Phần 9
6 giờ tối, chị nằng nặc đòi ghé nhà tôi, rồi tự chị sẽ một mình trở về, chứ nhất quyết không để tôi đi bộ.
Đứng nhìn dáng người thon thả trên chiếc vespa đang hòa vào màn đêm.
Tôi cảm thấy nỗi lo lắng không tên đang chất chứa trong lòng.
Nếu bây giờ có xe, nhất định tôi sẽ lẳng lặng bám theo chị. Đơn giản chỉ vì muốn chắc chắn rằng chị đã về nhà an toàn.
Dĩ nhiên, tôi lo thừa.
Và hôm đó tôi cũng không nhận ra 1 điều: Chị Thắm có cùng nỗi lo với tôi.
Đêm hôm sau, và cả đêm tiếp theo nữa, chúng tôi nhắn tin cho nhau đến rất khuya.
Có lúc, tôi hỏi chị đang làm gì. Thắm trả lời 1 câu khiến tôi trăn trở: “Đang đi với khách”.
Chị ngủ với đàn ông, còn nhắn tin cho tôi ư?
Không hiểu chị đùa hay có ý nghĩa gì khác. Nhưng một điều chắc chắn là tôi đã không hỏi chị về chuyện đó. Lúc đó và cả sau này nữa.
Một ngày, khi mà lịch ôn thi đã chấm dứt. Tôi cũng sắp lên đường bước vào cánh cổng tương lai.
“Mascara hai trăm chín chục nghìn” gọi cho tôi. Nói những lời ve vãn.
Tôi đoán, chị đang say.
Có phải tất cả con gái khi say đều như vậy không?
Gọi cho người họ quan tâm, rồi tha hồ thổn thức, kể lể.
Chuyện xảy ra đúng vào lúc 11 giờ đêm. Đây là giờ giới nghiêm của gia đình.
Tôi đành leo khỏi lan can bám vách tường tụt xuống.
Đó là lần đầu tiên tôi tìm cách đào tẩu khỏi nhà.
Chị Thắm đỗ xe trước cổng nhà tôi, bấm còi inh ỏi.
“Ôi trời đất ơi, chị giết em luôn đi” – tôi rít qua kẽ răng.
Phải công nhận chị Thắm, chị Ngọc đều là mẫu con gái thích nổi loạn.
Rượu vào say xỉn rồi, còn dám ăn mặc hớ hênh phóng như điên ngoài đường.
Chị Thắm chỉ khoác ngoài 1 chiếc áo len trắng mỏng manh, không gài nút, để vạt áo tung bay theo gió. Bên trong là váy ngủ màu đỏ khêu gợi.
Tôi giằng tay lái, chị nhất quyết không chịu.
Cũng may là khu nhà tôi ở khá yên tĩnh. Giờ này khuya nên chẳng còn ma nào.
“Lên đi cưng, lên nhanh chị chở cưng về nhà coi cái này hay lắm” – Thắm cười ha hả.
Tôi nghĩ thầm: “Mascara của tôi còn bựa hơn cả Ngọc Dao Lam”.
Tôi đành miễn cưỡng leo lên xe. Chưa kịp yên vị, chị đã rồ ga phóng đi ngút ngàn trời mây.
Túm chắc lấy vòng eo thon thả, tôi la ầm lên: “Em xin chị, em lạy chị, em còn đi học”.
Dường như những lời van nài càng làm kích thích độ hăng. Chị hò hét sung sướng.
“Hu… a… a… a”.
Mái tóc dài suôn mượt tung bay trong gió.
Mặt mũi tôi xanh tím tái.
Hai bên vỉa hè tụt về sau càng lúc càng nhanh.
Theo đó, một số người qua đường cũng bị chúng tôi bỏ xa.
Con đường vắng chỉ còn tôi với chị.
Người tôi yêu, gần kề trước mặt tôi.
Trong ánh đèn vàng của thành phố sương mù, tôi ôm eo chị lặng lẽ chìm vào biển gió.
Trong âm nhạc, người nghệ sĩ thường đề cập đến khoảng lặng, tôi nghĩ: Khoảng lặng chính là đây!
Tôi nhìn ngắm hết con phố này đến con phố khác, hết góc đường này đến góc đường khác.
Những người bộ hành lê bước, những gánh hàng rong tấp nập người mua.
