Phần 86
Điện thoại reo vang, có người gọi đến.
“Ai đây nhỉ?” – Chị lẩm nhẩm rồi nhấc máy với vẻ e dè.
Cùng lúc cái màn hình tivi chỗ chúng tôi đang ngồi phát 1 đoạn ca nhạc của Kpop, Thắm đứng dậy ra chỗ vắng vẻ nói chuyện.
Tôi nhận ra nét mặt chị ta rất lạ.
Thôi đúng là có điều mờ ám rồi, còn chối gì nữa?
Nghe máy xong, chị quay lại tiếp tục dùng bữa, tôi bèn đánh tiếng:
“Ai gọi mà trông em lạ thế?”
Thắm hơi bối rối, đáp bừa:
“Không biết, cái bọn thần kinh dẫm phải định nào đấy gọi nhầm số”.
“Gọi nhầm số? Gọi nhầm số mà nói lâu đến thế à?” – Tôi giữ nguyên suy nghĩ trong lòng, chẳng buồn làm khó chị ta thêm nữa.
Buổi xem phim diễn ra tẻ nhạt, Thắm vừa xem vừa nghĩ bâng quơ, thi thoảng lại móc điện thoại kiểm tra, dường như đang chờ ai đó gọi đến.
Xong xuất chiếu phim, điện thoại đổ chuông, chị đưa tôi thẳng về trường.
Tôi la thầm: “Xong rồi, xong rồi, quả này hẹn với tình nhân rồi”.
Đứng chần chờ trước cổng trường, tôi bỗng nghĩ tới câu “săn trộm phải có tang vật, bắt kẻ thông dâm phải bắt tại giường”.
Tang vật, tôi đã có.
Riêng bắt quả tang tại trận thì chưa.
Chiều hôm đó, đang loay hoay tính kế thì đụng ngay Thỏ Ngọc ngoài đường.
Cô ả nói với tôi “khách sạn Vedette, tầng 7, phòng 102, còn lăn tăn cái gì nữa?”
Thế là tôi bắt taxi, chạy 1 mạch xuống Bình Dương, lòng nặng như đeo đá.
Giữa đường bắt gặp chiếc xe bạc quen thuộc đỗ bên ngoài quán café 1131.
Tôi lập tức dừng xe bước vào khu café hoành tráng, với tường bằng kính chịu lực hướng ra mặt hồ xanh lam gợn sóng.
Ban nãy Thỏ Ngọc báo Thắm và lão giám đốc Phúc sẽ tới khách sạn vedette nhưng thực ra họ đang ngồi trong quán café.
“Mẹ kiếp, kiểu này có khi bị con Thỏ lừa thê thảm.”
Nghĩ là vậy nhưng tôi vẫn muốn theo dõi “đôi nam nữ” kia đến cùng.
Ở phía xa xa, thân hình mảnh mai như 1 bà hoàng quyến rũ đang ngồi đối diện với gã đàn ông tóc bạc trong bộ comple sang trọng.
“Gu của con đĩ này là mấy lão già sắp chết thì phải”.
Tôi kín đáo ngồi xuống 1 chỗ, đã được che khuất bởi chậu cây to tướng.
Chỗ ngồi ngay phía sau lưng Thắm thành thử chị không hề phát hiện ra tôi.
Bọn họ trò trò chuyện chuyện quá mức say sưa.
Khuôn mặt cả hai đều ánh lên nét cảm thông.
Tình chàng ý thiếp cứ gọi là dào dạt, thấy mà muốn nôn.
Lão giám đốc còn đặt bàn tay lên tay Thắm, đầu gật gật ra chiều thấu hiểu lắm.
Tôi dám cá bề ngoài thì yên tĩnh thế thôi, chứ cái của nợ của lão đang xúc động ghê gớm.
Một lát sau, tay giám đốc gọi thanh toán, nói nhỏ gì đó với Thắm, chị ta cười tủm tỉm, hai người đứng dậy rời khỏi quán café.
Lão đầu bạc khẽ đỡ eo Thắm như 1 quý ông lịch lãm, bước vào xe hơi.
Tôi chợt ước, giá mà trong tay có lựu đạn, tôi quẳng 1 quả vào trong đó thì thế nào nhỉ?
Hồi hộp bám đuôi 2 con người kia lòng vòng trên các tuyến đường ở Bình Dương.
Đến khi chiếc xe dừng hẳn, tâm trạng tôi tụt hẳn trong “hố đen vũ trụ.”
