Phần 4
Lớp vui lắm nhưng thỉnh thoảng cũng lắm trò đùa hơi quá. Và những lúc như thế nhỏ Đan Chi xuất hiện, như một chị bảo mẫu dễ thương với ánh nhìn lạnh lẽo và một cái nhéo đau hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Tôi ứa hết cả nước mắt nhưng không dám ý kiến ý cò gì, chỉ khẽ e hèm một tiếng rồi nói:
– Thôi không đùa nữa, chào các em.
Bọn ở dưới đồng thanh:
– Xin chào bươm bướm chúa!
Rồi cả bọn lại ôm bụng cười sặc sụa. Cả nhỏ Đan Chi nãy giờ lạnh lùng đứng bên cạnh cũng không giấu nổi một nụ cười tủm tỉm. Tôi phải tằng hắng một cái rõ to thì đám nhóc mới chịu im lặng, với tụi này phải giả vờ ta đây không quan tâm thì mới được, rồi nói tiếp với phong cách họp Đảng ủy:
– Như các em cũng đã biết, hôm nay là buổi picnic của toàn lớp. Anh rất vui vì tất cả các em đã tham gia hết mình vào cuộc chơi này. Bây giờ chị Đan Chi sẽ thay anh công bố kết quả của trò chơi tìm đường vừa rồi.
Đan Chi đứng lên nói:
– Chào các em. Chị có lời khen dành cho tất cả mấy đứa vì đã nỗ lực đến cùng và không bỏ cuộc. Trước khi công bố kết quả, cho chị hỏi có ai dính phải mấy cái bẫy mà tụi chị làm không?
Tụi ở dưới nhao nhao lên:
– Có, có chị ạ!
– Ai dính bẫy Bảy Màu? – Chị Đan Chi nhìn quanh.
Nhỏ Dạ Uyên bên team Những Con Mèo Kute giơ tay lên với vẻ mặt giả bộ giận dỗi. Trên tóc nhỏ vẫn còn vướng những hạt bột vàng điểm xuyết thêm chút xanh lá khiến cho nhỏ nhìn như một cô nàng cá tính dữ dội, mặc dù bộ quần áo trông như thập niên 80 của nhỏ tố cáo điều ngược lại.
– Có ai xui xẻo dính phải bẫy Phân Bò không? – Chị Đan Chi hỏi tiếp.
Thằng cu Sơn bên đội Không Sâu Răng uể oải giơ cánh tay lên xác nhận. Bọn học viên ném về phía nó những tràng cười trêu chọc khiến cu cậu đỏ mặt. Còn đôi dép vật chứng sau khi ngồi cọ rửa không thành thì hình như cu cậu đã phi tang đi mất tiêu rồi.
– Tao xin chia buồn sâu sắc cùng mày và gia đình Sơn ạ! – Thằng Thụy Phong ở hàng bên này nói với qua châm biếm.
– Mong mày sớm hòa nhập với cộng đồng! – Thằng Nam Nhỏ đổ thêm dầu vào lửa.
Thằng Sơn ở bên kia giơ nắm đấm lên giả bộ đe dọa. Hai ông tướng này thấy thế lại ngửa mặt lên trời cười khềnh khệch kiểu “Bố mày sợ mày quá cơ!”. Tôi chạy xuống cho 2 thằng 2 cái bợp tai vì cái tội làm mất trật tự. Hai cu cậu im re. Bố mày sợ mày quá cơ nữa đi con.
– Haha. Số em xui quá Sơn à. Thế còn ai dính bẫy Nước? – Đan Chi vừa cười vừa hỏi.
Chẳng thấy cánh tay nào giơ lên. Bọn học viên nhìn quanh chờ đợi. Vẫn không có cánh tay nào giơ lên. Tôi thắc mắc nhìn xuống hàng của đội Chân Bùn và phát hoảng vì không thấy con nhỏ Linh ở đó. Ủa, mới lúc trước còn thấy con nhỏ đi thay đồ mà loáng cái đã đi đâu mất rồi ta? Tôi hỏi thì chẳng có ai trong lớp thấy con nhỏ cả. Nhỏ là người mới không quen ai ở đây, nên cũng chẳng ai để ý nhỏ đi đâu. Đan Chi bảo lúc dẫn nhỏ Linh đi thay đồ xong là nhỏ cũng ra chuẩn bị một số thứ, giờ mới để ý là không thấy con nhỏ quay trở lại.
Cả lớp tá hỏa chia nhau ra đi tìm quanh khu hồ. Điều tôi lo sợ nhất là liệu con nhỏ có bị trượt chân rơi xuống hồ hay không. Hoặc trong một kịch bản dễ chịu hơn, con nhỏ đi thay đồ và quên mất đường về. Nhưng tôi lập tức bác bỏ giả thiết thứ hai. Vì mặc dù con nhỏ có hơi ngây ngô thật nhưng từ chỗ thay đồ đến đây có xa xôi gì đâu. Khi tôi đang toát mồ hôi nghĩ đến viễn cảnh xấu nhất thì thằng Thụy Phong kêu lên đập tan mọi sự nghi hoặc
– Anh Nhân ơi, có phải bạn này không?
