Phần 105
Tối hôm đó, tôi mang cái tâm trạng thất thểu trở về nhà, tuy rằng cơn mưa làm ướt được thân thể tôi, nó cũng chẳng thể làm tâm trí tôi sũng nước hơn được nữa, vì thật ra thì, nơi đó, chưa bao giờ khô ráo cả. Tôi biết mình chẳng nên u sầu như thế này mãi, vì tôi đã hứa với Uyển My, rằng tôi sẽ mạnh mẽ, sẽ cố gắng vượt qua khó khăn, vì tương lai của chúng tôi vẫn đang còn mập mờ nơi phía trước, nếu tôi cứ tiếp tục tồi tệ như thế. Nhai qua loa vài miếng cơm, tôi thất thểu lê chân lên phòng mình sau đó vài phút trong ánh mắt chẳng lấy gì làm lạ lùng từ ba mẹ tôi và dì Hạnh, những người đã quá quen với cái tâm trạng thất thường và đầy khó hiểu của tôi.
Tôi chẳng biết mình nên làm gì, và phải làm gì, chỉ muốn ngày nào cũng được nhìn thấy Uyển My, dù chỉ qua cái màn hình điện thoại bé tẹo, tôi cũng cảm thấy có một sự an ủi vô cùng lớn lao rồi. Tôi mệt, tôi chịu được, tôi đau, tôi cũng chịu được nốt, chỉ có cái nỗi nhớ dai dẳng và da diết gửi đến người con gái tôi thương là chẳng thể nào gạt nước mắt gặm nhấm thêm được nữa. Tôi yêu nàng bằng tất cả thứ tình yêu ngọt ngào và lãng mạn nhất. Tôi biết nàng cũng yêu tôi và quan tâm tôi thật nhiều như thế, nhưng có hề gì khi mọi thứ đã trôi tuột qua tầm tay. Tình yêu dẫu có lớn cũng chẳng phải là tất cả, cũng chẳng thể giữ những trái tim đang chung nhịp đập này sát lại gần nhau hơn, vì có lẽ, trong cuộc đời mỗi con người, có đôi lúc, không phải những gì mình muốn thì đều sẽ có được.
Bỏ qua mọi thứ, tôi cứ nằm lặng yên trên giường, mắt dán lên trần nhà như đang muốn tìm đọc một thứ nội dung bí ẩn nào trên đó. Dĩ nhiên, chẳng có thứ gì ngoài một màu trắng vô vị và lãnh cảm. Tôi chờ đợi một cuộc gọi, một tin nhắn từ Uyển My, chỉ để thỏa mãn được mong muốn của mình, để được biết rằng cô gái mà tôi đang ngày đêm mong đợi vẫn khỏe mạnh, vẫn bình an, chỉ vậy thôi là đủ rồi.
Đúng 02h15 phút sáng, một tiếng chuông reo vang từ chiếc điện thoại quen thuộc. Một cuộc gọi video từ Uyển My đã đánh thức tôi khỏi những dòng suy nghĩ đầy tiêu cực và không kém phần… vẩn vơ, và dĩ nhiên trên tất cả, là đánh thức tôi khỏi giấc ngủ đã bất ngờ ập tới từ bao giờ:
– Anh đây, anh đây!
Tôi run rẩy đáp, mắt vẫn lơ ngơ lấy lại bình tĩnh, sự chờ đợi hơi quá lâu khiến tôi hồi hộp hơn bao giờ hết, điều mà trước nay rất ít khi xảy ra giữa hai chúng tôi:
– Hì hì, bạn mong mình có lâu không?
Uyển My vẫn cứ là Uyển My, và nụ cười của nàng vẫn sẽ mãi là tia nắng soi sáng cho trái tim đầy tăm tối của tôi, dẫu có trải qua bao nhiêu thời gian đi chăng nữa. Hôm nay, nàng trông cực kỳ đáng yêu với chiếc áo ấm dày cộm màu đỏ rực rỡ, tóc cột đuôi gà buông mái hờ hững hai bên trông dễ thương chẳng thể tả:
– Không… không lâu, anh cũng mới… lên phòng thôi!
– Hì, điêu quá!
Uyển My lém lỉnh nhìn tôi hồi lâu, rồi nàng nheo mắt nhìn tôi một cách ngờ vực, như để tôi chủ động thú nhận sự gian dối của mình trong câu nói vừa rồi:
– Điêu… điêu gì chứ?
– Bạn đang ngủ còn gì? – Nàng cười khúc khích…
– Bậy… bậy… mới vừa lên mà! – Tôi vẫn quyết phân trần, dù rằng chẳng hiểu để làm gì…
– Mắt vẫn còn đỏ, tóc tai thì như cái tổ quạ, cái gối vẫn còn… ướt kìa, bẩn quá đi mất. Rõ ràng là đang ngủ, còn chối?
Uyển My khẽ nhăn mặt, nàng chỉ tay về phía cái gối tôi vừa nằm, đúng là có một vết nước gì đó ở trên mặt gối, và dĩ nhiên rồi, đó chính xác là… nước miếng của tôi:
– Hề hề, vậy mà em cũng đoán được, anh sợ em rồi đó! – Tôi gãi đầu cười trừ…
– Tôi mà không quan sát cẩn thận chắc anh lại muốn qua mặt tôi đúng không?
– Đâu có… anh sợ em lo lắng thôi!
Nàng lắc đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh và xinh đẹp:
– Ở nhà ổn không đó?
– Ổn chứ, còn em thì sao?
Trái với những cử chỉ ban nãy, ngay lúc này, Uyển My tỏ ra khá bình thản, nàng nở một nụ cười hiền, nhưng sao tôi có cảm giác rằng, nụ cười ấy đang phảng phất một nét buồn nhỏ nhẹ mà Uyển My đang muốn giấu nhẹm đi mất:
– Em ổn, hì, mới sửa soạn xong một số việc, đang ở trên phòng!
