Phần 106
Đã từ khá lâu, chính xác là cũng độ gần nửa năm nay, tôi quên bẵng đi mất về sự hiện diện cũng như là sự tồn tại của một cá thể mà thú thật là tôi cũng chẳng ưa gì cho lắm. Người này về mặt thực tế thì cũng chưa làm hại gì đến thân thể vật lí của tôi, chỉ là đã đôi lần khiến tôi phải tức nổ đom đóm mắt về những hành động bất thường của hắn ta. Hơn thế nữa, thứ khiến tôi không ưa nhất ở người này chính là việc hắn ta… gần như đã chạm ngưỡng hoàn hảo, ý tôi là về vẻ bề ngoại, sự hào nhoáng đập thẳng vào mắt người đối diện. Một tên cực kỳ đẹp trai, nhà giàu, giỏi giang, dù ẩn sâu bên trong vẫn còn nhiều ái ngại, thì ít nhất, với cái giao diện đó, hắn hoàn toàn đủ khả năng tìm kiếm cho mình một người con gái xứng đôi vừa lứa, tại sao cứ nhất thiết phải là Uyển My của tôi? Nhưng ngẫm đi thì cũng phải ngẫm lại, ngoài việc Uyển My đích thân chọn tôi ra thì tôi chẳng có cái khỉ gì hơn được so với hắn, hắn ở đây không phải ai khác, chính là Hải, ngày xưa tôi vẫn quen gọi là Hải ngựa, vì cái vẻ đẹp mã giả tạo của hắn.
Từ cái ngày mà Uyển My khăn gói rời xa tôi để đi đến nơi đất khách quê người cùng với Hải, tôi đã gần như ngó lơ và quên bẵng đi mất một sự thật tàn nhẫn, đó là người mà Uyển My đã chọn – là tôi, sẽ không có cơ hội được ở bên cạnh nàng, còn người mà nàng đã từ chối – thằng Hải, thì lại may mắn có được cơ hội đó. Mà nói may mắn thì cũng không hoàn toàn là như vậy, Hải chỉ thừa hưởng được sự may mắn nó vì nó là con của… ba nó. Đúng như vậy, nếu ngày trước ba của nó không giang tay giúp đỡ gia đình Uyển My, thì nhạc phụ tương lai của tôi đâu có phải ghi nhớ cái ơn cứu tử đó trong lòng, để rồi giờ đây, ông phải ngậm ngùi trao cho con trai của ân nhân một cơ hội để… tán tỉnh con gái mình. Tôi nghĩ là ông cũng thừa biết rằng, Uyển My thương tôi, còn Hải thì chỉ là một con muỗi vo ve bên đường. Cơ mà, với cái ơn quá lớn ấy, nhạc phụ của tôi cũng chẳng còn cách nào khác là đồng ý về một phương án rất lấy làm… khó nghe mà ba của thằng Hải đã yêu cầu. Và rồi thì mọi chuyện đâu cũng vào đấy, Uyển My vẫn phải sang Mỹ, 2 năm, làm việc chung với Hải, trong 2 năm đó, đem theo hy vọng của Hải cũng như ba mẹ nó, rằng sau 2 năm đằng đẵng, gia đình họ sẽ có thêm 1 cô con dâu xinh đẹp, giỏi giang và cực kỳ ngoan ngoãn này. Thế nhưng hôm nay, bằng một… sự kiện bí ẩn nào đó mà tôi chưa biết, Hải đã đích thân nhắn tin hỏi tôi về Uyển My, nhưng làm thế quái nào mà tôi biết được Uyển My đang ở đâu như lời nó hỏi, chẳng phải nàng nói với tôi là nàng đã trở về Mỹ rồi sao? Tại sao Hải lại hỏi tôi như thế? Và Uyển My của tôi, nàng đang ở đâu mất rồi?
Mãi mê suy nghĩ hồi lâu, tôi đã rảo bước vào lớp từ lúc nào chẳng hay, thậm chí còn không kịp nhìn thấy Tuyết Mai đang ngơ ngác nhìn tôi ở phía đầu bàn mà sơ ý trượt chân ngã nhào về phía nàng. Có lẽ chẳng cần miêu tả quá kỹ lưỡng cũng biết, với tình trạng đó, tư thế ngã của tôi về phía Tuyết Mai sẽ… khó coi và dễ gây hiểu lầm như thế nào. Tôi cuống cuồng kịp nhận ra sự nguy hiểm, hai tay kịp chống lấy hai bên bàn, người hơi khuỵu xuống, còn mặt tôi thì gần như là… áp sát vào mặt của Tuyết Mai, đủ để tôi có thể cảm nhận được hơi thở… vội vàng của nàng cũng như mùi thơm quyến rũ đang sực nức trong… khoang mũi:
– Ơ… ơ… Mai…
Tôi ngượng chín người, miệng mồm lắp ba lắp bắp, cảnh tượng của tôi lúc này hệt như trong những bộ phim tình cảm Hàn Quốc sướt mướt mà dì Hạnh với mẹ tôi hay xem vào mỗi tối. Tôi bối rối, nhưng vẫn còn rặn ra được vài chữ, trong khi Tuyết Mai đỏ bừng mặt, không nói được lời nào, nàng chỉ tròn mắt nhìn tôi, không chớp lấy một cái. Tình trạng khó coi ấy của hai đứa tôi tưởng như sẽ không bao giờ chấm dứt nếu như đám bạn phía sau không la làng lên một cách dữ dội như vậy:
– Ê HAI CÁI ĐỨA KIA, LÀM TRÒ GÌ THẾ??? – Một thằng hét lớn…
– Trời má nó cái thằng Phong, sao lúc nào cũng thấy mặt nó vậy? Tránh xa con người ta ra đê!!!