Thằng Thụy Phong chỉ về phía một gốc cây ở đằng xa, nơi có một cô bé đang nằm ở đó. Tôi chạy tới thì đúng là nhỏ Linh thật. Tôi định la cho nó một trận vì cái tội đi lung tung khiến mọi người lo lắng thì chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Nhỏ ngủ thiếp đi chắc cũng đã một lúc, mê man chẳng biết gì xung quanh. Tôi sờ lên trán nhỏ và giật mình vì ở đó nóng như lửa đốt. Chết cha! Nhỏ sốt mất rồi. Sốt cao lắm.
Tôi lay nhẹ người nhỏ. Nhỏ khẽ mở mắt nhìn tôi và cất lên những tiếng nói yếu ớt:
– Con nhức đầu quá chú ơi!
Tôi trấn an nhỏ bằng một nụ cười và một cái gật đầu cảm thông rồi bảo thằng Thụy Phong đi lấy chai nước lại cho nhỏ uống. Nhấp được một vài ngụm, người nhỏ trông có vẻ khá hơn. Đan Chi ngồi xuống bên cạnh nhỏ, cầm lây bàn tay nhỏ và lo lắng hỏi:
– Em bị sốt từ bao giờ, sao không nói với chị?
Nhỏ Linh ngồi dậy và trả lời đứt quãng:
– Lúc em đi thay đồ xong… tự nhiên thấy người mệt mệt. Em nghĩ nằm nghỉ một tí hết mệt thôi… ai ngờ ngủ thiếp đi đến tận bây giờ. Hic. Xin lỗi chị!
– Em khùng quá, làm gì đâu mà xin lỗi – Đan Chi trấn an – Mà bị ốm sao không ở nhà còn đi chơi làm gì. Thiệt tình.
– Chắc lúc nó bị dính bẫy Nước đấy – Tôi nói – Người ướt mà đi đường gặp gió máy, nắng nôi nên bị cảm là đúng rồi. Mà anh cũng quên mất, lúc đấy bảo con bé thay đồ ướt đi là được rồi. Thôi ngồi nghỉ một tí rồi anh chở về.
Thằng Thụy Phong nhảy xổ vào:
– Để em chở bạn í về cho.
Thằng Nam Nhỏ cũng xen ngang:
– Để em.
Nhỏ Linh hình như không để ý hai thằng kia đang tranh nhau chở nhỏ về, nhỏ chỉ nhìn tôi và lắc đầu nguầy nguậy:
– Không. Con không muốn về đâu.
– Tầm bậy. Về nghỉ ngơi đi. Ở đây thêm ốm nữa. – Tôi nói.
Thấy con nhỏ cứ ngúng nguẩy không chịu, tôi trách:
– Nhóc ở đây cũng có chơi bời gì được đâu. Mà cũng có ai chăm sóc nhóc được đâu. Thôi lấy đồ đi anh chở về.
– Nhưng… con muốn ở lại cơ. – Con nhỏ vẫn cố gắng chày cối.
– Ở lại mà không tham gia được cùng với mọi người thì ở lại làm gì?
– Con nhìn mọi người chơi.
– Không được. Nhóc mà lên cơn sốt nữa là không ai biết đâu. Nghỉ một chút rồi anh đưa về.
Nhỏ Băng Linh có một tuyệt chiêu, đó là mỗi khi không thể lý luận với ai đó nhỏ lại giở cái trò mếu máo động lòng. Nhiều khi tôi tự hỏi, nhỏ lấy đâu ra cảm xúc mà có thể muốn khóc lúc nào là khóc được thế. Lần này nhỏ không khóc, khóe mắt nhỏ mới chỉ bắt đầu ngân ngấn nước thôi nhưng tôi đã bắt đầu có cảm giác thua cuộc rồi. Lũ học trò đứng xung quanh lại còn cổ xúy vào, nhất là mấy đứa con trai cứ nhao nhao kiểu “Bạn í mà về là mất vui anh ơi!”, “Để em tình nguyện chăm sóc bạn í cho” làm tôi nhức hết cả đầu. Tôi nhìn sang Đan Chi để tìm một sự góp ý, nhỏ chỉ khẽ gật đầu.
– Thôi được rồi – tôi thở dài – Nhóc có thể ở lại đây. Nhưng không được đi đâu lung tung. Và khi nào thấy mệt là phải nói với mọi người ngay, nhớ chứ?
– Dạ, con biết rồi.
Nhỏ nở một nụ cười thật tươi như thể chưa từng bị sốt mấy phút trước vậy. Dù gương mặt có nhợt nhạt đi ít nhiều vì cơn sốt, nhưng nụ cười lúm hạt gạo của nhỏ Linh vẫn luôn có một sức quyến rũ như lần đầu tôi gặp nhỏ. Tôi phải công nhận điều đó. Và những đứa con trai xung quanh chết đứng đi vì thấy nhỏ cười. Nếu có một ai đó cười đẹp ngang ngửa với nhỏ Linh mà tôi đã từng gặp thì đó chỉ có thể là Đan Chi mà thôi. Nhỏ Đan Chi nhìn lạnh lùng vậy chứ có nụ cười rực rỡ lắm. Có điều là nhỏ ít cười.