Nhắc mới nhớ, sao phòng Uyển My hôm nay lại lạ lùng như thế này, dường như nàng đang ở một nơi khác, hoặc giả dụ là trong thời gian ngắn ngủi mà nàng trở về, có ai đó đã tốt bụng thay giúp nàng bài trí lại căn phòng ngủ chăng? Những câu hỏi được bắn đi rất nhanh trong đầu tôi. Vừa hỏi, tôi cũng vừa cố gắng tập trung quan sát để tự tìm cho mình câu trả lời. Rõ ràng đây là một căn phòng hoàn toàn khác so với căn phòng quen thuộc của Uyển My, bằng chứng là ở phía sau nơi nàng ngồi là một tấm hình chụp gia đình, và đó chính là… gia đình Uyển My:
– Mà… em đang ở đâu vậy?
– Chờ một tẹo, có cái này cho bạn xem!
Nàng cười tít mắt rồi rời khỏi giường, vội vã chạy đi đâu đó khiến chiếc camera rung lên bần bật liên hồi khiến tôi thấp thỏm chờ đợi, miệng há hốc ra vì cảm giác… lo sợ ập tới.
Nhưng rồi, thì mọi thứ cũng diễn ra một cách yên lành, tốt đẹp, ít nhất là trong suy nghĩ của tôi lúc này. Vì ngay sau khi màn hình ổn định trở lại, cũng là lúc, Uyển My tái xuất trên điện thoại với một nụ cười tươi rạng rỡ:
– Xem ai nè, Phong!
Nàng hướng máy quay về phía sau, và tôi cảm thấy cực kỳ… vui khi lại được nhìn thấy hai người họ vẫn đang mạnh khỏe và ổn định, dẫu chỉ là qua màn hình điện thoại mà thôi:
– Phong đó à? Có nhìn thấy cô chú không?
Ba mẹ của Uyển My đang ngồi khoan thai trên chiếc ghế sofa màu nâu sẫm, trên bàn là một vài đĩa bánh ngọt đang ăn dở cùng chính xác là bốn tách trà được sắp xếp một cách khá trật tự về 4 góc bàn, có vẻ như là ngoài gia đình Uyển My ra, thì còn có thêm một người khác ở đây, nếu tôi đoán không nhầm. Nhưng bằng một lý do nào đó, ngay lúc này, tôi chỉ thấy được Uyển My và phụ mẫu của nàng:
– Ơ… con chào cô, con chào chú, hai người có khỏe không ạ?
Tôi như một thói quen, cúi đầu lễ phép chào hỏi, dù có thể là ở bên kia, hai người họ chẳng thể quan sát được cái cúi đầu rất sâu của tôi:
– Chào cháu, cô chú vẫn khỏe, ba mẹ cháu cũng thế chứ?
– Dạ, ba mẹ con vẫn bình thường, lâu quá không gặp, chú vẫn phong độ, còn cô thì trẻ hẳn ra…
Mẹ nàng mỉm cười trước lời khen có phần… giả dối của tôi, dù rằng thực sự mà nói, mẹ của Uyển My nếu so về nhan sắc cũng không thua kém so với cô con gái của mình là mấy, một người phụ nữ luôn toát ra một sự quý phái, sang trọng nhưng trong cách hành xử, lời nói đều tỏ ra vô cùng thân thiện, gần gũi:
– Cô chú cảm ơn Phong, tình hình sao rồi chàng trai?
Nhạc phụ tiếp lời, vẫn cái giọng nói đanh thép và đầy tiềm lực ấy, dù rằng chỉ qua màn hình điện thoại, tôi vẫn có thể tưởng tượng ra được cái áp lực quen thuộc đó, một áp lực mà tôi chẳng hiểu sao ngay lúc này, lại muốn được đối diện thêm lần nữa:
– Dạ cũng… tạm ổn, Uyển My về thăm đi vội quá nên con cũng hơi… buồn một chút.
Thấy tôi khẽ liếc, Uyển My đang ở bên cạnh ba cũng thè lưỡi bẽn lẽn trêu:
– À bé My nó cũng vừa bay sang thăm cô chú, vừa tới đến nơi thôi!
– Ơ… thế Uyển My bay 2 chuyến liên tục luôn ạ? – Tôi lo lắng…
– Ừm, hì hì, mình bay quen rồi, không sao đâu!
Nàng cười hiền, xua tay ý nói tôi đừng bận tâm, nhưng mà làm sao không bận tâm cho được kia chứ, trên đời này ngoài Uyển My ra thì tôi còn thứ gì đâu mà… bám víu nữa:
– Cái con bé này, ba đang nói chuyện, sang kia ngồi đi!
– Sao ba mắng con, bạn trai con mà! – Uyển My bĩu môi nhưng cũng nhanh chóng ra phía sau ngồi cạnh mẹ…
Nhạc phụ dường như chẳng để ý gì đến những lời phân trần của Uyển My, ông hắng giọng quay sang phía tôi:
– Cho cô chú gửi lời hỏi thăm sức khỏe cả nhà nhé, khi nào có dịp thì cô chú sẽ về thăm gia đình!
– Dạ, không có gì, con cảm ơn cô chú nhiều!
– Ừ, mà thôi Phong nhé, nhà chú đang có chuyện quan trọng, có gì gọi lại cháu sau!