– Đưa tao cái điện thoại coi, tụi nó còn chưa thèm bỏ ra nữa kìa, bọn bệnh hoạn!!!
Khỏi phải nói, hai đứa tôi, à không, chính xác là chỉ có mỗi mình tôi giật mình bật ra về vị trí cũ, còn Tuyết Mai thì vẫn tròn mắt nhìn tôi, ngạc nhiên vô cùng tận, gò má vẫn đỏ ửng lên, trông nàng sao mà đáng yêu một cách lạ lùng, khác hẳn với cô Tuyết Mai những ngày đầu tiên gặp nhau:
– Mày có Tuyết Mai rồi thì nhường Uyển My lại cho tao đi! – Thằng Tuấn đá bắt đầu tỉa đểu…
– Dẹp mày đi! Bố lại sút cho phát giờ! – Tôi bối rối đi thẳng về chỗ, không dám ngoái đầu lại…
– Chậc chậc, người ăn không hết, kẻ lần không ra!
Thằng Tuấn đá chép miệng rồi ngồi xuống, vẻ mặt thiểu não của nó nhìn là buồn cười, cơ mà ở tâm thế hiện tại, tôi tự dưng cười không nổi nữa, cứ mơ mơ màng màng làm sao ấy:
– Mai… Mai… ơi!
– Hở? Mai đây! – Tuyết Mai dè dặt, nàng không nhìn vào tôi…
– Xin… xin lỗi nhé, Phong trượt chân… – Tôi lí nhí phân trần…
– Không có gì… đâu, Mai bình thường mà…
Bọn tôi ngồi im mất vài phút, trong khi tôi giả vờ lục lọi trong balo thì nàng vẫn cúi đầu nhìn vào quyển sách trên bàn, dù rằng nó thậm chí còn chưa được mở ra, chẳng hiểu có cái thông tin hữu ích nào ở ngoài bìa mà Tuyết Mai lại chăm chú đọc đến vậy:
– Đừng… ngại nhé, bọn kia nó đùa thôi! – Tôi tiếp tục trấn an…
– Có gì đâu, Mai không sao, hì…
Lần này thì tôi tin là nàng đã ổn thật rồi, vì ngay sau câu nói đó, Tuyết Mai quay mặt về phía tôi nở một nụ cười tươi tắn quen thuộc, khoe khéo cái răng khểnh đáng yêu hết nấc, gò má vẫn khẽ ửng hồng, tạo điểm nhấn lớn trên gương mặt trắng trẻo xinh đẹp như trứng gà bóc:
– Ừ… ừ… vậy… tốt… tốt rồi!
Tuyết Mai hết ngại, thì người ngại lại là tôi. Không biết bao nhiêu lần, tôi đã tự nhủ lòng mình rằng không được để cái vẻ ngoài kia quyến rũ thêm lần nào nữa, vì Uyển My của tôi mới là số 1, thế nhưng lúc này đây, và cả nhiều lúc khác nữa, khi đối mặt với Tuyết Mai, tôi không thể nào làm chủ nổi suy nghĩ của mình, vì cái nụ cười ấy, mái tóc xoăn xinh đẹp ấy, cả cái lúm đồng tiền đáng ghét kia nữa, thật sự… quá sức chịu đựng rồi:
– Hì.
Suốt buổi học hôm đó, tôi cứ ngồi thừ người ra, một mặt là tôi nghĩ đến thằng Hải ngựa, liệu rằng có nên trả lời tin nhắn của nó hay không, mặt khác thì tôi nghĩ về Tuyết Mai, và vô thức có những so sánh với Uyển My nhà tôi. Xét cho công bằng, thì ở mức độ nhan sắc, Uyển My nhỉnh hơn, nhưng thu hút hơn chắc chắn là Tuyết Mai, bởi vì tôi thực sự cảm nhận được rằng, một khi đã say mê nụ cười quyến rũ của Tuyết Mai, không có một chàng trai nào đủ khả năng cưỡng lại được cái vẻ đẹp đó. Uyển My rất đẹp, rất mê hoặc, nhưng ở nàng toát ra một vẻ sang trọng, tiểu thư hơn là Tuyết Mai, người dù cũng không hề thua kém quá nhiều ở bề ngoài, nhưng lại tạo ra một cảm giác khá thoải mái cho người đối diện. Tuyết Mai đãng trí, học trước quên sau, não cá vàng, còn Uyển My thì giỏi giang vô đối, thông minh, lanh lợi, sắc sảo không ai sánh bằng. Về mặt này, thì Tuyết Mai vẫn thua đứt đuôi. Tôi không xếp Ái Quyên vào mặt trận so sánh này, vì hiện tại thì nàng đã không còn trong tâm khảm của tôi nữa, mà là trong tâm khảm của thằng Trí mất rồi. Với cả là, nếu có xếp Ái Quyên vào đây, cô bé cũng nhanh chóng… rớt đài thôi vì so với cả hai mỹ nhân này, Ái Quyên thực sự là không có chút cửa nào. Nếu em có đọc được những lời này, thì cho anh xin lỗi nhé, bé Quyên của anh, hehe:
– Phong!
– …
– Phong!
– …
Tôi cảm nhận được cái huých tay rất khẽ ở bên cạnh, mà bên cạnh tôi thì làm gì còn ai khác ngoài:
– Phong!!!
– Hả? Cái gì? – Tôi ngơ ngác, nhìn sang Tuyết Mai…
– Chiều nay rảnh không? – Nàng thì thầm…
– Chiều nay á?
– Ừm, đúng rồi, chiều nay đó! – Nảng tỏ vẻ sốt sắng…
– Ừ… chắc là không, có học tiếng Anh. Sao vậy?
