Phần 91
Hồi lâu sau, 1 ông khách bệ vệ trong bộ vest xám hối hả bước ra ngoài.
Cửa không khóa, chắc lão ta sẽ quay lại ngay.
Tôi và Ngọc Dao Lam nhanh chóng tiến vào phòng, bắt quả tang Thỏ Ngọc đang nằm thẳng cẳng trên giường, người quấn khăn tắm.
Ngọc Dao Lam lập tức lôi cô ả ngồi dậy, vả 1 cái bật nẩy người.
“Oái oái… chúng mày, chúng mày làm gì ở đây?”
Thỏ Ngọc hét ầm lên.
“Làm gì à? Mày nên tự hỏi mày đã làm gì thì đúng hơn”.
Thỏ Ngọc nhíu mày ngó kỹ tôi.
‘À’ – ả ta thở ra 1 hơi “ra là anh dzai, sao thế? Bắt vạ em chuyện của Thắm à?”
“Tôi đến bàn chuyện làm ăn mới với cô”.
“Làm ăn gì cơ?”
“Bây giờ 1 là cô khai thật lý do cô lừa tôi sau đó chúng ta sẽ bắt tay nhau thân thiện, hai là tôi quẳng cô xuống từ ban công này”.
“Ôi dào, em tưởng chuyện gì, thì như cưng thấy rồi đấy, cưng còn non và xanh rờn lắm, cho nên mới bị em lừa vào tròng 1 cách nhanh gọn, hahaha”.
‘Bốp’ – Ngọc Dao Lam tát ả 1 phát mạnh ghê gớm.
“Con đĩ, mày dám đánh tao à?”
‘Bốp’.
“Tao sẽ bắt mày phải trả giá”.
‘Bốp’.
“Xưa nay con nào bị tao đánh cũng nói 1 câu hệt như vậy, nhưng mà chưa có con nào thành công”.
Thỏ Ngọc bị 3 cái tát đích đáng, cơ hồ chết đi sống lại, trên mặt hằn rõ dấu vết 5 ngón tay.
“Mẹ kiếp, mày là đồ ngu, hai đứa mày đều là đồ ngu, nhất là thằng nhóc miệng còn hôi sữa này, haha tiếc tiền hả con? Hay là tình yêu như cánh chim bay rồi?”
‘Oái’ – cô ả la lên đau đớn vì bị chị Ngọc túm tóc hành hình.
“Tao cứ nói đấy, chúng mày làm gì được tao? Có ngon thì giết tao đi, đồ ngu! Đồ ngu! Tao chỉ cho mấy chiêu đó mà cũng về làm thật, sao hả? Đọc tin nhắn thấy vui không nhóc?”
Cứ nghĩ đến âm mưu thâm độc của con điếm này là tôi chỉ muốn bóp chết cô ta.
Tôi liền nhảy đè lên giường ấn cô ta xuống gối, chị Ngọc hăm hở “được đấy Hai Mặt, tao với mày nhún nhảy cho nó lòi ruột ra.”
Thế là chị em tôi tha hồ giày vò Thỏ Ngọc te tua.
Tôi hét lên “nói đi con quỷ hút máu kia, tại sao mày lại lừa tao? Chẳng lẽ mày thiếu tiền đến mức đó? Mày là đồ rẻ tiền, hết thời, mạt hạng!”
Cứ sau mỗi một chữ, tôi lại đánh 1 cái.
‘Hahaha’ – Thỏ Ngọc cực kỳ lì đòn – “tao thấy cái mặt mày ngu nên chọc chơi rồi sao?”
Chưa kịp nói hết câu, cô ả đã la lên oai oái.
Chẳng là, Ngọc Dao Lam đã giật phăng cái khăn tắm quấn trên người cô từ lúc nào.
Tôi đỏ mặt vội quay đi chỗ khác, liên tục niệm thần chú “Thắm… Thắm… Thắm… Thắm…”
Tiếp theo đó, Ngọc đạp cô ta rơi bịch xuống sàn nhà, rồi nhảy lên người túm tóc đè đầu tiếp tục hành hung.
Động tác của chị không khác tụi đô vật Mỹ trên truyền hình.
Thỏ Ngọc bị vũ nhục thê thảm, tôi nghĩ: “Chắc đây là đêm khó quên nhất trong đời cô ta”.
Chỉ là, cho dù hành hạ cách mấy, Thỏ Ngọc cũng nhất quyết không khai thật, còn luôn miệng cười cợt thách thức.
Chị Ngọc mặc váy mỏng, ả điếm lợi dụng tình huống, túm ngực áo chị kéo lấy kéo để.
Điều đó càng làm Ngọc Dao Lam điên tiết.
Chị tra tấn cô ta coi bộ còn thảm thiết hơn tù Côn Đảo.
Bất chợt, Thỏ Ngọc rú lên 1 tiếng kinh hoàng.
Ngọc Dao Lam đứng bật dậy: “Thôi chết mẹ, tao lỡ rạch cái mặt nó rồi”.
Tôi nhìn Thỏ Ngọc, giờ phút này mặc kệ cái thân hình lõa lồ đang nằm co ro kia, tôi tiến tới gần hơn để xem xét.
1 vết thương dài, khá sâu, máu đổ loang lổ khắp mặt không thể nhìn rõ.
Tôi la lên “chị làm gì thế? Phen này toi mạng rồi”.
“Tao có biết đâu, tính mang dao ra hù, ai dè nó chống cự quyết liệt quá, còn dí mặt vào tay tao”.
Hoảng loạn đôi chút, Ngọc Dao Lam kéo tay tôi “rắc rối to rồi, chạy mau lên!”
“Khoan đã, điện thoại, điện thoại”.
Chị Ngọc chụp chiếc điện thoại của Thỏ Ngọc trên bàn quẳng cái vèo ra cửa sổ.
“Cho mày khỏi gọi người tiếp ứng”.
Thế là hai chị em cuống cuồng bỏ chạy, quên cả chuyện cuỗm tiền và trang sức.
Khi ra về, chúng tôi rời đi theo cửa sau, bước chân gấp gáp, khuôn mặt vẫn rất ung dung thư thái.
Bỗng nhìn thấy bên trái casino có 1 khu đất rộng lớn, phía xa xa mọc lên 1 công trình khá hoành tráng.
“Vũ trường! Trông giống như họ đang xây dựng vũ trường!” – Tôi la lên.
Ngọc Dao Lam lẩm nhẩm “phen này nhiều chuyện lành ít dữ nhiều đây”.