Tôi ngạc nhiên thì ít, nhưng Uyển My ngạc nhiên thì nhiều:
– Sao ba lại thế? Con đang nói chuyện mà? – Tiếng nàng vang lên khá lớn, có vẻ nàng đang không hài lòng…
– Chuyện gì để sau nói, chuyện quan trọng không lo đi, con muốn ba mẹ phải thế nào nữa? – Nhạc phụ bắt đầu lớn giọng…
– Uyển My, nghe lời ba đi con! – Mẹ nàng cũng rất khẽ chen ngang…
Nhạc phụ nói bằng giọng đầy trách móc khiến tôi bất giác cảm thấy bồn chồn, lo lắng khó tả, có vẻ như gia đình Uyển My đang có một chuyện gì đó rất trọng đại mà tôi, mặc dù là đang xuất hiện với tư cách là bạn trai của nàng, không được phép biết đến:
– Ba kỳ cục quá, ba trả điện thoại cho con đi, để con…
Tôi chỉ kịp nghe thấy những lời cuối cùng của Uyển My đến đó, vì ngay tắp lự, hẳn là nhạc phụ đã bấm nút ngắt cuộc gọi, và một sự im lặng lại vang lên hồi lâu khiến lòng tôi ngày càng nặng trĩu. Tôi không chắc là ở phía bên kia địa cầu, Uyển My và ba mẹ nàng đang có vấn đề gì gặp phải, chỉ là cái cảm giác lo lắng vẫn không thể thoát khỏi đầu tôi mỗi khi nhắc đến nàng, và cái cảm giác này thực sự chẳng đổi thay chút nào kể từ lúc Uyển My trở lại Việt Nam. Nó từ từ, chậm rãi, nhưng lại gây ra sự ngờ vực, thấp thỏm và bồn chồn đến mức khó tả dành cho tôi. Chỉ hy vọng, qua tất cả những điều đáng quan ngại trên, Uyển My và gia đình nàng vẫn bình an, vì tôi chẳng biết phải làm sao nếu như họ xảy ra chuyện gì nữa.
Tôi biết một khi ba nàng đã nói vậy, tôi chẳng nên tiếp tục xen vào câu chuyện của gia đình họ để làm gì. Giờ thì cũng đã quá nửa đêm, bước sang một ngày mới từ lâu, và có lẽ tôi nên tiếp tục giấc ngủ của mình, vì chỉ còn vài tiếng nữa, thì tôi lại phải tiếp tục hì hục tới trường và tô vẽ nên tương lai cho chính bản thân mình. Trước khi vùi mình vào chăn ấm nệm êm một lần nữa, tôi cẩn thận nhắn một tin trấn an dành cho Uyển My, đủ để nàng không phải bận tâm về tôi, ít nhất là trong hôm nay:
“Anh ngủ trước đây, có chuyện gì thì cứ giải quyết xong đi nhé, mai mình gặp, yêu em, nhớ em nhiều lắm”
Tôi đã có đủ những nỗi lo, vậy nên thêm một nỗi lo này nữa cũng chẳng làm tâm trạng tôi quá thay đổi, vì vốn dĩ nó đã sở hữu nỗi buồn cố hữu cho riêng nó từ quá lâu rồi. Tôi biết dù sao mình với Uyển My hiện tại cũng vẫn chưa thể vượt qua được những rào cản từ phía gia đình, đặc biệt là bác trai, vậy nên những chuyện trong gia đình của họ, tôi phần nhiều chẳng nên biết, vì nó không phải là nơi tôi có thẩm quyền ghé thăm. Hơn thế nữa, trải qua những đau khổ dằn vặt nhiều lần, tôi cũng tự biết cách bảo vệ bản thân khỏi tâm trạng tiêu cực hơn nữa bằng cách cố gắng quên đi những thứ mà vốn dĩ có cố gắng cũng không thể biết được đáp án. Thế nên, thay vì tiếp tục lo lắng, run rẩy, tôi quyết định đi ngủ, và tạm yên tâm rằng với sự thông minh của mình, Uyển My sẽ dễ dàng xử lý mọi vấn đề, một cách nhanh nhất, vì dù sao đi chăng nữa, thì ngày mai, à không, buổi sáng sắp đến, vẫn là, một ngày mới mà nhỉ?
Nhưng những sự yên tâm đó của tôi chẳng kéo dài được lâu, vì nó gần như ngay lập tức đã được lấp đầy bằng những ngày tiếp theo đối với cá nhân tôi là những ngày buồn tủi nhất thế gian. Tâm trạng ủ dột cứ thế bám lấy tôi chẳng nỡ buông rời, vì có lẽ nó biết rằng, với một vị khách hàng thân quen như tôi, chắc chỉ khoảng độ vài mươi phút là tôi và nó sẽ lại có cớ gặp nhau, thành ra cũng chẳng cần đi quá xa để mà làm gì, tôi vốn dĩ nên buồn mà. Uyển My chẳng biết vì lý do gì, nàng không nghe điện thoại của tôi, chỉ hồi đáp lại qua những dòng tin nhắn cụt ngủn nhưng lại gây cho tôi cảm giác cực kỳ… khủng khiếp và hoang mang:
“Em ổn, không sao đâu”
“Em sẽ gọi lại sau, khi nào mọi thứ xong xuôi”
“Nhớ anh lắm cơ”
Đó là tất những gì tôi nhận lại được từ nàng sau hàng chục những tin nhắn bày tỏ sự quan tâm và lo lắng đến từ tôi. Dĩ nhiên tôi biết bản thân mỗi người đều có một cuộc sống khác nhau, và những niềm quan tâm khác nhau. Tôi chẳng thể nào cho mình cái quyền có thể phán xét cũng như xen vào tất cả những vấn đề xảy ra trong cuộc sống của Uyển My. Tôi biết có thể sau này tôi và nàng sẽ trở thành một gia đình. Nhưng từ bây giờ cho đến cái ngày đẹp trời ấy, tôi thực sự tin rằng, bằng tất cả sự tích cực của mình, rằng hãy để cho Uyển My yên tâm xử lý công việc của nàng. Một khi tất cả đã đi vào ổn định, có lẽ nàng sẽ chủ động liên lạc lại với tôi, tôi tin tưởng vào điều đó:
“Anh biết rồi, đừng bận tâm về anh, cố gắng lên nhé, tụi mình sẽ làm được”
“Chờ em một thời gian nhé, có một số chuyện cần em giải quyết, có thể sẽ lâu, nhưng đừng quá lo lắng, mọi chuyện vẫn ổn, yêu anh <3”
Dù tâm trạng tuyệt nhiên chẳng được vui, tôi như lời đã hứa trước với Uyển My, rằng tôi sẽ không trưng cái bộ mặt khó coi ấy ra cho mọi người được biết. Vì nỗi buồn này, có lẽ, chỉ mình tôi và nàng mới được biết của nhau mà thôi.
