Phần 15
Tiếng Anh từ xưa đến nay theo tôi biết vẫn là một trong những môn học mang tính ám ảnh nhất trong cuộc đời học sinh của đa số người. Thật vậy, một lớp tầm 40 học sinh nhưng tôi cam đoan với bạn không đến 25% số người trong đó cảm thấy tiếng Anh là môn dễ, còn lại thì tất nhiên ai cũng ngán đến tận cổ rồi. Cơ mà tiếng Anh không phải là một môn học không có ích, trái lại, nó còn là một môn học cực kỳ quan trọng và vô cùng cần thiết đối với bất cứ ai tồn tại trên cái cõi đời này. Vì tiếng Anh dù sao cũng là ngôn ngữ quốc tế được cả thế giới công nhận, đi ra nước ngoài, bất kể là ở đâu, bạn chỉ cần biết một chút xíu tiếng Anh thì bạn có thể tự giúp đỡ chính bản thân mình rất nhiều lần rồi đấy. Ngày xưa thì tôi không nhận thức được tầm quan trọng của cái môn học này, chỉ thấy nó quá ư là rắc rối, nào thì, nào ngữ pháp, nào từ mới, nào cách phát âm, trọng âm các kiểu đau hết cả đầu. Nói cho chính xác thì thật ra ngay lúc này, tôi cũng chỉ tự tin được về phần từ ngữ và đọc hiểu thôi, chứ còn nói và viết thành câu thì thật sự vẫn còn í ẹ lắm. Cũng may là sau này người ta đã chuyển sang thi tiếng Anh bằng hình thức trắc nghiệm, vậy nên khả năng đọc hiểu và nhớ từ của tôi cũng đã có đất dụng võ, còn thi cái kiểu viết như ngày tôi còn nhỏ chắc có 10 thằng như tôi cũng không qua môn nổi.
Nói vậy để biết rằng, việc tôi, Ái Quyên cũng như một lô một lốc các thành viên khác trong lớp đều có mặt trong buổi học lại tiếng Anh này là chuyện cũng bình thường như cân đường hộp sữa. Ban đầu tôi thấy chúng nó cũng rồng rắn dắt xe ra khỏi trường hết, cứ tưởng là đi về, hóa ra là đi về thật, nhưng mà là về ăn cơm, rồi lại phải tót lên trường tiếp tục học tiếng Anh. Đám nhóm 1 của tôi thì phải gọi là dốt đặc cán mai, dốt dài cán quốc và ngu như bò cái, ai đời 6 thành viên thì cả 6 đứa đều phải học lại từ đầu, chẳng biết là do tụi nó không đi thi, lộn lớp giống tôi hay là do làm sai tè le nên mới đứng ở đây, thế nhưng thấy nhiều chiến hữu đến vậy, tự dưng tôi lại cảm thấy… vui lây. Đúng như vậy đó, cái cảm giác này tôi cũng không rõ khoa học gọi là gì, thế nhưng tôi chắc chắn rằng bạn đã từng trải qua rất nhiều lần trong đời rồi đấy. Có bao giờ bạn đi học, bị điểm 0, rồi bạn cảm thấy vô cùng lo lắng, cắn rứt, cơ mà một lát sau, một đám bạn khác của bạn cũng bị 0 điểm, tự nhiên người bạn lại cảm thấy vô cùng… vui vẻ và hạnh phúc, hệt như câu nói, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia vậy. Tôi bây giờ chắc có lẽ cũng đang ở trong tâm trạng như thế. Và trong một lô một lốc đám bạn trong lớp, tôi cười muốn phọt… hơi khi thằng Đức trời đánh cũng đang dáo dác tìm chỗ ngồi. Thằng ôn này bữa đầu tiên coi gọi điện cho tôi chọc quê, cười khằng khặc, thế mà giờ cũng phải vác mông lên học lại, thật là vừa lòng hả dạ cho tôi quá:
– Ủa bạn Đức, sao bạn ở đây thế, tưởng bạn qua môn rồi? – Tôi cà khịa…
– Dẹp… dẹp mẹ đi, đen thôi con!
– Hahahaha, gáy với cậu à? Thôi, ráng đi em, tuổi trẻ nó phải trải những cái sự đời mới trưởng thành được.
