Phần 90
Khi đi qua vài cửa, tôi nhìn thấy những kiều nữ chân dài váy áo thướt tha đủ thứ màu sắc đang cặp kè bên cạnh các đại gia.
Chị Ngọc liền quay sang nói với tôi: “Phải rồi, mày mau kêu 1 em đi, hỏi nó xem con Thỏ ở đâu”.
Tôi liền y theo lời chị, một mình bước tới bên 1 cô gái đang đứng đợi ai đó.
“Này em, cho anh hỏi 1 chút được không?”
“Chuyện gì vậy anh?” – Vừa trông thấy tôi, cô ả đã nháy mắt tình ý.
“Anh muốn… hỏi về vấn đề đó đó”.
“Đó đó? À… haha, anh muốn gọi em nào? Hay là em nhé?”
“Để hôm khác đi, hôm nay anh muốn Thỏ Ngọc, anh là khách quen của cô ấy”.
Cô ả bĩu môi “con Thỏ, lại là con Thỏ, nó chỉ được cái nói ngon nói ngọt”.
Tôi nhủ bụng “em nói đúng đấy, anh đang tìm nó móc cái họng nó ra đây”.
Nhưng ngoài miệng làm như không có chuyện gì xảy ra “giúp anh lần này đi”.
Nói đoạn dúi vào tay cô ta 1 tờ polyme mới cáo.
“Chậc, thôi được rồi, nó đang ở phòng 65, lầu 3, nếu bên ngoài đang để đèn đỏ thì tức là có khách rồi đấy nhé”.
“Anh hiểu mà cưng”.
“Ngày mai anh lại đến nhé”.
“Vậy giờ này ngày mai em cứ đứng nguyên chỗ này đi”.
Thả bộ tới chỗ Ngọc Dao Lam đứng, tôi và chị nhanh chóng tiến lên lầu 3.
Chị Ngọc hỏi tôi “tốn bao nhiêu tiền?”
“5 Xị”.
“Lát lên đòi con đĩ kia gấp 10”.
“Phải rồi, gấp 10 lần số tiền này, còn lột hết trang sức của nó nữa, cả điện thoại cũng đập luôn, cho hết đường làm ăn.”
Nằm trên casino là hotel đạt tiêu chuẩn 5 sao, các dãy phòng cao cấp san sát nhau, bên ngoài đều đặt 1 chiếc đèn tròn lạ lùng.
Đa số các đèn đều không sáng, tức là phòng trống.
Đi mãi mới thấy vài phòng bật đèn xanh, nghĩa là tiếp viên đang đợi bên trong.
Và 1 số ít đèn đỏ – đang có khách.
Chị Ngọc vừa đi vừa nói.
“Khu khách sạn này mới nâng cấp, đang thiếu nhân viên kinh khủng, bọn casino thì lại đòi thay máu liên tục, hèn gì Monaco bước vào thời kỳ khủng hoảng đĩ điếm”.
Tôi cười:
“Bên Đêm Màu Hồng mình mà bán người cho Monaco với giá cắt cổ thì hời to chị nhỉ?”
Dao Lam nhếch môi “casino không phải dễ chèn ép đâu cưng”.
Phòng số 65 lầu 3 đóng cửa im ỉm, bên ngoài bật đèn đỏ.
Mẹ kiếp! Cái thứ gì xui xẻo vậy không biết.
Chúng tôi đứng bên ngoài chửi rủa 1 chặp, tạm thời chưa biết làm thế nào.
“Hay là chịu khó đợi bọn họ ra ngoài đi chị”.
“Đây không phải đi theo dù đâu, có thể nhanh mà cũng có thể sáng mai mới ra” – chị Ngọc đi lòng vòng suy nghĩ đối sách.
Đứng bên ngoài tính toán hồi lâu, bỗng có tiếng bước chân vang lên, rồi 1 anh phục vụ phòng kéo chiếc bàn đẩy đi dọc theo hành lang.
Nhìn thấy chúng tôi liền cất giọng hỏi: “Hai người đang đứng đây làm gì thế?”
“Âu yếm nhau ngoài hành lang! Ý kiến gì à?” – Chị Ngọc nạt.
“Cô là gái ở đây?”
“Chứ là gái nơi khác chắc?”
“Vậy thì mau vào phòng đi, để quản lý trông thấy phiền phức lắm”.
“Biết rồi”.
Nói đoạn Ngọc Dao Lam khoác tay tôi thân mật đi hướng ngược lại.
Khi bóng dáng gã phục vụ phòng vừa khuất, chị Ngọc hất hàm.
Tôi lập tức tiến lại trước phòng 65 gõ cửa.
Gõ 1 lúc chừng 3 phút, thì có tiếng đáp trả.
“Ai đấy? Đã dặn đừng làm phiền cơ mà”.
“Xin lỗi ông, nhưng có 1 vị khách nằng nặc muốn gặp ông cho bằng được”.
“Khách nào? Ở đâu?”
“Ông ta không chịu nói rõ ràng, chỉ bảo có chuyện rất gấp, nhất định phải gặp ông ngay! Hiện đang đợi dưới sảnh”.
Bên trong vang lên tiếng chửi ông ổng ‘lại là mụ khọm đòi ly dị chia tài sản đây mà.
Tôi biết rồi, hết nhiệm vụ của cậu ở đây rồi đấy’