Nàng thè lưỡi nhìn tôi bẽn lẽn, như kiểu sắp làm một chuyện gì đó tày đình lắm:
– Đi với Mai qua chỗ này chơi không?
– Đi chơi? Đi đâu?
– Ừm… đi hội sách, bên sân vận động Hoa Lư ấy!
– Hội sách? – Tôi trố mắt, tôi hồi nào giờ cũng không khoái đọc sách cho lắm…
– Đúng, ra dạo vài vòng cho khuây khỏa. Sao? Đi không? – Nàng hấp háy mắt chờ đợi…
Thú thật là sách thì từ xưa đến giờ ngoài mấy quyển tiểu thuyết kiếm hiệp của ba tôi ra thì tôi chỉ đọc thêm được vài tựa sách nổi tiếng theo kiểu dạy cách sống, dạy cách làm giàu, vân vân và mây mây của bà chị tôi, chứ ngoài ra tôi cũng không khoái cho lắm, dù phải công nhận là đọc sách thật sự rất có ích cho việc trau dồi kiến thức, mãi sau này tôi mới nhận ra được:
– Đi với ai?
– Thì Mai với Phong, 2 đứa mình thôi!
– 2 Đứa? Thật à?
– Thật, đùa làm gì chứ? – Tuyết Mai có vẻ mất kiên nhẫn với tôi, nàng khẽ nhăn mặt…
Như đã nói, hiện tại thì tôi không thích đọc sách cho lắm, quyển sách Uyển My tặng tôi còn chưa thèm đụng vào, huống hồ là đi rước thêm một lô một lốc về nhà:
– Thôi, không đi đâu, chán òm! – Tôi trưng ra bộ mặt chán chường…
– Chẳng cần, tự Mai đi, hứ!
– Ơ…
Tuyết Mai giận dỗi quay ngoắt đi, chẳng cho tôi cơ hội sửa sai, mà nàng cũng không có ý định khuyên nhủ hay nài nỉ tôi thêm nữa, vì quả nhiên là tôi quá cứng đầu mà. Thành thật mà nói thì dạo này tôi học hành vẫn ngon lành, có nghỉ một buổi Anh văn thì cũng chẳng làm sao, dù gì tôi cũng là tinh hoa của lớp, hờ hờ. Với lại tâm trạng cũng không được ổn cho lắm vì những sự kiện liên quan đến Uyển My, thành ra tôi bị stress nặng nề, lúc quái nào cũng thấy cuộc đời ủ dột, có lẽ một chuyến đi chơi thư giãn là điều không tệ vào lúc này:
– Này… này… sao đấy?
Tôi khẽ thúc cánh tay mình vào tay Tuyết Mai, nhưng mỗi lần như thế, nàng cứ ngồi lùi xa ra khỏi tôi thêm một chút:
– Giận rồi hả?
Nàng vẫn không thèm trả lời, bĩu môi nhìn lên bảng chăm chú chép bài, mặc dù chẳng hiểu là đang chép cái gì trong vở, vì thầy làm quái gì có viết gì đâu:
– Mai!
– Đọc tên làm gì?
– Mai à?
– Không quen.
– Mai xinh đẹp?
– …
Đụng chạm vào… điều hiển nhiên, Tuyết Mai khẽ liếc mắc nhìn tôi, đôi môi mấp máy như muốn mỉm cười nhưng đang cố gắng kìm nén lại, nàng hất hàm:
– Gì chứ?
– Cho mình đi với nhé! – Tôi thủ thỉ…
– Không, không cần.
– Đi mà, mình cũng khoái đọc sách lắm! – Tôi vờ vịt, không muốn làm Tuyết Mai mất hứng…
– Thật không?
– Thật!
Tôi gật đầu chớp nhoáng. Cơ mà chẳng biết vì tôi rất đáng tin hay Tuyết Mai không đa nghi, nàng ngay lập tức ra vẻ phấn khởi trở lại, nụ cười tươi tắn kia đã nói lên điều đó:
– Hihi, vậy đi hen?
– Ừ, khi nào đi? – Tôi phì cười trước điệu bộ lý lắc của Tuyết Mai…
– Khoảng 3h chiều nay cho đỡ nắng được không?
– Ừa, sao cũng được, cũng không bận gì.
– Vậy đi, chiều Mai qua đón nhé?
Nàng đề nghị, cơ mà lời đề nghị này nghe có vẻ ngược hướng quá mức, tội gì mà một cô gái lại phải đi đưa đón một chàng trai cơ chứ:
– Gì? Để Phong qua đón chứ Mai đón cái gì, con gái mà đi đón con trai? – Tôi ngơ ngác…
– Chả sao cả, trai gái gì mà chẳng đưa đón được, thời đại nào rồi? Mà thôi, cứ vậy đi, đến giờ Mai tới, đừng có ngủ quên đó, ngủ quên là cho ở nhà luôn! – Nàng nhún vai đáp…
– Ừ… ừ…
Hiện tại thì đầu óc tôi đang rối như tơ vò, mà tôi cũng còn quá nhiều chuyện đang cần giải quyết nữa, nhưng chẳng hiểu sao mà tôi lại đồng ý với lời mời của Tuyết Mai nhanh như vậy, có lẽ là tôi nghĩ mình cũng cần hít thở khí trời một chút, ít ra cũng giúp bản thân bớt suy nghĩ lung tung và bận tâm nhiều thứ đi. Việc của Uyển My, nàng hứa sẽ trả lời tôi sau, nên tôi đành cố gắng đợi vậy chứ không thể làm gì khác hơn. Duy chỉ có vấn đề liên quan đến thằng Hải mới khiến tôi nhức đầu, vì dù rằng nó đang ở xa, chẳng thể nào kiếm chuyện gây hấn với tôi như dạo trước, nhưng câu hỏi của nó lại khiến tôi hồi hộp, bất an hơn rất nhiều, vì nó liên quan trực tiếp đến Uyển My, người mà mấy hôm nay đến cả tôi cũng mù tịt không biết nàng đang ở đâu nữa:
– Cho Phong cái này nè!