Tôi nhắc lại câu chọc ngoáy mà thằng Đức đã dành tặng cho tôi cách đây không lâu. Nó khẽ liếc nhìn tôi rồi dừng ánh mắt lại ở chỗ Ái Quyên, người vẫn đang ngồi đối diện tôi và chăm chú đọc sách:
– Quây, dữ vậy sao?
Phải mất mấy giây để tôi nhìn theo ánh mắt của thằng Đức và hiểu được câu hỏi:
– Xời, dĩ nhiên rồi, tao mà mày, dính liền!
– Dính dữ chưa?
– Rồi sẽ biết, hê hê. Mà mày học phòng nào?
– Ờ… 503!
– Ngon, vậy chung lớp tao rồi, lát tránh xa ra dùm nhé, để tao hành sự!
Thằng Đức cười khẩy, gạt phắt đi:
– Kệ bà mày chứ, tao đếch quan tâm, dù sao cũng không có mỹ nhân ở đây!
– Ai bảo không, đây chứ đâu!
Tôi giận tím người, hướng ánh mắt về phía Ái Quyên như một lời khẳng định “Mỹ nhân đẹp nhất châu Á” là đây chứ đâu nữa. Tôi không dám dùng “Mỹ nhân đẹp nhất thế giới” ở đây, vì tôi biết cái tước hiệu đó hợp với Uyển My hơn. Dù phải cay đắng thừa nhận, người mà thằng Đức theo đuổi có nhan sắc nhỉnh hơn so với người mà tôi bám đuôi. Nhưng kệ chứ, tôi đã nói rồi, tương tư ai thì thấy người đó đẹp, vậy nên, Ái Quyên, trong lòng tôi lúc này, rõ ràng là số một không có số hai:
– Xì, không bằng!
– Mày mới nói gì? Thích so sánh không?
Tôi đâm quạu, bạn thân thì bạn thân chứ, mày tuổi gì mà chê bai Ái Quyên “của tao”, cái thằng ranh con mới nứt mắt ra đã học đòi mê gái, đừng để tôi điên lên thì cái hàm răng của thằng này tới công chuyện. Tôi toan đứng dậy, tay đã gồng sẵn nắm đấm để tặng cho thằng bạn chí cốt vài bữa cháo thay cơm:
– Ê ê, đừng giở trò bạo lực, tao… đùa thôi! – Nó rụt cổ…
– Cút chỗ khác để tao… học! Cho mày 3 giây, 3, 2, 1…
– Rồi rồi, làm gì làm đi, mẹ thằng bệnh!
Thấy bộ dạng hổ báo của tôi, thằng Đức trời đánh cũng hết ham chọc ngoáy, nó thừa hiểu một khi tôi đã bực lên thì cái thân tàn ma dại của nó cũng khó lòng mà gìn giữ được, vậy nên, chọc tay vào ổ kiến lửa là điều không khôn ngoan, nó chuồn thẳng sang chỗ tụi lớp tôi đang cười nói rôm rả ở phía ghế đá giáo viên.
Đợi thằng Đức đi khuất, tôi mới trở lại với bộ mặt… nai tơ đầy giả tạo, ngồi xuống ngắm Ái Quyên mà mỉm cười… hạnh phúc. Những lúc nàng chăm chú học tập như này nhìn lại càng đáng yêu hơn nhiều lần. Chốc chốc lại cắn bút rất khẽ nhìn không khác gì mấy vị giáo sư đang nghiên cứu phương pháp giải cứu thế giới:
– Chăm chỉ quá, hehe!
Ái Quyên khẽ liếc mắt nhìn tôi rồi lại chăm chú vào tập sách:
– Có chỗ nào không hiểu không? – Tôi ra vẻ…
– Có.
– Đâu?
– Nguyên quyển sách!
– Uầy, học gì kỳ thế?
