Phần 27
Tiếng những chiếc ly va vào nhau rộn ràng cả một góc quán bà Tám. Ai cũng bắt đầu lè nhè sau vài cuộc “zô”, chỉ có tôi, thằng Thụy Phong và con bé Băng Linh là vẫn còn tỉnh táo. Thằng Thụy Phong và con bé Băng Linh thì tôi không cho uống vì vẫn còn học sinh. Tôi thì con bé không cho uống vì đang bị thương không nhẹ. Cái kiểu xưng hô chú chú con con của con bé làm Quý Đại Bàng cứ ngồi cười hô hố suốt buổi. Lão kêu chưa bao giờ thấy con nhỏ nào đẹp mà lễ phép như nó. Rồi lão trêu bảo con bé tập gọi anh em đi là vừa kẻo sau này yêu nhau lại ngượng mồm. Rồi lão lại vỗ đùi cười hô hố. Con bé giận dỗi bảo chú đừng đùa nữa. Tôi thì ngồi im chẳng nói gì. Phần vì đau, phần vì đã quá quen với cái kiểu đùa cợt quá trớn của lão.
Một anh thanh niên xăm trổ đang ngồi tường thuật lại diễn biến vụ việc cho Thụy Phong nghe. Nghe xong thằng Thụy Phong khua tay nói:
– Sao anh Quý không cho nó vài bạt tai nữa cho bõ tức.
Quý Đại Bàng cười ha hả nói:
– Haha. Anh không đến đây để đánh người ta cho bõ tức chú em à.
– Nhưng mà em tức. Em muốn cho nó thấy ai mới là kẻ mạnh.
– Này chú em. Bạo lực không bao giờ là cách để chứng minh mình là kẻ mạnh. Cái khoảnh khắc chú em vung nắm đấm lên, hãy nhớ rằng, sẽ có ngày chú em chết dưới một nắm đấm khác. Nhìn đây. Chỗ này, chỗ này và cả chỗ này nữa – Lão vừa nói vừa chỉ vào mấy vết sẹo trên người mình – toàn từ cõi chết trở về đấy chú em à.
Thấy thằng Thụy Phong nhìn mấy vết sẹo có vẻ ngưỡng mộ, Quý Đại Bàng cười một tràng thật lớn rồi đưa tay vỗ lưng nó đánh bộp một cái làm cu cậu phọt mẹ cả bia ra bàn. Xong một cuộc dô trăm phần trăm nữa, tự nhiên Quý Đại Bàng quay qua hỏi tôi:
– À thế con nhỏ kia đâu?
– Nhỏ nào đại ca? – Tôi ngước mắt hỏi.
– Con nhỏ hồi trước dạy vẽ với chú mày ấy. Giờ nhỏ còn dạy không?
Mặt tôi bỗng nhiên tái xám. Thôi chết mẹ rồi, quên mất. Tôi hấp tấp lục cái điện thoại trong túi quần và sợ hãi mở khóa. Mười bốn cuộc gọi nhỡ của Đan Chi từ lúc chiều cho đến giờ. Chắc lúc chiều nhỏ qua đón tôi mà không thấy nên gọi. Mà tôi quên béng mất. Đáng lẽ phải gọi báo trước cho Đan Chi biết chứ nhỉ. Thở hắt ra một cái thật dài, tôi bấm nút gọi lại:
– Em à, anh đây.
Giọng Đan Chi gắt gỏng trong điện thoại, y như cái lần nhỏ phát hiện ra tôi bỏ trốn khỏi bệnh viện để đi chơi mấy tháng trước:
– Anh biến đi đâu vậy? Em gọi cho anh lại còn không nghe máy?
– À..ừ…anh xin lỗi – Tôi lập tức biện minh – Lúc chiều có chút việc gấp nên anh quên gọi cho em mất.
– Thế giờ anh đang ở đâu, với ai?
– Đang ngồi nhậu với anh Quý nè. Em còn nhớ anh Quý học vẽ chỗ mình mấy năm trước có mấy hình xăm đại bàng trên tay không? Đang ngồi với ảnh đó. Với cả…
Tôi định nói với cả có thằng Thụy Phong và con bé Băng Linh nữa, nhưng sực nhớ ra đó là điều cấm kỵ đối với Đan Chi nên tôi ngừng lại. Cũng may là Đan Chi không để ý, nhỏ làm một tràng câu hỏi làm tôi chóng mặt:
– Thế tối anh có về không? Anh ăn cơm chưa? Có cần em qua đón không?
– Tối anh về chứ. Anh ăn rồi. Không cần đón anh đâu.
Tôi trả lời gọn lỏn, bảo Đan Chi yên tâm rồi cụp máy. Hôm đó tôi xin phép lão Quý về sớm, nói dối rằng mẹ vừa gọi bảo về nhà có việc. Tất nhiên lão thừa biết mẹ tôi đang ở quê chứ làm gì có ở đây mà về, nhưng thấy vẻ mặt khổ sở của tôi, lão cũng không làm khó nữa.
Con đường biển Nguyễn Tất Thành trải dài trong ánh đèn vàng hiu hắt. Khó khăn lắm tôi mới giữ được đôi tay mình không run lên vì những cơn gió lạnh, và vì những cơn đau dường như không có dấu hiệu chấm dứt. Con bé Băng Linh ngồi sau, nhỏ nhướn người lên phía trước lo lắng hỏi tôi có sao không. Tất nhiên là tôi phải trả lời là tôi ổn. Ổn chứ. Tôi vẫn luôn ổn mà. Tôi tự nhiên nghĩ rồi tự nhiên cười.
