Phần 112
Ngày xưa các cụ tạo ra câu “có tiếng mà không có miếng”, chắc cũng chỉ để vài trăm năm sau dành riêng để nói về tôi, một thằng mà lúc nào nhìn vào cũng tưởng chừng như là rất đào hoa, có rất nhiều bạn gái vây quanh, nhưng rốt cuộc là “lắm mối tối nằm không”, hình như cả câu này nữa. Cho đến giờ phút này thì tôi chỉ có duy nhất Uyển My, người yêu thương tôi, và tôi cũng yêu thương nàng, hai đứa tôi đường đường chính chính, không sợ thiên hạ dèm pha chê trách, còn những nữ nhân còn lại đối với tôi cũng chỉ như gió thoảng qua tóc, không để lại chút ít vương vấn nào, à thật ra thì cũng có tí chút, nhưng xem chừng chỉ do tôi tự ảo tưởng mà thôi.
Quỳnh trở về, tôi vui thật là vui, nhưng nhìn nó lại có vẻ không được tự nhiên cho lắm, dường như là Quỳnh vẫn đang giấu tôi một điều gì đó. Về mặt này thì tôi cũng không có thẩm quyền tìm hiểu sâu hơn, vì rõ ràng mỗi người một cuộc sống, tôi có những bí mật về Uyển My không tiết lộ thì Quỳnh cũng đương nhiên sẽ dành riêng một góc khuất cho mỗi mình nó thổn thức. Hồi còn bé, tụi tôi luôn luôn tâm sự mọi thứ cho nhau nghe, nhưng kể từ khi tôi phát hiện ra Quỳnh có cảm tình với mình đôi chút, tôi cũng đâm ngại trong việc bày tỏ tất thảy những vấn đề liên quan đến tình cảm trai gái trước mặt nó. Nhưng đó lại là câu chuyện của chục năm về trước, còn hiện giờ thì tôi không rõ Quỳnh có còn giữ cảm giác đó với tôi hay không, hoặc là nó đã chuyển thành “em gái” của tôi đúng nghĩa rồi.
Quỳnh dạo này nhìn xinh đẹp và mặn mà hơn ngày xưa, đúng kiểu đỉnh cao nhan sắc của nó từ trước đến giờ, trông mê hoặc không kém gì Uyển My nhà tôi, nhưng có nét gì đó trưởng thành hơn và trầm tính hơn. Nhìn mắt Quỳnh bây giờ cứ buồn buồn, làm tôi bất giác cảm tưởng rằng, nó đã trải qua rất nhiều chuyện khó khăn trong cuộc đời, hệt như ánh mắt của… mẹ nó, một người cũng chịu bao vất vả, cực nhọc để nuôi nấng nó như ngày hôm nay. Quỳnh búi tóc lên cao thành một lọn ở phía sau, ở trước thì nó thả mái lơ thơ bay trong gió, nhìn rất ra dáng các… quý bà U50, tất nhiên là mặt nó thì vẫn trẻ như vậy. Quỳnh dạo này đã có da có thịt hơn trước, chân nó dài, da nó trắng, má nó bầu bĩnh, càng lúc càng đẹp và… Việt Nam hơn. Nếu như là ngày xưa, tôi sẽ chẳng ngần ngại gì mà hỏi thẳng Quỳnh, để xem có thằng ôn con nào dám cả gan trêu chọc nó thì tôi sẽ ra tay dẹp loạn luôn một thể, nhưng mà sau ngần ấy năm xa cách, tôi có cảm giác Quỳnh đang giữ một khoảng cách nhất định với tôi, bằng chứng là ngoài những cái nắm tay thủ thỉ ra, nó không sáp lại gần tôi như hồi nhỏ nữa. Đến lúc chào tạm biệt tôi ra về, Quỳnh cũng không vồ vập như ngày xưa, nó chỉ đứng đan tay trước bụng, nhìn tôi cười hiền:
– Anh về cẩn thận nhé, chừng nào rảnh thì ghé chơi với mẹ con em!
– Ừ, hôm nào bận việc thì nhắn với anh, anh ghé ăn cơm với mẹ hen?
– Dạ, hì, em cảm ơn anh Phong!
Tôi cốc đầu Quỳnh, làm nó khẽ nhăn mặt rồi lại cười tươi như hoa:
– Cái con này, bỏ cái kiểu nói chuyện khách sáo đi nghe chưa, anh mày chứ ai!
– Anh đừng “mày, tao” với em! – Quỳnh phụng phịu…
– À… ừ… anh xin lỗi, anh nhầm…
Trước khi về, Quỳnh còn hí hoáy mang cho tôi một hộp quà to tướng và cẩn thận ngay ngắn sắp xếp lên trước cho tôi:
– Em định mang sang biếu 2 bác nhưng mà dạo này em bận quá không có thời gian, anh mang biếu 2 bác giúp em hen?
– Ừ, rồi, em lạ ghê…
– Hì, anh về cẩn thận.
– Anh về nhé, em vào nhà đi Quỳnh, lạnh rồi đó!
– Anh cứ kệ em, em hít thở không khí chút rồi em vào.