Rất may mắn là khi Ái Quyên vừa ném ánh mắt hình viên đạn cho tôi cộng thêm nắm tay sặc mùi sát khí đang chuẩn bị hướng tới nơi bả vai của tôi thì thầy giáo chủ nhiệm bộ môn tiếng Anh của tụi tôi đã tới. Thầy chủ nhiệm bộ môn lần này của tôi tên Phụng, thầy rất trẻ trung, bảnh bao, lịch sự và đẹp trai. Nhìn chừng thầy cũng không lớn hơn tôi là mấy tuổi, cơ mà rất chững chạc và đứng đắn. Thầy có giọng nói vang, sáng, rõ và cực kỳ có uy lực. Có lẽ là do trải qua nhiều năm rèn luyện cũng như đứng lớp mà thầy Phụng có một âm lượng cực kỳ… khủng bố. Thầy chỉ khẽ mở miệng thôi thì ở dưới góc lớp cũng có thể nghe thấy và trả lời một cách vô cùng rõ ràng rồi. Cũng như những môn học khác, môn tiếng Anh ở trường tôi sẽ không thi theo hình thức tự luận hay trắc nghiệm thông thường mà tiếp tục là thuyết trình theo Power Point tự dựng sẵn với chủ đề mà thầy giao. Mới nghe thầy Phụng giới thiệu đến đó thôi là đám sinh viên phía dưới mặt cắt không còn hột máu. Gì chứ thuyết trình bằng tiếng Việt còn rớt lên rớt xuống, run lẩy bà lẩy bẩy, huống hồ giờ lại còn phải thuyết trình bằng tiếng Anh, mà tiếng Anh có phải thứ dễ thuộc dễ nhớ đâu cơ chứ:
– Có bạn nào trước đây khá tiếng Anh một chút không nhỉ?
Thầy hỏi một câu mà tôi dám cam đoan là làm quái gì có đứa nào dám trả lời cũng như đứng lên. Toàn dân học lại thi lại thì làm gì có đứa nào giỏi tiếng Anh, may ra thì có… tôi, cũng nắm được một ít từ ngữ, cơ mà tất nhiên thì tuổi gì mà tôi dám giơ tay thể hiện. Dù sao thì đại trí giả ngu vẫn hơn một cái thùng rỗng kêu to, biết được một tí chút lại nghĩ mình giỏi, đứng lên nhận vơ không khéo sau này ăn hành không kịp. Cơ mà tôi đã lầm, chỉ khoảng vài giây sau thì đã có một đứa đứng lên nhận lấy trách nhiệm vinh quang mà nó cũng chưa biết sẽ là gì. Đó chính là thằng Linh, lớp trưởng lớp Thiết kế đồ họa của tôi, chẳng rõ vì lý do gì mà nó cũng có mặt trong phòng ngày hôm nay. Phải nói một chút về anh bạn lớp trưởng của tôi ngày đó. Linh, 20 tuổi, cao ráo, mặt mũi sáng sủa, cũng có thể coi là ưa nhìn, tính cách thì tương đối hòa đồng, hài hước, vui vẻ, làm việc cho lớp tuy cũng chưa gọi là cống hiến hết mình nhưng nhìn chung thì cũng khá… tròn vai. Được cái thằng này dễ làm quen, dễ tiếp cận, vậy nên tôi rất khoái chơi với nó, đối đáp qua lại cũng có thể coi là ổn thỏa. Ngay ở thời điểm hiện tại, khi đang gõ những dòng này, tôi và thằng Linh vẫn là những người bạn thân thiết của nhau, thường xuyên đi ăn uống café cà pháo, du lịch đủ kiểu, âu cũng là một mối lương duyên. Trở lại thời điểm đó, ngay khi vừa thấy thằng Linh đứng lên, tôi đã có một phen cười khẩy:
– Dạ, có em thưa thầy, em có học đại học chuyên ngành ngôn ngữ Anh!
– Ừm giỏi lắm, vậy em tên gì?
– Dạ em tên Linh thưa thầy!
– Ok. Vậy bạn Linh từ giờ sẽ là lớp trưởng của lớp mình nhé. Hết buổi hôm nay ở lại gặp thầy một chút, mình lập một nhóm Facebook để quản lý việc học cho dễ nhé. Linh ngồi xuống đi em!
– Dạ!
Thẳng thắn thừa nhận mà nói thì ngày đó tôi cũng khá là trẻ trâu, ít khi nào tôi cam bái hạ phong thừa nhận tài năng, bản lĩnh của người khác. Mặc dù mình có ngu hơn người ta thì tôi vẫn cố gắng vạch lá tìm sâu, bới móc khuyết điểm để hạ thấp người khác nhằm tạo thú vui cho riêng mình. Thằng Linh vừa ngồi xuống, tôi đã thì thầm trong miệng mấy câu chọc ngoáy:
– Để xem làm ăn sao mà thể hiện dữ?