Đi đến khúc đường có những hàng dừa ven biển, nhỏ Băng Linh bảo tôi dừng lại. Tôi hỏi có chuyện gì thì nhỏ bảo muốn ngắm biển một lúc. Tôi chợt nhận ra đây là cái chỗ đợt trước tôi với nhỏ trốn viện đi chơi và mắc mưa ở chỗ này. Tôi vẫn nhớ cái lần mắc mưa đó, không phải vì điều gì lãng mạn, mà vì hôm đó tôi thấy con bé có bộ ngực đẹp dã man. Tội lỗi. Tội lỗi.
Vừa hay tôi cũng đang muốn nghỉ ngơi một chút. Cứ chạy xe miết thế này, tôi sợ rằng cơ thể đang bị thương của tôi sẽ không chịu nổi mất. Tôi dựng xe xuống, và mặc cho con nhỏ làm gì thì làm, tôi leo lên con đê chắn sóng ngồi hóng gió. Con đê này tôi vẫn thường ra đây ngồi thời còn là sinh viên, thời mà con đê còn làm chưa xong, chẳng mấy ai ra đây hóng gió vì ngổn ngang đá sỏi. Có lẽ vì không có ai nên tôi thích ra đây ngồi. Một mình với biển, nhìn thành phố phía xa e ấp nép mình dưới bán đảo Sơn Trà đang bồng bềnh trong làn sương mỏng. Ở đó không có tiếng người, không có tiếng xe, chỉ có những cơn sóng nhỏ quyện vào trong làn gió vi vu, và tiếng trái tim tôi không ngừng rung lên vì thổn thức. Cảm giác bình yên ấy, đến bây giờ vẫn còn nguyên vẹn như mới ngày hôm qua.
Con bé khẽ khàng ngồi xuống cạnh tôi, nhỏ chống hai tay lên cằm và nghiêng đầu nhìn tôi hỏi, đôi mắt long lanh đầy xúc cảm:
– Chú đang nhìn gì á?
– Nhìn vu vơ. – Tôi trả lời.
– Chú còn đau không?
– Còn chứ.
– Con xin lỗi. Vì con mà…
Tôi mỉm cười xoa đầu con bé. Đừng lo lắng về chuyện đó, tôi nói. Nhỏ gật đầu rồi đưa mắt nhìn về hướng tôi đang nhìn. Cả hai cứ ngồi thế một lúc lâu, im lặng giữa tiếng sóng vỗ bì bạch. Rồi như chợt nhớ ra chuyện gì, tôi hỏi nhỏ:
– Băng Linh này,
– Dạ?
– Nhóc thực sự không biết thằng Minh không phải là bạn thời thơ ấu của nhóc ư?
Con bé thoáng mỉm cười khi nghe tôi hỏi câu đó. Tôi không biết nụ cười đó có ý nghĩa gì, nhưng con bé không trả lời. Tôi đọc được trong mắt con bé một chút gì đó của sự day dứt, một chút sự an tâm và một chút gì đó nữa tôi không cắt nghĩa được.
– Dù có cách xa 10 năm, bạn của mình sao có thể không nhận ra được chứ?
Tôi hỏi tiếp con bé. Lần này, nhỏ trả lời, giọng rất nhẹ:
– Con biết.
– Nhóc biết? – Tôi tròn mắt.
– Dạ.
– Nhóc biết thằng Minh không phải là bạn mình?
– Dạ.
– Biết cả những trò mà nó dàn dựng?
– Dạ.
– Vậy tại sao nhóc vẫn cứ chơi với nó? Nhóc không sợ à?
Con bé quay qua nhìn tôi, cười rất tươi. Đôi mắt sâu thẳm của nhỏ lại một lần nữa làm tôi cảm thấy quen thuộc. Nhỏ nói, giọng ngập ngừng:
– Con không biết…Con chỉ cảm thấy có thêm một người bạn thì rất vui…Cũng tò mò muốn biết bạn ấy định làm gì. Và con luôn tin…nếu có điều gì xảy ra với mình…sẽ luôn có người… xuất hiện đúng lúc…như lần đó.
Con bé đột nhiên nhìn tôi đầy âu yếm. Tôi hơi lúng túng vì cử chỉ đó của nhỏ:
– Như lần đó? Là lần nào?
Con bé không trả lời. Nhỏ nhẹ nhàng lôi trong balo ra một chiếc mũ lưỡi trai màu cỏ úa, hỏi:
– Chú có nhớ chiếc mũ này không?
Nhìn thấy chiếc mũ, tôi sững người. Có chứ. Tất nhiên là tôi nhớ chiếc mũ này chứ. Làm sao mà tôi quên được. Mũ của tôi mà. Một thoáng sửng sốt dâng lên làm đầu óc tôi mụ mị. Phải một lúc sau tôi mới bình thường lại được. Con bé nhìn tôi. Tôi nhìn con bé. Trong một phút chốc bỗng nhiên tôi hiểu ra mọi chuyện. Màn sương mờ đục tan dần. Tôi chợt hiểu vì sao bao lâu nay tôi cứ luôn cảm thấy quen thuộc khi nhìn vào đôi mắt nhỏ. Và cũng hiểu vì sao tôi luôn đinh ninh mình chưa gặp nhỏ bao giờ.
Như một cuốn phim quay chậm tua dần về quá khứ, những mảnh ghép vụn vặt bắt đầu chắp vá với nhau. Rõ ràng. Chân thực.