Tạm biệt Quỳnh, tôi dè dặt phóng xe đi, không quên liếc nhìn vào gương chiếu hậu và thấy Quỳnh vẫn đứng yên tại chỗ, mắt nó dõi theo từng nhịp di chuyển của tôi, ánh mắt buồn vời vợi và chất chứa nhiều tâm sự.
Mặc dù hứa với Quỳnh là sẽ thường xuyên ghé thăm mẹ nó, nhưng kể từ sau bữa ăn tối hôm ấy, suốt hơn 2 tuần sau đó, nó không bao giờ thông báo là… bận để tôi có dịp được ghé sang ăn cơm với mẹ nó. Thật ra thì tôi có chạy sang đôi lần, nhưng không ăn uống gì, chỉ là để mang sang ít quà mà ba mẹ tôi gửi cho mẹ của Quỳnh. Mỗi lần tôi sang, mẹ Quỳnh vui lắm, bà tay bắt mặt mừng, nói chuyện với tôi rào rào không ngớt, trong khi nó không vồ vập như hồi xưa, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn tôi và mẹ nó trò chuyện, chốc chốc được hỏi đến thì nó mỉm cười cho có lệ. Tôi định bụng khi nào Quỳnh đi vắng, tôi sẽ hỏi thăm chuyện của nó với mẹ nó, nhưng mà chẳng thấy tối nào nó không có mặt ở nhà cả, hẳn là nó thương mẹ lắm, và hẳn là nó cũng ít đi chơi giống tôi.
Chính vì sự có mặt của Quỳnh, tôi đã có thêm một sự quan tâm mới dù rằng không nhiều lắm. Nhưng cũng vì có Quỳnh nói chuyện qua lại, tôi đã vơi bớt đi phần nào nỗi buồn khi thiếu vắng Uyển My. Tôi nhìn thấu tâm sự của Quỳnh thì nó có vẻ như cũng biết được nỗi lòng của tôi phần nào, vậy nên nó luôn luôn chủ động nhắn tin hỏi thăm tôi trước. Có những hôm, tôi và Quỳnh trò chuyện với nhau đến tận nửa đêm mới chịu dừng. Tôi thì buồn ngủ quá đỗi, đành chia tay nó ngủ trước trong khi nó bảo nó vẫn còn phải thức để làm xong việc. Cũng nhờ Quỳnh, tôi đâm ra buồn ngủ… đúng giờ hơn và bớt đi được rất nhiều quãng thời gian rảnh rỗi vào ban đêm, từ đó ít có cơ hội suy nghĩ lung tung về Uyển My thêm nữa. Mà nhắc về Uyển My mới nhớ, gần đây tôi vẫn chăm chỉ nhắn tin chúc nàng ngủ ngon, và tính đến hôm nay chắc đã có khoảng gần… 500 tin nhắn của tôi cho Uyển My mà không có lấy một sự hồi đáp. Tính tôi từ nhỏ đến giờ hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng tôi không sao bắt bản thân mình ngừng hy vọng và cố gắng được. Tôi chỉ mong có một ngày đẹp trời nào đó, Uyển My sẽ bất thình lình xuất hiện với nụ cười rực rỡ của nàng và kéo tôi trở lại với niềm hạnh phúc mà hai đứa tôi xứng đáng được hưởng:
– Mẹ ơi, Quỳnh nó gửi biếu ba mẹ, con đem lên thắp hương ông bà nhé?
– Quỳnh nào? – Mẹ tôi cao giọng hỏi…
– Quỳnh con cô Hằng gần nhà mình ngày xưa đó mẹ!
– Trời đất, con Quỳnh nó về bao giờ?
Nghe thấy tên người quen, mẹ tôi giật mình sửng sốt, bà bỏ luôn cái remote TV xuống mà quay lại nhìn tôi:
– Nó bảo nó mới về, mà bận việc chưa sang hỏi thăm nhà mình được.
– Mà sao nó về đây? Ba mẹ nó thì sao?
– Ba nó… có bồ, mẹ nó bỏ rồi, 2 mẹ con về Việt Nam sống luôn, đang thuê căn nhà ở bên CVA.
Mẹ tôi ngồi xuống, trầm ngâm đáp:
– Khổ thân con Hằng, số nó cũng vất vả, chịu khó, mà lại gặp thằng chồng không ra gì, bữa nào rảnh mày đưa mẹ sang thăm mẹ con nó!
– Dạ, con nhớ rồi.
Sự trở lại của Quỳnh dĩ nhiên có mặt tích cực, nhưng bên cạnh đó cũng kéo theo một vài hệ lụy không mong muốn, và đó chính là sự thờ ơ của tôi dành cho… Tuyết Mai, một người luôn tỏ ra lo lắng và quan tâm đến tôi:
– Sao dạo này, Mai rủ đi đâu Phong cũng không đi là sao?
