Phần 93
Đến đêm, khi mọi người đều đã say ngủ, tôi và Thắm rón rén leo lên mái nhà.
Bầu trời thoáng đãng không mây, trăng sao sáng rõ mồn một.
“Oa… trên này đẹp quá, trời rộng quá” – Thắm dũi người nằm thẳng, mắt nhắm tịt.
“Mỗi tội hơi ướt” – chị cười ha hả.
Hồi lâu, tôi mới lên tiếng: “Anh xin lỗi”.
“Hả? Sao cơ?”
“Anh xin lỗi”.
“Gì? Em không nghe thấy!”
Tôi bật cười.
Thắm kéo tay tôi cùng nằm xuống mái nhà.
“Không được đâu, anh mặc áo trắng”.
“Mặc kệ anh, em bẩn anh cũng phải bẩn”.
Thế là tôi ngã phịch ra, trút bỏ 1 hơi não nề trong cổ họng – “phù…”
“Thế nào? Thoải mái lắm phải không?”
“Ừ, thoải mái thật, hahaha”.
Hai đứa hè nhau cười ngây ngô.
Tôi hỏi Thắm “thời gian qua em đã đi những đâu?”
“Hì, em đã về quê”.
“Về quê?”
Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt, quay sang nhìn chị.
Thắm vẫn dõi lên thấu trời:
“Nhà em vẫn như xưa, ủ dột, nhếch nhác, cái đói cái nghèo bao nhiêu năm vẫn còn tồn đọng. Ông bố dượng tối ngày nhậu nhẹt say mèm, gia đình chỉ có mẹ em là lao động chính, đã vậy còn đẻ thêm 2 đứa con nheo nhóc, cực càng thêm cực”.
“Thấy em về họ có nói gì không?” – Tôi hỏi.
“Ông bố thì biết gì mà thấy? Mẹ em chỉ biết ngồi khóc thôi, đôi khi em nghĩ: Tại sao trời lại sinh ra người đàn bà như vậy? Lúc nào cũng lùi lũi như con rùa, động chạm 1 tí là lại khóc, hết làm rồi lại đẻ, cung phụng cái lão khốn nạn đó!”
Tôi không nói gì, chỉ cảm thấy chua xót.
Thắm tiếp lời.
“Em cho mẹ 1 số tiền, dặn cất kỹ phòng thân, rồi bảo bà đâm đơn ly dị gã say rượu đó đi, mẹ em nhất định không chịu, thì ra mẹ sợ 2 đứa nhỏ lớn lên không có bố, cũng cui cút giống em. Em ở lại dùng chung bữa cơm tối với mẹ, hay thật, lúc đó cứ không hiểu vì sao ngày xưa mình lớn lên được nhờ những món như vậy. Hai đứa nhỏ cứ bám lấy em gọi cô này, cô kia. Sau đó, em đi lòng vòng quanh thôn, lâu ngày không về thấy quê thích quá, sông nước mênh mông, toàn dừa là dừa”.
“Anh được về miền tây 1 lần rồi, đi mùa hè xanh, công nhận thích thật”.
“Thế anh leo cầu khỉ chưa?” – Thắm cười khanh khách.
“Leo rồi” – bất giác khuôn mặt ửng đỏ của Xấu Hổ lại hiện về trên bầu trời đêm.
“Đi ghe?”
“Cũng có đi rồi”.
“Làm gì đã đi nhiều bằng em, gần nhà em có con kênh hai bên trồng toàn dừa là dừa, nhiều đến độ lá dừa đan vào nhau không hề thấy ánh mặt trời, trời mưa người ta hay ghé vô trong đó núp mưa”.
“Có chuyện đó nữa sao?”
“Có chứ sao không, khi nào tốt nghiệp em dẫn anh tới nơi”.
“Em hứa đi”.
“Sợ gì không hứa”.
Thế là tôi và chị tìm vị trí chòm sao bắc đẩu rồi ngoắc tay nhau làm dấu.