Ấy thế mà có vẻ tôi quên mất, bên cạnh tôi là một cô nàng tai thính chẳng khác gì… Tôn Ngộ Không:
– Nói gì đó?
– Hả… hả? Có nói gì đâu!
– Chửi tôi đúng không? Đi chỗ khác ngồi luôn!
Ái Quyên giận dỗi giả vờ đem cặp đi chỗ khác khiến tôi ríu rít năn nỉ van xin:
– Ê, thôi thôi! Tôi xin! Ngồi xuống đi, có nói Quyên đâu, hiuhiu!
– Anh là anh coi chừng tôi!
Nhìn bộ dạng hèn hạ của tôi, Ái Quyên không khỏi bật cười:
– Vâng mời nương nương an tọa!
– Ừm, ngoan á, cho lui!
Chẳng biết có phải do cái tính ảo tưởng của tôi lại ngày một lên cao hay không, cơ mà dường như tôi cứ cảm thấy Ái Quyên… dễ tính đi nhiều mỗi khi nàng ở bên cạnh tôi thì phải. Từ sau cái vụ nàng chửi như tát nước vào mặt tôi vì giỡn ngu làm Uyển My bị đau thì chưa bao giờ tôi thấy nàng tỏ ra cộc cằn, khó chịu như lúc ấy cả. Ái Quyên không giống Uyển My ở chỗ, nàng không hiền hẳn, mà cũng không dữ hẳn, lúc thế này lúc thế khác, tuy có hơi đau đầu nhưng đó cũng chính là một trong những điểm mà tôi thích nhất ở Ái Quyên. Con gái thì phải có lúc này lúc kia mới thú vị, chứ lúc nào cũng dễ đoán quá thì đâu còn là… con gái nữa chứ. Tôi nói vậy nhưng không hề có ý chê bai Uyển My nhé, vì Uyển My cũng đâu có… dễ đoán, chẳng qua nàng hiền lành đáng yêu vậy thôi chứ chưa biết được suy nghĩ gì trong đầu đâu nhé.
Tình hình là lớp tiếng Anh của tụi tôi đợt này cũng tương đối đông, gần 30 mạng, trong đó hơn quá nửa là lớp tôi hiện tại, còn một số khác thì là học lại hoặc cũng học mới, nhưng từ môn chuyên ngành khác. Chẳng biết mà may hay là hên mà thằng Nhật bảnh chọe mặc dù cũng phải khăn gói đi học lại từ đầu, thế cơ mà nó lại học lớp tiếng Anh khác, không phải lớp tiếng Anh của tôi. Ở bên đó thì cũng có một vài đứa là thành viên của lớp tôi, thế nhưng chẳng hiểu sao lại chia đôi ra như vậy. Tôi không có nhu cầu biết và cũng tốt nhất là không cần biết, miễn sao tôi với Ái Quyên đều ở chung một chỗ là… được rồi, hê hê. Môn này thì cũng tạm giống các môn trước, tức là học thì có thể chia nhóm, nhưng thi thì vẫn tính điểm cá nhân, thi cá nhân, mỗi người một bài, vậy nên, không đời nào có chuyện đứa này làm hết còn đứa kia ngồi chơi, đến ngày thì thì xách đít lên nhận vơ điểm. Tôi thấy hình thức này cũng khá là hay, vì tôi cũng không thích làm nhóm cho lắm, dù sao thì mỗi người mỗi ý, không bao giờ mà có thể hoàn thiện bài làm một cách trọn vẹn đúng theo ý của tất cả mọi người được, vậy nên, thà là làm cá nhân, điểm là điểm của mình, bài làm cũng là bài của mình, tội vạ gì thì mình chịu tất:
– Èo, thi cá nhân hả, tiêu rồi! – Ái Quyên bĩu môi…
– Không sao, ráng học thuộc là được, mình nghiên cứu sách rồi, cũng không khó đâu!
– Dễ hả, bạn Phong thi dùm đi!
– Thi dùm được thì thi liền! – Tôi cười khổ…
– Xạo!
– Thiệt!
– Hứ!