Tôi cố gắng suy nghĩ tích cực nhất có thể, cố gắng tự trấn an và động viên bản thân mình nhiều hơn nữa. Tôi sinh hoạt ăn uống một cách bình thường, vẫn chọc ghẹo dì Hạnh mỗi buổi sáng để bà ấy đánh vào vai tôi mấy cái trước khi đi làm. Mang vác theo những suy tư ấy, tôi cũng không quên nói lời yêu thương và ngoan ngoãn với ba mẹ, những người đã vất vả nuôi nấng tôi từ bé tới giờ. Chẳng hiểu sao càng lớn lên, tôi lại càng thấy thương ba mẹ mình nhiều hơn, có lẽ, tôi đã thực sự trưởng thành rồi.
Ở nhà là thế, lên đến lớp, tôi đã trở lại thành thằng Phong yêu đời, lạc quan như ngày nào, dẫu sâu thẳm bên trong là những áng mây mù giăng kín lối, tôi cũng cố gắng để những người quan tâm đến tôi không phải suy tư nhiều, vì dẫu có quan tâm đến mấy, những nỗi niềm này, tôi chắc rằng cũng chẳng ai đủ khả năng có thể giải quyết giúp tôi được, ngoài chính bản thân tôi, và bên cạnh đó, dĩ nhiên là cô bạn gái xinh đẹp, giỏi giang của tôi rồi.
Tôi đã thôi nói chuyện liến thoắng với Tuyết Mai trong những ngày này, chỉ chốc chốc lại chêm vào vài ba câu… thủ tục, dù rằng nàng vẫn xuất hiện bên cạnh tôi mỗi buổi sáng, và vẫn nở những nụ cười tươi tắn tràn đầy mê hoặc với mọi người ở gần tôi. Thế nhưng trái với những ngày trước đó, tôi dù vẫn ráng rặn ra những nụ cười xã giao đầy giả tạo, thế nhưng tuyệt nhiên đã chẳng còn nghĩ ngợi gì vẩn vơ về Tuyết Mai nữa, dẫu đôi lúc lướt qua nhau, tôi vẫn phải chép miệng thừa nhận rằng, nếu không phải là Uyển My, có lẽ… tôi đã có sự lựa chọn cho riêng mình rồi. Tuyết Mai dĩ nhiên biết tôi buồn vì điều gì, nhưng nàng lại không thể thấu hiểu được nỗi buồn ấy của tôi nó to lớn và khắc khoải đến nhường nào:
– Mai để quên điện thoại rồi, hic!
– Thế về lấy đi!
– …
– Mọi người nói Phong giỏi võ lắm hả?
– Thua người yêu tương lai của Linh mà, giỏi gì đâu!
– Người yêu tương lai?
– Ừ nhỏ Ngân bên 14203 đó!
– Thua con gái hả?
– Hỏi Linh đi!
– …
– Mai…
– Sao vậy?
– À thôi, không có gì.
– …
Tôi trả lời nhát gừng, nhưng không biểu lộ sự chán chường ra bên ngoài, có lẽ chính vì lẽ đó, thế nên Tuyết Mai chẳng thể đoán được chính xác những gì tôi đang nghĩ trong đầu, chỉ thi thoảng nàng lại lén lút nhìn về phía tôi bằng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc và cái má lúm đồng tiền cứ chốc chốc lại hiện ra, xinh đẹp, và quyến rũ như vốn dĩ nó đã thế.
Trong suốt quãng thời gian chờ đợi sự hồi đáp từ Uyển My, tôi mang theo một nỗi niềm khó bày tỏ, vì vốn dĩ trước mắt tôi mọi lúc hầu như đều là những khung cảnh vô cùng… chướng tai gai mắt mà không sao có thể gạt bỏ hay phủ nhận được. Tôi biết ở lứa tuổi này của chúng tôi, tình yêu vẫn luôn là một đề tài quá sức hấp dẫn mà những người trần mắt thịt chẳng thể nào thoát khỏi vòng xoáy cực hình của nó. Từ những người lúc nào cũng tếu táo như thằng Đức cho đến nghiêm túc như Ái Quyên, dường như ở mọi đối tượng khách hàng, đại siêu thị mang tên tình yêu vẫn luôn có cho riêng họ những thứ mà họ cần, chỉ riêng tôi là không.
Thành thực mà nói thì tôi đã quá chán nản khi liên tục cứ phải chứng kiến những cặp đôi xuất hiện với tần suất dày đặc trước mặt mình. Có cảm giác, bất cứ nơi đâu tôi đến, bất cứ ai tôi gặp, đều sẽ có cho họ một nửa hoàn hảo để cùng nhau vượt qua chuỗi ngày ô trọc trên cõi đời này. Ở trên lớp, tôi bắt gặp hằng hà sa số những cảnh tượng không thể ngứa mắt hơn, dù chẳng biết làm thế nào ngăn cản được mọi thứ lại. Sáng sớm, tôi sẽ đến lớp thật đúng giờ, chỉ để đường hoàng ngồi ngay ngắn và theo dõi hành trình bất tận của Ái Quyên và thằng Trí nơi cửa sổ lớp học. Hai người đi cạnh nhau, cười nói vui vẻ, chốc chốc nàng lại đánh yêu chàng một cái và bẽn lẽn tặng thêm một nụ cười mê hoặc. Tôi chẳng còn ghét thằng Trí, và lại càng cảm thấy vui cho Ái Quyên, chỉ là, với chút sự ích kỷ nhen nhóm trong lòng, tôi không sao không ganh tỵ với khung cảnh vẫn đều đặn diễn ra hàng ngày đó. Cô bé vẫn quan tâm đến tôi, vẫn thường xuyên hỏi han và động viên tôi mỗi lần chạm mặt, chỉ là với những gì mà tôi thể hiện ra bên ngoài, Ái Quyên chắc chẳng thể nhận ra được rằng, tôi đang buồn bã và suy sụp đến mức nào đâu.