Tuyết Mai nắm bàn tay trắng trẻo bé nhỏ lại đưa về phía tôi, dường như đang ẩn giấu một bí mật gì đó:
– Hả, gì thế?
– Xòe tay ra đi! – Nàng cười hiền…
– Làm gì?
– Cứ xòe tay ra đi, hỏi nhiều ghê! – Tuyết Mai khẽ nhăn mặt…
– Thì đây!
Tôi xòe tay ra, và chỉ ít giây sau, một viên bi ve trong suốt với các đường họa tiết gợn sóng rất đẹp mắt màu cam được thả vào tay tôi, đây đúng là loại bi mà hồi nhỏ tôi với đám nhóc hàng xóm vẫn thường xuyên đào đất lên bắn ầm ầm mỗi buổi chiều, sao mà hoài niệm quá đỗi:
– Trời đất, ở đâu ra đây?
– Của Mai đó, tặng Phong, hì hì.
– Thì biết là của Mai rồi, mà Mai nhặt ở đâu à?
– Người ta mua đó, suốt ngày nghĩ người ta nhặt, ghét ghê!
Tuyết Mai bĩu môi, có lẽ nàng tưởng tôi đang trêu nàng cái vụ nàng nhặt viên kẹo trong ngăn bàn để tặng cho tôi hồi đầu gặp nhau:
– Haha, xin lỗi, mà mua bi làm gì đây?
– Mai mua về sưu tập.
– Sưu tập?
– Ừ, có gì lạ đâu, Mai thích mấy viên bi giống vậy, đẹp mà, còn đủ loại màu sắc nữa.
Dường như để củng cố thêm lòng tin dành cho tôi, Tuyết Mai cần thận lấy trong balo ra một chiếc hộp nhỏ, nhìn như kiểu một chiếc rương kho báu bé tẹo, trong đó chứa hàng chục viên bi đủ mọi loại màu sắc, chất liệu, thật đúng là một gia tài… với mấy đứa trẻ con như tụi tôi cách đây tầm 20 năm:
– Uầy, xịn thế? – Tôi ngạc nhiên và bị hút mắt bởi những viên bi đang lấp lánh dưới ánh đèn led vàng nhấp nháy từ trong chiếc hộp…
– Hì hì, đẹp không?
– Đẹp, có cả bi mè nữa hả?
– Hở?
Tôi thích thú, chỉ tay vào một viên bi màu trắng sữa với những họa tiết trên bề mặt. Ngày còn nhỏ tôi và tụi bạn vẫn gọi viên bi này là bi “mè” hay bi “vừng” vì trên bề mặt của nó có những chấm nhỏ hệt như những hạt vừng được rắc lên vậy, cũng đa dạng các loại màu sắc, xanh đỏ tím vàng đủ kiểu:
– Hồi mình còn nhỏ cũng hay chơi loại này, mà loại này đắt hơn loại trong suốt 1 chút xíu, 1 ngàn được 5 viên trong suốt kia, còn chỉ được 3 viên bi mè này thôi!
Như được trở lại với tuổi thơ, tôi khoái chí lựa lọc ra những viên bi ngày nhỏ mình hay chơi từ hộp sưu tập của Tuyết Mai, đủ các loại màu sắc, từ trong suốt nhân xanh lá, trong suốt nhân đỏ, nhân cam, nhân đen cho đến bi mè trắng, bi mè trong suốt, bi cối xanh dương, bi cối màu đen, nhìn vô cùng thích mắt. Nhưng đặc biệt nhất phải kể đến viên tôi đang cầm trên tay ngay lúc này, một viên bi cũng màu trắng nhưng lớp vỏ bên ngoài được phủ một lớp sần sùi, thô ráp, vô cùng đặc biệt, nhìn nó to hơn hẳn so với những viên bi khác, và đây cũng là loại bi đắt giá nhất với lũ trẻ con tụi tôi ngày đó, bọn tôi vẫn gọi là viên bi “trứng chim”:
– Trời ơi, có cả viên trứng chim này nữa?
Tuyết Mai tròn mắt ngạc nhiên:
– Sao vậy Phong, bộ viên này có gì đặc biệt hả?
– Viên trứng chim này ngày Phong còn nhỏ đắt lắm, 1 ngàn 5 viên kia nhưng viên này 2 ngàn 1 viên lận đó!
Tôi vẫn mân mê viên bi tuổi thơ trên tay, trong khi Tuyết Mai thì như ngộ ra được chân lý, nàng cười khúc khích:
– Ở đâu Mai có viên này vậy?
– Ừm, Mai tìm thấy trong nhà kho, hì, cũng không biết nó khác gì luôn – Nàng thành thật…
– Mai có anh trai à?
Tôi đoán mò, vì khác chắc rằng Tuyết Mai không lớn tuổi hơn mình, cùng lắm là chỉ ngang bằng, mà ngày đó thì tụi con gái tuyệt nhiên không bao giờ chơi bắn bi cả, vì trò này được chơi trên nền đất, tay chân chơi xong dính đầy đất cát, tụi con gái sợ là phải, nên tôi nghĩ rằng viên bi này thuộc quyền sở hữu của một người lớn hơn nàng, và dĩ nhiên là con trai, nên đó chỉ có thể là:
– Sao… Phong biết? – Tuyết Mai khẽ bối rối…
– Thì con gái có bao giờ bắn bi đâu, Mai không biết viên này thì chắc chắn là có anh trai rồi, chứ em trai thì chắc cũng không biết đâu, lứa tụi mình trở về trước mới biết được.