Trái với những sự lo lắng ban đầu của tôi cũng như Ái Quyên, môn học này ngay ở buổi đầu tiên thì cũng chưa có gì lấy làm khó lắm, thầy chỉ hỏi vài ba câu cơ bản, đứng lên đọc hội thoại một chút xíu rồi thầy bắt đầu cho học các thể loại từ mới. Nói là từ mới vậy thôi chứ tôi cũng biết đa số trong này rồi, thành thử ra chỉ cần nhét thêm một vài từ mỗi buổi học, tính ra cũng chẳng có gì khó. Hiện tại lúc này thì tôi và Ái Quyên đang ngồi gần nhau ở bàn đầu tiên, đối diện thầy Phụng. Nói chung thì tôi lúc nào cũng nhắm tới cái khu vực được xem là nguy hiểm nhất này, vì thực tế, đó cũng chính là nơi an toàn nhất. Giáo viên thường ít khi chú tâm đến mấy đứa ngồi bàn đầu vì đa số là những đứa đó thường xuyên học bài và làm bài đầy đủ. Ngày xưa còn học cấp 3 tôi cũng thường xuyên xài chiêu này, cũng chính vì vậy mà tôi đã thoát nạn không biết bao nhiêu lần vì mấy trò nhìn mặt kêu lên bảng của thầy cô. Nhưng bây giờ thì khác, tôi không ngồi bàn đầu vì lý do đó nữa, tôi ngồi đây tại vì Ái Quyên… chọn ngồi đây, đơn giản vậy thôi. Mà quên không nhắc, tụi thằng Linh lớp trưởng và thằng Đức trời đánh thì ngồi… ngay phía sau lưng tụi tôi, nhìn đi nhìn lại thì thành ra nhóm lớp tôi ngồi hết về một dãy còn phía bên còn lại thì rơi rụng vài đứa phải ngồi chung với các thành viên học lại hoặc là lớp khác. Kể cũng lạ, lớp tiếng Anh của tụi tôi có khá ít con gái, ngoài Ái Quyên ra thì chỉ có khoảng 7 8 bạn là nữ, còn lại toàn con trai. Vậy tính ra con trai ngu ngoại ngữ hơn con gái, chắc vậy, huhu.
Trở lại với thực tại, Ái Quyên ban nãy còn tỏ ra lo lắng hồi hộp, nói học dở tiếng Anh, thế mà giờ thầy hỏi câu nào thì nàng ta đều trả lớp đúng chuẩn không thể chỉnh:
– Bạn nào biết câu này nào? Bạn nữ bàn đầu xem!
– Dạ, em nghĩ là Who’s.
– Tại sao là Who’s nào?
– Vì trong câu trả lời có tên riêng, nên câu hỏi sẽ dùng Who’s để hỏi người.
– Ừm, đúng rồi, cảm ơn em.
Ái Quyên mỉm cười tự tin, rõ ràng cô nàng không phải là dạng học sinh mất căn bản, chỉ đơn giản có thể là gặp khó khăn ở một số chỗ nào đó. Tôi nhìn nàng liên tiếp trả lời câu hỏi của thầy, thắc mắc:
– Sao bảo dốt tiếng Anh lắm?
– Dốt tùy lúc.
– Vậy dốt thử đi để người ta bày cho! – Tôi đề nghị…
– Bạn Phong ơi câu này chọn gì nhỉ, khó ghê! – Ái Quyên giả vờ đăm chiêu…
Bộ mặt diễn xuất đầy giả tạo của Ái Quyên khiến tôi không khỏi bật cười:
– Haha, thôi, Oscars cho nàng, học đi!
– Sao đòi bày bài mà?
– Giả dối quá không bày nữa.
– Nhớ nha!
Hôm nay tôi vui 1 thì hạnh phúc phải là 1 tỷ. Mới ngày nào nàng còn đi ngang qua tôi rồi ngó lơ như chưa có chuyện gì xảy ra, giờ lại được ngồi học cạnh nàng, được trò chuyện chọc ngoáy, chốc chốc lại được ngắm nụ cười quyến rũ của nàng, tôi há chẳng phải là người may mắn nhất thế gian này hay sao? Mặc dù mối quan hệ của hai đứa tụi tôi cho đến lúc này cũng chưa có gì gọi là rõ ràng cả, thế nhưng với một người đang đem lòng thương nhớ một người khác, những cử chỉ quan tâm bé nhỏ như thế, nhưng lời bông đùa nhẹ nhàng như thế, có lẽ, đã là một liều thuốc tuyệt vời nhất cho tâm hồn rồi.
