cảnh tượng đó, Uyển My có chút chần chừ, nàng khẽ khựng lại rồi quay sang nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ:
– Uyển… Uyển My! Sao đấy hả?
– Hì… không… không sao đâu Phong!
Tâm trạng tôi lúc này thật sự rằng cũng chẳng biết nên vui hay nên buồn. Với thái độ của Uyển My từ nãy đến giờ, tôi dù có ngu đến đâu cũng nhận ra được rằng, rõ ràng nàng có cảm tình với mình, vì ngay sau khi nghe tôi nói đến Ái Quyên, Uyển My thay đổi cảm xúc một cách rõ rệt, đang vui vẻ, hồ hởi chuyển ngay sang im lặng, trầm tư, giờ lại còn khóc thút thít nữa. Tôi với Ái Quyên chẳng có gì cả, rõ ràng là vậy, thế nhưng tôi cũng không dám tiến tới với Uyển My, tại vì tôi đã hứa với thằng Đức rồi mà, làm sao tôi có thể làm như vậy với nó chứ. Những suy nghĩ, những câu hỏi cứ thế tuôn chảy trong đầu tôi, không biết phải làm sao cho vừa:
– Nín đi, ba… hai bác trong nhà đợi kìa!
Tôi tự giác đổi từ “ba mẹ” thành “hai bác” như một lẽ thường tình, cứ như đôi vợ chồng mới ly hôn vậy:
– Ừm, mình… vào ha!
– Lau mặt đi kìa, mắt mũi đỏ hoe thế kia!
– Mình không sao, đi thôi Phong!
– Ừ… Uyển My vào đi, mình dắt xe.
Trong khoảnh khắc, tôi chỉ muốn quãng thời gian này kéo dài mãi không thôi, chẳng phải vì tôi muốn tận hưởng nó, chỉ là vì tôi sợ, tôi không dám đối mặt với Uyển My, không dám đối mặt với hai bác ở trong kia, những người vẫn còn tưởng tôi với Uyển My là một đôi bạn trẻ yêu nhau say đắm. Nếu là lúc bình thường, chắc chắn tôi sẽ không ngại ngần mà “phim giả tình thật”, mạnh mẽ mà theo đuổi Uyển My ngay và luôn. Thế nhưng, lúc này, tình cảnh của tôi quả thực ngặt nghèo và khó diễn tả. Ngay từ đầu, tôi đã xác định mục tiêu của mình sẽ là Ái Quyên, người con gái xinh xắn dễ thương và vô cùng thu hút. Và cũng ngay từ đầu, tôi đã khẳng định và hứa hẹn với thằng bạn thân của mình rằng, tôi sẽ không bao giờ có ý gì với Uyển My và cũng chẳng tơ tưởng gì đến nàng cả. Nhưng lý do thì chắc ai cũng biết, không phải là vì Ái Quyên có gì hơn Uyển My, mà ngược lại, cô bạn gái “kịch bản” của tôi rõ ràng ăn đứt Ái Quyên mọi mặt, không muốn so sánh đâu, nhưng thực sự là như vậy, ít nhất là trong cảm nhận của tôi. Và cũng đúng như những gì tôi đã nói, Uyển My dường như là một đẳng cấp hoàn toàn khác mà tôi không có khả năng cũng như không đủ tự tin để tiến đến. Kết hợp những lý do trên, thì chung quy lại, tôi hoàn toàn không xứng với Uyển My, một thằng hèn hạ, thiếu quyết đoán như tôi thì làm gì có tuổi sánh đôi bên cạnh nàng cơ chứ. Còn chưa kể đến gia đình, nhà tôi thì cũng không phải là dạng khó khăn, phải nói rằng cũng tương đối có của ăn của để, cơ mà so với gia thế của Uyển My tiểu thư thì rõ ràng là một trời một vực. Nói không ngoa chút nào đâu, vì ngọn cỏ ven đường, làm sao với tới được mây?
Uyển My vẫn đứng trên bậc thềm đợi tôi dắt xe vào nhà, nàng không bỏ đi trước như những gì tôi nghĩ:
– Giúp mình một chút nữa nha, cảm ơn Phong!
– Có… có gì đâu, đừng cảm ơn nữa!
