Phần 8
Nhớ lại câu chuyện nguồn gốc sida ở Đà Lạt, tôi có cảm tưởng, nếu Thắm bị phản bội nhất định sẽ giống y như cô Thảo kia. Chỉ nghĩ đến đó thôi đã thấy hãi hùng!
Tôi cứ thế im lặng suốt một chặng đường dài, còn chị Ngọc luôn miệng hát nghêu ngao.
“Bán dâm đây, bán dâm đây, hàng nguyên zin, còn tem bảo hành, gầm cao máy thoáng, mặt tiền rộng rãi, nở hậu. Mua đi, mua đi”.
Khi chở chị ngang qua đồn cảnh sát, tôi nảy ra 1 ý tưởng, bèn cao giọng nạt:
“Công an kìa, công an ra bắt chị ban nãy đánh người, còn dám bán dâm nữa kìa”.
Ngọc Dao Lam câm bặt, rồi đột nhiên bá cổ tôi đứng dậy la to.
“Báo cáo anh công an, báo cáo chú công an, cháu vừa đánh con đĩ kia, nó làm điếm, cháu cũng làm điếm!”.
Tôi rùng mình, nhấn ga phóng vội về nhà.
Đúng là không thể đùa với sư tử được!
…
Sau cái đêm hôm đó, tôi liên tục gặp ác mộng.
Tôi mơ thấy mình bị Ngọc Dao Lam đuổi đánh, trong tay lăm le con dao lam to bự.
Chạy mãi, chạy mãi đến 1 ngõ cụt tối tăm như mực. Lại va phải chị Thắm đang trừng mắt chờ sẵn.
“Sao mày dám phản bội chị? Mày phải chết!”
Hai bà đại ca lôi tôi xuống địa ngục khắp nơi là thân thể trần trụi.
Tuy có giấc mơ đáng sợ như vậy, nhưng trong tâm tôi lại càng thêm thương chị Thắm nhiều hơn.
Nhớ lại cái đêm chị Ngọc chở tôi đi đánh nhau, sau khi trở về nhà. Chúng tôi chẳng thể giấu diếm được Thắm.
Ngọc Dao Lam tiên đoán trật lất, chị Thắm không hề đi đánh đĩ mà một mực ở nhà đợi chị Ngọc về.
Vừa dìu bà sư tử cái vào nhà, đèn phòng khách bật sáng.
Thắm mặc áo ngủ voan mỏng màu đen, chân gác lên bàn, liên tục đốt thuốc.
Hình ảnh vừa khiêu khích vừa gợi dục. Trông chị như 1 ma nữ truỵ lạc.
Trống ngực tôi đánh hơn trống làng.
Còn chị Ngọc chỉ thốt được 1 câu: “Ôi, mẹ kiếp!” Rồi nín thinh suốt buổi, mặc cho chị Thắm nổi trận lôi đình.
Sư tử cái đang say, chỉ có tôi là tỉnh. Đương nhiên tôi là người thê thảm nhất.
Chị Thắm mắng chửi, ***g lộn lên như thế nào, mặt mũi lúc ấy ra sao, đến giờ tôi vẫn chẳng dám nhớ lại.
Chỉ biết là, tuy phải chịu khổ sở giày vò mấy đêm liền nhưng sau cái vụ đi trả thù cùng Ngọc Dao Lam, tôi nghiễm nhiên trở thành thành viên không thường trực của “gia đình”.
Hằng ngày, tôi vẫn đều đặn tham gia lớp luyện thi. Mỗi buổi chiều thừa ra 2 tiếng, tôi lại nhận chỉ thị – thường là của chị Ngọc, mang cơm đến cho 2 đại ca.
Nhờ dịp đó tôi được ngồi trò chuyện cùng chị Thắm một khoảng thời gian dài.
Ngọc Dao Lam chẳng rõ có còn nhớ nội dung cuộc trò chuyện của chúng tôi hôm nọ khi tôi đưa chị về nhà không, nhưng dường như chị ta cũng khéo léo tạo điều kiện tốt đẹp cho tôi.
Chẳng hạn, ngoài chuyện mua cơm tối. Những lúc rảnh rỗi cần mua sắm mấy thứ lặt vặt, chị cũng ‘nhờ’ tôi. Cái đèn điện ở nhà có vấn đề, chị liền gọi tôi sang kiểm tra. Mỗi buổi sáng chủ nhật còn hẹn tôi uống café.
