Phần 89
Chị Hồng tiếp tôi trong căn phòng khách toàn màu hồng ấm cúng.
Khi nghe tôi trình bày những rắc rối gần đây, chị liên tục dạo qua dạo lại trong phòng.
Kể đến đoạn Thắm đi du lịch miền tây 1 thời gian cho khuây khỏa, Hồng Ngựa la lên:
“Hỏng rồi, hỏng rồi”.
“Chuyện gì vậy chị Hồng?”
“Em bị con Thỏ đó lừa 1 vố nặng rồi chứ còn sao nữa”.
“Nhưng em vẫn không hiểu vì sao cô ta lừa em? Để làm gì? Lấy 4 triệu thôi sao?”
“Lũ Chupa là 1 đám ma đói” – Hồng Ngựa chậm rãi phân tích.
“Vì nguyên tắc của 1 sòng bạc là phải thay máu liên tục, nên gần đây Monaco đào thải rất nhiều gái điếm để tuyển dụng người mới, có thể cô ta hết thời rồi, nên mới phải dạt qua Đêm Màu Hồng kiếm ăn”.
“Và em vô tình trở thành con dê béo bở đầu tiên?” – Cái mặt tôi nghệt ra.
“Có lẽ. À mà không, chị không nghĩ mọi chuyện đơn giản thế đâu”.
Hồng Ngựa đưa tay sờ nắn vầng trán, rồi tiếp tục:
“Thỏ Ngọc là 1 con điếm khôn ngoan! Lại là chupa dày dạn kinh nghiệm và nắm nhiều thông tin nhất, chị không nghĩ bên sòng bạc lại đào thải nó đâu. Nó thừa thông minh để giành lấy 1 chân ở lại. Vậy mục đích của nó qua Đêm Màu Hồng là gì?”
Thấy chị Hồng tự vấn chính mình, tôi bỗng nhớ ra 1 chuyện:
“À, Bartender nói không chỉ Thỏ Ngọc mà lính bên đó cũng sang Đêm Màu Hồng mấy ngày nay, hình như đang tìm gái”.
Hồng Ngựa nhíu mày “tìm gái thì chắc chắn ở Đêm Màu Hồng là phong phú nhất, có điều Đêm Màu Hồng và Monaco đang chia chân vạc, bề ngoài thì là anh em một nhà nhưng thực chất đang ngầm đấu đá nhau, vũ trường khẳng định không để gái vip bên mình lọt qua casino đâu.”
“Chúng có thể dụ dỗ trả giá cao hơn chẳng hạn” – tôi nói.
Chị Hồng lắc đầu “mọi gái nhảy đều có hợp đồng”.
Đúng lúc này, phòng trong vang lên tiếng mở cửa.
Tôi quay mặt lại, tức thì giật bắn mình:
“Chị Ngọc?”
“Tao đây” – Ngọc Dao Lam bình thản bước ra phòng khách, thả người xuống ghế sofa nhìn Hồng Ngựa.
“Sao mày không ngủ thêm đi, vừa đi từ Đà Nẵng về đây không thấy mệt à?” – Chị Hồng hỏi.
“Ôi dào, mệt chó gì, chỉ hơi ù tai chút thôi. Đang nằm thiu thiu thì nghe thằng nhóc với chị nói chuyện”.
“Chị nghe hết rồi?”
“Nghe sạch sành sanh”.
Hồng Ngựa bật cười ha hả, rồi nháy mắt với tôi “nói về Thỏ Ngọc thì phải hỏi Dao Lam, muốn trị Chupa phải cần gái giang hồ!”
“Con Thỏ điếm đó là kẻ thù không đội trời chung với tao” – Ngọc Dao Lam chở tôi phóng vù vù trên đường phố Sài Gòn vừa chạy vừa nói.
Tôi la to: “Vì sao nó lại là kẻ thù của chị?”
“Ngày xưa con Thắm bị đánh liên quan tới nó”.
Chỉ cần nói 1 câu thế thôi, máu nóng trong người tôi đã trào lên đến não.
“Mẹ kiếp, nhất định phải phạt con này!”
“Hà hà, mày hiểu ý tao đấy!”
Chị Ngọc dừng xe trước cổng sòng bạc Monaco.
Đây là 1 tòa nhà khổng lồ, đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài rất nhiều vệ sĩ đang đứng gác, lại còn thấp thoáng có camera an ninh.
Chúng tôi thấy các khách ra vào không mặc comple thì cũng quần tây áo sơ mi, phụ nữ đều diện các bộ váy đầm sang trọng, tựa như đang có 1 bữa tiệc bên trong.
“Lâu lâu bên này lại tổ chức party” – Ngọc Dao Lam nheo mắt đánh giá.
“Bây giờ phải làm sao đây chị?”
“Để tao xem nào, xem nào, party nhỏ thôi, không có gì quá khó khăn đâu”.
Chị Ngọc bỗng quay đầu xe – “tao với mày về nhà con Thắm 1 chút”.
“Để làm gì ạ?”