Tôi nói như được lập trình. Quả nhiên là sau thời gian dài được Uyển My… uốn nắn, tôi tự nhận thấy khả năng phân tích và dự đoán của mình cũng được nâng lên một tầm cao mới, dù rằng chưa thực sự sắc sảo và chuẩn xác được như tiểu thư nhà tôi, vẫn chỉ hơn mức đoán mò một chút xíu:
– Giỏi ghê hen? Ừm, của anh trai Mai đó! – Tuyết Mai cười tít mắt…
– Hờ hờ, hên thôi, trả Mai nè!
– Phong thích viên này không?
– Cũng thích! Mà giờ ngắm thôi chứ có chơi đâu! – Tôi cười hiền…
– Vậy Mai tặng Phong đó! – Nàng hấp háy đôi mắt…
– Thôi, giữ lại đi, sưu tập mà còn đem cho người ta!
Nói thích thì thích vậy, chứ tầm này tôi mang viên bi về cũng chỉ tổ làm mất chứ có tác dùng gì đâu:
– Thế thôi, Mai cất đi vậy! – Nàng ỉu xìu, nhìn đến là tội…
– Thôi học bài đi, chuẩn bị thầy chấm bài trên máy kìa! – Tôi lắc đầu cười trừ…
– Ờm, Mai biết rồi! – Tuyết Mai vẫn bí xị…
Suốt từ lúc đó cho đến khi hết giờ, tôi và Tuyết Mai dường như không nói thêm với nhau câu nào nữa, vì cô nàng tóc xoăn đáng yêu thì đang bận chăm chú làm bài tập, cau mày liên tục vì không biết đường làm tiếp, còn tôi thì bận suy nghĩ vẩn vơ đủ mọi chuyện, chốc chốc lại mỉm cười vì nhận ra được sự kỳ lạ và đáng yêu từ cô nàng này, một cô gái rất cá tính và có những sở thích dễ thương, nhưng chúng tôi có vẻ sẽ mãi mãi là những người bạn tốt, chỉ thế mà thôi.
Ngay giờ ra về hôm ấy, tôi đã chủ động đánh nhanh rút gọn, vì đã mấy lần trong giờ học, tôi trông thấy thằng Long đen cứ thậm thụt nhìn về hướng Tuyết Mai, hình như là muốn nói một điều gì đó, thành ra tôi cũng chẳng muốn làm kỳ đà cản mũi, đành biết thân biết phận mà chuồn về trước, không đợi Tuyết Mai đi chung xuống dưới như mọi khi. Đúng như dự đoán, ngay sau khi tôi chạy ra cửa lúc Tuyết Mai không để ý, thằng Long đen đã mạnh dạn tiến tới, khuôn mặt phấn khởi nói gì đó với Tuyết Mai. Chẳng rõ là có phải nó cũng đang tính rủ nàng đi chơi hay không mà tôi vẫn kịp nhìn thấy Tuyết Mai cười tươi, nhưng sau đó lại lắc đầu ra chiều tiếc nuối, còn thằng Long thì lủi thủi ra về với ánh mắt đượm buồn. Ngay sau đó, nhận ra được sự biến mất của tôi, Tuyết Mai tìm dáo dác xung quanh, nhưng tôi đã kịp lượn mất vì nhận thấy tình hình có vẻ không thơm cho lắm. Thằng Long đen dù sao đi chăng nữa cũng là một thằng khá… tốt tính, nó lại còn đẹp trai, nam tính, sóng đôi với Tuyết Mai thì hợp không còn gì để bàn. Một người da trắng bóc, một người thì lại ngăm đen, đúng là một cặp đôi hoàn hảo tựa… hắc bạch vô thường.
Vì chiều nay khả năng cao là tôi sẽ không thể qua nhà Uyển My chơi như thường lệ, thế nên ngay sau giờ học, tôi đã phóng xe thẳng đến nhà nàng để thăm thú vườn tược và cho con cá tiền tỷ ăn qua loa. Việc ghé thăm này tôi chưa nói với Uyển My, nhưng khá chắc là nàng cũng đã đoán được, vì tôi thấy nhà nàng vẫn lắp camera đầy nhóc, và mấy cái camera đó thì vẫn chớp sáng liên tục mỗi lần tôi nhìn vào. Như tôi đã thắc mắc dạo trước, nhà của Uyển My mặc dù chẳng có ai ở, thế nhưng lúc nào cũng rất sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp, thậm chí ngay cả một cái mạng nhện cũng không thấy xuất hiện. Theo như lời nàng tiết lộ thì gia đình nàng có nhờ người quen đến dọn dẹp, mà dạo này tôi thường xuyên xuất hiện tại đây cũng chưa thấy người quen đó đến, thành ra cũng có phần khá… hồi hộp. Tính tôi thì cũng không phải là ngại giao tiếp, chỉ là khi buồn, tôi không muốn nói chuyện với người lạ cho lắm, vì luôn luôn phải trưng ra bộ mặt không đúng với tâm trạng, và tôi thì không khoái chuyện đó cho lắm.