Hết xem phim ở trường, tôi lại tiếp tục phải khổ sở chứng kiến một bộ phim khác lúc ra về, hay thậm chí là vào những ngày cuối tuần ở lớp Muay Thai, nơi thằng em trai “không biết đỡ bóng” của tôi lần này đã đỡ gọn gàng những nụ cười duyên dáng và những câu hỏi thăm trên mức bình thường của cô đệ tử yêu… quái. Dạo này Thanh Ngân dường như đã mở lòng hơn với thằng Linh rất nhiều, dù cho với con mắt của một người… từng trải như tôi, có vẻ là cả hai vẫn còn những rào cản nhất định xen giữa. Nhưng đối với thằng Linh mà nói, thì những biến chuyển kiểu này thực sự đã là những niềm hạnh phúc vô cùng lớn lao rồi. Tình yêu phải trải qua đắng cay ngọt bùi, trải qua những ngày tháng vui vẻ tán tỉnh, những giờ phút lo lắng bồi hồi, những phút giây giận dỗi phân ly, thì mới hiểu và biết trân quý nó nhường nào. Ở tất cả mọi lúc, tôi đều muốn tình yêu ngọt ngào của mình sẽ luôn luôn không thể thiếu những gia vị mặn ngọt chát chua đó, chẳng phải vì tôi điên, mà tôi hiểu, mọi thứ sẽ thật thiếu sót và dở dang nếu không hội tụ đủ những nguyên liệu cần thiết cũng như phù hợp nhất của nó.
Về đến nhà, tôi tiếp tục phải trải qua cái cảm giác khó chịu và bực dọc trước những màn người tung kẻ hứng của dì Hạnh và thằng bạn thân Đức trời đánh. Dù tần suất hai người xuất hiện và gây ức chế cho tôi đã giảm đi khá nhiều so với dạo nọ, nhưng có hề gì khi nó vẫn là mũi dao sắc nhọn và đau đớn nhất, vì những lúc ở nhà, tôi vẫn luôn luôn giữ cho mình tâm thế của một người… thiếu sức sống, hời hợt và chán ngán nhất. Dì Hạnh và thằng Đức đều chẳng hay biết điều đó, khi tôi vẫn cứ ra vẻ như mình chẳng hề hấn gì, trong khi bản thân lại sục sôi trong lòng quá đỗi. Những ngày gần đây, cứ buổi chiều đến, là tôi xách xe chạy sang nhà Uyển My, lôi một chiếc ghế ra ngồi cạnh hồ và cho con cá rồng đắt tiền ăn một cách thường xuyên, đều đặn. Dẫu biết rằng có ngồi ở đây đến tối, cũng sẽ chẳng có Uyển My nào trở về để cứu vớt cuộc đời tôi nữa, thế nhưng, đây có lẽ là cách duy nhất khiến tôi vơi bớt đi nỗi nhớ nàng và cả những trăn trở không nguôi trong câu chuyện tình đẫm nước mắt của hai đứa.
Tôi vẫn tham gia đá bóng cùng lớp, chỉ khác là thay vì lao vào sân chiến đấu một cách điên cuồng và nhiệt huyết như những gì tôi thường làm, những lần này, tôi chỉ lặng lẽ ngồi im một góc, chứng kiến mấy thằng bạn mình quần thảo tụi đối thủ đến đỏ mặt tía tai và lẳng lặng vỗ tay một cách hời hợt khi đội nhà giành chiến thắng. Tôi cũng chẳng nhớ là lớp tôi đã tiên sâu được đến như thế nào tại giải đấu lần này, chỉ là nguồn cảm hứng đã kéo tôi trở lại với sân bóng cũng biến mất nhanh như khi nó chỉ vừa trở lại với tôi vậy.
Điểm tích cực nhất trong lần… suy tư này của tôi có lẽ nằm ở việc, khác với những lần trước, đó là tôi vẫn giữ vững được thành tích học tập đáng nể của mình. Tôi vẫn giật điểm cao như cơm bữa, trở thành một sinh viên ưu tú và đáng chú ý bậc nhất của lớp trong tất cả các môn học, tuy không phải môn nào cũng là điểm mạnh của tôi, chỉ ăn thua ở sự chăm chỉ, và cái đó thì hiện tại, tôi có thừa. Trên trường hô mưa gọi gió, về đến lớp 3D của thầy Hoàng Anh, tôi vẫn không suy giảm phong độ chút nào, thậm chí là băng băng tiến về đích. Điểm số của tôi lúc này đã vọt hẳn lên top 3 người dẫn đầu lớp, và ngày càng có dấu hiệu tăng nhanh. Bản thân tôi bên cạnh việc trau dồi kiến thức còn rất tích cực trong công cuộc làm việc kiếm tiền. Nói gì thì nói, mục đích chính của tôi sau này vẫn sẽ là kiếm thật nhiều tiền, chứ không phải chỉ dừng lại ở mức độ học hành giỏi giang, vì những con điểm chót vót đó, cũng đâu có mài ra mà ăn được kia chứ.
Cho đến giờ phút này, tình yêu của tôi và Uyển My đang diễn biến một cách khó lường và tràn ngập những nỗi đau. Nhưng có hề gì, vì đúng như tôi nói, phải trải qua tất cả những chông gai và thử thách mới giúp hai người yêu nhau nhận ra được những giá trị cố hữu của tình yêu, từ đó biết trân trọng đối phương và mạnh mẽ gìn giữ thứ tình yêu cao quý, thiêng liêng đó. Dù chẳng biết kết cục của tôi và nàng sẽ đi đến đâu, khi mọi thứ dường như đang ngày một trở nên mơ hồ, thế nhưng, bằng tất cả chút… suy nghĩ tích cực còn sót lại, tôi vẫn tin tưởng vào một ngày không xa, Uyển My sẽ trở về bên tôi, bất ngờ và hạnh phúc hệt như những gì nàng đã làm. Tôi vẫn sống và vẫn mong đến một ngày như thế:
– Ừm, Mai ơi, đi căn tin với Long nhé?