Nàng lúc lắc mái tóc xoăn quyến rũ, nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực:
– À thì… mình hơi bận chút…
– Bận? Thấy Phong chả có vẻ gì là bận? – Nàng bĩu môi…
– Thật mà, mình bận… làm thêm…
Thiệt tình thì từ lúc Uyển My đi, tôi luôn luôn biết ơn Tuyết Mai, người đã rất nhiều lần cứu tôi khỏi hố sâu tuyệt vọng, nhưng cũng là người khiến tôi luôn luôn phải dè chừng vì thái độ không rõ ràng của nàng ta. Đành rằng Tuyết Mai đã thẳng thắn thừa nhận, nàng không muốn làm kỳ đà cản mũi tôi với Uyển My, cơ mà tôi lại sợ rằng, chính tôi chứ không phải nàng sẽ là người cảm thấy rung động nếu chúng tôi cứ sớm muộn thân thiết như thế. Trong tất cả những cô bạn gái mà tôi quen biết từ trước cho đến giờ, chỉ mỗi mình Tuyết Mai là tạo cho tôi cái cảm giác khó hiểu như thế, phần nhiều là vì sự cuốn hút của nàng không thể nào phủ nhận:
– Mai cũng ít thấy Phong ghé nhà Uyển My nữa, có thật là bận không? – Nàng tiếp tục nhìn tôi dò xét…
– Thật mà… ủa nhưng… sao Mai biết mình… ít đến nhà Uyển My?
Câu nói của Tuyết Mai nghe có vẻ khá bình thường, nhưng ngẫm lại thì vô cùng bất thường, làm thế quái nào nàng ta lại biết, dạo gần đây, tôi ít khi ghé nhà Uyển My, không phải ngày nào cũng ghé như đợt trước mà 2 – 3 ngày tôi mới tạt sang cho cá ăn 1 lần:
– Thì… Mai chạy ngang qua xem thì không thấy Phong ở đó…
– Nhưng sao Mai lại… đến nhà Uyển My?
– Mai… thì Mai thăm bạn gần đó – Nàng khẽ ấp úng…
Sự lạ lùng trong cách hành xử và sự ngập ngừng trong những lời nói của Tuyết Mai không thể không khiến tôi có cái nhìn… nghi hoặc về nàng. Có thể nói, gần như là ngay từ lúc đầu, tôi đã có một cảm giác gì đó không ổn lắm về Tuyết Mai, và tôi thực sự nghĩ rằng Tuyết Mai và Uyển My không đơn giản chỉ là những “tình địch” của nhau, vì có những chuyện, ngoài tôi và Uyển My ra, không có ai có thể biết được, nhưng Tuyết Mai lại “vô tình” có thông tin đó, bằng cách này hay cách khác:
– Bạn mà ngày nào cũng thăm?
– Thì bạn thân, ghé chơi cho vui – Tuyết Mai nhún vai, nàng đã ăn nói kín kẽ trở lại…
– Nhà bạn của Mai ở đâu, bữa nào giới thiệu cho Phong đi, có gì Phong… ghé chơi.
Theo suy đoán của tôi, Tuyết Mai có thể đã dự trước một vài câu mà tôi sẽ hỏi, nên khi tôi bất thình lình đề nghị… được làm quen bạn thân của Tuyết Mai, thì nàng đã lộ ra vẻ hơi… sửng sốt:
– Thật ra… bạn của Mai, là bạn trai.
– Bạn trai là bạn là con trai hay bạn trai kiểu kia? – Tôi tròn mắt…
– Ừm, bạn là… con trai, nhưng bạn của Mai… để Mai hỏi lại rồi nói Phong nghe hen?
– Ừ… hờ hờ, mình chỉ nói vậy thôi, không có gì đâu.
Sự bối rối của Tuyết Mai đã thực sự khiến tôi như mở cờ trong bụng, không phải là tôi vui vì tôi đã khiến nàng ta… cứng họng, mà tôi nhận ra được có vẻ mình đang đi đúng hướng trong công cuộc tìm ra mối liên hệ giữa Tuyết Mai và Uyển My. Bằng tất cả những thứ mà tôi đã vô tình thu thập được trong suốt quãng thời gian qua, tôi có thể mơ hồ khẳng định, rằng Tuyết Mai và Uyển My chắc chắn có quen biết nhau từ trước, nhưng cụ thể là thế nào thì tôi chưa đoán ra được, đành phải giả bộ ngô nghê chờ cơ hội khám phá sau.