Tôi tiếp tục công việc quen thuộc như thường lệ, tiến vào bật điện hệ thống nước để tưới cây cho khu vườn, mấy chậy lan kiểng thì tôi phải tự mình hứng nước tưới vì ở khá cao. Con cá rồng của nhạc phụ thì có vẻ như đã quen với sự xuất hiện của tôi, nó không còn rúc mình vào dưới những hòn non bộ nữa mà vui vẻ bơi lội qua lại mỗi khi tôi tiến đến gần. Tôi chẳng biết làm cách nào mà con cá có thể nhận ra được tôi, chỉ là khi nhìn thấy sự thay đổi khác lạ này, bỗng dưng tôi cảm thấy vui lên chút đỉnh, dù rất nhanh sau đó lại buồn ngay vì nhớ ra rằng con cá này thậm chí còn hạnh phúc hơn tôi nhiều vì ít ra xung quanh nó vẫn còn những người bạn với đủ loại kích cỡ khác nhau trong hồ, thi thoảng buồn chán quá thì nó có thể xơi tạm vài anh bạn của mình, nhưng ít ra thì cũng chẳng cô đơn như tôi, thật là thảm hại quá mức, hic hic.
Chăm sóc vườn tược xong xuôi, tôi đâm ra làm biếng, thành ra quyết định sẽ… không thèm về nhà ăn cơm nữa mà nghỉ tạm ở phòng khách nhà Uyển My và gọi một món gì đó về ăn. Phòng khách nhà Uyển My rộng khủng khiếp, y như những gì tôi đã bất ngờ cách đây khá lâu. Một bên thì đặt bàn ghế tiếp khách, một bên thì là chỗ thưởng trà và đánh cờ của ba nàng, nơi có một chiếc võng xếp và một tấm phản khá lớn được đặt ngay ngắn trong góc phòng. Khu vực này thì khá là thoáng đãng với nhiều cửa sổ và đặc biệt là ngay cạnh vườn cây nên có thể nghe được tiếng chim hót và tiếng lá xào xạc cực kỳ thư giãn. Sau khi ăn uống xong xuôi với một hộp xôi khổng lồ, tôi nằm gọn lỏn trên võng, nhắn địa chỉ nhà Uyển My cho Tuyết Mai để lát nữa nàng đến đón rồi lăn ra ngủ không biết trời trăng mây gió gì cả.
Mấy nay ngày nào hình như tôi cũng mơ về Uyển My, có giấc dài giấc ngắn, có lúc tưởng thật có lúc lại biết rõ là không, âu cũng chỉ là vì tôi đã nhớ nàng quá nhiều. Hôm nay trong cơn mộng mị kỳ lạ ấy lại xuất hiện thêm một nhân vật mới, đó là Tuyết Mai, cô bạn tóc xoăn đáng yêu lúc nào cũng kè kè bên cạnh tôi, nhưng tuyệt nhiên nàng ta lại không bao giờ có ý định trở thành đối thủ của Uyển My cả, vì hiển nhiên nữa là không thể làm được, mà trong con mắt của nàng, chắc gì tôi đã là một sự lựa chọn kia chứ. Nói cho cùng, tất cả những hành động thân thiết của tụi tôi chung quy cũng chỉ là chúng tôi khá hợp tính nhau, chỉ thế mà thôi:
“Kính coong, kính coong”
Tiếng chuông cửa inh ỏi khiến tôi giật mình tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ, hai mắt thì cứ díu lại không tài nào mở ra được. Công nhận ở trong nhà Uyển My với vườn tược cây cối um tùm nên không khí cứ phải gọi là mát mẻ và thoải mái không sao tả nổi. Tiếng chim hót ríu rít, tiếng lá cây xào xạc, những cơn gió mát rượi thổi nhẹ qua khung cửa sổ, đánh phảng phất vào tôi đang nằm khoan thai trên võng, tất cả những điều tuyệt vời đó đã góp phần tạo nên một giấc ngủ vô cùng tươi mát và êm dịu.
Tôi dè dặt tiến về phía cửa ra vào để mở cửa đón Tuyết Mai, người đang mải mê nhún chân nhảy lên để ngắt những cành bông giấy tuyệt đẹp ở phía trên khung cửa:
– Làm trò gì đó Mai?
– Hở, Mai hái bông giấy nè. Đẹp lắm!
Tuyết Mai không nhìn tôi, vẫn miệt mài chăm chú nỗ lực để với lấy được cành bông giấy đủ màu sắc ở trên, nhưng với chiều cao có phần… không được chuẩn chỉ lắm của mình, nàng ta đành bất lực buông xuôi, đứng bĩu môi thất thần nhìn lên với một vẻ mặt không thể sầu thảm hơn:
– Cao quá, không với được!
– Thích không? – Tôi hỏi dò…
– Thích! – Nàng nhìn tôi cười tươi, có lẽ cũng đoán được tôi sắp làm gì tiếp theo…
– Ừ, thích thì ngắm đi, mình đi vào trong đây!
Trái với dự đoán của Tuyết Mai, tôi quay lưng bỏ đi một mạch, chẳng thèm đả động gì đến chùm bông giấy mà nàng đang ngắm nghía suốt từ nãy đến giờ. Tính chỉ trêu Tuyết Mai một chút, thế nên tôi đi thẳng vào trong, rót một miếng nước, say sưa tận hưởng hồi lâu, ấy vậy mà vẫn không thấy nàng ta vào trong. Mãi vài phút sau, khi tôi chạy lại ra phía cổng, thì Tuyết Mai vẫn đứng chôn chân tại chỗ, khuôn mặt bí xị, ánh mắt nhăn nhó nhìn tôi như một tên tội phạm truy nã, chẳng nói chẳng rằng:
– Sao thế? Vào nhà chơi chút rồi đi!
– …
– Mai à?
– …
– Mai ơi?
– …
– Mai xinh đẹp?
Điệu bộ của Tuyết Mai mỗi lần giận dỗi trông cực kỳ đáng yêu, cái thân thì bé tí tẹo, đầu tóc thì xoăn tít như tổ chim, đến là buồn cười. Cơ mà được cái là mỗi lần như thế, chỉ cần tôi đọc thần chú “Mai xinh đẹp” thì nàng ta sẽ ngay lập tức chú ý đến tôi, đúng là dễ dụ:
– Phong hái cho nhé?