Tôi cứ thế mặc nhiên đắm chìm vào niềm hạnh phúc mới chớm nở của mình, chẳng cần quan tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh nữa, cứ thế, cứ thế, mộng mơ. Một cảm giác mà có lẽ đã lâu lắm, hoặc chính xác hơn là gần như chưa bao giờ, tôi được tận hưởng nó một cách trọn vẹn, đó chính là cái niềm vui, niềm thích thú cũng như háo hức khi đang trong giai đoạn tìm hiểu và tán tỉnh một ai đó, đó là thứ cảm giác mà bạn không thể tìm kiếm được ở đâu khác, chỉ có trong tình yêu đôi lứa mà thôi. Đó là một cảm giác thực sự tuyệt vời, thực sự phấn khích mà tôi hiện tại cũng chẳng biết phải dùng từ ngữ nào để có thể diễn tả cho được, chỉ cần bạn đã trải qua, bạn cũng sẽ hiểu được những gì tôi vừa nói.
Tụi thằng Đức, thằng Linh và mấy đứa nhóm 1 của tôi ngồi phía sau xem chừng cũng cảm thấy có phần chướng tai gai mắt với điệu bộ quá ư là phởn của hai đứa, vậy nên chốc chốc lại có những tiếng thở dài xen lẫn chửi rủa vang lên mà tôi áng chừng phần lớn là dành tặng cho tôi:
– Haizzz, tưởng được đi học, ai ngờ đi ăn cơm!
– Cơm gì bạn ơi?
– Cơm chó đó bạn, hây dà!
Ái Quyên không rõ có nghe thấy không, còn tôi thì không sót một từ nào:
– Thích nhờ, đi học mà cười hơn địa chủ được mùa!
– Ừ, vui vẻ quá nhờ, tao cũng muốn được như thế!
– Mày tuổi gì mà đụng vào được người ta hả con ơi, đứng top lớp đi rồi tính nhé!
Những lời cà khịa đầy… thâm độc của tụi lớp tôi mặc dù đã khiến tôi hơi nao núng nhưng cũng chưa đủ để dập tắt niềm đam mê đang cháy bỏng trong lòng tôi, niềm đam mê với nàng Ái Quyên xinh đẹp quyến rũ ở bên cạnh. Bỏ ngoài tai hết mấy cái câu chọc ngoáy của lũ phàm phu tục tử, tôi tiếp tục công cuộc ngắm nhìn Ái Quyên khi nàng chăm chú nghe giảng, thật là một cảm giác rất… Yomost:
– Nhìn nữa móc mắt! – Ái Quyên đe dọa, mắt vẫn không rời bảng…
– Cũng được, bị móc rồi có người chăm sóc.
– Ai chăm chứ?
– Ai móc thì chăm.
– Ờm, nói chị My chăm đi.
– ..!
Để mà diễn tả cái tâm trạng tôi lúc đó, thì cách dễ hiểu nhất chính là, ừm, từ trên thiên đàng rớt thẳng xuống 18 tầng địa ngục. Vâng, đúng như vậy, tôi không biết Ái Quyên đối với tôi như thế nào và nàng đang giữ trong đầu những suy nghĩ gì về tôi, thế nhưng, việc người con gái mình thích năm lần bảy lượt gán ghép mình với một người bạn thân của cô ấy, thì rõ ràng là cô ấy không để bạn trong đầu tí ti ông cụ nào rồi. Cách đây 5 phút, tôi còn là người con trai hạnh phúc nhất thế gian. Ngay bây giờ, tôi cảm thấy người con trai đó không phải là tôi, vì tôi đang là kẻ bất hạnh nhất trong giải ngân hà, người vừa bị chính người con gái mình thích thẳng tay đẩy vạ sang cho một người con gái khác, thật quá ư là đau lòng.
Câu nói của Ái Quyên tuy nhẹ nhàng là thế, cơ mà chẳng khác nào một vết cắt thật sâu vào trái tim non nớt bé bỏng của tôi, trái tim mà không lâu trước đó còn đang sửa soạn lên đồ đi đám cưới thì giờ đã nằm thất thần một góc mà gặm nhấm vết thương rồi.
Tôi bần thần hồi lâu, chẳng buồn trả lời, chỉ gục đầu xuống bàn, lẩm bẩm những câu nói quặn thắt:
– Nếu đã vô tri, xin đừng làm người ta nhung nhớ…