Có ở gần mới biết, sư tử cũng có nét đẹp của sư tử.
Chị Thắm vô hình chung vẫn giữ 1 khoảng cách với tôi. Khuôn mặt chị lúc nào cũng thản nhiên.
Cơm tôi mua, chị vẫn ăn. Tôi lân la hỏi chuyện, chị trả lời ỡm ờ.
Tôi đi siêu thị mua đồ dùng lặt vặt trong nhà, chị không cảm ơn, chỉ nói: “Cứ để đó’ hay ‘con Ngọc lại vẽ chuyện”.
Khi tôi loay hoay sửa bóng điện trong nhà, chị nói: “Không cần vất vả vậy đâu, để đó gọi thợ điện được rồi”.
Có ngày, thấy tôi xuất hiện những 2 lần, chị hừ giọng: “Con Ngọc nó khoái mày rồi”.
Khoái tôi? Eo ôi, tôi chẳng dám có cái phước đó.
Mỗi lần gọi điện nhờ tôi, chị Ngọc xách xe biến đi mất dạng, nghe đâu đến khuya mới về nhà.
Một chuyện lạ nữa, đó là chị Thắm kỳ này ít đi khách hẳn. Lần nào tôi qua cũng thấy chị ở nhà.
Có lần, không kìm được thắc mắc tôi bèn hỏi chị: “Sao dạo này chị ít ra ngoài thế?”
Chị Thắm trả lời: “Đang có kinh!”
Tôi nín ngay.
Cái tôi không vừa lòng nhất ở chị có lẽ là những lời nói thô tục và trần trụi.
Nhưng biết làm sao được, ai mà không có khuyết điểm.
Sau mỗi lần gặp mặt. Trò chuyện được một lúc, chị lại đuổi khéo tôi về sớm.
Tôi nhớ, ở Đà Lạt được đúng 1 tuần thì Ngọc Dao Lam lên đường đi “công tác”. Lần này là Nha Trang – Vinpearl Land.
“Mẹ mày ý, bữa nay dụ được lão già nào mà cho ra resort ở sướng thế?” – Chị Thắm mắng yêu.
“Tất nhiên rồi, thầy bói đã phán, số tao là số đi đây đi đó, tháng sau tao còn đi Sing nữa cơ, chuẩn bị phong bì cho tao đi, tao làm mối cho mấy ông giám đốc đẹp trai chưa vợ” – chị Ngọc vểnh môi.
“Gớm gớm, tin mày có mà bán nhà”.
Chúng tôi đưa tiễn Ngọc Dao Lam trước cửa nhà Thắm, khi chiếc xe con Lexus rẽ vào góc phố nhỏ, chị Ngọc quay sang ôm tôi thân thiện: “Chị đi nghe cưng, ở nhà nhớ chăm sóc chị Thắm, năng qua đây chơi chớ hông nó buồn”.
Tôi cười gượng gạo.
Không ngoài dự tính của tôi, chị Thắm nguýt ngay: “Cái con này, mày khoái nó thì rước nó đi chung luôn đi, sao còn lôi tao vô đây”.
Ngọc Dao Lam cười phá lên, chui vào trong xe.
Tấm cửa kính từ từ hạ xuống, để lộ khuôn mặt một gã đàn ông đứng tuổi.
Ông ta mỉm cười với chị Thắm, hôn gió một cách lộ liễu.
Tôi thấy chị khinh khỉnh cười.
“Mẹ kiếp lại là 1 lão già dâm đãng” – tôi đánh giá.
Chiếc xe lăn bánh trên đường, tôi chợt cảm thấy 1 chút xót xa cho Ngọc Dao Lam. Dẫu biết rằng đó là cái nghề bẩm sinh của chị.
Sáng sớm, đồng hồ chỉ mới điểm 7h.
Chị Thắm hối tôi: “Coi đi học chớ trễ”.
“Hôm nay em được nghỉ” – tôi nói dối.
Sau khi nghe chị Ngọc căn dặn. Tôi bỗng nhiên ý thức được bản thân cần phải quan tâm chăm sóc cho chị Thắm nhiều hơn.
Đó là ý nghĩ hão huyền của tôi trong lúc đó.
Thắm nhìn tôi lạ lùng, nếu chị biết tôi đang nói dối thì đó sẽ là 1 điều bất hạnh.