Giọng nói ồm ồm của một thằng con trai vang lên cạnh bên, phá tan đi những suy nghĩ mông lung và trải dài của tôi lúc này. Khẽ quay đầu liếc nhìn, tôi bắt gặp ánh mắt long lanh và khó hiểu của Tuyết Mai ngay lúc này. Tôi không rõ những gì nàng đang muốn bày tỏ, chỉ là có cảm giác, nàng muốn nói với tôi rất nhiều thứ, nhưng tôi lại vô tâm chẳng để điều đó có cơ hội xảy ra. Sau khi nhận ra người vừa có lời mời đích danh đến cô bạn tóc xoăn xinh đẹp của mình, tôi lại tiếp tục nằm bẹp dí xuống bàn, mắt ngẩn ngơ ngắm những đám mây trôi hờ hững:
– Ừ, chờ Mai một chút nhen?
– Vậy Long ra ngoài trước, Mai ra sau nha?
– Ừm, hì hì.
Đối với cá nhân tôi mà nói, thì Tuyết Mai vẫn luôn là một cô gái xinh đẹp và đáng yêu bậc nhất mà tôi có thể quen biết được, một sự quyến rũ và ngây ngất đến lay động lòng người. Uyển My của tôi thì không tính, vì rõ ràng là nàng đặc biệt hơn tất cả mọi cô gái tôi gặp trên cuộc đời này. Nàng vui vẻ, thông minh, xinh đẹp với nụ cười rực rỡ. Tôi chưa bao giờ gặp một người con gái giỏi giang và sắc sảo được đến thế, dù rằng đôi lúc có hơi đanh đá và gia trưởng một tẹo, cơ mà đối với tôi, Uyển My hiển nhiên vẫn sẽ là cô gái hoàn hảo nhất, và sẽ chẳng có một người nào được như thế:
– Uống gì không Phong ơi, Mai xuống căn tin nè?
Tiếng hỏi của Tuyết Mai khiến tôi bất giác… giật mình, vì tôi không lường trước được việc nàng sẽ lại quan tâm đến tôi, bỏ qua những sự hờ hững tôi đã gây ra cho nàng suốt những ngày vừa qua:
– À… không, Mai đi đi! – Tôi cười trừ…
– Ổn không đó, dạo này… cứ sao sao ấy? – Nàng nhăn mặt nhìn tôi, nụ cười quen thuộc gần đây cũng đã lặn đi đâu mất…
– Sao đâu, vẫn thế mà, hờ hờ…
Tôi cố gắng cười gượng gạo, dẫu rằng nếu có cái gương soi ở đây ngay lúc này để tôi tự nhìn mặt mình, chắc hẳn nó sẽ khó coi lắm:
– Có gì muốn nói thì cứ nói với Mai hen?
– Ừ, thật ra…
Tôi hơi sững lại một chút, vì dù rằng thực sự ngay lúc này tôi đang rất cần một người bạn để chia sẻ về những khó khăn của mình, nhưng tôi cũng lại chẳng nỡ phá vỡ niềm vui cũng như niềm hạnh phúc đang nhen nhóm của thằng Long đen lẫn Tuyết Mai, cả hai người đều xứng đáng với những điều ấy, vì xét cho cùng, khi thằng Long sánh đôi bên cạnh Tuyết Mai, quả thực đây chính là cặp tiên đồng ngọc nữ mà người đời vẫn thường nhắc:
– Chờ mình một chút!
Tuyết Mai vội vã rời khỏi chỗ ngồi, tiến về phía cửa lớp, nơi thằng Long đen vẫn đang đứng đợi nàng ở đó. Hai người nói chuyện gì đó với nhau, rất nhanh thôi, rồi thì thằng Long bắt đầu khẽ ủ dột bước từng bước chân nặng nề xuống căn tin một mình, bỏ lại một cái liếc nhìn về phía trong, nơi Tuyết Mai đang nở một nụ cười mê hoặc quen thuộc bên cạnh tôi:
– Được rồi, Phong nói đi, Mai nghe đây, hì hì!
– Ơ… sao không đi với Long?
– Phong đang cần, Mai đâu nỡ đi chứ!
Tuyết Mai nghiêng đầu, cười tít mắt. Cái mái đầu xoăn lạ lùng ấy khiến nàng tỏa sáng gấp bội. Nếu như để chọn ra một sự kết hợp hoàn hảo nhất mà tôi từng được thấy ở trên đời, đó chắc chắn sẽ là Tuyết Mai và mái tóc xoăn của nàng ngay lúc này, vì nó thực sự khiến nàng đẹp một cách… huyễn hoặc và có đôi phần ảo mộng, hệt như những mỹ nữ Hongkong của thập niên 90 vậy, ngọt ngào, nhưng không kém phần say đắm:
– Tiểu nữ đã sẵn sàng, công tử hãy kể đi nhé!