Tôi đi qua chợ đêm Đà Lạt, ngửi thấy hương vị sữa đậu nành miên man sống mũi.
Bố tôi nói: Chưa đi chợ đêm, chưa uống sữa đậu nành ở đó thì chưa phải người Đà Lạt. Đến nay tôi mới thấy chính xác.
Thân hình mảnh dẻ mà tôi đang ôm ghì đột nhiên run rẩy, tôi chắc rằng cái lạnh đêm nay đã thấm sâu.
Bất giác, tôi nép sát vào Thắm hơn, tay tôi mò mẫm 2 bên hàng nút áo, cố gắng gài nút giúp chị, từ từ, một chiếc, hai chiếc…
Càng lên cao, đôi tay càng run lẩy bẩy. Tôi nóng ran cả người, hai mắt nhắm chặt.
Khi đã lên tới lưng chừng đôi eo thon, chị Thắm giữ chặt tay tôi lại.
“Cứ giữ nguyên như vậy đi” – tiếng chị vang lên cùng tiếng gió.
“Ôm chặt vào!” Chị la lớn.
Tôi cứ đúng theo như lời nữ thần mà làm, vòng 2 tay qua eo chị, ôm rất chặt, tự nhiên như vậy đấy.
Tôi cũng không biết là gáy chị, hay tóc chị có mùi thơm nữa.
Mà chắc là… chỗ nào cũng thơm.
Nếu muốn, tôi có thể ngủ. Vì đêm nay, chiếc xe này chính là nơi an bình nhất.
Tôi mỉm cười mãn nguyện.
Chiếc vespa xổ đèo Prenn với tốc độ gần trăm cây số.
Tôi thấy hai hàng thông bên đường lao tới vun vút, những chiếc xe con ngược chiều bấm còi inh ỏi.
Chị Thắm la lên phấn khích: “Thích không cưng? Thích không cưng?”
“T… hí. Í… í c… c. H” – tôi gào to, giọng lạc hẳn trong gió.
Qua vài khúc cua hẹp, chiếc xe đột ngột giảm tốc độ, người tôi dính chặt vào người chị.
Da thịt chị mát rượi, tuy còn cách 1 lớp áo nhưng tôi cơ hồ không chịu nổi kích thích.
Vòng eo và đôi mông của Thắm có thể giết người. Đó là sự thật!
Lúc này, tôi và chị đã không còn khoảng cách, hơi ấm trong người chúng tôi truyền sang cho nhau, truyền cả đê mê và khoái cảm nhục dục.
“Tối nay, chị có 1 chuyện cần nói rõ với cưng”.
Thắm hơi ngả người ra sau, chị thắng xe, quay về thành phố.
Dường như trong người bắt lửa, bàn tay tôi mơn trớn khắp người Thắm, từ vòng eo thon, từng ngón tay thám hiểm khắp nơi chung quanh.
Làn da chị mịn màng tươi mát như 1 liều thuốc kích dục.
Chúng tôi đều mê man say đắm.
Người tôi cạ vào người chị, nhất là khi tiếp xúc với bờ mông săn chắc, tôi như muốn lịm đi trong ngây ngất.
Rà chiếc mũi chạy ngược từ lưng lên gáy chị, đôi môi tham lam của tôi đặt vào đó 1 nụ hôn. Tôi cảm thấy chị khẽ rùng mình, rồi dường như không chịu được nữa, chị đưa 1 tay bấu chặt vào đùi tôi.
Cả người tôi căng lên như dây đàn, chị Thắm thở hổn hển. Đôi bầu ngực nhấp nhô lên xuống.
Tôi chưa dám làm bạo hơn. Chị đang lái xe, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra tôi sẽ ân hận cả đời.
Một vài người đi đường bắt đầu để ý đến đôi nam nữ trên chiếc vespa trắng.
Chiếc xe chạy bon bon qua đoạn đường Trần phú, đột ngột rẽ vào con đường Đào Duy Từ, dừng lại tại căn nhà có cổng rào trắng.
Chị Thắm nở nụ cười quyến rũ, làn môi thơm bất ngờ tấn công, chiếc lưỡi nhỏ ướt át quấn lấy đầu lưỡi tôi.
Chúng tôi siết chặt lấy nhau trong điên cuồng khoái lạc.