– Không thèm!
– Thế thôi nhé?
– Không, hái cho Mai đi! – Nàng mè nheo…
– Sao bảo không thèm?
– Không thèm nhưng… vẫn thích, hái cho Mai! – Nàng bĩu môi, mặt buồn xo, nhìn tôi cầu khẩn…
Thành thật mà nói thì ngoài cái tính đãng trí hay quên với cả lâu lâu hơi nghịch ngợm một chút ra thì Tuyết Mai cũng khá hiền lành, đáng yêu, một cô gái cá tính khá mạnh mẽ nhưng vẫn giữ được vẻ nữ tính cần thiết, không giống như những gì nhìn thấy ở nàng về vẻ bề ngoài. Uyển My không còn ở đây, thế nhưng sự có mặt kịp thời của Tuyết Mai khiến tâm trạng tôi được an ủi phần nào, mà không, phải là an ủi rất nhiều là đằng khác, vì cô em thân thiết Ái Quyên nay đã bận bịu và có chuyện để làm, không còn rảnh rỗi như dạo nọ để có thể đi theo an ủi tôi nữa. Tôi hiểu rằng ai cũng phải có cuộc sống riêng, nên tôi không trách Quyên, cũng chẳng giận cô bé, chỉ là thấy hơi nuối tiếc một chút, khi người đang ở cạnh nàng lại là thằng Trí, một thằng mà tôi cũng chẳng ưa gì cho lắm.
Tôi hái chùm bông giấy xuống đưa cho Tuyết Mai, và ngay sau đó, nàng đã cài nó lên tai, để lộ ra những cánh bông giấy đủ màu, sặc sỡ tô điểm cho làn da trắng rạng rỡ của Tuyết Mai. Gió thổi nhẹ lướt qua, làm rung rung những lọn tóc xoăn quyến rũ, và ở trước mặt tôi bây giờ, là một cô gái có nụ cười cực kỳ duyên dáng, chiếc răng khểnh đáng yêu và hai cái má lúm vàng ngọc. Bất giác, tôi cảm thấy mình lại khẽ… rung rinh:
– Đẹp không Phong?
– Ừ… đẹp…
– Tặn cho Mai nhé? – Nàng lúc lắc cành bông giấy trên tay…
– Thì hái cho Mai chứ cho ai nữa?
– Hì hì, Mai cảm ơn.
Tôi ngại ngùng quay đi, chẳng hiểu sao cứ nhìn thẳng vào Tuyết Mai hồi lâu là tôi lại có cảm giác mơ hồ rất khó tả, kiểu như là đang mơ vậy, nhưng nó lại là thật, chẳng biết làm sao nữa:
– Nhà Uyển My to quá ha? – Tuyết Mai cảm thán…
– Ừ, hồi đầu mình cũng nghĩ thế, giờ nhìn mãi cũng quen. Ủa mà… – Tôi khẽ nhíu mày…
– Sao vậy?
– Sao Mai biết đây là nhà Uyển My, mình có nói gì đâu nhỉ?
Tuyết Mai hơi khựng nhẹ lại một chút, nàng bối rối gỡ cành bông ra khỏi tai rồi hí hoáy cài vào ngăn balo:
– Thì bữa trước… Phong nói nhà Uyển My có bụi bông giấy to trước cửa mà, nên Mai đoán thế.
– Có à? Sao mình không nhớ?
– Có mà, chứ không sao mà Mai biết được?
– Vậy à? Chắc… mình quên, mà thôi, đi đi nhỉ, 3h rồi này!
Tôi lảng sang chuyện khác, dù sao Tuyết Mai cũng đã có ý định chối, thế nên việc dây dưa thêm chẳng giải quyết được vấn đề gì, chỉ là tôi lại phát hiện ra thêm một điểm cực kỳ nghi vấn nữa trong mối quan hệ của Tuyết Mai và Uyển My nhà tôi. Bằng trực giác không mấy nhạy bén của mình, tôi thực sự nghĩ rằng 2 người con gái này có mối liên quan gì đó với nhau, hoặc ít nhất thì Tuyết Mai cũng có quen biết Uyển My chứ không hoàn toàn xa lạ như cách 2 nàng đối xử với nhau trước mặt tôi. Mặc dù không quá rõ ràng, nhưng tôi vẫn tin vào suy đoán của mình. Không đời nào tôi lại lấy chuyện nhà Uyển My để đi kể với Tuyết Mai, vì tôi luôn luôn nghĩ Tuyết Mai không hề thích Uyển My chút nào, thế nên tôi chủ động không nhắc đến Uyển My trước mặt Tuyết Mai trừ khi được hỏi. Mà nếu có kể, tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ kể gì đó về cái cổng sắt nhà Uyển My, nơi bụi cây bông giấy to tướng đang ngự trị:
– Ừ, đi cũng được, Phong chở hay Mai chở?
– Để Phong chở cho, Mai chở không nổi đâu, người bé như cây kẹo mà cứ đòi chở!
– Kệ người ta, người ta vẫn đi bình thường – Nàng nói như dỗi…
Tôi ngồi ngay ngắn trên con xe to đùng đoàng của Tuyết Mai. Nói không phải khen chứ con xe này đẹp ra phết, vô cùng hợp với… dáng tôi, ngồi lên một phát là oách xà lách, nhìn tôi lúc này với bộ đồ đen trông chiến không khác gì Johnny Blaze trong Ghost Rider, thiếu điều là cầm thêm sợi xích quật lửa nữa mà thôi:
– Ái chà, chiếc này bao nhiêu phân khối vậy Mai?