– Hì…
Hít một hơi thật dài, tôi cùng Uyển My sánh đôi bước vào nhà, dù chẳng có gì xảy ra, nhưng tôi cảm thấy hồi hộp hệt như khi bước vào lễ đường đám cưới vậy, mặc cho tôi chưa hề cưới xin bao giờ, nhưng chắc chắn cảm giác hồi hộp như thế này chỉ có hơn chứ không thua kém:
– Dạ, con chào hai bác, con chào… bác, em chào anh!
Ở ngoài thì tôi trông lấc cấc là thế, cơ mà tôi cũng được ba mẹ dạy dỗ kỹ lưỡng mấy chuyện lễ giáo này lắm. Ít ra thì tôi không bao giờ cảm thấy xấu hổ cũng như lo lắng rằng sẽ bị người ta nói mình là đồ vô lễ, vì làm quái gì có chuyện đó xảy ra đâu cơ chứ. À phải nói thêm một chút, lúc này thì ngồi trong căn phòng khách sang trọng của gia đình Uyển My là ba mẹ nàng, dì Út giúp việc bên cạnh và một người đàn ông trung niên đạo mạo đứng tuổi, có vẻ như là bạn của bác trai, ngồi bên cạnh người đàn ông là một anh chàng vô cùng đẹp trai và men lỳ, mặc dù là con trai, nhưng tôi thực sự phải cảm thấy ganh tị trước vẻ ngoài của anh ta, có vẻ là “vị hôn phu” tương lai của Uyển My:
– Ừm, hai đứa vào rửa mặt mũi chân tay đi rồi cả nhà dùng cơm nhé!
Bác trai nhẹ nhàng nói:
– Chà, cái My đây hả? Trời ơi không gặp mấy năm mà cháu lớn quá, đẹp y như mẹ hồi trẻ!
Giọng người đàn ông phấn khởi:
– Dạ, cháu chào bác Hoàng, bác vẫn nhớ cháu ạ?
– Khà khà, nhớ chứ, làm sao mà quên được, hồi mẹ mày chuyển dạ, bác còn chở bố mày vào bệnh viện đấy!
– Dạ, hì.
– Còn đây là?
Người đàn ông tên Hoàng chỉ tay về phía tôi với ánh mắt thân thiện:
– Dạ con chào bác, con là… bạn… của Uyển My ạ.
Tự dưng miệng tôi dính cứng ngắc, không dám nói nốt chữ “bạn trai” như những gì trong đầu tôi đang nghĩ, quả thực là áp lực trong căn phòng này mạnh quá chừng:
– Bạn trai của cháu đó bác.
Uyển My dường như đọc thấu được hết những suy nghĩ trong đầu tôi lúc này, nàng đáp thay một cách nhanh chóng và quyết đoán:
– Ừ… vậy hả? Chào cháu nhé!
– Dạ con chào bác, con tên là Phong.
Bác Hoàng mỉm cười khá thân thiện với tôi và Uyển My, rồi quay sang tiếp tục câu chuyện với ba mẹ nàng. Bằng con mắt nhìn người không lấy gì làm tinh tường của tôi, thì tôi cảm giác được rằng, người đàn ông này có thể là một người không hề khó khăn đối với con cái như ba mẹ Uyển My, hoặc chí ít thì cũng sẽ không phải mẫu người sẽ ép uổng con cái của mình làm những thứ mà tụi nó không muốn. Một con người dường như rất hào sảng và vui vẻ, tràn đầy năng lượng.
Tôi khẽ nhìn Uyển My, thở phào nhẹ nhõm trong khi nàng nháy mắt nhìn tôi, mỉm cười rồi kéo tay tôi bước vào trong. Cơ mà, niềm vui ngắn chảy tày gang, núi này cao thì còn có núi khác cao hơn, tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, tránh nốt vỏ dừa thì gặp nguyên vỏ chuối, tưởng như mọi chuyện đã yên bình trôi qua thì bỗng, tiếng anh chàng đẹp trai kia cất lên phá tan đi không gian đầm ấm của buổi gặp mặt:
– Bạn trai của My xem ra nhát gan quá nhỉ?
Thề có trời đất lúc đó mà không có Uyển My đang ở bên cạnh, tôi đã không kìm được mà phát ra những tiếng chửi thề đi vào lòng người rồi:
– Định mệnh!