Bên cạnh sự phớt lờ đến từ tôi, Tuyết Mai vẫn chăm chỉ nhận được sự quan tâm tới từ Long đen. Dạo gần đây, sau khi được tôi bật đèn xanh, Long đen đã mạnh dạn hơn trong việc tiếp cận và tán tỉnh Tuyết Mai. Nó đã không còn phải dè dặt đợi tôi ra ngoài mới dám chạy sang chỗ Tuyết Mai như đợt trước nữa mà đã chủ động bắt chuyện nhiều hơn, mặc kệ sự có mặt của tôi luôn. Long đen so với tôi thì nam tính, rắn rỏi hơn hẳn, có lẽ phần nhiều là vì nước da rám nắng và cái đầu cua bặm trợn của nó, chưa kể nó còn tập gym thường xuyên, nên người có cơ bắp hơn nhiều so với tôi. Nhưng theo như khẩu quyết nằm lòng của con nhà võ, thì to con chưa chắc đã lợi thế, nhiều khi còn là bất lợi trong việc di chuyển, thế nên tôi vẫn tự… trấn an mình rằng, dẫu thằng Long có hơn tôi ở vài điểm, tôi vẫn tự tin hạ nó đó ván nếu có… đấm nhau, niềm an ủi sau cuối của tôi mỗi khi tôi tỏ ra thua thiệt với mấy thằng khác, hờ hờ. Long đen có lòng, thì Tuyết Mai có dạ. Kể từ sau khi tôi tỏ ra hờ hững với những lời rủ rê của Tuyết Mai, thì nàng đã chủ động… đồng ý với thằng Long nhiều hơn. Nhưng Tuyết Mai là một cô gái… thú vị, nàng ta rất ít khi muốn đi chơi riêng theo kiểu hẹn hò ăn uống, xem phim, thứ mà Tuyết Mai muốn thăm thú nhiều nhất luôn luôn là các hội sách, hội chợ, thi thoảng thì sẽ là các khu vực thăm quan, bảo tàng gì đó. Việc này theo tôi đánh giá là khá thông minh và sáng tạo nếu như bạn là con gái, bạn không thích một người con trai nhưng lại chẳng nỡ xua đuổi và từ chối người đó. Cơ mà nói thì nói vậy thôi, chứ ngay cả khi rủ tôi, Tuyết Mai cũng chỉ đi quanh quẩn mấy chỗ đó, thành ra tôi không chắc là nàng có cảm tình với tôi hơn hay với thằng Long đen hơn nữa. Mà dù cho phần tình cảm đó có nghiêng về bên nào, tôi cũng thực sự… không quan tâm nhiều cho lắm, cái chính vẫn là cảm giác của tôi về nàng mà thôi, và dạo này, nó đã bớt… tiêu cực đi rất nhiều, cảm ơn Long đen vậy.
Một cặp đôi khác cũng tỏ ra… tình tứ hơn nhiều trong thời gian gần đây là Linh và Ngân, hai đứa nhóc lóc chóc vẫn lẽo đẽo theo tôi đến lớp Muay Thai mỗi tuần. Linh thì dĩ nhiên nó vẫn thể hiện rằng nó chỉ thích mỗi mình nhỏ Ngân, còn nhỏ đệ tử của tôi thì gần đây đã bớt lạnh lùng hơn nhiều. Nhỏ cười với thằng Linh nhiều hơn, tích cực trò chuyện và trêu ghẹo qua lại với thằng Linh hơn làm thằng lớp trưởng lớp tôi lúc nào mặt mũi cũng như đang ở trên mây, phấn khởi không ai bằng. Duy chỉ có một điều khiến tôi chưa an tâm lắm về cặp đôi này là việc nhỏ Ngân tuy đã thay đổi hơn dạo trước, thế nhưng vẫn chưa chịu để thằng Linh… đưa đi đón về mỗi khi có dịp. Ngân khác với những cô gái mà tôi quen, ở nó có một sự mạnh mẽ và quyết đoán lạ thường, lúc thì hơi cục súc giống con trai, lúc lại nhẹ nhàng như con gái, mà nhỏ Ngân khó ưa nhất là mỗi lần nó… tỉ thí với tôi ở lớp Muay Thai của Chương sư phụ, vì nó đánh không lại tôi bao giờ cả:
– Cố lên Ngân ơi, sút ổng văng ra ngoài đi! – Linh ở ngoài vỗ tay rào rào, trong khi nhỏ Ngân đang tập trung cao độ, còn tôi thì nhìn nhỏ bằng nửa con mắt…
Tôi dĩ nhiên là không quan tâm đến những lời mạt sát của thằng Linh, vì hẳn là nó phải cổ vũ cho người nó thương rồi, chẳng lẽ lại cổ vũ cho tôi. Nhưng nhỏ Ngân là dân võ thứ thiệt, nó không quan tâm lắm đến những lời cổ vũ sáo rỗng của bất cứ ai, với cả, nó e dè tôi một phép, vì đơn giản, tôi vẫn là “sư phụ” của nó kia mà:
– Đừng có nhường nha sư phụ! – Nhỏ Ngân gằn giọng…
– Yên tâm, tầm này không có nhường đứa nào hết, đến là đón!
Tôi không dọa nhỏ Ngân, mà tôi nói thật. Dạo gần đây tâm trạng tôi hơi hỗn loạn, nên cái máu ăn thua của tôi nó lại nổi lên không có điểm dừng. Hồi đầu tôi đi học Muay Thai chỉ để cho vui, nhưng mà giờ tôi đã chăm chú và để ý hơn vào những gì được Chương sư phụ chỉ dạy. Được đích thân Chương sư phụ nắn chỉnh, tôi ngày càng khá lên, quyền cước cũng đã dạng hơn, kết hợp nhiều môn mà tôi được học, thành ra tôi ngày càng trở thành một đối thủ… nguy hiểm, vì tôi có thể linh hoạt thay đổi chiêu thức nếu gặp phải một địch thủ “khắc chế” đối với mình.
Nhỏ Ngân là dân Karate giống tôi, nên nó thiên về đòn chân khá nhiều, và chính vì lẽ đó, nó lĩnh hội Muay Thai cũng khá nhanh, chỉ tiếc rằng nó là con gái, vậy nên vẫn ít nhiều bất lợi nếu đấu trực tiếp với con trai, mà đối thủ lại là tôi, một thằng đã học võ từ nhỏ, và môn nào cũng đã học rất lâu.