Chẳng hiểu như đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, Tuyết Mai bông đùa theo đúng như giọng điệu trong những bộ phim kiếm hiệp ngày xưa, chỉ khác mỗi một điểm, đó là nữ chính này quá đỗi xinh đẹp và cuốn hút ngay sau khi nàng mỉm cười bẽn lẽn và đưa ngón tay cài tóc lên vành tai:
– À… ừ… thì… là…
Kết thúc buổi “tâm sự” ngày hôm đó, tôi vẫn nằm bẹp ra bàn, mải mê đảo mắt nhìn ra xa xăm, còn Tuyết Mai thì nhăn nhó bỏ đi một mạch sau khi tôi quyết định… sẽ chẳng kể bất cứ thứ gì cho nàng nghe, vì tôi thực sự cảm nhận được rằng, sẽ tốt hơn nếu tôi không tỏ ra thân thiết với Tuyết Mai thêm nữa. Tôi thừa nhận rằng mình có cảm tình kha khá với Tuyết Mai vì nụ cười đáng yêu và duyên dáng của nàng, nhưng tôi cũng đủ suy nghĩ để biết, thằng Long đen rất thích Tuyết Mai, và nó không ngần ngại bày tỏ điều đó. Đối với một thằng lúc nào cũng suy nghĩ quá nhiều như tôi, việc công khai thể hiện tình cảm của mình là một điều rất đáng mặt đàn ông, và tôi chắc mình không có tư cách gì để làm gián đoạn cũng như phá vỡ sợi dây liên kết chỉ vừa mới được chắp nối giữa nó và Tuyết Mai.
Tuy thằng Long dồn dập tấn công là thế, và Tuyết Mai cũng không ngại ngần đáp lễ một cách hào phóng, thế nhưng, tôi vẫn cảm nhận được rằng, hoặc viễn tưởng hơn một chút là tôi đoán vậy, đó là Tuyết Mai chỉ tỏ ra quan tâm và đặc biệt chú ý, đến… mỗi một mình tôi mà thôi. Dĩ nhiên, không phải vô cớ mà tôi đưa ra những suy đoán sặc mùi chủ quan như vậy, tất cả là kết quả của một quá trình quan sát và đánh giá dài hơi. Tôi nhận thấy việc khi phải lựa chọn giữa tôi và một đối tượng bất kỳ nào đó, kể cả thằng Long đen, Tuyết Mai sẽ luôn luôn chọn tôi, đơn cử như vừa rồi. Nàng luôn luôn quan tâm đến nhất cử nhất động của tôi hầu như là mọi lúc, và sẵn sàng mỉm cười thật tươi trấn an tôi những khi tôi cần, dù chẳng nói ra lời nào. Thế nhưng, đó là tất cả những gì mà tôi vô thức… nắm bắt được. Vì nếu bỏ qua những yếu tố vừa nêu, tôi chắc chắn đến 1000% rằng, Tuyết Mai không hề thích tôi với tư cách của một cô gái và một chàng trai. Có cảm giác rằng, nàng luôn luôn xem tôi là một người quan trọng, một người không thể nào thay thế và đánh mất, dĩ nhiên, là một người “bạn”. Nhưng việc nàng thường xuyên đặt tôi ở một vị trí quan trọng bậc nhất luôn là điều mà tôi dù có làm cách nào đi nữa cũng chẳng thể đoán biết được ra. Tất nhiên tôi sẽ không hỏi, mà nếu hỏi chắc Tuyết Mai cũng sẽ chẳng nói ra, vì dưới bộ não u mê mịt mù của tôi, thì mỗi cô gái, sẽ đều có cho riêng mình những bí mật mà họ sẽ chẳng bao giờ muốn tiết lộ cho bất cứ ai.
Quay đi quẩn lại, vậy mà đã 2 tuần trôi qua kể từ lần cuối cùng, tôi nhận được tin nhắn từ Uyển My. Đừng nói tôi không lo, tôi lo lắng rất nhiều đấy chứ, chỉ là với lời hứa sẽ tin tưởng tuyệt đối với cô bạn gái xinh đẹp của mình, tôi quyết định sẽ không làm nàng phải khó khăn bận tâm vì tôi, và tôi sẽ cố gắng tuyệt đối không chủ động gọi điện và làm phiền đến nàng. Dĩ nhiên trong 2 tuần đó, tôi vẫn luôn luôn suy nghĩ rất nhiều. Có đôi khi, tôi chỉ sợ Uyển My đang gặp chuyện, chỉ muốn bấm điện thoại gọi ngay cho nàng để hỏi han tình hình, nhưng lại lo sự vồ vập ấy sẽ vô tình khiến nàng bất an hơn, tôi lại thôi. Cứ thế, tôi mong ngóng thì nhiều, mà trăn trở cũng lại càng nhiều thêm, Có cảm giác như, câu chuyện của tôi và Uyển My hệt như một câu chuyện đang được kể một cách ngược chiều vậy. Ngay từ lúc gặp nhau, quen biết nhau, và yêu nhau, tôi tưởng như mình đã nhìn thấu và hiểu rõ hết được những gì tôi cần biết về Uyển My. Thế nhưng, mọi chuyện lại chẳng hề đơn giản như vậy, vì ngày qua ngày, tháng qua tháng, tôi lại có thêm rất nhiều những bất ngờ từ nàng, về cuộc sống, về gia đình, và về cả chính bản thân nàng nữa. Càng ở bên nhau nhiều, Uyển My của tôi lại càng bí ẩn thêm nhiều nữa, thực sự là rất lạ, rất lạ phải không? Vì Uyển My đầu tiên mà tôi biết là một cô gái nhẹ nhàng, dịu dàng và đáng yêu, nhưng đó lại chẳng phải là cá tính thật sự của nàng, và tôi chỉ vô tình được đích thân nàng tiết lộ cách đâu không lâu. Uyển My phiên bản hoàn chỉnh lại chính là một cô gái mạnh mẽ, tự tin, cá tính và thông minh đến độ khó đoán. Nàng chẳng hề “dịu dàng” và “hiền lành” như trước đó tôi đã nghĩ, mà trái ngược, lại vô cùng đanh đá và dữ dội, hệt như một cơn bão có thể cuốn phăng đi mọi trở ngại trước mắt. Sự bí ẩn của nàng càng khiến nàng trở nên quyến rũ hơn trong mắt tôi, dù rằng đôi khi, tôi vẫn lo rằng, chính sự bí ẩn đó đã vô tình kéo hai đứa rời xa nhau hơn.