Họ vào khách sạn!
5 phút trước tôi cỏn tự an ủi bản thân rằng tất cả chỉ đơn thuần là “xã giao”.
Nhưng cái kiểu tiếp khách trong khách sạn của Thắm thì không cần nói ra, ai cũng hiểu.
Đôi bàn tay tôi nắm lại thành nắm đấm run rẩy, trong óc thấp thoáng thấy 2 bóng người quấn quýt bên nhau, lồng ấp vào nhau.
Tôi đi thang máy khác họ, bấm đúng tầng 7.
Vừa hay đến nơi thấy bóng lưng 2 người bước vào phòng số 102.
Cửa đóng kín, chốt trong.
Tôi tiến tới gõ cửa cộc cộc.
“Ai đấy?”
Tôi lại gõ cửa.
“Ai đấy?”
Ông già mày đây, còn chưa mở cửa?
Cửa mở khá mạnh, chắc người bên trong đang bực tức vì chưa kịp sướng.
Lão giám đốc công ty An Sương đứng ngay trước mặt tôi, áo khoác ngoài cởi ra vứt đâu không rõ.
“Câu là ai? Tới đây có việc gì?”
Vừa hay Thắm ở trong phòng bước ra hỏi “có chuyện gì thế chú?”
Chị ta nhìn thấy tôi, la lên kinh ngạc “anh? Anh làm gì ở đây?”
Tôi nhếch mép, lật tay.
“Như 2 người thấy đấy, à, mẹ kiếp, em đến đây để cảm ơn chị về món quà đắt tiền, nhân tiện chứng kiến mặt rồng của ngài giám đốc phong lưu”.
Ông giám đốc tức thì bối rối “cháu… cháu là bạn trai của Thắm à, ồ nếu đã đến thì cứ vào đây, à… ờ chú đang…” – lão ta tự nhìn bộ dáng của chính mình “chú đang… tính về phòng, phòng chú… ở bên kia!”
Nhìn cái bộ dáng ấp a ấp úng như gà mắc đẻ của lão ta, tôi chỉ ước mình có sức lực cỡ như Mặt Quỷ, để đấm cho lão 1 quả chết ngay tại chỗ khỏi phải lằng nhằng.
Tôi bình thản “thế sao? Thế 2 người đang làm gì?”
“Chàng trai trẻ à, chú và con bé Thắm đang bàn chuyện làm ăn, giấy tờ nằm trong phòng cơ mà”.
“Hay thật, vậy ra phòng này là phòng 2 người làm ăn?”
“Anh ăn nói kiểu gì thế? Mà anh đang theo dõi em đấy à?” – Thắm trợn mắt nhìn tôi.
“Chứ còn, tôi không theo dõi thì còn bị dắt mũi tới già”.
Lão giám đốc xen vào “thôi thôi, đang có chuyện hiểu nhầm xảy ra ở đây, hai cháu đừng to tiếng nữa được không?”
Tôi chỉ vào mặt lão ta “ông cứ đứng đấy”.
Rồi quay sang Thắm “bây giờ chị đang nói dối phải không Thắm? Sao con người chị thay đổi nhanh thế hả? Tôi Hai Mặt thì chị Vạn Mặt”.
“Em không nói dối anh”.
“Chị bảo đã bỏ nghề điếm, thế chuyện gì đang diễn ra? Hay bây giờ không thèm đứng đường nữa, chuyển lên trên trung ương rồi?”
‘Này’ – Thắm quát to – “anh đừng có nói lung tung ở đây”.
Tôi cười mỉa mai quay sang lão giám đốc “thưa ngài giám đốc, chị ấy là đĩ của đĩ”.
Thắm chộp mạnh lấy tay tôi, kéo đi “ở đây không phải chỗ của anh, anh đi về nhà rồi mình nói chuyện sau”.
“Tôi không đi đấy!”
Thắm không để tâm tới tôi, chỉ cúi đầu xin lỗi lão giám đốc “xin lỗi chú Phúc, cháu có lỗi, cháu sẽ giải thích sau, bây giờ cháu cần giải quyết việc gia đình”.
“Tôi gia đình mẹ gì với chị, tôi đâu phải trai bao”.
“Anh đi về nhà với em”.
Nói rồi chị ta kéo tay tôi thật mạnh, vừa kéo vừa đẩy vừa quát.
Lão giám đốc đầu bạc ngơ ngác đứng nhìn, các khách phòng bên mở cửa dòm chúng tôi trăn trối.