Cuộc đối đầu diễn ra khá… gay cấn và ngang tài ngang sức, ít nhất là trong mắt của tụi khán giả là thế. Nhỏ Ngân tấn công bên trái, thì tôi thu mình về bên phải, tôi tung cước bên phải, thì nhỏ Ngân cũng thủ thế cánh trái không kém phần thiện nghệ. Nhưng mặc dù tôi nói tôi không nhường, tôi vẫn có chút gì đó nương tay với nhỏ Ngân, vì dù sao nó cũng gọi tôi 2 tiếng “sư phụ” thiêng liêng, cơ mà cái tính ăn thua của nó không biết mọc ra từ bao giờ, hay là nó bắt chước tôi, vì rõ ràng lúc trước, nó không hề có cái tính đó kia mà. Trận đấu kết thúc sau khi tôi nhanh chóng triệt được một đòn lên gối khá khéo của nhỏ Ngân làm nó hơi mất đà loạng choạng, chỉ chờ có thể tôi lao tới với độc chiêu One Inch Punch của mình với tốc độ của một tia chớp. Dĩ nhiên, quyền tung ra chỉ gần chạm vào mặt nhỏ Ngân, tôi đã dừng lực lại ngay, áng chừng nó còn có thể cảm nhận được một luồng gió mát thổi vào nhẹ nhàng trên gò má:
– Kết thúc, Phong thắng! – Tiếng thằng Trí dõng dạc…
Nhỏ Ngân tức giận đánh vào vai tôi mấy cái, vùng vằng:
– Không biết đâu, đánh chẳng nhường gì cả!
– Thế mới nãy đứa nào kêu… đừng nhường?
– Con nói vậy nhưng sư phụ thì phải nhường đệ tử chứ? – Nhỏ Ngân nói ngang…
– Đánh đến thế rồi mà vẫn không biết đang nhường à, tư chất còn u mê lắm.
Tôi tặc lưỡi, lắc đầu ra chiều tiếc rẻ, khẽ cốc đầu nhỏ đệ tử ương ngạnh rồi rảo bước quay đi, mặc cho nó vẫn còn đứng xoa xoa đầu với vẻ mặt khó chịu:
– Rồi có một ngày, con sẽ bắt sư phụ… xin thua!
– Ừ, ráng lên con, sư phụ chờ!
Tôi tầm này đã không còn ra vẻ… thanh cao nữa, đằng nào cũng đang chán đời, tôi sẵn sàng đóng vai phản diện ở khắp mọi nơi mà tôi đi qua, dù đối phương có là một người hòa hoãn như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần có chút… khúc mắc với tôi là tôi tiếp chiêu luôn chứ không có dè chừng gì ở đây, và thằng Trí là một thí dụ điển hình khác.
Sau nhiều lần thách đấu trước đó, và sau lần nó được Uyển My… nhờ vả chuyện gì đó, thằng này cũng giảm bớt tần suất tiếp xúc và gây hấn với tôi, à không, phải nói là nó tuyệt nhiên… ngừng luôn cái chuyện đó, và điều này khiến tôi cảm giác… thiếu thiếu. Nhớ lúc đó thì tôi đang hơi ủ dột, thành ra nó thắng được tôi vài lần, cơ mà dạo này tôi chăm chỉ tập luyện dữ dội lắm, nên thay vì hờ hững như xưa, tôi chủ động “va chạm” với thằng Trí nhiều hơn để khiến nó tiếp tục nổi máu chó mà gạ kèo tỉ thí với tôi tiếp. Mỗi lần đi ngang qua nhau, tôi sẽ huých nhẹ vai nó một cái. Dù rằng mấy lần đầu, nó có vẻ không quan tâm cho lắm, nhưng càng về sau, gương mặt nó càng biểu lộ vẻ… bực bội, cơ mà nó vẫn cố gắng giữ cái thái độ điềm tĩnh giả dối đó, không chủ động dằn mặt tôi như mọi khi:
– Đi đứng cẩn thận chứ mày?
– Thử chút không? – Tôi hếch hàm thách thức…
Nhưng trái với dự đoán của tôi, thằng Trí chẳng những không tỏ ra quyết liệt như dạo nó, nó chỉ ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp gọn lỏn trước khi quay ngoắt đi:
– Khỏi, tao đánh không lại mày!
– ???
Ở mặt trận… đối kháng, thằng Trí không lấy gì làm vui thú để choảng nhau với tôi, trên mặt trận… tình cảm, nó cũng đang tỏ ra khá vật vã trong công cuộc đuổi theo Ái Quyên. Dạo trước thì cặp đôi này thường xuyên đi chung, thân mật dữ dội lắm, dù rằng chỉ thân mật ở mức… đoán mò, tức là luôn luôn đi với nhau, nhưng những hành động… trên mức đó thì chưa ai thấy, chỉ được truyền qua miệng của bọn nhiều chuyện lớp tôi. Không rõ là có chuyện gì xảy ra mà đôi trẻ gần đây không được tha thiết cho lắm, có hôm tôi thấy thằng Trí đi về một mình, mặc dù Ái Quyên vẫn còn đang chưa thu dọn xong sách vở, và ngược lại, có những ngày thì cô bé tót đi chụp ảnh một mình, không rủ theo cạ cứng như mọi khi. Bản thân tôi thì cũng không rành lắm chuyện tình cảm của hai nhân vật này, hơn nữa là tôi cũng không ủng hộ cặp đôi này lắm, vì dù ít dù nhiều, Ái Quyên cũng là… em gái tôi, còn thằng Trí đã mấy lần đá tôi hộc máu mồm, thành ra theo quyền huynh thế phụ thì… không hợp, là không hợp, hừm hừm:
– Quyên!