Sự bất ngờ chính thức tìm đến gõ cửa nhà tôi vào buổi sáng ngày thứ 15 kể từ lần cuối cùng tôi nhận được tin nhắn từ Uyển My. Điều an ủi duy nhất của tôi mỗi lần mở điện thoại lên kiểm tra tin nhắn là việc Uyển My vẫn… online đều đặn hàng ngày, chỉ khác là nàng dường như đang phớt lờ tôi vì một công việc gì đó quan trọng và cấp thiết hơn. Chẳng biết nữa, dù rằng với tâm thế của một người bạn trai bị bạn gái bỏ rơi, tôi hoàn toàn có thể lồng lộn và đòi hỏi nhiều hơn từ Uyển My, nhưng linh tính mách bảo với tôi rằng, trong lần này, có lẽ tôi nên nghe theo sự sắp đặt của Uyển My thì sẽ tốt hơn.
Mở mắt tỉnh dậy sau giấc ngủ có phần mệt mỏi tối qua, tôi như muốn nhảy cẫng lên vui sướng vì ngay khi cầm lấy điện thoại, tôi đã thấy được một tin nhắn mới từ Uyển My vào giữa lúc tôi đang ngủ đêm hôm qua. Nhưng thay vì là một đoạn tin nhắn bằng chữ, Uyển My lại tiếp tục gửi cho tôi một video ngắn, trong đó, nàng đang ngồi một mình giữa căn phòng khách của ba mẹ nàng hôm trước, vẫn với chiếc áo ấm đỏ dày cộm của buổi tối hôm đó, Uyển My vẫy tay cười với tôi:
– Bǎobèi đợi em có lâu không? Em xin lỗi vì đã bắt anh chờ lâu đến vậy, chỉ là em muốn giải quyết công việc ổn thỏa nhất có thể đã, đừng giận em hen?
Những giọt nước mắt đã trực chờ lăn dài trên đôi má của nàng, vì tôi thấy mắt nàng đã chuyển đỏ:
– Có thể trong thời gian sắp tới, em sẽ không thể thường xuyên có mặt để trả lời tin nhắn của anh, và cũng tạm thời đừng gọi video call cho em nhé vì công việc của em vẫn chưa thể giải quyết xong xuôi, đừng buồn em nhé?
Ở cuối mỗi câu nói của mình, Uyển My đều bày tỏ mong muốn về việc tôi sẽ không vì điều đó mà buồn phiền vì nàng, dẫu đó rõ ràng là cảm xúc chẳng thể khác, và tôi chợt thấy khó hiểu ghê gớm:
– Em sẽ giải thích cho anh mọi chuyện sau, nhưng em sẽ cố gắng thỉnh thoảng gửi cho anh những đoạn video như thế này hen, hì hì. Cố gắng lên nhé, em tin anh sẽ làm được, và phải chắc chắn làm tốt đó, đại ngốc! Thôi, em có việc rồi, chắc em phải trở lại Mỹ đây, hẹn chàng khi khác nhé, tạm biệt.
Cái vẫy tay hơi khựng lại và cả tiếng sụt sịt rất khẽ của Uyển My khiến tôi không thể nào không cảm thấy khó chịu, dù vẫn biết nàng đã dặn dò kỹ lưỡng, tôi không sao chống lại cảm xúc của mình được, dẫu cho nàng đã cố gắng cười thật tươi để đánh lạc hướng mọi thứ. Tôi không biết Uyển My đang gặp phải một vấn đề khó khăn gì, nhưng việc không thể trả lời tin nhắn, không thể gọi điện gặp mặt như cách chúng tôi vẫn làm quả thực là một điều gì đó rất khó hiểu đối với tôi. Tôi vẫn thường quan niệm rằng, trong tình yêu, không có gì gọi là không thể, chỉ có thích hoặc không, muốn thì tìm cách, không muốn tìm lý do, hà cớ gì nàng lại chẳng thể tiếp chuyện tôi như thông lệ?
Nàng nói tôi đừng lo, tôi lại chẳng nghe lời mà lo lắng hơn gấp bội. Nàng dặn tôi đừng buồn nàng, tôi buồn nàng như thiên thu vạn kiếp. Tôi ngày đêm mong ngóng nhưng nàng lại dội nước lạnh vào mặt tôi, dẫu cho điều đó có trăm ngàn lý do chăng nữa, tôi vẫn đau lòng, thật nhiều. Thứ duy nhất có thể khiến tôi cố gắng làm theo đúng như những gì mà Uyển My nói, đó chính là niềm tin vào sự thông minh và giỏi giang của nàng. Nếu thực sự là một người nào khác, chắc chắn tôi sẽ không ngần ngại mà vồ vập điều tra thông tin, vì nỗi bất an trong tôi hiện tại, tưởng như đã sắp chạm đỉnh điểm giới hạn rồi.
Và như để chắc chắn thêm cho tôi và nỗi lo đó, một dòng tin nhắn bất chợt đến sau vài ngày kể từ lần Uyển My gửi video cho tôi. Một tin nhắn không dài, không ngắn, chỉ là quá bất ngờ và đường đột, vì đây chắc chắn là người duy nhất trên cõi đời này mà tôi không bao giờ nghĩ sẽ liên lạc với tôi, dù là qua bất cứ hình thức nào đi chăng nữa. Và bên cạnh danh tính người gửi, nội dung mà người đó đề cập đến cũng thực sự làm tôi trở nên… phát điên ngay lập tức, thực sự ngay lập tức:
“Xin chào, Phong, lâu quá không gặp rồi nhỉ? Không dài dòng nữa, Uyển My đâu rồi?”
Sự bất ngờ đó khiến tôi đứng phỗng giữa đường, ngay lúc chỉ vừa gửi xe và thất thểu bước vào lớp, miệng mồm lẩm bẩm những âm thanh chẳng rõ ràng:
– HỎI CÁI QUÁI GÌ VẬY CHỨ?