Vì chị ghét nhất là nói dối.
Mấy đêm trước khi nổi trận lôi đình, Thắm quát vào mặt tôi: “Bọn mày còn dối trá lần nữa thì cút hết ra khỏi nhà tao, đừng có quay lại đây!”
Bây giờ nghĩ lại thật đáng sợ.
Cũng may, ông trời còn thương, chị Thắm nghe xong chỉ nói: “Cưng được nghỉ thì ở đây với chị”.
Ôi, tôi có đang nằm mơ không? Đó là câu nói mà tôi mong chờ nhất.
Nói đoạn, chị nhìn ngắm căn nhà. Căn nhà 2 tầng mái chữ A gợi nhớ một chút năm tháng của quá khứ, bên ngoài là hàng rào trắng kiểu giả gỗ trông khá bắt mắt.
Thắm nheo mắt nói: “Bắt đầu từ hàng rào…”
Chị ngập ngừng, chỉ tay: “Sau đó là cửa kính, cần phải lau chùi, sơn quét lại kỹ càng”.
Tôi tròn mắt, thì ra chị bảo tôi ở lại đây để làm việc nhà giúp chị.
“Có phải ngày tết đâu, sao tự dưng chị lại tổng vệ sinh nhà cửa?” – Tôi hỏi.
“Ơ hay, nhà cửa mình ở thì phải vệ sinh sạch sẽ. Đáng lẽ chị phải làm từ hôm qua, bắt con Ngọc phụ 1 tay nữa. Nhưng mà quên béng đi mất.”
Tôi bán tín bán nghi.
Thấy tôi ngờ vực, chị gắt: “Ít bữa nữa chủ nhà về, nhà như cái ổ chuột thì chị mày ra gầm cầu ở!”
Thì ra, người chủ ở Thuỵ Sĩ sắp về.
Tôi liền liên tưởng đến viễn cảnh chị Thắm ở cùng 1 nhà với hắn ta.
Ôi chết tiệt. Tôi không dám hình dung nữa.
“Này, không muốn giúp thì về nhà đi, chị tự lo được” – chị Thắm ở trong nhà nói trổng.
“Chị để đấy, em làm ngay đây”.
Thế là tôi nhận nhiệm vụ sơn sửa hàng rào. Rõ khổ, chơi nổi sơn màu trắng tinh tươm làm gì, bây giờ lại phải nhọc công sơn lại.
Lúi húi hoàn thành được một đoạn kha khá, lúc này trời bắt đầu nắng gắt. Mồ hôi chảy ròng ròng. Tôi bỗng cảm thấy có bóng râm che mát, hơi quay người lại. Ra là chị Thắm đã cầm ô đứng sau lưng từ lúc nào.
Bầu trời hôm ấy trong vắt không 1 gợn mây. Ánh nắng vùng cao chói chang, tô điểm cho người con gái dưới tán ô xanh.
Chị mặc chiếc áo màu gạo cách điệu trễ một bên vai, chiếc áo dài che khuất tới nửa đùi, trông đơn giản, thánh thiện đến lạ kỳ. Giờ đây tôi cảm thấy Thắm gần mình hơn bao giờ hết.
“Sao chị không lau cửa kính đi?” – Tôi vờ hỏi.
“Chị sợ cưng ở ngoài này nắng quá trốn về”.
Tôi và chị nhìn nhau cười ngây ngô.
Con người lạnh lùng như chị cũng có những khi hài hước và tinh ranh.
Lẽ dĩ nhiên, đoạn hàng rào mảnh mai trước nhà nhanh chóng được chúng tôi tô điểm xong xuôi.
Dưới nắng ban trưa, nước sơn mới sáng bừng lên hoa mắt.
Nhìn thành quả của một buổi sáng vất vả, khóe miệng Thắm điểm nụ cười như tô son vẽ nét.
Niềm hân hoan của chị lây cả sang tôi.
Mồ hôi nhễ nhại – tôi mặc.
Áo quần lấm lem – không quan tâm!
Còn nhớ, lúc ấy trong đầu tôi không hề có ý nghĩ gì về thân phận Thắm.
Tôi cứ ngỡ cạnh bên tôi là 1 cô gái phố núi dịu dàng, chân chất.
Buổi chiều, tôi chở chị dọc theo con đường Trần Hưng Đạo nhìn ráng chiều lấp ló sau những rặng cây.