“Chuẩn bị đồ chứ làm gì?”
“Đồ? Chị tính trà trộn vào trong đó?”
“Không vào trong đó thì làm sao gặp được con đĩ kia đập chết mẹ nó? Tức chết thôi, cái xe này tốc độ chán quá”.
Tôi chặt lưỡi, chạy như thế này đã khiếp lắm rồi, chị ta còn đòi lên tới bao nhiêu nữa.
Ngọc chở tôi phóng như bay qua các đại lộ, tiếng còi xe inh ỏi vang lên, phảng phất như trở về cái đêm hỗn chiến kinh hoàng.
Gió tốc vào lật ngửa cả mũ bảo hiểm của tôi.
Khi đã về tới nhà Thắm, chị Ngọc thở dài: “Tao luôn muốn mua 1 chiếc môtô”.
Nói đoạn, chị phóng thẳng lên lầu, mở cửa tủ quần áo.
“Lấy 1 bộ đi cưng, size của tao và con Thắm tương đương nhau, chọn bộ nào đây nhỉ?”
Cuối cùng, chúng tôi cũng hoàn tất phần trang phục.
Tôi lựa 1 bộ Thắm tặng, mua từ shop của chị, chợt thấy chiếc đồng hồ mạ vàng nằm trên bàn trang điểm, tôi bèn với lấy đeo ngay vào tay.
“Cha cha, trông mày gần ra quý ông rồi đấy, lại còn có đồng hồ xịn nữa chứ, con Thắm chăm sóc mày kỹ gớm”.
Ngọc Dao Lam tiến lại từ sau lưng tôi, nhìn từ đầu tới chân rồi gật đầu vừa ý.
Chị mặc chiếc váy liền thân trễ ngực màu đen của Thắm, tôi trông bộ này quen quen, hình như Thắm từng mặc lúc tôi và chị mới gặp nhau.
Bất giác, tôi nhìn Ngọc đến si ngốc.
“Này thằng kia, đừng có nhìn đứa này trông đứa nọ nhé”.
“Ài, chỉ nhất thời nhớ ngày xưa thôi”.
“Hà hà, ngày xưa chị em mình quậy tưng bừng cái bar XO trên Đà Lạt thì bây giờ phá nát cái casino hoành tráng nhất Sài Gòn có gì là không được!?”
“Đúng đúng, gia đình đĩ điếm, đã chơi phải chơi cho tới!”
“Chơi cho tới! Chơi con Thỏ!”
Thế là hai chị em khoác tay nhau ra dáng 1 cặp tình nhân đường hoàng bước vào cổng casino.
Tay vệ sĩ đô con chặn chúng tôi lại kiểm tra.
Tôi lầm rầm cầu khấn thần linh cho qua trót lọt cửa này.
Còn Ngọc Dao Lam luôn thích làm điều ngược lại.
Chị ta xẵng giọng quát “làm gì mà lâu thế? Nhanh lên không thì bảo”.
“Xin lỗi quý cô, hai người có thể vào được rồi”.
Chị kéo tay tôi nện đôi guốc lộp cộp tiến vào bên trong.
Tim tôi thoắt cái nhảy tưng lên.
Bên trong casino hệt như đại sảnh của 1 khách sạn 5 sao, với lối kiến trúc trần vòm cao hơn chục mét, những trụ đá 2 vòng tay người ôm chạy từ đầu đến cuối tòa nhà.
Tất cả đều chìm trong ánh đèn vàng nhè nhẹ, và tiếng nhạc du dương của các vũ công chơi đàn violon.
Chúng tôi đi bên nhau xuyên qua nhiều nhóm khách đông đúc, dễ có tới gần trăm bàn chơi bài ở đây.
Ngọc Dao Lam thì thầm vào tai tôi “mày nhớ tươi cười, làm như đúng rồi vậy đó, càng vui vẻ người ta càng không để ý hiểu chưa, và nhất là, trong khi đi nhớ tạo cho mình 1 dáng điệu giống như đang có mục đích, chứ đừng có ngó bên này liếc bên kia”.
Tôi gật đầu “em biết rồi mà, chị lo để ý mấy chân dài đi, xem thử con Thỏ Ngọc ở đâu, cần thận không khéo nó trông thấy mình bỏ chạy mất thì uổng lắm”.
“Được, vậy tao với mày nép vào nhóm nào đông đông 1 chút”.
Nói đoạn chị Ngọc xoay người, lấy 1 ly rượu từ tay gã phục vụ.
“Chị hỏi cái này 1 chút chú em”.
Phục vụ hơi chần chờ:
“Vâng ạ?”
“Có biết Thỏ Ngọc đâu không? Nó là Chupa ở đây, chị đang tìm nó có chút việc”.
Gã ta nhìn quanh quất 1 chặp rồi lắc đầu “em chịu, chắc đang tiếp khách trên phòng”.
“Được rồi, chị cảm ơn”.
Ngọc Dao Lam kéo tay tôi đi đến cuối sảnh.