– Hửm?
– Dạo này 2 đứa cãi nhau à?
– 2 Đứa nào? – Ái Quyên ngơ ngác…
– Đoán xem!
Cô bé ngẫm nghĩ một hồi rồi thì nheo mắt nhìn tôi:
– Có cãi gì đâu, không thích nói chuyện nữa…
– Chán rồi hả?
– Không chán, không thích thôi.
– Nó bắt nạt em à?
– Điên, xin cái tuổi luôn mà đòi bắt nạt tôi!
– Ghê, quá dữ!
– Chị My sao rồi anh?
Câu hỏi của Ái Quyên là một câu hỏi khá bình thường, nhưng với một người đang trong trạng thái cả nghĩ và đa nghi như tôi thì nó bỗng chốc trở thành một câu hỏi… bất thường. Với tất cả những gì tôi đoán, thì Ái Quyên tưởng chừng như sẽ biết gì đó về bệnh tình của Uyển My hay đại loại như vậy, nhưng ngay khi cô bé hỏi câu này, tôi có thể cam đoan, mình đã đoán trật lất và Ái Quyên hoàn toàn nằm ngoài trong chuyện này, vậy nên là, tôi không muốn tiết lộ quá nhiều:
– Vẫn… ổn, không sao cả?
– Ờm, vậy tốt, hôm nào cuối tuần đi chụp hình với em không?
– Gì? Em rủ anh á?
– Ừ, chứ không lẽ rủ… ma?
Lúc ở ngoài đường thì tôi diễn vai người… vui vẻ, nhưng khi về đến nhà, tôi lại là thằng Phong ủ dột và u ám, vậy nên nếu có bất cứ việc gì có thể khiến tôi giết thời gian và ngừng nghĩ ngợi lung tung, tôi vẫn sẽ quyết tâm làm, nhưng mà riêng chuyện này thì… không. Tôi cảm thấy việc tôi và Ái Quyên đi chung với nhau sẽ không để lại kết quả tốt đẹp, hơn thế nữa, dạo này tôi cũng đã bớt ghét thằng Trí, và tôi cũng chẳng muốn can dự vào chuyện tình cảm của nó, mặc dù tôi và Ái Quyên hoàn toàn trong sạch, nhưng không thể tránh khỏi việc thằng Trí sẽ hiểu lầm lung tung. Tóm lại, ở thời điểm nhạy cảm này, tôi sẽ hạn chế đến mức tối đa việc xen chân vào giữa những mối quan hệ của người khác, bất kể là ai:
– Thôi… anh có việc rồi, khi khác đi.
– Ừm, vậy thôi, rủ Trí cũng được.
– Sao nãy bảo… chán?
– Nay chán, mai thích, được không? – Ái Quyên vênh mặt…
– Cái con nhỏ này!
À suýt nữa thì quên, gần đây thì thằng bạn thân nhất của tôi là thằng Đức đã gặp một chuyện khiến nó… suy sụp còn hơn cả tôi, đó là việc nó và tôi vô tình bắt gặp chị Hạnh của nó đang trò chuyện thân mật với một anh quân nhân men lỳ, rắn rỏi, mà khổ một nỗi nữa, là mặc dù nó không biết anh quân nhân này là ai, nhưng tôi lại biết. Số là cách đây không lâu, ông anh rể quý hóa của tôi có mời ông bạn thân trong quân ngũ đến chơi nhà tôi, ăn bữa cơm thân mật. Ông anh này thì không phải dạng to cao, nhưng thân hình vạm vỡ, rắn rỏi, gương mặt vuông vức, nam tính hết nấc, đã thế còn trưởng thành và chững chạc hơn nhiều so với tuổi. Khỏi phải nói, trai chưa vợ, gái chưa chồng, bà dì tôi nhanh chóng bị thu hút bởi nét quyến rũ đặc biệt của ông anh kia, và rất nhanh chóng, gia đình tôi cũng nhận ra điều đó, và mối lương duyên của đôi trai tài gái sắc chính thức… chớm nở trong sự bối rối của tôi và niềm than khóc vô hạn của thằng Đức:
– Phong ơi là Phong, mày không giúp tao à?
– Giúp cái gì mà giúp, đã bảo đừng có mơ tưởng mà không nghe, ráng chịu đi con ơi!
– Mày không muốn tao làm chú mày sao? – Nó làm mặt thảm…
– Chú ngo, chú cái đầu của mày, giỏi thì ganh đua đàng hoàng đi, làm trò con bò như đợt trước thì coi chừng tao!
Thằng Đức nghiến răng ken két, nhưng nó cũng tự biết phải làm những gì, vì rõ ràng là cái vụ nó hùa theo thằng Hải chơi đểu tôi năm ngoái vẫn chưa nguôi ngoai đâu, giờ mà nó dám giở trò với dì Hạnh của tôi thì tôi cho nó nát xương ngay, không có chuyện tha thứ như lần gần nhất đâu nhé, Phong giờ đã khác:
– Chà, chà, em bé Nhật Hạnh dạo này hạnh phúc quá hen, suốt ngày cười tủm tỉm?