Bỗng Thắm cười buồn, chìm vào im lặng, đôi mắt dõi nhìn xa xăm.
Qua 1 lúc rất lâu, có tiếng cú đêm văng vẳng.
Rồi giọng chị đan xen trong đêm, vừa lúc 1 vì sao rơi trượt đi trên nền trời đen thẳm.
“Cũng chỉ vì em quá lo làm ăn mà ảnh hưởng tới anh, em đã quên đi cảm giác của anh, để anh rơi vào bẫy của Thỏ Ngọc, nếu không chắc Đêm Màu Hồng không đến nỗi bị liên lụy”.
“Ôi trời đất” – tôi vươn vai ôm Thắm vào lòng, để đầu chị gối lên tay tôi.
“Em ngốc quá, anh, em, gia đình đĩ điếm và Thỏ Ngọc chỉ là con chốt thí trong bàn cờ lớn. Monaco đã muốn hại Đêm Màu Hồng thì bọn họ sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn, cách của Thỏ Ngọc chỉ là tiểu xảo, chúng ta chỉ vô tình bị vạ lây thôi em hiểu chưa?”
“Vậy là mình không có lỗi?”
“Ừ, chỉ là tai nạn”.
“Nhưng mà dù có thế nào thì em cũng sẽ không chen chân vào giới nhà đất nữa đâu. Cứ yên phận làm chủ thương hiệu trang sức và các shop thời trang cho xong. Đối với em một lần rắc rối là đủ rồi, từ nay em sẽ luôn luôn ý tứ, không bao giờ để chồng phải khó xử!”
“Sau vụ đó anh cũng rút ra bài học rồi, sẽ không bao giờ nghi ngờ vợ yêu nữa, vì vợ anh đã nói là làm. Không bao giờ nói dối!”
Nói đoạn, Tôi thơm vào tai Thắm 1 cái nhẹ như làn gió, chị cười khúc khích luôn miệng kêu nhột.
Bỗng Thắm ‘a’ lên 1 tiếng, rồi lật đật ngồi bật dậy đưa tay mò mẫm đôi bông tai.
Đôi bông này trông rất lạ, tôi chưa từng thấy ở nhà bao giờ.
Thắm nhẹ nhàng tháo chiếc bên trái, đặt vào tay tôi, nắm chặt lại.
“Trong tay anh là”thằng trống”, trên tai em là”con mái”, anh giữ lấy một đứa đi”.
“Trời đất, sao lại đưa anh bông tai của em? Có đời thuở nhà ai chỉ đeo 1 bên bao giờ”.
Thắm lắc đầu quầy quậy:
‘Trước khi ra đi, mẹ tự tay đeo cho em đôi bông này, nói rằng đây là quà cha tặng mẹ trước lúc mất.
Anh có điều này chưa biết đâu, đối với gái miền tây tụi em, đôi bông tai tượng trưng cho cái duyên của người con gái.
“Thằng trống”và”con mái” không bao giờ rời xa nhau, cho nên nếu anh giữ 1, em giữ 1 thì cho dù mình có xa nhau tới đâu cũng sẽ có ngày gặp lại.
Khi mình chính thức bên nhau, anh hãy trả lại em cho đủ cặp tròn duyên. ‘
Nắm chặt “thằng trống” trong tay, tôi nhìn Thắm thấm thía.
Gái miền tây ư? Họ không hề tồi tệ như những người xung quanh tôi thường nói.
“Anh hiểu rồi Thắm, anh sẽ trả lại em sớm nhất có thể”.
Trong bóng tối như nhung, tôi lại ôm chị vào lòng 1 lần nữa, giọng người ấy không ngừng thỏ thẻ:
“Sau những lần mình hiểu nhầm nhau, em sợ lắm rồi, sợ lắm…”
Trên bầu trời trăng sáng sao đan, bóng đêm thật bao la.