– 1000! – Tuyết Mai đáp gọn lỏn…
– Cái gì cơ? 1000?
– Hở, có gì lạ đâu? Phong không biết chiếc này hả? – Nàng tròn mắt…
– Không, mình không biết gì về xe phân khối lớn cả!
– Z1000 đó, có nghe chưa?
– À hình như có nghe qua, nhưng chưa thấy bao giờ!
– Rồi đi được không? – Tuyết Mai nhìn tôi nghi hoặc…
– Uầy, thôi thì… Mai chở đi, Phong… không có bằng lái xe này, hehe!
Tôi gãi đầu chữa thẹn, đúng là không có cái nhục nào bằng cái nhục này, chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng. Ai đời chê bai người ta, đến cuối lại lòi ra là không có bằng lái. Mà xe này là xe phân khối lợn xịn đàng hoàng, không phải loại xe fake mô tô như tôi vẫn thường thấy ngoài đường, hèn gì tiếng kêu của nó to ác, điếc cả tai chứ chẳng chơi. Với cả dòng xe này theo như trí nhớ và kiến thức ít ỏi của tôi thì cũng thuộc dạng top đầu những dòng xe nổi tiếng nhất ở Việt Nam, tính riêng mảng xe phân khối lớn thôi nhé:
– Xí, vậy mà nói người ta, lêu lêu, không có bằng lái, hihi!
Tuyết Mai tươi tỉnh hẳn lên sau khi nghe được nguồn thông tin chính thống từ tôi:
– Ờ thì… lỗi kỹ thuật, lái đi, mình ngồi sau!
Nàng đuổi tôi xuống khỏi xe để leo lên cho dễ. Mà công nhận cái kiểu lên xe của Tuyết Mai cũng kỳ khôi quá mức. Thay vì vòng chân qua yên xe như cách thông thường, Tuyết Mai chống chân xe xuống ngay ngắn, bước một chân lên phần gác chân phía sau rồi mới bước sang yên bên kia, chung quy cũng chỉ tại bởi vì là nàng sở hữu đôi chân chuẩn người mẫu, người mẫu nhí:
– Phong có ngồi xe phân khối lớn kiểu này bao giờ chưa?
– Ừm… chưa, sao vậy…
– Đội cái mũ bảo hiểm này vào đi!
Tuyết Mai đưa cho tôi một cái mũ bảo hiểm to đùng che kín mặt, đúng kiểu nàng hay đội, nhưng màu sắc bớt lòe loẹt hơn:
– Với cả đội mũ rồi thì Phong ngồi… xích mình ra một chút, đừng ngồi sát như vậy…
– À…
Tôi không biết là cái điều này có nằm trong luật ngồi xe phân khối lớn thật hay không, cơ mà tự dưng Tuyết Mai nhắc làm tôi ngượng ngập lùi hẳn về phía sau, ngồi cao chót vót ở phần đuôi yên xe:
– Không, đừng ngồi xa quá như thế, lúc lên ga dễ té ngửa lắm – Nàng ân cần…
– Rồi, Phong cao nên chắc là có thể vòng tay qua eo của Mai để tựa tay vào bình xăng, thử đi!
– Như này… như này à? – Tôi ấp úng, khẽ nóng bừng mặt khi đang vòng tay qua eo nàng…
– Đúng rồi, nhưng đừng đè lên lưng Mai, khó đi, với cả Phong cũng đừng nhìn thẳng, cái mũ bảo hiểm này nó to nên dễ bị vướng lắm!
– Rồi, đã nhớ… – Tôi vẫn ấp úng…
– Còn nữa, Phong khép chặt hai chân lại, sát vào chân Mai ấy, lúc đi đừng nhoài người về hai bên nha, té cả 2 đứa đó.
Tôi ngồi gật gù nghe Tuyết Mai rao giảng về phương thức để làm công việc “đơn giản” bậc nhất trên thế gian, đó là cách ngồi sau xe phân khối lớn. Hít một hơi thật sâu, tôi ngoan ngoãn làm theo hướng dẫn của Tuyết Mai, tim tôi lúc này đã đập loạn xạ vì hồi hộp, mặt mày nóng ran, tưởng như mới nhảy vào vạc dầu:
– Như này… đúng chưa Mai?
– Ừ, đúng rồi đó, hihi, làm gì mà cứng người quá vậy, thả lỏng ra, không sao đâu!
– Ừ… ừ… mình nhớ rồi.
– Đi nhiều sẽ quen.
– Thôi xin, chắc lần đầu cũng như lần cuối!
– Nói trước bước không qua nhé, không muốn ngồi sau vậy học lấy bằng đi rồi chở Mai, hì hì.
– …
Tôi đỏ mặt, khẽ ậm ừ cho qua, chẳng biết phải đáp lại thế nào. Bỗng dưng tôi lại suy nghĩ sâu xa, chắc gì tôi đã lại một lần nữa ngồi chung xe với Tuyết Mai mà “cho quen” với cả “sau này chở Mai”. Đành rằng những người bạn thì vẫn có thể đi chơi chung với nhau, không có vấn đề gì quá to tát, chỉ là, cô bạn này của tôi, thực sự rất khó để khiến một thằng con trai giữ vững được lập trường… tình bạn. Tôi ngậm bồ hòn làm ngọt, ngay ngắn ngồi trên xe, cũng chẳm dám nhìn ngó xung quanh quá nhiều, chỉ thả hồn vào những dòng suy nghĩ vẩn vơ và không đầu đuôi ngay lúc này.
Lần đầu tiên tôi ngồi sau xe một người con gái, và không ổn thay, thì nó đúng là không phải… lần cuối cùng…
…
Còn tiếp…