Tôi bình thản phán trong khi đang ngồi ngả ngớn xem TV còn bà dì Hạnh của tôi thì cứ chúi đầu vào điện thoại rồi tự cười một mình:
– Kệ tui, mấy người mắc cười ghê?
Bà ấy nói tôi mắc cười, nhưng tôi đâu có cười, có mỗi mình bà ấy cười chứ ai:
– Dì ưng anh đó rồi à? Con gái gì mà dễ dãi quá vậy? – Tôi tặc lưỡi…
– Nè nè, đừng có nói tầm bậy nha, bọn tui nói chuyện tìm hiểu thôi.
– Dì tính bỏ thằng Đức à?
– Bỏ gì chứ, chị em tui vẫn thế, hứ!
Nói đoạn, bà ấy chẳng thèm đối đáp tiếp với tôi nữa mà chạy một mạch lên phòng để chuẩn bị nghe điện thoại từ “anh bộ đội” của bà ấy, bỏ luôn cái bộ phim dài tập sướt mướt mà bà ấy mở lên nhưng chẳng có nhu cầu xem.
Đấy, tóm lại là mọi người xung quanh tôi đa phần đều vẫn đang khá vui vẻ và hào hứng với những câu chuyện tình cảm sướt mướt của họ, riêng tôi thì vẫn đau khổ một mình lẻ loi. Cơ mà bên cạnh những nỗi buồn thường trực, cuộc sống của tôi dạo này cũng bớt hiu quạnh đi rất nhiều khi cô bạn thời thơ ấu trở về một cách bất ngờ nhất có thể. Quỳnh vẫn vậy, vẫn hiền lành, dịu dàng và nhỏ bé như nó ngày trước, nhưng nó đã không còn quá… dựa dẫm vào tôi nữa, điều này khiến tôi vừa buồn mà lại vừa vui. Tôi vui vì Quỳnh có vẻ đã trưởng thành và độc lập hơn rất nhiều, giống như mẹ nó, nhưng tôi cũng buồn vì cô em gái nhỏ của tôi đã chẳng cần đến sự hỗ trợ của tôi nữa, giống như tất cả những người khác, đều xem tôi là thứ yếu trong cuộc đời lắm âu lo của họ. Nhưng đó là suy nghĩ của tôi mà thôi, còn Quỳnh lại chẳng nghĩ như vậy, vì nó vẫn thương tôi mà.
Có một hôm, Quỳnh đột nhiên mời tôi sang nhà nó vào lúc sáng sớm cuối tuần với lý do có chuyện muốn nói. Ngày xưa nó bỏ tôi sang Úc không nói một lời nào, tôi giận nó dữ lắm, cơ mà sau bao nhiêu năm đã quá, tôi lại thấy thương Quỳnh hơn, vì ngay từ khi tôi vẫn còn trẻ trâu điên dại, nó đã biết lo lắng và nghĩ cho tôi, và nó không muốn tôi buồn vì biết nó sắp rời đi, nó chỉ gặm nhấm niềm đau đó, một mình mà thôi.
Dạo gần đây, tôi vẫn thường xuyên sang chơi với mẹ con Quỳnh, thậm chí ăn cơm với cả 2 người vài ngày trong 1 tuần. Quỳnh sau một thời gian đầu còn đôi chút gượng gạo, giờ đây nó đã vui vẻ trò chuyện trở lại với tôi, dù rằng trong ánh mắt nó, tôi vẫn nhìn thấy những nỗi buồn sâu thẳm. Tôi hỏi sao Quỳnh buồn, nó chẳng nói, nó chỉ lắc đầu, rồi nhìn xa xăm. Quỳnh giống hệt như mẹ nó, nhất là mỗi khi nhìn nghiêng, và nó cũng giống mẹ nó nốt, ở cái khoản mạnh mẽ và tự lập này, và chính vì điều đó, khiến tôi thương Quỳnh vô cùng:
– Hì, anh ăn gì chưa? – Quỳnh cười hiền đón tôi ở cổng…
– Chưa, em gọi cái là anh sang liền nè!
– Vậy anh… dắt xe vào đi, em có nấu phở rồi.
– Ừ, vậy ngon, hờ hờ, đang đói bụng…
Tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ, tếu táo như thường ngày, còn Quỳnh thì lại điềm tĩnh và chững chạc đến bất ngờ. Nó chẳng nói gì, chỉ mỉm cười thật khẽ rồi dịu dàng đợi tôi dắt xe vào trong, khóa cửa nẻo cẩn thận rồi lại cùng tôi vào nhà. Quỳnh gọi tôi là anh, dù nó bằng tuổi tôi, nhưng bây giờ, thậm chí tôi còn có cảm giác, nó là bà chị già hiền hậu của tôi chứ không phải là cô em gái bé bỏng ngày nào nữa:
– Ủa? Mẹ em đâu rồi Quỳnh?
– Mẹ đi thăm mấy người bạn cũ, chắc trưa không về, anh ở lại ăn cơm với em nghen?
– À… ừ… cũng được.