Trên đèo mimosa quanh co, chúng tôi dừng chân ngắm cảnh.
Chị nói: “Mấy năm ở đây, trông thấy mimosa không biết bao nhiêu lần nhưng chị chưa bao giờ nán lại nhìn. Bây giờ mới thấy mimosa đẹp lắm.”
Tôi cười: “Chỉ cần chị gật đầu, tối nay em bứng mấy cây về trồng trước sân nhà mình ngay.”
Bất giác, tôi lại dùng chữ “nhà mình”.
Nghĩ lại thấy mỉa mai quá.
Sau đó, chúng tôi lại lên đường đến những góc phố mới, sống ở đây bao năm, vô tình với cảnh vật, bây giờ trước lúc đi xa tôi mới nhận thấy: Đà Lạt có mùi hương nồng lẫn vào trong sương, cho dù đến phương trời nào cũng không thể quên.
Chị nói muốn đi cáp treo.
Tôi thỏa mong muốn của chị.
Trên chiếc cáp treo hơn trăm mét, chúng tôi lặng im nhìn những đồi thông trập trùng, phủ kín khắp chốn núi rừng.
Chị ngồi cạnh tôi, thoang thoảng mùi hương nước hoa, tôi có cảm tưởng chiếc cáp treo sẽ đưa tôi lên tiên cảnh.
Đột nhiên, chị Thắm lấy bật lửa châm thuốc hút.
Phải công nhận chị khác người, lúc ở ngoài đường thì không hút. Chui vào đây kín bưng chị lại đốt thuốc. Như vậy là sao?
“Ở trong này mà chị cũng hút được à?” – Tôi thắc mắc.
“Chị sợ độ cao mà”.
“Ơ…” tôi tắt đài. Nghĩ mãi cũng không hiểu được. Việc sợ độ cao thì có liên quan gì đến việc hút thuốc.
Dường như cũng hiểu ý tôi, chị Thắm nhẹ lời giải thích:
“Từ ngày làm điếm đến nay, chị đâm ra sợ độ cao, sợ không gian kín, sợ bạn bè bỏ rơi, sợ người lạ đối xử tốt với mình, cứ mỗi khi sợ chị lại hút 1 điếu, lâu dần thành quen” – Thắm cười.
Tôi nhớ, mỗi khi tôi giúp chị, y như rằng chị không vừa ý. Lại còn thường xuyên hút thuốc trước mặt tôi.
“Có biết vì sao lúc con Ngọc ở đây chị lại toàn ở nhà không? Còn cái đêm nó đi đánh nhau với em, chị một mực đợi nó về mới đi ngủ” – Thắm hỏi ngược lại tôi.
“Vì chị sợ” tôi trả lời. Bắt chước cái giọng điệu giống hệt của chị.
“Phải, vì sợ.” Thắm cười, lặp lại câu nói 1 lần nữa.
Thì ra chị là như vậy, ngoài cứng trong mềm.
“Vậy tại sao chị đòi đi cáp treo, trên này vừa cao vừa kín” – tôi hỏi.
Chị Thắm nheo mắt nhìn tôi.
“Vì từ khi biết em, chị nghĩ: Người lạ tốt với mình, chưa hẳn đã xấu. Còn bạn bè cũng không thể ở bên mình mãi được. Cho nên chị thử tìm cảm giác với độ cao trăm thước, với không gian bít bùng”.
Cảm giác như lời nói của chị có ớt, tôi không kìm được nắm lấy bàn tay chị.
Trong nền trời sáng, độ cao lý tưởng, tôi ôm chị vào lòng.
Hơi thở của Thắm gần bên tai, toàn thân tôi có cảm giác đê mê hạnh phúc.
“Chị này” – tôi nói: “Ngày mai chị có phải đi làm không?”
Đột nhiên tôi nghĩ đến chuyện đau lòng đó.
“Có” Thắm lẳng lặng đáp.
Tôi lại hỏi 1 câu ngớ ngẩn khác: “Có bao giờ chị nghĩ, sẽ bỏ nghề không?”
“Không!”
Bỗng nhiên Thắm ngồi vụt dậy, chối bỏ bờ vai tôi.
“Em đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó”.
“Nhưng vì sao?” – Tôi mãi không thể hiểu được.
“Bởi vì đó là bản chất của đĩ”.