Tôi thì không muốn bỏ buổi học Muay Thai, cơ mà không thể nào từ chối lời mời của Quỳnh được, với cả tôi cũng không có can đảm dẫn nó đến lớp Muay Thai chung với tôi. Quỳnh không phải là Uyển My, tôi không nghĩ nó đủ bản lĩnh để đối đầu với những ánh mắt soi mói và cả những lời bàn ra tán vào khủng khiếp từ đám đông nhiều chuyện bên dưới, nhất là khi nó lại xuất hiện cùng tôi, một người đã có quá nhiều… tai tiếng mặc dù chẳng sơ múi được miếng nào:
– Anh đợi một chút hen, em có chuẩn bị sẵn hết rồi, hâm nóng lại thôi!
Quỳnh nhẹ nhàng và từ tốn đến lạ, có cảm giác nó đã lớn hơn rất nhiều kể từ lần cuối cùng tôi gặp nó, ý tôi là lớn về tâm hồn kìa:
– Có chuyện gì mà gọi anh sáng sớm vậy Quỳnh?
Tôi ngồi chống cằm ở phía bàn ăn, còn Quỳnh thì vẫn loay hoay nấu nướng trên bếp, và dường như nó nghe thấy, nhưng không trả lời tôi thì phải:
– Quỳnh ơi!
– Dạ?
– Em có sao không? – Tôi lo lắng hỏi…
– Hì, em không sao, chờ em một chút.
Nhận thấy Quỳnh có vẻ không hứng thú lắm với việc đối đáp từ xa, tôi cũng ngậm bồ hòn làm ngọt và im phăng phắc luôn từ lúc đó. Căn nhà của mẹ con Quỳnh thuê hiện tại cũng không quá to, không quá nhỏ, theo tôi nhận xét thì khá vừa vặn với một gia đình tầm 4 người, 1 trệt, 2 lầu, có ban công, có sân thượng, nhìn chung là khá ổn. Quỳnh làm kỹ sư phần mềm thì tôi đồ rằng thu nhập của nó cũng khá cao, việc thuê một căn nhà cỡ này thì tương đối đơn giản.
Sau một vài phút hí hoáy, Quỳnh mang ra cho tôi một tô phở chuẩn vị thơm nức mũi. Quỳnh không thích thịt bò, ngày xưa nó nói với tôi như vậy, thế nên nó nấu bằng thịt gà, mà là kiểu gà nướng, giống mấy quán phở ở ngoài Bắc, điều này thì tôi nghe Uyển My nói, chứ tôi cũng chưa có dịp thử. Tôi một tô, Quỳnh một tô, hai đứa lặng im ngồi ăn, không ai nói với ai câu gì, chỉ chốc chốc Quỳnh lại ngước mắt lên nhìn tôi với vẻ dò xét:
– Ngon lắm, Quỳnh nấu giỏi quá!
– Hi.
Tôi cứ khen, Quỳnh cứ cười, mọi chuyện diễn ra lặp đi lặp lại khoảng vài lần trước khi tôi chính thức rửa tay gác đũa vì quá sức no, số là tôi to con, ăn nhiều, Quỳnh biết, nên nó làm phần của tôi to gấp rưỡi phần của nó, thịt cũng vì thế mà nhiều hơn, ăn muốn bể bụng, chỉ được mỗi tội là… ngon:
– Bể bụng… mất, em làm cho anh nhiều quá!
– Em sợ anh ăn không đủ cơ, hì.
Thi thoảng, Quỳnh hướng ánh mắt… khó hiểu về phía tôi, xem chừng nó muốn nói điều gì đó, nhưng ngẫm nghĩ một lúc, nó lại lắc đầu quay đi. Tôi biết chắc chắn Quỳnh đang có chuyện gì khó xử, nhưng việc tôi và nó đã xa nhau quá lâu dường như khiến Quỳnh không tự tin và không thoải mái lắm để chia sẻ với tôi. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, xét cho cùng, ngoài mẹ Quỳnh ra, tôi là người thân nhất đối với nó trên cái cuộc đời này, thậm chí, nói không ngoa rằng, trong 18 năm đầu tiên Quỳnh có mặt trên thế giới, nó đã ở bên cạnh tôi còn nhiều hơn ở với ba mẹ nó, chắc chắn luôn.
Sự bối rối của Quỳnh khiến tôi cũng có đôi chút… lấp lửng. Tôi không biết nó đang muốn nói cái gì, và nếu chuyện thực sự khó nói cỡ đó, tôi xem chừng mình cũng không nên là người bắt đầu trước mọi diễn biến, hãy cứ để Quỳnh chủ động tâm lý. Chừng nào nó sẵn sàng nói với tôi, chừng đó tôi sẽ biết, không cần quá sức vội vàng làm gì cho mệt người. Nhưng Quỳnh không nói, tôi không hỏi, thì có một nhân vật khác bất thình lình xuất hiện và giải đáp luôn toàn bộ thắc mắc của tôi từ nãy đến giờ, đồng thời cũng nói thay tiếng lòng của Quỳnh giúp cho nó luôn. Ngay khi tôi vừa quay sang nhìn Quỳnh, khiến nó ngại ngùng đan hai tay vào nhau, thì một giọng nói… trong trẻo và ngây ngô vang lên một cách nhẹ nhàng ở phía cầu thang nhưng lại như sấm nổ bên tai đối với tôi ngay tắp lự:
– Mami ơi, có gì… ăn không, con… đói…